Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1039
Loại chuyện tình vô căn cứ này làm sao Đường Phong có thể thừa nhận, mặc dù sự thật là vậy nhưng phải giả vờ không biết. Dù sao đi nữa người của Tư Đồ thế gia đến linh mạch chi địa đều đã chết hết, trong khoảng thời gian đó không thể truyền ra bất cứ tin tức gì.
Đường Phong vỗ bàn mạnh mẽ đứng lên, giọng nói phẫn nộ:
- Nhị trưởng lão đang muốn trực tiếp cướp đoạt sao?
Đường Phong gầm lên một tiếng khiến cho Tư Đồ Thiên Hà sửng sốt một chút.
Nhị vị trưởng lão của Tư Đồ thế gia này không chỉ có thực lực cao thâm hơn nữa tuổi tác cũng không còn nhỏ, sống qua bao nhiêu năm như vậy còn có chuyện sóng to gió lớn nào chưa thấy qua? Nhưng một màn trước mặt này lại khiến hắn có một cảm giác không nói nên lời.
Chỉ là một người Linh Giai hạ phẩm, làm sao dám làm càn trước mặt mình như vậy? Không nói tới các đệ tử Linh Giai hạ phẩm của Tư Đồ thế gia nhìn thấy mình đều phải cung kính mà ngay cả các Linh Giai thượng phẩm của thế lực khác bất kỳ ai nhìn thấy mình cũng phải lấy lễ trưởng bối đối đãi. Đã từ bao giờ hắn bị một thanh niên Linh Giai hạ phẩm khiển trách trước mặt như vậy?
Tuy rằng lời nói của hắn là sự thực nhưng Tư Đồ Thiên Hà vẫn còn có chút khó tin.
Hắn có chỗ dựa vững chắc sao? Nếu không tại sao lại lao đầu vào chỗ chết như vậy?
Đường Phong cũng không có chỗ dựa mà do thực lực của hắn nói lên tất cả, tuy rằng chưa chắc hắn đánh thắng được Tư Đồ Thiên Hà nhưng cũng sẽ không bị thua thảm. Nếu như hắn dùng tới thần binh Ngự Thần nói không chừng còn có thể chiến thắng người này. Cho nên mặc dù đối mặt với một cao thủ Linh Giai thượng phẩm Đường Phong cũng vui vẻ không sợ hãi.
- Cướp đoạt trắng trợn thì làm sao?
Tư Đồ Thiên Hà thẹn quá hóa giận.
- Giao lại quyển trận pháp cho lão phu, sau đó theo lão phu trở về trong gia tộc. Nếu không sẽ không tránh khỏi bị ăn đòn.
- Ha ha!
Đường Phong cất tiếng cười to:
- Tuổi tác nhị trưởng lão đã lớn như vậy, nói những lời này có chút quá dõng dạc!
- Tiểu tử ngươi đây là tự tìm đường chết!
Tư Đồ Thiên Hà thực sự không thể nhịn được nữa, bàn tay to của hắn vỗ trên thành ghế khiến cho cái ghế bị chấn tan thành bột mịn, cương khí mạnh mẽ bắn ra, thân thể hắn giống như cái bóng vụt tới trước mặt Đường Phong, nắm tay vươn tới bả vai Đường Phong chộp xuống.
Đường Phong vừa nói vừa đề phòng hắn liên tục, lúc này thấy hắn có động tác làm sao để cho lão thất phu này vừa lòng đẹp ý được? Hắn đưa tay ra hư không trảo ra một trảo, lập tức có một thanh trường kiếm thứ thần binh xuất hiện trên tay, con ngươi trong mắt phải hóa thành một ngọn lửa đỏ rực, lực lượng cương tâm của hỏa hệ được vận dụng lên, thanh trường kiếm thứ thần binh rít qua một tiếng gió gào thét mang theo kiếm ý nóng rực chém tới tay Tư Đồ Thiên Hà.
Một kích này khiến cho Tư Đồ Thiên Hà lấy làm kinh hãi, hắn căn bản không thấy được Đường Phong xuất ra vũ khí chặn lại từ lúc nào, hơn nữa một kiếm này ìqua rất đơn giản nhưng uy lực không hề nhỏ, căn bản không giống một Linh Giai hạ phẩm có thể chém ra.
Rơi vào đường cùng, Tư Đồ Thiên Hà chỉ có thể tránh đi phong mang, cổ tay hắn lật lại đánh tới vùng bụng của Đường Phong.
Một chưởng này vẫn còn chưa đánh tới người của Đường Phong, bàn tay còn cách bụng của Đường Phong ba tấc thì một thanh âm thanh thúy vô cùng to truyền tới, cùng lúc đó có một đạo kiếm ảnh vô cùng khổng lồ đột nhiên bổ xuống từ trên bầu trời, kiếm ảnh dài khoảng vài trượng nhìn qua như một thanh cự kiếm. Nhưng nó cũng không phải là một thanh kiếm thực sự mà chỉ là một cái bóng.
Kiếm ảnh này mang theo tiếng sấm nổ mạnh vô cùng điếc tai, dùng mắt thường có thể nhìn thấy ở trên kiếm ảnh có thiểm điện chuyển động nhè nhẹ tạo thành dòng xoáy.
Đường Phong kinh hãi, hắn cuống quít lùi nhanh về phía sau, sắc mặt Tư Đồ Thiên Hà cũng đột biến, hai chân bật ngược lại rời đi, trôi giạt ra bên ngoài vài chục trượng.
- Ầm ầm.
Một tiếng nổ vang lên, kiếm ảnh đập trên mặt đất chém nó thành một khe rãnh, nhưng quỷ dị chính là kiếm ảnh cũng không hề biến mất như kiếm khí mà khảm vào khe rãnh bên trong mặt đất, dài vô hạn
- Ha ha…
Một tiếng cười thanh thúy dễ nghe đột nhiên truyền tới từ ngoài cửa, chợt trong phòng có một bóng người lóe lên, một thiếu nữ nhìn qua chỉ có mười sáu mười bảy tuổi hiện ra trong phòng, nữ tử búi tóc này cười tươi như hoa, khuôn mặt cực kỳ thanh tú, cái miệng nhỏ nhắn hướng về phía Đường Phong, sau lại hứng thú nhìn về Tư Đồ Thiên Hà, nhoẻn miệng cười duyên nói:
- Thật có ý tứ, nhị trưởng lão Tư Đồ thế gia không ở nhà dưỡng lão từ khi nào lại chạy tới đây khi dễ một tiểu hài hài tử?
Tiểu hài tử… Đường Phong nhíu mày lại, hắn thầm nghĩ người thiếu nữ ở trước mặt này, bản thân nàng còn ít tuổi hơn hắn.
Ngược lại sắc mặt Tư Đồ Thiên Hà như lâm vào đại địch, hắn nhìn kiếm ảnh hư huyễn tạo thành khe rãnh trên mặt đất, sau nhìn lại thiếu nữ trầm giọng nói:
- Thương Ưng Phá Phong Lôi! Lại có thể luyện kiếm này tới được thực kiếm, không hổ là Cổ gia chủ.
Thiếu nữu khẽ cười một tiếng nói:
- Nhãn lực lão thất phu cũng không tệ nha, chẳng qua một kiếm này của ta còn thiếu chút hỏa hầu, chỉ ở giữa mức hư và thực mà thôi. Còn chưa đạt tới mức thực kiếm.
Nàng vừa nói, một mặt vươn một ngón tay ra, kiếm ảnh khảm trên mặt đất trực tiếp bị bay ra ngoài, bị thiếu nữ dùng bàn tay nhỏ bé nắm lấy, sao đó đột nhiên biến mất.
Thấy một màn như vậy, Đường Phong vô cùng khiếp sợ.
Thiếu nữ này đồng dạng cũng là một cao thủ Linh Giai thượng phẩm, hơn nữa Tư Đồ Thiên Hà còn gọi nàng là Cổ gia chủ, có thể luyện tuyệt thế kiếm kỹ Thương Ưng Phá Phong Lôi! Những tin tức này cùng nhau xuất hiện lộ rõ ra thân phận của thiếu nữ này.
Tại sao nàng lại tự mình tới? Đường Phong ngạc nhiên vô cùng, tuy rằng hắn biết quyển trận pháp sẽ dẫn người của bốn thế lực lớn đến, nhưng hắn không nghĩ tới vị Cổ gia chủ này lại tự mình tới còn không mang theo một tùy tùng nào.
Cổ U Nguyệt! Đường Phong chưa bao giờ gặp mặt nhưng hắn cô đọng nhiều âm hồn như vậy thì tin tức về nữ tử này cũng không xa lạ. Hiện giờ tuy nữ nhân này đã hơn trăm tuổi nhưng lại có thuật trú nhan, nhìn qua chỉ có hình dạng đôi tám mà thôi. Trách không được khi nói chuyện rất lên mặt, còn gọi mình là tiểu hài tử.
Lấy niên kỷ, nàng xác thực có tư cách này.
Công pháp Cổ U Nguyệt tu luyện chính là võ điển bất truyền của Cổ gia – kiếm kỹ Thương Ưng Phá Phong Lôi!
Đường Phong vỗ bàn mạnh mẽ đứng lên, giọng nói phẫn nộ:
- Nhị trưởng lão đang muốn trực tiếp cướp đoạt sao?
Đường Phong gầm lên một tiếng khiến cho Tư Đồ Thiên Hà sửng sốt một chút.
Nhị vị trưởng lão của Tư Đồ thế gia này không chỉ có thực lực cao thâm hơn nữa tuổi tác cũng không còn nhỏ, sống qua bao nhiêu năm như vậy còn có chuyện sóng to gió lớn nào chưa thấy qua? Nhưng một màn trước mặt này lại khiến hắn có một cảm giác không nói nên lời.
Chỉ là một người Linh Giai hạ phẩm, làm sao dám làm càn trước mặt mình như vậy? Không nói tới các đệ tử Linh Giai hạ phẩm của Tư Đồ thế gia nhìn thấy mình đều phải cung kính mà ngay cả các Linh Giai thượng phẩm của thế lực khác bất kỳ ai nhìn thấy mình cũng phải lấy lễ trưởng bối đối đãi. Đã từ bao giờ hắn bị một thanh niên Linh Giai hạ phẩm khiển trách trước mặt như vậy?
Tuy rằng lời nói của hắn là sự thực nhưng Tư Đồ Thiên Hà vẫn còn có chút khó tin.
Hắn có chỗ dựa vững chắc sao? Nếu không tại sao lại lao đầu vào chỗ chết như vậy?
Đường Phong cũng không có chỗ dựa mà do thực lực của hắn nói lên tất cả, tuy rằng chưa chắc hắn đánh thắng được Tư Đồ Thiên Hà nhưng cũng sẽ không bị thua thảm. Nếu như hắn dùng tới thần binh Ngự Thần nói không chừng còn có thể chiến thắng người này. Cho nên mặc dù đối mặt với một cao thủ Linh Giai thượng phẩm Đường Phong cũng vui vẻ không sợ hãi.
- Cướp đoạt trắng trợn thì làm sao?
Tư Đồ Thiên Hà thẹn quá hóa giận.
- Giao lại quyển trận pháp cho lão phu, sau đó theo lão phu trở về trong gia tộc. Nếu không sẽ không tránh khỏi bị ăn đòn.
- Ha ha!
Đường Phong cất tiếng cười to:
- Tuổi tác nhị trưởng lão đã lớn như vậy, nói những lời này có chút quá dõng dạc!
- Tiểu tử ngươi đây là tự tìm đường chết!
Tư Đồ Thiên Hà thực sự không thể nhịn được nữa, bàn tay to của hắn vỗ trên thành ghế khiến cho cái ghế bị chấn tan thành bột mịn, cương khí mạnh mẽ bắn ra, thân thể hắn giống như cái bóng vụt tới trước mặt Đường Phong, nắm tay vươn tới bả vai Đường Phong chộp xuống.
Đường Phong vừa nói vừa đề phòng hắn liên tục, lúc này thấy hắn có động tác làm sao để cho lão thất phu này vừa lòng đẹp ý được? Hắn đưa tay ra hư không trảo ra một trảo, lập tức có một thanh trường kiếm thứ thần binh xuất hiện trên tay, con ngươi trong mắt phải hóa thành một ngọn lửa đỏ rực, lực lượng cương tâm của hỏa hệ được vận dụng lên, thanh trường kiếm thứ thần binh rít qua một tiếng gió gào thét mang theo kiếm ý nóng rực chém tới tay Tư Đồ Thiên Hà.
Một kích này khiến cho Tư Đồ Thiên Hà lấy làm kinh hãi, hắn căn bản không thấy được Đường Phong xuất ra vũ khí chặn lại từ lúc nào, hơn nữa một kiếm này ìqua rất đơn giản nhưng uy lực không hề nhỏ, căn bản không giống một Linh Giai hạ phẩm có thể chém ra.
Rơi vào đường cùng, Tư Đồ Thiên Hà chỉ có thể tránh đi phong mang, cổ tay hắn lật lại đánh tới vùng bụng của Đường Phong.
Một chưởng này vẫn còn chưa đánh tới người của Đường Phong, bàn tay còn cách bụng của Đường Phong ba tấc thì một thanh âm thanh thúy vô cùng to truyền tới, cùng lúc đó có một đạo kiếm ảnh vô cùng khổng lồ đột nhiên bổ xuống từ trên bầu trời, kiếm ảnh dài khoảng vài trượng nhìn qua như một thanh cự kiếm. Nhưng nó cũng không phải là một thanh kiếm thực sự mà chỉ là một cái bóng.
Kiếm ảnh này mang theo tiếng sấm nổ mạnh vô cùng điếc tai, dùng mắt thường có thể nhìn thấy ở trên kiếm ảnh có thiểm điện chuyển động nhè nhẹ tạo thành dòng xoáy.
Đường Phong kinh hãi, hắn cuống quít lùi nhanh về phía sau, sắc mặt Tư Đồ Thiên Hà cũng đột biến, hai chân bật ngược lại rời đi, trôi giạt ra bên ngoài vài chục trượng.
- Ầm ầm.
Một tiếng nổ vang lên, kiếm ảnh đập trên mặt đất chém nó thành một khe rãnh, nhưng quỷ dị chính là kiếm ảnh cũng không hề biến mất như kiếm khí mà khảm vào khe rãnh bên trong mặt đất, dài vô hạn
- Ha ha…
Một tiếng cười thanh thúy dễ nghe đột nhiên truyền tới từ ngoài cửa, chợt trong phòng có một bóng người lóe lên, một thiếu nữ nhìn qua chỉ có mười sáu mười bảy tuổi hiện ra trong phòng, nữ tử búi tóc này cười tươi như hoa, khuôn mặt cực kỳ thanh tú, cái miệng nhỏ nhắn hướng về phía Đường Phong, sau lại hứng thú nhìn về Tư Đồ Thiên Hà, nhoẻn miệng cười duyên nói:
- Thật có ý tứ, nhị trưởng lão Tư Đồ thế gia không ở nhà dưỡng lão từ khi nào lại chạy tới đây khi dễ một tiểu hài hài tử?
Tiểu hài tử… Đường Phong nhíu mày lại, hắn thầm nghĩ người thiếu nữ ở trước mặt này, bản thân nàng còn ít tuổi hơn hắn.
Ngược lại sắc mặt Tư Đồ Thiên Hà như lâm vào đại địch, hắn nhìn kiếm ảnh hư huyễn tạo thành khe rãnh trên mặt đất, sau nhìn lại thiếu nữ trầm giọng nói:
- Thương Ưng Phá Phong Lôi! Lại có thể luyện kiếm này tới được thực kiếm, không hổ là Cổ gia chủ.
Thiếu nữu khẽ cười một tiếng nói:
- Nhãn lực lão thất phu cũng không tệ nha, chẳng qua một kiếm này của ta còn thiếu chút hỏa hầu, chỉ ở giữa mức hư và thực mà thôi. Còn chưa đạt tới mức thực kiếm.
Nàng vừa nói, một mặt vươn một ngón tay ra, kiếm ảnh khảm trên mặt đất trực tiếp bị bay ra ngoài, bị thiếu nữ dùng bàn tay nhỏ bé nắm lấy, sao đó đột nhiên biến mất.
Thấy một màn như vậy, Đường Phong vô cùng khiếp sợ.
Thiếu nữ này đồng dạng cũng là một cao thủ Linh Giai thượng phẩm, hơn nữa Tư Đồ Thiên Hà còn gọi nàng là Cổ gia chủ, có thể luyện tuyệt thế kiếm kỹ Thương Ưng Phá Phong Lôi! Những tin tức này cùng nhau xuất hiện lộ rõ ra thân phận của thiếu nữ này.
Tại sao nàng lại tự mình tới? Đường Phong ngạc nhiên vô cùng, tuy rằng hắn biết quyển trận pháp sẽ dẫn người của bốn thế lực lớn đến, nhưng hắn không nghĩ tới vị Cổ gia chủ này lại tự mình tới còn không mang theo một tùy tùng nào.
Cổ U Nguyệt! Đường Phong chưa bao giờ gặp mặt nhưng hắn cô đọng nhiều âm hồn như vậy thì tin tức về nữ tử này cũng không xa lạ. Hiện giờ tuy nữ nhân này đã hơn trăm tuổi nhưng lại có thuật trú nhan, nhìn qua chỉ có hình dạng đôi tám mà thôi. Trách không được khi nói chuyện rất lên mặt, còn gọi mình là tiểu hài tử.
Lấy niên kỷ, nàng xác thực có tư cách này.
Công pháp Cổ U Nguyệt tu luyện chính là võ điển bất truyền của Cổ gia – kiếm kỹ Thương Ưng Phá Phong Lôi!