Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 213
Năm địa giai chết xong, Đường Phong nghe được trong phòng truyền đến từng tiếng hít thở đầy áp lực nặng nề. Đoán chừng bọn họ bị dọa hết, vốn kì vọng vào năm địa giai, giờ phút này trước mặt Đường Phong đến nửa chiêu còn chưa đánh đã bị giết chết, như thế nào bảo bọn họ không sợ đây?
- Ta nói rồi, ta hôm nay không giết các ngươi là muốn các ngươi báo tin cho ta.
Đường Phong đứng giữa phân đường của Cúc Hoa Đường cao giọng nói:
- Trong vòng ba ngày, ba tông của các ngươi phải cút khỏi nơi này, nếu không ta sẽ giết không tha!
Ngay sau đó, vô số gian phòng cửa bị mở tung, các đệ tử Cúc Hoa Đường thi nhau chạy, chạy ra xa khỏi nơi Đường Phong đứng.
Ngay cả năm địa giai liên thủ cũng không phải đối thủ của Đường Phong, bọn họ phải chết là chắc rồi. Không ai không tiếc mạng sống của mình, bọn họ chạy được vài dặm mới dừng lại, trên mặt khẩn trương, tim đập nhanh, quay đầu nhìn lại phân đường Cúc Hoa Đường.
Nơi đó đã thành biển lửa, nửa ngày sau phân đường Cúc Hoa Đường ở phân đường Vô Ảnh Môn đã thành phể tích.
Cùng giống như đệ tử Vô Ảnh môn, đệ tử Cúc Hoa Đường thương nghị xong cùng quyết định phái vài người đem tin tức về báo với tông môn, để tông môn định đoạt bước tiếp theo phải làm sao.
Mấy người còn lại chỉ có thể đến phân đường Lưu Vân Tông tị nạn, tốt xấu gì ở đó cũng có cao thủ thiên giai.
những người này đem tin Đường Phong đánh chết năm địa giai cao thủ, đốt cháy phân đường Cúc Hoa Đường về cho Sở Phiêu Vân, Sở Phiêu Vân cũng không chịu được.
Hắn không thể ngờ tới, Đường Phong chẳng qua là một huyền giai lại có thể lợi hại như vậy.
Đơn độc một mình xông vào tông môn Cự Kiếm Môn, độc chết mấy trăm người, làm kinh sợ ba thiên giai, mười mấy địa giai, cứu được đệ tử Thiên Tú, sau lại một mình đối phó với đại quân hơn ngàn người truy bắt, ra sức đánh chết hơn bốn trăm người. Còn chưa hết một ngày đã hủy đi phân đường Cúc Hoa Đường, giết năm địa giai.
Một huyền giai sao có thể làm được như vậy? Mặc dù là mình, chỉ sợ cũng không có can đảm, không có khí phách như vậy. Chẳng lẽ hắn không biết làm như thế cũng tự mình trở thành địch nhân của ba tông môn cường đại sao?
Một lúc sau, chuyện Tiêu Hàm Trí bị giết, phân đường Vô Ảnh Môn bị hủy cũng đến, sắc mặt Sở Phiêu Vân trắng bệch không chút máu.
Hắn đã quá xem nhẹ năng lực của Đường Phong rồi!
chỉ một ngày ngắn ngủi, số người chết trong tay Đường Phong đã gần một ngàn, trong đó có hai thiên giai, hơn hai mươi địa giai, hoàng giai huyền giai chết nhiều không đếm xuể, phân đường của hai tông môn bị đốt sạch, Với tốc độ này, người của ba tông môn có ngày sẽ bị diệt, chẳng lẽ hắn là thần chết sao? Một huyền giai sao có thể làm ra được chuyện này?
nghĩ đến những lời Đường Phong nói với đệ tử Cúc Hoa Đường, Sở Phiêu Vân biến sắc:
- Không tốt, mục tiêu kế tiếp của Đường Phong là chúng ta!
Ba tông môn, trong đó hai phân đường đã bị hủy, chỉ còn lại một cái của Lưu Vân tông, mục tiêu của Đường Phong đã quá rõ ràng.
Sở Phiêu Vân rốt cuộc cũng ngồi không yên, một mặt tăng mạnh phòng thủ của phân đường, một mặt dùng bồ câu đưa tin, đem chuyện bên này thêm thắt, nói Đường Phong dẫn theo nhiều cao thủ thiên giai làm xàng làm bậy, hoành hành mọi nơi, muốn tông môn trợ giúp khẩn cấp.
Chim câu bay ra ngoài, nhưng Sở Phiêu Vân vẫn đứng ngồi không yên. Dựa vào tốc độ của Đường Phong, trong vòng tối nay đã đến, bởi vì buổi sáng hắn đã diệt xong phân đường Vô Ảnh Môn, giữa trưa diệt phân đường Cúc Hoa Đường, nếu không sai thì buổi tối sẽ đến đây.
Nhưng trái chờ phải đợi, lại vẫn không thấy bóng dáng Đường Phong xuất hiện.
Mãi cho đến sắc trời buông dần về tối hẳn, Đường Phong vẫn không xuất hiện, nhưng cũng khiến cho đệ tử Lưu Vân Tông cùng Sở Phiêu Vân hoảng sợ, cả phân đường đều thần hồn nát thần tính, sợ Đường Phong đột nhiên từ nơi nào tới hiện ra, rồi lại phóng hỏa, rồi lại giết người.
Cả buổi tổn, mấy trăm người trong Lưu Vân Tông không ai dám ngủ, tất cả đều dạo dạo ở các phụ cận phân đường, cẩn thận xem xét từng chút một, không dám lơi lả chỗ khả nghi nào.
Sở Phiêu Vân chột dạ rất nhiều, hắn một người không cảm thấy an toàn, đem toàn bộ cao thủ địa giai trúng độc dưới trướng mình lưu lại, mọi người cùng nhau chữa thương. Không phải lá gan Sở Phiêu Vân hắn nhỏ, mà bởi vì ba đường đã diệt mất hai đường, Khúc Thập Bát cùng Tiêu Hàm Trí lại chết trên tay Đường Phong, thực lực Sở Phiêu Vân hắn so với hai tên kia cũng kẻ tám lạng người nửa cân, ngang ngang nhau, Đường Phong có thể giết bọn hắn, sao có thể không giết được mình?
Nhưng Sở Phiêu Vân mãi không hiểu được, chẳng qua chỉ là huyền giai, vì sao có thể giết được thiên giai? Chẳng lẽ thế gian này loạn thật rồi sao? Nếu hắn tự mình cũng Đường Phong so chiêu, sẽ phát hiện thực lực Đường Phong chi như vậy thôi.
Cả đêm dài, tất cả mọi người đều mở lớn mắt, tinh thần khẩn trương, nhưng mãi đến hừng đông Đường Phong cũng không xuất hiện, không ít người mệt mỏi cực độ, không chịu được nữa liền đi ngủ,, nhưng chỉ cần phụ cận có động tĩnh gì, cho dù là nhỏ thôi cũng đủ làm tỉnh bọn họ.
Trong khi cả phân đường Lưu Vân Tông lo lắng đề phòng, Đường Phong đã lẻn đến thành trì bên cạnh - Thang thành
Đường Phong cũng đang nhân dịp tinh thần phơi phới tiến đến hủy diệt Lưu Vân Tông, nhưng không dựa vào năng lực của Khiếu Thiên Lang, chi trông vào thủ đoạn của mình, căn bản không phải chuyện đơn giản, nơi đó dù gì cũng có thiên giai.
Đường Phong không muốn làm lộ sự tồn tại của Khiếu Thiên Lang, như vậy ngày sau sẽ càng phiền toái. Từ nơi này, trừ phi diệt hết địch nhân, Khiếu Thiên Lang mới có thể lộ nguyên hình, còn không bình thường Khiếu Thiên Lang đều bí mật ở bên cạnh, cố gắng không để người phát hiện.
Nếu không thể dựa vào cách đã hủy diệt hai phân đường trước để hủy diệt Lưu Vân Tông được thì cần phải tính kĩ một chút, có đôi khi giết người cũng không cần mình phải động thủ.
Mà sỡ dĩ Đường Phong đến Thang thành một là để nghỉ ngơi hồi phục, dù sao địch nhân ở đây cũng ít viện binh, mình không cần phải lo lắng. Thứ hai hắn cần phải mua chút đồ lặt vật với y phục. Đường Phong cũng tự biết mình đã hoàn toàn đắc tội với tam đại tông môn, hắn cũng biết lời nói của mình đối với ba tông cũng không có uy lực.
Lợi ích đã dâng tận tay, ba tông không có khả năng chịu nhả ra được.
Cho nên trong ba ngày phải rút khỏi đây, người ba tông đảm bảo không nghe, bọn họ chỉ có thể tìm viện binh, tiếp tục đấu cùng Đường Phong, vì các huynh đệ báo thù.
Cho nên, một khi Đường Phong hủy đi phân đường của Lưu Vân Tông cũng đồng nghĩa với việc bắt đầu chạy trốn, đến lúc đó viện binh của ba tông nhất định sẽ truy giết Đường Phong. Đường Phong cũng muốn nhân cơ hội này xem khả năng của mình, xem cực hạn mình chịu được đến độ nào, như vậy thì phải chuẩn bị ít vật tư, để khỏi giống lần trước, giết người xong cũng không có y phục cũng không thể tắm rửa.
Thang thành là một bộ phận của Cự Kiếm môn, cũng là một thành trì nổi danh, bởi vì nó có đặc sắc riêng, đó là rất nhiều ôn tuyền. Bên trong thành có ba nơi quy mô lớn, khách có thể tìm thấy được ôn tuyền thiên nhiên rộng rãi.
-o0o-
- Ta nói rồi, ta hôm nay không giết các ngươi là muốn các ngươi báo tin cho ta.
Đường Phong đứng giữa phân đường của Cúc Hoa Đường cao giọng nói:
- Trong vòng ba ngày, ba tông của các ngươi phải cút khỏi nơi này, nếu không ta sẽ giết không tha!
Ngay sau đó, vô số gian phòng cửa bị mở tung, các đệ tử Cúc Hoa Đường thi nhau chạy, chạy ra xa khỏi nơi Đường Phong đứng.
Ngay cả năm địa giai liên thủ cũng không phải đối thủ của Đường Phong, bọn họ phải chết là chắc rồi. Không ai không tiếc mạng sống của mình, bọn họ chạy được vài dặm mới dừng lại, trên mặt khẩn trương, tim đập nhanh, quay đầu nhìn lại phân đường Cúc Hoa Đường.
Nơi đó đã thành biển lửa, nửa ngày sau phân đường Cúc Hoa Đường ở phân đường Vô Ảnh Môn đã thành phể tích.
Cùng giống như đệ tử Vô Ảnh môn, đệ tử Cúc Hoa Đường thương nghị xong cùng quyết định phái vài người đem tin tức về báo với tông môn, để tông môn định đoạt bước tiếp theo phải làm sao.
Mấy người còn lại chỉ có thể đến phân đường Lưu Vân Tông tị nạn, tốt xấu gì ở đó cũng có cao thủ thiên giai.
những người này đem tin Đường Phong đánh chết năm địa giai cao thủ, đốt cháy phân đường Cúc Hoa Đường về cho Sở Phiêu Vân, Sở Phiêu Vân cũng không chịu được.
Hắn không thể ngờ tới, Đường Phong chẳng qua là một huyền giai lại có thể lợi hại như vậy.
Đơn độc một mình xông vào tông môn Cự Kiếm Môn, độc chết mấy trăm người, làm kinh sợ ba thiên giai, mười mấy địa giai, cứu được đệ tử Thiên Tú, sau lại một mình đối phó với đại quân hơn ngàn người truy bắt, ra sức đánh chết hơn bốn trăm người. Còn chưa hết một ngày đã hủy đi phân đường Cúc Hoa Đường, giết năm địa giai.
Một huyền giai sao có thể làm được như vậy? Mặc dù là mình, chỉ sợ cũng không có can đảm, không có khí phách như vậy. Chẳng lẽ hắn không biết làm như thế cũng tự mình trở thành địch nhân của ba tông môn cường đại sao?
Một lúc sau, chuyện Tiêu Hàm Trí bị giết, phân đường Vô Ảnh Môn bị hủy cũng đến, sắc mặt Sở Phiêu Vân trắng bệch không chút máu.
Hắn đã quá xem nhẹ năng lực của Đường Phong rồi!
chỉ một ngày ngắn ngủi, số người chết trong tay Đường Phong đã gần một ngàn, trong đó có hai thiên giai, hơn hai mươi địa giai, hoàng giai huyền giai chết nhiều không đếm xuể, phân đường của hai tông môn bị đốt sạch, Với tốc độ này, người của ba tông môn có ngày sẽ bị diệt, chẳng lẽ hắn là thần chết sao? Một huyền giai sao có thể làm ra được chuyện này?
nghĩ đến những lời Đường Phong nói với đệ tử Cúc Hoa Đường, Sở Phiêu Vân biến sắc:
- Không tốt, mục tiêu kế tiếp của Đường Phong là chúng ta!
Ba tông môn, trong đó hai phân đường đã bị hủy, chỉ còn lại một cái của Lưu Vân tông, mục tiêu của Đường Phong đã quá rõ ràng.
Sở Phiêu Vân rốt cuộc cũng ngồi không yên, một mặt tăng mạnh phòng thủ của phân đường, một mặt dùng bồ câu đưa tin, đem chuyện bên này thêm thắt, nói Đường Phong dẫn theo nhiều cao thủ thiên giai làm xàng làm bậy, hoành hành mọi nơi, muốn tông môn trợ giúp khẩn cấp.
Chim câu bay ra ngoài, nhưng Sở Phiêu Vân vẫn đứng ngồi không yên. Dựa vào tốc độ của Đường Phong, trong vòng tối nay đã đến, bởi vì buổi sáng hắn đã diệt xong phân đường Vô Ảnh Môn, giữa trưa diệt phân đường Cúc Hoa Đường, nếu không sai thì buổi tối sẽ đến đây.
Nhưng trái chờ phải đợi, lại vẫn không thấy bóng dáng Đường Phong xuất hiện.
Mãi cho đến sắc trời buông dần về tối hẳn, Đường Phong vẫn không xuất hiện, nhưng cũng khiến cho đệ tử Lưu Vân Tông cùng Sở Phiêu Vân hoảng sợ, cả phân đường đều thần hồn nát thần tính, sợ Đường Phong đột nhiên từ nơi nào tới hiện ra, rồi lại phóng hỏa, rồi lại giết người.
Cả buổi tổn, mấy trăm người trong Lưu Vân Tông không ai dám ngủ, tất cả đều dạo dạo ở các phụ cận phân đường, cẩn thận xem xét từng chút một, không dám lơi lả chỗ khả nghi nào.
Sở Phiêu Vân chột dạ rất nhiều, hắn một người không cảm thấy an toàn, đem toàn bộ cao thủ địa giai trúng độc dưới trướng mình lưu lại, mọi người cùng nhau chữa thương. Không phải lá gan Sở Phiêu Vân hắn nhỏ, mà bởi vì ba đường đã diệt mất hai đường, Khúc Thập Bát cùng Tiêu Hàm Trí lại chết trên tay Đường Phong, thực lực Sở Phiêu Vân hắn so với hai tên kia cũng kẻ tám lạng người nửa cân, ngang ngang nhau, Đường Phong có thể giết bọn hắn, sao có thể không giết được mình?
Nhưng Sở Phiêu Vân mãi không hiểu được, chẳng qua chỉ là huyền giai, vì sao có thể giết được thiên giai? Chẳng lẽ thế gian này loạn thật rồi sao? Nếu hắn tự mình cũng Đường Phong so chiêu, sẽ phát hiện thực lực Đường Phong chi như vậy thôi.
Cả đêm dài, tất cả mọi người đều mở lớn mắt, tinh thần khẩn trương, nhưng mãi đến hừng đông Đường Phong cũng không xuất hiện, không ít người mệt mỏi cực độ, không chịu được nữa liền đi ngủ,, nhưng chỉ cần phụ cận có động tĩnh gì, cho dù là nhỏ thôi cũng đủ làm tỉnh bọn họ.
Trong khi cả phân đường Lưu Vân Tông lo lắng đề phòng, Đường Phong đã lẻn đến thành trì bên cạnh - Thang thành
Đường Phong cũng đang nhân dịp tinh thần phơi phới tiến đến hủy diệt Lưu Vân Tông, nhưng không dựa vào năng lực của Khiếu Thiên Lang, chi trông vào thủ đoạn của mình, căn bản không phải chuyện đơn giản, nơi đó dù gì cũng có thiên giai.
Đường Phong không muốn làm lộ sự tồn tại của Khiếu Thiên Lang, như vậy ngày sau sẽ càng phiền toái. Từ nơi này, trừ phi diệt hết địch nhân, Khiếu Thiên Lang mới có thể lộ nguyên hình, còn không bình thường Khiếu Thiên Lang đều bí mật ở bên cạnh, cố gắng không để người phát hiện.
Nếu không thể dựa vào cách đã hủy diệt hai phân đường trước để hủy diệt Lưu Vân Tông được thì cần phải tính kĩ một chút, có đôi khi giết người cũng không cần mình phải động thủ.
Mà sỡ dĩ Đường Phong đến Thang thành một là để nghỉ ngơi hồi phục, dù sao địch nhân ở đây cũng ít viện binh, mình không cần phải lo lắng. Thứ hai hắn cần phải mua chút đồ lặt vật với y phục. Đường Phong cũng tự biết mình đã hoàn toàn đắc tội với tam đại tông môn, hắn cũng biết lời nói của mình đối với ba tông cũng không có uy lực.
Lợi ích đã dâng tận tay, ba tông không có khả năng chịu nhả ra được.
Cho nên trong ba ngày phải rút khỏi đây, người ba tông đảm bảo không nghe, bọn họ chỉ có thể tìm viện binh, tiếp tục đấu cùng Đường Phong, vì các huynh đệ báo thù.
Cho nên, một khi Đường Phong hủy đi phân đường của Lưu Vân Tông cũng đồng nghĩa với việc bắt đầu chạy trốn, đến lúc đó viện binh của ba tông nhất định sẽ truy giết Đường Phong. Đường Phong cũng muốn nhân cơ hội này xem khả năng của mình, xem cực hạn mình chịu được đến độ nào, như vậy thì phải chuẩn bị ít vật tư, để khỏi giống lần trước, giết người xong cũng không có y phục cũng không thể tắm rửa.
Thang thành là một bộ phận của Cự Kiếm môn, cũng là một thành trì nổi danh, bởi vì nó có đặc sắc riêng, đó là rất nhiều ôn tuyền. Bên trong thành có ba nơi quy mô lớn, khách có thể tìm thấy được ôn tuyền thiên nhiên rộng rãi.
-o0o-