Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 707
Hồn Lực trong cơ thể trôi đi, Tiêu Phàm đối với Ẩm Huyết cũng có chút thận trọng, dù là đối mặt với bọn Hận Thiên, Mạch Quy cùng Nguyên Thiên Nhất cũng không có loại áp lực này.
Phiêu Linh Ý Cảnh, nếu như ứng phó những người khác, có lẽ không mấy người là đối thủ của hắn.
Đáng tiếc, hắn gặp phải Tiêu Phàm, Hồn Lực trong cơ thể Tiêu Phàm vô cùng khủng bố, một chút điểm cướp đoạt ấy đối với hắn mà nói căn bản không quan trọng gì.
Hơn nữa còn có Sát Ý ngăn cản, Hồn Lực trôi qua cũng càng ngày càng chậm.
- Sát Phạt Chi Kiếm.
Tiêu Phàm khẽ nói một tiếng, Tu La Kiếm trong tay đột nhiên tỏa ra một tia chớp lóe, quang mang xuất hiện rất nhanh cũng biến mất rất nhanh.
Lấy thực lực Tiêu Phàm bây giờ, một kiếm này dù không sử dụng toàn lực cũng tuỳ tiện có thể chém giết Hoàng Phủ Chiến Hoàng.
Lúc Sát Phạt Chi Kiếm biến mất, con ngươi Ẩm Huyết hơi hơi co rụt lại, hắn cảm nhận được một cỗ nguy cơ to lớn, không chút do dự hướng một bên tránh đi.
Thời điểm hắn lách mình, một sợi tóc dài bị một đạo kiếm khí vô hình cắt lấy, con ngươi Ẩm Huyết mãnh liệt rung động một cái.
- Kiếm thật nhanh, công kích ngưng tụ thành một đường!
Ẩm Huyết hít sâu một cái, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm cũng thay đổi.
Tiêu Phàm cũng có chút ngoài ý muốn, hắn mặc dù đã sớm biết Ẩm Huyết là ai, nhưng hắn cũng không nghĩ đến, thiên phú Ẩm Huyết vậy mà cường đại như thế, liếc mắt liền nhìn ra công kích của mình.
Đương nhiên, nhìn ra là một chuyện, ngăn cản lại là một chuyện khác, tựa như Ninh Vô Thánh lúc trước cũng nhìn ra một kiếm này của Tiêu Phàm, cuối cùng không phải vẫn bị Tiêu Phàm chém chết sao.
- Lực phản ứng của ngươi cũng không tệ.
Tiêu Phàm không mặn không nhạt nói.
- Hừ!
Ẩm Huyết hừ lạnh một tiếng, lần nữa phóng tới Tiêu Phàm, căn bản không có bất kỳ e ngại gì.
Hắn xuất thủ nhanh, hung ác, chuẩn, chiêu chiêu đều muốn mạng người, nhưng mỗi một chiêu đều bị Tiêu Phàm tuỳ tiện phá giải, điều này khiến sắc mặt Ẩm Huyết khó coi vô cùng.
Tiêu Phàm mặc dù liên tục lùi về phía sau nhưng vẫn lộ ra phong khinh vân đạm, ngay cả thở mạnh đều không thở một hơi.
Tiêu Phàm đã là Bán Bộ Chiến Đế, bên trong Chiến Hoàng cảnh đã cơ hồ không có đối thủ. Ẩm Huyết tuy mạnh, nhưng tương tự cũng không phải đối thủ của Tiêu Phàm.
Ẩm Huyết ngược lại tỉnh táo lạ thường, công kích cũng không lộn xộn, nếu đổi lại là một người khác, đoán chừng đã sớm phát bạo.
Trong lúc bất tri bất giác, Ẩm Huyết phát hiện thực lực bản thân lại có tiến bộ rõ ràng.
Hai người giao chiến động tĩnh to lớn cũng hấp dẫn không ít người âm thầm quan sát, bất quá khi nhìn thấy là U Linh cùng Ẩm Huyết, tu sĩ Diêm La Phủ không chút do dự cụp đuôi chạy trốn.
Tu sĩ Huyết Lâu và La Sinh Môn,cũng không có bao nhiêu người dám lưu ở nơi đây.
Bất quá, trong hư không vẫn có bốn đạo thân ảnh thập phần bình tĩnh nhìn chiến đấu phía xa, bốn người này không phải người khác, chính là Huyết Vô Tuyệt, Huyết Yêu Nhiêu, Phong Lang cùng Ảnh Phong.
- Người nọ là ai, vậy mà cùng Tiêu Phàm chiến lâu như vậy?
Huyết Yêu Nhiêu cau mày một cái, thiếu chút nữa thì xông lên.
- Ngươi không phát hiện Tiêu Phàm đang cho hắn luyện chiêu sao?
Huyết Vô Tuyệt lắc đầu, hắn nhãn lực thập phần độc đáo, liếc mắt liền nhìn ra khác biệt trong đó.
Đối với thực lực Tiêu Phàm, hắn chỉ có thể dùng mấy chữ "Thâm bất khả trắc" này hình dung. Chí ít ở Đọa Lạc Cốc, hắn trong lúc nhất thời thật nghĩ không ra ai có thể đơn đả độc đấu là đối thủ Tiêu Phàm, dù là Chiến Vô Cực cũng không thể.
- Luyện chiêu? Người này Tiêu Phàm biết?
Vẻ mặt Huyết Yêu Nhiêu vô cùng nghi hoặc nói, nàng cũng gỡ mặt nạ xuống, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ tinh xảo.
- Người này tại sao ta cảm giác có chút quen thuộc nhỉ?
Ảnh Phong đột nhiên cau mày một cái, nhìn qua Ẩm Huyết nơi xa nói.
- Ta cũng cảm giác rất quen thuộc, lại không biết đã gặp qua ở nơi nào.
Phong Lang cũng gật gật đầu.
- Các ngươi cũng đã gặp, Tiêu Phàm còn cho hắn luyện chiêu, hẳn là một người quen.
Lo lắng trong lòng Huyết Yêu Nhiêu biến mất.
- Đáng tiếc, đối phương có vẻ như không biết thân phận Tiêu Phàm.
Huyết Vô Tuyệt mị mị hai mắt. Nàng còn có một chút không có nói là, nàng liếc mắt liền nhìn ra đối phương không phải người Huyết Lâu mà là người La Sinh Môn.
Đối với người La Sinh Môn, nàng chỉ có cừu hận, Chiến Vô Cực chính là chết ở trong tay người La Sinh Môn và Diêm La Phủ.
Nơi xa, thân thể Tiêu Phàm đột nhiên nhẹ như yến, lui ra phía sau vài chục trượng, thời khắc Tu La Kiếm rung động thân thể hắn đột nhiên chỉ vào không trung, thoáng cái liền đi tới bên người Ẩm Huyết.
Hắn một kiếm một kiếm vung ra, tốc độ nhanh vô cùng, thế công cực kỳ hung mãnh, Ẩm Huyết cơ hồ chỉ có cách hoàn thủ.
Vừa nãy Tiêu Phàm chỉ có thể phòng ngự, chớp mắt Tiêu Phàm lại biến thành đối tượng chủ công, một màn này phát sinh quá nhanh.
Có thể làm đến bước này chỉ có thể nói rõ một chút, thực lực Tiêu Phàm cùng Ẩm Huyết chênh lệch vô cùng lớn.
- Các ngươi có phát hiện hay không, chiêu số Tiêu Phàm cùng chiêu số Ẩm Huyết lúc nãy giống nhau như đúc, chỉ là tốc độ biến nhanh mà thôi.
Huyết Vô Tuyệt lộ ra vẻ cổ quái.
- Lại là chiêu này.
Huyết Yêu Nhiêu bĩu môi, loại năng lực này của Tiêu Phàm nàng đã sớm được chứng kiến.
Một bên Phong Lang cùng Ảnh Phong nhún nhún vai, năng lực Tiêu Phàm lĩnh ngộ quá biến thái, bọn hắn chỉ có hâm mộ, loại năng lực này không học được.
Ẩm Huyết bị đánh không có chút chi lực nào chống đỡ, thân thể không ngừng lùi lại. Thời điểm Tiêu Phàm đem chiêu số Ẩm Huyết thi triển trước đó trả lại, Tiêu Phàm đột nhiên ngừng thân hình.
Cùng lúc đó, trường kiếm trong tay Ẩm Huyết bị đánh bay, Tu La Kiếm trong tay Tiêu Phàm gác trên cổ hắn.
Thân thể Ẩm Huyết rung động kịch liệt, hắn không nghĩ tới Kiếm Đạo bản thân vẫn lấy làm kiêu ngạo vậy mà bị bại triệt dễ như vậy.
- Giết ta đi.
Hồi lâu, Ẩm Huyết nghiến răng nghiến lợi biệt xuất một câu, bị kiếm pháp của chính mình đánh bại, Ẩm Huyết đã hoàn toàn xấu hổ vô cùng.
Hô!
Tiêu Phàm lại kéo một cái kiếm hoa, một tay cầm Tu La Kiếm vác đứng thẳng về sau, híp mắt nhìn Ẩm Huyết liền hướng lấy nơi xa bay đi.
- Vì cái gì ngươi không giết ta?
Thần sắc Ẩm Huyết khó coi vô cùng, bản thân dù sao cũng là Chiến Hoàng đỉnh phong, chẳng lẽ tư cách bị ngươi giết đều không có sao?
Tiêu Phàm ngừng lại, quay người liếc mắt nhìn Ẩm Huyết, cũng không nói gì thêm.
- Công Tử nếu như muốn giết ngươi, lần trước cũng sẽ không cứu ngươi.
Đột nhiên một đạo thanh âm vang lên, ngay sau đó bốn đạo bóng người từ đằng xa đi đến. Chính là bốn người Phong Lang bọn hắn, nói chuyện chính là Phong Lang.
Nghe thấy thanh âm Phong Lang, con ngươi Ẩm Huyết hơi hơi co rụt lại, kinh hãi nhìn Tiêu Phàm nói:
- Ngươi, ngươi là Tiêu...
- Gọi ta U Linh.
Không đợi Ẩm Huyết nói xong, Tiêu Phàm liền cắt ngang lời nói hắn nói.
- Các ngươi thực biết?
Huyết Yêu Nhiêu kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm nói, Huyết Vô Tuyệt một bên lại trầm mặc không nói.
Tiêu Phàm gật đầu cũng không nói gì thêm, Ẩm Huyết nhận ra Phong Lang đến rất bình thường, dù sao bọn hắn cũng ở chung một tháng.
- Tiêu... U Linh tiên sinh, xin thu ta làm đồ đệ, dạy ta kiếm pháp.
Đột nhiên, Ẩm Huyết hai chân mềm nhũn, hướng thẳng đến vị trí Tiêu Phàm quỳ xuống.
Chỉ là không đợi hắn quỳ xuống, lại có một cỗ đại lực kéo lấy hắn, hiển nhiên là Tiêu Phàm xuất thủ, nhìn Ẩm Huyết nói:
- Ngươi và ta niên kỷ không sai biệt lắm, ta có tư cách gì thu ngươi làm đồ đệ?
Tiêu Phàm nói thật, hắn cũng không đến 18 tuổi, Ẩm Huyết so với hắn còn lớn hơn, cho dù hắn mạnh hơn Ẩm Huyết thì cũng có hạn.
Nghe thấy Tiêu Phàm nói, Ẩm Huyết thần sắc biến đổi, trong mắt đều là vẻ thất vọng.
- Bất quá
Đột nhiên, Tiêu Phàm lời nói chuyển hướng, nói:
- Chúng ta có thể tỷ thí với nhau, cùng nhau tiến bộ.
- Ta?
Ẩm Huyết còn muốn nói cái gì.
Một bên Phong Lang vỗ vỗ bả vai hắn nói:
- Ta nói Mộ Dung huynh, ngươi lúc nào cũng biến thành lằng nhà lằng nhằng, ý Công Tử là coi ngươi là huynh đệ.