Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1059
Trong lòng Đường Phong không khỏi hối hận, nếu sớm biết hôm nay Chu Tiểu Điệp sẽ tới dược viên thì việc gì đêm qua mình phải mạo hiểm tới Lưu Vân Phong?
Chỉ là Đường Phong không biết nếu như hôm qua hắn không tới Lưu Vân Phong thì hôm nay Chu Tiểu Điệp cũng sẽ không đi tới dược viên.
Chính là do đêm qua nháo sự gây ra động tĩnh khiến cho quá trình luyện chế của Tô Kinh Luận bị thất bại, lúc này hai người mới cần phải tới dược viên lấy thuốc.
- Sư huynh?
Phương Kiệt bị động tác của Đường Phong làm cho hoảng sợ, nghi hoặc nhìn hắn.
Từ trước tới giờ trong thời gian có người lấy thuốc Đường Phong đều bất động như một pho tượng, động cũng không động chút nào, nhưng mà hôm nay lại phản ứng kỳ quái như vậy, điều này khiến cho Phương Kiệt chú ý.
Suy nghĩ một chút, Phương Kiệt hiểu ý cười nói:
- Sợ rằng sư huynh chưa từng thấy qua mỹ nhân đẹp như thiên tiên như vậy?
Đường Phong vội vã gật đầu che giấu đi sự thất thố của mình.
Phương Kiệt nói nhỏ:
- Hai vị này chính là đệ tử của Liễu phó tông chủ đã tới đây ngày trước, người đầu tiên tiến vào chính là đệ tử thứ ba Hạ sư tỷ, còn người phía sau chính là tiểu sư muội họ Chu vừa mới nhập môn. Ai, nếu bất kỳ nàng nào là lão bà của tiểu sư đệ thì thực sự trên phần mộ tổ tiên có bốc khói xanh.
Lời vừa dứt, Phương Kiệt tự tát lên mặt mình một cái:
- Lời này cũng không thể nói ra, nếu như các nàng nghe được thì sư đệ bị vạ đến nơi rồi.
Đường Phong khẽ cười một tiếng:
- Đi, cùng đi nói chuyện.
Phương Kiệt chỉ cho rằng Đường Phong thấy người đẹp thì vui sướng cho nên mới bảo hắn tới bắt chuyện cùng, tự nhiên cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.
Một lát sau, hai người Hạ Tử và Chu Tiểu Điệp tới trước mặt Đường Phong và Phương Kiệt.
Phương Kiệt nhanh chóng vấn an:
- Ra mắt Hạ sư tỳ, ra mắt tiểu sư muội, hôm nay Hạ sư tỷ lại tới lấy thuốc sao?
Hạ Tử chỉ nhàn nhạt liếc mắt về Phương Kiệt, thần thái kiêu căng nói:
- Phải.
- Không biết Hạ sư tỷ lấy dược liệu gì?
Phương Kiệt đi theo làm tùy tùng, vẻ mặt vô cùng cung kính.
Hạ Tử lại không trả lời, nàng có chút hiếu kỳ quan sát Đường Phong:
- Vì sao ta chưa từng thấy qua người này? Là đệ tử mới điều từ bên ngoài vào sao?
Phương Kiệt đáp:
- Vâng, vị sư huynh này tên gọi Đường Phong, được mệnh lệnh của Dư chấp sự làm quản sự dược viên.
Nghe được hai chữ Đường Phong, Chu Tiểu Điệp đi phía sau Hạ Tử mạnh mẽ ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chăm chú về phía Đường Phong.
Đường Phong hướng nàng cười, vẻ cười quen thuộc này khiến cho Chu Tiểu Điệp thất thần. Tuy rằng hắn thông qua năng lực làm giả để sửa đối dung mạo nhưng mà nụ cười của mỗi người đều có đặc điểm riêng của chính mình.
Chu Tiểu Điệp từ nụ cười của một người xa lạ này nhìn ra được hình bóng của Đường Phong.
- Hồ ly!
Ánh mắt Đường Phong và Chu Tiểu Điệp giao nhau khiến cho Hạ Tử vô cùng chán ghét, không khỏi nhẹ giọng thầm nói một câu.
Lời này rất nhỏ chỉ là môi mấp máy mà thôi, ngay cả Phương Kiệt ở trước mặt Hạ Tử cũng không thể nghe rõ nhưng mà Đường Phong lại nghe rõ từng chữ một.
Hắn nhịn không được nhíu mày lại. Đột nhiên Đường Phong phát hiện xem ra chính mình đã nhìn sai nữ tử này.
Đêm qua nàng ngoan ngoãn phục tùng Diệp Lạc Hàn, Đường Phong còn tưởng rằng nàng là một nữ tử dịu dàng ngoan hiền, hiện giờ nghe được những lời này mới hiểu được nữ nhân này ngoài mặt ôn nhu nhưng thực ra nội tâm vô cùng ác độc.
Quả thật nhìn người không thể xem vào tướng mạo, thâm sâu không thể lường a, thật đúng là không nhìn ra tính cách của Hạ Tử
- Ngươi là quản sự mới của dược viên?
Khóe miệng Hạ Tử nhếch lên khinh miệt Đường Phong.
- Thưa Hạ sư tỷ, ta nhận được mệnh lệnh của Dư chấp sự tới đây làm quản sự dược viên này.
Đường Phong nhìn ra được tính cách của nàng cũng lười không muốn bị nàng phiền toái, tự nhiên đáp lại nhẹ nhàng.
- Người trước đây của dược viên đâu?
Hạ Tử nhìn quanh bốn phía, ngay cả một người đều không nhìn thấy.
Vẻ mặt đau khổ của Phương Kiệt nói:
- Mấy vị sư huynh kia bị độc chết hết rồi.
Hạ Tử đột nhiên cười:
- Xem ra độc tính của dược liệu trong vườn không nhỏ a, lần tước tới đây còn có mấy người không nghĩ rằng hôm nay chỉ còn có một mình nhà ngươi.
Phương Kiệt ủ ê chán nản, khóe mắt ươn ướt nói:
- Cũng may là có Đường sư huynh nếu không sư đệ đã gặp rủi ro.
Lời nói này vô cùng mơ hồ, Hạ Tử cũng không có dự định hỏi kỹ, nàng chỉ quay lại trừng mắt với Chu Tiểu Điệp nói:
- Còn nhìn cái gì? Chỉ là một người quản sự dược viên ngươi cũng để mắt? Thật không hiểu vì sao nhị sư huynh lại thích loại nữ nhân như ngươi, đi tới đâu đều thông đồng với nam nhân chỗ đó, trời sinh chính là một tiện nhân.
Đường Phong cảm thấy rất rõ ràng bộ ngực của Chu Tiểu Điệp phập phồng tức giận, cương khí toàn thân cũng có chút bất ổn.
- Lưu lại núi xanh sao sợ không còn củi đốt.
Đường Phong rất sợ Chu Tiểu Điệp không áp chế được tính tình liền vội vàng truyền âm cho nàng.
Thần sắc Chu Tiểu Điệp sửng sốt, bất giác nhìn về phía Đường Phong.
Nếu như vừa rồi nụ cười của Đường Phong khiến nàng cảm thấy có chút quen thuộc thì hiện giờ những lời này có thế khiến nàng có bảy phần chắc chắn xác nhận người trước mặt mình chính là Đường Phong.
Dù sao một người lạ mặt chưa bao giờ gặp cũng sẽ không có khả năng giúp đỡ chính mình.
Chỉ là Chu Tiểu Điệp cũng không dám xác định người trước mặt mình nhìn vô cùng xa lạ có phải là sư phụ mình hay không.
- Đừng sợ, vi sư đã tới.
Đường Phong thở dài một tiếng, tới nước này rồi tuy rằng không muốn bại lộ thân phận của chính mình nhưng nếu không bại lộ mà nói thì có lẽ Chu Tiểu Điệp sẽ chuẩn bị nổi giận, nàng càng như vậy thì mình tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Hiện giờ lại là ban ngày, làm to chuyện ra căn bản không thể giải quyết thỏa đáng.
Lời này truyền tới lỗ tai của Chu Tiểu Điệp, con ngươi tiểu nha đầu đột nhiên đỏ lên, hai hàng nước mắt cứ thế trào ra ngoài giống như thác nước, chảy xuống rầm rầm.
Phương Kiệt ở bên cạnh nhìn mà choáng váng, đầu tiên là lời nói liên tiếp của Hạ Tử không phù hợp với thân phận và tướng mạo của nàng, ngay sau đó Chu Tiểu Điệp lại đột nhiên khóc lóc như mưa, điều này khiến cho hắn thực sự có chút không biết phải theo ai, cũng không biết phải xử lý như thế nào.
Hạ Tử lại trừng mắt, đưa tay tóm lấy cánh tay của Chu Tiểu Điệp nói:
- Khóc cái gì mà khóc? Nói ngươi hai câu ngươi cũng khóc? Ngươi khóc thử lần nữa xem!
Sắc mặt Đường Phong vô cùng âm trầm, tiện tỳ Hạ Tử này làm trò khi dễ đồ đệ của mình ngay trước mặt chính mình, ngay cả hắn đang phải giả vờ cũng có chút không nhịn được.
Chỉ là Đường Phong không biết nếu như hôm qua hắn không tới Lưu Vân Phong thì hôm nay Chu Tiểu Điệp cũng sẽ không đi tới dược viên.
Chính là do đêm qua nháo sự gây ra động tĩnh khiến cho quá trình luyện chế của Tô Kinh Luận bị thất bại, lúc này hai người mới cần phải tới dược viên lấy thuốc.
- Sư huynh?
Phương Kiệt bị động tác của Đường Phong làm cho hoảng sợ, nghi hoặc nhìn hắn.
Từ trước tới giờ trong thời gian có người lấy thuốc Đường Phong đều bất động như một pho tượng, động cũng không động chút nào, nhưng mà hôm nay lại phản ứng kỳ quái như vậy, điều này khiến cho Phương Kiệt chú ý.
Suy nghĩ một chút, Phương Kiệt hiểu ý cười nói:
- Sợ rằng sư huynh chưa từng thấy qua mỹ nhân đẹp như thiên tiên như vậy?
Đường Phong vội vã gật đầu che giấu đi sự thất thố của mình.
Phương Kiệt nói nhỏ:
- Hai vị này chính là đệ tử của Liễu phó tông chủ đã tới đây ngày trước, người đầu tiên tiến vào chính là đệ tử thứ ba Hạ sư tỷ, còn người phía sau chính là tiểu sư muội họ Chu vừa mới nhập môn. Ai, nếu bất kỳ nàng nào là lão bà của tiểu sư đệ thì thực sự trên phần mộ tổ tiên có bốc khói xanh.
Lời vừa dứt, Phương Kiệt tự tát lên mặt mình một cái:
- Lời này cũng không thể nói ra, nếu như các nàng nghe được thì sư đệ bị vạ đến nơi rồi.
Đường Phong khẽ cười một tiếng:
- Đi, cùng đi nói chuyện.
Phương Kiệt chỉ cho rằng Đường Phong thấy người đẹp thì vui sướng cho nên mới bảo hắn tới bắt chuyện cùng, tự nhiên cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.
Một lát sau, hai người Hạ Tử và Chu Tiểu Điệp tới trước mặt Đường Phong và Phương Kiệt.
Phương Kiệt nhanh chóng vấn an:
- Ra mắt Hạ sư tỳ, ra mắt tiểu sư muội, hôm nay Hạ sư tỷ lại tới lấy thuốc sao?
Hạ Tử chỉ nhàn nhạt liếc mắt về Phương Kiệt, thần thái kiêu căng nói:
- Phải.
- Không biết Hạ sư tỷ lấy dược liệu gì?
Phương Kiệt đi theo làm tùy tùng, vẻ mặt vô cùng cung kính.
Hạ Tử lại không trả lời, nàng có chút hiếu kỳ quan sát Đường Phong:
- Vì sao ta chưa từng thấy qua người này? Là đệ tử mới điều từ bên ngoài vào sao?
Phương Kiệt đáp:
- Vâng, vị sư huynh này tên gọi Đường Phong, được mệnh lệnh của Dư chấp sự làm quản sự dược viên.
Nghe được hai chữ Đường Phong, Chu Tiểu Điệp đi phía sau Hạ Tử mạnh mẽ ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chăm chú về phía Đường Phong.
Đường Phong hướng nàng cười, vẻ cười quen thuộc này khiến cho Chu Tiểu Điệp thất thần. Tuy rằng hắn thông qua năng lực làm giả để sửa đối dung mạo nhưng mà nụ cười của mỗi người đều có đặc điểm riêng của chính mình.
Chu Tiểu Điệp từ nụ cười của một người xa lạ này nhìn ra được hình bóng của Đường Phong.
- Hồ ly!
Ánh mắt Đường Phong và Chu Tiểu Điệp giao nhau khiến cho Hạ Tử vô cùng chán ghét, không khỏi nhẹ giọng thầm nói một câu.
Lời này rất nhỏ chỉ là môi mấp máy mà thôi, ngay cả Phương Kiệt ở trước mặt Hạ Tử cũng không thể nghe rõ nhưng mà Đường Phong lại nghe rõ từng chữ một.
Hắn nhịn không được nhíu mày lại. Đột nhiên Đường Phong phát hiện xem ra chính mình đã nhìn sai nữ tử này.
Đêm qua nàng ngoan ngoãn phục tùng Diệp Lạc Hàn, Đường Phong còn tưởng rằng nàng là một nữ tử dịu dàng ngoan hiền, hiện giờ nghe được những lời này mới hiểu được nữ nhân này ngoài mặt ôn nhu nhưng thực ra nội tâm vô cùng ác độc.
Quả thật nhìn người không thể xem vào tướng mạo, thâm sâu không thể lường a, thật đúng là không nhìn ra tính cách của Hạ Tử
- Ngươi là quản sự mới của dược viên?
Khóe miệng Hạ Tử nhếch lên khinh miệt Đường Phong.
- Thưa Hạ sư tỷ, ta nhận được mệnh lệnh của Dư chấp sự tới đây làm quản sự dược viên này.
Đường Phong nhìn ra được tính cách của nàng cũng lười không muốn bị nàng phiền toái, tự nhiên đáp lại nhẹ nhàng.
- Người trước đây của dược viên đâu?
Hạ Tử nhìn quanh bốn phía, ngay cả một người đều không nhìn thấy.
Vẻ mặt đau khổ của Phương Kiệt nói:
- Mấy vị sư huynh kia bị độc chết hết rồi.
Hạ Tử đột nhiên cười:
- Xem ra độc tính của dược liệu trong vườn không nhỏ a, lần tước tới đây còn có mấy người không nghĩ rằng hôm nay chỉ còn có một mình nhà ngươi.
Phương Kiệt ủ ê chán nản, khóe mắt ươn ướt nói:
- Cũng may là có Đường sư huynh nếu không sư đệ đã gặp rủi ro.
Lời nói này vô cùng mơ hồ, Hạ Tử cũng không có dự định hỏi kỹ, nàng chỉ quay lại trừng mắt với Chu Tiểu Điệp nói:
- Còn nhìn cái gì? Chỉ là một người quản sự dược viên ngươi cũng để mắt? Thật không hiểu vì sao nhị sư huynh lại thích loại nữ nhân như ngươi, đi tới đâu đều thông đồng với nam nhân chỗ đó, trời sinh chính là một tiện nhân.
Đường Phong cảm thấy rất rõ ràng bộ ngực của Chu Tiểu Điệp phập phồng tức giận, cương khí toàn thân cũng có chút bất ổn.
- Lưu lại núi xanh sao sợ không còn củi đốt.
Đường Phong rất sợ Chu Tiểu Điệp không áp chế được tính tình liền vội vàng truyền âm cho nàng.
Thần sắc Chu Tiểu Điệp sửng sốt, bất giác nhìn về phía Đường Phong.
Nếu như vừa rồi nụ cười của Đường Phong khiến nàng cảm thấy có chút quen thuộc thì hiện giờ những lời này có thế khiến nàng có bảy phần chắc chắn xác nhận người trước mặt mình chính là Đường Phong.
Dù sao một người lạ mặt chưa bao giờ gặp cũng sẽ không có khả năng giúp đỡ chính mình.
Chỉ là Chu Tiểu Điệp cũng không dám xác định người trước mặt mình nhìn vô cùng xa lạ có phải là sư phụ mình hay không.
- Đừng sợ, vi sư đã tới.
Đường Phong thở dài một tiếng, tới nước này rồi tuy rằng không muốn bại lộ thân phận của chính mình nhưng nếu không bại lộ mà nói thì có lẽ Chu Tiểu Điệp sẽ chuẩn bị nổi giận, nàng càng như vậy thì mình tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Hiện giờ lại là ban ngày, làm to chuyện ra căn bản không thể giải quyết thỏa đáng.
Lời này truyền tới lỗ tai của Chu Tiểu Điệp, con ngươi tiểu nha đầu đột nhiên đỏ lên, hai hàng nước mắt cứ thế trào ra ngoài giống như thác nước, chảy xuống rầm rầm.
Phương Kiệt ở bên cạnh nhìn mà choáng váng, đầu tiên là lời nói liên tiếp của Hạ Tử không phù hợp với thân phận và tướng mạo của nàng, ngay sau đó Chu Tiểu Điệp lại đột nhiên khóc lóc như mưa, điều này khiến cho hắn thực sự có chút không biết phải theo ai, cũng không biết phải xử lý như thế nào.
Hạ Tử lại trừng mắt, đưa tay tóm lấy cánh tay của Chu Tiểu Điệp nói:
- Khóc cái gì mà khóc? Nói ngươi hai câu ngươi cũng khóc? Ngươi khóc thử lần nữa xem!
Sắc mặt Đường Phong vô cùng âm trầm, tiện tỳ Hạ Tử này làm trò khi dễ đồ đệ của mình ngay trước mặt chính mình, ngay cả hắn đang phải giả vờ cũng có chút không nhịn được.