Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 235
Hàn Văn Hạo bước nhanh ra khỏi khách sạn Castleton, nhớ tới cảnh tượng của cô bé và Daniel lúc nảy, hắn nói với Tả An Na: "Lập tức điều tra cho tôi! ! Rốt cuộc 6 năm trước Hạ Tuyết có mang thai hay không, sau đó khi nào thì sinh một bé gái, thời gian cụ thể là lúc nào!"
Tả An Na lập tức đáp lại : “Vâng!”
Hàn Văn Hạo ngồi vào trong xe, nhìn phong cảnh ngoài của sổ xe, cắn chặt răng, không nhịn được nghĩ đến cô bé đó thật sự tinh quái, vô cùng thông minh, đáng yêu! !
Daniel ôm cô bé Hi Văn đi vào Phòng Tổng Thống, đặt cô bé xuống, nói: "Bảo bối! ! Nhà của chúng ta tạm thời ở nơi này! ! Thích không?"
Vẻ mặt Hi Văn mới mẻ, chạy vào phòng kháchto lớn, đi tới ban công, nhìn mặt biển mênh mông, cô bé ngạc nhiên chỉ ra biển, vui vẻ quay đầu nhìn Daniel nói: "PAPA! Biển rất lớn! !"
Thanh Nhã dẫn người giúp việc đi dọn một căn phòng nhỏ, lại sai người chuẩn bị nước tắm cho tiểu chủ nhân, sau đó căn dặn phòng bếp nấu một bát cháo yến mà tiểu chủ nhân thích nhất, vừa bận rộn, vừa cười nói chuyện với Mặc Nhã và Hạo Vũ. . . . . .
Daniel mỉm cười nhìn Hi Văn đang nằm trước ban công, nhìn mặt biển nơi xa xa, hắn lo lắng đi vào phòng, nhìn người giúp việc đang trải tấm nệm màu hồng trên chiếc giường nhỏ, đặt trên bàn chiếc đèn hellokitty, dép lê nhỏ màu hồng, thấp ngọn nến màu hồng. . . . . . các bạn đang xem bộ truyện vợ trước giá trên trời từ diendanlequydon . Sau đó đem đàn Piano đặt cạnh bãi biển, kéo tấm vải lụa trắng, chống nắp hộp Piano lên. . . . . .
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Daniel vừa nghe xong điện thoại công ty, đi vào phòng ăn, nhìn đầu bếp tự mình dọn lên bàn những món ăn mà Hi Văn ưa thích, sau đó là một ly nước ấm, một ly nước đá. . . . . .
Daniel duỗi ngón tay, chạm nhẹ vào cái ly, xác định độ ấm thích hợp cho Hi Văn, hắn vừa nghe điện thoại, vừa đi ra phòng khách, nói với Hi Văn đang nằm ngoài ban công nhìn cảnh biển: "Công chúa! Đến ăn một chút! Con đến đây bị chênh lệch múi giờ! Chờ một lúc, ăn cháo xong, ngủ sớm nhé!"
"Cám ơn PAPA" Hi Văn vui vẻ đi vào phòng ăn, vừa đi vừa nhìn phòng của mẹ, phòng PAPA, thư phòng PAPA, đi qua cửa phòng của mình, mới đi vào phòng ăn. . . . . .
"Tiểu chủ nhân, nhanh dùng cơm!" Thanh Nhã vui vẻ nói, tự mình kéo ghế dựa ra cho cô bé. . . . .
"Cám ơn dì Thanh Nhã!" Hi Văn vui vẻ ngồi vào bàn, lập tức cầm một miếng bánh nhỏ, đưa tới miệng Mặc Nhã nói: "Dì ăn đi! !"
"Cám ơn!" Mặc Nhã cúi xuống, ăn miếng bánh ngọt kia, sau đó cùng Hạo Vũ ngồi chung trên bàn cơm, chuẩn bị dùng cơm. . . . . .
"Hey!" Daniel có chút bất đắc dĩ đi vào phòng ăn, một tay chống lưng ghế dựa, một tay chống bàn, cúi người xuống nói xin lỗi với cô bé Hi Văn: "Tạm thời PAPA đột nhiên có chút việc, phải về công ty một chuyến!"
"Ồ……...!" Hi Văn ngẩng đầu, khuôn mặt tươi cười sáng lạng, nói: "PAPA nhanh đi đi! Nhớ đừng nói ẹ biết con về nước a............! Con muốn ẹ một bất ngờ lớn, vui vẻ lớn!"
"SURE!" Daniel nhìn Hi Văn nói: "Thực xin lỗi, bảo bối, xin tha thứ papa không thể trò chuyện vớ con, đến tối về, con đàn dương cầm cho PAPA nghe?"
"OK! Enjoy you job!" Cô bé Hi Văn mỉm cười nói xong, ngẩng mặt lên, dán lên mặt Daneil, nói tạm biệt!
"Bye!" Daniel hôn lên trán cô bé Hi Văn, vội đứng dậy rời khỏi.
Hi Văn vừa cầm thìa nhỏ ăn bữa sáng, vừa nhìn Daniel đi ra ngoài, đôi mắt to của cô bé đột nhiên lóe sáng, lập tức buông miếng bánh ngọt xuống, nhảy xuống ghế dựa, chạy vào phòng nhỏ của mình, “phịch” một tiếng đóng cửa lại! !
Thanh Nhã ngạc nhiên đi tới trước cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, nói: "Tiểu chủ nhân, cô làm sao vậy? Có phải không thoải mái hay không? Ăn không ngon miệng sao? Chúng tôi lập tức đổi món khác cho cô!"
"Không có việc gì! Tôi bị lệch múi giờ, tôi muốn đi ngủ, đừng ai vào quấy rầy! ! !" Hi Văn nhỏ giọng từ bên trong đáp trả, Thanh Nhã mỉm cười gật đầu.
Hi Văn để chân trần, chạy vào tủ, đẩy cửa lớn tủ treo quần áo, lôi ra rương hành lí nhỏ của mình, quỳ gối trước cái rương, rất cẩn thận lấy ra vòng trang sức, váy nhỏ, nón của mình, tất cả đều đem ra ngoài, rốt cuộc lòi ra chiếc điện thoại của mẹ ở Pháp, cô bé lập tức cầm lấy điện thoại, khởi động máy, mở album, nhìn thấy trên màn hình điện thoại xuất hiện một người đàn ông, đeo mắt kính đen, mặc áo bác sĩ, đứng trước đài phun nước ở cửa bệnh viện, nhìn phong cảnh phía xa, vẻ mặt sâu kín, đôi mắt to ngây thơ của cô bé chớp một cái, nhìn ông chú trong màn hình, cắn môi dưới, tự nhủ nói: "Chú là ba cháu sao?"
Hi Văn nghĩ nghĩ, chạy vào phòng tắm, tắm rửa xong, sau đó bảo người giúp việc chuẩn bị ình một chiếc váy nhỏ màu xanh dương, mang vớ trắng, giầy trắng, ngồi trước gương trang điểm, nhìn gương, cột hai bím tóc, xoay người lại, lấy ba lô nhỏ trong rương hành lí ra, cầm điện thoại di động và tờ địa chỉ bỏ vào trong ba lô, chạy ra phòng, đứng ở cửa, nhìn đám người bọn họ đều đang cười nói, cô bé nghĩ nghĩ, tròng mắt đảo một vòng, nhón chân, đóng cửa lại, vụng trộm chuồn ra khỏi Phòng Tổng Thống. . . . . .
Cuối mùa thu, trời mưa đổ phùn rả rích. . . . . .
Trước cửa khách sạn có trạm xe buýt không xa . . . . . .
Hi Văn vừa tránh mưa, vừa ngẩng đầu, nhìn trạm xe buýt, cô bé nghĩ nghĩ, mở ba lô nhỏ của mình, tìm địa chỉ bệnh viện, lấy bản đồ thành phố nhìn nhìn, tìm được xe buýt số 15 đi bệnh viện, cô bé vui vẻ cất bản đồ và địa chỉ bệnh viện, lại lấy ra hai đồng nhân dân tệ đã chuẩn bị trước lúc còn ở Pháp, đứng trước trạm xe, chờ xe buýt. . . . . .
Thời gian từng phút, từng phút trôi qua. . . . . .
Hai tay cô bé Hi Văn nắm chặt dây ba lô của mình, quay đầu lại, nhìn cây dương trên đường lớn phía xa, nghĩ xem xe buýt số 15 khi nào mới đến, lúc này cơn mưa phùn vẫn bay tán loạn, cô bé Hi Văn vẫn đứng đó, mặc ưa rơi rụng trên thân mình, hai mắt vẫn sáng lấp lánh, tràn đầy chờ mong xe buýt đến. . . . . .
Rốt cuộc, qua gần 15 phút, một chiếc xe buýt hai tầng màu trắng trên đường lớn có cây Dương xanh biếc chạy tới, cuối cùng dừng lại trước trạm, cửa “phịch” một tiếng, mở ra. . . . . .
Hi Văn vui vẻ, trong lòng bàn tay nhỏ nắm chặt hai đồng tiền xu, nhảy lên xe công cộng, đem tiền xu bỏ vào trong hộp. . . . . .
"Cô bạn nhỏ, ba, mẹ cháu đâu? Tại sao một mình ngồi xe?" Lái xe có chút lo lắng nói.
Hi Văn quay đầu lại nhìn chú lái xe nói: "Mẹ cháu đến ngay!" Cô bé vừa nói xong, lập tức “bang bang bang bang” chạy lên tầng thứ hai, tầng hai không có người hành khách nào, cô bé Hi Văn vui vẻ chạy đến chỗ ngồi đầu tiên ở tầng hai, nhìn cây dương trên đường lớn ngoài của sổ xe, thu vào đáy mắt, cô bé mỉm cười hạnh phúc, nhẹ nhàng gọi nhỏ trong lòng: "Chú, cháu đến gặp chú. . . . . chú là ba cháu sao?"
Xe chậm rãi khởi động, cơn mưa phất vào cửa kính xe, mơ hồ nhìn thấy một cô bé con trong xe, đôi mắt to thông minh, tràn đầy mong đợi.