Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99: 99: Khuyên Giải
Tô Thần Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười của Thịnh Vân Hạo liền hỏi: "Chú ơi, chú đang cười cái gì vậy?"
"Thần Vũ, con có nhớ mẹ không?"
Anh không trả lời câu hỏi của Tô Thần Vũ, mà lại hỏi một câu khiến Tô Thần Vũ thấy buồn.
"Nhớ, mẹ nói mẹ đi làm việc, rất nhanh sẽ về, chỉ cần Thần Vũ ngoan ngoãn là có thể gặp mẹ thôi.
"
Thịnh Vân Hạo ôm Tô Thần Vũ vào lòng, giọng nói có chút khàn khàn: "Chú cũng nhớ cô ấy.
"
Anh nhớ cô đến nhường nào, chỉ có anh biết, đứa nhỏ trước mặt là kết tinh tình yêu của hai người, nhưng anh đã những làm gì? Nhận ra điều này khiến anh cảm thấy đau lòng.
Tô Thần Vũ xoa xoa tóc của Thịnh Vân Hạo, an ủi anh: "Chú đừng buồn, sẽ sớm gặp lại mẹ thôi.
"
Nhìn thấy thằng bé hiểu chuyện an ủi mình như vậy, Thịnh Vân Hạo thầm mắng mình là kẻ khốn nạn, suýt chút nữa đã tự tay tiễn nó xuống địa ngục rồi, nếu chuyện này xảy ra, anh thật sự sẽ đau đớn đến giết chết chính mình mất.
Tô Thần Vũ không biết Thịnh Vân Hạo bị làm sao, nhưng cậu có thể cảm thấy đau khổ tỏa ra từ người Thịnh Vân Hạo, giống như đang hối lỗi, cũng giống như đang thầm lặng than khóc.
“Chú ơi, chúng ta đi đâu chơi vậy?” Tô Thần Vũ xoa tóc anh.
Thịnh Vân Hạo đương nhiên biết Tô Thần Vũ đang chuyển hướng chú ý của mình, đứa nhỏ này thật tốt bụng, đến lúc này rồi mà vẫn nghĩ cho mình, anh đau lòng nhìn Tô Thần Vũ.
"Con muốn đi đâu chơi?"
"Sau khi con bị bệnh, mẹ không còn đưa con đến công viên nữa, con muốn đi công viên.
"
"Được.
"
Hai bóng dáng một lớn một nhỏ chậm rãi bước trên phố.
Ánh mặt trời lác đác chiếu lên người cả hai, giống như một khung cảnh hài hòa, nếu không có sự cố kia, thì cảnh tượng này hẳn đã xuất hiện từ bốn năm trước.
Thành thật mà nói, Thịnh Vân Hạo rất không cam tâm, tại sao con của mình chỉ có thể gọi mình là chú? Hiện tại anh rất ghét cái từ này, nhưng anh không muốn Tô Tuyết Vy hận mình, cho dù là chú thì đã sao? Chỉ cần cô sống tốt là anh đã rất thỏa mãn rồi.
Anh nhớ tới lời Tô Tuyết Vy nói, đứa nhỏ này là kết tinh tình yêu của cô, lúc đó anh đã làm gì?
Thực sự là nực cười, Thịnh Vân Hạo, mày đã nói ra những lời lẽ quá đáng như vậy mà còn muốn cầu xin sự tha thứ Tô Tuyết Vy.
Tô Thần Vũ chạy khỏi vòng tay của Thịnh Vân Hạo và đi về phía xích đu, thấy Thịnh Vân Hạo vẫn đứng yên không nhúc nhích, cậu quay lại nắm lấy tay anh đi về phía trước.
"Chú, chúng ta cùng nhau chơi đi.
"
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Tô Thần Vũ, Thịnh Vân Hạo lại căm hận bản thân mình.
Anh là một con quỷ, một con quỷ từ địa ngục, chỉ thiếu chút nữa thôi là anh đã thực sự tự tay hủy hoại người anh yêu nhất.
Việc này khiến anh đau đớn không thôi, việc anh có thể làm chính là khiến mẹ con họ không chịu thêm tổn thương nào nữa.
Cái nắng gay gắt luôn khiến người ta bực dọc, nhưng sự yên tĩnh của quán trà khiến Tô Tuyết Vy cảm thấy chút mát mẻ sảng khoái, cuộc sống kiểu này quả thực khiến người ta cảm thấy thoải mái, nếu có thể thì cô sẽ đưa Tô Thần Vũ đến đây sinh sống luôn.
Chuông cửa của quán trà vang lên, một ông lão tóc trắng bước vào.
Tô Tuyết Vy mỉm cười vẫy tay với ông ấy, Vương Minh vội bước tới.
"Chào bác, làm ơn cho một bình trà Phổ Nhĩ.
"
Sau khi Vương Minh ngồi xuống, Tô Tuyết Vy gọi người phục vụ và nói.
Vương Minh mỉm cười nhìn Tô Tuyết Vy rồi nói: "Cô Tuyết Vy vẫn không quên ông già tôi thích gì, thật vinh hạnh quá.
"
Tô Tuyết Vy nhìn dáng vẻ của Vương Minh, không khỏi nghĩ tới việc lúc trước mình đã từng ăn trộm trà Phổ Nhĩ của Vương Minh, cuối cùng bị Vương Minh bắt được, phạt úp mặt vào tường.
"Làm sao có thể quên được, đây là loại trà yêu thích của bác.
"
Hai người họ vui vẻ nói về những chuyện hồi cô còn nhỏ, trong lời nói mang theo sự ấm áp, đã bao lâu rồi Tô Tuyết Vy không trải qua cảm giác này? Có vẻ như là kể từ sự việc bốn năm trước, cô đã không còn thích cười nữa.
Nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ, cô như trở lại khi còn nhỏ, lúc đó tình cảm giữa cô và Tô Minh Nguyệt vẫn chưa tan vỡ, hai người vẫn là chị em tốt, Tô Minh Nguyệt sẽ dẫn cô đi chơi những trò mới mẻ.
Nhưng bây giờ đã không thể quay trở lại được nữa, huống hồ, Tô Minh Nguyệt cũng đã chết.
Nghĩ đến đây, Tô Tuyết Vy rũ mắt xuống nhìn chén trà trước mặt, xuyên qua nước trà, cô nhìn thấy chính mình trong chén.
Tất cả đều giống như một giấc mộng, cô còn chưa lớn, còn chưa trở thành Tô Tuyết Vy hiện tại.
Giọng nói của Vương Minh vang lên bên tai: "Cô Tuyết Vy, cô chủ lớn vẫn khỏe chứ? Đứa nhỏ này từ nhỏ đã ốm yếu, không biết bây giờ thế nào rồi.
"
Tô Tuyết Vy không muốn nhìn thấy Vương Minh buồn bã, nhưng cũng không muốn lừa gạt ông lão tốt bụng trước mặt, khô khốc nói: "Minh Nguyệt, chị ấy đã qua đời rồi.
"
Vương Minh sửng sốt, tay cầm tách trà khẽ run lên, nhìn Tô Tuyết Vy nói: "Thật sao? Cô chủ lớn, đây cũng là thoát khỏi biển khổ.
"
Đây là lần đầu tiên Tô Tuyết Vy gọi tên Tô Minh Nguyệt trong bốn năm qua, cảm giác vừa lạ vừa quen này khiến cô có chút đau lòng, dù sao thì cô vẫn còn tình chị em với Tô Minh Nguyệt.
Vương Minh lặng lẽ lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, run giọng nói: "Cô Tuyết Vy, tôi biết quan hệ của hai cô là tốt nhất, cô cũng đừng quá đau buồn, đây cũng xem như là chuyện tốt.
"
Những lời này khiến Tô Tuyết Vy chợt cảm thấy áy náy, cô không dám nói với Vương Minh rằng Tô Minh Nguyệt đã bị Mạnh Tú Cầm giết chết, cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra với ông lão sau khi nghe tin nữa.
"Bác Minh, đều đã qua cả rồi.
"
Vương Minh gật gù hỏi: "Cô Tuyết Vy, lần này cô mời ta tôi ra ngoài chắc có chuyện muốn hỏi, đúng không?"
"Bác biết sao?"
Tô Tuyết Vy không ngờ rằng Vương Minh lại biết được mục đích của mình.
“Cô có thắc mắc gì thì cứ hỏi, tôi biết gì thì tôi sẽ nói cho cô.
” Vương Minh biết rằng ngày này sẽ đến, nhưng ông ấy không ngờ nó lại đến sớm như vậy.
Tô Tuyết Vy siết chặt tay cầm chén, nói: "Bác Minh, bác biết nhiều hơn chúng cháu, bác có thể kể cho cháu nghe về vụ giết người của nhà họ Trình 20 năm về trước không?"
Tay Vương Minh chợt dừng lại, ông ấy chậm rãi nói: "Cô Tuyết Vy, không phải tôi không muốn nói với cô mà là tôi cũng không biết nhiều về chuyện đó.
Hơn nữa, tuổi tác tôi cũng cao rồi, nhiều chuyện đã xảy ra tôi không nhớ, xin thứ lỗi cho tôi.
"
Tô Tuyết Vy làm sao có thể không nghe ra sự từ chối trong lời nói của Vương Minh, mím môi nói: "Bác Minh, bác cũng biết cháu được nhà họ Tô nhận nuôi, chuyện này liên quan rất nhiều đến thân thế của cháu, xin bác hãy giúp cháu.
"
Vương Minh sao lại không biết suy nghĩ của Tô Tuyết Vy, cũng không đành lòng Tô Tuyết Vy, ông ta thở dài rồi chậm rãi nói: “Cô Tuyết Vy, tôi khuyên cô không nên điều tra chuyện này, không có gì tốt cho cô đâu, cô nên đi trở lại Dung Châu đi thôi.
"
Gió thổi đến khiến chuông gió trên bậu cửa sổ kêu leng keng, Tô Tuyết Vy nhìn bóng dáng Vương Minh đi xa, tự hỏi tại sao mọi người lại trốn tránh chuyện này, không muốn nói cho cô biết sự thật.
Vương Minh đã thuyết phục cô quay trở lại, tại sao?
Chẳng lẽ là do ai đó không muốn để sự thật được đưa ra ánh sáng?
Còn ai khác ngoài Mạnh Tú Cầm?
Những câu hỏi này dần tạo thành một mối nghi ngờ trong đầu cô.
.
"Thần Vũ, con có nhớ mẹ không?"
Anh không trả lời câu hỏi của Tô Thần Vũ, mà lại hỏi một câu khiến Tô Thần Vũ thấy buồn.
"Nhớ, mẹ nói mẹ đi làm việc, rất nhanh sẽ về, chỉ cần Thần Vũ ngoan ngoãn là có thể gặp mẹ thôi.
"
Thịnh Vân Hạo ôm Tô Thần Vũ vào lòng, giọng nói có chút khàn khàn: "Chú cũng nhớ cô ấy.
"
Anh nhớ cô đến nhường nào, chỉ có anh biết, đứa nhỏ trước mặt là kết tinh tình yêu của hai người, nhưng anh đã những làm gì? Nhận ra điều này khiến anh cảm thấy đau lòng.
Tô Thần Vũ xoa xoa tóc của Thịnh Vân Hạo, an ủi anh: "Chú đừng buồn, sẽ sớm gặp lại mẹ thôi.
"
Nhìn thấy thằng bé hiểu chuyện an ủi mình như vậy, Thịnh Vân Hạo thầm mắng mình là kẻ khốn nạn, suýt chút nữa đã tự tay tiễn nó xuống địa ngục rồi, nếu chuyện này xảy ra, anh thật sự sẽ đau đớn đến giết chết chính mình mất.
Tô Thần Vũ không biết Thịnh Vân Hạo bị làm sao, nhưng cậu có thể cảm thấy đau khổ tỏa ra từ người Thịnh Vân Hạo, giống như đang hối lỗi, cũng giống như đang thầm lặng than khóc.
“Chú ơi, chúng ta đi đâu chơi vậy?” Tô Thần Vũ xoa tóc anh.
Thịnh Vân Hạo đương nhiên biết Tô Thần Vũ đang chuyển hướng chú ý của mình, đứa nhỏ này thật tốt bụng, đến lúc này rồi mà vẫn nghĩ cho mình, anh đau lòng nhìn Tô Thần Vũ.
"Con muốn đi đâu chơi?"
"Sau khi con bị bệnh, mẹ không còn đưa con đến công viên nữa, con muốn đi công viên.
"
"Được.
"
Hai bóng dáng một lớn một nhỏ chậm rãi bước trên phố.
Ánh mặt trời lác đác chiếu lên người cả hai, giống như một khung cảnh hài hòa, nếu không có sự cố kia, thì cảnh tượng này hẳn đã xuất hiện từ bốn năm trước.
Thành thật mà nói, Thịnh Vân Hạo rất không cam tâm, tại sao con của mình chỉ có thể gọi mình là chú? Hiện tại anh rất ghét cái từ này, nhưng anh không muốn Tô Tuyết Vy hận mình, cho dù là chú thì đã sao? Chỉ cần cô sống tốt là anh đã rất thỏa mãn rồi.
Anh nhớ tới lời Tô Tuyết Vy nói, đứa nhỏ này là kết tinh tình yêu của cô, lúc đó anh đã làm gì?
Thực sự là nực cười, Thịnh Vân Hạo, mày đã nói ra những lời lẽ quá đáng như vậy mà còn muốn cầu xin sự tha thứ Tô Tuyết Vy.
Tô Thần Vũ chạy khỏi vòng tay của Thịnh Vân Hạo và đi về phía xích đu, thấy Thịnh Vân Hạo vẫn đứng yên không nhúc nhích, cậu quay lại nắm lấy tay anh đi về phía trước.
"Chú, chúng ta cùng nhau chơi đi.
"
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Tô Thần Vũ, Thịnh Vân Hạo lại căm hận bản thân mình.
Anh là một con quỷ, một con quỷ từ địa ngục, chỉ thiếu chút nữa thôi là anh đã thực sự tự tay hủy hoại người anh yêu nhất.
Việc này khiến anh đau đớn không thôi, việc anh có thể làm chính là khiến mẹ con họ không chịu thêm tổn thương nào nữa.
Cái nắng gay gắt luôn khiến người ta bực dọc, nhưng sự yên tĩnh của quán trà khiến Tô Tuyết Vy cảm thấy chút mát mẻ sảng khoái, cuộc sống kiểu này quả thực khiến người ta cảm thấy thoải mái, nếu có thể thì cô sẽ đưa Tô Thần Vũ đến đây sinh sống luôn.
Chuông cửa của quán trà vang lên, một ông lão tóc trắng bước vào.
Tô Tuyết Vy mỉm cười vẫy tay với ông ấy, Vương Minh vội bước tới.
"Chào bác, làm ơn cho một bình trà Phổ Nhĩ.
"
Sau khi Vương Minh ngồi xuống, Tô Tuyết Vy gọi người phục vụ và nói.
Vương Minh mỉm cười nhìn Tô Tuyết Vy rồi nói: "Cô Tuyết Vy vẫn không quên ông già tôi thích gì, thật vinh hạnh quá.
"
Tô Tuyết Vy nhìn dáng vẻ của Vương Minh, không khỏi nghĩ tới việc lúc trước mình đã từng ăn trộm trà Phổ Nhĩ của Vương Minh, cuối cùng bị Vương Minh bắt được, phạt úp mặt vào tường.
"Làm sao có thể quên được, đây là loại trà yêu thích của bác.
"
Hai người họ vui vẻ nói về những chuyện hồi cô còn nhỏ, trong lời nói mang theo sự ấm áp, đã bao lâu rồi Tô Tuyết Vy không trải qua cảm giác này? Có vẻ như là kể từ sự việc bốn năm trước, cô đã không còn thích cười nữa.
Nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ, cô như trở lại khi còn nhỏ, lúc đó tình cảm giữa cô và Tô Minh Nguyệt vẫn chưa tan vỡ, hai người vẫn là chị em tốt, Tô Minh Nguyệt sẽ dẫn cô đi chơi những trò mới mẻ.
Nhưng bây giờ đã không thể quay trở lại được nữa, huống hồ, Tô Minh Nguyệt cũng đã chết.
Nghĩ đến đây, Tô Tuyết Vy rũ mắt xuống nhìn chén trà trước mặt, xuyên qua nước trà, cô nhìn thấy chính mình trong chén.
Tất cả đều giống như một giấc mộng, cô còn chưa lớn, còn chưa trở thành Tô Tuyết Vy hiện tại.
Giọng nói của Vương Minh vang lên bên tai: "Cô Tuyết Vy, cô chủ lớn vẫn khỏe chứ? Đứa nhỏ này từ nhỏ đã ốm yếu, không biết bây giờ thế nào rồi.
"
Tô Tuyết Vy không muốn nhìn thấy Vương Minh buồn bã, nhưng cũng không muốn lừa gạt ông lão tốt bụng trước mặt, khô khốc nói: "Minh Nguyệt, chị ấy đã qua đời rồi.
"
Vương Minh sửng sốt, tay cầm tách trà khẽ run lên, nhìn Tô Tuyết Vy nói: "Thật sao? Cô chủ lớn, đây cũng là thoát khỏi biển khổ.
"
Đây là lần đầu tiên Tô Tuyết Vy gọi tên Tô Minh Nguyệt trong bốn năm qua, cảm giác vừa lạ vừa quen này khiến cô có chút đau lòng, dù sao thì cô vẫn còn tình chị em với Tô Minh Nguyệt.
Vương Minh lặng lẽ lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, run giọng nói: "Cô Tuyết Vy, tôi biết quan hệ của hai cô là tốt nhất, cô cũng đừng quá đau buồn, đây cũng xem như là chuyện tốt.
"
Những lời này khiến Tô Tuyết Vy chợt cảm thấy áy náy, cô không dám nói với Vương Minh rằng Tô Minh Nguyệt đã bị Mạnh Tú Cầm giết chết, cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra với ông lão sau khi nghe tin nữa.
"Bác Minh, đều đã qua cả rồi.
"
Vương Minh gật gù hỏi: "Cô Tuyết Vy, lần này cô mời ta tôi ra ngoài chắc có chuyện muốn hỏi, đúng không?"
"Bác biết sao?"
Tô Tuyết Vy không ngờ rằng Vương Minh lại biết được mục đích của mình.
“Cô có thắc mắc gì thì cứ hỏi, tôi biết gì thì tôi sẽ nói cho cô.
” Vương Minh biết rằng ngày này sẽ đến, nhưng ông ấy không ngờ nó lại đến sớm như vậy.
Tô Tuyết Vy siết chặt tay cầm chén, nói: "Bác Minh, bác biết nhiều hơn chúng cháu, bác có thể kể cho cháu nghe về vụ giết người của nhà họ Trình 20 năm về trước không?"
Tay Vương Minh chợt dừng lại, ông ấy chậm rãi nói: "Cô Tuyết Vy, không phải tôi không muốn nói với cô mà là tôi cũng không biết nhiều về chuyện đó.
Hơn nữa, tuổi tác tôi cũng cao rồi, nhiều chuyện đã xảy ra tôi không nhớ, xin thứ lỗi cho tôi.
"
Tô Tuyết Vy làm sao có thể không nghe ra sự từ chối trong lời nói của Vương Minh, mím môi nói: "Bác Minh, bác cũng biết cháu được nhà họ Tô nhận nuôi, chuyện này liên quan rất nhiều đến thân thế của cháu, xin bác hãy giúp cháu.
"
Vương Minh sao lại không biết suy nghĩ của Tô Tuyết Vy, cũng không đành lòng Tô Tuyết Vy, ông ta thở dài rồi chậm rãi nói: “Cô Tuyết Vy, tôi khuyên cô không nên điều tra chuyện này, không có gì tốt cho cô đâu, cô nên đi trở lại Dung Châu đi thôi.
"
Gió thổi đến khiến chuông gió trên bậu cửa sổ kêu leng keng, Tô Tuyết Vy nhìn bóng dáng Vương Minh đi xa, tự hỏi tại sao mọi người lại trốn tránh chuyện này, không muốn nói cho cô biết sự thật.
Vương Minh đã thuyết phục cô quay trở lại, tại sao?
Chẳng lẽ là do ai đó không muốn để sự thật được đưa ra ánh sáng?
Còn ai khác ngoài Mạnh Tú Cầm?
Những câu hỏi này dần tạo thành một mối nghi ngờ trong đầu cô.
.