Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 236
Tuyết Ngọc Long nhíu mày lại, cưỡng ép bản thân bình tĩnh xuống, nhìn Trần Thiên Minh nói:
- Trần ái khanh mời nói.
Đối với Trần Thiên Minh, Tuyết Ngọc Long khá lịch sự. Dù sao, Trần Thiên Minh cũng là cao thủ Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, hơn nữa phía sau hắn vẫn là toàn bộ Trần gia.
- Hoàng Chủ còn nhớ rõ nửa tháng trước, nữ tử kia nói sẽ bảo trụ bọn Tiêu Phàm?
Trần Thiên Minh hít sâu khẩu khí nói.
- Là nàng?
Trên người Tuyết Ngọc Long tỏa ra cỗ sát khí lạnh lẽo, thân ảnh Huyết Yêu Nhiêu trong nháy mắt hiện lên trong đầu hắn.
Tuyết Ngọc Long còn nhớ rõ, trước khi Huyết Yêu Nhiêu rời đi, lưu lại câu nói kia:
"Người Tuyết Ngọc Hoàng Triều bước vào lãnh thổ Đại Yến, chết!"
Hơn nữa, thái độ Huyết Yêu Nhiêu không lọt vào mắt Tuyết Ngọc, khiến hắn "Rửa mắt mà đợi"!
Tuyết Ngọc Long biết rõ, toàn bộ Đại Yến hẳn không có người có thể lặng yên không một tiếng động giết chết Chiến Vương cảnh tu sĩ, có khả năng rất lớn là Huyết Yêu Nhiêu.
- Vi thần những ngày qua một mực truy tra thân phận nữ tử kia, cũng có một chút trông cậy, nghe nói là một nữ nhi chưởng quỹ tửu lầu ở Hoàng Thành.
Trần Thiên Minh còn nói thêm.
- Chưởng quỹ nữ nhi?
Tuyết Ngọc Long khịt mũi coi thường, nếu như Tuyết Nguyệt Hoàng Triều chưởng quỹ nữ nhi tửu lầu đều là Chiến Vương, Tuyết Nguyệt Hoàng Triều như thế nào lại cam tâm phụ thuộc vào Đại Ly Đế Triều?
- Vi thần cũng hoài nghi, từng tra quán rượu kia, lại phát hiện
sớm đã người không nhà trống. Người mặc dù không gặp, nhưng vẫn như cũ lưu lại một chút dấu vết.
Trần Thiên Minh tiếp tục nói, nói đến đây, thần sắc cũng biến thành ngưng trọng lên.
- Nói!
Tuyết Ngọc Long lạnh như băng phun ra một chữ.
- Nữ tử kia, tám chín phần mười cùng Tuyết Lâu có quan hệ.
Trần Thiên Minh hít sâu khẩu khí nói.
- Tuyết Lâu?
Nghe được hai chữ này, cơ thể Tuyết Ngọc Long hơi rung động một cái. Nếu như nói Tuyết Nguyệt Hoàng Triều có thứ khiến Hoàng Thất kiêng kị, vậy cũng chỉ có hai cái, một là Lâu gia vô cùng thần bí, hai là Tuyết Lâu.
Có thể lặng yên không một tiếng động giết chết Tướng Quân Chiến Vương cảnh, khả năng lớn nhất chính là sát thủ Tuyết Lâu Vương!
- Nếu không có sai, quán rượu kia nguyên lai chính là một cứ điểm của Tuyết Lâu, hơn nữa những ngày qua, tất cả cứ điểm khác của Tuyết Lâu đều biến mất không còn.
Trần Thiên Minh lại bổ sung.
- Tuyết Lâu không phải không tham dự tranh đấu Hoàng Thất sao? Chẳng lẽ Tuyết Lâu muốn cùng Tuyết Nguyệt Hoàng Triều quyết chiến?
Tuyết Ngọc Long mặt lộ vẻ dữ tợn.
- Hoàng Chủ, việc này cần được bàn bạc kỹ hơn!
Trần Thiên Minh thấy thế, vội vàng khuyên nhủ nói:
- Tuyết Lâu tồn tại mấy trăm năm, sát thủ Chiến Vương cảnh không biết có bao nhiêu, hơn nữa chúng ta ở chỗ sáng, bọn hắn ở trong tối, không nên cùng bọn hắn chiến đấu.
- Vậy ngươi nói ta nên như thế nào? Cùng Bản Hoàng đấu? Nói Bản Hoàng e ngại nha đầu kia?
Thần sắc Tuyết Ngọc Long băng lãnh, Bất Diệt Đại Yến, hắn nuốt không trôi cục tức này.
- Thần có một kế, lần trước Tiêu Phàm không phải giết Đại Ly Đế Triều Chiến Vương à, ta nghĩ, Đại Ly Đế Triều vị kia hẳn là sẽ không buông tha Tiêu Phàm.
Trần Thiên Minh cười nói:
- Tuyết Lâu nếu che chở Tiêu Phàm, khẳng định cũng không thoát ly can hệ.
Tuyết Ngọc Long híp hai mắt, trầm mặc không nói, trong lòng hắn rất rõ ràng. Đại Ly Đế Triều kia sở dĩ sẽ phái người đến, cũng không phải là bởi vì Tiêu Phàm, mà là bởi vì Nam Cung Tiêu Tiêu.
Bây giờ Nam Cung Tiêu Tiêu sinh tử chưa biết, có thể là chết đuối dưới đáy sông, tâm tư vị kia khẳng định cũng không đến nơi này lãng phí thời gian.
Coi như hắn phái người đi mời vị kia, vị kia khẳng định cũng sẽ không xuất thủ, nếu như ngay cả chút chuyện này đều làm không tốt, vị kia tuyệt đối tùy thời đều có thể bỏ qua hắn.
Chẳng lẽ cứ như vậy triệt binh? Trong lòng Tuyết Ngọc Long càng thêm không cam lòng, nghĩ vậy, Tuyết Ngọc Long thập phần bực bội, lạnh giọng nói:
- Đem Ngự Lâm Quân tới, Bản Hoàng không tin Tuyết Lâu thực có can đảm liều mạng cùng Hoàng Thất!
- Hoàng Chủ muốn ngự giá thân chinh?
Trần Thiên Minh sầm mặt lại, muốn nói cái gì, lại bị Tuyết Ngọc Long cắt ngang.
- Việc này Bản Hoàng đã quyết, sau bảy ngày công thành, tốc chiến tốc thắng!
Tuyết Ngọc Long khoát khoát tay, con ngươi thập phần kiên quyết.
Trong một gian tửu lâu tại Vân Thành, bởi vì đại quân Tuyết Nguyệt công thành sắp đến, rất nhiều người sớm đã thoát đi nơi đây, trong tửu lâu không có mấy người.
Bất quá ở trên một cái bàn gần đường đi, hồng y nữ tử đang ngồi, thần sắc vô cùng băng lãnh, loại lạnh này phát ra từ cốt tủy.
- Thiếu Chủ.
Đúng lúc này, hai đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở trong tửu lâu như quỷ mị.
Đó là một lão già, cùng một nam tử trung niên. Hai người đều mặc áo bào đen, trên người tràn ngập một cỗ khí tức sắc bén.
- Tuyết Ngọc Long tự mình đến?
Huyết Yêu Nhiêu chậm rãi nói ra.
- Thiếu Chủ anh minh.
Hai người cung kính nói.
- Tề lão, ngồi đi.
Huyết Yêu Nhiêu lơ đễnh, lão giả không cự tuyệt, trực tiếp ngồi đối diện Huyết Yêu Nhiêu. Nam tử trung niên cung kính đứng ở bên cạnh, đề phòng nhìn bốn phía.
- Tề lão, ngươi có phải đang trách ta chuyện bé xé ra to hay không, vì Tiêu Phàm cùng Tuyết gia là địch?
Huyết Yêu Nhiêu buông chén trà trong tay, thản nhiên nói, rất có bộ dáng băng sơn nữ vương.
Cũng chỉ có trước mặt Tiêu Phàm, nàng mới có thể nghịch ngợm đáng yêu, bình thường, cho dù Chiến Hoàng nàng cũng không để trong mắt.
Tề lão không nói, hiển nhiên là ngầm thừa nhận lời nói Huyết Yêu Nhiêu. Chỉ vì Tiêu Phàm dựa vào cái gì xuất động toàn bộ Tuyết Lâu.
- Nếu như ta cho ngươi biết, toàn bộ Tuyết Lâu đều không bằng một Tiêu Phàm, ngươi có tin không?
Huyết Yêu Nhiêu cực kỳ trịnh trọng nói, nàng biết rõ, Tiêu Phàm chính là người thừa kế Tu La Điện Điện Chủ, tương lai thành tựu tuyệt đối phi phàm.
Cũng không phải nàng xem trọng Tiêu Phàm, mà là tin tưởng Tu La Điện Chủ, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm người.
Tốn rất nhiều thủ đoạn mới khiến Tiêu Phàm gia nhập Huyết Lâu, bây giờ Tiêu Phàm sinh tử chưa biết, trong lòng nàng cũng kìm nén một cỗ lệ khí ngập trời.
Nghe Huyết Yêu Nhiêu nói, toàn thân Tề lão run lên, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng đảo qua Huyết Yêu Nhiêu. Từ trong thần sắc Huyết Yêu Nhiêu, hắn rõ ràng cảm nhận được tính chân thực.
- Thiếu Chủ, lão hủ cần làm thế nào?
Tề lão hít sâu khẩu khí nói.
- Tuyết Nguyệt Hoàng Triều Chiến Vương cảnh, đến bao nhiêu, giết bấy nhiêu.
Huyết Yêu Nhiêu ngữ khí lạnh như băng nói:
- Ta biết rõ Tề lão đang do dự cái gì. Tuyết gia cũng không phải đơn giản như vậy, bằng không cũng không có khả năng tồn tại mấy ngàn năm, bất quá không tới cấp độ diệt tộc, vô luận chúng ta làm cái gì, bọn hắn cũng sẽ không quản chúng ta, hơn nữa cũng không dám quản.
- Lão hủ biết rõ.
Tề lão chậm rãi đứng dậy, cung kính nói, trong đầu hắn còn đang tiêu hóa câu nói trước kia của Huyết Yêu Nhiêu.
- Còn nữa, quên nói cho ngươi biết, Tiêu Phàm và Ảnh Phong là người Huyết Lâu.
Nhìn thấy Tề lão chuẩn bị rời đi, Huyết Yêu Nhiêu lại bổ sung một câu.
Trong lòng Tề lão giật mình, hắn biết rõ "Huyết Lâu" trong miệng Huyết Yêu Nhiêu có thể không phải "Tuyết Lâu", xưng hô gần như giống nhau, nhưng hoàn toàn không phải cùng một cái cấp độ.
Chỉ là hắn nghi hoặc, Ảnh Phong gia nhập Huyết Lâu thì không nói, nhưng Tiêu Phàm có tài đức gì đâu? Chẳng lẽ hắn so với toàn bộ Tuyết Lâu còn trọng yếu hơn?
Tề lão mang theo nam tử trung niên rời đi, chỉ có Huyết Yêu Nhiêu vẫn như cũ ngồi ở kia, ngẩng đầu nhìn khói lửa lượn lờ, thần sắc có chút mê mang.
Hồi lâu, Huyết Yêu Nhiêu lạnh như băng nói ra một đạo lạnh thanh âm:
- Kiếm Vương Triều, các ngươi tốt nhất đừng tham dự việc này, bằng không đừng trách Tuyết Lâu đại khai sát giới!
Lập tức trong lòng nàng lại bổ sung một câu:
- Tiêu Phàm, Ảnh Phong, các ngươi nếu như chết, cho dù làm quỷ, lão nương cũng nhất định thay các ngươi lột da tróc thịt bọn hắn!