Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1983
Vô Thượng Sát Thần - Chương 1987: Diệt Sát
Ở bên ngoài, đám người Kiếm La đang nhìn chằm chặp vào khu vực bóng tối kia, trong mắt bọn họ đều lộ ra thần sắc lo lắng, sợ Tiêu Phàm xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng nghĩ đến thực lực của Tiêu Phàm, bọn hắn lại buông lỏng không ít, sức mạnh một kích khi nãy của Tiêu Phàm bộc phát ra, nếu như không phải là cố ý bảo vệ bọn hắn, có lẽ bọn hắn cũng giống Tả Sắt chết đến mức không thể chết thêm.
Thần Vô Tâm cau mày, không biết hắn đang suy nghĩ gì.
“Công tử, ngươi nói bọn hắn ai sẽ thắng?” Một thuộc hạ của Thần Vô Tâm hỏi.
“Không biết.” Thần Vô Tâm lắc đầu, linh hồn lực của hắn cũng không nhìn thấu khu vực bóng tối kia, không biết bên trong phát sinh chuyện gì.
Chiến lực của Tiêu Phàm đã rõ như ban ngày, nhưng linh hồn trong thân thể của Tả Giang Lê kia đến cả Tu La sơn chủ cũng phải kiêng kị, cả hai chiến đấu, thắng bại cũng không phải là dễ dàng phán định như thế.
Giờ phút này, bên trong Thần Cung của Tiêu Phàm đã loạn thành một bầy, ở bên ngoài thời gian mới chỉ là chớp mắt, nhưng bên trong Thần Cung đã qua thời gian rất dài.
Phía Tiêu Phàm đều thụ thương thảm trọng, linh hồn lấp loé không yên, tình trạng của Đại trưởng lão cũng chả tốt gì, thân ảnh lập loè, tựa như tùy thời có thể tán đi.
“Không thể nào, thắng lợi cuối cùng nhất định là ta, là ta!” Đại trưởng lão gầm thét, trong giọng nói tràn ngập không cam lòng.
Con ngươi đỏ tươi nhìn bọn Tiêu Phàm, dường như muốn nhỏ ra máu, hắn đã từng là tồn tại tiếp cận Thần Vương cảnh, nhưng hôm nay lại luân lạc tới mức bị một nhóm Chiến Thần cảnh diệt sát, cái này khiến hắn không thể nào tiếp nhận được.
Chủ yếu nhất là, lần này thất bại, hắn cũng sẽ tan thành mây khói, sợi tàn hồn này năm đó phải thật vất vả mới chạy trốn được, đây là hy vọng cuối cùng của hắn.
Bố trí vài vạn năm, vốn dĩ nghĩa là tám chín phần mười có thể lấy được truyền thừa của Thần Vô Tận, nhưng từ đầu đến cuối, đến truyền thừa của Thần Vô Tận là cái gì cũng không biết.
Không thể không nói, việc này đối với Đại trưởng lão đúng là một loại bi ai.
“Lý tưởng là hoàn mỹ, nhưng hiện thực lại tàn khốc.” Tiêu Phàm thản nhiên nói, hóa thành bản thể, sau đó cho Thí Thần một ánh mắt.
Thí Thần nổi giận gầm lên một tiếng, mở ra miệng lớn đỏ ngòm, há miệng hút vào, chuẩn bị nuốt tàn hồn Đại trưởng lão vào trong bụng.
“Các ngươi đều phải chết, phải chết!” Đại trưởng lão đã đánh mất lý trí, trên người hắn bành trướng khí tức mạnh mẽ, một đợt lại một đợt mãnh liệt tràn ra tứ phương.
“Muốn tự bạo sao?” Tiêu Phàm hơi chuyển động ý nghĩ một chút, toàn lực thôi động sức mạnh bên trong Thần Cung áp chế khí tức trên người Đại trưởng lão.
Trước đó bởi vì tàn hồn của Đại trưởng lão quá mức cường đại, Tiêu Phàm không dám phân tâm, nhưng hiện tại Đại trưởng lão đã không đáng khiến Tiêu Phàm phải sợ hãi.
Cùng lúc đó, Tiêu Phàm cũng hóa thành bộ dáng của Thí Thần, há to miệng lớn, cắn vào đầu của tàn hồn Đại Trưởng Lão, một ngụm nuốt vào.
Phụt một tiếng, thân thể của tàn hồn Đại trưởng lão, trong nháy mắt bị Thí Thần nuốt vào trong bụng.
Một thoáng thời gian, bên trong Thần Cung đã khôi phục bình tĩnh, Thiên Thần cảnh trung kỳ tàn hồn Đại trưởng lão, cuối cùng cũng bị bọn Tiêu Phàm diệt sát, nhưng bọn hắn cũng phải trả một cái giá rất lớn.
“Không hổ là Thiên Thần cường giả!” Tiêu Phàm thầm thở phào, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, linh hồn bản thể của hắn nhiều chỗ thụ thương, đoán chừng muốn chút thời gian mới có thể hoàn toàn khôi phục.
Nhìn Thí Thần một cái, Tiêu Phàm lộ ra vẻ hài lòng, nói: “Lần này ngươi hẳn là sẽ đột phá Thiên Thần.”
“Gào gào!” Thí Thần gầm nhẹ mấy tiếng, trực tiếp nằm rạp trên mặt đất bắt đầu luyện hóa tàn hồn Đại trưởng lão.
Sức mạnh linh hồn của Thiên Thần cảnh trung kỳ, nếu như còn không đủ để Thí Thần bước vào cảnh giới Thiên Thần cảnh, thật là không còn gì để nói.
Nhưng một cửa này cũng không phải trong thời gian ngắn có thể đi đến, Thí Thần cần thời gian đến luyện hóa hồn lực mạnh mẽ này này.
Sau đó ánh mắt Tiêu Phàm nhìn về phía không trung, đưa tay đánh ra một chiêu, Tỏa Thiên Thần Châu bỗng nhiên rơi vào trong tay hắn.
Vèo, đột nhiên xảy ra dị biến, một huyết sắc lưu chỉ từ bên trong Tỏa Thiên Thần Châu bắn ra, bắn vào bên trong con ngươi Tiêu Phàm, tốc độ nhanh chóng, nhanh đến Tiêu Phàm đều không phản ứng kịp.
"Răng rắc!"
Ngay sau đó, một tiếng vang giòn, Tỏa Thiên Thần Châu đột nhiên vỡ vụn ra, hóa thành một đoàn bột phấn tiêu tán trên không trung.
Tiêu Phàm kiểm tra con mắt mình một lần, cũng không phát hiện ra cái gì không tốt, chỉ cảm giác trong mắt chứa một cỗ sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Hít sâu một cái rời khỏi Thần Cung, lấy một chút linh tuyền ra nuốt vào, sắc mặt của hắn hơi trắng bệch, đây là do linh hồn bị thương dẫn đến.
Không thể không nói, từng ấy năm tới nay, đây chính là một trận chiến cực kỳ thảm liệt của Tiêu Phàm, cơ hồ vận dụng toàn bộ át chủ bài của hắn, dù vậy, đến Thí Thần đều bị thương nặng.
Nhưng mà hắn cũng biết rõ, đây chỉ là vừa mới bắt đầu, tương lai địch nhân hắn phải đối mặt, sẽ càng mạnh.
Tiêu Phàm nắm tay lại, hắc ám vòng xoáy chậm rãi biến mất, vừa rồi bọn hắn tại bên trong Thần Cung chiến đấu quên sầu, nhưng bên ngoài thời gian chỉ mới trôi qua mấy hơi thở mà thôi.
Linh Hồn chiến đấu nguy hiểm hơn nhiều so với nhục thân chiến đấu, một khi thất bại chính là tử vong, đây cũng là nguyên nhân phần lớn người không nguyện ý tuỳ tiện dùng linh hồn chiến đấu.
"Công tử!"
Vòng xoáy hắc ám biến mất, trong nháy mắt mấy người Kiếm La cùng Tiếu Thiên Dương nhìn thấy Tiêu Phàm trên bầu trời, đám người vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, lập tức toàn lực bay lên.
“Tả Giang Lê chết rồi?” Nơi xa, thuộc hạ của Thần Vô Tâm có người kêu lên sợ hãi, bộ dáng không thể tưởng tượng nổi.
Lông mày Thần Vô Tâm hơi nhíu, nhìn thấy bộ dáng suy yếu kia của Tiêu Phàm, đáy mắt Thần Vô Tâm lóe qua một vòng sát ý.
“Công tử, hiện tại chính là thời cơ tốt để giết hắn!” Có người truyền âm cho Thần Vô Tâm nói.
Thần Vô Tâm mặt không biểu tình, hắn sao không biết rõ bây giờ là thời cơ tốt diệt sát Tiêu Phàm, hiện tại Tiêu Phàm bị trọng thương, khẳng định thực lực giảm đi nhiều, nhưng nhỡ may giết không được hắn?
Dù sao, khi một người biết rõ bản thân sắp chết, hắn nhất định là sẽ liều mạng, Tiêu Phàm nếu có thể giết chết Tả Giang Lê, thực lực của hắn khẳng định là không kém.
Nếu hắn liều mạng, Thần Vô Tâm muốn giết Tiêu Phàm cũng không dễ dàng, huống chi, muốn mở ra tòa cung điện kia, có lẽ còn phải dựa vào Tiêu Phàm.
Nghĩ vậy, Thần Vô Tâm chậm rãi thu liễm sát ý, quay người đi đến hẻm núi nơi xa.
“Công tử, ngươi không sao chứ?” Hai người Tiếu Thiên Dương cùng Kiếm La vịn Tiêu Phàm, hai người có thể cảm nhận rõ ràng được Tiêu Phàm suy yếu.
Tiêu Phàm lắc đầu, trong thân thể bắt đầu vận chuyển Sinh Tử Áo Nghĩa, thương thế nhanh chóng khôi phục, dư quang không khỏi nhìn về phía bóng lưng nơi xa Thần Vô Tâm, trên mặt lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
Khi nãy trong chớp mắt, Tiêu Phàm cảm nhận được Thần Vô Tâm nổi lên sát tâm, hắn biết rõ, Thần Vô Tâm khẳng định có chút kiêng kị đối với bản thân, bằng không sẽ không chần chờ gì cả.
"Thay ta hộ pháp!" Đến tận khi Thần Vô Tâm biến mất, Tiêu Phàm mới ngồi xếp bằng trên mặt đất, lấy ra một bình bình linh tuyền, như không muốn sống rót vào trong miệng.
Đám người Kiếm La thủ hộ bên người Tiêu Phàm, thời gian đi qua chính là vài ngày, đến bảy ngày sau, Tiêu Phàm mới mơ màng tỉnh lại.
Đám người nhìn thấy bộ dáng tinh thần tràn đầy của Tiêu Phàm, tất cả đều buông lỏng một hơi, bọn hắn sợ Tiêu Phàm phát sinh cái gì ngoài ý muốn.
“Công Tử, bọn Thần Vô Tâm có lẽ đã tiến vào cung điện.” Tiếu Thiên Dương nhìn qua hẻm núi tối tăm mờ mịt nơi xa nói.
“Hắn không vào được.” Tiêu Phàm lắc đầu, nếu như Thần Vô Tâm có thể tiến vào hắc sắc cung điện kia, các đời người kế thừa cũng đã sớm đi vào.
Thực lực của Thần Vô Tâm có lẽ cường đại, nhưng từng ấy năm tới nay, cũng có một hai thiên tài có thể thành công đến phía trước cung điện, nhưng muốn đi vào cung điện, lại cần có máu tươi của Tu La điện chủ, hơn nữa còn phải là máu tươi cấp bậc Thần Vương.
Huyết mạch của các đời Tu La điện chủ quá mức mỏng manh, độ tinh khiết cũng không đạt đến cấp bậc Thần Vương, tự nhiên khó mà mở cung điện ra, trừ phi thực lực bằng với cấp bậc của Thần Vô Tận lúc trước, mới có thể tuỳ tiện phá mở cung điện.
"Đi thôi." Tiêu Phàm nhìn đám người một cái, dẫn đầu hướng về hẻm núi bay đi.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Ở bên ngoài, đám người Kiếm La đang nhìn chằm chặp vào khu vực bóng tối kia, trong mắt bọn họ đều lộ ra thần sắc lo lắng, sợ Tiêu Phàm xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng nghĩ đến thực lực của Tiêu Phàm, bọn hắn lại buông lỏng không ít, sức mạnh một kích khi nãy của Tiêu Phàm bộc phát ra, nếu như không phải là cố ý bảo vệ bọn hắn, có lẽ bọn hắn cũng giống Tả Sắt chết đến mức không thể chết thêm.
Thần Vô Tâm cau mày, không biết hắn đang suy nghĩ gì.
“Công tử, ngươi nói bọn hắn ai sẽ thắng?” Một thuộc hạ của Thần Vô Tâm hỏi.
“Không biết.” Thần Vô Tâm lắc đầu, linh hồn lực của hắn cũng không nhìn thấu khu vực bóng tối kia, không biết bên trong phát sinh chuyện gì.
Chiến lực của Tiêu Phàm đã rõ như ban ngày, nhưng linh hồn trong thân thể của Tả Giang Lê kia đến cả Tu La sơn chủ cũng phải kiêng kị, cả hai chiến đấu, thắng bại cũng không phải là dễ dàng phán định như thế.
Giờ phút này, bên trong Thần Cung của Tiêu Phàm đã loạn thành một bầy, ở bên ngoài thời gian mới chỉ là chớp mắt, nhưng bên trong Thần Cung đã qua thời gian rất dài.
Phía Tiêu Phàm đều thụ thương thảm trọng, linh hồn lấp loé không yên, tình trạng của Đại trưởng lão cũng chả tốt gì, thân ảnh lập loè, tựa như tùy thời có thể tán đi.
“Không thể nào, thắng lợi cuối cùng nhất định là ta, là ta!” Đại trưởng lão gầm thét, trong giọng nói tràn ngập không cam lòng.
Con ngươi đỏ tươi nhìn bọn Tiêu Phàm, dường như muốn nhỏ ra máu, hắn đã từng là tồn tại tiếp cận Thần Vương cảnh, nhưng hôm nay lại luân lạc tới mức bị một nhóm Chiến Thần cảnh diệt sát, cái này khiến hắn không thể nào tiếp nhận được.
Chủ yếu nhất là, lần này thất bại, hắn cũng sẽ tan thành mây khói, sợi tàn hồn này năm đó phải thật vất vả mới chạy trốn được, đây là hy vọng cuối cùng của hắn.
Bố trí vài vạn năm, vốn dĩ nghĩa là tám chín phần mười có thể lấy được truyền thừa của Thần Vô Tận, nhưng từ đầu đến cuối, đến truyền thừa của Thần Vô Tận là cái gì cũng không biết.
Không thể không nói, việc này đối với Đại trưởng lão đúng là một loại bi ai.
“Lý tưởng là hoàn mỹ, nhưng hiện thực lại tàn khốc.” Tiêu Phàm thản nhiên nói, hóa thành bản thể, sau đó cho Thí Thần một ánh mắt.
Thí Thần nổi giận gầm lên một tiếng, mở ra miệng lớn đỏ ngòm, há miệng hút vào, chuẩn bị nuốt tàn hồn Đại trưởng lão vào trong bụng.
“Các ngươi đều phải chết, phải chết!” Đại trưởng lão đã đánh mất lý trí, trên người hắn bành trướng khí tức mạnh mẽ, một đợt lại một đợt mãnh liệt tràn ra tứ phương.
“Muốn tự bạo sao?” Tiêu Phàm hơi chuyển động ý nghĩ một chút, toàn lực thôi động sức mạnh bên trong Thần Cung áp chế khí tức trên người Đại trưởng lão.
Trước đó bởi vì tàn hồn của Đại trưởng lão quá mức cường đại, Tiêu Phàm không dám phân tâm, nhưng hiện tại Đại trưởng lão đã không đáng khiến Tiêu Phàm phải sợ hãi.
Cùng lúc đó, Tiêu Phàm cũng hóa thành bộ dáng của Thí Thần, há to miệng lớn, cắn vào đầu của tàn hồn Đại Trưởng Lão, một ngụm nuốt vào.
Phụt một tiếng, thân thể của tàn hồn Đại trưởng lão, trong nháy mắt bị Thí Thần nuốt vào trong bụng.
Một thoáng thời gian, bên trong Thần Cung đã khôi phục bình tĩnh, Thiên Thần cảnh trung kỳ tàn hồn Đại trưởng lão, cuối cùng cũng bị bọn Tiêu Phàm diệt sát, nhưng bọn hắn cũng phải trả một cái giá rất lớn.
“Không hổ là Thiên Thần cường giả!” Tiêu Phàm thầm thở phào, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, linh hồn bản thể của hắn nhiều chỗ thụ thương, đoán chừng muốn chút thời gian mới có thể hoàn toàn khôi phục.
Nhìn Thí Thần một cái, Tiêu Phàm lộ ra vẻ hài lòng, nói: “Lần này ngươi hẳn là sẽ đột phá Thiên Thần.”
“Gào gào!” Thí Thần gầm nhẹ mấy tiếng, trực tiếp nằm rạp trên mặt đất bắt đầu luyện hóa tàn hồn Đại trưởng lão.
Sức mạnh linh hồn của Thiên Thần cảnh trung kỳ, nếu như còn không đủ để Thí Thần bước vào cảnh giới Thiên Thần cảnh, thật là không còn gì để nói.
Nhưng một cửa này cũng không phải trong thời gian ngắn có thể đi đến, Thí Thần cần thời gian đến luyện hóa hồn lực mạnh mẽ này này.
Sau đó ánh mắt Tiêu Phàm nhìn về phía không trung, đưa tay đánh ra một chiêu, Tỏa Thiên Thần Châu bỗng nhiên rơi vào trong tay hắn.
Vèo, đột nhiên xảy ra dị biến, một huyết sắc lưu chỉ từ bên trong Tỏa Thiên Thần Châu bắn ra, bắn vào bên trong con ngươi Tiêu Phàm, tốc độ nhanh chóng, nhanh đến Tiêu Phàm đều không phản ứng kịp.
"Răng rắc!"
Ngay sau đó, một tiếng vang giòn, Tỏa Thiên Thần Châu đột nhiên vỡ vụn ra, hóa thành một đoàn bột phấn tiêu tán trên không trung.
Tiêu Phàm kiểm tra con mắt mình một lần, cũng không phát hiện ra cái gì không tốt, chỉ cảm giác trong mắt chứa một cỗ sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Hít sâu một cái rời khỏi Thần Cung, lấy một chút linh tuyền ra nuốt vào, sắc mặt của hắn hơi trắng bệch, đây là do linh hồn bị thương dẫn đến.
Không thể không nói, từng ấy năm tới nay, đây chính là một trận chiến cực kỳ thảm liệt của Tiêu Phàm, cơ hồ vận dụng toàn bộ át chủ bài của hắn, dù vậy, đến Thí Thần đều bị thương nặng.
Nhưng mà hắn cũng biết rõ, đây chỉ là vừa mới bắt đầu, tương lai địch nhân hắn phải đối mặt, sẽ càng mạnh.
Tiêu Phàm nắm tay lại, hắc ám vòng xoáy chậm rãi biến mất, vừa rồi bọn hắn tại bên trong Thần Cung chiến đấu quên sầu, nhưng bên ngoài thời gian chỉ mới trôi qua mấy hơi thở mà thôi.
Linh Hồn chiến đấu nguy hiểm hơn nhiều so với nhục thân chiến đấu, một khi thất bại chính là tử vong, đây cũng là nguyên nhân phần lớn người không nguyện ý tuỳ tiện dùng linh hồn chiến đấu.
"Công tử!"
Vòng xoáy hắc ám biến mất, trong nháy mắt mấy người Kiếm La cùng Tiếu Thiên Dương nhìn thấy Tiêu Phàm trên bầu trời, đám người vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, lập tức toàn lực bay lên.
“Tả Giang Lê chết rồi?” Nơi xa, thuộc hạ của Thần Vô Tâm có người kêu lên sợ hãi, bộ dáng không thể tưởng tượng nổi.
Lông mày Thần Vô Tâm hơi nhíu, nhìn thấy bộ dáng suy yếu kia của Tiêu Phàm, đáy mắt Thần Vô Tâm lóe qua một vòng sát ý.
“Công tử, hiện tại chính là thời cơ tốt để giết hắn!” Có người truyền âm cho Thần Vô Tâm nói.
Thần Vô Tâm mặt không biểu tình, hắn sao không biết rõ bây giờ là thời cơ tốt diệt sát Tiêu Phàm, hiện tại Tiêu Phàm bị trọng thương, khẳng định thực lực giảm đi nhiều, nhưng nhỡ may giết không được hắn?
Dù sao, khi một người biết rõ bản thân sắp chết, hắn nhất định là sẽ liều mạng, Tiêu Phàm nếu có thể giết chết Tả Giang Lê, thực lực của hắn khẳng định là không kém.
Nếu hắn liều mạng, Thần Vô Tâm muốn giết Tiêu Phàm cũng không dễ dàng, huống chi, muốn mở ra tòa cung điện kia, có lẽ còn phải dựa vào Tiêu Phàm.
Nghĩ vậy, Thần Vô Tâm chậm rãi thu liễm sát ý, quay người đi đến hẻm núi nơi xa.
“Công tử, ngươi không sao chứ?” Hai người Tiếu Thiên Dương cùng Kiếm La vịn Tiêu Phàm, hai người có thể cảm nhận rõ ràng được Tiêu Phàm suy yếu.
Tiêu Phàm lắc đầu, trong thân thể bắt đầu vận chuyển Sinh Tử Áo Nghĩa, thương thế nhanh chóng khôi phục, dư quang không khỏi nhìn về phía bóng lưng nơi xa Thần Vô Tâm, trên mặt lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
Khi nãy trong chớp mắt, Tiêu Phàm cảm nhận được Thần Vô Tâm nổi lên sát tâm, hắn biết rõ, Thần Vô Tâm khẳng định có chút kiêng kị đối với bản thân, bằng không sẽ không chần chờ gì cả.
"Thay ta hộ pháp!" Đến tận khi Thần Vô Tâm biến mất, Tiêu Phàm mới ngồi xếp bằng trên mặt đất, lấy ra một bình bình linh tuyền, như không muốn sống rót vào trong miệng.
Đám người Kiếm La thủ hộ bên người Tiêu Phàm, thời gian đi qua chính là vài ngày, đến bảy ngày sau, Tiêu Phàm mới mơ màng tỉnh lại.
Đám người nhìn thấy bộ dáng tinh thần tràn đầy của Tiêu Phàm, tất cả đều buông lỏng một hơi, bọn hắn sợ Tiêu Phàm phát sinh cái gì ngoài ý muốn.
“Công Tử, bọn Thần Vô Tâm có lẽ đã tiến vào cung điện.” Tiếu Thiên Dương nhìn qua hẻm núi tối tăm mờ mịt nơi xa nói.
“Hắn không vào được.” Tiêu Phàm lắc đầu, nếu như Thần Vô Tâm có thể tiến vào hắc sắc cung điện kia, các đời người kế thừa cũng đã sớm đi vào.
Thực lực của Thần Vô Tâm có lẽ cường đại, nhưng từng ấy năm tới nay, cũng có một hai thiên tài có thể thành công đến phía trước cung điện, nhưng muốn đi vào cung điện, lại cần có máu tươi của Tu La điện chủ, hơn nữa còn phải là máu tươi cấp bậc Thần Vương.
Huyết mạch của các đời Tu La điện chủ quá mức mỏng manh, độ tinh khiết cũng không đạt đến cấp bậc Thần Vương, tự nhiên khó mà mở cung điện ra, trừ phi thực lực bằng với cấp bậc của Thần Vô Tận lúc trước, mới có thể tuỳ tiện phá mở cung điện.
"Đi thôi." Tiêu Phàm nhìn đám người một cái, dẫn đầu hướng về hẻm núi bay đi.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com