Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 764 - Tôi sẽ cổ găng hoàn thành mọi việc (5)
Thấy Mạc Hạnh Nguyên đang đuôi theo ngay
sau lưng chúng tôi thì Hồ Diệp bất ngờ cười thành
tiếng: “Người phụ nữ này thật là…
Ban đầu tôi chẳng hiểu mô tê gì về những lời
cô ấy nói và thấy nó cứ là lạ thế nào ấy, khi tôi còn
chưa kịp dùng não để suy nghĩ kỹ thì đã thấy Mạc
Hạnh Nguyên khựng lại và đứng đó như khúc gỗ,
ngơ ngác nhìn về phía tôi và Hồ Diệp.
Tôi lại thấy khó hiểu ngẩng đầu lên, khi trồng
thấy chiếc xe đô ngay trước ngõ thi tôi bong hiểu
ra ngay tắp lự. Thảo não lúc nãy Hồ Diệp chăng
nóng nảy lo lảng gì, thì ra cô ấy đã chuẩn bị tất cả
mọi thứ kỹ càng rồi.
Khi Mạc Hạnh Nguyên kịp nhận ra và định bỏ
chảy thì đã không còn kịp nữa, tốc độ của cảnh
sát nhanh hơn cô ta biết là bao nhiêu nên chưa
chạy được mấy bước thi cô ta đã bị cảnh sát tóm lại rồi.
“Các người làm gì thể hả? Tại sao các người
lại bất tôi?” Mạc Hạnh Nguyên gào lên thật to
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
nhưng có thể thấy là cảnh sát chăng thèm quan
†âm tới cô ta, nhanh chóng ép cô ta ngồi vào xe cảnh sát.
Hồ Diệp chỉ vào ngõ nhỏ đăng sau chúng tôi,
nói: Đồng chí cảnh sát, bền trong con hẻm này
vân còn người giao dịch mua bán và sử dụng
những thứ này! Nhiều lãm, các anh cứ vào đó
kiểm tra là thấy ngay!”
Mạc Hạnh Nguyên thấy việc măng mỏ cảnh
sát chăng được tích sự gì bèn quay sang chúng
tôi và giận dữ hét lên: “Thấm Xuân Hinh, tôi sẽ
không bỏ qua cho cô đâu! Cô sẽ không được chết tử tế, tôi thề!”
Hồ Diệp dân tôi đi sang một hướng khác, chờ
đến khi tiếng măng mỏ của Mạc Hạnh Nguyên
nhỏ dân và biển mất thì tôi giơ tay lên đỡ trán nhìn
Hồ Diệp hỏi: ‘Cậu đã báo cảnh sát từ đầu rồi ư?”
Hồ Diệp gật đầu nói: “Tôi đã bảo rồi nhà, trước
khi làm những chuyện này phải chuẩn bị hết tất cả
mọi thứ để bảo vệ mình. Tôi dân cậu đi cùng thế
này cực kì nguy hiểm, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì
bất trắc mà tói không thể bảo vệ cậu thật tốt thì
chắc tôi sẽ không còn mạng để sống tới già nữa rồi”
Cô ấy đã tính toán tất cả mọi thứ cực kì chủ
đáo, tôi muốn tán gau với cô ấy nhiều hơn một
chút nhưng không ngờ chúng tôi vừa mới đi được
tí thì Hoàng Chính đã lái xe tới đây, thấy có người
tới đón cô ấy rồi nên tỏi không thể giữ cô ấy lại
được, sau khi chào tạm biệt cô ấy xong thì tôi bèn
bắt xe trở về biệt thự.
Tuệ Minh bệnh nặng vừa mới khỏi, Lâm Uyên
lo tôi sẽ không chăm sóc con bé đàng hoàng nên
đón con bé đi rồi. Phó Thăng Nam vân còn ở
Macao, tôi định quay về biệt thự để lấy ít đồ rồi
quay trở về nhà họ Mạc luôn, có điều vừa mới đến
nơi và bước xuống xe thì đã thấy Phó Thăng Nam
lái xe từ gara ra ngoài.
Hơn mười ngày không gặp anh, tôi hơi giật
mình. Anh bước xuống xe và nở nụ cười nhìn tôi:
“Em đi dạo phố à?
Ảnh mặt anh đảo sang tay tôi, đó là đồ ăn vặt
Tôi mua trên đường về.
Lâu rồi không gặp mặt nhau, tôi thoáng sững
lại vài giây rồi lập tức nhào vào lòng anh ấy, dán
gương mặt lạnh lẽo vì mùa đông băng giá vào
lông ngực anh rồi nức nở hỏi: ‘Sao anh lại đột
ngột trở lại đây thế này? Anh đến thủ đô từ khi
nào thế? Sao anh không nói cho em biết để em đi đón anh?
Anh ấy ôm tôi, giọng nói ấy van ngọt ngào và
êm tai như lần đầu gặp mặt: ‘Ngoài này lạnh lãm,
đứng đây lát nữa chắc em đông lạnh mất” Nói
xong anh ấy bèn kéo tôi lên xe, nói: “Theo anh đến
đồn cảnh sát một chuyển nhé!”
Phó Thăng Nam hôn lên trán tôi rồi ôm tôi
ngôi vào xe, trong xe có mở điều hòa cực kì ấm
áp, tôi bàn mở túi đồ ăn vặt ra rồi quay sang nhìn
anh hỏi: ‘Anh đã ăn gì chưa?” Dù hỏi thể nhưng tôi
van đưa đồ ăn vặt lên môi anh, tôi biết anh không
thích những thứ này lãm nhưng vân nhìn anh với
ánh mắt mong chờ.
Anh chuyển tâm mắt sang nhìn tôi, liếc thấy
đồ ăn vặt tôi đang cầm bèn bất đặc dĩ cười, há
miệng ăn: “Sắp tới đám cưới của Hồ Diệp rồi, nếu
để em đi một mình thì chắc em không quen,
người †a nhìn vào cũng kỳ”
“Nên anh mới về đây để dự đám cưới cùng với
em hả.”
“Tôi há miệng và nhét một đống đồ ăn vặt
vào miệng mình, hết sức khó hiểu vì ở một mình
thì tôi ăn bất kì món nào cũng chẳng thấy ngon
miệng dù người khác khen nức nở, thế nhưng có
anh ấy ở bên cạnh tôi lại thấy những thứ này ngon †hật ngon.
Anh cười nhạt, nói: ‘Ừ!” Rồi nhìn tôi bảo: “Tôi
nay em chưa ăn cơm đàng hoàng hả?”
Tôi cười ha ha, trả lời: Không phải em chưa
ăn, lúc nãy em có ăn rồi nhưng mà khi ăn em lại
không đói bụng lãm nên mới mua thêm đồ ăn vặt
trên đường về. Thật ra là do mấy thứ đồ ăn vặt
này ngon quá nên em mới mua à”
Anh bất đắc dĩ: ‘Đồ ăn vặt không tốt cho sức
khỏe đâu, em nên ăn ít… Ưfn!” Tôi nhét một đống
đồ ăn vặt vào miệng để chặn họng anh ẩy lại, tôi
lại nói tiếp: “Em biết rồi mà, ăn mấy thứ này không
tốt cho sức khỏe đâu, em nên ăn ít ít lại thôi! Càng
ít càng tốt chứ gì? Đây là món đồ ăn vặt đầu tiên
trong ngày hôm nay của em và nó rất ít nên anh
tổng giám đốc Phó Thăng Nam không cân phải lo
lắng nhiều thế đầu!”
Tiếng cười xòa đầy bất đắc dĩ của anh ấy
vang lên bên tai tôi: “Trong mấy ngày anh không
có ở đây em đã không chịu ăn cơm đàng hoàng
đúng không? Ổm đi rồi nè!
Tôi nghiêng đầu cười, tiện thể hỏi anh: Đúng
rồi, khi nào anh quay lại Macao thế? Chuyện bên
đó thế nào rồi anh? Chúng ta cứ bỏ qua chuyện
Mục Dĩ Thâm thế này ư?”
Phó Thăng Nam đang lái xe, ánh mắt anh
bông lóe lên vẻ säc bén, anh nghiêm túc trả lời tôi:
Chờ đến khi đám cưới của Hồ Diệp xong xuôi hết
rồi anh lại đi, em cứ ở lại thù đô để nghỉ ngơi rồi
vui chơi cho khuây khỏa.”
Tôi mím môi, chợt nhận ra rằng sau chuyện
không may đó thì anh ấy luôn bảo tôi phải nghỉ
ngơi giữ gìn sức khỏe cho thật tốt, dường như môi
lần chúng tôi nói chuyện với nhau đều có câu đó.
Chiếc xe lái thăng tới đôn cảnh sát, tôi nhìn
phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ và không hiểu
tại sao lòng mình lại nặng tríu chuyện con cái,
dường như nó đã trở thành một cái däm vỏ hình
nhưng luôn cảm sâu vào tim cả hai người chúng
tôi. Anh ấy muốn có con, rất rất muốn có con
nhưng anh ấy quá ngu ngốc và đần độn nên không thê giữ lại!
Trước cửa đồn cảnh sát.
Sau khi chiếc xe dừng lại, Phó Thăng Nam
quay sang nhìn tôi dặn dò: “Trong xe ấm áp hơn
nên em cứ ngồi trong này, anh vào trong đó giải
quyết một số chuyện rồi sẽ ra ngay! Ngoan nhé, ở
đây chờ anh quay lại!”
Tôi vừa mới há miệng định hỏi anh giải quyết
chuyện gì mà lại tới nơi này nhưng chưa kịp cất lời
thì Phó Thăng Nam đã mở cửa xuống xe, gió lạnh
thổi vào trong khoảnh khắc rồi bâu không khí dần ấm lại.
Vị đang bận lo nghĩ về chuyện con cái nền tôi
không quan tâm đến việc anh ấy chạy tới đây để
giải quyết chuyện gì, ngồi đó suy nghĩ được một
lát thì tôi gọi điện thoại cho Lam Uyên, chẳng mấy
chốc cuộc gọi đã kết nôi.
Đầu dây bên kia lên tiếng: Thẩm Xuân Hinh,
con nói con säp vê đến nhà rồi cơ mà? Sao đến
giờ van không thấy com đâu thế? Con đang ở chỗ
nào vậy để mẹ bảo cha đến đón”
“Không cần đâu mẹ, con đang ở cùng với Phó
Thăng Nam, chắc tối nay con không về đó nữa đâu”
Đầu dây bên kia ừ nói: ‘Sao nó lại trở về đây
đột ngột thế? Chuyện bên Macao thế nào rồi? Cha
con nói chú Lam bên đó báo về là người nhà họ
Mục cực kì khó chơi, nếu chúng ta giải quyết
không tốt thì chäc chăn sẽ xảy ra chuyện, sao nó
lại đột ngột trả về vào lúc này thế?”
Tôi nghẹn lời, cảm thấy không được thoải mái
gì cho cam. Tôi cố găng điều chỉnh hơi thớ, nói
“Hồ Diệp sắp kết hôn rồi, anh ấy lo con đến tham
gia lẽ cưới một mình sẽ bị người ta nói ra nói vào
nên mới trở về, không sao đâu ạ, anh ấy biết mình
đang làm gì mà.”
“Thế cũng tốt! Mẹ đang tính bảo con mà về
trẻ một chút thì để mẹ nấu cho con ít canh ăn lót
dạ tẩm bố sức khỏe. Con bé này ở bên ngoài một
†hản một mình không biết chăm lo cho sức khỏe
của mình gì cả, không biết bây giờ đã biến mình
thành cái dạng gì rồi.
Lâm Uyên nói thế nhưng giọng bà lại không
hê trách móc hay măng mỏ gì, chỉ có sự bất đặc
dĩ và quan tâm.
Tôi có thể hiểu được tâm trạng của bọn họ
nên mím môi nói vào điện thoại: ‘Mẹ,a lần trước ở
bệnh viện bác sĩ có nói là sức khỏe của con hiện
nay còn mang thai được nữa không?”
Có lẽ do tôi hỏi quá bất ngờ nên Lâm Uyên ở
đầu dây bên kia thoáng sững sờ lặng người đi
một khoảng thời gian rất dài mới lên tiếng: ‘Xuân
Hinh à, bây giờ Tuệ Minh đã khỏe lên rồi, cứ nghỉ
ngơi tẩm bố thì sớm muộn gì con bé cũng tốt lên
thôi. Phó Thăng Nam đối xử với con rất tốt, chờ
giải quyết xong chuyện ở Macao thì hai đưa lại về
đây chăm sóc Tuệ Minh, sau này cũng…
sau lưng chúng tôi thì Hồ Diệp bất ngờ cười thành
tiếng: “Người phụ nữ này thật là…
Ban đầu tôi chẳng hiểu mô tê gì về những lời
cô ấy nói và thấy nó cứ là lạ thế nào ấy, khi tôi còn
chưa kịp dùng não để suy nghĩ kỹ thì đã thấy Mạc
Hạnh Nguyên khựng lại và đứng đó như khúc gỗ,
ngơ ngác nhìn về phía tôi và Hồ Diệp.
Tôi lại thấy khó hiểu ngẩng đầu lên, khi trồng
thấy chiếc xe đô ngay trước ngõ thi tôi bong hiểu
ra ngay tắp lự. Thảo não lúc nãy Hồ Diệp chăng
nóng nảy lo lảng gì, thì ra cô ấy đã chuẩn bị tất cả
mọi thứ kỹ càng rồi.
Khi Mạc Hạnh Nguyên kịp nhận ra và định bỏ
chảy thì đã không còn kịp nữa, tốc độ của cảnh
sát nhanh hơn cô ta biết là bao nhiêu nên chưa
chạy được mấy bước thi cô ta đã bị cảnh sát tóm lại rồi.
“Các người làm gì thể hả? Tại sao các người
lại bất tôi?” Mạc Hạnh Nguyên gào lên thật to
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
nhưng có thể thấy là cảnh sát chăng thèm quan
†âm tới cô ta, nhanh chóng ép cô ta ngồi vào xe cảnh sát.
Hồ Diệp chỉ vào ngõ nhỏ đăng sau chúng tôi,
nói: Đồng chí cảnh sát, bền trong con hẻm này
vân còn người giao dịch mua bán và sử dụng
những thứ này! Nhiều lãm, các anh cứ vào đó
kiểm tra là thấy ngay!”
Mạc Hạnh Nguyên thấy việc măng mỏ cảnh
sát chăng được tích sự gì bèn quay sang chúng
tôi và giận dữ hét lên: “Thấm Xuân Hinh, tôi sẽ
không bỏ qua cho cô đâu! Cô sẽ không được chết tử tế, tôi thề!”
Hồ Diệp dân tôi đi sang một hướng khác, chờ
đến khi tiếng măng mỏ của Mạc Hạnh Nguyên
nhỏ dân và biển mất thì tôi giơ tay lên đỡ trán nhìn
Hồ Diệp hỏi: ‘Cậu đã báo cảnh sát từ đầu rồi ư?”
Hồ Diệp gật đầu nói: “Tôi đã bảo rồi nhà, trước
khi làm những chuyện này phải chuẩn bị hết tất cả
mọi thứ để bảo vệ mình. Tôi dân cậu đi cùng thế
này cực kì nguy hiểm, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì
bất trắc mà tói không thể bảo vệ cậu thật tốt thì
chắc tôi sẽ không còn mạng để sống tới già nữa rồi”
Cô ấy đã tính toán tất cả mọi thứ cực kì chủ
đáo, tôi muốn tán gau với cô ấy nhiều hơn một
chút nhưng không ngờ chúng tôi vừa mới đi được
tí thì Hoàng Chính đã lái xe tới đây, thấy có người
tới đón cô ấy rồi nên tỏi không thể giữ cô ấy lại
được, sau khi chào tạm biệt cô ấy xong thì tôi bèn
bắt xe trở về biệt thự.
Tuệ Minh bệnh nặng vừa mới khỏi, Lâm Uyên
lo tôi sẽ không chăm sóc con bé đàng hoàng nên
đón con bé đi rồi. Phó Thăng Nam vân còn ở
Macao, tôi định quay về biệt thự để lấy ít đồ rồi
quay trở về nhà họ Mạc luôn, có điều vừa mới đến
nơi và bước xuống xe thì đã thấy Phó Thăng Nam
lái xe từ gara ra ngoài.
Hơn mười ngày không gặp anh, tôi hơi giật
mình. Anh bước xuống xe và nở nụ cười nhìn tôi:
“Em đi dạo phố à?
Ảnh mặt anh đảo sang tay tôi, đó là đồ ăn vặt
Tôi mua trên đường về.
Lâu rồi không gặp mặt nhau, tôi thoáng sững
lại vài giây rồi lập tức nhào vào lòng anh ấy, dán
gương mặt lạnh lẽo vì mùa đông băng giá vào
lông ngực anh rồi nức nở hỏi: ‘Sao anh lại đột
ngột trở lại đây thế này? Anh đến thủ đô từ khi
nào thế? Sao anh không nói cho em biết để em đi đón anh?
Anh ấy ôm tôi, giọng nói ấy van ngọt ngào và
êm tai như lần đầu gặp mặt: ‘Ngoài này lạnh lãm,
đứng đây lát nữa chắc em đông lạnh mất” Nói
xong anh ấy bèn kéo tôi lên xe, nói: “Theo anh đến
đồn cảnh sát một chuyển nhé!”
Phó Thăng Nam hôn lên trán tôi rồi ôm tôi
ngôi vào xe, trong xe có mở điều hòa cực kì ấm
áp, tôi bàn mở túi đồ ăn vặt ra rồi quay sang nhìn
anh hỏi: ‘Anh đã ăn gì chưa?” Dù hỏi thể nhưng tôi
van đưa đồ ăn vặt lên môi anh, tôi biết anh không
thích những thứ này lãm nhưng vân nhìn anh với
ánh mắt mong chờ.
Anh chuyển tâm mắt sang nhìn tôi, liếc thấy
đồ ăn vặt tôi đang cầm bèn bất đặc dĩ cười, há
miệng ăn: “Sắp tới đám cưới của Hồ Diệp rồi, nếu
để em đi một mình thì chắc em không quen,
người †a nhìn vào cũng kỳ”
“Nên anh mới về đây để dự đám cưới cùng với
em hả.”
“Tôi há miệng và nhét một đống đồ ăn vặt
vào miệng mình, hết sức khó hiểu vì ở một mình
thì tôi ăn bất kì món nào cũng chẳng thấy ngon
miệng dù người khác khen nức nở, thế nhưng có
anh ấy ở bên cạnh tôi lại thấy những thứ này ngon †hật ngon.
Anh cười nhạt, nói: ‘Ừ!” Rồi nhìn tôi bảo: “Tôi
nay em chưa ăn cơm đàng hoàng hả?”
Tôi cười ha ha, trả lời: Không phải em chưa
ăn, lúc nãy em có ăn rồi nhưng mà khi ăn em lại
không đói bụng lãm nên mới mua thêm đồ ăn vặt
trên đường về. Thật ra là do mấy thứ đồ ăn vặt
này ngon quá nên em mới mua à”
Anh bất đắc dĩ: ‘Đồ ăn vặt không tốt cho sức
khỏe đâu, em nên ăn ít… Ưfn!” Tôi nhét một đống
đồ ăn vặt vào miệng để chặn họng anh ẩy lại, tôi
lại nói tiếp: “Em biết rồi mà, ăn mấy thứ này không
tốt cho sức khỏe đâu, em nên ăn ít ít lại thôi! Càng
ít càng tốt chứ gì? Đây là món đồ ăn vặt đầu tiên
trong ngày hôm nay của em và nó rất ít nên anh
tổng giám đốc Phó Thăng Nam không cân phải lo
lắng nhiều thế đầu!”
Tiếng cười xòa đầy bất đắc dĩ của anh ấy
vang lên bên tai tôi: “Trong mấy ngày anh không
có ở đây em đã không chịu ăn cơm đàng hoàng
đúng không? Ổm đi rồi nè!
Tôi nghiêng đầu cười, tiện thể hỏi anh: Đúng
rồi, khi nào anh quay lại Macao thế? Chuyện bên
đó thế nào rồi anh? Chúng ta cứ bỏ qua chuyện
Mục Dĩ Thâm thế này ư?”
Phó Thăng Nam đang lái xe, ánh mắt anh
bông lóe lên vẻ säc bén, anh nghiêm túc trả lời tôi:
Chờ đến khi đám cưới của Hồ Diệp xong xuôi hết
rồi anh lại đi, em cứ ở lại thù đô để nghỉ ngơi rồi
vui chơi cho khuây khỏa.”
Tôi mím môi, chợt nhận ra rằng sau chuyện
không may đó thì anh ấy luôn bảo tôi phải nghỉ
ngơi giữ gìn sức khỏe cho thật tốt, dường như môi
lần chúng tôi nói chuyện với nhau đều có câu đó.
Chiếc xe lái thăng tới đôn cảnh sát, tôi nhìn
phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ và không hiểu
tại sao lòng mình lại nặng tríu chuyện con cái,
dường như nó đã trở thành một cái däm vỏ hình
nhưng luôn cảm sâu vào tim cả hai người chúng
tôi. Anh ấy muốn có con, rất rất muốn có con
nhưng anh ấy quá ngu ngốc và đần độn nên không thê giữ lại!
Trước cửa đồn cảnh sát.
Sau khi chiếc xe dừng lại, Phó Thăng Nam
quay sang nhìn tôi dặn dò: “Trong xe ấm áp hơn
nên em cứ ngồi trong này, anh vào trong đó giải
quyết một số chuyện rồi sẽ ra ngay! Ngoan nhé, ở
đây chờ anh quay lại!”
Tôi vừa mới há miệng định hỏi anh giải quyết
chuyện gì mà lại tới nơi này nhưng chưa kịp cất lời
thì Phó Thăng Nam đã mở cửa xuống xe, gió lạnh
thổi vào trong khoảnh khắc rồi bâu không khí dần ấm lại.
Vị đang bận lo nghĩ về chuyện con cái nền tôi
không quan tâm đến việc anh ấy chạy tới đây để
giải quyết chuyện gì, ngồi đó suy nghĩ được một
lát thì tôi gọi điện thoại cho Lam Uyên, chẳng mấy
chốc cuộc gọi đã kết nôi.
Đầu dây bên kia lên tiếng: Thẩm Xuân Hinh,
con nói con säp vê đến nhà rồi cơ mà? Sao đến
giờ van không thấy com đâu thế? Con đang ở chỗ
nào vậy để mẹ bảo cha đến đón”
“Không cần đâu mẹ, con đang ở cùng với Phó
Thăng Nam, chắc tối nay con không về đó nữa đâu”
Đầu dây bên kia ừ nói: ‘Sao nó lại trở về đây
đột ngột thế? Chuyện bên Macao thế nào rồi? Cha
con nói chú Lam bên đó báo về là người nhà họ
Mục cực kì khó chơi, nếu chúng ta giải quyết
không tốt thì chäc chăn sẽ xảy ra chuyện, sao nó
lại đột ngột trả về vào lúc này thế?”
Tôi nghẹn lời, cảm thấy không được thoải mái
gì cho cam. Tôi cố găng điều chỉnh hơi thớ, nói
“Hồ Diệp sắp kết hôn rồi, anh ấy lo con đến tham
gia lẽ cưới một mình sẽ bị người ta nói ra nói vào
nên mới trở về, không sao đâu ạ, anh ấy biết mình
đang làm gì mà.”
“Thế cũng tốt! Mẹ đang tính bảo con mà về
trẻ một chút thì để mẹ nấu cho con ít canh ăn lót
dạ tẩm bố sức khỏe. Con bé này ở bên ngoài một
†hản một mình không biết chăm lo cho sức khỏe
của mình gì cả, không biết bây giờ đã biến mình
thành cái dạng gì rồi.
Lâm Uyên nói thế nhưng giọng bà lại không
hê trách móc hay măng mỏ gì, chỉ có sự bất đặc
dĩ và quan tâm.
Tôi có thể hiểu được tâm trạng của bọn họ
nên mím môi nói vào điện thoại: ‘Mẹ,a lần trước ở
bệnh viện bác sĩ có nói là sức khỏe của con hiện
nay còn mang thai được nữa không?”
Có lẽ do tôi hỏi quá bất ngờ nên Lâm Uyên ở
đầu dây bên kia thoáng sững sờ lặng người đi
một khoảng thời gian rất dài mới lên tiếng: ‘Xuân
Hinh à, bây giờ Tuệ Minh đã khỏe lên rồi, cứ nghỉ
ngơi tẩm bố thì sớm muộn gì con bé cũng tốt lên
thôi. Phó Thăng Nam đối xử với con rất tốt, chờ
giải quyết xong chuyện ở Macao thì hai đưa lại về
đây chăm sóc Tuệ Minh, sau này cũng…