Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 230: Chó canh cửa
Ba người Trịnh Minh Lượng, Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Vĩ Cường buổi sáng đã tỉnh dậy tu luyện.
Ba người họ bỗng nhiên nghe thấy tiếng gầm rú không dứt của tiếng máy bay trực thăng ở bên tai lập tức từ nơi tự tu luyện của mình ra ngoài và tập trung lại.
Sau khi bọn họ tập trung lại một chỗ, sắc mặt nghiêm túc, nhíu chặt mày.
Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Minh Lượng không sợ võ giả của Lại gia.
Dù sao thực lực của ba người cũng rất mạnh, chỉ cách cảnh giới bán thần một chút.
"Võ giả Lại gia đến đây rồi sao?"
"Nhanh như vậy đã đến sao?"
"Chẳng lẽ trong Trịnh gia chúng ta có nội gián của Lại gia ư?"
Ba người thảo luận một hồi, sắc mặt nghiêm túc, lập tức chạy về hướng gần máy bay trực thăng.
Chỉ một lúc ba người bọn họ đã đến bên dưới máy bay trực thăng của Lại gia.
Lại gia chủ Lại Hoài An nhìn thấy ba vị cao thủ của Trịnh gia đã đến rồi liền trực tiếp nhảy từ trên máy bay trực thăng xuống.
Ầm ầm.
Ngay lúc Lại Hoài An nhảy xuống, mặt đất chấn động, bụi mù bắn tung tóe khắp mặt đất.
Trên máy bay trực thăng của Lại gia, từng người từng người tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền nhảy xuống.
Đúng lúc này, tiếng ầm ầm ở đây vang lên không ngừng bên tai giống như giông bão kéo đến vậy.
"Lại gia chủ tới đây có chuyện gì sao?"
Trịnh Lượng Lượng nhìn Lại Hoài An cả người mặc đồ trắng, sắc mặt nghiêm túc nhỏ giọng hỏi.
Lại Hoài An nhìn Trịnh Lượng Lượng nói với ngữ khí lạnh lùng: "Thằng ranh con Trịnh gia các người đánh chết cháu gái và cháu trai nhà tôi, món nợ này phải tính thế nào đây?"
Trịnh Lượng Lượng nghe lời Lại Hoài An nói, sắc mặt cứng ngắc, quả nhiên người của Lại gia đã biết chuyện này.
Lúc trước trong lòng ông ta còn ôm một tia may mắn, chuyện này giống như bị một bát nước lạnh tạt vào mặt, không nói được lời nào.
Lại Hoài An nhìn biểu cảm của Trịnh Lượng Lượng, dừng lại trong chốc lát
"Thằng ranh con nhà các người còn giết cả Ngụy trưởng lão của Bách Quỷ Giáo luôn, các người có biết sự tồn tại của Bach Quỷ Giáo không? Vậy mà dám chọc vào Bách Quỷ Giáo!"
Lời cuối của Lại Hoài An gần như là rống lên.
Lúc này hai người Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường đều nói không nên lời, lẳng lặng nghe Lại Hoài An la hét.
Đương nhiên trong lòng bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần một khi đám người Lại gia ra tay thì bọn họ tuyệt đối sẽ ra tay.
Đám người Trịnh gia nghe lời của Lại Hoài An nói, sắc mặt cứng ngắc, trong lòng đều thầm chửi rủa, oán hận Trịnh Sở.
Bọn họ cho rằng tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều do Trịnh Sở hại.
Nếu lúc trước Trịnh Sở bị Trịnh Thiên trực tiếp giết đi thì hôm nay Trịnh gia làm sao phải gặp phải kiếp nạn này.
Đương nhiên, trong tộc cũng có người tốt.
Họ cho rằng người của Lại gia quá độc đoán, chẳng lẽ Trịnh Sở chỉ có thể bị người của Lại gia các người đánh chết mà không thể chống trả lại sao?
Lại Hoài An nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của đám người Trịnh gia, trên mặt treo lên một nụ cười lạnh: "Hôm nay Trịnh gia các người gọi Trịnh Sở ra đây cho tôi, trao người của Trịnh gia cho Lại gia chúng tôi thì chuyện này bỏ qua”.
"Trao cho người Trịnh gia các người, không bằng trực tiếp giết sạch người Trịnh gia cho rồi”.
"Dã tâm của Lại gia các người cũng lớn quá rồi, lại muốn diệt sạch người của Trịnh gia”.
Nội tâm đám người Trịnh gia vô cùng tức giận nhưng không ai mở miệng nói chuyện mà chỉ dám oán hận trong lòng.
Lại Hoài An cười ha ha nói: "Tôi cho các người năm phút, đúng năm phút mà các người không gọi Trịnh Sở đến đây thì tôi cho là các người đang chống đối lại Lại gia chúng tôi”.
Người Trịnh gia nghe được lời của Lại Hoài An, vậy mà lại có một số người thực sự chạy vào trong biệt thự nơi Trịnh Sở đang ở, ý gọi Trịnh Sở ra.
Còn một phần còn lại vẫn đứng nguyên chỗ cũ, cả người run bần bật, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Ba người Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Minh Lượng vẫn cúi đầu, không dám nhìn người của Trịnh gia và đám người Lại Hoài An.
Bọn họ vốn là cao thủ của Trịnh gia, có trách nhiệm bảo vệ an nguy của Trịnh gia, hiện giờ lại hèn nhát giống như một con chó.
Thực sự trong lòng bọn họ cũng tự mình biết mình, biết thực lực của Lại Hoài An, ông ta đang ở cảnh giới bán thần, trong tay còn có pháp bảo linh khí.
So với thực lực của Trịnh Sở còn cao hơn một bậc.
Ba người bọn họ ngày thường tập luyện với Trịnh Sở liên thủ với nhau còn không đánh bại được Trịnh Sở thì nói gì tới việc đánh bại Lại Hoài An.
Tông sư võ đạo của Lại gia nhìn biểu cảm của ba người Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Lượng Lượng, khóe miệng xuất hiện một tia châm biếm.
"Ba người không phải chó canh cửa của Trịnh gia sao? Sao giờ lại không dám nói câu nào thế”.
"Kiêu ngạo thường ngày của các người đâu rồi?"
Nhóm tông sư võ đạo của Lại gia biết ba người Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Minh Lượng bình thường vô cùng kiêu ngạo.
Ngày thường lúc bọn họ đến, ba người bọn họ luôn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, võ giả Lại gia đã không vừa mắt từ lâu.
Hôm nay trước mặt Lại Hoài An, lại trở nên hèn nhát như chó nên liền dốc sức châm biếm cười nhạo.
Ba người Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Lượng Lượng nghe lời của đám người Lại gia thì đều cúi đầu, không dám phản bác.
"Đồ chó, hôm nay biết sợ rồi à?"
Một tông sư võ đạo của Lại gia đi tới trước mặt ba người bọn họ, vung một đòn đánh về hướng ngực của Trịnh Lượng Lượng.
“Ầm” vang một tiếng nổ lớn.
Thân thể của Trịnh Lượng Lượng lùi về sau mấy bước, trong miệng có máu tươi tràn ra.
"Làm sao? Không dám đánh trả lại à?"
Tông sư võ đạo của Lại gia cười ha ha, trong lòng vô cùng hưng phấn, lại vung một đòn đánh về phía mặt của Trịnh Lượng Lượng.
Bịch.
Mũi của Trịnh Lượng Lượng đấm trúng, máu mũi phun ra như nước suối, nhỏ xuống mặt đất.
Đám người Trịnh gia thấy dáng vẻ hiện tại của Trịnh Lượng Lượng, không cần nói trong lòng sợ hãi đến mức nào.
Nếu đám người Lại gia cũng làm vậy với bọn họ thì không phải là chết sao.
"Ai da, còn dám nắm chặt tay lại, chẳng lẽ chuẩn bị phản kháng à?"
Tông sư võ đạo Lại gia thấy Trịnh Lượng Lượng nắm chặt hai tay lại thì lại vung tay đánh thêm lần nữa.
Lúc nắm tay sắp dừng trên ngực của Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Vĩ Cường vươn tay phải giữ lại nắm tay của tông sư võ đạo của Lại gia: "Làm người đừng kiêu ngạo quá”.
"Ông là cái thá gì, mau buông tay của tôi ra”.
Tay phải của tông sư võ đạo của Lại gia bị Trịnh Vĩ Cường nắm lại, muốn rút ra nhưng lại phát hiện dù dùng sức thế nào cũng không thể rút ra được.
Ba người họ bỗng nhiên nghe thấy tiếng gầm rú không dứt của tiếng máy bay trực thăng ở bên tai lập tức từ nơi tự tu luyện của mình ra ngoài và tập trung lại.
Sau khi bọn họ tập trung lại một chỗ, sắc mặt nghiêm túc, nhíu chặt mày.
Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Minh Lượng không sợ võ giả của Lại gia.
Dù sao thực lực của ba người cũng rất mạnh, chỉ cách cảnh giới bán thần một chút.
"Võ giả Lại gia đến đây rồi sao?"
"Nhanh như vậy đã đến sao?"
"Chẳng lẽ trong Trịnh gia chúng ta có nội gián của Lại gia ư?"
Ba người thảo luận một hồi, sắc mặt nghiêm túc, lập tức chạy về hướng gần máy bay trực thăng.
Chỉ một lúc ba người bọn họ đã đến bên dưới máy bay trực thăng của Lại gia.
Lại gia chủ Lại Hoài An nhìn thấy ba vị cao thủ của Trịnh gia đã đến rồi liền trực tiếp nhảy từ trên máy bay trực thăng xuống.
Ầm ầm.
Ngay lúc Lại Hoài An nhảy xuống, mặt đất chấn động, bụi mù bắn tung tóe khắp mặt đất.
Trên máy bay trực thăng của Lại gia, từng người từng người tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền nhảy xuống.
Đúng lúc này, tiếng ầm ầm ở đây vang lên không ngừng bên tai giống như giông bão kéo đến vậy.
"Lại gia chủ tới đây có chuyện gì sao?"
Trịnh Lượng Lượng nhìn Lại Hoài An cả người mặc đồ trắng, sắc mặt nghiêm túc nhỏ giọng hỏi.
Lại Hoài An nhìn Trịnh Lượng Lượng nói với ngữ khí lạnh lùng: "Thằng ranh con Trịnh gia các người đánh chết cháu gái và cháu trai nhà tôi, món nợ này phải tính thế nào đây?"
Trịnh Lượng Lượng nghe lời Lại Hoài An nói, sắc mặt cứng ngắc, quả nhiên người của Lại gia đã biết chuyện này.
Lúc trước trong lòng ông ta còn ôm một tia may mắn, chuyện này giống như bị một bát nước lạnh tạt vào mặt, không nói được lời nào.
Lại Hoài An nhìn biểu cảm của Trịnh Lượng Lượng, dừng lại trong chốc lát
"Thằng ranh con nhà các người còn giết cả Ngụy trưởng lão của Bách Quỷ Giáo luôn, các người có biết sự tồn tại của Bach Quỷ Giáo không? Vậy mà dám chọc vào Bách Quỷ Giáo!"
Lời cuối của Lại Hoài An gần như là rống lên.
Lúc này hai người Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường đều nói không nên lời, lẳng lặng nghe Lại Hoài An la hét.
Đương nhiên trong lòng bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần một khi đám người Lại gia ra tay thì bọn họ tuyệt đối sẽ ra tay.
Đám người Trịnh gia nghe lời của Lại Hoài An nói, sắc mặt cứng ngắc, trong lòng đều thầm chửi rủa, oán hận Trịnh Sở.
Bọn họ cho rằng tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều do Trịnh Sở hại.
Nếu lúc trước Trịnh Sở bị Trịnh Thiên trực tiếp giết đi thì hôm nay Trịnh gia làm sao phải gặp phải kiếp nạn này.
Đương nhiên, trong tộc cũng có người tốt.
Họ cho rằng người của Lại gia quá độc đoán, chẳng lẽ Trịnh Sở chỉ có thể bị người của Lại gia các người đánh chết mà không thể chống trả lại sao?
Lại Hoài An nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của đám người Trịnh gia, trên mặt treo lên một nụ cười lạnh: "Hôm nay Trịnh gia các người gọi Trịnh Sở ra đây cho tôi, trao người của Trịnh gia cho Lại gia chúng tôi thì chuyện này bỏ qua”.
"Trao cho người Trịnh gia các người, không bằng trực tiếp giết sạch người Trịnh gia cho rồi”.
"Dã tâm của Lại gia các người cũng lớn quá rồi, lại muốn diệt sạch người của Trịnh gia”.
Nội tâm đám người Trịnh gia vô cùng tức giận nhưng không ai mở miệng nói chuyện mà chỉ dám oán hận trong lòng.
Lại Hoài An cười ha ha nói: "Tôi cho các người năm phút, đúng năm phút mà các người không gọi Trịnh Sở đến đây thì tôi cho là các người đang chống đối lại Lại gia chúng tôi”.
Người Trịnh gia nghe được lời của Lại Hoài An, vậy mà lại có một số người thực sự chạy vào trong biệt thự nơi Trịnh Sở đang ở, ý gọi Trịnh Sở ra.
Còn một phần còn lại vẫn đứng nguyên chỗ cũ, cả người run bần bật, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Ba người Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Minh Lượng vẫn cúi đầu, không dám nhìn người của Trịnh gia và đám người Lại Hoài An.
Bọn họ vốn là cao thủ của Trịnh gia, có trách nhiệm bảo vệ an nguy của Trịnh gia, hiện giờ lại hèn nhát giống như một con chó.
Thực sự trong lòng bọn họ cũng tự mình biết mình, biết thực lực của Lại Hoài An, ông ta đang ở cảnh giới bán thần, trong tay còn có pháp bảo linh khí.
So với thực lực của Trịnh Sở còn cao hơn một bậc.
Ba người bọn họ ngày thường tập luyện với Trịnh Sở liên thủ với nhau còn không đánh bại được Trịnh Sở thì nói gì tới việc đánh bại Lại Hoài An.
Tông sư võ đạo của Lại gia nhìn biểu cảm của ba người Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Lượng Lượng, khóe miệng xuất hiện một tia châm biếm.
"Ba người không phải chó canh cửa của Trịnh gia sao? Sao giờ lại không dám nói câu nào thế”.
"Kiêu ngạo thường ngày của các người đâu rồi?"
Nhóm tông sư võ đạo của Lại gia biết ba người Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Minh Lượng bình thường vô cùng kiêu ngạo.
Ngày thường lúc bọn họ đến, ba người bọn họ luôn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, võ giả Lại gia đã không vừa mắt từ lâu.
Hôm nay trước mặt Lại Hoài An, lại trở nên hèn nhát như chó nên liền dốc sức châm biếm cười nhạo.
Ba người Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Lượng Lượng nghe lời của đám người Lại gia thì đều cúi đầu, không dám phản bác.
"Đồ chó, hôm nay biết sợ rồi à?"
Một tông sư võ đạo của Lại gia đi tới trước mặt ba người bọn họ, vung một đòn đánh về hướng ngực của Trịnh Lượng Lượng.
“Ầm” vang một tiếng nổ lớn.
Thân thể của Trịnh Lượng Lượng lùi về sau mấy bước, trong miệng có máu tươi tràn ra.
"Làm sao? Không dám đánh trả lại à?"
Tông sư võ đạo của Lại gia cười ha ha, trong lòng vô cùng hưng phấn, lại vung một đòn đánh về phía mặt của Trịnh Lượng Lượng.
Bịch.
Mũi của Trịnh Lượng Lượng đấm trúng, máu mũi phun ra như nước suối, nhỏ xuống mặt đất.
Đám người Trịnh gia thấy dáng vẻ hiện tại của Trịnh Lượng Lượng, không cần nói trong lòng sợ hãi đến mức nào.
Nếu đám người Lại gia cũng làm vậy với bọn họ thì không phải là chết sao.
"Ai da, còn dám nắm chặt tay lại, chẳng lẽ chuẩn bị phản kháng à?"
Tông sư võ đạo Lại gia thấy Trịnh Lượng Lượng nắm chặt hai tay lại thì lại vung tay đánh thêm lần nữa.
Lúc nắm tay sắp dừng trên ngực của Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Vĩ Cường vươn tay phải giữ lại nắm tay của tông sư võ đạo của Lại gia: "Làm người đừng kiêu ngạo quá”.
"Ông là cái thá gì, mau buông tay của tôi ra”.
Tay phải của tông sư võ đạo của Lại gia bị Trịnh Vĩ Cường nắm lại, muốn rút ra nhưng lại phát hiện dù dùng sức thế nào cũng không thể rút ra được.