Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1845
Vô Thượng Sát Thần - Chương 1849: Âm Mưu
Đám người nghe được lời nói không mặn không nhạt của Tiêu Phàm, khóe miệng không khỏi giật một cái, tiểu tử này chế nhạo không vừa đâu, đây không phải đang công khai mắng Hắc Mộc lão tổ là chó sao?
Nhưng Hắc Mộc lão tổ cũng đáng bị coi thường, người ta nói muốn quẳng đan dược này cho chó ăn, hắn lại tốn hai mươi vạn Thần thạch mua lại.
Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, cười lớn rời đi.
Đám người Huyền Thương lão tổ hung hăng nhìn theo bóng lưng Tiêu Phàm, thế nhưng cũng không thể làm gì, bốn người bọn họ hợp lực chưa chắc đã là đối thủ của Tiêu Phàm, huống chi hiện tại Hắc Mộc lão tổ lại tưc giận đến thần lực đại loạn?
Ba người bọn họ không có bất kỳ nắm chắc nào khi đối mặt với Tiêu Phàm, về phần đám người đi theo bọn hắn kia, hoàn toàn có thể bỏ qua không tính, Tiêu Phàm chỉ dùng một kiếm là có thể xử lý cả đám.
Tiêu Phàm lấy được hai mươi vạn Thần thạch, tâm tình càng tốt, hai mươi vạn Thần thạch, có thể mua sắm không ít đồ tốt.
"Kiếm La, ngươi đi dò hỏi xem, giá Thần Lực Chi Tinh bán bao nhiêu?" Tiêu Phàm nghĩ dùng Thần thạch này có thể mua không ít Thần Lực Chi Tinh.
" Chiến Thần cảnh tiền kỳ kỳ giá khoảng ba ngàn Thần thạch, trung kỳ thì năm ngàn đến một vạn Thần thạch, hậu kỳ giá từ một vạn đến hai vạn Thần thạch, còn Chiến Thần Cảnh đỉnh phong, giá ít nhất cũng phải bốn vạn Thần thạch, căn cứ vào việc dung hợp Áo Nghĩa nhiều hay ít cùng chủng loại áo nghĩa, giá cả lại có chút biến động." Kiếm La nói xong, không khỏi cảm thán một chút.
Ở Chiến Hồn đại lục, một viên Thần Lực Chi Tinh sẽ có vô số kẻ tranh đoạt, còn ở nơi này, Thần Lực Chi Tinh cũng chỉ là vật phẩm dùng để giao dịch mà thôi.
Không thể không nói, Chiến Thần Cảnh ở Thiên Địa Lao Ngục, đã rơi đến trình độ không đáng như vậy.
Tiêu Phàm nghe vậy, không khỏi nhíu mày, thở dài nói: "Vốn nghĩ là hai mươi vạn Hồn thạch có thể mua không ít Thần Lực Chi Tinh, hiện tại xem ra vẫn còn thiếu rất nhiều."
Hai mươi vạn Thần thạch, tối đa cũng chỉ có thể mua năm viên Thần Lực Chi Tinh Chiến Thần Cảnh đỉnh phong mà thôi.
"Tiêu huynh, nếu như ngươi muốn Thần thạch, bảo khố của Thương Sinh thần quốc hẳn là có không ít, thậm chí còn có rất nhiều Thần Lực Chi Tinh." Sở Khinh Cuồng đột nhiên truyền âm nói cho Tiêu Phàm.
"Ồ?" Ánh mắt Tiêu Phàm tỏa sáng, ngẩng đầu nhìn về một phía, hận không thể lập tức xông lên cướp đoạt.
Nhưng hắn lại lập tức lắc đầu, hiện tại việc cần phải làm, chính là xử lý Tiếu Thương Sinh, sau đó còn không phải là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao?
Việc này không vội được, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Đột nhiên, Tiêu Phàm dừng lại, nhìn về phía Kiếm La cùng Sở Khinh Cuồng nói: "Hai người các ngươi về khách sạn trước, chú ý an toàn, một mình ta đi dạo một vòng."
Hai người Kiếm La và Sở Khinh Cuồng đều là người khôn khéo, hiểu Tiêu Phàm có việc muốn làm, thậm chí trong lòng hai người bắt đầu nghĩ, Tiêu Phàm có phải chuẩn bị đi cướp bảo khố của Thương Sinh thần quốc không.
Nghĩ vậy nhưng hai người vẫn rời đi, Tiêu Phàm cũng đi vào một hẻm nhỏ tối tăm, con ngươi âm u đột nhiên nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Nơi đó, có một thân ảnh đang co ro, một đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.
"Xích Vân tiền bối?" Tiêu Phàm hỏi dò, mặc dù đối phương ẩn giấu đi khí tức thần lực, nhưng trong thân thể Tiêu Phàm thế có Phệ Hồn, rất mẫn cảm đối với khí tức thần lực, người bình thường căn bản không thể gạt được nó.
"Tiểu huynh đệ." Bóng dáng kia đi tới.
Lúc này Tiêu Phàm mới thấy rõ ràng hình dạng của hắn, hắn mặc một bộ trường bào màu đen bình thường, thân thể cũng biến hóa thành một người khác, nếu ném hắn vào biển người chắc chắn không có ai nhận ra, nhung khí tức trên người đúng là Xích Vân lão tổ không thể nghi ngờ.
Giờ phút này khí tức trên người Xích Vân lão tổ cực kỳ yếu ớt, tựa như bản thân đã bị trọng thương, thần lực ba động chập trùng không chừng, trong thân thể còn có một luồng hắc khí như có như không, đang từng bước cắn nuốt sinh cơ của hắn.
"Xích Vân tiền bối, sao ngươi lại biến thành hình dáng như thế này?" Tiêu Phàm vội vàng đi đến bên người Xích Vân lão tổ, kinh ngạc hỏi.
Xích Vân lão tổ còn có chút kiêng kị Tiêu Phàm, nhưng nhìn Tiêu Phàm không có ý hại hắn, lúc này mới thở dài một hơi, nói: "Ai, việc này nói rất dài dòng."
Sau đó Xích Vân lão tổ kể chuyện mình trải qua với Tiêu Phàm, nghe hắn kể, Tiêu Phàm khi thì nhíu mày, lát sau lại giãn ra, không ít nghi hoặc của hắn trong nháy mắt đã được làm sáng tỏ.
" Bốn người Hắc Mộc lão tổ đều quy thuận Cổ Thần Phong? Còn đánh rọng thương Thanh Phong lão tổ và ngươi?" Tiêu Phàm kinh ngạc nói, sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm.
Sau đó lại trầm ngâm nói: "Khó trách bốn người bọn hắn lại ở cùng một chỗ, hóa ra là cố ý tới tìm ta gây phiền phức, trước đó người của Bạch gia cũng không phải là đến để giết Sở Khinh Cuồng, mà là tới giết ta?"
Nghĩ đến điều này, sát ý trên người Tiêu Phàm dần tràn ra, ngõ nhỏ âm u càng thêm lạnh lẽo.
"Hóa ra bọn hắn còn muốn giết ngươi? Có lẽ bởi vì ngươi có quan hệ với cùng với Cổ Nhược Trần." Xích Vân lão tổ lại nói.
"Theo như lời ngươi nói, đây là một âm mưu Cổ Thần Phong nhằm vào Cổ Nhược Trần? Mà chúng ta lại trở thành người bị hại?" Tiêu Phàm cuối cùng cũng hiểu rõ.
"Không sai, Cổ Thần Phong là người không dễ dàng khoan nhượng, Cổ Nhược Trần đến đây để thừa kế chức Các chủ của Vạn Bảo Các, hắn tất nhiên muốn nghĩ mọi biện pháp để diệt trừ Cổ Nhược Trần." Xích Vân lão tổ gật gật đầu.
Con ngươi Tiêu Phàm dần dần lạnh lẽo, hắn không nghĩ tới mình lại bị cuốn vào trong một vòng xoáy tranh đoạt này, nếu như không phải thực lực của hắn đủ cường đại, có lẽ hắn đã sớm chết rồi.
Hắn cũng hiểu vì sao Cổ Nhược Trần muốn hắn đảm nhiệm chức vị khách khanh của Vạn Bảo Các, thứ nhất là Cổ Nhược Trần muốn bảo hộ hắn, Tiêu Phàm là khách khanh của Vạn Bảo Các, thì bề ngoài Cổ Thần Phong sẽ không đối phó với hắn.
Thứ hai là vì lôi kéo hắn, dù sao hắn cũng là Thần Dược Sư, giá trị đối Vạn Bảo Các cũng không nhỏ.
Nhưng cho dù như vậy, Cổ Nhược Trần đều thể hiện ý tốt, cũng không có muốn hãm hại hắn.
Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, lạnh lùng nói: " Cổ Thần Phong này thật đúng là một kẻ khẩu phật tâm xà, mặt ngoài thì khách khí với Cổ Nhược Trần, trong bóng tối lại nghĩ trăm phương ngàn kế cô lập Cổ Nhược Trần, ngay cả chúng ta cũng cũng không buông tha."
Ở trong lòng Tiêu Phàm, Cổ Thần Phong này đã là một người chết, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
"Ta cùng Thanh Phong lão quỷ bởi vì cự tuyệt Cổ Thần Phong, kết quả bị bốn người Hắc Mộc lão quỷ bọn họ đánh lén, bị trúng Thiên Ô Hỏa Độc củ Ô Bằng lão quỷ." Xích Vân lão tổ căm hận nói.
Đã nhiều năm trôi qua, hắn chưa từng bị thua thiệt lớn như vậy trên tay người nào, mà đây là lần đầu tiên, Xích Vân lão tổ tự nhiên ghi hận Cổ Thần Phong.
"Thanh Phong lão tổ không phải muốn giết ta sao? Nếu như hắn gia nhập phía Cổ Thần Phong, giết ta sẽ càng thêm dễ dàng." Việc của Thanh Phong lão tổ khiến Tiêu Phàm có chút ngoài ý muốn.
Dựa theo lẽ thường mà nói, Thanh Phong lão tổ mang thù với hắn, vì sao lại cự tuyệt Cổ Thần Phong?
"Tiểu huynh đệ, Thanh Phong lão quỷ mặc dù bụng dạ hẹp hòi, nhưng hắn làm người kiêu ngạo, trước đó Cổ Thần Phong nguyện ý cho hắn một cái danh ngạch, hắn cũng từ chối, nếu là đổi thành những người khác như ta, thì không thể nào cự tuyệt."
Xích Vân lão tổ thở dài, trong giọng nói đều vẻ ca ngợi Thanh Phong lão tổ, sau đó lại hít sâu một hơi rồi nói: "Hơn nữa, lúc ấy hắn muốn giết ngươi cũng hợp tình hợp lí, bởi vì ngươi đã phá hủy kế hoạch mà hắn đã chuẩn bị hơn ngàn năm."
Tiêu Phàm rất bất đắc dĩ, nếu lúc ấy không phải Thanh Phong lão tổ từng bước ép sát, hắn cũng sẽ không vạch trần quỷ kế của Thanh Phong lão tổ.
"Đúng rồi, Thanh Phong lão tổ muốn danh ngạch gì ở Cổ Thần Phong?" Tiêu Phàm đột nhiên tò mò hỏi.
Đến cùng là danh ngạch gì, để những lão tổ như bọn hắn không thể cự tuyệt, hơn nữa còn để Thanh Phong lão tổ phải chuẩn bị kế hoạch hơn ngàn năm?
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Đám người nghe được lời nói không mặn không nhạt của Tiêu Phàm, khóe miệng không khỏi giật một cái, tiểu tử này chế nhạo không vừa đâu, đây không phải đang công khai mắng Hắc Mộc lão tổ là chó sao?
Nhưng Hắc Mộc lão tổ cũng đáng bị coi thường, người ta nói muốn quẳng đan dược này cho chó ăn, hắn lại tốn hai mươi vạn Thần thạch mua lại.
Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, cười lớn rời đi.
Đám người Huyền Thương lão tổ hung hăng nhìn theo bóng lưng Tiêu Phàm, thế nhưng cũng không thể làm gì, bốn người bọn họ hợp lực chưa chắc đã là đối thủ của Tiêu Phàm, huống chi hiện tại Hắc Mộc lão tổ lại tưc giận đến thần lực đại loạn?
Ba người bọn họ không có bất kỳ nắm chắc nào khi đối mặt với Tiêu Phàm, về phần đám người đi theo bọn hắn kia, hoàn toàn có thể bỏ qua không tính, Tiêu Phàm chỉ dùng một kiếm là có thể xử lý cả đám.
Tiêu Phàm lấy được hai mươi vạn Thần thạch, tâm tình càng tốt, hai mươi vạn Thần thạch, có thể mua sắm không ít đồ tốt.
"Kiếm La, ngươi đi dò hỏi xem, giá Thần Lực Chi Tinh bán bao nhiêu?" Tiêu Phàm nghĩ dùng Thần thạch này có thể mua không ít Thần Lực Chi Tinh.
" Chiến Thần cảnh tiền kỳ kỳ giá khoảng ba ngàn Thần thạch, trung kỳ thì năm ngàn đến một vạn Thần thạch, hậu kỳ giá từ một vạn đến hai vạn Thần thạch, còn Chiến Thần Cảnh đỉnh phong, giá ít nhất cũng phải bốn vạn Thần thạch, căn cứ vào việc dung hợp Áo Nghĩa nhiều hay ít cùng chủng loại áo nghĩa, giá cả lại có chút biến động." Kiếm La nói xong, không khỏi cảm thán một chút.
Ở Chiến Hồn đại lục, một viên Thần Lực Chi Tinh sẽ có vô số kẻ tranh đoạt, còn ở nơi này, Thần Lực Chi Tinh cũng chỉ là vật phẩm dùng để giao dịch mà thôi.
Không thể không nói, Chiến Thần Cảnh ở Thiên Địa Lao Ngục, đã rơi đến trình độ không đáng như vậy.
Tiêu Phàm nghe vậy, không khỏi nhíu mày, thở dài nói: "Vốn nghĩ là hai mươi vạn Hồn thạch có thể mua không ít Thần Lực Chi Tinh, hiện tại xem ra vẫn còn thiếu rất nhiều."
Hai mươi vạn Thần thạch, tối đa cũng chỉ có thể mua năm viên Thần Lực Chi Tinh Chiến Thần Cảnh đỉnh phong mà thôi.
"Tiêu huynh, nếu như ngươi muốn Thần thạch, bảo khố của Thương Sinh thần quốc hẳn là có không ít, thậm chí còn có rất nhiều Thần Lực Chi Tinh." Sở Khinh Cuồng đột nhiên truyền âm nói cho Tiêu Phàm.
"Ồ?" Ánh mắt Tiêu Phàm tỏa sáng, ngẩng đầu nhìn về một phía, hận không thể lập tức xông lên cướp đoạt.
Nhưng hắn lại lập tức lắc đầu, hiện tại việc cần phải làm, chính là xử lý Tiếu Thương Sinh, sau đó còn không phải là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao?
Việc này không vội được, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Đột nhiên, Tiêu Phàm dừng lại, nhìn về phía Kiếm La cùng Sở Khinh Cuồng nói: "Hai người các ngươi về khách sạn trước, chú ý an toàn, một mình ta đi dạo một vòng."
Hai người Kiếm La và Sở Khinh Cuồng đều là người khôn khéo, hiểu Tiêu Phàm có việc muốn làm, thậm chí trong lòng hai người bắt đầu nghĩ, Tiêu Phàm có phải chuẩn bị đi cướp bảo khố của Thương Sinh thần quốc không.
Nghĩ vậy nhưng hai người vẫn rời đi, Tiêu Phàm cũng đi vào một hẻm nhỏ tối tăm, con ngươi âm u đột nhiên nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Nơi đó, có một thân ảnh đang co ro, một đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.
"Xích Vân tiền bối?" Tiêu Phàm hỏi dò, mặc dù đối phương ẩn giấu đi khí tức thần lực, nhưng trong thân thể Tiêu Phàm thế có Phệ Hồn, rất mẫn cảm đối với khí tức thần lực, người bình thường căn bản không thể gạt được nó.
"Tiểu huynh đệ." Bóng dáng kia đi tới.
Lúc này Tiêu Phàm mới thấy rõ ràng hình dạng của hắn, hắn mặc một bộ trường bào màu đen bình thường, thân thể cũng biến hóa thành một người khác, nếu ném hắn vào biển người chắc chắn không có ai nhận ra, nhung khí tức trên người đúng là Xích Vân lão tổ không thể nghi ngờ.
Giờ phút này khí tức trên người Xích Vân lão tổ cực kỳ yếu ớt, tựa như bản thân đã bị trọng thương, thần lực ba động chập trùng không chừng, trong thân thể còn có một luồng hắc khí như có như không, đang từng bước cắn nuốt sinh cơ của hắn.
"Xích Vân tiền bối, sao ngươi lại biến thành hình dáng như thế này?" Tiêu Phàm vội vàng đi đến bên người Xích Vân lão tổ, kinh ngạc hỏi.
Xích Vân lão tổ còn có chút kiêng kị Tiêu Phàm, nhưng nhìn Tiêu Phàm không có ý hại hắn, lúc này mới thở dài một hơi, nói: "Ai, việc này nói rất dài dòng."
Sau đó Xích Vân lão tổ kể chuyện mình trải qua với Tiêu Phàm, nghe hắn kể, Tiêu Phàm khi thì nhíu mày, lát sau lại giãn ra, không ít nghi hoặc của hắn trong nháy mắt đã được làm sáng tỏ.
" Bốn người Hắc Mộc lão tổ đều quy thuận Cổ Thần Phong? Còn đánh rọng thương Thanh Phong lão tổ và ngươi?" Tiêu Phàm kinh ngạc nói, sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm.
Sau đó lại trầm ngâm nói: "Khó trách bốn người bọn hắn lại ở cùng một chỗ, hóa ra là cố ý tới tìm ta gây phiền phức, trước đó người của Bạch gia cũng không phải là đến để giết Sở Khinh Cuồng, mà là tới giết ta?"
Nghĩ đến điều này, sát ý trên người Tiêu Phàm dần tràn ra, ngõ nhỏ âm u càng thêm lạnh lẽo.
"Hóa ra bọn hắn còn muốn giết ngươi? Có lẽ bởi vì ngươi có quan hệ với cùng với Cổ Nhược Trần." Xích Vân lão tổ lại nói.
"Theo như lời ngươi nói, đây là một âm mưu Cổ Thần Phong nhằm vào Cổ Nhược Trần? Mà chúng ta lại trở thành người bị hại?" Tiêu Phàm cuối cùng cũng hiểu rõ.
"Không sai, Cổ Thần Phong là người không dễ dàng khoan nhượng, Cổ Nhược Trần đến đây để thừa kế chức Các chủ của Vạn Bảo Các, hắn tất nhiên muốn nghĩ mọi biện pháp để diệt trừ Cổ Nhược Trần." Xích Vân lão tổ gật gật đầu.
Con ngươi Tiêu Phàm dần dần lạnh lẽo, hắn không nghĩ tới mình lại bị cuốn vào trong một vòng xoáy tranh đoạt này, nếu như không phải thực lực của hắn đủ cường đại, có lẽ hắn đã sớm chết rồi.
Hắn cũng hiểu vì sao Cổ Nhược Trần muốn hắn đảm nhiệm chức vị khách khanh của Vạn Bảo Các, thứ nhất là Cổ Nhược Trần muốn bảo hộ hắn, Tiêu Phàm là khách khanh của Vạn Bảo Các, thì bề ngoài Cổ Thần Phong sẽ không đối phó với hắn.
Thứ hai là vì lôi kéo hắn, dù sao hắn cũng là Thần Dược Sư, giá trị đối Vạn Bảo Các cũng không nhỏ.
Nhưng cho dù như vậy, Cổ Nhược Trần đều thể hiện ý tốt, cũng không có muốn hãm hại hắn.
Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, lạnh lùng nói: " Cổ Thần Phong này thật đúng là một kẻ khẩu phật tâm xà, mặt ngoài thì khách khí với Cổ Nhược Trần, trong bóng tối lại nghĩ trăm phương ngàn kế cô lập Cổ Nhược Trần, ngay cả chúng ta cũng cũng không buông tha."
Ở trong lòng Tiêu Phàm, Cổ Thần Phong này đã là một người chết, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
"Ta cùng Thanh Phong lão quỷ bởi vì cự tuyệt Cổ Thần Phong, kết quả bị bốn người Hắc Mộc lão quỷ bọn họ đánh lén, bị trúng Thiên Ô Hỏa Độc củ Ô Bằng lão quỷ." Xích Vân lão tổ căm hận nói.
Đã nhiều năm trôi qua, hắn chưa từng bị thua thiệt lớn như vậy trên tay người nào, mà đây là lần đầu tiên, Xích Vân lão tổ tự nhiên ghi hận Cổ Thần Phong.
"Thanh Phong lão tổ không phải muốn giết ta sao? Nếu như hắn gia nhập phía Cổ Thần Phong, giết ta sẽ càng thêm dễ dàng." Việc của Thanh Phong lão tổ khiến Tiêu Phàm có chút ngoài ý muốn.
Dựa theo lẽ thường mà nói, Thanh Phong lão tổ mang thù với hắn, vì sao lại cự tuyệt Cổ Thần Phong?
"Tiểu huynh đệ, Thanh Phong lão quỷ mặc dù bụng dạ hẹp hòi, nhưng hắn làm người kiêu ngạo, trước đó Cổ Thần Phong nguyện ý cho hắn một cái danh ngạch, hắn cũng từ chối, nếu là đổi thành những người khác như ta, thì không thể nào cự tuyệt."
Xích Vân lão tổ thở dài, trong giọng nói đều vẻ ca ngợi Thanh Phong lão tổ, sau đó lại hít sâu một hơi rồi nói: "Hơn nữa, lúc ấy hắn muốn giết ngươi cũng hợp tình hợp lí, bởi vì ngươi đã phá hủy kế hoạch mà hắn đã chuẩn bị hơn ngàn năm."
Tiêu Phàm rất bất đắc dĩ, nếu lúc ấy không phải Thanh Phong lão tổ từng bước ép sát, hắn cũng sẽ không vạch trần quỷ kế của Thanh Phong lão tổ.
"Đúng rồi, Thanh Phong lão tổ muốn danh ngạch gì ở Cổ Thần Phong?" Tiêu Phàm đột nhiên tò mò hỏi.
Đến cùng là danh ngạch gì, để những lão tổ như bọn hắn không thể cự tuyệt, hơn nữa còn để Thanh Phong lão tổ phải chuẩn bị kế hoạch hơn ngàn năm?
Đọc nhanh tại Vietwriter.com