Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 163: 163: Tặng Cho Cô Hai Chữ
“Cung tần nhà Thanh” chính thức được công bố.
Nam chính là Nghiêm Ninh, nữ chính là Cao Mỹ Kiều.
Điều này tuy đã được biết trước, nhưng...!Đường Nhã Phương chau mày, hướng sự chú ý vào tên của diễn viên nữ thứ hai trên màn hình máy tính – Chu Như Ngọc.
Nhà đầu tư cũng như nhà sản xuất của bộ phim nàcáy đều điên rồi đấy ư, quả nhiên để Chu Như Ngọc đảm nhiệm một nhân vật quan trong như vậy.
Nhớ lại ngày hôm đó bắt gặp Vĩ Vịnh Phong và Cao Mỹ Kiều ở quán cá dưa muối, tới nay Chu Như Ngọc có thể đảm nhận vai diễn này, Nhã Phương dường như đã hiểu ra nguyên nhân từ đâu mà có.
Nhìn vào bức ảnh thông báo chính thức của Chu Như Ngọc trên màn hình, đáy mắt Đường Nhã Phương lộ ra vẻ khinh thường, người phụ nữ thực sự rất ích kỷ, vì lợi ích cá nhận ngay đến cả chồng sắp cưới của mình cô ta cũng có thể lợi dụng, thật không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả về con người này nữa rồi! Nhấc cốc nước trên bàn lên rồi nhấp một ngụm, ánh mắt không rời khỏi màn hình, khỏe mỗi cô khẽ cong lên:
“Chu Như Ngọc, cô phải leo lên thật cao vào, càng cao càng tốt, tới lúc đó ngã mới thật sự đau!”
Trong nhà hàng.
Bầu không khi ở đây yên tĩnh và ấm áp, ánh đèn vàng từ trên cao rọi xuống khiến món ăn trông càng thêm hấp dẫn.
Gắp một miếng cá bỏ vào miệng, Đường Nhã Phương cắn đũa, ánh mắt hướng về phía người đàn ông đối diện, vẻ do dự hiện lên qua đôi mắt của cô.
Cảm nhận thấy ánh mắt của cô đang rơi trên người mình, người đàn ông ngước mắt hỏi:
"Sao vậy?”
Đường Nhã Phương vội bỏ đũa xuống, hai bàn tay đặt ngay ngắn trên bàn, khéo léo nói:
“Ngày mai em sẽ trở lại làm việc.”
Thấy đầu lông mày của anh dường như hơi chau lại, cô vội vàng bổ sung thêm một câu: “Vết thương của em đã lành rồi.”
Nghe thấy câu nói này của cô, anh nhướng mày hỏi:
“Em sợ anh không đồng ý cho em đi làm sao?”
“Cũng không phải.” Đường Nhã Phương mím môi.
“Em chỉ là sợ anh không yên tâm mà thôi.”
Nghe cô nói vậy, Lục Đình Vỹ bật cười, gật đầu:
“Anh quả thực không yên tâm.” Anh không yên tâm thật sao?
Đường Nhã Phương mím môi lo lắng, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại, nở một nụ cười thật tươi, cô nói:
“Có ở đây, em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
“Phi Mạc?” Lục Đình Vỹ ngước mày nói: "Bây giờ anh ta đang ở miền Nam.
“Miền Nam?” Đường Nhã Phương ngạc nhiên lên tiếng : “Tại sao anh ta lại tới miền Nam?”
Anh không trả lời, chỉ chăm chú nhìn vào cô.
Đường Nhã Phương nhíu mày, thăm dò hỏi: “Chẳng lẽ là vì em sao?”
Lục Đình Vỹ không thừa nhận cũng không phủ nhận, mỉm cười rồi nói:
“Muốn đi làm thì đi làm, không cần quá để tâm tới suy nghĩ của anh.”
Nghe anh đột nhiên nói như vậy, Đường Nhã Phương nhất thời không phản ứng kịp, vội hỏi: "Anh...đồng ý để em...đi làm sao?”
Lục Đình Vũ bật cười: “Anh cũng không có không đồng ý mà.”
Điều đó cũng đúng! Đường Nhã Phương phấn khích nói: “Vậy thì từ mai em sẽ đi làm."
“Ừm.” Anh nhẹ giọng trả lời, sau đó cúi đầu tiếp tục dùng bữa.
Bầu không khí trong nhà hàng yên tĩnh trở lại, nhưng không bao lâu sau, giọng nói của cô một lần nữa vang lên:
“Đình Vỹ, anh phái Phi Mạc tới miền Nam, có phải quá tàn nhẫn rồi không? Em bị bỏng là vì Lạc Bích Nguyệt, không liên quan tới Phi Mạc.
Phi Mạc dù sao cũng là anh họ của anh, miền Nam là ở đâu chứ, sao anh nỡ để anh ta tới đó chứ?”
Giọng nói của cô liên tiếp vang bên tai, Lục Đình Vỹ lại vờ như không nghe thấy, chậm rãi ăn hết canh trong bát.
Đưa tay cầm lên một tờ khăn ướt để lau miệng, lúc này anh mới ngước mắt nhìn vào Đường Nhã Phương vẫn đang thao thao bất tuyệt ở phía đối diện.
Như có hàng ngàn những vì sao lấp lánh ẩn sâu trong đôi mắt, bờ môi mỏng khẽ cong lên, anh chậm rãi nói:
“Anh ta không đi thì anh đi.”
Một câu nói như muốn trực tiếp giết chết Đường Nhã Phương, vốn còn định thay Phi Mạc nói vài câu, cô lập tức đổi giọng nói:
“Thực ra thì Phi Mạc vẫn còn trẻ, rèn luyện một chút cũng có cái tốt của nó”
Lục Đình Vỹ dịu dàng nhìn cô, một nụ cười nhạt xuất hiện trên bờ môi anh.
Còn Phi Mạc ở miền Nam xa xôi đang không ngừng liên tục hắt hơi, ngước mắt nhìn lên đám người canh giữ đang nhìn chằm chằm về phía mình, những giọt nước mắt vô thức trào ra.
Trời ơi, tại sao tôi lại phải đến một nơi quái quỷ như vậy?
Ngày hôm sau, Đường Nhã Phương tới công ty từ rất sớm, Lê Na gọi cô vào phòng làm việc của mình.
“Sức khỏe đã tốt hơn chưa?” Lê Na hỏi.
Đường Nhã Phương mỉm cười:
“Cảm ơn, đã đỡ hơn rất nhiều rồi.”
Lê Na gật đầu, chần chừ vài giây rồi nói:
“Lạc Bích Nguyệt vốn đã bị tổng giám đốc cách chức rồi, nhưng không ngờ rằng giám đốc Tô lại tới tìm tôi đòi người, Lạc Bích Nguyệt trở thành trợ lý của cô ấy.
Do vậy...!Lê Na áy náy cười.
“Tôi rất xin lỗi vì đã không giúp được cô.”
Đường Nhã Phương lắc đầu:
“Không sao, Lạc Bích Nguyệt là người thế nào, cả cô và tôi chắc có lẽ đều rất rõ, cô ta tuyệt đối sẽ không chịu khuất phục trước tôi, vì vậy việc cô ta trở thành trợ lý của giám đốc Tô, đây hoàn toàn là điều có thể ngờ tới trước.”
“Cũng đúng.
Chỉ là....!Lê Na khẽ thở dài, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.
“Tình hình của cô ở công ty e rằng sẽ càng khó khăn hơn.”
Đường Nhã Phương thản nhiên cười: “ Tôi không sợ, cùng lắm quân tới thì cản, nước tới thì chặn thôi.”
Nghe cô nói như vậy, hai mắt Lê Na hiện lên vẻ ngưỡng mộ, cô phấn khích nói: “Vẻ điềm tĩnh của cô khiến tôi vô cùng nể phục.
Đường Nhã Phương mỉm cười, không nói gì thêm.
Cả hai người cùng nói thêm một số chuyện liên quan tới công việc, sau đó Đường Nhã Phương mới đi ra ngoài.
Những người ủng hộ Lạc Bích Nguyệt vốn đang tán gẫu tám chuyện vui vẻ, vừa nhìn thấy sự xuất hiện của Đường Nhã Phương, sắc mặt của ai nấy đều thay đổi, bộ dạng như vừa nhìn thấy ma vậy.
Đường Nhã Phương liếc mắt nhìn bọn họ, khỏe môi cô khẽ cong lên, một nụ cười đầy vẻ chế nhạo được để lộ ra.
Đi về phía vị trí làm việc của mình rồi ngồi xuống, Tống An Nhi đột nhiên từ đâu đó chạy tới, vội vàng hỏi:
“Vết thương của cậu đã khỏi chưa? Sao không để thêm vài ngày nữa hãng đi làm? Sao không nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa chứ?”
Đường Nhã Phương mở máy tính, sau đó ngoảnh đầu nhìn cô, nửa đùa nửa thật nói:
“Là vì mình nhớ cậu đó.”
“Bớt bớt đi.” Tống An Nhi bĩu môi nói: “Cậu có giám đốc Lục nhà cậu ở bên cạnh rồi, còn nhớ tới mình nữa sao?”
Đường Nhã Phương bật cười, đưa tay véo má cô:
“Được rồi, không phải mình nhớ cậu, mình chỉ là cảm thấy mọi chuyện đang ngày càng vui hơn rồi, muốn nhanh chóng quay trở lại làm việc”.
Nam chính là Nghiêm Ninh, nữ chính là Cao Mỹ Kiều.
Điều này tuy đã được biết trước, nhưng...!Đường Nhã Phương chau mày, hướng sự chú ý vào tên của diễn viên nữ thứ hai trên màn hình máy tính – Chu Như Ngọc.
Nhà đầu tư cũng như nhà sản xuất của bộ phim nàcáy đều điên rồi đấy ư, quả nhiên để Chu Như Ngọc đảm nhiệm một nhân vật quan trong như vậy.
Nhớ lại ngày hôm đó bắt gặp Vĩ Vịnh Phong và Cao Mỹ Kiều ở quán cá dưa muối, tới nay Chu Như Ngọc có thể đảm nhận vai diễn này, Nhã Phương dường như đã hiểu ra nguyên nhân từ đâu mà có.
Nhìn vào bức ảnh thông báo chính thức của Chu Như Ngọc trên màn hình, đáy mắt Đường Nhã Phương lộ ra vẻ khinh thường, người phụ nữ thực sự rất ích kỷ, vì lợi ích cá nhận ngay đến cả chồng sắp cưới của mình cô ta cũng có thể lợi dụng, thật không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả về con người này nữa rồi! Nhấc cốc nước trên bàn lên rồi nhấp một ngụm, ánh mắt không rời khỏi màn hình, khỏe mỗi cô khẽ cong lên:
“Chu Như Ngọc, cô phải leo lên thật cao vào, càng cao càng tốt, tới lúc đó ngã mới thật sự đau!”
Trong nhà hàng.
Bầu không khi ở đây yên tĩnh và ấm áp, ánh đèn vàng từ trên cao rọi xuống khiến món ăn trông càng thêm hấp dẫn.
Gắp một miếng cá bỏ vào miệng, Đường Nhã Phương cắn đũa, ánh mắt hướng về phía người đàn ông đối diện, vẻ do dự hiện lên qua đôi mắt của cô.
Cảm nhận thấy ánh mắt của cô đang rơi trên người mình, người đàn ông ngước mắt hỏi:
"Sao vậy?”
Đường Nhã Phương vội bỏ đũa xuống, hai bàn tay đặt ngay ngắn trên bàn, khéo léo nói:
“Ngày mai em sẽ trở lại làm việc.”
Thấy đầu lông mày của anh dường như hơi chau lại, cô vội vàng bổ sung thêm một câu: “Vết thương của em đã lành rồi.”
Nghe thấy câu nói này của cô, anh nhướng mày hỏi:
“Em sợ anh không đồng ý cho em đi làm sao?”
“Cũng không phải.” Đường Nhã Phương mím môi.
“Em chỉ là sợ anh không yên tâm mà thôi.”
Nghe cô nói vậy, Lục Đình Vỹ bật cười, gật đầu:
“Anh quả thực không yên tâm.” Anh không yên tâm thật sao?
Đường Nhã Phương mím môi lo lắng, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại, nở một nụ cười thật tươi, cô nói:
“Có ở đây, em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
“Phi Mạc?” Lục Đình Vỹ ngước mày nói: "Bây giờ anh ta đang ở miền Nam.
“Miền Nam?” Đường Nhã Phương ngạc nhiên lên tiếng : “Tại sao anh ta lại tới miền Nam?”
Anh không trả lời, chỉ chăm chú nhìn vào cô.
Đường Nhã Phương nhíu mày, thăm dò hỏi: “Chẳng lẽ là vì em sao?”
Lục Đình Vỹ không thừa nhận cũng không phủ nhận, mỉm cười rồi nói:
“Muốn đi làm thì đi làm, không cần quá để tâm tới suy nghĩ của anh.”
Nghe anh đột nhiên nói như vậy, Đường Nhã Phương nhất thời không phản ứng kịp, vội hỏi: "Anh...đồng ý để em...đi làm sao?”
Lục Đình Vũ bật cười: “Anh cũng không có không đồng ý mà.”
Điều đó cũng đúng! Đường Nhã Phương phấn khích nói: “Vậy thì từ mai em sẽ đi làm."
“Ừm.” Anh nhẹ giọng trả lời, sau đó cúi đầu tiếp tục dùng bữa.
Bầu không khí trong nhà hàng yên tĩnh trở lại, nhưng không bao lâu sau, giọng nói của cô một lần nữa vang lên:
“Đình Vỹ, anh phái Phi Mạc tới miền Nam, có phải quá tàn nhẫn rồi không? Em bị bỏng là vì Lạc Bích Nguyệt, không liên quan tới Phi Mạc.
Phi Mạc dù sao cũng là anh họ của anh, miền Nam là ở đâu chứ, sao anh nỡ để anh ta tới đó chứ?”
Giọng nói của cô liên tiếp vang bên tai, Lục Đình Vỹ lại vờ như không nghe thấy, chậm rãi ăn hết canh trong bát.
Đưa tay cầm lên một tờ khăn ướt để lau miệng, lúc này anh mới ngước mắt nhìn vào Đường Nhã Phương vẫn đang thao thao bất tuyệt ở phía đối diện.
Như có hàng ngàn những vì sao lấp lánh ẩn sâu trong đôi mắt, bờ môi mỏng khẽ cong lên, anh chậm rãi nói:
“Anh ta không đi thì anh đi.”
Một câu nói như muốn trực tiếp giết chết Đường Nhã Phương, vốn còn định thay Phi Mạc nói vài câu, cô lập tức đổi giọng nói:
“Thực ra thì Phi Mạc vẫn còn trẻ, rèn luyện một chút cũng có cái tốt của nó”
Lục Đình Vỹ dịu dàng nhìn cô, một nụ cười nhạt xuất hiện trên bờ môi anh.
Còn Phi Mạc ở miền Nam xa xôi đang không ngừng liên tục hắt hơi, ngước mắt nhìn lên đám người canh giữ đang nhìn chằm chằm về phía mình, những giọt nước mắt vô thức trào ra.
Trời ơi, tại sao tôi lại phải đến một nơi quái quỷ như vậy?
Ngày hôm sau, Đường Nhã Phương tới công ty từ rất sớm, Lê Na gọi cô vào phòng làm việc của mình.
“Sức khỏe đã tốt hơn chưa?” Lê Na hỏi.
Đường Nhã Phương mỉm cười:
“Cảm ơn, đã đỡ hơn rất nhiều rồi.”
Lê Na gật đầu, chần chừ vài giây rồi nói:
“Lạc Bích Nguyệt vốn đã bị tổng giám đốc cách chức rồi, nhưng không ngờ rằng giám đốc Tô lại tới tìm tôi đòi người, Lạc Bích Nguyệt trở thành trợ lý của cô ấy.
Do vậy...!Lê Na áy náy cười.
“Tôi rất xin lỗi vì đã không giúp được cô.”
Đường Nhã Phương lắc đầu:
“Không sao, Lạc Bích Nguyệt là người thế nào, cả cô và tôi chắc có lẽ đều rất rõ, cô ta tuyệt đối sẽ không chịu khuất phục trước tôi, vì vậy việc cô ta trở thành trợ lý của giám đốc Tô, đây hoàn toàn là điều có thể ngờ tới trước.”
“Cũng đúng.
Chỉ là....!Lê Na khẽ thở dài, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.
“Tình hình của cô ở công ty e rằng sẽ càng khó khăn hơn.”
Đường Nhã Phương thản nhiên cười: “ Tôi không sợ, cùng lắm quân tới thì cản, nước tới thì chặn thôi.”
Nghe cô nói như vậy, hai mắt Lê Na hiện lên vẻ ngưỡng mộ, cô phấn khích nói: “Vẻ điềm tĩnh của cô khiến tôi vô cùng nể phục.
Đường Nhã Phương mỉm cười, không nói gì thêm.
Cả hai người cùng nói thêm một số chuyện liên quan tới công việc, sau đó Đường Nhã Phương mới đi ra ngoài.
Những người ủng hộ Lạc Bích Nguyệt vốn đang tán gẫu tám chuyện vui vẻ, vừa nhìn thấy sự xuất hiện của Đường Nhã Phương, sắc mặt của ai nấy đều thay đổi, bộ dạng như vừa nhìn thấy ma vậy.
Đường Nhã Phương liếc mắt nhìn bọn họ, khỏe môi cô khẽ cong lên, một nụ cười đầy vẻ chế nhạo được để lộ ra.
Đi về phía vị trí làm việc của mình rồi ngồi xuống, Tống An Nhi đột nhiên từ đâu đó chạy tới, vội vàng hỏi:
“Vết thương của cậu đã khỏi chưa? Sao không để thêm vài ngày nữa hãng đi làm? Sao không nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa chứ?”
Đường Nhã Phương mở máy tính, sau đó ngoảnh đầu nhìn cô, nửa đùa nửa thật nói:
“Là vì mình nhớ cậu đó.”
“Bớt bớt đi.” Tống An Nhi bĩu môi nói: “Cậu có giám đốc Lục nhà cậu ở bên cạnh rồi, còn nhớ tới mình nữa sao?”
Đường Nhã Phương bật cười, đưa tay véo má cô:
“Được rồi, không phải mình nhớ cậu, mình chỉ là cảm thấy mọi chuyện đang ngày càng vui hơn rồi, muốn nhanh chóng quay trở lại làm việc”.