Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1883
Vô Thượng Sát Thần - Chương 1887: Thiên Bạo
Phía chân trời, bốn người Tiếu Thiên Cơ đang điên cuồng tấn công Siêu Cấp Thạch Nhân. Từng tảng đá lăn xuống từ trên thân thể của người đá giống như một ngọn núi nhỏ, nện xuống đất không ngừng rung động.
“Các ngươi đều đáng chết!” Giọng nói phẫn nộ của Tiếu Thương Sinh vang vọng trong không trung.
Bị bốn người Tiếu Thiên Cơ vây công, người đá do Tiếu Thương Sinh tạo ra rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi mà bắt đầu sụp đổ, Tiếu Thiên Sinh cũng hoàn toàn tức giận rồi.
“Tù Không!”
Tiếu Thương Sinh quát to một tiếng, theo tiếng quá giận dữ của y, đá tảng trên đất bay ngược trở lại, thậm chí đá trên đường phố của thành Thiên Thương Thần cũng bay vèo vèo theo.
Trong lúc nhất thời, đá tảng to nhỏ đều bay rậm rạp trong không trung. Bốn người Tiếu Thiên Cơ nhanh chóng né tránh nhưng đá tảng cực kỳ nhiều nên họ có muốn tránh cũng không được.
Bốn người không thể giết được Tiếu Thương Sinh trong nháy mắt nên không ngừng rút lui ra xa, đao kiếm trong tay không ngừng vung lên để mở ra một đường sống từ trong chỗ chết.
Ầm ầm!
Đất bằng rung động kịch liệt, chân trời gió thổi ù ù, từng tòa cung điện to lớn bắt đầ đổ sụp, sau đó hòa thành vô số đá tảng lớn bay trên không trung.
Chỉ vẻn vẹn vài nhịp thở, người đá to lớn vốn dĩ đã bị hủy hoại khá nhiều đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
Nếu thế, chẳng phải những gì bốn người Tiếu Thiên Cơ làm là phí công vô ích sao?
Tu sĩ chung quanh nhìn cảnh tượng này thì không khỏi hít một hơi lạnh, mạnh như đám người Tiếu Thiên Cơ mà giờ phút này cũng giống như là bèo không rễ trôi trên đại dương mênh mông, để mặc cho sóng biển và gió mưa thổi đi, tùy thời đều sẽ có thể bị hủy diệt.
Tiếu Thiên Cơ chính là một trong Tam đại công tử, vậy mà ở trước mặt Tiếu Thương Sinh lại không có sức đánh trả sao?
Rốt cuộc mọi người cũng biết được sức mạnh của Tiếu Thương Sinh khủng khiếp cỡ nào.
Không, nói chính xác hơn là tên mà đầu đoạt xá Tiếu Thương Sinh khủng bố cỡ nào. Hiện tại, có rất nhiều người cho rằng Tiếu Thương Sinh chính là tên cầm đầu giết Thần chủ của bọn họ.
Tiêu Phàm nhíu mày, gió lớn chung quanh thổi quanh người hắn phần phật nhưng hắn vẫn bất động như núi.
Nhưng điều quỷ dị chính là sức mạnh mà Tiếu Thương Sinh bộc phát ra chỉ hấp thu đất đá, không hề có tác dụng lớn đối với tu sĩ hay những vật sống khác.
“Tiêu huynh, chúng ta có cần lên hay không?” Sở Khinh Cuồng tiến tới trước mặt, cách Tiêu Phàm không xa, nhìn chăm chú vào nơi xa rồi hỏi.
Với tình thế trước mắt, bốn người Tiếu Thiên Cơ cũng không phải là đối thủ của Tiếu Thương Sinh. Trước đó Tiếu Thương Sinh còn cướp lấy tinh khí linh hồn trên thân của vài người nên vẫn có thể làm bị thương linh hồn của bốn người kia.
Nếu không thì với thực lực của Tiếu Thiên Cơ, cho dù không phải đối thủ của Tiếu Thương Sinh thì cũng không thể nào ngay cả việc đánh lại cũng không được.
“Đợi một chút nữa!” Tiêu Phàm hít sâu, híp mắt trả lời.
“Chiến hồn của Tiếu Thiên Cơ muốn bảo vệ đệ đệ Lục vương tử của hắn nên mới không thể phát huy toàn bộ thực lực của mình.” Kiếm La tới gần, cứng giọng nói.
“Ồ?” Điều này khiến Tiêu Phàm có chút bất ngờ.
Sau đó, Kiếm La đơn giản kể lại mọi chuyện một cách giản lược nhất một lần, Tiêu Phàm nghe xong, thần sắc có hơi trầm trọng.
Tuy thực lực của Tiếu Thiên Tà rất mạnh nhưng sức lực không phải là thế mạnh của hắn, mà Thiên Nghịch Tà Đồng cũng không thể phát huy tối đa.
Cộng thêm việc trước đó linh hồn hắn ta bị Tiếu Thương Sinh đánh bị thương nên thực lực cũng giảm bớt rất nhiều, chắc chắn không phải là đối thủ của Tiếu Thương Sinh.
Nhị công chúa Tiếu Thiên Vận có sức lực lớn nhưng dù mạnh tới đâu cũng không thể mạnh bằng Siêu Cấp Thạch Nhân.
Còn Tứ vương tử, Chiến hồn của hắn ta là một Luân Liệt Nhật, lĩnh ngộ Áo Nghĩa Hỏa thuộc tính nên Siêu Cấp Thạch Nhân hoàn toàn khắc chế hắn ta.
Thân hình bốn người không ngừng né tránh, tốc độ càng lúc càng chậm, bộ dạng ngày càng chật vật, cứ tiếp tục như thế thì bốn người này có lẽ sẽ không tránh được cái chết.
Nên ra tay hay không đây?
Tiêu Phàm còn đang rầu rĩ, nếu hắn xuất thủ thì có khả năng sẽ bại lộ át chủ bài của mình, mà Siêu Cấp Thạch Nhân này cũng không phải là thứ đáng sợ bình thường.
Khi Tiêu Phàm đang phân vân, đá bay trên không trung đột nhiên yên tĩnh lại. Trên thân bốn người Tiếu Thiên Cơ bị dính không ít máu tươi, một kích vừa rồi đúng là đáng sợ.
Bốn người hợp lại mà còn không phải là đối thủ thì không cần nghĩ cũng biết thực lực của Tiếu Thương Sinh. May mà y không thể điều khiển sức mạnh này trong thời gian dài.
“Lão đại, ngươi công kích đầu của nó, các ngươi thì quấy nhiễu nó!” Tóc Tiếu Thiên Tà bay loạn, trong mắt hắn ta hiện lên tia hung ác.
“Không được!” Chân mày Tiếu Thiên Cơ nhíu lại, tuy nhìn hắn ta có vẻ bị thương nhẹ nhất nhưng áo bào cũng rách tơi tả.
Đột nhiên, hắn cảm giác được một nguy hiểm lớn quẩn quanh trong lòng mình, thiếu chút nữa da đầu đã nổ tung.
“Mau lui lai! Nhanh lên!”
Tiếu Thiên Cơ đột nhiên hét lớn, trên mặt lộ ra tia hoảng sợ, qua nhiều năm như vậy, chưa có điều gì khến hắn ta hoảng sợ như thế.
Dù hắn ta biết rõ có ngày nào đó, Tiếu Thương Sinh có thể sẽ đoạt xá thân thể của hắn ta nhưng hắn vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ vấn đề.
Đó là một cảm giác nguy hiểm tử vong vô danh nhưng còn có khả năng cứu vãn, nhưng ngay lúc này, hắn ta cảm giác ngay một giây sau, tính mạng của mình sẽ mất.
Tiếu Thiên Cơ chưa bao giờ có cảm giác này, đây cũng chính là lý do khiến hắn ta hoảng hốt, lo sợ.
Ba người Tiếu Thiên Tà nghe thế thì tất nhiên cũng tin tưởng lời nói của Tiếu Thiên Cơ. Tiếu Thiên Cơ có năng lực dự báo tương lai, chắc chắn là hắn ta đã nắm bắt được gì đó.
Nghĩ vậy, bọn họ nhanh chân chạy, gần như là dốc hết toàn lực mà chạy.
“Thiên Bạo!”
Cũng ngay lúc này, Tiếu Thương Sinh lại quát lớn, sóng âm cuồng bạo lan tỏa ra xung quanh. Ngay sau đó, đá tảng trên hư không đang lơ lửng bỗng nhiên bắn nhanh ra bốn phương tám hướng chung quanh.
Nhanh, không phải là nhanh bình thường!
Đá tảng đầy trời, tốc độ còn nhanh hơn so với khi chúng lao về phía Tiếu Thương Sinh mấy lần, thậm chí còn nhanh hơn gấp mười lần. Loại tốc độ này đã vượt qua Chiến Thần cảnh, gần như đã đạt tới cấp độ Thiên Thần cảnh.
Bởi vì tốc độ quá nhanh nên những tảng đá kia ma sát với không khí phát ra âm thanh chói tai như tiếng kiếm reo, không trung gần như đã bị xé nát.
Cho dù là Tiếu Thiên Cơ có thiên phú tuyệt luân thì cũng có vẻ nhỏ bé dưới loại sức mạnh này, đương nhiên, đây cũng là bởi vì hắn ta muốn bảo vệ đệ đệ của hắn.
“Chạy mau!”
“Cứu mạng!”
Đám người bắt đầu điên cuồng chạy trốn, tất cả đều cảm thấy tử vong đang uy hiếp, bây giờ không trốn thì sau đó cho dù muốn cũng trốn không thoát.
Giờ khắc này, tu sĩ trong vòng mười dặm xung quanh Thần Cung đều tuyệt vọng, tu sĩ bên ngoài còn có thể chạy trốn nhưng tu sĩ ở gần thì trốn không thoát.
“Lui!” Tiêu Phàm hét lớn. Đám người Kiếm La nào dám chần chờ, bọn họ không phải cách quá xa, nếu như bị đá tảng nện trúng, có lẽ không chết cũng tàn phế.
Phản ứng của mọi người rất nhanh, tốc độ không chậm, dù sao họ cũng đều là cường giả Chiến Thần cảnh, nhưng các tu sĩ Chiến Thánh cảnh lại không được may mắn như thế.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt, kêu rên khắp nơi. Từng thi thể bị đá tảng bay trúng thì trực tiếp nổ tung trong không trung, không còn sót lại thứ gì.
Cho dù là thần lực chi tinh kiên cố nhất cũng không chịu nổi sức mạnh này, trực tiếp nổ tung.
“Tiếu Thương Sinh điên rồi sao?” Tiêu Phàm nghiến răng nghiến lợi, hắn vội vàng không kịp đề phòng mà bị một hòn đá nện trúng bả vai, máu tươi bắn tung tóe.
Hắn không ngờ Tiếu Thương Sinh lại dám công kích như thế, có lẽ linh hồn lực của y không còn chịu được thêm nữa nên mới điên cuồng báo thù như vậy.
“Công tử!”
Ngay lúc này, một giọng nói hùng hậu vang lên, ngay sau đó, mặt đất quay cuồng, từng bức tường đá to lớn xuất hiện trước mặt Tiêu Phàm. Tường đá dày mấy chục trường chặn trước mặt bọn họ.
Sau đó, một Thạch Đầu Nhân cao mấy chục trượng xuất hiện trước người Tiêu Phàm, trừ Nhạc Nhất Sơn thì còn có thể là ai?
“Nhạc Nhất Sơn? Sao ngươi lại ở đây?” Ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên, hắn không ngờ Nhạc Nhất Sơn lại ở đây, vừa rồi hắn cũng không phát hiện ra.
Không đợi Nhạc Nhất Sơn trả lời, Tiêu Phàm lập tức quát to: “Nhanh lên! Cứu được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu!”
Tiêu Phàm cũng không muốn Thương Sinh thần quốc bị hủy như thế, hắn còn muốn lợi dụng lực lượng cả Thương Sinh thần quốc để đối phó bộ lạc Huyết Ma và Chiến Thần điện mà.
“Vâng, công tử!” Nhạc Nhất Sơn cung kính gật đầu, thân thể bỗng nhiên tan rã, chui sâu vào lòng đất.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Phía chân trời, bốn người Tiếu Thiên Cơ đang điên cuồng tấn công Siêu Cấp Thạch Nhân. Từng tảng đá lăn xuống từ trên thân thể của người đá giống như một ngọn núi nhỏ, nện xuống đất không ngừng rung động.
“Các ngươi đều đáng chết!” Giọng nói phẫn nộ của Tiếu Thương Sinh vang vọng trong không trung.
Bị bốn người Tiếu Thiên Cơ vây công, người đá do Tiếu Thương Sinh tạo ra rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi mà bắt đầu sụp đổ, Tiếu Thiên Sinh cũng hoàn toàn tức giận rồi.
“Tù Không!”
Tiếu Thương Sinh quát to một tiếng, theo tiếng quá giận dữ của y, đá tảng trên đất bay ngược trở lại, thậm chí đá trên đường phố của thành Thiên Thương Thần cũng bay vèo vèo theo.
Trong lúc nhất thời, đá tảng to nhỏ đều bay rậm rạp trong không trung. Bốn người Tiếu Thiên Cơ nhanh chóng né tránh nhưng đá tảng cực kỳ nhiều nên họ có muốn tránh cũng không được.
Bốn người không thể giết được Tiếu Thương Sinh trong nháy mắt nên không ngừng rút lui ra xa, đao kiếm trong tay không ngừng vung lên để mở ra một đường sống từ trong chỗ chết.
Ầm ầm!
Đất bằng rung động kịch liệt, chân trời gió thổi ù ù, từng tòa cung điện to lớn bắt đầ đổ sụp, sau đó hòa thành vô số đá tảng lớn bay trên không trung.
Chỉ vẻn vẹn vài nhịp thở, người đá to lớn vốn dĩ đã bị hủy hoại khá nhiều đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
Nếu thế, chẳng phải những gì bốn người Tiếu Thiên Cơ làm là phí công vô ích sao?
Tu sĩ chung quanh nhìn cảnh tượng này thì không khỏi hít một hơi lạnh, mạnh như đám người Tiếu Thiên Cơ mà giờ phút này cũng giống như là bèo không rễ trôi trên đại dương mênh mông, để mặc cho sóng biển và gió mưa thổi đi, tùy thời đều sẽ có thể bị hủy diệt.
Tiếu Thiên Cơ chính là một trong Tam đại công tử, vậy mà ở trước mặt Tiếu Thương Sinh lại không có sức đánh trả sao?
Rốt cuộc mọi người cũng biết được sức mạnh của Tiếu Thương Sinh khủng khiếp cỡ nào.
Không, nói chính xác hơn là tên mà đầu đoạt xá Tiếu Thương Sinh khủng bố cỡ nào. Hiện tại, có rất nhiều người cho rằng Tiếu Thương Sinh chính là tên cầm đầu giết Thần chủ của bọn họ.
Tiêu Phàm nhíu mày, gió lớn chung quanh thổi quanh người hắn phần phật nhưng hắn vẫn bất động như núi.
Nhưng điều quỷ dị chính là sức mạnh mà Tiếu Thương Sinh bộc phát ra chỉ hấp thu đất đá, không hề có tác dụng lớn đối với tu sĩ hay những vật sống khác.
“Tiêu huynh, chúng ta có cần lên hay không?” Sở Khinh Cuồng tiến tới trước mặt, cách Tiêu Phàm không xa, nhìn chăm chú vào nơi xa rồi hỏi.
Với tình thế trước mắt, bốn người Tiếu Thiên Cơ cũng không phải là đối thủ của Tiếu Thương Sinh. Trước đó Tiếu Thương Sinh còn cướp lấy tinh khí linh hồn trên thân của vài người nên vẫn có thể làm bị thương linh hồn của bốn người kia.
Nếu không thì với thực lực của Tiếu Thiên Cơ, cho dù không phải đối thủ của Tiếu Thương Sinh thì cũng không thể nào ngay cả việc đánh lại cũng không được.
“Đợi một chút nữa!” Tiêu Phàm hít sâu, híp mắt trả lời.
“Chiến hồn của Tiếu Thiên Cơ muốn bảo vệ đệ đệ Lục vương tử của hắn nên mới không thể phát huy toàn bộ thực lực của mình.” Kiếm La tới gần, cứng giọng nói.
“Ồ?” Điều này khiến Tiêu Phàm có chút bất ngờ.
Sau đó, Kiếm La đơn giản kể lại mọi chuyện một cách giản lược nhất một lần, Tiêu Phàm nghe xong, thần sắc có hơi trầm trọng.
Tuy thực lực của Tiếu Thiên Tà rất mạnh nhưng sức lực không phải là thế mạnh của hắn, mà Thiên Nghịch Tà Đồng cũng không thể phát huy tối đa.
Cộng thêm việc trước đó linh hồn hắn ta bị Tiếu Thương Sinh đánh bị thương nên thực lực cũng giảm bớt rất nhiều, chắc chắn không phải là đối thủ của Tiếu Thương Sinh.
Nhị công chúa Tiếu Thiên Vận có sức lực lớn nhưng dù mạnh tới đâu cũng không thể mạnh bằng Siêu Cấp Thạch Nhân.
Còn Tứ vương tử, Chiến hồn của hắn ta là một Luân Liệt Nhật, lĩnh ngộ Áo Nghĩa Hỏa thuộc tính nên Siêu Cấp Thạch Nhân hoàn toàn khắc chế hắn ta.
Thân hình bốn người không ngừng né tránh, tốc độ càng lúc càng chậm, bộ dạng ngày càng chật vật, cứ tiếp tục như thế thì bốn người này có lẽ sẽ không tránh được cái chết.
Nên ra tay hay không đây?
Tiêu Phàm còn đang rầu rĩ, nếu hắn xuất thủ thì có khả năng sẽ bại lộ át chủ bài của mình, mà Siêu Cấp Thạch Nhân này cũng không phải là thứ đáng sợ bình thường.
Khi Tiêu Phàm đang phân vân, đá bay trên không trung đột nhiên yên tĩnh lại. Trên thân bốn người Tiếu Thiên Cơ bị dính không ít máu tươi, một kích vừa rồi đúng là đáng sợ.
Bốn người hợp lại mà còn không phải là đối thủ thì không cần nghĩ cũng biết thực lực của Tiếu Thương Sinh. May mà y không thể điều khiển sức mạnh này trong thời gian dài.
“Lão đại, ngươi công kích đầu của nó, các ngươi thì quấy nhiễu nó!” Tóc Tiếu Thiên Tà bay loạn, trong mắt hắn ta hiện lên tia hung ác.
“Không được!” Chân mày Tiếu Thiên Cơ nhíu lại, tuy nhìn hắn ta có vẻ bị thương nhẹ nhất nhưng áo bào cũng rách tơi tả.
Đột nhiên, hắn cảm giác được một nguy hiểm lớn quẩn quanh trong lòng mình, thiếu chút nữa da đầu đã nổ tung.
“Mau lui lai! Nhanh lên!”
Tiếu Thiên Cơ đột nhiên hét lớn, trên mặt lộ ra tia hoảng sợ, qua nhiều năm như vậy, chưa có điều gì khến hắn ta hoảng sợ như thế.
Dù hắn ta biết rõ có ngày nào đó, Tiếu Thương Sinh có thể sẽ đoạt xá thân thể của hắn ta nhưng hắn vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ vấn đề.
Đó là một cảm giác nguy hiểm tử vong vô danh nhưng còn có khả năng cứu vãn, nhưng ngay lúc này, hắn ta cảm giác ngay một giây sau, tính mạng của mình sẽ mất.
Tiếu Thiên Cơ chưa bao giờ có cảm giác này, đây cũng chính là lý do khiến hắn ta hoảng hốt, lo sợ.
Ba người Tiếu Thiên Tà nghe thế thì tất nhiên cũng tin tưởng lời nói của Tiếu Thiên Cơ. Tiếu Thiên Cơ có năng lực dự báo tương lai, chắc chắn là hắn ta đã nắm bắt được gì đó.
Nghĩ vậy, bọn họ nhanh chân chạy, gần như là dốc hết toàn lực mà chạy.
“Thiên Bạo!”
Cũng ngay lúc này, Tiếu Thương Sinh lại quát lớn, sóng âm cuồng bạo lan tỏa ra xung quanh. Ngay sau đó, đá tảng trên hư không đang lơ lửng bỗng nhiên bắn nhanh ra bốn phương tám hướng chung quanh.
Nhanh, không phải là nhanh bình thường!
Đá tảng đầy trời, tốc độ còn nhanh hơn so với khi chúng lao về phía Tiếu Thương Sinh mấy lần, thậm chí còn nhanh hơn gấp mười lần. Loại tốc độ này đã vượt qua Chiến Thần cảnh, gần như đã đạt tới cấp độ Thiên Thần cảnh.
Bởi vì tốc độ quá nhanh nên những tảng đá kia ma sát với không khí phát ra âm thanh chói tai như tiếng kiếm reo, không trung gần như đã bị xé nát.
Cho dù là Tiếu Thiên Cơ có thiên phú tuyệt luân thì cũng có vẻ nhỏ bé dưới loại sức mạnh này, đương nhiên, đây cũng là bởi vì hắn ta muốn bảo vệ đệ đệ của hắn.
“Chạy mau!”
“Cứu mạng!”
Đám người bắt đầu điên cuồng chạy trốn, tất cả đều cảm thấy tử vong đang uy hiếp, bây giờ không trốn thì sau đó cho dù muốn cũng trốn không thoát.
Giờ khắc này, tu sĩ trong vòng mười dặm xung quanh Thần Cung đều tuyệt vọng, tu sĩ bên ngoài còn có thể chạy trốn nhưng tu sĩ ở gần thì trốn không thoát.
“Lui!” Tiêu Phàm hét lớn. Đám người Kiếm La nào dám chần chờ, bọn họ không phải cách quá xa, nếu như bị đá tảng nện trúng, có lẽ không chết cũng tàn phế.
Phản ứng của mọi người rất nhanh, tốc độ không chậm, dù sao họ cũng đều là cường giả Chiến Thần cảnh, nhưng các tu sĩ Chiến Thánh cảnh lại không được may mắn như thế.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt, kêu rên khắp nơi. Từng thi thể bị đá tảng bay trúng thì trực tiếp nổ tung trong không trung, không còn sót lại thứ gì.
Cho dù là thần lực chi tinh kiên cố nhất cũng không chịu nổi sức mạnh này, trực tiếp nổ tung.
“Tiếu Thương Sinh điên rồi sao?” Tiêu Phàm nghiến răng nghiến lợi, hắn vội vàng không kịp đề phòng mà bị một hòn đá nện trúng bả vai, máu tươi bắn tung tóe.
Hắn không ngờ Tiếu Thương Sinh lại dám công kích như thế, có lẽ linh hồn lực của y không còn chịu được thêm nữa nên mới điên cuồng báo thù như vậy.
“Công tử!”
Ngay lúc này, một giọng nói hùng hậu vang lên, ngay sau đó, mặt đất quay cuồng, từng bức tường đá to lớn xuất hiện trước mặt Tiêu Phàm. Tường đá dày mấy chục trường chặn trước mặt bọn họ.
Sau đó, một Thạch Đầu Nhân cao mấy chục trượng xuất hiện trước người Tiêu Phàm, trừ Nhạc Nhất Sơn thì còn có thể là ai?
“Nhạc Nhất Sơn? Sao ngươi lại ở đây?” Ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên, hắn không ngờ Nhạc Nhất Sơn lại ở đây, vừa rồi hắn cũng không phát hiện ra.
Không đợi Nhạc Nhất Sơn trả lời, Tiêu Phàm lập tức quát to: “Nhanh lên! Cứu được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu!”
Tiêu Phàm cũng không muốn Thương Sinh thần quốc bị hủy như thế, hắn còn muốn lợi dụng lực lượng cả Thương Sinh thần quốc để đối phó bộ lạc Huyết Ma và Chiến Thần điện mà.
“Vâng, công tử!” Nhạc Nhất Sơn cung kính gật đầu, thân thể bỗng nhiên tan rã, chui sâu vào lòng đất.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com