Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 193
″ Cứu người mẹ" Phùng Thiếu Diễm không chút nghĩ ngợi nói "Nếu như đứa bé có thể sống thì điều đó là tốt nhất"
"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức"
Sau ba giờ phẫu thuật cuối cùng Thẩm Tử Quân cũng tỉnh lại "Bác sĩ con của tôi đâu?" Cô kéo một bác sĩ ở gần đó như phát điên hét loạn.
"Cô Thẩm chúng tôi đã làm theo ý muốn của chồng cô là lấy đứa bé ra!"
"… "Thẩm Tử Quân nhìn cái bụng tròn đã xẹp xuống, trong đầu trống rỗng.
"Thẩm Tử Quân, tôi đã lấy con ra! Từ nay về sau, chúng ta, nước giếng không phạm nước sông !" Phùng Thiếu Diễm lãnh khốc nói, Thẩm Tử Quân vừa mới tỉnh lại lại nghe thấy anh nói như vậy, tim đau đớn như bị dao cắt.
"Phùng Thiếu Diễm! Tại sao anh lại giết con của tôi, tôi muốn anh đền mạng!" Thẩm Tử Quân nổi điên.
"Tôi đã cảnh báo cô trước chuyện đến lúc này cũng là do cô tự tìm! Tự giải quyết cho tốt đi!" Phùng Thiếu Diễm xoay người muốn rời đi lại bị Thẩm Tử Quân giữ lại. Anh dùng sức đẩy cô ra, làm cô ngã lăn xuống đất.
"Anh, đền mạng"
"Buông tay!"
Anh đi cô gào khóc ở phía sau. Khóc mãi cho đến khi ruột gan anh đứt từng khúc khóc mãi cho đến khi hai mắt anh cũng mơ hồ đẫm lệ. . . sau khi rời khỏi Phùng Thiếu Diễm cũng không về nhà mà đi đến một quán rượu uống đến say mèm.
Trời đã sáng, tất cả đã kết thúc, Lâm Thi Ngữ nghĩ suốt cả một đêm cuối cùng cũng đưa ra một quyết định cô phải hướng về phía trước, đối mặt với mối thù của cả nhà cũng như tình cảm của chính mình. Còn những chuyện khác cứ đi từng bước từng bước thôi. Các anh đương nhiên sẽ không bỏ qua cho nhà họ Trác mà nhà họ Trác cũng không thể ngồi chờ chết. Cô bị kẹp ở giữa khó khăn quyết định nên trước hết cô phải giữ yên lặng. Chắc chắn rằng chuyện này sẽ có phương pháp giải quyết tốt nhất. Nghĩ đến đây cô mới thở phào một cái từ từ nhắm mắt lại.
Trác Minh Liệt thấy cuối cùng cô cũng thở đều đều, biết là cô đã ngủ thiếp đi, cũng biết là cô đã có quyết định cho một số chuyện. Hi vọng tất cả đều có kết quả tốt.
Tám giờ ông ngoại gọi điện thoại tới. Trác Minh Liệt bế Lâm Thi Ngữ nhẹ nhàng để lên giường rồi đi đến phòng khách nghe điện thoại.
"Trác Minh Liệt ông đã chuẩn bị người cho cháu xong rồi. Gặp bọn họ thì hãy nói tên ông ra họ sẽ không làm khó cháu đâu"
"Sớm biết bọn họ có quen ông thì tối hôm qua đã không xảy ra thảm kịch!" Trác Minh Liệt than thở.
"Đứa ngốc ông ngoại cũng không phải là vạn năng, bảo anh nói tên ông ra là để cho họ biết chúng ta không phải dạng người dễ bị bắt nạt!" Ông ngoại nói. . .
Cúp điện thoại Trác Minh Liệt trở lại trong phòng, Lâm Thi Ngữ vẫn còn đang ngủ say. Anh biết cả đêm qua cô cũng không ngủ ngon, ánh mặt trời nhàn nhạt từ trong khe hở rèm của cửa sổ len lén chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh khiết của Lâm Thi Ngữ, làm cô thánh khiết như thiên sứ. Trác Minh Liệt nhếch khóe miệng lên, hôn nhẹ trên trán cô. Sau đó đi ra cửa.
Tử Đồ Mi vì bọn họ mà chết, dù anh không cứu được cô, nhưng cũng sẽ trả lại cho cô một tôn nghiêm.
Trác Minh Liệt mang theo thuộc hạ đi đến khu rừng rậm tối hôm qua. Nhưng tất cả mọi thứ đều yên binh như chưa từng có chuyện gì xảy ra qua.
Đoàn người rẹp cây cỏ dại tiến vào khu vực nhưng chỉ thấy một mảnh hỗn độn. Mấy gian nhà nhỏ tan hoang đã bị cháy sạch không còn hình dáng như trước, người ở đây cũng không biết đi đâu hết.
Trác Minh Liệt nghiêm túc, Tử Đồ Mi bị rắn độc cắn nhất định là đã không còn sống mà bản thân cô lại không có giá trị lợi dụng gì, chắc chắn rằng bọn chúng sẽ vứt thi thể của cô đi .
Cuối cùng sau một thời gian tìm kiếm dài bọn họ cũng tìm được thi thể của Tử Đồ Mi ở sau mái nhà xụp. Thảm không nỡ nhìn làm cho mọi người phải nhắm mắt lại. Trác Minh Liệt thở một hơi thật dài trầm thống bảo thuộc hạ lấy vải bọc thi thể cô lại . Anh thực sự không nhìn ra được cái xác này lúc trước từng là một con người.
Cái chết đột nhiên của Tử Đồ Mi làm cho Trác Minh Liệt ít nhiều chũng thấu hiểu cuộc sống có rất nhiều bất ngờ, số mệnh đã định muốn tránh cũng không được.
Chuông điện thoại di động chợt vang lên.
"Alo thưa tổng giám đốc . Không hiểu Phùng Thiếu Diễm bị thần kinh hay sao anh ta lại bắt đầu bán tháo số lượng lớn cổ phần của công ty rồi ! Nhiều người chơi cổ phiếu cũng chịu ảnh hưởng của anh ta nên đồng loạt bán cố phần ra làm cho lòng người bàng hoàng, tình huống của công ty đang nguy cấp!"
" Phùng Thiếu Diễm đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ ! Anh ta thật là cố chấp!" Trác Minh Liệt cắn răng nghiến lợi "Các cậu hãy tìm cách làm cho tình hình ổn định trước tôi sẽ trở về ngay lập tức!"
Phùng Thiếu Diễm say đến lỗi không biết đường về phải nhờ đến thuộc hạ đưa về nhà riêng, trước đây nghe người ta nói chỉ muốn say không muốn tỉnh anh không hiểu giờ đây thực sự anh chỉ muốn thế chỉ muốn say say mãi. Lần báo thù đã làm cho anh đau đến tận cùng có lẽ cả đời này cũng không lành được. Bóng tối trong thế giới của anh càng ngày càng đen, sâu như vực thẳm.
" Chủ nhân tỉnh"
"Tử Quân sao rồi, đứa bé đâu?" Anh chợt thức tỉnh phát hiện mình đã nằm ở trong nhà.
" Tiểu thư Thẩm Tử Quân đã bình an, đứa bé chúng tôi đã mang đến, vừa rồi bệnh viện gọi tới nói về cơ bản thì tình huống của đứa bé cũng ổn định"
Phùng Thiếu Diễm thở dài một tiếng, chân mày nhíu chặt cũng dãn ra. Trời cao từ bi cuối cùng cũng cho anh một chút ấp áp.
"Chúng ta đã thu hồi xong tiền của Trác thị chưa?"
"Đã thu lại được một ít nhưng vì cổ phiếu ngã giá tổn thất rất nhiều tiền"
"Không sao , cậu hãy mang số tiền này đầu tư cho Thẩm thị đi"
Trác Minh Liệt nhanh chóng chạy về công ty lập tức tập hợp hội nghị khẩn cấp, hiện này Trác thị đang ở tình trang bấp bênh, dù chỉ một cơn gió thổi cỏ lay cũng có thể đưa Trác thị vào chỗ chết.
"Tổng giám đốc, tôi cảm thấy đây là thơi cơ tốt nhất để chúng ta lấy lại số cổ phần mà Phùng Thiếu Diễm đang nắm trong tay!"
"Nói thì dẽ nhưng chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Trên tang cao mọi người đang bàn bạc xôn sao nhưng Trác Minh Liệt vẫn không nói một lời.
"Lấy tất cả các khoản tiền của Trác thị ra!" Trác Minh Liệt đứng lên.
"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức"
Sau ba giờ phẫu thuật cuối cùng Thẩm Tử Quân cũng tỉnh lại "Bác sĩ con của tôi đâu?" Cô kéo một bác sĩ ở gần đó như phát điên hét loạn.
"Cô Thẩm chúng tôi đã làm theo ý muốn của chồng cô là lấy đứa bé ra!"
"… "Thẩm Tử Quân nhìn cái bụng tròn đã xẹp xuống, trong đầu trống rỗng.
"Thẩm Tử Quân, tôi đã lấy con ra! Từ nay về sau, chúng ta, nước giếng không phạm nước sông !" Phùng Thiếu Diễm lãnh khốc nói, Thẩm Tử Quân vừa mới tỉnh lại lại nghe thấy anh nói như vậy, tim đau đớn như bị dao cắt.
"Phùng Thiếu Diễm! Tại sao anh lại giết con của tôi, tôi muốn anh đền mạng!" Thẩm Tử Quân nổi điên.
"Tôi đã cảnh báo cô trước chuyện đến lúc này cũng là do cô tự tìm! Tự giải quyết cho tốt đi!" Phùng Thiếu Diễm xoay người muốn rời đi lại bị Thẩm Tử Quân giữ lại. Anh dùng sức đẩy cô ra, làm cô ngã lăn xuống đất.
"Anh, đền mạng"
"Buông tay!"
Anh đi cô gào khóc ở phía sau. Khóc mãi cho đến khi ruột gan anh đứt từng khúc khóc mãi cho đến khi hai mắt anh cũng mơ hồ đẫm lệ. . . sau khi rời khỏi Phùng Thiếu Diễm cũng không về nhà mà đi đến một quán rượu uống đến say mèm.
Trời đã sáng, tất cả đã kết thúc, Lâm Thi Ngữ nghĩ suốt cả một đêm cuối cùng cũng đưa ra một quyết định cô phải hướng về phía trước, đối mặt với mối thù của cả nhà cũng như tình cảm của chính mình. Còn những chuyện khác cứ đi từng bước từng bước thôi. Các anh đương nhiên sẽ không bỏ qua cho nhà họ Trác mà nhà họ Trác cũng không thể ngồi chờ chết. Cô bị kẹp ở giữa khó khăn quyết định nên trước hết cô phải giữ yên lặng. Chắc chắn rằng chuyện này sẽ có phương pháp giải quyết tốt nhất. Nghĩ đến đây cô mới thở phào một cái từ từ nhắm mắt lại.
Trác Minh Liệt thấy cuối cùng cô cũng thở đều đều, biết là cô đã ngủ thiếp đi, cũng biết là cô đã có quyết định cho một số chuyện. Hi vọng tất cả đều có kết quả tốt.
Tám giờ ông ngoại gọi điện thoại tới. Trác Minh Liệt bế Lâm Thi Ngữ nhẹ nhàng để lên giường rồi đi đến phòng khách nghe điện thoại.
"Trác Minh Liệt ông đã chuẩn bị người cho cháu xong rồi. Gặp bọn họ thì hãy nói tên ông ra họ sẽ không làm khó cháu đâu"
"Sớm biết bọn họ có quen ông thì tối hôm qua đã không xảy ra thảm kịch!" Trác Minh Liệt than thở.
"Đứa ngốc ông ngoại cũng không phải là vạn năng, bảo anh nói tên ông ra là để cho họ biết chúng ta không phải dạng người dễ bị bắt nạt!" Ông ngoại nói. . .
Cúp điện thoại Trác Minh Liệt trở lại trong phòng, Lâm Thi Ngữ vẫn còn đang ngủ say. Anh biết cả đêm qua cô cũng không ngủ ngon, ánh mặt trời nhàn nhạt từ trong khe hở rèm của cửa sổ len lén chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh khiết của Lâm Thi Ngữ, làm cô thánh khiết như thiên sứ. Trác Minh Liệt nhếch khóe miệng lên, hôn nhẹ trên trán cô. Sau đó đi ra cửa.
Tử Đồ Mi vì bọn họ mà chết, dù anh không cứu được cô, nhưng cũng sẽ trả lại cho cô một tôn nghiêm.
Trác Minh Liệt mang theo thuộc hạ đi đến khu rừng rậm tối hôm qua. Nhưng tất cả mọi thứ đều yên binh như chưa từng có chuyện gì xảy ra qua.
Đoàn người rẹp cây cỏ dại tiến vào khu vực nhưng chỉ thấy một mảnh hỗn độn. Mấy gian nhà nhỏ tan hoang đã bị cháy sạch không còn hình dáng như trước, người ở đây cũng không biết đi đâu hết.
Trác Minh Liệt nghiêm túc, Tử Đồ Mi bị rắn độc cắn nhất định là đã không còn sống mà bản thân cô lại không có giá trị lợi dụng gì, chắc chắn rằng bọn chúng sẽ vứt thi thể của cô đi .
Cuối cùng sau một thời gian tìm kiếm dài bọn họ cũng tìm được thi thể của Tử Đồ Mi ở sau mái nhà xụp. Thảm không nỡ nhìn làm cho mọi người phải nhắm mắt lại. Trác Minh Liệt thở một hơi thật dài trầm thống bảo thuộc hạ lấy vải bọc thi thể cô lại . Anh thực sự không nhìn ra được cái xác này lúc trước từng là một con người.
Cái chết đột nhiên của Tử Đồ Mi làm cho Trác Minh Liệt ít nhiều chũng thấu hiểu cuộc sống có rất nhiều bất ngờ, số mệnh đã định muốn tránh cũng không được.
Chuông điện thoại di động chợt vang lên.
"Alo thưa tổng giám đốc . Không hiểu Phùng Thiếu Diễm bị thần kinh hay sao anh ta lại bắt đầu bán tháo số lượng lớn cổ phần của công ty rồi ! Nhiều người chơi cổ phiếu cũng chịu ảnh hưởng của anh ta nên đồng loạt bán cố phần ra làm cho lòng người bàng hoàng, tình huống của công ty đang nguy cấp!"
" Phùng Thiếu Diễm đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ ! Anh ta thật là cố chấp!" Trác Minh Liệt cắn răng nghiến lợi "Các cậu hãy tìm cách làm cho tình hình ổn định trước tôi sẽ trở về ngay lập tức!"
Phùng Thiếu Diễm say đến lỗi không biết đường về phải nhờ đến thuộc hạ đưa về nhà riêng, trước đây nghe người ta nói chỉ muốn say không muốn tỉnh anh không hiểu giờ đây thực sự anh chỉ muốn thế chỉ muốn say say mãi. Lần báo thù đã làm cho anh đau đến tận cùng có lẽ cả đời này cũng không lành được. Bóng tối trong thế giới của anh càng ngày càng đen, sâu như vực thẳm.
" Chủ nhân tỉnh"
"Tử Quân sao rồi, đứa bé đâu?" Anh chợt thức tỉnh phát hiện mình đã nằm ở trong nhà.
" Tiểu thư Thẩm Tử Quân đã bình an, đứa bé chúng tôi đã mang đến, vừa rồi bệnh viện gọi tới nói về cơ bản thì tình huống của đứa bé cũng ổn định"
Phùng Thiếu Diễm thở dài một tiếng, chân mày nhíu chặt cũng dãn ra. Trời cao từ bi cuối cùng cũng cho anh một chút ấp áp.
"Chúng ta đã thu hồi xong tiền của Trác thị chưa?"
"Đã thu lại được một ít nhưng vì cổ phiếu ngã giá tổn thất rất nhiều tiền"
"Không sao , cậu hãy mang số tiền này đầu tư cho Thẩm thị đi"
Trác Minh Liệt nhanh chóng chạy về công ty lập tức tập hợp hội nghị khẩn cấp, hiện này Trác thị đang ở tình trang bấp bênh, dù chỉ một cơn gió thổi cỏ lay cũng có thể đưa Trác thị vào chỗ chết.
"Tổng giám đốc, tôi cảm thấy đây là thơi cơ tốt nhất để chúng ta lấy lại số cổ phần mà Phùng Thiếu Diễm đang nắm trong tay!"
"Nói thì dẽ nhưng chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Trên tang cao mọi người đang bàn bạc xôn sao nhưng Trác Minh Liệt vẫn không nói một lời.
"Lấy tất cả các khoản tiền của Trác thị ra!" Trác Minh Liệt đứng lên.