Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1895
Vô Thượng Sát Thần - Chương 1899: Tiếu Thiên Dương Bị Bắt
Thời điểm đến đây đã chạng vạng tối, đám người Tiêu Phàm đi tìm một khách trạm để nghỉ lại, sau đó Kiếm La cùng Tiếu Thiên Dương cùng đi ra ngoài tìm hiểu tin tức liên quan tới Huyết Hồ Thùy Điếu.
“Mình có nên đi gặp vị Tam trưởng lão kia một lần không?” Trong lòng Tiêu Phàm suy tư.
Hắn mặc dù là một trong những người kế thừa Tu La Sơn, nhưng nếu muốn tham gia tranh đoạt Tu La Vương truyền thừa, thì phải nhận được sự tán thành của Tu La Sơn.
Nhưng bây giờ, chắc chắn có rất nhiều người biết hắn đã tới Tu La Cổ Thành, nhưng vẫn không có động tĩnh gì, không cần nghĩ cũng biết, Tu La Sơn không quan tâm đến hắn.
Nếu Tiêu Phàm không tới để tranh đoạt danh ngạch Tu La Vương truyền thừa, chắc chắn sẽ không có ai chủ động tới mời hắn, cho dù là Tam trưởng lão cùng nhất mạch của hắn giao hảo cũng không ngoại lệ.
Dù sao, nếu chính mình cũng không tranh, người khác làm sao có thể thay mình đi tranh được?
"Hôm nay sắc trời đã tối, ngày mai lại đi một chuyến." Tiêu Phàm âm thầm quyết định, mặc kệ có thể thành công hay không, hắn đều muốn đi thử một lần.
Đương nhiên, chủ yếu nhất là đi bái kiến vị Sơn chủ Tu La Sơn kia, phải được Sơn chủ thừa nhận, Tiêu Phàm mới có thể tham gia tranh đoạt Tu La Vương truyền thừa.
Nhưng hắn ở nơi này không quen ai, muốn gặp được Sơn chủ Tu La Sơn, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nghĩ ngợi một hồi, Tiêu Phàm bước ra khỏi tiểu viện, đúng lúc Sở Khinh Cuồng đi tới: “Tiêu huynh, Kiếm La cùng Tiếu Thiên Dương ra ngoài tìm hiểu tin tức, lâu như vậy còn chưa trở lại, có phải đã gặp chuyện gì nguy hiểm không?”
Tiêu Phàm nghe vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hai người bọn họ ra ngoài tìm hiểu tin tức đã một canh giờ, tìm hiểu một chút tin tức vốn không cần tốn nhiều thời gian như vậy.
Nếu là bình thường, Tiêu Phàm sẽ không nghi ngờ hai người gặp được nguy hiểm gì, nhưng nơi này chính là Tu La Cổ Thành, có không ít cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong.
Nếu có người cố ý làm khó Kiếm La và Tiếu Thiên Dương, hai người thật sự có thể không về được.
“Đi, đi tìm bọn hắn, tiện đường đi dạo chợ đêm ở Tu La Cổ Thành.” Tiêu Phàm suy nghĩ một chút nói.
Sở Khinh Cuồng gật đầu, lúc này, Thanh Phong lão tổ cùng Xích Vân lão tổ cũng bước ra khỏi gian phòng của mình, nhìn thấy hai người Tiêu Phàm chuẩn bị đi đi dạo chợ đêm, hai người cũng muốn cùng đi.
Lúc này, Tiêu Phàm mới phát hiện, mặc dù hai người này nhìn như bị năm tháng mài mòn góc cạnh, nhưng thực chất bên trong vẫn là lộ ra khí thế sắc bén.
Tu La Sơn được gọi là đầm rồng hang hổ, hai người nếu đã theo Tiêu Phàm tới đây, cũng muốn dốc lòng xông pha một lần, tự nhiên không sợ Tu La Cổ Thành nữa.
Nhưng khi mấy người vừa chuẩn bị ra khỏi tiểu viện, một đạo thân ảnh từ xa đột nhiên bay tới, đang rơi xuống đất.
"Kiếm La tiền bối." Sở Khinh Cuồng tinh mắt nhận ra người đang bay đến là ai, vội vàng đạp không xông lên, đỡ lấy Kiếm La.
Giờ phút này Kiếm La, máu me khắp người, trên người có rất nhiều vết kiếm, hiển nhiên bị thương không nhẹ, hơn nữa sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể vô lực, ngay cả đứng cũng không vững.
Tiêu Phàm nhìn thấy bộ dáng Kiếm La, thần sắc ngưng tụ, cất bước đi qua ngồi xuống, tay bắt được tay của Kiếm La, linh hồn lực thăm dò vào trong thân thể Kiếm La.
Sau một khắc, Tiêu Phàm cau mày, lấy ra mấy cái kim châm, cắm vào thân thể Kiếm La, phong bế kinh mạch toàn thân hắn.
“Hắn trúng độc?” Sắc mặt Thanh Phong lão tổ trầm xuống.
Tiêu Phàm không để ý tới câu hỏi này, mà toàn lực thi triển thần thông, rút từng tia khí độc ra khỏi cơ thể Kiếm La, sau thời gian nửa chén trà nhỏ, Kiếm La mới chậm rãi khôi phục một tia huyết khí.
"Công tử, nhanh, nhanh cứu Tiếu Thiên Dương." Kiếm La khôi phục lại thần trí trước, dùng hết toàn lực phun ra một câu, thần sắc vô cùng sốt ruột.
“Là ai?” Tiêu Phàm đằng đằng sát khí nói, mang theo Kiếm La bay lên bầu trời đêm.
Cũng khó trách Tiêu Phàm phẫn nộ, Kiếm La bị khí độc công tâm, chỉ thiếu một chút xíu, cho dù là hắn cũng không thể cứu được.
Loại độc này không phải quá bá đạo, nhưng mấu chốt là Kiếm La vận động mạnh, khiến tốc độ huyết dịch lưu động tăng nhanh, khí độc đã bắt đầu ăn mòn toàn thân, linh hồn cũng có chút uể oải suy sụp.
Cũng may ý chí của Kiếm La đủ kiên cường, mới có thể kiên trì lâu như vậy, nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã sớm chết, muốn quay về mật báo cũng không được.
“Là một người kế thừa Tu La Sơn, tên là Tả Giang Lê, hắn cùng với Tiếu Thiên Dương có thù, hôm nay luôn theo dõi hai người chúng ta, cuối cùng chúng ta bị bọn hắn đánh lén.” Kiếm La có chút suy yếu nói.
“Tả Giang Lê?” Tiêu Phàm cau mày một cái, cái tên này hắn đã nghe Cổ Nhược Trần nhắc tới, chính là một người kế thừa mà Tam trưởng lão ủng hộ.
Hắn vừa quyết định ngày mai đi gặp vị Tam trưởng lão này, không ngờ nhanh như vậy đã có thể gặp nhau.
“Bọn hắn đi đâu?” Sở Khinh Cuồng lại hỏi.
“Ta không biết, Tiếu Thiên Dương để cho ta chạy trước, nên ta về tìm công tử.” Kiếm La cúi đầu, sắc mặt có chút khó coi.
Lần này bọn hắn bị đánh trở tay không kịp, hơn nữa bị người dùng độc công kích, lúc ấy Tiếu Thiên Dương để hắn chạy trước, hắn cũng muốn lập tức rút lui chạy về báo tin, sao có thể biết Tiếu Thiên Dương bị bắt đi đâu.
Nếu như chính diện đối địch, với thực lực của Kiếm La cùng Tiếu Thiên Dương, hai người không có khả năng bị đánh bại nhanh chóng như vậy.
“Các ngươi bị đánh lén ở nơi nào?” Tiêu Phàm ngưng tiếng nói.
Tu La Cổ Thành rất lớn, muốn tìm Tả Giang Lê cũng không dễ dàng, bây giờ đối với bọn hắn mà nói, thời gian rất quan trọng.
Nếu Tiếu Thiên Dương đã gia nhập Tu La điện, Tiêu Phàm xem như Tu La điện chủ, tất nhiên có nghĩa vụ phải bảo vệ an nguy của hắn, nếu Tiếu Thiên Dương chết trong tay Tả Giang Lê, về sau còn có ai dám gia nhập Tu La điện nữa.
Nếu như Tiếu Thiên Dương thật sự chết đi, Tiêu Phàm không ngại ở đây đại khai sát giới một phen.
“Bên kia.” Kiếm La chỉ về một phía, hắn mặc dù vội vàng chạy trốn, nhưng vẫn nhớ được phương hướng.
Tiêu Phàm mang theo Kiếm La nhanh chóng tới đó, mấy người rất nhanh đã đi tới một ngõ nhỏ âm u, giao Kiếm La cho Sở Khinh Cuồng, Tiêu Phàm bước lên trước xem xét.
"Công tử, thật xin lỗi!" Thật lâu sau, Kiếm La đi đến trước người Tiêu Phàm, phù một tiếng muốn quỳ xuống.
“Ngươi làm gì vậy?” Tiêu Phàm dùng một luồng sức nâng Kiếm La dậy, quát lạnh nói.
“Nếu như không phải ta chạy trốn, Tiếu Thiên Dương cũng sẽ không...” Giọng Kiếm La có chút khàn khàn nói, nhiều năm như vậy, đây là lần thứ nhất hắn chạy trốn.
Cho dù lần trước Võ Nhược Phong bị Tiếu Thiên Hoàng bắt sống, hắn cũng không có vứt bỏ Võ Nhược Phong, nhưng lần này, hắn lại chạy.
“Nếu ngươi không chạy, bây giờ ta hẳn là đã nhận được hai thi thể.” Tiêu Phàm lắc đầu nói, nếu Kiếm La không chạy, đối phương nhất định sẽ hạ sát thủ, bởi vì không ai biết bọn họ bị ai giết.
“Vậy Tiếu Thiên Dương?” Kiếm La lo lắng nói, hắn vẫn có chút tự coi thường bản thân.
“Chính là bởi vì ngươi chạy, cho nên đối phương mới không giết chết Tiếu Thiên Dương.” Trong giọng nói Tiêu Phàm lộ ra một tia sắc bén, cùng không cho phép phủ định.
“Tiếu Thiên Dương không chết?” Sở Khinh Cuồng kinh ngạc nói, trên mặt Kiếm La lộ ra vẻ mừng như điên, hắn lựa chọn tin tưởng Tiêu Phàm.
Thanh Phong lão tổ cùng Xích Vân Lão Tổ lại nghi hoặc nhìn Tiêu Phàm, bọn hắn không biết vì sao Tiêu Phàm lại chắc chắn Tiếu Thiên Dương không chết, theo hai người, Tiêu Phàm chỉ đang an ủi Kiếm La thôi.
“Không chết.” Ngữ khí Tiêu Phàm đã biến thành lạnh lẽo, lấy ra một viên đan dược nhét vào trong miệng Kiếm La, ngưng tiếng nói: “ Nguyên khí của ngươi đã khôi phục kha khá rồi, ăn đi!”
Kiếm La nhận lấy đan dược, không chút do dự nuốt vào, ngay sau đó, khí thế trên người hắn nhanh chóng tăng lên, rất nhanh liền khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
“Nếu đã khôi phục, vậy cùng ta đi giết người!” Tiêu Phàm lạnh lùng nói, lách mình liền biến mất tại chỗ.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Thời điểm đến đây đã chạng vạng tối, đám người Tiêu Phàm đi tìm một khách trạm để nghỉ lại, sau đó Kiếm La cùng Tiếu Thiên Dương cùng đi ra ngoài tìm hiểu tin tức liên quan tới Huyết Hồ Thùy Điếu.
“Mình có nên đi gặp vị Tam trưởng lão kia một lần không?” Trong lòng Tiêu Phàm suy tư.
Hắn mặc dù là một trong những người kế thừa Tu La Sơn, nhưng nếu muốn tham gia tranh đoạt Tu La Vương truyền thừa, thì phải nhận được sự tán thành của Tu La Sơn.
Nhưng bây giờ, chắc chắn có rất nhiều người biết hắn đã tới Tu La Cổ Thành, nhưng vẫn không có động tĩnh gì, không cần nghĩ cũng biết, Tu La Sơn không quan tâm đến hắn.
Nếu Tiêu Phàm không tới để tranh đoạt danh ngạch Tu La Vương truyền thừa, chắc chắn sẽ không có ai chủ động tới mời hắn, cho dù là Tam trưởng lão cùng nhất mạch của hắn giao hảo cũng không ngoại lệ.
Dù sao, nếu chính mình cũng không tranh, người khác làm sao có thể thay mình đi tranh được?
"Hôm nay sắc trời đã tối, ngày mai lại đi một chuyến." Tiêu Phàm âm thầm quyết định, mặc kệ có thể thành công hay không, hắn đều muốn đi thử một lần.
Đương nhiên, chủ yếu nhất là đi bái kiến vị Sơn chủ Tu La Sơn kia, phải được Sơn chủ thừa nhận, Tiêu Phàm mới có thể tham gia tranh đoạt Tu La Vương truyền thừa.
Nhưng hắn ở nơi này không quen ai, muốn gặp được Sơn chủ Tu La Sơn, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nghĩ ngợi một hồi, Tiêu Phàm bước ra khỏi tiểu viện, đúng lúc Sở Khinh Cuồng đi tới: “Tiêu huynh, Kiếm La cùng Tiếu Thiên Dương ra ngoài tìm hiểu tin tức, lâu như vậy còn chưa trở lại, có phải đã gặp chuyện gì nguy hiểm không?”
Tiêu Phàm nghe vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hai người bọn họ ra ngoài tìm hiểu tin tức đã một canh giờ, tìm hiểu một chút tin tức vốn không cần tốn nhiều thời gian như vậy.
Nếu là bình thường, Tiêu Phàm sẽ không nghi ngờ hai người gặp được nguy hiểm gì, nhưng nơi này chính là Tu La Cổ Thành, có không ít cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong.
Nếu có người cố ý làm khó Kiếm La và Tiếu Thiên Dương, hai người thật sự có thể không về được.
“Đi, đi tìm bọn hắn, tiện đường đi dạo chợ đêm ở Tu La Cổ Thành.” Tiêu Phàm suy nghĩ một chút nói.
Sở Khinh Cuồng gật đầu, lúc này, Thanh Phong lão tổ cùng Xích Vân lão tổ cũng bước ra khỏi gian phòng của mình, nhìn thấy hai người Tiêu Phàm chuẩn bị đi đi dạo chợ đêm, hai người cũng muốn cùng đi.
Lúc này, Tiêu Phàm mới phát hiện, mặc dù hai người này nhìn như bị năm tháng mài mòn góc cạnh, nhưng thực chất bên trong vẫn là lộ ra khí thế sắc bén.
Tu La Sơn được gọi là đầm rồng hang hổ, hai người nếu đã theo Tiêu Phàm tới đây, cũng muốn dốc lòng xông pha một lần, tự nhiên không sợ Tu La Cổ Thành nữa.
Nhưng khi mấy người vừa chuẩn bị ra khỏi tiểu viện, một đạo thân ảnh từ xa đột nhiên bay tới, đang rơi xuống đất.
"Kiếm La tiền bối." Sở Khinh Cuồng tinh mắt nhận ra người đang bay đến là ai, vội vàng đạp không xông lên, đỡ lấy Kiếm La.
Giờ phút này Kiếm La, máu me khắp người, trên người có rất nhiều vết kiếm, hiển nhiên bị thương không nhẹ, hơn nữa sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể vô lực, ngay cả đứng cũng không vững.
Tiêu Phàm nhìn thấy bộ dáng Kiếm La, thần sắc ngưng tụ, cất bước đi qua ngồi xuống, tay bắt được tay của Kiếm La, linh hồn lực thăm dò vào trong thân thể Kiếm La.
Sau một khắc, Tiêu Phàm cau mày, lấy ra mấy cái kim châm, cắm vào thân thể Kiếm La, phong bế kinh mạch toàn thân hắn.
“Hắn trúng độc?” Sắc mặt Thanh Phong lão tổ trầm xuống.
Tiêu Phàm không để ý tới câu hỏi này, mà toàn lực thi triển thần thông, rút từng tia khí độc ra khỏi cơ thể Kiếm La, sau thời gian nửa chén trà nhỏ, Kiếm La mới chậm rãi khôi phục một tia huyết khí.
"Công tử, nhanh, nhanh cứu Tiếu Thiên Dương." Kiếm La khôi phục lại thần trí trước, dùng hết toàn lực phun ra một câu, thần sắc vô cùng sốt ruột.
“Là ai?” Tiêu Phàm đằng đằng sát khí nói, mang theo Kiếm La bay lên bầu trời đêm.
Cũng khó trách Tiêu Phàm phẫn nộ, Kiếm La bị khí độc công tâm, chỉ thiếu một chút xíu, cho dù là hắn cũng không thể cứu được.
Loại độc này không phải quá bá đạo, nhưng mấu chốt là Kiếm La vận động mạnh, khiến tốc độ huyết dịch lưu động tăng nhanh, khí độc đã bắt đầu ăn mòn toàn thân, linh hồn cũng có chút uể oải suy sụp.
Cũng may ý chí của Kiếm La đủ kiên cường, mới có thể kiên trì lâu như vậy, nếu đổi lại là người khác, có lẽ đã sớm chết, muốn quay về mật báo cũng không được.
“Là một người kế thừa Tu La Sơn, tên là Tả Giang Lê, hắn cùng với Tiếu Thiên Dương có thù, hôm nay luôn theo dõi hai người chúng ta, cuối cùng chúng ta bị bọn hắn đánh lén.” Kiếm La có chút suy yếu nói.
“Tả Giang Lê?” Tiêu Phàm cau mày một cái, cái tên này hắn đã nghe Cổ Nhược Trần nhắc tới, chính là một người kế thừa mà Tam trưởng lão ủng hộ.
Hắn vừa quyết định ngày mai đi gặp vị Tam trưởng lão này, không ngờ nhanh như vậy đã có thể gặp nhau.
“Bọn hắn đi đâu?” Sở Khinh Cuồng lại hỏi.
“Ta không biết, Tiếu Thiên Dương để cho ta chạy trước, nên ta về tìm công tử.” Kiếm La cúi đầu, sắc mặt có chút khó coi.
Lần này bọn hắn bị đánh trở tay không kịp, hơn nữa bị người dùng độc công kích, lúc ấy Tiếu Thiên Dương để hắn chạy trước, hắn cũng muốn lập tức rút lui chạy về báo tin, sao có thể biết Tiếu Thiên Dương bị bắt đi đâu.
Nếu như chính diện đối địch, với thực lực của Kiếm La cùng Tiếu Thiên Dương, hai người không có khả năng bị đánh bại nhanh chóng như vậy.
“Các ngươi bị đánh lén ở nơi nào?” Tiêu Phàm ngưng tiếng nói.
Tu La Cổ Thành rất lớn, muốn tìm Tả Giang Lê cũng không dễ dàng, bây giờ đối với bọn hắn mà nói, thời gian rất quan trọng.
Nếu Tiếu Thiên Dương đã gia nhập Tu La điện, Tiêu Phàm xem như Tu La điện chủ, tất nhiên có nghĩa vụ phải bảo vệ an nguy của hắn, nếu Tiếu Thiên Dương chết trong tay Tả Giang Lê, về sau còn có ai dám gia nhập Tu La điện nữa.
Nếu như Tiếu Thiên Dương thật sự chết đi, Tiêu Phàm không ngại ở đây đại khai sát giới một phen.
“Bên kia.” Kiếm La chỉ về một phía, hắn mặc dù vội vàng chạy trốn, nhưng vẫn nhớ được phương hướng.
Tiêu Phàm mang theo Kiếm La nhanh chóng tới đó, mấy người rất nhanh đã đi tới một ngõ nhỏ âm u, giao Kiếm La cho Sở Khinh Cuồng, Tiêu Phàm bước lên trước xem xét.
"Công tử, thật xin lỗi!" Thật lâu sau, Kiếm La đi đến trước người Tiêu Phàm, phù một tiếng muốn quỳ xuống.
“Ngươi làm gì vậy?” Tiêu Phàm dùng một luồng sức nâng Kiếm La dậy, quát lạnh nói.
“Nếu như không phải ta chạy trốn, Tiếu Thiên Dương cũng sẽ không...” Giọng Kiếm La có chút khàn khàn nói, nhiều năm như vậy, đây là lần thứ nhất hắn chạy trốn.
Cho dù lần trước Võ Nhược Phong bị Tiếu Thiên Hoàng bắt sống, hắn cũng không có vứt bỏ Võ Nhược Phong, nhưng lần này, hắn lại chạy.
“Nếu ngươi không chạy, bây giờ ta hẳn là đã nhận được hai thi thể.” Tiêu Phàm lắc đầu nói, nếu Kiếm La không chạy, đối phương nhất định sẽ hạ sát thủ, bởi vì không ai biết bọn họ bị ai giết.
“Vậy Tiếu Thiên Dương?” Kiếm La lo lắng nói, hắn vẫn có chút tự coi thường bản thân.
“Chính là bởi vì ngươi chạy, cho nên đối phương mới không giết chết Tiếu Thiên Dương.” Trong giọng nói Tiêu Phàm lộ ra một tia sắc bén, cùng không cho phép phủ định.
“Tiếu Thiên Dương không chết?” Sở Khinh Cuồng kinh ngạc nói, trên mặt Kiếm La lộ ra vẻ mừng như điên, hắn lựa chọn tin tưởng Tiêu Phàm.
Thanh Phong lão tổ cùng Xích Vân Lão Tổ lại nghi hoặc nhìn Tiêu Phàm, bọn hắn không biết vì sao Tiêu Phàm lại chắc chắn Tiếu Thiên Dương không chết, theo hai người, Tiêu Phàm chỉ đang an ủi Kiếm La thôi.
“Không chết.” Ngữ khí Tiêu Phàm đã biến thành lạnh lẽo, lấy ra một viên đan dược nhét vào trong miệng Kiếm La, ngưng tiếng nói: “ Nguyên khí của ngươi đã khôi phục kha khá rồi, ăn đi!”
Kiếm La nhận lấy đan dược, không chút do dự nuốt vào, ngay sau đó, khí thế trên người hắn nhanh chóng tăng lên, rất nhanh liền khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
“Nếu đã khôi phục, vậy cùng ta đi giết người!” Tiêu Phàm lạnh lùng nói, lách mình liền biến mất tại chỗ.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com