Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1877
Vô Thượng Sát Thần - Chương 1881: Vây Hãm
Vây hãm!"
Tiêu Phàm không cho Tiếu Thương Sinh có cơ hội, không dễ dàng gì vây hãm được hắn, nếu như không làm cạn kiệt sinh cơ của hắn, chẳng phải mấy canh giờ trước của mình làm công toi sao?
Ý niệm khẽ động, từng đường Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ nhanh chóng áp sát, đan xen thành một tấm lưới lớn kín mít, điên cuồng rút ra huyết khí và sinh cơ trong cơ thể của Tiếu Thương Sinh.
Sắc mặt Tiếu Thương Sinh vô cùng nhăn nhó, có thể thấy rõ ràng, trên thân Tiếu Thương Sinh hiện lên một tia sương mù màu đỏ máu, hắn muốn hút lại huyết khí, nhưng xem ra đang rất vất vả.
Nơi xa, có một vài tu sĩ can đảm ngước lên nhìn trận chiến, khi thấy Tiếu Thương Sinh bị Tiêu Phàm vây hãm, đám người lộ vẻ kinh ngạc.
Cổ Nhược Trần là một trong số vài người đang quan sát trận đấu, nhìn thấy cảnh tượng này cũng khẽ gật đầu nói: "Làm địch tưởng rằng mình yếu, để từ từ hủy diệt huyết khí của đối phương, sau đó đột nhiên bộc phát, bộ da thịt này của Tiếu Thương Sinh xem như hủy."
"Có điều, muốn giết chết Tiếu Thương Sinh vẫn là rất khó khăn, hơn nữa chiêu này hao mòn quá lớn đối với cơ thể." Cổ Nhược Trần lẳng lặng quan sát trận chiến, trong lòng hắn đang xác định tình hình.
Cường giả chân chính, có thể từ trận chiến của người khác, phát hiện ra nhược điểm của mình, khiến bản thân càng trở nên cường đại, Cổ Nhược Trần chính là người như vậy.
Trong một thoáng, lại thầm nói với mình: " Vương tộc của Tu La Sơn, tự xưng là cao ngạo, không coi ai ra gì, có lẽ lần này truyền thừa ở Tu La Sơn mở ra, có rất nhiều người phải trả giá lớn."
"Phá!"
Cũng ngay tại lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên, hư không truyền ra tiếng vang ầm ầm kinh khủng, lại nhìn thấy một đạo lưu quang từ bên trong Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ bắn ra, giống như một viên thiên thạch nhào xuống dưới mà chạy.
"Muốn chạy?" Tiêu Phàm cười lạnh, hắn có thể xác định rằng, bộ thân thể này của Tiếu Thương Sinh chắc chắn đã chết, điều hắn muốn làm bây giờ, đoán chừng là đoạt lấy nhục thân của một người nào đó.
Trong những người này, Tiếu Thiên Cơ và Tiếu Thiên Tà là chọn lựa đầu tiên, một kẻ khác là Tiếu Thiên Vận, bởi vì là nữ tử nên cơ hội nhỏ hơn một chút.
Tiêu Phàm rất nhanh, đồng tử của hắn nhìn chằm chằm Tiếu Thương Sinh, hắn muốn xem xem, Tiếu Thương Sinh rốt cuộc muốn đoạt lấy ai!
Bên trong Thần Cung, ba người Tiếu Thiên Cơ, Tiếu Thiên Tà và Tiếu Thiên Vận vốn dĩ đang chiến đấu, đột nhiên thần sắc khựng lại, chỉ cảm thấy ngực đau nhức một hồi, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Ba người thấy vậy, vội vàng đẩy lui đối thủ của mình tụ tập lại một chỗ, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Chỉ cần Tiếu Thương Sinh đoạt xá một người trong đó, hai người khác sẽ ra tay.
"Hừ, chỉ dựa vào chút thủ đoạn ấy của các ngươi, cũng có thể ngăn cản bản Thần chủ sao?" Lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên trong không trung, thân ảnh Tiếu Thương Sinh đang đến gần.
Ngay sau đó, ba người Tiếu Thiên Cơ đột nhiên cảm thấy trái tim như bị người ta bóp nát, linh hồn cũng bắt đầu run rẩy, hiển nhiên là Tiếu Thương Sinh thúc giục Thần Quỷ Đoạt Hồn Phù, chuẩn bị hủy đi linh hồn ba người họ.
"Phong!" Tiếu Thiên Cơ khẽ cắn môi, thiên cơ bàn trên đầu hiển hiện, trong nháy mắt linh hồn của hắn từ mi tâm xông ra.
Chỉ một thoáng, có thể nhìn thấy, phía trên thiên cơ bàn hiện lên một quang ảnh nhỏ bé, hiển nhiên là linh hồn của Tiếu Thiên Cơ, một luồng sức mạnh huyền diệu của thiên cơ bàn bao phủ Tiếu Thiên Cơ, phong ấn hoàn toàn hắn.
Mặc dù trên mặt của hắn lộ ra vẻ đau đớn, nhưng linh hồn của hắn tạm thời được bảo vệ, chỉ là không thể chịu đựng quá lâu, tối đa cũng chỉ đến thời gian uống cạn nửa chén trà mà thôi.
"Nát!" Tiếu Thiên Vận nhẹ nhàng đập hai chưởng, thân thể của nàng bỗng nhiên ngã nhào xuống dưới, dường như xương cốt toàn thân vỡ vụn, trong nháy mắt cả người cũng giống như không có linh hồn.
Chỉ có Tiếu Thiên Tà dáng vẻ như không có gì, sắc mặt lạnh lùng nhìn lên không trung.
"Ha ha, Lão bát, xem ra thân thể của ngươi thích hợp với ta nhất, như vậy, những người khác đều có thể chết rồi." Nhìn thấy Tiếu Thiên Tà không sao, Tiếu Thương Sinh bỗng cười lớn.
Chỉ một thoáng, một bóng snags từ bộ da thịt của Tiếu Thương Sinh bắn ra, không đợi Tiếu Thiên Tà kịp phản ứng, trong nháy mắt chui vào mi tâm của Tiếu Thiên Tà.
Khóe miệng Tiếu Thiên Tà có chút giương lên, tựa như đạt được âm mưu.
"Ầm!"
Đột nhiên, trên người hắn bộc phát ra một luồng khí tức cuồng bạo, áo bào nửa người trên bị chấn động vỡ vụn, đám người ngay tức thì nhìn vào ngực của Tiếu Thiên Tà.
Chỉ thấy trên ngực hắn, điêu khắc hai đạo phù văn, một đạo trong đó tựa như một cái cái lồng vây khốn một đạo khác, trong đó có hai nguồn sức mạnh đang va chạm nhau, người này cũng không thể làm gì được người kia.
"Hỗn xược, các ngươi dám gạt ta!" Giọng nói tức giận từ trong miệng Tiếu Thiên Tà thốt ra, có điều đây là giọng nói của Tiếu Thương Sinh.
"Không lừa ngươi, ngươi làm sao có thể nhảy vào cơ thể của Tiếu Thiên Tà?" Tiêu Phàm bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Tiếu Thiên Tà, lấy tay vung lên, xung quanh bỗng nhiên xuất hiện sáu thân ảnh.
Sáu người ngơ ngác nhìn bốn phía, trên gương mặt cũng lộ ra vẻ đau đớn.
"Đây không phải là Tứ vương tử, Lục vương tử, và Thất công chúa sao? Bọn họ bị cùng một người bắt giữ sao?" Đám người kêu lên sợ hãi, ra vẻ khó tin.
Những người khác cũng không tốt đẹp gì, sáu vị vương tử và công chúa lại bị một người bắt làm tù binh, đây quả thực là chuyện chỉ có trong tiểu thuyết.
Nhưng việc này lại xảy ra ngay trước mặt, làm sao khiến bọn chúng không khỏi kinh ngạc chứ?
"Ngươi là Kiếm Hồng Trần?" Lục vương tử đau đớn há mồm trợn mặt, nhưng vẫn phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm.
Mấy đại vương tử khác cũng không tốt đẹp gì, bọn chúng bị Tiêu Phàm bắt làm tù binh thì cũng bỏ đi, vậy mà bị vứt vào một nơi hôi hám rác rưởi giam cầm suốt một tháng, bọn chúng làm sao có thể nuốt nổi cục bực này!
"Câm miệng cho ta." Tiếu Thiên Cơ quát một tiếng, mấy đại vương tử và công chúa vội vàng ngậm kín miệng, sâu trong nội tâm của bọn chúng có một nỗi sợ hãi với Tiếu Thiên Cơ.
Có điều khi bọn chúng nhìn thấy Tiếu Thiên Tà, con ngươi co rụt lại, tứ vương tử kinh ngạc nói: "Thần, Thần chủ đoạt xá Lão bát?"
Sau khi kinh ngạc, mấy người lại cảm thấy có chút may mắn, nếu như Tiếu Thương Sinh đoạt xá Bát vương tử, vậy bọn chúng chẳng phải là có cơ hội sống sót.
"Lão Bát mà chết, chúng ta cũng đều phải chết!" Tiếu Thiên Cơ dội cho mấy người kia một chậu nước lạnh, "Các ngươi cảm thấy Tiếu Thương Sinh sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?"
Đám người ngậm ngùi, dựa vào sự hiểu biết của bọn chúng về Tiếu Thương Sinh, hắn tuyệt đối không buông tha bọn chúng.
Bởi vì một khi đoạt xá Tiếu Thiên Tà thành công, bọn chúng trong mắt Tiếu Thương Sinh, cũng chỉ là một đám phế vật mà thôi, thậm chí sẽ tìm cách luyện bọn chúng thành mệnh nguyên châu, dùng cho bản thân.
"Tất cả yên lặng cho ta." Tiêu Phàm lạnh lùng quét mắt nhìn tất cả mọi người, ai cũng không dám nói nữa, bao gồm cả Tiếu Thiên Cơ.
Dừng một chút, Tiêu Phàm lại truyền âm cho mấy người nói: "Hiện tại chỉ là vây khốn linh hồn của hắn mà thôi, các ngươi muốn sống, một bước mấu chốt nhất ngay tại lúc này, người của các ngươi nhất định phải ngăn cản Ảnh Thần Vệ!"
"Tiêu huynh yên tâm! Cho dù chết, chúng ta cũng sẽ ngăn cản." Tiếu Thiên Cơ sát khí nặng nề nói, trong mắt hiện lên một tia nghiêm nghị.
Tiêu Phàm gật đầu nhẹ, chỉ một thoáng, một đạo lưu quang từ ấn đường của Tiêu Phàm bắn ra, tiến vào bên trong Tiếu Thiên Tà.
Cùng lúc đó, ánh mắt của Tiêu Phàm lập tức trở nên si ngốc, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Bên trong không gian ý thức của Tiếu Thiên Tà, đỉnh đầu của hai thân ảnh, đang lơ lửng một hạt châu màu đỏ, hạt châu màu đỏ chính là Tỏa Hồn châu.
Phù một tiếng, thân ảnh của Tiêu Phàm bỗng nhiên vọt vào, khi thấy hai người đều không nhúc nhích, Tiêu Phàm cũng thở dài một hơi.
"Tiêu huynh, nguy hiểm thật!" Nhìn thấy Tiêu Phàm đến, Tiếu Thiên Tà thổ ra một hơi, sau đó lại kinh ngạc nói: "Tiêu huynh, ngươi đưa Tỏa Hồn châu vào không gian ý thức của ta tự lúc nào vậy?"
" Thời điểm trên ngực ngươi bố trí Tỏa Hồn Ấn Phù." Tiêu Phàm không giấu diếm.
Tiếu Thiên Tà không khỏi sợ run cả người, nếu như mình có ý nghĩ chống đối Tiêu Phàm, kẻ mà Tỏa Hồn châu này đối phó không khéo lại là mình?
Trong lòng của hắn cảm thấy may mắn, cũng may mình thật sự muốn mời Tiêu Phàm giúp đỡ, mà không toan tính với hắn.
"Tiểu tử, ngươi thật sự tưởng rằng ngươi đã thắng rồi sao?" Tiếu Thương Sinh nhe răng cười nhìn Tiêu Phàm, hằn học nói.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Vây hãm!"
Tiêu Phàm không cho Tiếu Thương Sinh có cơ hội, không dễ dàng gì vây hãm được hắn, nếu như không làm cạn kiệt sinh cơ của hắn, chẳng phải mấy canh giờ trước của mình làm công toi sao?
Ý niệm khẽ động, từng đường Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ nhanh chóng áp sát, đan xen thành một tấm lưới lớn kín mít, điên cuồng rút ra huyết khí và sinh cơ trong cơ thể của Tiếu Thương Sinh.
Sắc mặt Tiếu Thương Sinh vô cùng nhăn nhó, có thể thấy rõ ràng, trên thân Tiếu Thương Sinh hiện lên một tia sương mù màu đỏ máu, hắn muốn hút lại huyết khí, nhưng xem ra đang rất vất vả.
Nơi xa, có một vài tu sĩ can đảm ngước lên nhìn trận chiến, khi thấy Tiếu Thương Sinh bị Tiêu Phàm vây hãm, đám người lộ vẻ kinh ngạc.
Cổ Nhược Trần là một trong số vài người đang quan sát trận đấu, nhìn thấy cảnh tượng này cũng khẽ gật đầu nói: "Làm địch tưởng rằng mình yếu, để từ từ hủy diệt huyết khí của đối phương, sau đó đột nhiên bộc phát, bộ da thịt này của Tiếu Thương Sinh xem như hủy."
"Có điều, muốn giết chết Tiếu Thương Sinh vẫn là rất khó khăn, hơn nữa chiêu này hao mòn quá lớn đối với cơ thể." Cổ Nhược Trần lẳng lặng quan sát trận chiến, trong lòng hắn đang xác định tình hình.
Cường giả chân chính, có thể từ trận chiến của người khác, phát hiện ra nhược điểm của mình, khiến bản thân càng trở nên cường đại, Cổ Nhược Trần chính là người như vậy.
Trong một thoáng, lại thầm nói với mình: " Vương tộc của Tu La Sơn, tự xưng là cao ngạo, không coi ai ra gì, có lẽ lần này truyền thừa ở Tu La Sơn mở ra, có rất nhiều người phải trả giá lớn."
"Phá!"
Cũng ngay tại lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên, hư không truyền ra tiếng vang ầm ầm kinh khủng, lại nhìn thấy một đạo lưu quang từ bên trong Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ bắn ra, giống như một viên thiên thạch nhào xuống dưới mà chạy.
"Muốn chạy?" Tiêu Phàm cười lạnh, hắn có thể xác định rằng, bộ thân thể này của Tiếu Thương Sinh chắc chắn đã chết, điều hắn muốn làm bây giờ, đoán chừng là đoạt lấy nhục thân của một người nào đó.
Trong những người này, Tiếu Thiên Cơ và Tiếu Thiên Tà là chọn lựa đầu tiên, một kẻ khác là Tiếu Thiên Vận, bởi vì là nữ tử nên cơ hội nhỏ hơn một chút.
Tiêu Phàm rất nhanh, đồng tử của hắn nhìn chằm chằm Tiếu Thương Sinh, hắn muốn xem xem, Tiếu Thương Sinh rốt cuộc muốn đoạt lấy ai!
Bên trong Thần Cung, ba người Tiếu Thiên Cơ, Tiếu Thiên Tà và Tiếu Thiên Vận vốn dĩ đang chiến đấu, đột nhiên thần sắc khựng lại, chỉ cảm thấy ngực đau nhức một hồi, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Ba người thấy vậy, vội vàng đẩy lui đối thủ của mình tụ tập lại một chỗ, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Chỉ cần Tiếu Thương Sinh đoạt xá một người trong đó, hai người khác sẽ ra tay.
"Hừ, chỉ dựa vào chút thủ đoạn ấy của các ngươi, cũng có thể ngăn cản bản Thần chủ sao?" Lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên trong không trung, thân ảnh Tiếu Thương Sinh đang đến gần.
Ngay sau đó, ba người Tiếu Thiên Cơ đột nhiên cảm thấy trái tim như bị người ta bóp nát, linh hồn cũng bắt đầu run rẩy, hiển nhiên là Tiếu Thương Sinh thúc giục Thần Quỷ Đoạt Hồn Phù, chuẩn bị hủy đi linh hồn ba người họ.
"Phong!" Tiếu Thiên Cơ khẽ cắn môi, thiên cơ bàn trên đầu hiển hiện, trong nháy mắt linh hồn của hắn từ mi tâm xông ra.
Chỉ một thoáng, có thể nhìn thấy, phía trên thiên cơ bàn hiện lên một quang ảnh nhỏ bé, hiển nhiên là linh hồn của Tiếu Thiên Cơ, một luồng sức mạnh huyền diệu của thiên cơ bàn bao phủ Tiếu Thiên Cơ, phong ấn hoàn toàn hắn.
Mặc dù trên mặt của hắn lộ ra vẻ đau đớn, nhưng linh hồn của hắn tạm thời được bảo vệ, chỉ là không thể chịu đựng quá lâu, tối đa cũng chỉ đến thời gian uống cạn nửa chén trà mà thôi.
"Nát!" Tiếu Thiên Vận nhẹ nhàng đập hai chưởng, thân thể của nàng bỗng nhiên ngã nhào xuống dưới, dường như xương cốt toàn thân vỡ vụn, trong nháy mắt cả người cũng giống như không có linh hồn.
Chỉ có Tiếu Thiên Tà dáng vẻ như không có gì, sắc mặt lạnh lùng nhìn lên không trung.
"Ha ha, Lão bát, xem ra thân thể của ngươi thích hợp với ta nhất, như vậy, những người khác đều có thể chết rồi." Nhìn thấy Tiếu Thiên Tà không sao, Tiếu Thương Sinh bỗng cười lớn.
Chỉ một thoáng, một bóng snags từ bộ da thịt của Tiếu Thương Sinh bắn ra, không đợi Tiếu Thiên Tà kịp phản ứng, trong nháy mắt chui vào mi tâm của Tiếu Thiên Tà.
Khóe miệng Tiếu Thiên Tà có chút giương lên, tựa như đạt được âm mưu.
"Ầm!"
Đột nhiên, trên người hắn bộc phát ra một luồng khí tức cuồng bạo, áo bào nửa người trên bị chấn động vỡ vụn, đám người ngay tức thì nhìn vào ngực của Tiếu Thiên Tà.
Chỉ thấy trên ngực hắn, điêu khắc hai đạo phù văn, một đạo trong đó tựa như một cái cái lồng vây khốn một đạo khác, trong đó có hai nguồn sức mạnh đang va chạm nhau, người này cũng không thể làm gì được người kia.
"Hỗn xược, các ngươi dám gạt ta!" Giọng nói tức giận từ trong miệng Tiếu Thiên Tà thốt ra, có điều đây là giọng nói của Tiếu Thương Sinh.
"Không lừa ngươi, ngươi làm sao có thể nhảy vào cơ thể của Tiếu Thiên Tà?" Tiêu Phàm bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Tiếu Thiên Tà, lấy tay vung lên, xung quanh bỗng nhiên xuất hiện sáu thân ảnh.
Sáu người ngơ ngác nhìn bốn phía, trên gương mặt cũng lộ ra vẻ đau đớn.
"Đây không phải là Tứ vương tử, Lục vương tử, và Thất công chúa sao? Bọn họ bị cùng một người bắt giữ sao?" Đám người kêu lên sợ hãi, ra vẻ khó tin.
Những người khác cũng không tốt đẹp gì, sáu vị vương tử và công chúa lại bị một người bắt làm tù binh, đây quả thực là chuyện chỉ có trong tiểu thuyết.
Nhưng việc này lại xảy ra ngay trước mặt, làm sao khiến bọn chúng không khỏi kinh ngạc chứ?
"Ngươi là Kiếm Hồng Trần?" Lục vương tử đau đớn há mồm trợn mặt, nhưng vẫn phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm.
Mấy đại vương tử khác cũng không tốt đẹp gì, bọn chúng bị Tiêu Phàm bắt làm tù binh thì cũng bỏ đi, vậy mà bị vứt vào một nơi hôi hám rác rưởi giam cầm suốt một tháng, bọn chúng làm sao có thể nuốt nổi cục bực này!
"Câm miệng cho ta." Tiếu Thiên Cơ quát một tiếng, mấy đại vương tử và công chúa vội vàng ngậm kín miệng, sâu trong nội tâm của bọn chúng có một nỗi sợ hãi với Tiếu Thiên Cơ.
Có điều khi bọn chúng nhìn thấy Tiếu Thiên Tà, con ngươi co rụt lại, tứ vương tử kinh ngạc nói: "Thần, Thần chủ đoạt xá Lão bát?"
Sau khi kinh ngạc, mấy người lại cảm thấy có chút may mắn, nếu như Tiếu Thương Sinh đoạt xá Bát vương tử, vậy bọn chúng chẳng phải là có cơ hội sống sót.
"Lão Bát mà chết, chúng ta cũng đều phải chết!" Tiếu Thiên Cơ dội cho mấy người kia một chậu nước lạnh, "Các ngươi cảm thấy Tiếu Thương Sinh sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?"
Đám người ngậm ngùi, dựa vào sự hiểu biết của bọn chúng về Tiếu Thương Sinh, hắn tuyệt đối không buông tha bọn chúng.
Bởi vì một khi đoạt xá Tiếu Thiên Tà thành công, bọn chúng trong mắt Tiếu Thương Sinh, cũng chỉ là một đám phế vật mà thôi, thậm chí sẽ tìm cách luyện bọn chúng thành mệnh nguyên châu, dùng cho bản thân.
"Tất cả yên lặng cho ta." Tiêu Phàm lạnh lùng quét mắt nhìn tất cả mọi người, ai cũng không dám nói nữa, bao gồm cả Tiếu Thiên Cơ.
Dừng một chút, Tiêu Phàm lại truyền âm cho mấy người nói: "Hiện tại chỉ là vây khốn linh hồn của hắn mà thôi, các ngươi muốn sống, một bước mấu chốt nhất ngay tại lúc này, người của các ngươi nhất định phải ngăn cản Ảnh Thần Vệ!"
"Tiêu huynh yên tâm! Cho dù chết, chúng ta cũng sẽ ngăn cản." Tiếu Thiên Cơ sát khí nặng nề nói, trong mắt hiện lên một tia nghiêm nghị.
Tiêu Phàm gật đầu nhẹ, chỉ một thoáng, một đạo lưu quang từ ấn đường của Tiêu Phàm bắn ra, tiến vào bên trong Tiếu Thiên Tà.
Cùng lúc đó, ánh mắt của Tiêu Phàm lập tức trở nên si ngốc, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Bên trong không gian ý thức của Tiếu Thiên Tà, đỉnh đầu của hai thân ảnh, đang lơ lửng một hạt châu màu đỏ, hạt châu màu đỏ chính là Tỏa Hồn châu.
Phù một tiếng, thân ảnh của Tiêu Phàm bỗng nhiên vọt vào, khi thấy hai người đều không nhúc nhích, Tiêu Phàm cũng thở dài một hơi.
"Tiêu huynh, nguy hiểm thật!" Nhìn thấy Tiêu Phàm đến, Tiếu Thiên Tà thổ ra một hơi, sau đó lại kinh ngạc nói: "Tiêu huynh, ngươi đưa Tỏa Hồn châu vào không gian ý thức của ta tự lúc nào vậy?"
" Thời điểm trên ngực ngươi bố trí Tỏa Hồn Ấn Phù." Tiêu Phàm không giấu diếm.
Tiếu Thiên Tà không khỏi sợ run cả người, nếu như mình có ý nghĩ chống đối Tiêu Phàm, kẻ mà Tỏa Hồn châu này đối phó không khéo lại là mình?
Trong lòng của hắn cảm thấy may mắn, cũng may mình thật sự muốn mời Tiêu Phàm giúp đỡ, mà không toan tính với hắn.
"Tiểu tử, ngươi thật sự tưởng rằng ngươi đã thắng rồi sao?" Tiếu Thương Sinh nhe răng cười nhìn Tiêu Phàm, hằn học nói.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com