Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 459
Sắc mặt Tiêu Phàm hơi đổi một chút, cái thân ảnh kia nhanh đến mức hắn còn không kịp lấy lại tinh thần, khi hắn thấy rõ người tới, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc:
- Sở Khinh Cuồng, ngươi!
Tiêu Phàm kinh ngạc không phải vì thực lực Sở Khinh Cuồng, mặc dù cùng là Chiến Hoàng cảnh trung kỳ nhưng Sở Khinh Cuồng lại mạnh hơn Sở Dịch Phong rất nhiều, nhưng vẫn chưa đến mức khiến Tiêu Phàm sợ hãi.
Điều khiến hắn kinh ngạc là Sở Dịch Phong rõ ràng đã chết mà Sở Khinh Cuồng lại còn đến cho thêm một quyền.
- Hắn thiếu nợ ta, hiện tại nên trả.
Sở Khinh Cuồng thản nhiên nói, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm cũng không quá mức băng lãnh.
Tiêu Phàm cau mày một cái, hắn đâu phải không biết Sở Khinh Cuồng muốn báo đáp ân tình cứu hắn, có lẽ cũng chỉ lần này mà thôi.
Mặc dù giết chết Sở Dịch Phong dễ dàng, nhưng đắc tội Sở gia, với cái chết của Sở Dịch Phong, Sở Trung Thiên tất nhiên sẽ rất giận dữ, với bối cảnh và thực lực hiện nay của Tiêu Phàm chưa chắc đã có thể chịu được lửa giận của Sở gia.
Cho nên Sở Khinh Cuồng lúc này mới xuất thủ, bởi vì khi tất cả mọi người nhìn lại, Tiêu Phàm mặc dù đánh trọng thương Sở Dịch Phong, nhưng cũng không trực tiếp giết chết hắn.
Người trực tiếp giết chết Sở Dịch Phong là Sở Khinh Cuồng.
Tiêu Phàm còn muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng vẫn không nói ra miệng, Sở Khinh Cuồng dám làm như thế, có lẽ hắn có tự tin, chỉ là đối mặt Sở gia, Sở Khinh Cuồng sẽ đem cái gì chống lại đây?
Ầm!
Cánh tay Sở Khinh Cuồng dùng sức chấn động, thân thể Sở Dịch Phong đột nhiên nổ tung, hóa thành vô số huyết vụ tràn ngập hư không, một lát sau liền biến mất không thấy gì nữa.
- Hítttt!
Mọi người hít vào ngụm khí lạnh, bọn hắn đâu ngờ Sở Khinh Cuồng thực sự giết Sở Dịch Phong, dù sao cũng là em họ của hắn mà.
Hơn nữa Sở Khinh Cuồng lại tàn nhẫn như vậy, ngay cả hài cốt cuả Sở Dịch Phong cũng không giữ lại.
Chẳng qua nghĩ đến ân oán giữa Sở Khinh Cuồng và Sở Dịch Phong, Sở Khinh Cuồng giết Sở Dịch Phong e cũng là chuyện hết sức bình thường.
Sắc mặt Lưu Thường trắng bạch, nàng vừa chuẩn bị xuất thủ cứu Sở Dịch Phong, chẳng qua là lúc nhìn thấy Sở Khinh Cuồng xuất thủ, nàng lại nhẫn nhịn.
Bởi vì nàng biết bản thân vốn dĩ không cứu được Sở Dịch Phong, với thực lực của Sở Khinh Cuồng nàng căn bản không phải đối thủ của hắn, thậm chí cả nàng và Sở Dịch Phong cộng lại cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
Trong mắt Nam Cung Thiên Dật lóe qua một sợi tinh quang, hắn cũng không ngờ tới Sở Dịch Phong sẽ chết ở chỗ này, hơn nữa Sở Khinh Cuồng trở nên càng thêm lạnh lùng và cường đại.
Tu sĩ Đại Long Đế Triều cũng cau mày một cái, hắn bị sự quyết đoán cùng sát khí của Sở Khinh Cuồng chấn kinh.
Tiêu Phàm nhìn Sở Khinh Cuồng, sau đó quay người lại rồi biến mất, lát sau đã xuất hiện trên chỗ ngồi của mình, ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa trên không trung, Bàn Tử và Đại Long Bát Tử chiến đấu.
Tiêu Phàm tựa như vừa làm một việc không có ý nghĩa, hắn vốn không đặt cái chết của Sở Dịch Phong ở trong lòng.
Bởi vì hắn biết rất rõ, Sở Dịch Phong mặc dù là chết ở trong tay hắn, nhưng trong con mắt những người khác là bị Sở Khinh Cuồng giết chết, dù là bản thân động sát niệm, cuối cùng người xuất thủ giết chết Sở Dịch Phong cũng không phải Tiêu Phàm hắn.
Cũng không phải là Tiêu Phàm sợ hãi Sở gia, có Bắc Lão và Túy Ông đứng ở phía sau, Tiêu Phàm thật đúng là không sợ Sở gia.
Ngay cả một người không thích giết chóc như Bắc Lão còn muốn ồn ào làm lớn chuyện hơn một chút, Tiêu Phàm đương nhiên không cố kỵ gì, nếu như không có một quyền cuối cùng kia của Sở Khinh Cuồng, Tiêu Phàm vẫn sẽ giết chết Sở Dịch Phong.
Cho nên, Tiêu Phàm cũng không cảm kích Sở Khinh Cuồng, chỉ là muốn để Sở Khinh Cuồng trả cái nhân tình kia, Tiêu Phàm liền thuận nước đẩy thuyền, huống chi hắn vốn dĩ không nghĩ tới để Sở Khinh Cuồng báo đáp mình.
Mấy tháng trước, Tiêu Phàm sở dĩ cứu Sở Khinh Cuồng cũng chỉ là vì mặt mũi Y Vân mà thôi.
- Ha ha, Đại Ly Cửu Đế Tử, cũng không gì hơn cái này, quả nhiên là hữu danh vô thực.
Phía trên không trung truyền đến tiếng cười cuồng ngạo của Bát Tử, trong nháy mắt thu hút tất cả ánh mắt mọi người.
Phóng tầm mắt nhìn tới, lại nhìn thấy Bát Tử điên cuồng công kích, Bàn Tử chỉ có trốn tránh, hoàn toàn không có đất để chống lại.
- Cửu Đế Tử quả nhiên đã không còn là Cửu Đế Tử của trước kia, ngay cả tu sĩ cùng giai đều không phải là đối thủ.
- Đúng vậy, vốn cho là Cửu Đế Tử sẽ thay Đại Ly ta tranh một hơi, lại không nghĩ rằng giờ hắn thảm như thế, Cửu Đế Tử của trước đây đã hoàn toàn biến mất rồi.
- Haiz, Cửu Đế Tử làm lại từ đầu, có thể đột phá Chiến Hoàng cảnh đã rất hiếm có rồi.
Đám người cực kỳ thất vọng về thực lực Bàn Tử, rất nhiều tu sĩ được chứng kiến Bàn Tử cường đại ba năm trước, lại càng lắc đầu, bây giờ đệ nhất nhân cùng tuổi một đời đã không còn là Cửu Đế Tử Nam Cung Tiêu Tiêu, mà là Đại Đế Tử Nam Cung Thiên Dật.
Tiêu Phàm híp hai mắt nhìn không trung, nhưng trong lòng thì cười lạnh không thôi:
- Lão Nhị lại chỉ dừng lại ở chút sức lực ấy? Chiến Thiên Kích chưa dùng, Chiến Hồn Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu cũng chưa dùng, xem ra hắn không chỉ muốn rèn luyện bản thân, mà còn muốn lấy yếu thắng mạnh.
Nói đến đây, Tiêu Phàm không khỏi liếc mắt Nam Cung Thiên Dật, hắn biết rõ địch nhân của Bàn Tử cũng không phải là Bát Tử kia mà là Nam Cung Thiên Dật.
Bát Tử kia thực lực không yếu, nhưng chỉ là Chiến Hoàng sơ kỳ mà thôi, Bàn Tử muốn giết hắn căn bản không cần phí thủ đoạn, làm sao có thể bị hắn áp chế.
Oanh! Bàn Tử bị một kiếm đẩy lui ba bước, lạnh lùng nhìn Bát Tử đối diện, áo bào phần phật, một cỗ cuồng bá chi khí từ trên người hắn phun ra.
- Đây chính là toàn bộ thực lực của ngươi?
Bàn Tử nhe răng cười một tiếng, trong mắt đầy vẻ đăm chiêu.
- Chỉ cần có thể giết ngươi là đủ!
Bát Tử cười lạnh.
- A ~
Khóe miệng Bàn Tử uốn cong, khí thế cả người tăng thêm, toàn thân kim quang vạn trượng, cùng vừa rồi hoàn toàn như là hai người.
Thân thể nhảy lên thật cao hóa thành một đạo thiểm điện, một quyền hướng về Bát Tử, không trung truyền đến từng trận tiếng oanh minh, hư không bị một cỗ kình phong xé rách, giống như kinh lôi vang vọng.
- Kim Long Trảm.
Bát Tử gầm thét một tiếng, một đạo kiếm mang kim sắc từ trên người hắn xuất hiện, từ xa nhìn lại giống như một đầu kim sắc trường long to lớn, từ bầu trời trảm xuống, khí thế bức người.
- Đại Ly Cửu Đế Tử, cũng không gì hơn cái này ư.
Trên mặt tu sĩ Đại Long Đế Triều đầy vẻ khinh thường, Bát Tử một mực áp chế Bàn Tử, bọn hắn nhận ra Bàn Tử đã hết biện pháp.
Oanh long long!
Đúng lúc này thân thể, Bàn Tử giống như một khỏa lưu tinh rơi xuống đất, những nơi đi qua, lưu lại một đạo tàn ảnh kim sắc thật dài, một khỏa kim sắc quyền cương to như căn phòng tại hư không ngưng tụ thành.
Ngay sau đó, Bàn Tử một quyền trực tiếp nện ở phía trên Kim Long Kiếm Mang, để cho người ta hít vào ngụm khí lạnh, Kim Long Kiếm Mang kia liên tiếp bị phá vỡ, hóa thành Hồn Lực cuồn cuộn bắn về phía bốn phương tám hướng.
Tốc độ Bàn Tử không giảm một chút nào, một luồng bá khí tràn ngập trên người hắn.
Chỉ trong nháy mắt, Kim Long Kiếm Mang bỗng nhiên nổ tung, nắm đấm Bàn Tử trong chớp nhoáng đi tới trước người Bát Tử.
Một cỗ cuồng phong chèn ép khuôn mặt Bát Tử, khiến khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo, dữ tợn, suy nghĩ đầu tiên trong lòng hắn chính là chạy trốn.
Nhưng mà hắn cảm giác toàn thân bị một cỗ chiến ý đáng sợ tập trung vào, thân thể tựa như không nghe theo sự sai khiến của hắn.
- Kim Long Khiếu!
Bát Tử dùng hết khí lực toàn thân gào thét, hắn điều động Hồn Lực cuồn cuộn, lần nữa hướng về Bàn Tử vung ra một kiếm.
Chỉ là kiếm còn chưa kịp nâng lên, một quyền của Bàn Tử đã rơi vào ngực hắn.
Phốc! Một ngụm máu tươi từ trong miệng Bát Tử phun ra, kiếm trong tay hắn rơi xuống hư không, sắc mặt hắn đỏ bừng, hai mắt tràn ngập tơ máu, ánh mắt nhìn về phía Bàn Tử tràn ngập sợ hãi.
Bát Tử chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng quỷ dị đang không ngừng đánh thẳng vào kinh mạch toàn thân và lục phủ ngũ tạng của hắn, vẻn vẹn trong chốc lát, kinh mạch, tạng phủ, hồn phách, bị cỗ lực lượng này hủy diệt triệt để.
Ầm!
Thân thể Bát Tử bỗng bay ngược ra như đạn pháo hướng ngoài Đế Cung.
MinhLâm - Lục Đạo -