Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 345
Lâu Ngạo Thiên lấy tay một chiêu, trong tay đột nhiên xuất hiện một khối lệnh bài, cau mày một cái, hướng về phía Kiếm Hoàng hơi chắp tay nói: - Đa tạ tiền bối.
Kiếm Hoàng hài lòng cười cười, tựa như hắn đến nơi này chỉ vì việc này.
Không ít người nhìn thấy tấm lệnh bài kia lập tức kinh hô lên:
- Đó là lệnh bài tư cách Nội Viện! Trực tiếp có thể tiến vào Nội Viện?
- Kiếm Hoàng đại nhân lên tiếng, người này tuyệt đối có tư cách tiến vào Nội Viện.
Những người khác tuy hâm mộ không thôi, nhưng cũng không thể không thừa nhận Lâu Ngạo Thiên cường đại.
- Là ai nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn?
Hỏa Pháo Lão Giả Hỏa Hoàng bên cạnh Kiếm Hoàng đột nhiên nói, con ngươi liếc nhìn toàn trường.
Đám người nghe vậy, ánh mắt nhao nhao nhìn về phía Quan Tiểu Thất, Hỏa Hoàng tự nhiên đoán được, chỉ là nhìn thấy khắp người Quan Tiểu Thất máu me lại cau mày một cái.
- Là ai tổn thương hắn?
Toàn thân Hỏa Hoàng bốc cháy hỏa diễm cuồn cuộn, một cỗ khí tức tàn nhẫn tản ra, tất cả mọi người run lên trong lòng.
Mọi người cũng biết rõ Hỏa Hoàng vì sao sẽ nổi giận như thế, đây chính là người nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn đó. Nếu như chết, đối với Chiến Hồn Học Viện mà nói tuyệt đối là một tổn thất lớn.
- Hỏa Hoàng tiền bối, người tổn thương hắn đã bị giết rồi.
Y Vân hít sâu khẩu khí nói.
- A?
Hỏa Hoàng cau mày một cái, liếc nhìn lấy phế tích bốn phía. Lấy kinh nghiệm của hắn, cái này tuyệt đối không phải do Chiến Vương cảnh đỉnh phong tu sĩ bình thường tạo thành, chí ít cũng là Phong Vương Chiến Vương, hoặc là Tuyệt Thế Chiến Vương.
Chẳng lẽ Quan Tiểu Thất Chiến Vương cảnh hậu kỳ có thể chém giết Phong Vương Chiến Vương, thậm chí Tuyệt Thế Chiến Vương?
Nghĩ vậy, Hỏa Hoàng lại hỏi:
- Là bị hắn giết chết?
- Không phải.
Y Vân cười khổ lắc đầu. Hắn đơn giản đem chuyện đã xảy ra giảng thuật một lần, không có thêm mắm thêm muối chút nào, hắn chỉ là muốn khiến Hỏa Hoàng chú ý Tiêu Phàm mà thôi.
Dù sao, nếu như Tiêu Phàm có thể trở thành học viên Nội Viện Chiến Hồn Học Viện, người Vương Đạo Minh cùng Đế Minh khẳng định cũng sẽ kiêng kị mấy phần, có lẽ không dám tiếp tục tìm Tiêu Phàm gây phiền phức.
- Chiến Vương trung kỳ chém giết Chiến Hoàng trung kỳ? Y tiểu tử, ngươi lừa gạt lão phu đấy chứ?
Hỏa Hoàng hơi giận dữ, hắn hiển nhiên không quá tin tưởng.
Hỏa Hoàng liếc mắt liền nhìn ra tu vi Tiêu Phàm, một Chiến Vương trung kỳ há có thể chém giết Chiến Hoàng trung kỳ?
Hắn cùng với Kiếm Hoàng, Hoa Hoàng vừa mới mới chạy tới, tự nhiên không biết tất cả sự tình phát sinh trước đó, ngược lại là có mấy người âm thầm chú ý tới tất cả những thứ này.
- Việc này không phải giả, ta tận mắt nhìn thấy, ở đây tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Lâu Ngạo Thiên cũng mở miệng, hắn cũng bị thực lực Tiêu Phàm làm chấn kinh, chí ít, lấy thực lực hiện tại của hắn cũng làm không được.
- A?
Lông mày Kiếm Hoàng nhíu lại, hơi hơi ngoài ý muốn nhìn Tiêu Phàm, cho dù là hắn cũng không tin.
Chẳng qua là khi hắn liếc nhìn lấy tu sĩ bốn phía, lại phát hiện ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập sợ hãi, cho dù là Chiến Vương đỉnh phong cũng không ngoại lệ.
- Hô!
Đột nhiên, Phong Lang bỗng nhiên mở hai mắt. Qua một phen chữa thương, thương thế hắn đã ổn mấy phần, chí ít hành động cũng không có bất kỳ chướng ngại gì.
Gần như đồng thời, Tiểu Kim cùng Quan Tiểu Thất cũng tỉnh lại, hai người vội vàng xuất hiện ở trước mặt Tiêu Phàm, chuẩn bị đỡ Tiêu Phàm dậy.
- Trước đừng động vào ta, ta tự mình làm!
Tiêu Phàm vội vàng kêu lên, giờ phút này thân thể hắn suy yếu tới cực điểm, xương sườn gẫy mười mấy cây, một khi di chuyển xương sườn có khả năng sẽ cắm vào lục phủ ngũ tạng, đến thời điểm đấy coi như hết cách xoay chuyển.
Phong Lang, Quan Tiểu Thất cùng Tiểu Kim vội vàng dừng thân hình, thủ hộ tứ phương bên Tiêu Phàm. Nhất là Quan Tiểu Thất, trong đầu một mực hồi tưởng đến một màn Tiêu Phàm che ở trước người hắn.
Nếu như không phải Tiêu Phàm có lẽ hắn cũng đã chết.
Hồn Hải bên trong Tiêu Phàm cùng Bạch Thạch tỏa ra quang mang loá mắt, sương mù màu trắng cuồn cuộn từ Hồn Hải bắt đầu lan tràn, hướng khắp kinh mạch toàn thân đi.
Trong miệng chứa một khối nhỏ Tử Đan Tham, che chở cả thể xác và tinh thần hắn. Đây là hắn đã sớm chuẩn bị, bằng không, thân thể cũng không có khả năng kiên trì đến hiện tại.
- Tiểu Lang, ta cần Hồn Thạch.
Tiêu Phàm mở miệng nói.
Phong Lang nghe vậy, không chút do dự lấy ra hàng vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, chồng chất bên người Tiêu Phàm, tu sĩ bốn phía toàn bộ đều bảo trì trầm mặc.
Dù là Tam Hoàng kia cũng không mở miệng, lấy thực lực ba người cũng đại khái nhìn ra thương thế Tiêu Phàm, tâm mạch bị hao tổn không nói, kinh mạch cũng phá toái không ít, thậm chí ngay cả Hồn Hải cũng đều bị thương.
Hơn nữa, xương sườn đoạn mười mấy cây, dạng thương thế này làm sao có thể tự cứu.
Theo Bạch Thạch rung động, mấy vạn Trung Phẩm Hồn Thạch bốn phía bỗng nhiên hóa thành tro bụi, cuồn cuộn Hồn Lực hướng về thân thể Tiêu Phàm mãnh liệt đi, đơn giản như là thôn tính.
Dạng tốc độ luyện hóa Hồn Thạch này có thể khiến tu sĩ bốn phía nhìn mắt trợn tròn.
Phong Lang vội vàng lại lấy ra hơn trăm vạn Hồn Thạch, nhưng mà cũng chỉ trong nháy mắt lần nữa bị luyện hóa hầu như không còn.
- Hồn Hải hắn sao không bị bạo? Hơn 100 vạn Hồn Thạch ngưng tụ thành Hồn Lực, cho dù Hồn Lực thành sông cũng không tiếp nhận được.
Hoa Hoàng một mực giữ yên lặng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hồn Hải là có hạn, cho dù Hồn Lực thành sông, đó cũng chỉ là một cái hình dung. Hồn Lực kia lao nhanh như hoàng hà gào thét.
100 vạn Hồn Thạch ngưng tụ thành Hồn Lực, không sai biệt lắm chính là cực hạn Hồn Lực thành sông.
Nếu như tiếp tục chính là Hồn Lực thành biển! Cũng khó trách Hoa Hoàng khiếp sợ như thế.
Một bên Kiếm Hoàng và Hỏa Hoàng cũng lóe qua vẻ kinh dị, con ngươi từ trên người Quan Tiểu Thất chuyển dời đến trên người Tiêu Phàm.
Phong Lang đứng ở một bên, Hồn Thạch tựa như không muốn sống hướng mất bên Tiêu Phàm.
200 vạn!
300 vạn!
...
1000 vạn!
Ròng rã đến 1000 vạn, cỗ thôn phệ chi lực kia mới hòa hoãn xuống, Hồn Hải Tiêu Phàm tựa như một đầu Hồng Hoang Man Thú đói khát, thôn phệ 1000 vạn Hồn Lực còn không có dừng lại.
Đám người ực ực nuốt nước miếng, 1000 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch cứ như vậy bị thôn phệ, đây cũng quá khủng bố. Phải biết đây không phải Hạ Phẩm Hồn Thạch mà là Trung Phẩm Hồn Thạch đấy.
Phong Lang cũng chẳng tốt đẹp gì, không phải hắn tiếc 1000 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, mà là bị tốc độ Tiêu Phàm thôn phệ Hồn Lực cho chấn kinh.
Sau đó lại thôn phệ 800 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch mới hoàn toàn ổn định lại. Đám người chết lặng nhìn về phía Tiêu Phàm, ánh mắt tựa như nhìn một quái vật.
Hồn Hải bên trong Tiêu Phàm cùng Bạch Thạch rốt cục dừng lại, tất cả Hồn Lực bên trong Hồn Thạch đều bị Bạch Thạch chuyển hóa thành
bạchdalsỷ sắc sương mù tu bổ kinh mạch Tiêu Phàm.
Bằng không, cho dù là Hồn Hải cũng không thôn phệ được 1800 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch Hồn Lực.
- Kinh mạch chữa trị, Hồn Hải chữa trị, tâm mạch chữa trị, xương sườn chữa trị...
Tiêu Phàm cuối cùng cũng buông lỏng một hơi.
Loại thương thế này đối với người khác mà nói, mặc dù không đủ trí mạng, nhưng trong thời gian ngắn như vậy tuyệt đối không có khả năng khôi phục như lúc ban đầu, cái này tất cả đều phải nhờ vào đá màu trắng.
- Oanh!
Đột nhiên, bên trong Hồn Hải tản ra một cỗ khí tức cuồng bạo, Tiêu Phàm lúc này mới phát hiện, bên trong Hồn Hải tràn ngập cuồn cuộn Hồn Lực, so với chiến đấu trước đó, Hồn Lực vậy mà mở rộng mấy lần có thừa.
- Đây là muốn đột phá?
Trong lòng Tiêu Phàm tự lẩm bẩm, hắn rất muốn áp chế, nhưng căn bản áp chế không nổi, thật sự là vừa mới hấp thu Hồn Lực quá nhiều.
Mặc dù hắn rất không muốn đột phá ở chỗ này, nhưng hiện tại cũng không có cách nào, dù là hắn muốn rời đi cũng khẳng định có người không cho.
Đã như vậy, liền ở đây đột phá như thế nào!
- Đột phá?
Động tác Tiêu Phàm cũng hấp dẫn không ít ánh mắt tu sĩ, rất nhiều người khóe miệng giật một cái, tên gia hỏa này đang cố ý sao?
Ngay trước mặt ba vị Hoàng Giả đột phá, muốn nịnh nọt ba vị Hoàng Giả?
MềuSiuBự - Lục Đạo -