Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 850
Đám người theo tiếng kêu nhìn lại, lại nhìn thấy một đạo thanh sắc thiểm quang trong nháy mắt rơi vào bên người Tiêu Phàm.
- Tiểu Thất, ngươi đi nơi nào, làm sao mới đến?
Bàn Tử lo lắng nhìn người mới tới, người tới chính là Quan Tiểu Thất, trước đó hắn để Quan Tiểu Thất một mình một người thủ hộ Tiểu Kim cùng Tiểu Minh.
Dựa theo đạo lý mà nói, hắn và Tiêu Phàm chạy tới, Quan Tiểu Thất cũng nên xuất hiện a, làm sao đến hiện tại mới đến.
Bàn Tử còn tưởng rằng Quan Tiểu Thất xảy ra cái gì ngoài ý muốn, nhìn thấy Quan Tiểu Thất không việc gì, Bàn Tử cũng buông lỏng một hơi.
- Nhị Ca, để ngươi lo lắng.
Quan Tiểu Thất nói xin lỗi, sau đó nhìn về phía Tiêu Phàm:
- Tam Ca, bắt Tiểu Kim cùng Tiểu Minh còn có một người không ở nơi này.
- A?
Tiêu Phàm lãnh mâu quét qua, hàn khí bay xuống.
Nghe vậy, trong lòng Tô Mạch Huyên khẽ run lên, mới vừa muốn nói cái gì, nhưng Quan Tiểu Thất lại không cho nàng cơ hội.
- Nhị Ca, ngươi chẳng lẽ quên, hôm qua xuất thủ đối với Tiểu Kim cùng Tiểu Minh, không phải có hai Chiến Đế đỉnh phong, năm Chiến Đế hậu kỳ sao?
Quan Tiểu Thất nhìn Bàn Tử nói.
Bàn Tử làm ra hình dạng hồi tưởng, sau đó bỗng nhiên giật mình, nói:
- Không sai, Tô Kỳ Long là một Chiến Đế đỉnh phong trong đó, còn có một tên không ở nơi này.
- Không biết người kia có bộ dáng gì?
Tô Mạch Huyên hít sâu một cái nói, đi tới một bước này, nàng đã không muốn lui lại.
Chỉ cần có thể cứu Tô Mạch Hàn, chết một Chiến Đế đỉnh phong thì như thế nào, dạng tổn thất này Tô gia còn chịu đựng được.
Quan Tiểu Thất quét Tô Mạch Huyên một cái, đưa tay vung lên, Hồn Lực cuồn cuộn tại hư không ngưng tụ ra một đạo bóng người, đó là một nam tử khôi ngô chừng năm mươi tuổi.
Trừng mắt nộ nhãn, dung nhan cực kì hung ác, liếc mắt nhìn một cái đều có chút kinh hồn táng đảm.
Nhìn thấy bóng người, thân thể Tô Mạch Huyên mềm mại khẽ run lên, rất hiển nhiên, nàng nhận ra người này, hơn nữa có vẻ như còn không muốn người này phải chết.
- Người kia không phải Tô Hội Trưởng sao?
Có người kinh hô mà ra, một cái liền nhận ra nam tử khôi ngô.
Không sai, nam tử không phải người khác, chính là Hội Trưởng Liệp Hồn Sư Công Hội Tô Kinh Long, cũng Đại Ca Tô Kỳ Long.
Thân làm con đệ tử chi thứ Tô gia, Tô Kinh Long có thể trở thành Hội Trưởng Liệp Hồn Sư Công Hội, năng lực cùng thực lực đều rất không đơn giản, cho dù là Tô Mạch Huyên cũng không muốn để cho hắn chết.
Trong lòng nàng có một cái cán cân, đang không ngừng cân nhắc phân lượng Tiêu Phàm cùng Tô Kinh Long, đến cùng ai nặng hơn một chút, trong lúc nhất thời cũng vô pháp lựa chọn.
Nếu như nàng muốn Tô Kinh Long chết, dù là Tô Kinh Long bất phàm như thế nào cũng khó thoát khỏi cái chết.
Nhưng mấu chốt là, Tô Kinh Long xử lý Liệp Hồn Sư Công Hội ngay ngắn rõ ràng, vì một ngoại nhân cứ như vậy giết chết hắn, cũng quá tàn nhẫn, Tô gia về sau đoán chừng cũng sẽ biến thành trò cười.
- Tiêu Phàm, người này không thể chết, ta sẽ tận lực bồi thường ngươi!
Thật lâu, Tô Mạch Huyên hít sâu một cái nói.
- Hắn chết hay không, không phải ngươi có thể quyết định.
Tiêu Phàm lắc đầu, hắn không quan tâm cái gì Liệp Hồn Sư Công Hội Hội Trưởng, ai bảo ngươi không có mắt dám động Tiểu Kim cùng Tiểu Minh, vậy thì phải dùng tính mệnh đến hoàn lại.
- Tam Ca, ta nhìn thấy người này trốn hướng Thượng Trọng Thiên.
Quan Tiểu Thất tàn khốc nói, sát cơ nở rộ.
Trước kia hắn giết người còn có chút không đành lòng, nhưng hiện tại, Quan Tiểu Thất giết người, hắn tuyệt đối sẽ không nháy một con mắt.
Cũng không phải Quan Tiểu Thất trở nên hung tàn cỡ nào, mà là Quan Tiểu Thất trưởng thành rất nhiều, Chiến Hồn Đại Lục vốn chính là thế giới như vậy, ngươi không giết người, người sẽ giết ngươi.
- Hắn trốn không thoát, trên trời dưới đất đều không có đường sống cho hắn.
Nhìn Tiểu Kim cùng Tiểu Minh thụ thương thảm trọng, Tiêu Phàm liền áp chế không nổi sát ý.
Sau đó hờ hững nhìn đám người Liệp Hồn Sư Công Hội cách đó không xa, Tô Mạch Huyên thấy thế, không chút do dự lựa chọn xuất thủ, thân ảnh chớp động, mười người trong nháy mắt mất mạng.
Không đến một hơi thời gian, mặt đất lại nhiều thêm mười bộ thi thể, đám người cảm giác cực kỳ không chân thực.
Tô Mạch Huyên tàn nhẫn cùng quyết đoán vượt quá tất cả dự kiến mọi người ở đây, dạng người này làm đại sự phải có khí phách, đồng dạng, mười người dù biết rõ phải chết cũng không dám động mảy may.
Bọn hắn nếu sống sót, người thân bọn hắn đời thứ ba đều phải chết, lấy mệnh một người đổi lấy mạng người một nhà, đây là đáng giá.
Tiêu Phàm nhìn mười bộ thi thể trên mặt đất, thần sắc thập phần bình tĩnh, mười người chưa từng chạy trốn, ngược lại khiến Tiêu Phàm lau mắt mà nhìn, hắn trong lòng nộ ý cũng biến mất không ít.
Trong bàn tay, ngực Tô Mạch Hàn nơi xa đột nhiên bắn ra ba đạo lưu quang, vững vàng rơi vào trong tay Tiêu Phàm, ngay lúc đó, Tiêu Phàm nhìn về phía Tô Mạch Huyên nói:
- Đầu người kia tạm thời gửi trên cổ hắn, sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ lấy đi.
Người đáng chết đều chết, Tiêu Phàm cũng không tất yếu quấn mãi không bỏ, Tô gia dù sao cũng là Bát Đại Thế Gia, nếu như gây cấp bách, không may vẫn là Tiêu Phàm hắn.
Có thời điểm lùi một bước biển rộng thiên không, nên lui.
Tiếng nói rơi xuống, Tiêu Phàm không đợi Tô Mạch Huyên mở miệng, liền chuẩn bị mang theo Tiểu Kim cùng Tiểu Minh rời đi.
- Chờ chút.
Tô Mạch Huyên vội vàng kêu lên, kỳ thật trong lòng nàng dù sao cũng hơi khó chịu, bản thân dù sao cũng là một trong Thánh Thành Tứ Đại Thiên Vương kiều nữ, Tiêu Phàm lại chưa bao giờ nhìn nàng.
Nếu đổi lại một người khác, coi như xem ở trên mặt mũi đại mỹ nữ, đoán chừng cũng sẽ hóa giải đoạn ân oán này.
Nhưng Tiêu Phàm tựa như đối với mỹ nữ cách biệt, đối với Tô Mạch Huyên nàng căn bản không dậy nổi bất cứ hứng thú gì.
Tô Mạch Huyên nào biết rõ, Huyết Yêu Nhiêu, Long Vũ đều không thể kém hơn nàng, nhưng trong lòng Tiêu Phàm vẫn như cũ chỉ có một người, chính là Tiểu Ma Nữ.
- Làm sao, ngươi lại đổi ý?
Tiêu Phàm ngừng bước, quay đầu, thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ.
- Ta chỉ có thể nói như vậy, sự tình ở giữa ngươi và Tô Kinh Long, ta sẽ không nhúng tay, cũng cam đoan người khác sẽ không nhúng tay.
Tô Mạch Huyên lắc đầu, nếu như là Tô gia dòng thứ, nàng không nói hai lời liền có thể muốn tính mạng bọn họ.
Nhưng Tô Kinh Long xem như Hội Trưởng Liệp Hồn Sư Công Hội, tác dụng đối với Tô gia không phải nhỏ, nếu chết, đối Tô gia cũng vô cùng tổn thất.
- Ta bảo ngươi là muốn cho ngươi cái này.
Tô Mạch Huyên tiện tay vung ra một đạo kim sắc lưu quang, đó là một tấm kim sắc thiếp mời, mở ra xem, Tiêu Phàm hơi kinh dị.
- Đây là Tam Đại Thương Hội liên thủ tổ chức đấu giá hội, ngươi hẳn là một Luyện Dược Sư đi, bên trên đấu giá hội có rất nhiều Linh Thảo trân quý, ta nghĩ trong này có thứ ngươi muốn có.
Tô Mạch Huyên nhặt hoa cười một tiếng.
Nàng tựa như cùng lão bằng hữu nói chuyện, một bộ trí tuệ vững vàng, cũng giống như nàng đối mặt không phải là Tiêu Phàm bức tử mười người Tô gia nàng.
- Cái này không đủ để mua mệnh Tô Kinh Long, nhưng ta thiếu ngươi một cái nhân tình.
Tiêu Phàm gật gật đầu nói.
Vô Song Thánh Thành đấu giá hội, Tiêu Phàm hắn mặc dù không phải đặc biệt cảm thấy hứng thú, nhưng hắn hiện tại một mực vì sự tình Tiểu Ma Nữ mà phiền não, có lẽ có thể trên đấu giá hội tìm ra một chút linh cảm.
Nói xong câu đó, Tiêu Phàm liền cũng không quay đầu lại rời đi.
Nhìn qua bóng lưng Tiêu Phàm bọn hắn rời đi, đám người thất thần thật lâu, sắc mặt Tô Mạch Huyên âm tình bất định, trong lòng âm thầm trầm ngâm nói:
- Tiêu Phàm, ngươi rốt cuộc là dạng người này sao? Vẻn vẹn một kẻ ngoại lai có thể đem Vô Song Thánh Thành nháo gà chó không yên sao?
Tô Mạch Huyên cũng không tin Tiêu Phàm thực chỉ là một kẻ ngoại lai, nàng đối với thân phận Tiêu Phàm hết sức cảm thấy hứng thú:
- Trở về nhất định phải phái người đi Đại Ly Đế Triều hảo hảo tra một chút sự tình liên quan tới Tiêu Phàm.
Lúc này, Tô Mạch Hàn nơi xa ho khan hai tiếng liền tỉnh lại, chẳng qua là khi hắn cảm nhận được nóng bỏng đau đớn trên mặt, lại dứt khoát ngất đi.
Trên mặt hắn có hai dấu đế giày đỏ tươi, cái này nhất định là bóng tối hắn cả đời đều ma diệt không được.
Vì ngăn ngừa ánh mắt đám người kia nhìn thấy lại cười trên nỗi đau của người khác, Tô Mạch Hàn dứt khoát lựa chọn giả chết.
MinhLâm - Lục Đạo