Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: Tâm tư của phụ nữ
Mấy ngày sau đó, tất cả đều rất bình yên, mãi cho đến gần tối hôm nay, tôi vừa chuẩn bị rời khỏi công ty thì nhận được cuộc gọi của Bạch Tuyết Nghênh.
“Đêm nay cậu có rảnh không?” Giọng nói khàn khàn của Bạch Tuyết Nghênh truyền đến từ đầu bên kia.
Nghe qua giọng nói, có vẻ như cô ấy đã khóc.
“Có.” Tôi gật gật đầu.
“Vậy đi uống rượu với tôi đi, tiện thể tôi đưa món đồ cậu muốn cho cậu luôn.” Bạch Tuyết Nghênh nói với tôi bằng giọng điệu nhu nhược.
“Được.”
“Gặp lại ở chỗ cũ.”
...
Cúp điện thoại, nửa tiếng sau, chúng tôi một trước một sau đi tới cửa hàng đồ Tây yên tĩnh, nơi mà chúng tôi ăn với nhau lần đầu tiên kia.
Hôm nay cô ấy mặc một bộ váy dài, sườn váy có vết xẻ vô cùng cao.
Tuy Bạch Tuyết Nghênh đã trang điểm tỉ mỉ nhưng vẫn không che giấu được sự thật là cô ấy đã khóc đến đỏ ửng cả hai mắt.
Dù vậy đêm nay cô ấy vẫn xinh đẹp lạ thường, thậm chí còn có một phong vị rất khác.
Thế nên tôi không đành lòng nhìn cô ấy nhiều thêm vài lần.
“Có cái gì đẹp đâu, muốn nhìn tôi bẽ mặt đấy à?” Bạch Tuyết Nghênh trừng mắt nhìn tôi, bĩu môi hỏi.
“Đương nhiên không phải, cái tôi nhìn là gương mặt xinh đẹp của chị.” Tôi cười cười, vừa nói vừa rót một ly rượu vang đỏ cho Bạch Tuyết Nghênh.
“Phụ nữ ly hôn thì còn gì xinh đẹp nữa...” Bạch Tuyết Nghênh nói xong, khẽ đưa mắt lườm tôi, trong ánh mắt lộ rõ vẻ u buồn và thương cảm.
Tuy gương mặt cô ấy tiều tụy hơn vài phần so với mấy ngày trước, nhưng đồng thời cũng trở nên càng trưởng thành hơn, càng quyến rũ hơn.
“Ly hôn với Cao Phong, đối với chị mà nói cũng không phải là chuyện xấu. Nào, chúc chị sẽ có một tương lai tốt đẹp.” Tôi nâng ly rượu lên, ngước mắt nói với Bạch Tuyết Nghênh.
“Nào có chuyện dễ dàng như vậy...”
Bạch Tuyết Nghênh cười khổ lắc đầu, mặc dù tâm trạng không vui nhưng vẫn nâng ly rượu lên, sảng khoái chạm ly với tôi.
Ừng ực ừng ực!
Sau khi chạm ly xong, cô ấy trực tiếp ngẩng đầu lên, uống hết nguyên một ly rượu vang đỏ...
“Người ơi sao bỏ ta đi, ngày qua đã mất còn chi hỡi người? Làm lòng ta rối bời, ngày nay thêm nặng, khôn vơi nỗi buồn...” Uống hết ly rượu, cô ấy nằm sấp xuống bàn, chăm chú nhìn ly rượu rỗng không trong tay, miệng lẩm bẩm khe khẽ.
Thật ra tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô ấy lúc này.
Dù đã chẳng còn đáng giá nữa nhưng ít nhất đã từng có được.
Người sẽ thay đổi nhưng ký ức sẽ không thay đổi.
Thế nên chắc hẳn sẽ thấy buồn bã đau lòng.
Dù cho trốn được một đêm uống rượu ca hát, cũng không trốn được con phố bốn bề vắng lặng.
Thậm chí tôi có thể đoán được, chờ đến khi tôi và Liễu Tâm Thuần ly hôn, rất có thể tôi cũng sẽ say bí tỉ một bữa.
“Én thu bay với gió ngàn, lầu cao say khướt cảnh buồn mênh mang!”
Đúng lúc này, đột nhiên Bạch Tuyết Nghênh ngẩng đầu lên, vừa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, vừa rót một ly nữa cho mình.
“Chị vẫn nên uống ít thôi, để tôi uống thay chị.”
Thấy Bạch Tuyết Nghênh muốn uống một ly giải sầu nữa, tôi vội vàng giành lấy ly rượu trong tay cô ấy, uống sạch ly rượu này thay cô ấy.
“Vì sao... Vì sao anh ta có thể tuyệt tình như vậy... Thậm chí còn đồng ý ly hôn ngay mà chẳng thèm chớp mắt lấy một cái? Vì sao chứ...” Bạch Tuyết Nghênh chua xót nói, nước mắt không biết từ lúc nào đã chảy xuống.
Thành thật mà nói, cảnh tượng này thực sự khiến người ta thấy rất đau lòng.
Cho dù kiên cường lâu hơn nữa thì vẫn sẽ có lúc mỏi mệt.
Thấy cô ấy khóc buồn bã như thế, tôi đành phải đứng dậy, từ ngồi đối diện chuyển thành ngồi bên cạnh cô ấy, tạm thời cho cô ấy một bờ vai để có thể dựa vào.
“Không vì sao cả, chỉ có thể nói ngay từ đầu, chúng ta đã không chọn đúng người.” Tôi vừa dùng giấy ăn nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ấy, vừa thương tiếc nói với cô ấy.
“Không được, tuyệt đối không thể để anh ta được lợi!”
Đột nhiên Bạch Tuyết Nghênh ngồi thẳng dậy, ánh mắt cũng từ u buồn biến thành giận dữ.
Chỉ thấy cô ấy mở túi xách của mình, lấy một đống tài liệu ra.
“Số tài liệu này có toàn bộ ghi chép giao dịch của tập đoàn Thiên Khải và tập đoàn Ngân Hà, mỗi bên đã mở một tài khoản ngầm, hai tập đoàn này đã dùng nó để giao dịch trốn thuế."
"Mặc dù hai tài khoản đó cũng không trực thuộc danh nghĩa của hai tập đoàn, nhưng chỉ cần để toà án đến ngân hàng điều tra hướng rót nguồn tiền vốn của hai tài khoản này, là có thể định tội bọn họ ngay lập tức!”
Sau khi Bạch Tuyết Nghênh nói xong thì giao cả đống tài liệu dày cộp này vào trong tay tôi.
“Cậu đi tố giác bọn họ đi, bây giờ tôi đã không còn là người phụ trách của tập đoàn Thiên Khải nữa, với lại tôi cũng chẳng ăn một đồng tiền nào từ đó, cho nên sẽ không liên lụy đến tôi đâu.”
Trong đôi mắt cô ấy tràn đầy vẻ kiên quyết và cả sự thất vọng buồn lòng.
Thật ra tôi cũng biết, trước đây cô ấy không muốn giao tài liệu sớm như vậy cho tôi là bởi vì cô ấy còn ôm một chút ảo tưởng về Cao Phong.
Nhưng hiện thực đã dạy cho cô ấy rằng khi một người đàn ông thay lòng đổi dạ, thì sẽ không thể nào trở về như trước được nữa.
“Được.” Tôi nhận tài liệu, nghiêm túc gật đầu với Bạch Tuyết Nghênh.
Có số tài liệu này, Cao Phong và Tần Sở Thiên chắc chắn sẽ tiêu đời!
“Hơn nữa sau này chúng ta vẫn không nên thân thiết như vậy làm gì. Từ nay về sau, tôi với cậu sẽ chỉ là đối tác trong chuyện làm ăn thôi.” Biểu cảm của Bạch Tuyết Nghênh trở nên nghiêm túc, cô ấy trịnh trọng nói với tôi.
Sau khi nói xong, cô ấy còn cố ý dịch người về một bên để tránh ngồi gần tôi quá.
“Ừ, được thôi.” Tôi gật đầu với Bạch Tuyết Nghênh, không nhiều lời nữa, cũng không cưỡng ép cô ấy cái gì.
Trước đây cô ấy là vợ của Cao Phong, cô ấy bồi thường tôi thay cho Cao Phong, để tôi cắm sừng ngược lại Cao Phong.
Mặc dù cô ấy cũng từng nói với tôi rằng, nếu người phụ nữ của tôi đã không còn nữa, vậy thì để cô ấy đền cho tôi một người phụ nữ khác.
Nhưng bây giờ cô ấy đã ly hôn với Cao Phong cho nên không còn nợ nần tôi bất cứ thứ gì.
Tôi cũng không muốn giậu đổ bìm leo.
“Ngô Song, coi như tôi kính cậu ly rượu này đi. Cảm ơn cậu vì lúc trước đã không trực tiếp công bố đoạn ghi âm đó ra ngoài, cho tôi thời gian thoát khỏi tập đoàn Thiên Khải.”
Lúc này, Bạch Tuyết Nghênh rót một ly rượu cho bản thân, đồng thời cũng rót đầy ly rượu của tôi, ngước đôi mắt lấp lánh nước lên nói với tôi.
“Ha ha, chuyện quá khứ thôi, đừng nhắc lại làm gì.”
Tôi xấu hổ cười cười, bưng ly rượu lên, uống cạn sạch ly rượu trước cô ấy.
Lúc ấy quả thật tôi đã tức đến điên người, chuẩn bị trực tiếp cầm đoạn ghi âm kia đi tố giác Cao Phong!
Một khi tôi làm như vậy, chắc chắn tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Khải là Bạch Tuyết Nghênh sẽ phải chịu liên lụy.
May mà không làm như vậy, nếu không tôi cũng không thể nào nắm được nhược điểm của Tần Sở Thiên!
Thế nên mới nói phải suy nghĩ mọi chuyện cho thật kỹ càng, xúc động thì chỉ làm ra những việc khiến bản thân phải hối hận mà thôi.
“Được, không nhắc tới thì không nhắc tới. Nào, uống rượu!” Bấy giờ Bạch Tuyết Nghênh mới chịu để lộ nụ cười, tiếp tục rót một ly cho tôi.
Quả thực rượu có thể tiêu trừ phiền muộn.
“Rót cho tôi nhiều như vậy, không sợ lát nữa tôi không buông tha chị à?” Tôi nhìn ly rượu vang đỏ tràn đầy trước mặt này, rồi lại nhìn Bạch Tuyết Nghênh xinh đẹp như hoa dưới ánh đèn, cười xấu xa hỏi cô ấy.
Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy rất dễ khiến người khác phải động lòng.
“Sợ cái gì chứ? Bây giờ chính là xã hội pháp trị, nếu như cậu không buông tha tôi, tôi có quyền đi kiện cậu!”
Nói xong, Bạch Tuyết Nghênh nhẹ nhàng mỉm cười với tôi, sau đó bưng ly rượu lên, khẽ chạm vào ly của tôi...
...
Vô tình đã sắp uống hết hai bình rượu vang đỏ.
Trong lúc đó, chúng tôi tán gẫu hết chuyện trên trời dưới đất, trò chuyện vô cùng hợp ý.
Cô ấy đã hơi say, đột nhiên kéo tay của tôi lại, sáp đến bên tai tôi dịu dàng nói: “Đi, mang tôi tới xe của cậu đi...”
“Vừa rồi chẳng phải chị còn tuyên bố muốn kiện tôi à?” Tôi nhếch khóe miệng lên, cười hỏi ngược lại cô ấy.
Tâm tư của phụ nữ thật là khó hiểu!
Vừa rồi còn luôn miệng nói muốn phân rõ giới hạn, giữ khoảng cách với nhau, kết quả bây giờ lại nuốt lời...
“Đêm nay cậu có rảnh không?” Giọng nói khàn khàn của Bạch Tuyết Nghênh truyền đến từ đầu bên kia.
Nghe qua giọng nói, có vẻ như cô ấy đã khóc.
“Có.” Tôi gật gật đầu.
“Vậy đi uống rượu với tôi đi, tiện thể tôi đưa món đồ cậu muốn cho cậu luôn.” Bạch Tuyết Nghênh nói với tôi bằng giọng điệu nhu nhược.
“Được.”
“Gặp lại ở chỗ cũ.”
...
Cúp điện thoại, nửa tiếng sau, chúng tôi một trước một sau đi tới cửa hàng đồ Tây yên tĩnh, nơi mà chúng tôi ăn với nhau lần đầu tiên kia.
Hôm nay cô ấy mặc một bộ váy dài, sườn váy có vết xẻ vô cùng cao.
Tuy Bạch Tuyết Nghênh đã trang điểm tỉ mỉ nhưng vẫn không che giấu được sự thật là cô ấy đã khóc đến đỏ ửng cả hai mắt.
Dù vậy đêm nay cô ấy vẫn xinh đẹp lạ thường, thậm chí còn có một phong vị rất khác.
Thế nên tôi không đành lòng nhìn cô ấy nhiều thêm vài lần.
“Có cái gì đẹp đâu, muốn nhìn tôi bẽ mặt đấy à?” Bạch Tuyết Nghênh trừng mắt nhìn tôi, bĩu môi hỏi.
“Đương nhiên không phải, cái tôi nhìn là gương mặt xinh đẹp của chị.” Tôi cười cười, vừa nói vừa rót một ly rượu vang đỏ cho Bạch Tuyết Nghênh.
“Phụ nữ ly hôn thì còn gì xinh đẹp nữa...” Bạch Tuyết Nghênh nói xong, khẽ đưa mắt lườm tôi, trong ánh mắt lộ rõ vẻ u buồn và thương cảm.
Tuy gương mặt cô ấy tiều tụy hơn vài phần so với mấy ngày trước, nhưng đồng thời cũng trở nên càng trưởng thành hơn, càng quyến rũ hơn.
“Ly hôn với Cao Phong, đối với chị mà nói cũng không phải là chuyện xấu. Nào, chúc chị sẽ có một tương lai tốt đẹp.” Tôi nâng ly rượu lên, ngước mắt nói với Bạch Tuyết Nghênh.
“Nào có chuyện dễ dàng như vậy...”
Bạch Tuyết Nghênh cười khổ lắc đầu, mặc dù tâm trạng không vui nhưng vẫn nâng ly rượu lên, sảng khoái chạm ly với tôi.
Ừng ực ừng ực!
Sau khi chạm ly xong, cô ấy trực tiếp ngẩng đầu lên, uống hết nguyên một ly rượu vang đỏ...
“Người ơi sao bỏ ta đi, ngày qua đã mất còn chi hỡi người? Làm lòng ta rối bời, ngày nay thêm nặng, khôn vơi nỗi buồn...” Uống hết ly rượu, cô ấy nằm sấp xuống bàn, chăm chú nhìn ly rượu rỗng không trong tay, miệng lẩm bẩm khe khẽ.
Thật ra tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô ấy lúc này.
Dù đã chẳng còn đáng giá nữa nhưng ít nhất đã từng có được.
Người sẽ thay đổi nhưng ký ức sẽ không thay đổi.
Thế nên chắc hẳn sẽ thấy buồn bã đau lòng.
Dù cho trốn được một đêm uống rượu ca hát, cũng không trốn được con phố bốn bề vắng lặng.
Thậm chí tôi có thể đoán được, chờ đến khi tôi và Liễu Tâm Thuần ly hôn, rất có thể tôi cũng sẽ say bí tỉ một bữa.
“Én thu bay với gió ngàn, lầu cao say khướt cảnh buồn mênh mang!”
Đúng lúc này, đột nhiên Bạch Tuyết Nghênh ngẩng đầu lên, vừa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, vừa rót một ly nữa cho mình.
“Chị vẫn nên uống ít thôi, để tôi uống thay chị.”
Thấy Bạch Tuyết Nghênh muốn uống một ly giải sầu nữa, tôi vội vàng giành lấy ly rượu trong tay cô ấy, uống sạch ly rượu này thay cô ấy.
“Vì sao... Vì sao anh ta có thể tuyệt tình như vậy... Thậm chí còn đồng ý ly hôn ngay mà chẳng thèm chớp mắt lấy một cái? Vì sao chứ...” Bạch Tuyết Nghênh chua xót nói, nước mắt không biết từ lúc nào đã chảy xuống.
Thành thật mà nói, cảnh tượng này thực sự khiến người ta thấy rất đau lòng.
Cho dù kiên cường lâu hơn nữa thì vẫn sẽ có lúc mỏi mệt.
Thấy cô ấy khóc buồn bã như thế, tôi đành phải đứng dậy, từ ngồi đối diện chuyển thành ngồi bên cạnh cô ấy, tạm thời cho cô ấy một bờ vai để có thể dựa vào.
“Không vì sao cả, chỉ có thể nói ngay từ đầu, chúng ta đã không chọn đúng người.” Tôi vừa dùng giấy ăn nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ấy, vừa thương tiếc nói với cô ấy.
“Không được, tuyệt đối không thể để anh ta được lợi!”
Đột nhiên Bạch Tuyết Nghênh ngồi thẳng dậy, ánh mắt cũng từ u buồn biến thành giận dữ.
Chỉ thấy cô ấy mở túi xách của mình, lấy một đống tài liệu ra.
“Số tài liệu này có toàn bộ ghi chép giao dịch của tập đoàn Thiên Khải và tập đoàn Ngân Hà, mỗi bên đã mở một tài khoản ngầm, hai tập đoàn này đã dùng nó để giao dịch trốn thuế."
"Mặc dù hai tài khoản đó cũng không trực thuộc danh nghĩa của hai tập đoàn, nhưng chỉ cần để toà án đến ngân hàng điều tra hướng rót nguồn tiền vốn của hai tài khoản này, là có thể định tội bọn họ ngay lập tức!”
Sau khi Bạch Tuyết Nghênh nói xong thì giao cả đống tài liệu dày cộp này vào trong tay tôi.
“Cậu đi tố giác bọn họ đi, bây giờ tôi đã không còn là người phụ trách của tập đoàn Thiên Khải nữa, với lại tôi cũng chẳng ăn một đồng tiền nào từ đó, cho nên sẽ không liên lụy đến tôi đâu.”
Trong đôi mắt cô ấy tràn đầy vẻ kiên quyết và cả sự thất vọng buồn lòng.
Thật ra tôi cũng biết, trước đây cô ấy không muốn giao tài liệu sớm như vậy cho tôi là bởi vì cô ấy còn ôm một chút ảo tưởng về Cao Phong.
Nhưng hiện thực đã dạy cho cô ấy rằng khi một người đàn ông thay lòng đổi dạ, thì sẽ không thể nào trở về như trước được nữa.
“Được.” Tôi nhận tài liệu, nghiêm túc gật đầu với Bạch Tuyết Nghênh.
Có số tài liệu này, Cao Phong và Tần Sở Thiên chắc chắn sẽ tiêu đời!
“Hơn nữa sau này chúng ta vẫn không nên thân thiết như vậy làm gì. Từ nay về sau, tôi với cậu sẽ chỉ là đối tác trong chuyện làm ăn thôi.” Biểu cảm của Bạch Tuyết Nghênh trở nên nghiêm túc, cô ấy trịnh trọng nói với tôi.
Sau khi nói xong, cô ấy còn cố ý dịch người về một bên để tránh ngồi gần tôi quá.
“Ừ, được thôi.” Tôi gật đầu với Bạch Tuyết Nghênh, không nhiều lời nữa, cũng không cưỡng ép cô ấy cái gì.
Trước đây cô ấy là vợ của Cao Phong, cô ấy bồi thường tôi thay cho Cao Phong, để tôi cắm sừng ngược lại Cao Phong.
Mặc dù cô ấy cũng từng nói với tôi rằng, nếu người phụ nữ của tôi đã không còn nữa, vậy thì để cô ấy đền cho tôi một người phụ nữ khác.
Nhưng bây giờ cô ấy đã ly hôn với Cao Phong cho nên không còn nợ nần tôi bất cứ thứ gì.
Tôi cũng không muốn giậu đổ bìm leo.
“Ngô Song, coi như tôi kính cậu ly rượu này đi. Cảm ơn cậu vì lúc trước đã không trực tiếp công bố đoạn ghi âm đó ra ngoài, cho tôi thời gian thoát khỏi tập đoàn Thiên Khải.”
Lúc này, Bạch Tuyết Nghênh rót một ly rượu cho bản thân, đồng thời cũng rót đầy ly rượu của tôi, ngước đôi mắt lấp lánh nước lên nói với tôi.
“Ha ha, chuyện quá khứ thôi, đừng nhắc lại làm gì.”
Tôi xấu hổ cười cười, bưng ly rượu lên, uống cạn sạch ly rượu trước cô ấy.
Lúc ấy quả thật tôi đã tức đến điên người, chuẩn bị trực tiếp cầm đoạn ghi âm kia đi tố giác Cao Phong!
Một khi tôi làm như vậy, chắc chắn tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Khải là Bạch Tuyết Nghênh sẽ phải chịu liên lụy.
May mà không làm như vậy, nếu không tôi cũng không thể nào nắm được nhược điểm của Tần Sở Thiên!
Thế nên mới nói phải suy nghĩ mọi chuyện cho thật kỹ càng, xúc động thì chỉ làm ra những việc khiến bản thân phải hối hận mà thôi.
“Được, không nhắc tới thì không nhắc tới. Nào, uống rượu!” Bấy giờ Bạch Tuyết Nghênh mới chịu để lộ nụ cười, tiếp tục rót một ly cho tôi.
Quả thực rượu có thể tiêu trừ phiền muộn.
“Rót cho tôi nhiều như vậy, không sợ lát nữa tôi không buông tha chị à?” Tôi nhìn ly rượu vang đỏ tràn đầy trước mặt này, rồi lại nhìn Bạch Tuyết Nghênh xinh đẹp như hoa dưới ánh đèn, cười xấu xa hỏi cô ấy.
Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy rất dễ khiến người khác phải động lòng.
“Sợ cái gì chứ? Bây giờ chính là xã hội pháp trị, nếu như cậu không buông tha tôi, tôi có quyền đi kiện cậu!”
Nói xong, Bạch Tuyết Nghênh nhẹ nhàng mỉm cười với tôi, sau đó bưng ly rượu lên, khẽ chạm vào ly của tôi...
...
Vô tình đã sắp uống hết hai bình rượu vang đỏ.
Trong lúc đó, chúng tôi tán gẫu hết chuyện trên trời dưới đất, trò chuyện vô cùng hợp ý.
Cô ấy đã hơi say, đột nhiên kéo tay của tôi lại, sáp đến bên tai tôi dịu dàng nói: “Đi, mang tôi tới xe của cậu đi...”
“Vừa rồi chẳng phải chị còn tuyên bố muốn kiện tôi à?” Tôi nhếch khóe miệng lên, cười hỏi ngược lại cô ấy.
Tâm tư của phụ nữ thật là khó hiểu!
Vừa rồi còn luôn miệng nói muốn phân rõ giới hạn, giữ khoảng cách với nhau, kết quả bây giờ lại nuốt lời...