Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 271
Đám người nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phương xa, người tới không nhiều, chỉ có năm người, cầm đầu là một thanh niên áo trắng.
Hắn dáng người cao to, đứng hiên ngang, hai con ngươi như tinh hà, sáng tỏ mà thâm thúy, mũi cao cao, sợi tóc nồng đậm choàng trên vai, cả người cho người ta một loại cảm giác cực kỳ phức tạp.
Ưu nhã, nguy hiểm, anh tuấn, yêu mị…, những cái này từ dường như tập trung hết trên người hắn, nhưng lại không lộ ra vẻ giả tạo, là tự nhiên mà thành.
Bất luận đi đến đâu, hắn cũng có trở thành tiêu điểm của mọi người, phảng phất như hạc giữa bầy gà.
Bốn người sau lưng hắn là ba nam một nữ, mỗi người nhìn về thanh niên áo trắng phía trước ánh mắt đều tràn ngập kính sợ, đây là một loại bái phục phát ra từ nội tâm.
Khí tức trên người thanh niên áo trắng như ẩn như hiện, khiến không người nào có thể nhìn thấu, cho dù là Tiêu Phàm cũng cảm giác được một cỗ áp bách.
- Chiến Hoàng!
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, hắn trước tiên nghĩ đến Diệp Lâm Trần, tuổi trẻ như thế là cường giả Chiến Hoàng, đây là người thứ hai hắn gặp!
Khi hắn nhìn về phía Bàn Tử, Bàn Tử trên mặt lộ hiện ra vẻ dữ tợn, cười lạnh, có điều vẻn vẹn một hồi biến mất không thấy gì nữa.
Tiêu Phàm đã đại khái đoán được thân phận thanh niên áo trắng, có thể làm cho Bàn Tử tức giận như thế, cũng chỉ có người mà Huyết Yêu Nhiêu từng nói với hắn.
- Cửu Đệ, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.
Thanh niên áo trắng đi tới gần, trên mặt lộ ra nét cười như gió xuân, khiến cho người ta không phẫn nộ nổi.
- Nam Cung Thiên Dật.
Bàn Tử áp chế sát ý trong lòng, thần sắc bình tĩnh nhìn thanh niên áo trắng.
Không sai, Nam Cung Thiên Dật chính là tên thanh niên áo trắng trước mắt, cũng là đại ca Nam Cung Tiêu Tiêu, Đại Ly Đế Triều Đại Đế Tử, là người trẻ tuổi mà Đại Ly Đế Triều đều ngưỡng mộ.
Nghe được Bàn Tử gọi thẳng tên Nam Cung Thiên Dật, bốn người đằng sau sắc mặt u lãnh vô cùng, sát khí không thèm che giấu nở rộ ra.
Có điều, Nam Cung Thiên Dật không mở miệng, bọn hắn cũng không dám nói một câu.
- Thế nào, nhìn thấy Đại Ca liền lễ phép cơ bản nhất đều không có sao?
Nam Cung Thiên Dật không những không giận mà còn cười nói, tâm như nước giếng, tựa như thế giới này không có cái gì có thể kích động tâm hắn.
- Trong lòng không muốn thì đừng đẩy cho người. Người của ngươi vừa tới liền kêu đánh kêu giết, không có chút giáo dưỡng nào. Huynh đệ của ta nhìn không được, liền làm thịt toàn bộ bọn hắn.
Bàn Tử thản nhiên nói, tựa như đang cố ý kích động thần kinh Nam Cung Thiên Dật.
- A? Vậy huynh còn phải cảm tạ vị huynh đệ của Cửu Đệ thay ta thanh lý môn hộ rồi.
Khiến Bàn Tử thất vọng là, Nam Cung Thiên Dật một mặt đạm nhiên, tựa như căn bản không quan tâm sinh tử của mười mấy người kia.
Điều này cũng làm cho đám người Tiêu Phàm hiểu rõ nội tình Đế Triều, mười cường giả Chiến Vương, chết thì chết, giống như chết mấy con chó, không đáng coi trọng.
Tiêu Phàm rất thức thời không có mở miệng, đây là giao phong giữa hai huynh đệ bọn hắn. Chỉ cần Nam Cung Thiên Dật không động thủ, Tiêu
Phàm tất nhiên cũng sẽ không xuất thủ, huống chi thực lực hắn cũng căn bản không đủ Nam Cung Thiên Dật nhìn tới.
Nơi xa, mấy người Quách Sĩ Thần cũng trầm mặc không nói, những tu sĩ cấp thấp trong mắt càng là vẻ kiêng dè, cường giả Chiến Hoàng như thế, thế lực sau lưng hắn Đại Yến tuyệt đối không thể đắc tội.
- Tạ ơn thì không cần, nếu như chỉ có những sự việc này thôi, thì các ngươi có thể đi rồi.
Bàn Tử nói, trong lòng cười lạnh không thôi:
- Nam Cung Thiên Dật ngươi tự cao thanh cao, tự cho là đúng, trong mắt ta, chỉ là một chuyện cười.
- Cửu Đệ, vi huynh vạn dặm xa xôi chạy đến gặp ngươi, ngươi cứ như vậy đãi khách sao?
Nam Cung Thiên Dật híp híp mắt.
- Vậy ngươi muốn như thế nào? Chẳng lẽ muốn ta phải ôm chặt lấy ngươi, thút tha thút thít, sau đó lớn tiếng gào thét, ca ca, đệ đệ sao?
Bàn Tử nhe răng cười một tiếng, hắn chính là hận không thể ăn sống nuốt tươi Nam Cung Thiên Dật.
Hắn đã từng có danh xưng Man Vương, mười bốn tuổi liền đột phá Chiến Vương đỉnh phong, trong Đại Ly Đế Triều trẻ tuổi cơ hồ vô địch thủ, hơn nữa, hắn chưa bao giờ nghĩ tới tranh đoạt vị trí Đế Chủ, chỉ muốn toàn tâm toàn ý tu luyện.
Nhưng tất cả những thứ này, từ ban đêm của ngày nọ đột nhiên phong vân đột biến, lúc ấy Nam Cung Tiêu Tiêu đang chuẩn bị đột phá Chiến Hoàng cảnh, vốn dĩ việc này cũng chỉ có bản thân Nam Cung Tiêu Tiêu biết rõ.
Nhưng mà kỳ dị thay, hôm đó Nam Cung Thiên Dật đột nhiên tìm tới cửa, tận tình khuyên bảo nói giúp Nam Cung Tiêu Tiêu hộ pháp. Lúc ấy quan hệ Bàn Tử và Nam Cung Thiên Dật tình như thủ túc, đâu hoài nghi hắn sẽ ra tay với bản thân.
Thế nhưng mà ai ngờ, thời khắc hắn nhập định, Nam Cung Thiên Dật lại ám toán hắn, khiến thân hắn trúng kịch độc. Nếu như không phải Bàn Tử phát hiện kịp thời, nếu như không phải thực lực hắn đủ cường đại, thì không chỉ đơn giản là thụ thương.
Vốn dĩ Nam Cung Tiêu Tiêu định đi tìm Phụ Đế hắn thương yêu nhất, nhưng mà Nam Cung Thiên Dật tính toán không lộ chút sơ hở, gần như ngăn chặn tất cả đường lui của hắn, cuối cùng Nam Cung Tiêu Tiêu đành phải liều chết chạy khỏi Đại Ly Đế Triều.
Hắn hầu như tiêu tán gần hết tu vi mới xua tan hoàn toàn được kịch độc trong cơ thể. Từ lúc đó về sau, cơ thể Bàn Tử phát sinh biến hóa, đồng thời, hắn mất hết tu vi, dùng thời gian mấy năm để tĩnh dưỡng kinh mạch, đến tận một năm trước mới bắt đầu tu luyện.
Sau khi Bàn Tử biến mất, Nam Cung Thiên Dật liền trở thành người trẻ tuổi đệ nhất của Đại Ly Đế Triều. Những năm này, ánh sáng trên đầu Nam Cung Thiên Dật có thể nói là nhiều vô số kể.
Nam Cung Thiên Dật cũng rất hưởng thụ loại cảm giác vạn người nhìn vào này. Chỉ là khoảng thời gian trước lúc nghe được tin tức về Nam Cung Tiêu Tiêu, hắn liền đứng ngồi không yên.
Khi Nam Cung Tiêu Tiêu xuất hiện ép Nam Cung Thiên Dật hắn không thở nổi. Nếu như Nam Cung Tiêu Tiêu xuất hiện trong trạng thái đỉnh phong, tất cả huy hoàng trong dĩ vãng của hắn đều sẽ bị Nam Cung Tiêu Tiêu thay thế.
Lần này hắn tự mình đến, chính là muốn thăm dò thực lực Bàn Tử. Khi thấy tu vi Bàn Tử chỉ là Chiến Vương cảnh, tảng đá lớn trong lòng hắn cũng rốt cục rơi xuống.
- Cửu Đệ, Phụ Đế rất nhớ ngươi, cùng ta trở về đi.
Nam Cung Thiên Dật cũng không tức giận, ngược lại an ủi.
Người không biết quan hệ của Bàn Tử và Nam Cung Thiên Dật đều sẽ coi Nam Cung Thiên Dật huynh đệ tình thâm, mà Bàn Tử lại không biết điều.
- Ông ấy nhớ ta? Ta cũng không quay về đâu.
Bàn Tử cười lạnh không thôi, trong lòng càng khinh thường. Nếu như Phụ Đế nhớ hắn sẽ không đợi đến hiện tại, hắn không tin với tai mắt của Đại Ly Đế Triều mà không phát hiện được sự tồn tại của bản thân.
Duy nhất có thể nói là, Phụ Đế hắn đã bỏ hắn. Hắn chỉ là Chiến Vương cảnh mà thôi, Nam Cung Thiên Dật là Chiến Hoàng cảnh, cả hai căn bản không thể so sánh nổi.
Không phải Bàn Tử không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, mà là hắn không muốn đem thời gian lãng phí vào những chuyện này mà thôi, ngược lại, Bàn Tử lại rất khôn khéo.
Hắn biết rõ sự tàn khốc giữa mọi người trong tộc, điểm này hắn cũng không trách bất cứ ai, muốn trách chỉ có thể trách bản thân hắn, lúc ấy vì sao không tranh đoạt? Vì sao không lưu lại một tai mắt?
Đây cũng lý do lần trước hắn thấy Tuyết Ngọc Long không tranh đoạt, hắn lại tức giận như thế. Vận mệnh ai người có chút tương tự.
- Ta đánh cược với Cửu Đệ một phen, ta cược ngươi sẽ trở về, thế nào?
Nam Cung Thiên Dật cười nhạt một cái nói.
Vừa dứt lời, nơi xa một vệt sáng kích xạ tới, trong nháy mắt rơi vào trước người Nam Cung Thiên Dật. Đó là một nữ tử, trong tay nàng còn đang giữ một người.
- Nam Cung Thiên Dật, ngươi khốn nạn! Thả nàng ra!
Bàn Tử nhìn thấy bóng người bị bắt, lập tức tức giận mắng lên. Bóng người bị bắt tới kia cũng không phải ai khác mà là Tuyết Lung Giác.
Đám người thấy thế, rất nhiều người hổ thẹn không thôi, bọn hắn kém chút bị sắc mặt Nam Cung Thiên Dật lừa gạt.
Tiêu Phàm cũng không nhịn được cảm khái, Nam Cung Thiên Dật nếu là đặt ở Địa Cầu của hắn kiếp trước, tuyệt đối là một ông vua màn ảnh, làm việc không lưu dấu vết.
- Ta cược Cửu Đệ sẽ cùng ta trở về, không biết ta thắng hay thua? Ngươi biết rõ, vi huynh không thích bị thua.
Nam Cung Thiên Dật tà tà cười một tiếng, cười cực kỳ quỷ mị, khiến cho người ta không khỏi lạnh run.