Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 221
Nhìn thấy Tiêu Phàm vậy mà chủ động xuất kích, trong lòng đám người rung động, đây chính là cường giả Chiến Vương, không phải là tu sĩ Chiến Tông cảnh gì gì đâu.
Chiến Vương cùng Chiến Tông khác biệt một trời một vực, cơ hồ chính là không thể vượt qua. Dù sao đạt tới Chiến Vương cảnh đã có thể ngự không, đối mặt tu sĩ cấp thấp sẽ không thể thất bại.
Ngươi có công kích lợi hại thế nào đi nữa, cũng có hạn chế khoảng cách, Chiến Vương cảnh lơ lửng ở trên không, công kích căn bản không làm gì được hắn!
- Vô tri!
Thanh niên áo trắng khinh thường liếc nhìn Tiêu Phàm, đạp chân xuống, trong nháy mắt hướng về không trung vọt tới, đưa tay phóng một kích hướng về Tiêu Phàm đánh tới.
- Bá Đạo Thiên Quyền!
Nhưng mà lúc này, một tia như điện bắn hướng lên trời, tốc độ nhanh chóng khiến người ta không thể tưởng tượng. Lúc mọi người lấy lại tinh thần, lại thấy Tiêu Phàm đã xuất hiện ở đỉnh đầu thanh niên áo trắng, một quyền phẫn nộ khủng bố đánh xuống.
Thanh niên áo trắng nào biết lực bộc phát của Tiêu Phàm khủng bố như vậy, đây quả thực là một kẻ đầu người hình thú.
Nụ cười trên mặt hắn trong nháy mắt ngưng đọng, còn chưa kịp xuất thủ, một quyền của Tiêu Phàm trực tiếp nện ở trên mặt hắn, thanh âm nứt xương truyền ra, trong miệng bay ra vài cái răng dính máu.
Ầm! Một tiếng bén nhọn nổ vang, thanh niên áo trắng giống như đạn pháo từ trên cao rơi xuống, khiến mặt sông kết băng tạo thành một cái lỗ thủng khổng lồ.
Cùng lúc đó, Tiêu Phàm không chút do dự từ trên cao hạ xuống, xông vào trong lỗ thủng.
- Tê!
Đám người hít một hơi lạnh, trong lòng rung động không thôi.
Đây chính là cường giả Chiến Vương, lại bị Tiêu Phàm một quyền đánh bay? Nên biết Tiêu Phàm chỉ là tu vi Chiến Tông cảnh hậu kỳ thôi.
Tuyết Ngọc Long sầm mặt lại, hắn không nghĩ tới, Tiêu Phàm vậy mà cường đại như thế, hắn đang nghĩ đổi lại là bản thân, liệu có thể đạt được tới bước này hay không.
Hơn nữa, hắn có thể nhìn ra, Thân Pháp Chiến Kỹ trước đó của Tiêu Phàm phóng lên tận trời chính là Thân Pháp Chiến Kỹ Thế Vân Tung đặc thù của Tuyết gia hắn. Nhưng mà Tiêu Phàm vận dụng lại thành thạo hơn nhiều so với hắn, thậm chí có thể nói đạt tới hóa cảnh.
- Các ngươi nói, Tiêu Phàm có thể sát Vương hay không đây?
Lâu Ngạo Thiên cũng hứng thú, đây cũng là câu nói đầu tiên từ lúc hắn ngồi mấy canh giờ ở đây.
Sát Vương?
Tuyết Ngọc Long nghe vậy, sắc mặt âm trầm, nhưng không muốn đắc tội Lâu Ngạo Thiên. Tại Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, nếu như nói còn có ai không nịnh nọt Hoàng Thất Tuyết gia, vậy cũng chỉ có Lâu gia.
- Không dễ nói, mặt băng phía dưới, nước sông có lẽ không kết băng, nhưng hàn khí lại xâm nhập vào cốt tủy, cho dù cường giả Chiến Vương cảnh cũng di chuyển khó khăn. Tiêu Phàm càng không chống đỡ nổi cỗ giá lạnh kia, hai người có thể sống tiếp hay không còn chưa biết được.
Bạch Vũ mở miệng, hắn không có thiên vị ai, nói suy nghĩ tự nhiên của mình.
- Ta thấy Tiêu Phàm kia hẳn phải chết, đến Chiến Vương cảnh còn hành động khó khăn, Chiến Tông cảnh như hắn đoán chừng đã sớm đông thành tượng băng, dù sao nước sông này đã từng làm chết cóng cường giả Chiến Vương.
Bách Lý Văn Phong cười lạnh nói.
- Cho dù không đông kết thành tượng băng, hẳn cũng chắc chắn phải chết. Cách biệt giữa Chiến Tông cảnh và Chiến Vương như trời và đất.
Trần Phong nói ra, hắn cũng ước gì Tiêu Phàm chết.
- Chưa hẳn, Chiến Hồn của Tiêu Phàm vốn thuộc về Hàn-Ám, nước sông này rét lạnh chưa chắc có thể làm gì được hắn, hơn nữa ta cứ cảm giác trên người hắn có rất nhiều bí mật chúng ta không biết.
Ngoài dự liệu, Bách Lý Cuồng Phong vậy mà cho rằng Tiêu Phàm có thể sống được.
Sau trận thua với Tiêu Phàm lúc trước, Bách Lý Cuồng Phong tựa như biến thành người khác, cỗ khí cuồng ngạo thật giống như bị ma diệt, cả người đều ổn trọng.
- Ta cũng cho rằng như thế, Bách Lý Cuồng Phong, ngươi nên cảm tạ Tiêu Phàm.
Lâu Ngạo Thiên đột nhiên cười cười, một bộ dáng cao thâm mơ hồ.
Nếu như đổi lại người khác nói lời này, Tuyết Ngọc Long, Bách Lý Văn Phong cùng Trần Phong đã sớm mở miệng châm chọc, nhưng người nói là Lâu Ngạo Thiên, bọn hắn chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng.
Chỉ có Bách Lý Cuồng Phong trầm mặc, thần sắc có chút phức tạp.
Lại nói Tiêu Phàm đánh Chiến Vương áo trắng rơi vào trong nước sông, Tu Sĩ trên mặt sông đã không nhìn thấy nơi này, thậm chí ngay cả Hồn Lực đều không thẩm thấu được xuống.
Sâu trong đáy sông, nước sông cũng không kết băng, ngược lại chảy xiết, thời khắc tiến vào nước sông kia, thanh niên mặc áo trắng cùng Tiêu Phàm đều rùng mình một cái.
Hai người không chút do dự phóng xuất ra Hồn Lực hộ thể, thế nhưng cỗ khí hàn kia khiến Hồn Lực bọn hắn trong nháy mắt đông kết, càng thẩm thấu vào trong cơ thể bọn hắn.
Hai người đều không xuất thủ, hiện tại bản thân còn khó bảo toàn, Tiêu Phàm trong lòng có chút hối hận, sớm biết rõ bản thân sẽ không xuống chịu khổ, nghe đồn nước sông này có thể làm chết cóng Chiến Vương, trước đó hắn không tin, hiện tại hắn tin rồi.
Có điều hắn cũng biết, nếu như không xuống, đối phương chắc chắn sẽ không đần độn ngốc ở chỗ này.
Thanh niên áo trắng phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm, thỉnh thoảng nhìn về phía phía trên, có điều cuối cùng vẫn từ bỏ, một khi hắn muốn bơi lên, Tiêu Phàm khẳng định liều mạng công kích.
Trên nước Tiêu Phàm không phải đối thủ của hắn, nhưng xuống dưới nước lại khác.
Hô một tiếng, toàn thân thanh niên áo trắng tỏa ra từng đạo hỏa diễm quang mang đem hàn khí kia ngăn cản bên ngoài, tại đỉnh đầu hắn, một chuôi trường kiếm hỏa diễm bùng cháy chìm nổi.
Trên mặt thanh niên áo trắng rốt cục lộ ra nụ cười, nhưng mà vẻn vẹn trong nháy mắt, sắc mặt thanh niên áo trắng lại cuồng biến, ngẩng đầu nhìn lên lại phát hiện hỏa diễm Chiến Hồn của hắn bắt đầu chậm rãi tắt dần.
- Muốn dùng Thất Phẩm Chiến Hồn Hỏa Dương Kiếm ngăn cản hàn ý, thực sự là si tâm vọng tưởng.
Trong lòng Tiêu Phàm cười lạnh, toàn thân run rẩy không thôi, thân thể hắn đã bắt đầu chậm rãi cứng ngắc.
Cho dù U Linh Chiến Hồn trôi nổi sau lưng hắn không ngừng thu nạp hàn khí, thế nhưng cỗ hàn khí kia quá bá đạo, phảng phất như muốn nuốt chửng U Linh Chiến Hồn.
- A?
Đột nhiên trong lòng Tiêu Phàm giật mình, nội thị đan điền lại phát hiện Bạch Thạch trong đan điền vậy mà tản mát ra từng đạo ánh sáng màu trắng chảy vào kinh mạch.
Sau một khắc, trong kinh mạch vậy mà xuất hiện một dòng nước ấm, cái loại cảm giác này khiến Tiêu Phàm dường như vũ hóa thăng tiên. Hắn chưa từng nghĩ tới, một dòng nước ấm chảy trong kinh mạch sẽ thư thái như vậy.
Rất nhanh, Tiêu Phàm lại phát hiện một việc kỳ lạ, chính là U Linh Chiến Hồn lại đang hấp thu hàn khí băng lạnh khiến nó càng mạnh thêm. Nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Phàm vui vẻ, U Linh Chiến Hồn khá tốn thời gian ở mức Lục Phẩm Chiến Hồn, nếu như có thể đột phá thành Thất Phẩm, thật không thể nào tốt hơn.
Chỉ là hắn cũng biết, U Linh Chiến Hồn muốn đột phá Thất Phẩm cũng không phải đơn giản như vậy.
- Trước hết giải quyết hết mấy thứ rắc rối này. Lão Nhị bọn hắn chưa chắc có thể ngăn trở nữ tử kia.
Ánh mắt Tiêu Phàm lạnh lùng, từng bước một hướng về thanh niên áo trắng.
Toàn thân thanh niên áo trắng run rẩy, cỗ hàn ý kia đã đông lạnh nhập vào cốt tủy hắn. Thất Phẩm Chiến Hồn Hỏa Dương Kiếm tuy mạnh, nhưng căn bản ngăn cản không nổi cỗ hàn ý này, phải biết con sông này không biết tồn tại bao nhiêu năm, hàn ý đã khủng bố tới cực điểm.
Nhìn thấy Tiêu Phàm đi tới, thanh niên áo trắng biến sắc, hắn muốn chạy trốn nhưng thân thể căn bản không nghe theo sai khiến, hoàn toàn cứng ngắc.
- Hỏa Dương Kiếm Chiến Hồn này, ta liền vui vẻ nhận.
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, U Linh Chiến Hồn đột nhiên hướng về Hỏa Dương Kiếm đánh tới, sau khi thu nhận hàn khí vô tận, U Linh Chiến Hồn đã chậm rãi thích ứng hoàn cảnh nơi này.
Khi hắn nhìn thấy Chiến Hồn Tiêu Phàm vậy mà có thể hấp thu Chiến Hồn của hắn, mặt thanh niên áo trắng lộ vẻ hoảng sợ, nhưng lại không thể làm gì. Với kiến thức của hắn, cũng chưa từng nghe qua dạng Chiến Hồn này.
- Ngươi có thể chết rồi.
Mấy khắc sau, Hồn Lực Chiến Hồn Hỏa Dương Kiếm bị U Linh Chiến Hồn hấp thu không còn, Tiêu Phàm trực tiếp vặn gãy cổ thanh niên áo trắng giống như bẻ gãy một khối băng, có thể thấy được hàn khí khủng bố nơi này.
Thanh niên áo trắng chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân đường đường là Chiến Vương cường giả, vậy mà chết ở trong tay một Chiến Tông cảnh Vương Triều nho nhỏ.
- Nếu như còn có thể sống tiếp, sẽ lại đến nơi này tu luyện.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, gỡ Hồn Giới trên người thanh niên áo trắng xuống liền quay người bay lên phía trên. Nơi này là một chỗ tu luyện tuyệt vời, nhưng an nguy của Bàn Tử hắn càng quan tâm hơn.
MềuSiuBự - VạnYênChiSào -