Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 550
Nhìn thấy lo lắng trong mắt mọi người, Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Yên tâm, ta nhất định đuổi kịp kỳ hạn ba tháng rời đi, hơn nữa, ta cũng sẽ không rời Đại Ly Đế Triều!
Tiêu Phàm ngữ khí thập phần kiên định, căn bản không có bất kỳ ý tứ nói dối.
Rời Đại Ly Đế Triều? Há không phải nói bản thân sợ? Trong lòng Tiêu Phàm còn không biết chữ sợ viết như thế nào.
Nếu như hắn rời đi, tất nhiên không cần đối mặt lửa giận Nam Cung gia tộc, nhưng Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, Đại Yến Vương Triều, thậm chí Tiêu gia, đều sẽ bị Nam Cung gia tộc hủy diệt.
Chỉ bằng vào điểm này, Tiêu Phàm hắn liền sẽ không rời đi. Nếu đã giết Nam Cung Thiên Dật, hắn sẽ gánh chịu tất cả hậu quả.
Huống chi, Sát Vương Thí Luyện càng ngày càng gần, được một tấm Nhập Trường Khoán đối với Tiêu Phàm mà nói là ngàn khó vạn hiểm, Tiêu Phàm làm sao có thể bỏ lỡ được?
Mặc dù tại nơi Túy Ông có được Vô Tận Chiến Điển Thất Trọng, có thể làm cho hắn tu luyện tới Chiến Hoàng cảnh, nhưng đột phá Chiến Đế thì sao?
Quách Sĩ Thần nói qua, Sát Vương Thí Luyện có đồ vật hắn cần, vận khí tốt mà nói, có lẽ có thể được truyền thừa thiếu khuyết của Tu La Truyền Thừa.
- Lão Nhị, chẳng lẽ ngươi cũng không tin ta? Ta lúc nào lừa ngươi chưa?
Tiêu Phàm vỗ bả vai Bàn Tử nói.
- Ta đương nhiên tin tưởng ngươi.
Bàn Tử cũng đột nhiên cười:
- Ta còn muốn cùng ngươi đem Tiểu Ma Nữ trở về đây, hơn nữa, Lão Đại cũng đang chờ chúng ta!
Nói đến Tiểu Ma Nữ cùng Lăng Phong, trong mắt Tiêu Phàm cũng lộ ra một vòng tinh quang.
- Nhị Ca, Tam Ca, Đại Ca lợi hại hay không?
Quan Tiểu Thất hiếu kỳ hỏi.
- Về sau nhìn thấy ngươi sẽ biết rõ.
Bàn Tử cùng Tiêu Phàm hai người nhìn nhau, trăm miệng một lời, Tiêu Phàm lại bổ sung một câu:
- Đúng rồi, Lão Nhị mặc dù thừa nhận ngươi, nhưng Lão Đại có thể không thừa nhận ngươi. Quan Tiểu Thất gãi đầu một cái, một mặt không tin.
- Được rồi, không đùa nghịch ngươi. Lão Tam lừa ngươi thôi, Lão Đại rất dễ nói mà.
Bàn Tử cười cười, nghĩ tới thời gian học Thần Phong Học Viện, Bàn Tử hai người liền một mặt nhẹ nhõm.
Đáng tiếc, thời gian tốt như vậy quá ngắn ngủi.
- Được, chúng ta trước rời đi, đến Phi Độ Chiến Thuyền.
Bàn Tử nhìn về phía đám người nói.
Đêm đó, thời điểm đám người ngủ say, Tiêu Phàm lặng lẽ biến mất bên trong bóng đêm, hướng về Mê Huyễn Lâm mà đến.
- Lão Tam, ngươi gánh chịu quá nhiều!
Tiêu Phàm tự cho là bọn Bàn Tử đã thiếp đi, lại không nghĩ rằng Bàn Tử vẫn luôn không ngủ, nhìn chằm chằm động tĩnh Tiêu Phàm.
- Yên tâm, về sau có huynh đệ chúng ta, có thể thay Tam Ca gánh chịu một chút.
Lại một đạo thanh âm vang lên, lại nhìn thấy Quan Tiểu Thất đi đến.
Ngay sau đó, Phong Lang, Ảnh Phong, Tuyết Lung Giác, Sở Khinh Cuồng, Lâu Ngạo Thiên cũng đứng lên. Tiểu Minh đứng ở trên bờ vai Ảnh Phong, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm nơi xa.
Chỉ có Bắc Thần Phong vẫn nằm trên đồng cỏ, ngủ rất sâu, tiếng lẩm bẩm nhẹ nhàng làm mất cả hứng.
Điều này khiến Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất hận không thể đem Bắc Thần Phong hung hăng đánh một trận.
Tiêu Phàm rời đi, hắn một đường phi nhanh, mục tiêu trực chỉ Mê Huyễn Lâm.
Hai ngày sau, Tiêu Phàm rốt cục cũng đến Mê Huyễn Lâm. So với hai tháng trước, mặt ngoài Mê Huyễn Lâm không có bất kỳ biến hóa gì, băng phong hơn mười dặm hàn ý khiếp người.
Bất quá, hàn ý này so sánh trước đó lại càng đáng sợ hơn, dù Tiêu Phàm là Chiến Hoàng cảnh trung kỳ cũng có chút tiếp nhận không được.
- Tiểu Kim, rốt cục ngươi làm sao rồi?
Tiêu Phàm hít sâu một hơi đi tới vị trí hồ nước, hàn ý nơi này so sánh với bên ngoài càng đáng sợ hơn.
- Nguyệt Thần Cung? Cỗ hàn ý này có thể là Băng Phong Thiên Lý, thật đúng là khắc tinh Khôi Lỗi Thú. Thiên Cơ Môn có thể cùng Nguyệt Thần Cung đồng quy vu tận. Thiên Cơ Môn cũng không phải cường đại bình thường, nghĩ đến nếu như Tiểu Kim không sao, vậy nó có lẽ được truyền thừa Nguyệt Thần Cung, truyền thừa đặc biệt thuộc về Hồn Thú!
Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm trầm ngâm.
Hắn không nghĩ tới, nếu như đem bộ Hồn Văn Đồ cũng coi là truyền thừa mà nói, hai phần truyền thừa to lớn nhất ở nơi này đều rơi vào trên người hắn và Tiểu Kim.
Tiêu Phàm ngồi ở trên mặt băng lẳng lặng chờ đợi, một nửa tâm thần cũng chìm vào bên trong Hồn Hải, tiếp tục dung hợp tam đại chiến kỹ Hồng Trần Tiếu, Hồng Trần Sát cùng Thiên Địa Tiêu Sát.
Một nửa tâm thần khác thì triệu hồi ra U Linh Chiến Hồn, nhanh chóng thôn phệ luyện hóa năng lượng hàn băng nơi này. Không thể không nói, U Linh Chiến Hồn cũng là Chiến Hồn Âm Ám thuộc tính, loại năng lượng hàn băng này cực kỳ phù hợp với nó.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chờ đợi ròng rã bốn ngày, trên mặt băng vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ có Tiêu Phàm ngồi ở kia, dường như trở thành vĩnh hằng.
Thử ngâm!
Đột nhiên, từng đạo kiếm khí đáng sợ từ trên người Tiêu Phàm bộc phát ra, giống như hồng thủy quét sạch bốn phương tám hướng, trên mặt băng vụn băng bay tứ tung.
Tại đỉnh đầu Tiêu Phàm, U Linh Chiến Hồn cũng đã biến ảo thành một chuôi hắc sắc trường kiếm dài ba thước, tản ra một cỗ khí tức lạnh lẽo, u sâm, sát phạt, mỗi một loại khí tức dường như đều đạt tới cực hạn.
Tiêu Phàm đột nhiên mở hai mắt, trong mắt bắn ra hai đạo kiếm mang đáng sợ, giống như hai thanh tuyệt thế Thần Kiếm ra khỏi vỏ.
Hồng hộc! Thụ mộc băng điêu toàn bộ bị chém đứt, vết cắt cực kỳ vuông vức, có thể thấy ánh mắt Tiêu Phàm lăng lệ thế nào.
Ánh mắt này, trừ sát phạt, lại không có bất luận cái tình cảm gì.
Nếu có người nhìn thấy nhất định sẽ bị dọa sợ nổi da gà, ánh mắt Tiêu Phàm quá là đáng sợ, giống như tử thần chi nhãn!
Hắn lẳng lặng ngồi ở trên mặt băng, kiếm khí đáng sợ quanh thân tàn phá bừa bãi, chậm rãi nhấc lên một trận kiếm khí phong bạo, phong bạo đi qua, mọi thứ đều hóa thành kiếp tro.
- Thử ngâm!
Tiêu Phàm động, trong mắt của hắn bắn ra hiện một đạo kiếm khí, trong tay cũng chẳng biết lúc nào xuất hiện một chuôi trường kiếm bình thường, cả người vẫn như cũ duy trì một động tác ra kiếm.
Két! Dưới chân Tiêu Phàm truyền đến một tiếng vang yếu ớt, nhìn kỹ dưới chân Tiêu Phàm có một đường cong tinh tế tràn ngập hướng về phía trước.
Ngay sau đó, toàn bộ mặt băng khẽ run lên, chỉ thấy một vết nứt rộng chừng một ngón tay từ dưới chân hắn lan tràn ra, dài đến mấy chục trượng.
Quỷ dị nhất là liệt phùng thẳng tắp vô cùng, hơn nữa vết cắt trên mặt băng thập phần vuông vức, hiển nhiên là bị một kiếm Tiêu Phàm làm ra.
Vừa nãy cũng không phải là Tiêu Phàm không có xuất kiếm, mà là một kiếm kia nhanh đến cực hạn, hơn nữa không có kiếm khí, cho nên căn bản không phải mắt thường có khả năng bắt được.
- Giết người, kiếm chiêu quá nhiều vô dụng, một chiêu là đủ.
Tiêu Phàm nhìn chuôi trường kiếm bình thường trong tay, nói:
- Có một loại kiếm pháp không ai có thể nhìn thấy, bởi vì người thấy đều đã xuống mồ. Đã từng nghe được câu này nhưng không cách nào tinh tế trải nghiệm, không nghĩ tới trọng sinh Chiến Hồn Đại Lục lại có thể tự mình thể vị một phen.
- Hồng Trần Tiếu, Hồng Trần Sát, Thiên Địa Tiêu Sát tam đại chiến kỹ, quá mức câu nệ hình thức, không phải Sát Phạt Chi Kiếm chân chính. Một kiếm này mới là sát nhân kiếm chân chính, hơn nữa có thể đối với lý giải Sát Ý không ngừng mạnh lên.
Trong lòng Tiêu Phàm tự nói, lập tức hít sâu một hơi nói:
- Đã như vậy, kiếm này liền kêu Sát Phạt Chi Kiếm! Tiêu Phàm bỏ qua tam đại chiến kỹ, dung hợp thành một loại Sát Phạt Chi Kiếm đơn thuần. Hắn cũng không nghĩ đến, một kiếm đối với hắn có ảnh hưởng to lớn, hơn nữa đây đối với hắn mà nói, tuyệt không phải kết thúc, vẻn vẹn chỉ là vừa mới bắt đầu.
- Tạch tạch tạch ~
Cũng đúng lúc này, phía trước mặt băng đột nhiên truyền đến một trận thanh âm phá diệt, lít nha lít nhít đường vân che kín bốn phương tám hướng.
Không bao lâu, một cỗ hùng hậu khí thế từ phía dưới mặt băng truyền đến, hiện ra kim sắc hỏa diễm quang mang. Trên mặt Tiêu Phàm cũng rốt cục lộ ra nụ cười.