Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1881
Vô Thượng Sát Thần - Chương 1885: Siêu Cấp Thạch Nhân
“Hôm nay, các ngươi đều phải chôn cùng với ta!”
Giọng nói Tiếu Thương Sinh như tiếng sấm, ầm ầm vang vọng, lan tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, tu sĩ chung quanh cảm thấy màng nhĩ của mình đau nhức.
Mắt mấy người Tiêu Phàm ngưng kết lại, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.
“Thần diệt!” Tiêu Phàm khẽ quát một tiếng, cả người nhảy lên, Tu La Kiếm tỏa ra kiếm mang tới mấy chục trượng, chém về phía Tiếu Thương Sinh.
Khóe miệng Tiếu Thương Sinh hiện lên nụ cười khinh thường, cả người hắn ta đột nhiên biến mất ngay tại chỗ, lao thẳng xuống đất, rất nhanh đã không còn bóng dáng.
Một kiếm của Tiêu Phàm chém hụt, thần sắc hắn bắt đầu ngưng trọng, hắn có thể xác định được là một kiếm vừa rồi không thể giết chết Tiếu Thương Sinh.
Linh hồn lực của hắn đã bao trùm hết vài dặm chung quanh nhưng vẫn không tìm được bóng dáng của Tiếu Thương Sinh.
“Chẳng lẽ hắn ta đã trốn vào trong lòng đất?” Tiêu Phàm híp mắt, nếu thật sự như thề thì muốn giết chết Tiếu Thương Sinh sẽ càng thêm khó khăn rồi.
Dù sao hắn ta cũng chỉ là một linh hồn phân thân, muốn chui vào trong lòng đất để chạy trốn cũng không khó. Đương nhiên, linh hồn phân thân cũng không thể duy trì được bao lâu.
“Mau lui lại!”
Đúng lúc Tiêu Phàm đang trầm tư, Tiếu Thiên Cơ đột nhiên hét lớn một tiếng, đồng thời y còn nhanh chóng lao về phía chân trời.
Mấy người Tiếu Thiên Tà cũng không hề do dự, thực lực của Tiếu Thiên Cơ thế nào thì bọn họ vẫn biết rõ, hắn ta có thể dự báo được nguy hiểm chưa biết.
Người hiểu rõ Tiếu Thiên Cơ không hề có chút chần chờ nào, nhanh chóng xoay người chạy nhưng có vài người vẫn không hiểu hoặc còn chưa lấy lại tinh thần nên vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Ầm ầm!
Gần như là đồng thời, một tiếng nổ vang truyền tới, một sức mạnh cuồng bạo quét sạch tất cả trong lòng mọi người, da đầu cũng có cảm giác muốn nổ tung.
Mấy tu sĩ chậm chạp bị một luồng khí thế không gì sánh được bao phủ, thân thể trực tiếp nổ tung, hóa thành màn sương máu mênh mông tràn ngập không trung.
Một màn này xảy ra quá nhanh, nhiều người còn chưa kịp phản ứng thì lục phũ ngũ tạng đã bị chấn tới mức không ngừng ho ra máu.
Ngay sau đó, mọi người rối rít chạy trốn khắp nơi, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Khí tức mang tính hủy diệt kia làm cho mọi người không nhịn được mà hít một hơi lạnh.
Có vài tu sĩ lớn gan nhìn lại phía sau rồi nhìn thấy ở chỗ Thần Cung có một nắm đấm to lớn đang chui từ lòng đất ra.
Không! Nói chính xác đó là một ngọn núi nhỏ! Ngọn núi nhỏ phóng ra khí tức mang tính bùng nổ.
Nhưng mà đây chỉ mới là bắt đầu thôi, khi nắm đấm như ngọn núi nhỏ nhô lên, lại có thêm một cái đầu lâu to lớn xuất hiện, đầu lâu tạo thành từ đá tảng, vô cùng hùng vĩ và chấn động.
Trong hai mắt đầu lâu phun ra hai ngọn lửa màu xanh lam, hỏa diễm lạnh lẽo, dường như nó có thể cướp lấy linh hồn con người.
Tiêu Phàm nhíu mày, hắn không chạy trốn, đứng sừng sững trên không, lại bị một cơn gió mạnh thổi làm hắn phải lùi lại. Khi Tiêu Phàm nhìn thấy hai ngọn lửa màu xanh lam, thiếu chút nữa hắn đã kêu ra tiếng: “Hồn hỏa của Nhạc Nhân Tộc?”
Trong nháy mắt, Tiêu Phàm nghĩ tới điều gì đó. Những năm gần đây, Nhạc Nhân Tộc ở Cổ Hoang sơn mạch không ngừng bị Thương Sinh thần quốc săn giết, bây giờ cũng không còn lại bao nhiêu người.
Hắn đã từng hỏi Nhạc Nhất Sơn về việc tại sao Thương Sinh thần quốc lại săn giết Nhạc Nhân tộc. Nhạc Nhân tộc cũng không biết, có điều họ đoán là để luyện chế Thần binh.
Nhưng bây giờ xem ra Thạch tinh và Hồn hỏa của Nhạc Nhân Tộc cũng không phải là để luyện chế Thần binh mà là bị Tiếu Thương Sinh dùng để sáng tạo ra siêu cấp Cự Vô Phách này.
Nhìn cánh tay và đầu nó, Tiêu Phàm đã có thể phán đoán được đại khái kích cỡ của người đá to lớn này, ít nhất nó cũng cao hơn ngàn trượng.
Phải biết rằng, Nhạc Thạch là người mạnh nhất Nhạc Nhân Tộc cũng chỉ cao gần hai trăm trượng thôi, mà người đá trước mặt này cũng chỉ mới lộ ra một phần mười kích thước của nó thôi.
Bọn người Tiêu Phàm là những tu sĩ nhân loại, càng không cần nói tới, so với người đá trước mặt thì họ chỉ là con giun, con dế thôi.
Ầm!
Người đá đột nhiên tung một quyền đánh về phía Tiêu Phàm, tốc độ nhìn thì chậm nhưng lại nhanh tới mức khó tin, nắm đấm to lớn còn chưa tới gần, một con gió mạnh mẽ, cuồng bạo thổi tới khiến gương mặt Tiêu Phàm vặn vẹo.
Tốc độ của Tiêu Phàm cực nhanh, thi triển Thái Huyền Thần Du Bộ biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa, hắn đã đứng trên cánh tay người đá.
Hắn nhanh chóng chạy dọc theo cánh tay người đá, mục tiêu chính là đầu của người đá.
Người đá kia dường như đã cảm nhận được sự tiếp cận của Tiêu Phàm nên nắm đấm đột ngột chuyển hướng, một quyền đánh mạnh xuống đất.
“Ầm!” Một tiếng nổ vang lên, mặt đất run lắc mãnh liệt, chẳng chịt kẽ nứt lan ra chung quanh, thậm chí còn khiến không ít nơi của thành Thiên Thương Thần đều bị hủy hoại.
Trước đó, Tiếu Thương Sinh còn sợ phá hủy thành Thiên Thương Thần mà bây giờ, linh hồn của hắn ta chỉ còn có thể duy trì nửa canh giờ nên hắn ta quyết định liều mạng.
Điều hắn ta muốn làm bây giờ chính là giết chết Tiêu Phàm, không còn suy nghĩ nào khác nữa.
Thời điểm một quyền của người đá đánh xuống đất, thân thể hắn ta nhanh chóng leo lên, đầu lâu dưới chân hắn ta lao ra.
Sau mấy nhịp thở, người đá cao hơn ngàn trượng đạp lên Thần Cung, Thần Cung vốn dĩ vàng son lỗng lẫy, khắc rồng vẽ cột uy nghiêm hiện tại đã bị phá hủy.
Tiêu Phàm bị một luồng sức mạnh lớn đánh bay, thân thể bay dọc theo một lối đi, trượt xa mấy chục trượng mới có thể đứng vững.
“Chết đi!” Nhưng Tiếu Thương Sinh lại không muốn cho Tiêu Phàm cơ hội. Người đá tung một cước, muốn giẫm đạp Tiêu Phàm, cuồng phong dưới chân tàn sát bữa bãi, đáng sợ tới cực điểm.
Vẻ mặt Tiêu Phàm nghiêm túc, hắn không ngờ Tiếu Thương Sinh lại còn con át chủ bài là Siêu Cấp Thạch Nhân này, không chừng nó đã đạt tới sức mạnh của cường giả Thiên Thần cảnh.
Với sức mạnh của mình, Tiêu Phàm không phải à đối thủ của nó.
“Nát!”
Tiêu Phàm vừa chuẩn bị né tránh thì một tiếng nổ lại vang lên, ngay sau đó, một bóng người xinh đẹp lướt qua mặt Tiêu Phàm, nhìn lại thì thấy đó là một nữ tử mặc váy trắng, có một hư ảnh Hoàng Kim Cự Long quấn quanh người, một quyền mạnh mẽ được đánh ra.
Thần lực cuồn cuộn ngưng tụ thành một nắm đấm lớn bằng căn nhà, đỡ lấy bàn chân khổng lồ của Siêu Cấp Thạch Nhân, giống như đại bàng bay lên, như diều gặp gió, khí thế hung mãnh.
“Tiếu Thiên Vận?” Trên mặt Tiêu Phàm lộ vẻ kinh hãi. Trận đánh Hoàng Kim chiến sĩ lúc trước, hắn đã từng nhìn thấy sức mạnh của Tiếu Thiên Vận, tuyệt đối không phải chỉ là mạnh mẽ bình thường đâu.
Nhưng hắn không ngờ, Tiếu Thiên Vận lại dám đánh ngang tay với Siêu Cấp Thạch Nhân kia.
Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Tiếu Thiên Vận và Siêu Cấp Thạch Nhân kia đã va chạm nhau, từng dòng khí mãnh liệt như vòi rồng quét sạch khắp nơi.
Nơi hai người va chạm còn sinh ra một luồng phong nhận, thiếu chút nữa đã cắt mảnh thiên địa này thai hai nửa.
“Chặn được rồi?” Khóe miệng Tiêu Phàm giật giật, hắn không ngờ Tiếu Thiên Vận thật sự có thể ngăn chặn Siêu Cấp Thạch Nhân, đây là sức mmạnh cỡ nào chứ?
Tiêu Phàm mơ hồ cảm thấy, cho dù là Nam Cung Tiêu Tiêu cũng không thể là đối thủ của Tiếu Thiên Vận, đây đúng là bạo long mà!
Quan trọng nhất là, bề ngoài của Tiếu Thiên Vận lại gầy yếu, mềm mại, hoàn toàn trái ngược với sức mạnh đáng sợ của nàng ta.
Vừa dứt lời, cả người Tiếu Thiên Vận như một viên đạn gào thét bay xuống, tốc độ nhanh tới cực hạn, bàn chân khổng lồ của Siêu Cấp Thach Nhân cũng phải lùi mấy trượng.
Không cần nghĩ cũng biết, sức mạnh của Tiếu Thiên Vận vẫn không bằng Siêu Cấp Thạch Nhân.
“Chết đi!” Tiếu Thương Sinh dường như đã phẫn nộ lắm rồi, lửa giận chuyển về phía Tiếu Thiên Vận. Chân phải vừa bị đẩy lùi lại nâng lên, chuẩn bị đạp mạnh vào Tiếu Thiên Vận.
Thân thể Tiếu Thiên Vận nặng nề đập xuống mặt đất, vô số khe nứt bắt đầu lan ra nhưng nàng ta lại nhanh chóng lao ra khỏi phế tích, khóe miệng còn chảy ra một tia máu.
“Nhị tỷ cần thận!” Tiếu Thiên Tà đừng xa xa la to, thân hình đột nhiên nhoáng lên, trên đỉnh đầu hắn ta vậy mà lại có một con mắt đen nhánh đang lơ lửng.
Con mắt chỉ có con ngươi, không có tròng trắng, mà tất cả đều chỉ một màu đen, tỏa ra khí tức lạnh lẽo. Tu sĩ chung quanh thấy vậy đều có cảm giác như linh hồn của mình đang bị một bàn tay to lớn tóm chặt.
“Thiên Nghịch Tà Đồng?” Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn con mắt trên đỉnh đầu, nói ra một câu cực kỳ rung động.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
“Hôm nay, các ngươi đều phải chôn cùng với ta!”
Giọng nói Tiếu Thương Sinh như tiếng sấm, ầm ầm vang vọng, lan tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, tu sĩ chung quanh cảm thấy màng nhĩ của mình đau nhức.
Mắt mấy người Tiêu Phàm ngưng kết lại, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.
“Thần diệt!” Tiêu Phàm khẽ quát một tiếng, cả người nhảy lên, Tu La Kiếm tỏa ra kiếm mang tới mấy chục trượng, chém về phía Tiếu Thương Sinh.
Khóe miệng Tiếu Thương Sinh hiện lên nụ cười khinh thường, cả người hắn ta đột nhiên biến mất ngay tại chỗ, lao thẳng xuống đất, rất nhanh đã không còn bóng dáng.
Một kiếm của Tiêu Phàm chém hụt, thần sắc hắn bắt đầu ngưng trọng, hắn có thể xác định được là một kiếm vừa rồi không thể giết chết Tiếu Thương Sinh.
Linh hồn lực của hắn đã bao trùm hết vài dặm chung quanh nhưng vẫn không tìm được bóng dáng của Tiếu Thương Sinh.
“Chẳng lẽ hắn ta đã trốn vào trong lòng đất?” Tiêu Phàm híp mắt, nếu thật sự như thề thì muốn giết chết Tiếu Thương Sinh sẽ càng thêm khó khăn rồi.
Dù sao hắn ta cũng chỉ là một linh hồn phân thân, muốn chui vào trong lòng đất để chạy trốn cũng không khó. Đương nhiên, linh hồn phân thân cũng không thể duy trì được bao lâu.
“Mau lui lại!”
Đúng lúc Tiêu Phàm đang trầm tư, Tiếu Thiên Cơ đột nhiên hét lớn một tiếng, đồng thời y còn nhanh chóng lao về phía chân trời.
Mấy người Tiếu Thiên Tà cũng không hề do dự, thực lực của Tiếu Thiên Cơ thế nào thì bọn họ vẫn biết rõ, hắn ta có thể dự báo được nguy hiểm chưa biết.
Người hiểu rõ Tiếu Thiên Cơ không hề có chút chần chờ nào, nhanh chóng xoay người chạy nhưng có vài người vẫn không hiểu hoặc còn chưa lấy lại tinh thần nên vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Ầm ầm!
Gần như là đồng thời, một tiếng nổ vang truyền tới, một sức mạnh cuồng bạo quét sạch tất cả trong lòng mọi người, da đầu cũng có cảm giác muốn nổ tung.
Mấy tu sĩ chậm chạp bị một luồng khí thế không gì sánh được bao phủ, thân thể trực tiếp nổ tung, hóa thành màn sương máu mênh mông tràn ngập không trung.
Một màn này xảy ra quá nhanh, nhiều người còn chưa kịp phản ứng thì lục phũ ngũ tạng đã bị chấn tới mức không ngừng ho ra máu.
Ngay sau đó, mọi người rối rít chạy trốn khắp nơi, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Khí tức mang tính hủy diệt kia làm cho mọi người không nhịn được mà hít một hơi lạnh.
Có vài tu sĩ lớn gan nhìn lại phía sau rồi nhìn thấy ở chỗ Thần Cung có một nắm đấm to lớn đang chui từ lòng đất ra.
Không! Nói chính xác đó là một ngọn núi nhỏ! Ngọn núi nhỏ phóng ra khí tức mang tính bùng nổ.
Nhưng mà đây chỉ mới là bắt đầu thôi, khi nắm đấm như ngọn núi nhỏ nhô lên, lại có thêm một cái đầu lâu to lớn xuất hiện, đầu lâu tạo thành từ đá tảng, vô cùng hùng vĩ và chấn động.
Trong hai mắt đầu lâu phun ra hai ngọn lửa màu xanh lam, hỏa diễm lạnh lẽo, dường như nó có thể cướp lấy linh hồn con người.
Tiêu Phàm nhíu mày, hắn không chạy trốn, đứng sừng sững trên không, lại bị một cơn gió mạnh thổi làm hắn phải lùi lại. Khi Tiêu Phàm nhìn thấy hai ngọn lửa màu xanh lam, thiếu chút nữa hắn đã kêu ra tiếng: “Hồn hỏa của Nhạc Nhân Tộc?”
Trong nháy mắt, Tiêu Phàm nghĩ tới điều gì đó. Những năm gần đây, Nhạc Nhân Tộc ở Cổ Hoang sơn mạch không ngừng bị Thương Sinh thần quốc săn giết, bây giờ cũng không còn lại bao nhiêu người.
Hắn đã từng hỏi Nhạc Nhất Sơn về việc tại sao Thương Sinh thần quốc lại săn giết Nhạc Nhân tộc. Nhạc Nhân tộc cũng không biết, có điều họ đoán là để luyện chế Thần binh.
Nhưng bây giờ xem ra Thạch tinh và Hồn hỏa của Nhạc Nhân Tộc cũng không phải là để luyện chế Thần binh mà là bị Tiếu Thương Sinh dùng để sáng tạo ra siêu cấp Cự Vô Phách này.
Nhìn cánh tay và đầu nó, Tiêu Phàm đã có thể phán đoán được đại khái kích cỡ của người đá to lớn này, ít nhất nó cũng cao hơn ngàn trượng.
Phải biết rằng, Nhạc Thạch là người mạnh nhất Nhạc Nhân Tộc cũng chỉ cao gần hai trăm trượng thôi, mà người đá trước mặt này cũng chỉ mới lộ ra một phần mười kích thước của nó thôi.
Bọn người Tiêu Phàm là những tu sĩ nhân loại, càng không cần nói tới, so với người đá trước mặt thì họ chỉ là con giun, con dế thôi.
Ầm!
Người đá đột nhiên tung một quyền đánh về phía Tiêu Phàm, tốc độ nhìn thì chậm nhưng lại nhanh tới mức khó tin, nắm đấm to lớn còn chưa tới gần, một con gió mạnh mẽ, cuồng bạo thổi tới khiến gương mặt Tiêu Phàm vặn vẹo.
Tốc độ của Tiêu Phàm cực nhanh, thi triển Thái Huyền Thần Du Bộ biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa, hắn đã đứng trên cánh tay người đá.
Hắn nhanh chóng chạy dọc theo cánh tay người đá, mục tiêu chính là đầu của người đá.
Người đá kia dường như đã cảm nhận được sự tiếp cận của Tiêu Phàm nên nắm đấm đột ngột chuyển hướng, một quyền đánh mạnh xuống đất.
“Ầm!” Một tiếng nổ vang lên, mặt đất run lắc mãnh liệt, chẳng chịt kẽ nứt lan ra chung quanh, thậm chí còn khiến không ít nơi của thành Thiên Thương Thần đều bị hủy hoại.
Trước đó, Tiếu Thương Sinh còn sợ phá hủy thành Thiên Thương Thần mà bây giờ, linh hồn của hắn ta chỉ còn có thể duy trì nửa canh giờ nên hắn ta quyết định liều mạng.
Điều hắn ta muốn làm bây giờ chính là giết chết Tiêu Phàm, không còn suy nghĩ nào khác nữa.
Thời điểm một quyền của người đá đánh xuống đất, thân thể hắn ta nhanh chóng leo lên, đầu lâu dưới chân hắn ta lao ra.
Sau mấy nhịp thở, người đá cao hơn ngàn trượng đạp lên Thần Cung, Thần Cung vốn dĩ vàng son lỗng lẫy, khắc rồng vẽ cột uy nghiêm hiện tại đã bị phá hủy.
Tiêu Phàm bị một luồng sức mạnh lớn đánh bay, thân thể bay dọc theo một lối đi, trượt xa mấy chục trượng mới có thể đứng vững.
“Chết đi!” Nhưng Tiếu Thương Sinh lại không muốn cho Tiêu Phàm cơ hội. Người đá tung một cước, muốn giẫm đạp Tiêu Phàm, cuồng phong dưới chân tàn sát bữa bãi, đáng sợ tới cực điểm.
Vẻ mặt Tiêu Phàm nghiêm túc, hắn không ngờ Tiếu Thương Sinh lại còn con át chủ bài là Siêu Cấp Thạch Nhân này, không chừng nó đã đạt tới sức mạnh của cường giả Thiên Thần cảnh.
Với sức mạnh của mình, Tiêu Phàm không phải à đối thủ của nó.
“Nát!”
Tiêu Phàm vừa chuẩn bị né tránh thì một tiếng nổ lại vang lên, ngay sau đó, một bóng người xinh đẹp lướt qua mặt Tiêu Phàm, nhìn lại thì thấy đó là một nữ tử mặc váy trắng, có một hư ảnh Hoàng Kim Cự Long quấn quanh người, một quyền mạnh mẽ được đánh ra.
Thần lực cuồn cuộn ngưng tụ thành một nắm đấm lớn bằng căn nhà, đỡ lấy bàn chân khổng lồ của Siêu Cấp Thạch Nhân, giống như đại bàng bay lên, như diều gặp gió, khí thế hung mãnh.
“Tiếu Thiên Vận?” Trên mặt Tiêu Phàm lộ vẻ kinh hãi. Trận đánh Hoàng Kim chiến sĩ lúc trước, hắn đã từng nhìn thấy sức mạnh của Tiếu Thiên Vận, tuyệt đối không phải chỉ là mạnh mẽ bình thường đâu.
Nhưng hắn không ngờ, Tiếu Thiên Vận lại dám đánh ngang tay với Siêu Cấp Thạch Nhân kia.
Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Tiếu Thiên Vận và Siêu Cấp Thạch Nhân kia đã va chạm nhau, từng dòng khí mãnh liệt như vòi rồng quét sạch khắp nơi.
Nơi hai người va chạm còn sinh ra một luồng phong nhận, thiếu chút nữa đã cắt mảnh thiên địa này thai hai nửa.
“Chặn được rồi?” Khóe miệng Tiêu Phàm giật giật, hắn không ngờ Tiếu Thiên Vận thật sự có thể ngăn chặn Siêu Cấp Thạch Nhân, đây là sức mmạnh cỡ nào chứ?
Tiêu Phàm mơ hồ cảm thấy, cho dù là Nam Cung Tiêu Tiêu cũng không thể là đối thủ của Tiếu Thiên Vận, đây đúng là bạo long mà!
Quan trọng nhất là, bề ngoài của Tiếu Thiên Vận lại gầy yếu, mềm mại, hoàn toàn trái ngược với sức mạnh đáng sợ của nàng ta.
Vừa dứt lời, cả người Tiếu Thiên Vận như một viên đạn gào thét bay xuống, tốc độ nhanh tới cực hạn, bàn chân khổng lồ của Siêu Cấp Thach Nhân cũng phải lùi mấy trượng.
Không cần nghĩ cũng biết, sức mạnh của Tiếu Thiên Vận vẫn không bằng Siêu Cấp Thạch Nhân.
“Chết đi!” Tiếu Thương Sinh dường như đã phẫn nộ lắm rồi, lửa giận chuyển về phía Tiếu Thiên Vận. Chân phải vừa bị đẩy lùi lại nâng lên, chuẩn bị đạp mạnh vào Tiếu Thiên Vận.
Thân thể Tiếu Thiên Vận nặng nề đập xuống mặt đất, vô số khe nứt bắt đầu lan ra nhưng nàng ta lại nhanh chóng lao ra khỏi phế tích, khóe miệng còn chảy ra một tia máu.
“Nhị tỷ cần thận!” Tiếu Thiên Tà đừng xa xa la to, thân hình đột nhiên nhoáng lên, trên đỉnh đầu hắn ta vậy mà lại có một con mắt đen nhánh đang lơ lửng.
Con mắt chỉ có con ngươi, không có tròng trắng, mà tất cả đều chỉ một màu đen, tỏa ra khí tức lạnh lẽo. Tu sĩ chung quanh thấy vậy đều có cảm giác như linh hồn của mình đang bị một bàn tay to lớn tóm chặt.
“Thiên Nghịch Tà Đồng?” Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn con mắt trên đỉnh đầu, nói ra một câu cực kỳ rung động.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com