Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 204: 204: Đừng Can Thiệp Vào
Trong phòng bệnh.
Tô Tuyết Vy biết rằng Thịnh Vân Hạo đã cố tình nói điều này để khiến cô cảm thấy mùi vị của sự đau lòng, một loại đau đớn vô cảm không nói nên lời.
Thịnh Vân Hạo nhìn vẻ mặt của cô, hơi buông lỏng ra.
Anh biết rốt cuộc quan hệ giữa hai người vẫn sẽ rạn nứt nên cứ rạn nứt trong im lặng như vậy đi.
“Thịnh Vân Hạo, anh nói đúng.
Tôi không có khả năng trả cho anh bất cứ thứ gì.” Tô Tuyết Vy nói thầm.
Thịnh Vân Hạo nói đúng, cô không có khả năng chi trả, dù có quay ngược thời gian bao nhiêu lần thì câu trả lời đều giống nhau.
Tô Tuyết Vy không có khả năng trả món nợ máu 20 năm trước đây.
Trình Vũ Thanh không thể hiểu được cuộc nói chuyện giữa hai người, chuyện gì đang xảy ra vậy? Liệu hai người họ có làm hòa lại được không? Vậy những ngày sau này cô ta phải làm sao chứ?
“Đúng vậy, cô không kham nổi.
Tôi khuyên cô nên làm chuyện của mình, còn lại tôi sẽ giải quyết.” Lời nói của Thịnh Vân Hạo giống như một thanh kiếm sắc bén, nó nhanh chóng cắm vào trái tim cô khiến máu không ngừng chảy.
Nói xong Thịnh Vân Hạo bỏ đi, anh không muốn ở lại nơi đó nữa.
Sợ bản thân không kiềm chế được cảm xúc lại nói ra điều gì tổn thương hơn, đúng là anh không muốn làm tổn thương Tô Tuyết Vy, anh phải ghét cô mới đúng.
Tô Tuyết Vy nhìn Thịnh Vân Hạo đang rời đi, cô cười chua chát nói: "Tôi hiểu rồi, Thịnh Vân Hạo, anh thật độc ác..."
Chu Hạo Thanh đỡ cô ở bên cạnh, trong lòng lo lắng.
Tô Tuyết Vy nếu xảy ra chuyện gì thì bản thân anh ta cũng không tha thứ, huống chi là những chuyện khác!
Sự việc của Thịnh Vân Hạo ngày hôm nay là một ví dụ điển hình, anh đang giúp đỡ Tô Tuyết Vy, nhưng anh cũng đang đẩy mạnh sự căm ghét của mình với Tô Tuyết Vy.
Bây giờ Tô Thần Vũ đã bị đưa đi, Tô Tuyết Vy không có gì phải lo lắng, nhưng trong lòng lại cảm thấy trống rỗng như thiếu một thứ gì đó.
Trình Vũ Thanh trừng mắt nhìn Tô Tuyết Vy, hung hăng nói: “Mấy người đừng tưởng tôi tha cho mấy người.
Chỉ cần tôi còn ở đây một ngày thì mấy người đừng mơ được sống vui một ngày!"
Nói xong muốn rời đi theo Thịnh Vân Hạo.
Tô Tuyết Vy chỉ cảm thấy buồn cười, ngăn Trình Vũ Thanh lại rồi nói: "Trình Vũ Thanh, cô thực sự cho rằng chúng tôi đều dễ bị dọa dẫm?"
Tô Tuyết Vy nhìn cô ta chăm chú, Trình Vũ Thanh xoay người lại: "Tô Tuyết Vy, đừng quên chúng ta vừa mới gặp nhau không lâu."
"Vì cô rất muốn nghe điều này từ miệng tôi, vậy thì tôi sẽ thỏa mãn cô.
Cô sẽ không bao giờ lấy lại được Thịnh Vân Hạo từ tôi! Cô hài lòng chứ?" Trình Vũ Thanh nhìn cô và nói từng chữ.
Truyện Trọng Sinh
Tô Tuyết Vy nghe cô ta nói xong, liền nhìn chằm chằm bằng ánh mắt không rời: "Trình Vũ Thanh, cô sẽ không thành công.
Cô giật được người khác về phía mình không có nghĩa là anh ta sẽ yêu cô.
Tại sao cô lại đến đây, tôi biết cô rõ hơn ai hết."
Nghe cô nói lời này, Trình Vũ Thanh có chút kinh hãi, nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Tô Tuyết Vy, trong lòng nặng trĩu vài điểm, cao ngạo nói: "Không nghĩ tới cô lại có thể làm tôi sợ như thế này đấy."
Nói xong cô ta quay người rời khỏi phòng để tìm bóng dáng của Thịnh Vân Hạo, cô ta biết mình không nên nói chuyện với Tô Tuyết Vy, bây giờ cũng không thể giải thích vì sao mình lại ở trong bệnh viện.
Trình Vũ Thanh nhìn bóng lưng Thịnh Vân Hạo phía trước, vội vàng gọi: "Anh họ! Chờ em!"
Thịnh Vân Hạo không muốn quan tâm đến cô ta một chút nào, nhưng muốn biết tại sao Trình Vũ Thanh lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, vì vậy anh dừng lại nhìn người phía sau hỏi:
"Tại sao cô lại xuất hiện ở nơi này? Hiện tại lẽ ra cô phải ở phòng họp chứ?."
Nhìn sắc bén trong mắt Thịnh Vân Hạo, Trình Vũ Thanh có chút sợ hãi, nuốt nước bọt nhìn anh nói: “Anh họ, em tới đây tìm anh.
Nếu anh không ở công ty thì em chỉ có thể đến đây.
"
Bây giờ Trình Vũ Thanh chỉ có thể nói bằng suy đoán, rốt cuộc không ai có thể đoán được Thịnh Vân Hạo đang nghĩ gì, nếu biết cô ta cố ý tới đây thì có lẽ kế hoạch của cô ta sẽ lần lượt bị phát hiện.
Thịnh Vân Hạo chỉ thấy buồn cười, người này làm sao có thể biết được tung tích của mình, anh từ tốn nói: "Trình Vũ Thanh, tôi khuyên cô nên nói ra sự thật."
Trình Vũ Thanh ánh mắt né tránh, không chịu nhìn Thịnh Vân Hạo.
Cô ta cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Anh họ, em quá lo lắng cho anh.
Trợ lý không cho em biết anh ở đâu, mà một phần dự án của chúng em vẫn còn chưa giải quyết được."
Cô ta thản nhiên bịa ra một lý do, hiện tại cô ta và Thịnh Vân Hạo có thể liên quan đến dự án hợp tác của tập đoàn Minh Hải, cũng chỉ có thể dùng thứ này làm lá chắn.
Nghe được những gì Trình Vũ Thanh nói, Thịnh Vân Hạo hơi trầm xuống nhưng vẫn nhìn Trình Vũ Thanh bằng ánh mắt sắc bén, anh nói từng chữ một: "Cho dù cô là em họ của tôi nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
Ngoài chuyện kinh doanh trên công ty ra, những chuyện khác tốt nhất là cô đừng can thiệp."
Nói xong liền rời đi, Trình Vũ Thanh còn chưa kịp hiểu rõ ý tứ trong lời nói của anh, đã thấy bóng lưng kiên quyết rời đi.
Anh thực sự tàn nhẫn như vậy sao? Trình Vũ Thanh chỉ có thể đứng phía sau gọi: "Anh họ!"
Thịnh Vân Hạo hoàn toàn không có ý định dừng lại mà chỉ muốn rời đi, dù sao thì đây cũng sẽ là tiệc đính hôn của nhà Chu và họ Lục.
Anh biết Tô Tuyết Vy nhất định sẽ đi, và anh muốn xem Tô Tuyết Vy làm những gì.
Bên trong phòng.
"Tuyết Vy, cô không sao chứ? Nếu có chuyện gì để tôi gọi bác sĩ." Lục Đan Bạch đứng bên cạnh lo lắng nhìn cô.
Tô Tuyết Vy lắc đầu, cô biết cô không sao cả, cũng không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là cô không thể bỏ qua được, nếu có thể cô thà làm lại còn hơn yêu Thịnh Vân Hạo.
Long Duệ Ân liếc nhìn rồi nhanh chóng phân biệt tình hình, quay sang nhìn Lục Đan Bạch và Chu Hạo Thanh nói: "Hai đứa về trước đi.
Đừng quên mấy ngày sau là ngày gì."
Hai người nghe được lời Long Duệ Ân nói, trên mặt tuy rằng không có biểu hiện tốt gì nhưng cũng không thể phản bác, chỉ có thể nghe bà ta nói mà rời đi.
“Tuyết Vy, một lát nữa chúng tôi sẽ quay lại.” Trước khi đi, Chu Hạo Thanh không quên nói thêm.
Sau khi hai người rời đi, Long Duệ Ân nhìn Tô Tuyết Vy nói: "Chắc hẳn cháu rất muốn biết sao tôi lại đẩy bọn họ trở về?"
Tô Tuyết Vy ngạc nhiên nhìn bà ta, bất ngờ hỏi một câu: "Cô có kỹ năng đọc ý nghĩ ư?"
Long Duệ Ân nghe vậy cười nói: "Trên mặt có viết rõ ràng rồi kìa."
Tô Tuyết Vy xấu hổ cúi đầu, nghe lời tiếp theo của Long Duệ Ân.
"Vài ngày nữa là đại tiệc đính hôn của hai người bọn họ.
Lúc đó Thịnh Vân Hạo và rất nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu sẽ tới đó.
Tôi sợ hai người họ sẽ xảy ra chuyện gì đó." Long Duệ Ân chậm rãi nói..
Tô Tuyết Vy biết rằng Thịnh Vân Hạo đã cố tình nói điều này để khiến cô cảm thấy mùi vị của sự đau lòng, một loại đau đớn vô cảm không nói nên lời.
Thịnh Vân Hạo nhìn vẻ mặt của cô, hơi buông lỏng ra.
Anh biết rốt cuộc quan hệ giữa hai người vẫn sẽ rạn nứt nên cứ rạn nứt trong im lặng như vậy đi.
“Thịnh Vân Hạo, anh nói đúng.
Tôi không có khả năng trả cho anh bất cứ thứ gì.” Tô Tuyết Vy nói thầm.
Thịnh Vân Hạo nói đúng, cô không có khả năng chi trả, dù có quay ngược thời gian bao nhiêu lần thì câu trả lời đều giống nhau.
Tô Tuyết Vy không có khả năng trả món nợ máu 20 năm trước đây.
Trình Vũ Thanh không thể hiểu được cuộc nói chuyện giữa hai người, chuyện gì đang xảy ra vậy? Liệu hai người họ có làm hòa lại được không? Vậy những ngày sau này cô ta phải làm sao chứ?
“Đúng vậy, cô không kham nổi.
Tôi khuyên cô nên làm chuyện của mình, còn lại tôi sẽ giải quyết.” Lời nói của Thịnh Vân Hạo giống như một thanh kiếm sắc bén, nó nhanh chóng cắm vào trái tim cô khiến máu không ngừng chảy.
Nói xong Thịnh Vân Hạo bỏ đi, anh không muốn ở lại nơi đó nữa.
Sợ bản thân không kiềm chế được cảm xúc lại nói ra điều gì tổn thương hơn, đúng là anh không muốn làm tổn thương Tô Tuyết Vy, anh phải ghét cô mới đúng.
Tô Tuyết Vy nhìn Thịnh Vân Hạo đang rời đi, cô cười chua chát nói: "Tôi hiểu rồi, Thịnh Vân Hạo, anh thật độc ác..."
Chu Hạo Thanh đỡ cô ở bên cạnh, trong lòng lo lắng.
Tô Tuyết Vy nếu xảy ra chuyện gì thì bản thân anh ta cũng không tha thứ, huống chi là những chuyện khác!
Sự việc của Thịnh Vân Hạo ngày hôm nay là một ví dụ điển hình, anh đang giúp đỡ Tô Tuyết Vy, nhưng anh cũng đang đẩy mạnh sự căm ghét của mình với Tô Tuyết Vy.
Bây giờ Tô Thần Vũ đã bị đưa đi, Tô Tuyết Vy không có gì phải lo lắng, nhưng trong lòng lại cảm thấy trống rỗng như thiếu một thứ gì đó.
Trình Vũ Thanh trừng mắt nhìn Tô Tuyết Vy, hung hăng nói: “Mấy người đừng tưởng tôi tha cho mấy người.
Chỉ cần tôi còn ở đây một ngày thì mấy người đừng mơ được sống vui một ngày!"
Nói xong muốn rời đi theo Thịnh Vân Hạo.
Tô Tuyết Vy chỉ cảm thấy buồn cười, ngăn Trình Vũ Thanh lại rồi nói: "Trình Vũ Thanh, cô thực sự cho rằng chúng tôi đều dễ bị dọa dẫm?"
Tô Tuyết Vy nhìn cô ta chăm chú, Trình Vũ Thanh xoay người lại: "Tô Tuyết Vy, đừng quên chúng ta vừa mới gặp nhau không lâu."
"Vì cô rất muốn nghe điều này từ miệng tôi, vậy thì tôi sẽ thỏa mãn cô.
Cô sẽ không bao giờ lấy lại được Thịnh Vân Hạo từ tôi! Cô hài lòng chứ?" Trình Vũ Thanh nhìn cô và nói từng chữ.
Truyện Trọng Sinh
Tô Tuyết Vy nghe cô ta nói xong, liền nhìn chằm chằm bằng ánh mắt không rời: "Trình Vũ Thanh, cô sẽ không thành công.
Cô giật được người khác về phía mình không có nghĩa là anh ta sẽ yêu cô.
Tại sao cô lại đến đây, tôi biết cô rõ hơn ai hết."
Nghe cô nói lời này, Trình Vũ Thanh có chút kinh hãi, nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Tô Tuyết Vy, trong lòng nặng trĩu vài điểm, cao ngạo nói: "Không nghĩ tới cô lại có thể làm tôi sợ như thế này đấy."
Nói xong cô ta quay người rời khỏi phòng để tìm bóng dáng của Thịnh Vân Hạo, cô ta biết mình không nên nói chuyện với Tô Tuyết Vy, bây giờ cũng không thể giải thích vì sao mình lại ở trong bệnh viện.
Trình Vũ Thanh nhìn bóng lưng Thịnh Vân Hạo phía trước, vội vàng gọi: "Anh họ! Chờ em!"
Thịnh Vân Hạo không muốn quan tâm đến cô ta một chút nào, nhưng muốn biết tại sao Trình Vũ Thanh lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, vì vậy anh dừng lại nhìn người phía sau hỏi:
"Tại sao cô lại xuất hiện ở nơi này? Hiện tại lẽ ra cô phải ở phòng họp chứ?."
Nhìn sắc bén trong mắt Thịnh Vân Hạo, Trình Vũ Thanh có chút sợ hãi, nuốt nước bọt nhìn anh nói: “Anh họ, em tới đây tìm anh.
Nếu anh không ở công ty thì em chỉ có thể đến đây.
"
Bây giờ Trình Vũ Thanh chỉ có thể nói bằng suy đoán, rốt cuộc không ai có thể đoán được Thịnh Vân Hạo đang nghĩ gì, nếu biết cô ta cố ý tới đây thì có lẽ kế hoạch của cô ta sẽ lần lượt bị phát hiện.
Thịnh Vân Hạo chỉ thấy buồn cười, người này làm sao có thể biết được tung tích của mình, anh từ tốn nói: "Trình Vũ Thanh, tôi khuyên cô nên nói ra sự thật."
Trình Vũ Thanh ánh mắt né tránh, không chịu nhìn Thịnh Vân Hạo.
Cô ta cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Anh họ, em quá lo lắng cho anh.
Trợ lý không cho em biết anh ở đâu, mà một phần dự án của chúng em vẫn còn chưa giải quyết được."
Cô ta thản nhiên bịa ra một lý do, hiện tại cô ta và Thịnh Vân Hạo có thể liên quan đến dự án hợp tác của tập đoàn Minh Hải, cũng chỉ có thể dùng thứ này làm lá chắn.
Nghe được những gì Trình Vũ Thanh nói, Thịnh Vân Hạo hơi trầm xuống nhưng vẫn nhìn Trình Vũ Thanh bằng ánh mắt sắc bén, anh nói từng chữ một: "Cho dù cô là em họ của tôi nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
Ngoài chuyện kinh doanh trên công ty ra, những chuyện khác tốt nhất là cô đừng can thiệp."
Nói xong liền rời đi, Trình Vũ Thanh còn chưa kịp hiểu rõ ý tứ trong lời nói của anh, đã thấy bóng lưng kiên quyết rời đi.
Anh thực sự tàn nhẫn như vậy sao? Trình Vũ Thanh chỉ có thể đứng phía sau gọi: "Anh họ!"
Thịnh Vân Hạo hoàn toàn không có ý định dừng lại mà chỉ muốn rời đi, dù sao thì đây cũng sẽ là tiệc đính hôn của nhà Chu và họ Lục.
Anh biết Tô Tuyết Vy nhất định sẽ đi, và anh muốn xem Tô Tuyết Vy làm những gì.
Bên trong phòng.
"Tuyết Vy, cô không sao chứ? Nếu có chuyện gì để tôi gọi bác sĩ." Lục Đan Bạch đứng bên cạnh lo lắng nhìn cô.
Tô Tuyết Vy lắc đầu, cô biết cô không sao cả, cũng không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là cô không thể bỏ qua được, nếu có thể cô thà làm lại còn hơn yêu Thịnh Vân Hạo.
Long Duệ Ân liếc nhìn rồi nhanh chóng phân biệt tình hình, quay sang nhìn Lục Đan Bạch và Chu Hạo Thanh nói: "Hai đứa về trước đi.
Đừng quên mấy ngày sau là ngày gì."
Hai người nghe được lời Long Duệ Ân nói, trên mặt tuy rằng không có biểu hiện tốt gì nhưng cũng không thể phản bác, chỉ có thể nghe bà ta nói mà rời đi.
“Tuyết Vy, một lát nữa chúng tôi sẽ quay lại.” Trước khi đi, Chu Hạo Thanh không quên nói thêm.
Sau khi hai người rời đi, Long Duệ Ân nhìn Tô Tuyết Vy nói: "Chắc hẳn cháu rất muốn biết sao tôi lại đẩy bọn họ trở về?"
Tô Tuyết Vy ngạc nhiên nhìn bà ta, bất ngờ hỏi một câu: "Cô có kỹ năng đọc ý nghĩ ư?"
Long Duệ Ân nghe vậy cười nói: "Trên mặt có viết rõ ràng rồi kìa."
Tô Tuyết Vy xấu hổ cúi đầu, nghe lời tiếp theo của Long Duệ Ân.
"Vài ngày nữa là đại tiệc đính hôn của hai người bọn họ.
Lúc đó Thịnh Vân Hạo và rất nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu sẽ tới đó.
Tôi sợ hai người họ sẽ xảy ra chuyện gì đó." Long Duệ Ân chậm rãi nói..