Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 526
Tiêu Phàm lời nói cuồng vọng vang vọng thật lâu trên không trung, rất nhiều tu sĩ cảm giác nhiệt huyết sôi trào, tựa như người nói ra lời này là bọn hắn.
Khí chất cuồng dã, bá đạo được Tiêu Phàm phát huy ra vô cùng tinh tế.
- Ta ở đây chờ ngươi.
Nam Cung Thiên Dật mị mị hai mắt, thần sắc hắn bình tĩnh vô cùng, một cỗ chiến ý lặng lẽ dâng lên.
- Yên tâm, ngươi sẽ không chờ quá lâu.
Tiêu Phàm nhe răng cười, hơi nhún chân đạp một cái, cả người như là viên hầu nhảy lên thật cao, hai tay xách ngược Tu La Kiếm cùng Đồ Lục Đao, xông thẳng đến Cổ Thành.
- Giết!
Bàn Tử cầm trong tay Chiến Thiên Kích quét sạch tứ phương, dù là Hồn Điêu Thú Thất Giai Hậu Kỳ cũng không phải đối thủ của hắn, một kích đánh xuống, Hồn Điêu Thú Thất Giai Hậu Kỳ cũng tan ra thành từng mảnh.
Phong Lang cẩn thận từng li từng tí thu hồi thi thể Thiên Tàn, đi theo phía sau Quan Tiểu Thất, Tiểu Minh, Ảnh Phong, bốn người trùng kích về hướng Cổ Thành.
Một phía khác, ba người Sở Khinh Cuồng, Bắc Thần Phong cùng Lâu Ngạo Thiên cũng không chút do dự xông lên, trong lòng bọn hắn, cho tới bây giờ không có hai chữ chạy trốn.
Nếu như lần này trốn, về sau tâm bọn hắn chắc chắn sẽ bất ổn, muốn đột phá càng thêm gian nan, dù sao lĩnh ngộ Ý cảnh, tiếp theo sẽ là tâm cảnh.
Ba người tuy mạnh, nhưng Ninh Xuyên, Y Phi Mạch cùng Nhược Lưu Thường phía đối diện cũng không yếu, huống chi, Ninh Xuyên bên cạnh bọn họ còn có không ít Hồn Điêu Thú.
- Cút ra!
Sở Khinh Cuồng lạnh lùng nhìn Nhược Lưu Thường phía đối diện, đây là nữ nhân hắn đã từng yêu nhất, hơn nữa Nhược Lưu Thường thật sự xin lỗi hắn nhiều lần, Sở Khinh Cuồng vẫn có chút không nỡ xuống tay.
- Khinh Cuồng, ngươi đi mau.
Thần sắc Nhược Lưu Thường khẽ nhúc nhích, sắc mặt vô cùng phức tạp, khẽ thốt thành tiếng:
- Thủ đoạn của Nam Cung Thiên Dật sẽ không đơn giản như thế.
- Không cần ngươi quan tâm.
Sở Khinh Cuồng quét mắt nhìn Nam Cung Thiên Dật, Nam Cung Thiên Dật nhàn nhạt nhìn tu sĩ bốn phía chiến đấu, sắc mặt bình tĩnh lạ thường.
- Lần trước ta thật xin lỗi ngươi, nhưng lần này, ngươi phải nghe ta.
Nhược Lưu Thường hít sâu một hơi nói, trong mắt nhoè nước mắt.
- Chính là bởi vì nghe ngươi, ta mới có ngày hôm nay, thế nào, hiện tại lại muốn liên thủ Nam Cung Thiên Dật ứng phó với ta?
Sở Khinh Cuồng lạnh lùng cười một tiếng, từ sau lần trước, tâm hắn đã chết.
Hô!
Sở Khinh Cuồng không còn cho Nhược Lưu Thường cơ hội nói chuyện, trực tiếp xuất thủ.
Nơi xa, một mình Tiêu Phàm như vào chỗ không người, cấp tốc xuyên qua một đám Hồn Điêu Thú, Hồn Điêu Thú Thất Giai đỉnh phong nếu không thể địch lại, hắn không ngang cố đánh.
Về phần Hồn Điêu Thú dưới Thất Giai Hậu Kỳ, Tiêu Phàm trực tiếp một kiếm chém giết.
Hủy Diệt Kiếm Ý của hắn cũng ngày càng bá đạo, không ngừng phát sinh biến đổi, đã chạm đến ngưỡng cửa Nhị Trọng Ý cảnh.
Ầm!
Không kịp đề phòng, Tiêu Phàm bị một cỗ đại lực đánh bay, một Hồn Điêu Thú Tử Ngọc Mãng Thất Giai đỉnh phong dùng cái đuôi đánh trúng Tiêu Phàm, nếu như không phải dùng Đồ Lục Đao ngăn cản, có lẽ Tiêu Phàm đã bị đánh thành thịt nát.
Không thể không thừa nhận, Hồn Điêu Thú sinh động như thật, không chỉ diện mạo, ngay cả công kích cũng giống Hồn Thú như đúc.
Thậm chí, trong lòng Tiêu Phàm còn đang phỏng đoán, nơi này nếu có nhiều Thất Giai Hồn Điêu Thú như vậy, vậy có phải có cả Bát Giai Hồn Điêu Thú?
- Nam Cung Thiên Dật tự tin như vậy, có lẽ thật sự có Bát Giai Hồn Điêu Thú.
Thần sắc Tiêu Phàm cứng lại, mặc dù Sát Ý của hắn bành trướng, nhưng tâm hắn lại ngày càng rõ ràng.
Nam Cung Thiên Dật quá mức âm hiểm, Tiêu Phàm không thể không đề phòng hắn.
Tiêu Phàm thu liễm tâm thần, lần nữa nhìn về phía gần Hồn Điêu Thú Tử Ngọc Mãng, trong não Tiêu Phàm có một đám suy nghĩ lóe qua, trầm ngâm nói:
- Tiếp tục như thế cũng không phải biện pháp, Hồn Lực Hồn Điêu Thú mặc dù đang không ngừng tiêu hao, nhưng quá trình này quá chậm, muốn đợi Hồn Lực bọn chúng hoàn toàn tiêu hao, không biết là đến thời gian nào, đến lúc đó đoán chừng mình cũng bị tiêu hao như vậy.
Không thể không nói, Nam Cung Thiên Dật thực sự là một người tâm tư kín đáo, cơ hồ mỗi bước hắn đều tính tới, dù bọn Tiêu Phàm có thể giết chết Hồn Điêu Thú, Hồn Lực bản thân khẳng định cũng tiêu hao hầu như không còn.
Đến lúc đó Nam Cung Thiên Dật lại xuất thủ, mấy người có thể là đối thủ của hắn?
- Tiêu hao Hồn Lực?
Đột nhiên, ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên, trong nháy mắt nhớ tới cái gì.
Sau một khắc, Tiêu Phàm lắc mình một cái, liền xuất hiện ở trên đuôi Tử Ngọc Mãng, chân hắn giẫm Lưu Quang Trích Tinh Bộ nhanh chóng xuyên qua trên lưng Tử Ngọc Mãng, rất nhanh liền xuất hiện ở đỉnh đầu nó, tay vung một chưởng đánh về đầu Tử Ngọc Mãng.
- Tiêu Phàm làm cái gì vậy? Chẳng lẽ hắn nghĩ một chưởng có thể phá vỡ phòng ngự của quái vật này?
Đám người khịt mũi coi thường, bộ dáng xem kịch vui.
Bọn hắn đã đầu hàng, nguyện ý thần phục Nam Cung Thiên Dật, giờ phút này cũng không có bất kỳ nguy hiểm nào tới sinh mạng, chầm chậm dung nhập nhân vật quần chúng.
- Ầm!
Đột nhiên, tất cả mọi người trợn tròn mắt, Hồn Điêu Thú Tử Ngọc Mãng kia đột nhiên uể oải, thân thể nhanh chóng phong hoá, chỉ còn một mùi hôi thối mà mục nát tràn ngập không trung.
- Chuyện gì xảy ra?
Đám người trợn mắt hốc mồm, miệng chữ o đủ để nhét quả trứng vịt.
- Đây là thủ đoạn gì?
Ánh mắt Bắc Thần Phong ngưng tụ, hắn biết Tiêu Phàm miễn cưỡng có thể xem như một Hồn Điêu Sư, nhưng mà cũng không có khả năng một kích miểu sát Hồn Điêu Thú Thất Giai đỉnh phong chứ.
Chỉ có Tiêu Phàm cảm thấy trong lòng vô cùng kích động, đồng thời có chút ảo não.
- Nếu như sớm phát hiện Phệ Hồn Huyết Tàm có thể hấp thụ Hồn Lực Hồn Điêu Thú thì hay rồi, như thế Thiên Tàn sẽ không...
Tiêu Phàm cảm giác trong lòng đau nhói.
Có điều vẻn vẹn trong nháy mắt, con ngươi Tiêu Phàm lại trở nên kiên nghị vô cùng:
- Thiên Tàn đã chết, ta muốn báo thù cho hắn, hơn nữa còn nhiều người sống sót như vậy, càng cần ta bảo hộ!
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm không chút do dự đánh về hướng một Hồn Điêu Thú khác, trong lòng bàn tay hắn, một đạo quang mang huyết sắc nhấp nháy, mặc dù hắn không phải đối thủ của những Hồn Điêu Thú đó.
Nhưng chỉ cần chạm đến thân thể Hồn Điêu Thú, Phệ Hồn Huyết Tàm liền có thể trực tiếp tìm tới vị trí Hồn Tinh, trực tiếp hấp thụ Hồn Lực bên trong Hồn Tinh.
Hồn Điêu Thú dù sao cũng không phải người, không có ý thức tự chủ, tất nhiên cũng không thể giống Sử Vô Pháp, tự chặt một tay để bảo toàn tính mệnh.
Một com, hai con...
Mười con!
Hai mươi con!
...
Sau nửa canh giờ, Tiêu Phàm chém giết chừng một trăm Hồn Điêu Thú, mỗi lần đều là tuỳ tiện xuất một chưởng, liền đánh chết một con Hồn Điêu Thú, người ngoài nhìn thấy thủ đoạn này quả thực là cực kỳ quỷ dị.
Đám người sớm đã mắt trợn tròn, cái này thật quá dọa người.
- Không phải là Nam Cung Thiên Dật cùng Tiêu Phàm phối hợp, cố ý diễn một tuồng kịch chứ?
Có người âm thầm mở miệng, thanh âm không lớn, nhưng lại có không ít người nghe được.
- Phối hợp? Diễn kịch?
Nam Cung Thiên Dật có loại xúc động muốn chửi, cái này đâu phải bọn hắn đang phối hợp diễn kịch, hắn hận không thể lập tức băm vằm Tiêu Phàm.
Chỉ là, Nam Cung Thiên Dật cũng hãi hùng khiếp vía, đây chính là trên trăm Hồn Điêu Thú thực lực Thất Giai Hậu Kỳ trở lên, lại bị một mình Tiêu Phàm chém giết, thật quá cường đại.
Nhưng từng người ở đây, không một ai biết rõ Tiêu Phàm chém giết những Hồn Điêu Thú đó thế nào.
Ngoài cái này ra, ai biết hắn còn có thủ đoạn gì nữa?
Chẳng biết tại sao, trong lòng Nam Cung Thiên Dật lần đầu tiên sinh ra vẻ sợ hãi đối với thực lực Tiêu Phàm, cho dù là hắn cũng không có khả năng dễ như trở bàn tay diệt sát nhiều Hồn Điêu Thú như vậy.
Rất nhiều người không khỏi nghĩ tới câu nói trước đó của Tiêu Phàm: Yên tâm, ngươi sẽ không phải chờ quá lâu.
Cứ tốc độ như vậy, quả thực không cần quá lâu, những Hồn Điêu Thú này mặc dù không ít, nhưng mà không chịu được sự diệt sát của Tiêu Phàm.
Cho dù là Tiêu Phàm cũng không nghĩ đến Phệ Hồn Huyết Tàm lại biến thái như vậy, vậy mà lúc đối mặt với Hồn Điêu Thú lại thể hiện hùng uy.
- Đây mới vẻn vẹn chỉ là bắt đầu thôi.
Tiêu Phàm nhìn Nam Cung Thiên Dật phía xa, con ngươi ngày càng lạnh lẽo.
MinhLâm - Lục Đạo -