Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 895
Nghe thấy thanh âm kia, con ngươi Tiêu Phàm trở nên vô cùng băng lãnh, hắn vốn cho là sự tình kết thúc như vậy, làm sao nghĩ đến dị biến lần nữa phát sinh.
Ngay lúc đó, lông mày Úy Trì Cuồng Sinh nhíu lại, con ngươi cũng biến thành băng lạnh, ngẩng đầu nhìn về phía người tới, thần sắc không phải rất tốt.
- Giang Phó Điện Chủ, ngươi đây là có ý gì?
Lăng Thừa Đạo nhìn về phía người tới, nhíu mày nói, người tới chính là Chiến Hồn Điện gia chủ Giang gia Giang Thiên Vân.
- Không sai, Giang Thiên Vân, ngươi có ý gì?
Úy Trì Cuồng Sinh cũng đồng thời hỏi, ngữ khí hắn không có tốt như vậy, thậm chí còn có vẻ tức giận.
- Úy Trì huynh, ta có ý tứ gì ngươi nên biết, Chiến Hồn Điện ta hảo tâm hảo ý mòi Tiêu Phàm gia nhập, nhưng hắn cuối cùng không phải cự tuyệt à, chẳng lẽ Chiến Hồn Điện ta hạ mình xin hắn gia nhập sao?
Giang Thiên Vân ngữ khí thập phần bình tĩnh, nghiền ngẫm nhìn Úy Trì Cuồng Sinh một cái.
Sau đó, hắn trong lòng lại bổ sung một câu:
- Tiểu tử, cũng không phải Bản Điện Chủ có thù oán với ngươi, mà là ngươi thiên phú quá nghịch thiên, nếu trưởng thành, ngươi tất nhiên đứng ở một phương Úy Trì gia tộc, đến thời điểm không may chính là Giang gia ta, muốn trách thì trách Úy Trì Cuồng Sinh muốn bảo vệ ngươi.
Giang Thiên Vân sở dĩ xuất hiện ở nơi này, cũng không phải là hướng về phía Tiêu Phàm mà đến, chủ yếu nhất là không muốn để cho Úy Trì Cuồng Sinh đạt được.
Tiêu Phàm thiên phú bày ở đó, liền Thánh Thành Bát Tuấn đều có thể địch nổi, tương lai thành tựu không thể đoán trước, hiện tại Úy Trì Cuồng Sinh cứu hắn, về sau Tiêu Phàm nhất định sẽ trợ giúp Úy Trì gia tộc.
Đạo lý này rất dễ hiểu, Úy Trì gia tộc là địch nhân Giang gia hắn, nếu như Tiêu Phàm cùng Úy Trì gia tộc là bằng hữu, vậy dĩ nhiên cũng trở thành địch nhân Giang gia.
Lúc trước Vân Khê chính là nhìn ra điểm này, cho nên chưa bao giờ muốn gia nhập vào đại gia tộc nào.
Cái thế giới này, chỉ có bản thân có đầy đủ thực lực mới có thể không quan tâm gì cả, cho dù gia nhập đại thế lực nào đó, thế lực khác muốn đối phó hắn cũng là sự tình rất đơn giản.
Liền tựa như hiện tại, Giang Thiên Vân ứng phó Tiêu Phàm chỉ là một câu nói đơn giản mà thôi.
- Úy Trì Cuồng Sinh, ngươi dám trêu chọc ta?
Lăng Thừa Đạo nghe vậy cũng triệt để phẫn nộ, đem đầu mâu chỉ hướng Úy Trì Cuồng Sinh.
Thần sắc Tiêu Phàm vô cùng băng lãnh, chán ghét nhìn Giang Thiên Vân một cái, đem gương mặt này ghi nhớ thật sâu vào lòng, trong lòng sát khí nặng nề nói:
- Chẳng cần biết ngươi là ai, một ngày nào đó, Tiêu Phàm ta nhất định sẽ giết ngươi!
Giang Thiên Vân lời nói rất tùy ý, nhưng đây chính là muốn đẩy Tiêu Phàm vào chỗ chết, việc này hắn làm sao không giận được?
- Ai nói Tiêu Phàm không có gia nhập Chiến Hồn Điện?
Úy Trì Cuồng Sinh đột nhiên quát chói tai một tiếng, sắc mặt hắn thập phần bình tĩnh, cười tủm tỉm nhìn Giang Thiên Vân nói:
- Giang Thiên Vân, ngươi có phải nghe tin đồn gì hay không? Là ai nói cho ngươi biết Tiêu Phàm không phải người Chiến Hồn Điện?
Giang Thiên Vân sầm mặt lại, trong lòng trầm ngâm, chẳng lẽ tin tức bản thân nhận được là sai lầm?
Không đúng, lúc ấy nhiều người nhìn thấy nghe thấy như vậy, Tiêu Phàm đã cự tuyệt gia nhập Chiến Hồn Điện, Úy Trì Cuồng Sinh mới dứt khoát rời đi.
Ngay cả Tiêu Phàm cũng có chút không hiểu rõ, hắn mình quả thật đã cự tuyệt lời mời của Chiến Hồn Điện, hiện tại tại sao lại nói hắn là người Chiến Hồn Điện đây?
- Tiêu Phàm thân làm kẻ ngoại lai Vô Song Thánh Thành, dựa theo quy củ Chiến Thần Điện, hắn có tư cách lựa chọn bất kỳ thế lực nào.
Úy Trì Cuồng Sinh hết sức trịnh trọng nói.
Nhất là lúc nói đến ba chữ "Chiến Thần Điện", ngữ khí càng tăng thêm.
Nghe vậy, Lăng Thừa Đạo cùng Giang Vân Thiên hai người cau mày một cái, trong lúc nhất thời không biết phản bác như thế nào.
Nhưng mà, Úy Trì Cuồng Sinh lại là tiếp tục nói:
- Hơn nữa, tại trước khi Nam Vực Đại Bỉ diễn ra, bất luận kẻ ngoại lai nào đều được Chiến Hồn Điện bảo hộ, tu sĩ cùng giai có thể xuất thủ đối phó hắn, nhưng cường giả Chiến Thánh, nếu ai dám xuất thủ đối phó bọn hắn, báo lên Chiến Thần Điện xử phạt.
Nói đến đây, Úy Trì Cuồng Sinh lại ngừng lại, nhìn về phía Giang Thiên Vân nói:
- Giang huynh, ngươi thân là Phó Điện Chủ Chiến Hồn Điện, sẽ không quên quy tắc này chứ?
Khóe miệng Giang Thiên Vân giật một cái, hắn tự nhiên nhớ quy củ đầu tiên này, chỉ là sau khi quy củ này được ban bố, cơ hồ chưa từng dùng qua.
Kẻ ngoại lai tiến vào Vô Song Thánh Thành cũng chỉ là Chiến Hoàng cảnh, ngay cả Chiến Đế cảnh đều hết sức thưa thớt, làm sao đủ tư cách xứng để cường giả Chiến Thánh xuất thủ đây?
Tiêu Phàm này là người thứ nhất để cường giả Chiến Thánh cảnh xuất thủ ứng phó, chỉ là ai cũng không thể ngờ đến, một ngoại lai vậy mà cũng có thể đem Vô Song Thánh Thành nháo cho trời long đất lở.
Đối với quy củ Chiến Thần Điện này, nếu như không phải Úy Trì Cuồng Sinh nhấc lên, Giang Thiên Vân căn bản liền chả thèm nhớ nổi, chỉ là hiện tại Úy Trì Cuồng Sinh nói ra, hắn lại không dám công nhiên phủ nhận.
Đây chính là Chiến Thần Điện đó, là tồn tại phía trên áp đảo Bát Đại Thế Lực, chân chính là cự phách quan sát Chiến Hồn Đại Lục, liền các Cổ Tộc lớn đều không dám tùy tiện đắc tội, huống chi một tên Phó Điện Chủ phân điện Chiến Hồn Điện đây?
- Bản Điện Chủ tự nhiên nhớ rõ.
Giang Thiên Vân nghiến răng nghiến lợi nói, bị Úy Trì Cuồng Sinh phản bác, điều này khiến trong lòng hắn thập phần khó chịu.
Trầm ngâm một lúc, Giang Thiên Vân lại nói:
- Chiến Thần Điện tất nhiên có quy củ bảo hộ kẻ ngoại lai, nhưng chưa từng nói qua kẻ ngoại lai có thể tại Vô Song Thánh Thành lạm sát người vô tội.
- Mắt ngươi mù sao? Ngươi từng nhìn thấy ta lạm sát người vô tội à?
Thanh âm Tiêu Phàm phẫn nộ đột nhiên vang lên, Cửu U Ma Hổ dưới chân gào thét một tiếng, rất có bộ dáng chuẩn bị lao lên đánh Giang Thiên Vân.
Giang Thiên Vân thấy thế, thân hình run lên, không khỏi rút lui mấy bước, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Đám người cũng bị khí thế Cửu U Ma Hổ dọa cho phát sợ, trong lòng kinh ngạc tới cực điểm, trợn mắt hốc mồm nhìn Tiêu Phàm.
- Thật là khí phách, thậm chí ngay cả Phó Điện Chủ Chiến Hồn Điện cũng dám mắng?
- Tên Tiêu Phàm này muốn nghịch thiên sao? Dám nhục mạ Phó Điện Chủ Chiến Hồn Điện, hắn tuyệt đối là người thứ nhất!
- Có gan, cho dù chết, cũng sẽ khắc ghi trong sử sách!
Đám người khe khẽ bàn luận, tất cả đều bị bá vương chi khí của Tiêu Phàm chấn nhiếp, bọn hắn biết Tiêu Phàm rất ngông cuồng, nhưng không nghĩ tới Tiêu Phàm cuồng đến thế.
Giang Thiên Vân càng là sắc mặt tái nhợt, nếu như không phải kiêng kị Cửu U Ma Hổ, hắn tuyệt đối sẽ một chưởng vỗ chết Tiêu Phàm, quản ngươi cái gì quy củ của Chiến Thần Điện.
Cho dù giết Tiêu Phàm, Chiến Thần Điện cũng sẽ không vì một người chết đến làm khó hắn, dù sao hắn dù sao cũng là Phó Điện Chủ Chiến Hồn Điện.
- Chẳng lẽ ta nói sai sao? Bọn hắn những người này, từng tên đều muốn giết ta, đổi lại là Giang Thiên Vân ngươi, ngươi sẽ như thế nào?
Tiêu Phàm tiếp tục nói, hắn cũng từ trong miệng Úy Trì Cuồng Sinh biết rõ danh tự Giang Thiên Vân.
Giang Thiên Vân mới vừa muốn nói nói, lại bị Tiêu Phàm cắt ngang:
- Giang gia ngươi thật đúng là không có một người tốt, lần trước Giang Trường Thanh khắp nơi làm khó ta cũng thôi đi, vốn cho là Giang Thiên Vân ngươi dù sao cũng đường đường là Phó Điện Chủ Chiến Hồn Điện, chí ít cũng sẽ không bụng dạ hẹp hòi.
Đáng tiếc, ta đánh giá ngươi quá cao, hoặc có lẽ là, ta đánh giá quá cao Giang gia ngươi, mặc dù ta không biết Giang Thiên Vân ngươi tại sao muốn dồn ta vào chỗ chết, nhưng ta có thể khẳng định cho ngươi biết, chuyện ngày hôm nay, ta sẽ chậm rãi tính với ngươi.
Còn nữa, ngươi nói ta giết một vạn người vô tội, nơi này nhiều con mắt nhìn thấy như vậy, nếu như bọn hắn không giết ta, ta sẽ giết bọn hắn sao?
Giang Thiên Vân nhất thời không biết nói gì, hồi lâu mới biệt xuất một câu:
- Những người không ra tay với ngươi thì sao? Ngươi giết bọn hắn, chẳng lẽ không phải lạm sát kẻ vô tội sao?
- Ta biết ý của ngươi, ý là bọn hắn giết ta, ta mới có thể động thủ có đúng không?
Tiêu Phàm không những không giận mà còn cười.
Sau đó nâng trường kiếm trong tay lên chỉ Giang Thiên Vân, cười gằn nói:
- Xem ra ngươi không chỉ mù mắt, hơn nữa còn ngu xuẩn như heo, hiện tại ngươi có thể duỗi cổ ra, để cho ta làm thịt ngươi, lúc ta không giết ngươi thì không cho phép ngươi hoàn thủ, như thế lúc ngươi giết ta mới được coi là không lạm sát kẻ vô tội!
Lục Đạo