Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 478
Ngoại Viện Chiến Hồn Học Viện, trên một quảng trường rộng lớn của Huyền Cung, giờ phút này người đông nghìn nghịt.
Trong thời gian một tháng, tất cả cái tên tiến vào Cổ Địa Bí Cảnh từ hai ngày trước đã quyết định xong. Tiêu Phàm một người được hai chỗ, tương tự, Bàn Tử bởi vì giết Bát Tử nên cũng có hai chỗ.
Điều này cũng giúp Tiêu Phàm buông lỏng một hơi, phương diện này Nam Cung Thiên Dật cũng không có ngáng chân, Bàn Tử nắm giữ tư cách tiến vào Cổ Địa Bí Cảnh.
Có điều khiến mọi người rất ngạc nhiên là một mình Bắc Thần Phong lại nắm giữ bốn chỗ, cũng là người giữ nhiều danh ngạch tiến vào Cổ Địa Bí Cảnh nhất.
Nhưng mà Bắc Thần Phong tới bây giờ vẫn đứng một mình, đến cả bằng hữu cũng không có một người, hắn nắm giữ bốn chỗ căn bản cũng không có một chút tác dụng nào.
Khó chịu nhất phải kể tới Đại Long Đế Triều, bọn hắn ngay từ đầu có một trăm chỗ, nhưng Đại Long Bát Tử chết mất năm người, năm chỗ trống tất cả đều về tay Bắc Thần Phong, Bàn Tử và Tiêu Phàm.
Bởi vậy, ba người bọn Tiêu Phàm cũng trở thành kẻ địch của tu sĩ Đại Long Đế Triều. Long Tiêu trong nội bộ tu sĩ Đại Long Đế Triều cũng hạ lệnh tất sát.
Trên quảng trường, Đại Ly Đế Triều cùng tu sĩ Đại Long Đế Triều phân biệt rõ ràng đứng ở hai bên quảng trường, con ngươi của tu sĩ hai triều nhìn về phía đối phương đều hết sức lạnh lẽo.
Mặc dù liên thủ tiến vào Cổ Địa Bí Cảnh, nhưng cũng chính là đối thủ cạnh tranh.
Ở đây đều là thiên tài, có thể tiến vào Cổ Địa Bí Cảnh đều là thiên tài trong thiên tài, đạt tới Chiến Vương cảnh và Chiến Hoàng cảnh, các thiên tài đều rất quý trọng sinh mệnh mình.
Chiến Hồn Học Viện cũng không hy vọng toàn bộ bọn hắn chết trong đó, dù sao tu luyện tới Chiến Vương cảnh đã không dễ dàng, càng không cần phải nói tới Chiến Hoàng cảnh.
Tu sĩ Chiến Hoàng cảnh, chết mỗi một người đều là tổn thất to lớn đối với Chiến Hồn Học Viện.
Dù là bọn hắn sau này không tiến bộ được nữa, ở Đại Ly Đế Triều cũng không dễ bị xem thường.
Bởi vậy, trước khi tiến vào Cổ Địa Bí Cảnh, cho dù là thiên tài cũng sẽ liên thủ, như vậy cơ hội sống sót mới có thể tăng lên, mức độ nguy hiểm cũng hạ xuống đến mức thấp nhất.
Từ cổ chí kim, thiên tài tại chiến đấu sinh tử chết đi không phải là nhiều nhất, cũng không phải do ám sát, mà là tiến vào cổ địa để thám hiểm.
Bởi vì ai cũng không biết tiến vào trong Cổ Địa Bí Cảnh gặp phải nguy hiểm gì. Không biết mới là đáng sợ nhất, ai cũng không có khả năng biết trước sau một khắc sẽ phát sinh việc gì.
Cổ Địa Bí Cảnh lần này tuyệt đối không đơn giản, bằng không cũng không có khả năng khiến Chiến Hồn Học Viện của hai đại Đế Triều liên thủ, thiên tài Chiến Hoàng cảnh có đến mấy chục người.
- Đại Đế Tử, Tiêu Phàm kia không tới, chẳng lẽ hắn không vào Cổ Địa Bí Cảnh?
Phía tu sĩ Đại Long, thần sắc Nhất Tử lạnh lùng, liếc nhìn tu sĩ phía Đại Ly, lập tức nhìn thấy thân ảnh Bàn Tử cùng Bắc Thần Phong, nhưng lại không thấy Tiêu Phàm.
Tu luyện cho tới bây giờ, hắn lần đầu tiên bị thua triệt để như vậy.
Nhất Tử sớm đã hận Tiêu Phàm thấu xương, hận không thể đem hắn ăn sống nuốt tươi. Để giết chết Tiêu Phàm, bọn hắn đã lên nhiều kế hoạch, chỉ chờ Tiêu Phàm vào bẫy.
- Hắn sẽ đến.
Trong giọng Long Tiêu nói lộ ra một cỗ tự tin vô địch. Một tháng trước, hắn gặp Nam Cung Thiên Dật, cũng biết rõ một chút sự tình về Tiêu Phàm.
Bàn Tử Nam Cung Tiêu Tiêu đã đến, Tiêu Phàm này coi như trọng nghĩa khí, không có khả năng để Bàn Tử một mình mạo hiểm.
- Tốt nhất là đến, bằng không nhất định khiến hắn hối hận cả đời!
Nhất Tử lạnh lùng phun ra một câu.
- Hắn đến rồi.
Lúc này, Tiêu U đột nhiên mở miệng nói, nhìn chân trời nơi xa, mấy cái bóng đen cấp tốc to dần, vài giây sau liền đáp xuống trên quảng trường.
- Tiêu Phàm đến!
Có tu sĩ mở miệng, đám người nhao nhao nhìn về Tiêu Phàm, rất nhiều người nghe qua tên Tiêu Phàm, nhưng lại chưa thấy qua hình dạng Tiêu Phàm, tất cả đều lộ ra vẻ tò mò.
Mấy tháng này, tên của Tiêu Phàm như sấm bên tai, sớm đã vang vọng Ly Hỏa Đế Đô.
Một kẻ dám đối đầu cùng Thiên Hạ Minh, Vương Đạo Minh và Đế Minh, làm sao có thể đơn giản?
Phần lớn người cũng không dám khinh thường Tiêu Phàm, ngắn ngủi mấy tháng liền từ Chiến Vương cảnh đột phá Chiến Hoàng cảnh, thiên phú như vậy tìm khắp toàn bộ Đại Ly Đế Triều cũng hết sức hiếm thấy.
Tiêu Phàm mang theo mấy người đi đến bên cạnh Bàn Tử, sắc mặt vô cùng bình tĩnh. Đối với ánh mắt hung ác của tu sĩ Đại Long coi như không thấy, điều này làm tu sĩ Đại Long tức giận không hề nhẹ.
- Tiêu Phàm, ngươi tới muộn.
Bắc Thần Phong cười nhạt một cái nói.
- Không tính là quá muộn đi, vẫn còn chưa bắt đầu sao?
Tiêu Phàm không nghĩ tới Bắc Thần Phong lại chủ động chào hỏi mình, hắn cũng không tự cao tự đại, huống chi thực lực Bắc Thần Phong đến hắn cũng phải kiêng kị.
- Đến giờ.
Đúng lúc này, một thanh âm hùng hậu trung khí vang lên.
Đám người nhao nhao ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi xa hơn mười đạo thân ảnh đạp không mà tới, trong nháy mắt đáp xuống trên quảng trường, sau đó chia hai phái, đi về hai hướng tu sĩ Đại Ly và Đại Long.
Trong những người này, Tiêu Phàm nhìn thấy ba người quen, dĩ nhiên chính là Hỏa Hoàng, Kiếm Hoàng và Hoa Hoàng. Lúc trước hắn liên thủ với Quan Tiểu Thất giết chết Tần Đao, Hoa Hoàng đã từng xuất hiện.
Điều này cũng khiến Tiêu Phàm ý thức được chuyến đi Cổ Địa Bí Cảnh lần này bất phàm. Tam đại Phong Vương Chiến Hoàng tự mình đến đây, mình cũng có thể được báo trước một số thứ.
Chẳng qua là khi ánh mắt Tiêu Phàm đảo qua Hoa Hoàng, trong mắt Hoa Hoàng lóe qua một tia lạnh lẽo, thậm chí còn mang theo một tia sát ý.
- Có vẻ như ta không đắc tội bà ta thì phải.
Trong lòng Tiêu Phàm thầm nhủ, đắc tội một Hoàng Phủ Chiến Hoàng, đây tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.
Dù sao, Hoàng Phủ Chiến Hoàng không thể so với Phong Vương Chiến Vương. Hắn lúc là Chiến Vương cảnh sơ kỳ, chưa chắc đã sợ hãi Phong Vương Chiến Vương, nhưng hắn hiện tại là Chiến Hoàng sơ kỳ, trước mặt Hoàng Phủ Chiến Hoàng lại như là một con giun dế.
Cảnh giới càng cao, chênh lệch cũng càng lớn, khiêu chiến vượt cấp cũng càng khó.
- Lão Tam, ngươi đừng quên, ngươi giết chết Sở Dịch Phong, mà Nhược Lưu Thường lại là đồ đệ bà ta. Ngươi khiến Nhược Lưu Thường biến thành quả phụ, bà ta có thể đối tốt với ngươi sao?
Bàn Tử hiển nhiên cũng cảm nhận được một tia sát ý, liền nhắc nhở Tiêu Phàm.
- Hể?
Tiêu Phàm nhất thời không biết nói gì, hắn không nghĩ tới trong này còn có nguyên nhân như vậy.
- Yên tâm đi, lão thái bà này thực lực mặc dù không tệ, nhưng chờ chúng ta trở về, cũng chưa chắc không thể giết được bà ấy.
Bàn Tử tràn đầy tự tin, lại không có bất luận vẻ chán chường nào.
- Phải rồi, Tuyết Lung Giác đâu?
Tiêu Phàm lại hỏi.
- Để nàng đợi ở chỗ của ta, với tính cách tự phụ của Nam Cung Thiên Dật, hắn hiện tại sẽ không đối phó ta.
Bàn Tử lắc đầu.
Tiêu Phàm gật đầu, đột nhiên lại nhớ ra cái gì, trong lòng chậm chạp nói:
- Phải rồi, Quan Tiểu Ngũ cùng Lâu Ngạo Thiên đâu, bọn hắn làm sao không tới.
- Tam Ca.
Ý nghĩ vừa dứt, một đạo thanh âm đột nhiên từ trên cao truyền đến, chỉ thấy trên Tử Điện Điêu cực đại có một thiếu niên áo trắng đang ngồi, ngoài Quan Tiểu Thất ra thì còn có thể là ai.
Quan Tiểu Thất xuất hiện, trong nháy mắt thu hút không ít người, nhất là Thất Phẩm Tử Điện Điêu kia cực kỳ bá đạo, tuyệt đối không đơn giản chỉ là Thất Giai sơ kỳ.
Rất nhiều người trong lòng đã quyết định, tiến vào Cổ Địa Bí Cảnh nhất định không được đối địch với thiếu niên này.
Quan Tiểu Thất lắc mình một cái từ trên Tử Điện Điêu nhảy xuống, trực tiếp rơi xuống trước mặt Tiêu Phàm. Thấy cảnh này, thần sắc đám người Long Tiêu, Nhất Tử cứng lại.
Tiểu tử này vừa mới kêu Tam Ca, chẳng lẽ là gọi Tiêu Phàm?
Nếu thực sự như vậy, sự tình liền có chút phiền phức, thiếu niên áo bào trắng tuyệt đối là một biến số.
- Lão Tam, vị này là?
Bàn Tử hơi ngoài dự liệu nhìn Quan Tiểu Thất, nghi ngờ hỏi.
MinhLâm - Lục Đạo -