Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-484
CHƯƠNG 484: SẼ ĐỂ CHO CÔ ĐẮC CHÍ THÊM HAI NGÀY
CHƯƠNG 484: SẼ ĐỂ CHO CÔ ĐẮC CHÍ THÊM HAI NGÀY
Hai ngày nay Tống Kiệt vừa mới nghỉ ngơi, nghe được tin tức, vội vội vàng vàng đi tìm ông cụ Tống: “Ông nội..."
"Ngồi xuống."
Ông cụ Tống hơi mệt mỏi, ý tứ sâu xa nhìn cháu trai.
"Ông nội, dì đã bỏ ra quá nhiều cho cái nhà này rồi, bây giờ bà xảy ra chuyện, chúng ta không thể không màng được!" Tống Kiệt hiểu được ý tứ của ông cụ Tống, lập tức sốt ruột nói, hơn nữa giọng nói đủ để cho người ngoài cửa nghe rõ.
Nghe được lời của Tống Kiệt, nụ cười trên khóe miệng Tống Nhu càng sâu hơn. Cô ta nhìn cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, gõ cửa phòng ông cụ Tống.
"Vào đi."
"Ông nội, thành viên hội đồng quản trị công ti vẫn luôn gọi điện thoại tới, có nghe máy hay không ạ?"
Tống Nhu tỏ ra rất gấp gáp, hốc mắt cũng đỏ, ông cụ Tống và Tống Kiệt có chung cảm nhận, cô ta không đi diễn vai phản diện đúng là nhân tài không được trọng dụng mà.
"Chủ tịch, rốt cuộc ông cũng nghe máy rồi. Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là nghe nói tổng giám đốc Tăng bị người ta bắt cóc ở nước ngoài, vậy chuyện hợp tác của chúng ta với tập đoàn DK thì làm thế nào?"
Ông cụ Tống im lặng mấy giây, sau đó thì nghiêm nghị nói: “Tôi tưởng anh gọi điện thoại đến là để bày tỏ sự quan tâm với con dâu tôi. Không ngờ nó vừa bị côn đồ bắt cóc, mấy người đã nhớ thương vị trí của nó rồi!"
"Tôi nói cho anh, nó không sao hết!" Ông cụ Tống nói như định chém sắt.
Nghe ông nói như vậy, trong lòng Tống Nhu càng thêm đắc chí, tất cả đều tiến hành theo kế hoạch của cô ta.
"Chủ tịch, chúng tôi không phải có ý đó mà, chỉ là lần hợp tác xuyên quốc gia này cực kì quan trọng đối với sự phát triển tương lai của công ti. Tổng giám đốc Tăng gặp chuyện, tất nhiên là phải phối hợp với cảnh sát để điều tra, sớm tìm được người, nhưng chuyện công ti cũng không thể không quan tâm chứ? Bây giờ tập đoàn DK đã nghi ngờ thành ý của chúng ta vì Tống Thị không cử người qua."
"Hay là, tổ chức một cuộc họp Hội đồng quản trị tạm thời, chọn lựa đại biểu, để làm xong chuyện hợp tác lần này trước đi!" Thành viên hội đồng quản trị vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Im mồm!" Ông cụ Tống trực tiếp cúp điện thoại, hung hãn quát: “Những người ngày, vừa nghe tin Nhĩ Ngọc có chuyện, lập tức muốn đoạt quyền!"
"Ông nội, ông đừng giận mà, nhất định sẽ tìm được dì." Tống Nhu tiếp tục an ủi.
Chỉ là, trong lòng ông cụ Tống đã lạnh lẽo hoàn toàn rồi. Tập đoàn Tống Thị hoạt động trong tay ông đã mấy chục năm, những thành viên hội đồng quản trị cũ không ít lần vì lợi ích cá nhân. Ông nhìn ở chuyện hợp tác nhiều năm, chưa từng truy cứu.
Nhưng giờ vừa nghe đến Nhĩ Ngọc xảy ra chuyện, một nhóm người bọn họ bị Tống Nhu khích bác, dùng cách đó tới ép buộc ông, một nhóm khác lại lộ ra đuôi hồ li và dã tâm, chờ để đoạt lấy quyền điều hành Tống Thị!
"Tiểu Nhu, cháu đi tìm chủ tịch Lý, ổn định bọn họ, ông đi tìm Tiểu Nhu, thương lượng xem nên làm gì."
Tống Nhu nghe vậy, nở nụ cười: “Dạ, ông nội, cháu nhất định sẽ làm xong việc."
Cô ta chính là chờ những lời này của ông cụ Tống!
"Đi đi." Ông cụ Tống khoát tay một cái, nếu Tống Nhu còn ở trước mặt ông, có thể ông sẽ không nhịn được mà xé rách mặt nói chuyện với cô ta ngay tại chỗ.
Nhìn Tống Nhu vui sướng rời đi, Tống Kiệt đóng cửa lại.
"Ông nội, sao ông lại để chị đi tìm chủ tịch Lý vậy?"
"Nếu muốn câu cá, tất nhiên phải thả mồi." Ông cụ Tống lắc đầu một cái, uống cốc trà nóng trên bàn: “Người là vậy, bay càng cao, ngã càng đau, cứ để cho nó đắc chí thêm đi."
"Nhưng mà dì..." Thật ra thì Tống Kiệt vẫn luôn đối đãi với Tăng Nhĩ Ngọc như mẹ vậy, chỉ là đã rất lâu anh ta chưa gọi lên tiếng mẹ này, thế nên khó mà mở miệng.
Nhưng trong lòng anh ta, đã sớm công nhận Tăng Nhĩ Ngọc rồi.
"Chị ba của cháu hẳn đã có chuẩn bị từ sớm rồi." Ông cụ Tống vừa nghĩ tới mình còn có một cô cháu gái thông minh hơn người, trong lời nói mang theo mấy phần kiêu ngạo.
Trong lòng ông cũng biết, bản thân Tống Như rất thông minh, còn có người đàn ông bên người cô nữa...
Nghe ông cụ Tống nói vậy, Tống Kiệt cũng gật đầu tán đồng: “Vậy thì tốt."
. . .
Biệt thự Lan Đình.
Trên ti vi đang phát bản tin kinh tế mới nhất, nội dung chính là tổng giám đốc của tập đoàn Tống Thị Tăng Nhĩ Ngọc đi công tác đã bị bắt cóc.
Tống Như bình tĩnh xem ti vi, không có chút gợn sóng nào. Chị Hy đuổi tới, thấy được cảnh này, lập tức tắt ti vi: “Đừng xem! Em còn có bầu đó."
"Đừng lo, mẹ em không sao." Tống Như cười: “Bà đã ở trên máy bay về nước rồi."
"Thế đây là chuyện gì xảy ra? Tin giả sao?" Chị Hy trừng mắt nhìn, không hiểu được tình hình bên trong.
Tống Như vừa vặn ở nhà nhàn rỗi, liền nói kế hoạch lần này cho chị Hy.
"Thì ra là vậy!" Chị Hy vỗ đùi: “Nhưng mà, chuyện như vậy, chẳng phải Tống Nhu lại có thể nhân cơ hội lôi kéo thành viên hội đồng quản trị Tống Thị, đoạt quyền lần nữa sao?"
"Những người trong hội đồng quản trị bị Tống Nhu lôi kéo, nhất định đã có hai lòng với công ti từ lâu. Chúng ta chỉ cần yên tâm xem trò vui, đến lúc, liền tóm cổ cả bọn thôi, tiết kiệm thời gian và sức lực." Tống Như tiếp tục nói.
Tống Nhu cho là đã tính cả rồi, không coi bất kì ai ra gì, vậy thì cứ để cho cô ta tiếp tục sống trong giấc mộng đẹp tự vẽ nên đi. Rất nhanh thôi, cô ta sẽ sớm biết hai chữ hối hận viết như thế nào!
Sau khi chị Hy suy nghĩ một chút, cảm thấy kế hoạch này của Tống Như quả thật quá tuyệt vời.
"Dự đoán sau này khi Tống Nhu biết chân tướng, sẽ bị tức điên thôi."
"Con đường này là chị ta tự chọn, không thể oán hận một ai." Tay của Tống Như chậm rãi vuốt ve phần bụng nhô lên: “Em đã cho chị ta nhiều cơ hội, nhưng chị ta không biết hối cải, muốn ám toán cục cưng của em, giờ lại muốn hại cả mẹ em. Những món nợ này, em phải cẩn thận thanh toán với chị ta."
Chị Hy thấy Tống Như vẫn như trước, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống đất.
Đây mới là Tống Như mà cô biết, cho tới bây giờ cũng sẽ không để lộ một mặt mềm yếu!
"Lúc chị thấy tin, còn sợ em mang thai sẽ lo lắng, khóc đến xấu mắt, đặc biệt tới đây cùng em, bây giờ nhìn lại... Người nên khóc là Tống Nhu mới đúng. Cô ta cũng quá ngu, nếu không đấu với em, không biết trong đầu có phải là toàn chứa nước không nữa."
"Chị ta trời sinh là một người tự cao tự đại." Tống Như tựa người vào sô pha, bây giờ cô cũng sắp làm mẹ, càng không hiểu tại sao Tống Nhu có thể ác đến mức lấy đứa trẻ trong bụng làm tiền đặt cược nữa. Còn ông cụ Tống thì đến giờ cũng không biết chuyện Tống Như mang thai.
Thật ra thì, cái mà ông cụ Tống thật sự quan tâm chính là huyết mạch nhà họ Tống ở trong bụng Tống Nhu.
Giống như cảnh đặc sắc nhất bộ phim thường xuất hiện vào thời điểm bộc lộ bí mật cuối cùng vậy. Để cho Tống Nhu bay nhảy thêm hai ngày, chờ đến lúc nguyện vọng của cô ta sắp thành sự thật rồi, lại nói chân tướng cho cô ta.
Nhà họ Tống, Tống Thị, đã sớm không liên quan đến cô ta rồi!
Vì giải quyết chuyện Tăng Nhĩ Ngọc bị bắt cóc, có nguy cơ ảnh hưởng đến việc hợp tác của Tống Thị và tập đoàn xuyên quốc gia DK, hội đồng quản trị Tống Thị triệu tập hội nghị khẩn cấp, bàn về giải pháp.
Mà Tống Nhu coi như là đại diện của nhà họ Tống, ra mặt xử lí bàn bạc, làm cho các thành viên trong hội đồng quản trị rất ngạc nhiên.
Chuyện xảy ra ở nhà họ Tống, mọi người ít nhiều cũng có nghe đồn. Từ lúc Tăng Nhĩ Ngọc tiếp quản công ti, Tống Nhu chưa bao giờ ra mặt. Tuy gần đây cô ta lại trở lại Tống Thị, nhưng mà chức vụ và địa vị cũng không lớn như trước, các thành viên hội đồng quản trị căn bản không nghĩ tới rằng cô ta sẽ nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy.
CHƯƠNG 484: SẼ ĐỂ CHO CÔ ĐẮC CHÍ THÊM HAI NGÀY
Hai ngày nay Tống Kiệt vừa mới nghỉ ngơi, nghe được tin tức, vội vội vàng vàng đi tìm ông cụ Tống: “Ông nội..."
"Ngồi xuống."
Ông cụ Tống hơi mệt mỏi, ý tứ sâu xa nhìn cháu trai.
"Ông nội, dì đã bỏ ra quá nhiều cho cái nhà này rồi, bây giờ bà xảy ra chuyện, chúng ta không thể không màng được!" Tống Kiệt hiểu được ý tứ của ông cụ Tống, lập tức sốt ruột nói, hơn nữa giọng nói đủ để cho người ngoài cửa nghe rõ.
Nghe được lời của Tống Kiệt, nụ cười trên khóe miệng Tống Nhu càng sâu hơn. Cô ta nhìn cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, gõ cửa phòng ông cụ Tống.
"Vào đi."
"Ông nội, thành viên hội đồng quản trị công ti vẫn luôn gọi điện thoại tới, có nghe máy hay không ạ?"
Tống Nhu tỏ ra rất gấp gáp, hốc mắt cũng đỏ, ông cụ Tống và Tống Kiệt có chung cảm nhận, cô ta không đi diễn vai phản diện đúng là nhân tài không được trọng dụng mà.
"Chủ tịch, rốt cuộc ông cũng nghe máy rồi. Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là nghe nói tổng giám đốc Tăng bị người ta bắt cóc ở nước ngoài, vậy chuyện hợp tác của chúng ta với tập đoàn DK thì làm thế nào?"
Ông cụ Tống im lặng mấy giây, sau đó thì nghiêm nghị nói: “Tôi tưởng anh gọi điện thoại đến là để bày tỏ sự quan tâm với con dâu tôi. Không ngờ nó vừa bị côn đồ bắt cóc, mấy người đã nhớ thương vị trí của nó rồi!"
"Tôi nói cho anh, nó không sao hết!" Ông cụ Tống nói như định chém sắt.
Nghe ông nói như vậy, trong lòng Tống Nhu càng thêm đắc chí, tất cả đều tiến hành theo kế hoạch của cô ta.
"Chủ tịch, chúng tôi không phải có ý đó mà, chỉ là lần hợp tác xuyên quốc gia này cực kì quan trọng đối với sự phát triển tương lai của công ti. Tổng giám đốc Tăng gặp chuyện, tất nhiên là phải phối hợp với cảnh sát để điều tra, sớm tìm được người, nhưng chuyện công ti cũng không thể không quan tâm chứ? Bây giờ tập đoàn DK đã nghi ngờ thành ý của chúng ta vì Tống Thị không cử người qua."
"Hay là, tổ chức một cuộc họp Hội đồng quản trị tạm thời, chọn lựa đại biểu, để làm xong chuyện hợp tác lần này trước đi!" Thành viên hội đồng quản trị vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Im mồm!" Ông cụ Tống trực tiếp cúp điện thoại, hung hãn quát: “Những người ngày, vừa nghe tin Nhĩ Ngọc có chuyện, lập tức muốn đoạt quyền!"
"Ông nội, ông đừng giận mà, nhất định sẽ tìm được dì." Tống Nhu tiếp tục an ủi.
Chỉ là, trong lòng ông cụ Tống đã lạnh lẽo hoàn toàn rồi. Tập đoàn Tống Thị hoạt động trong tay ông đã mấy chục năm, những thành viên hội đồng quản trị cũ không ít lần vì lợi ích cá nhân. Ông nhìn ở chuyện hợp tác nhiều năm, chưa từng truy cứu.
Nhưng giờ vừa nghe đến Nhĩ Ngọc xảy ra chuyện, một nhóm người bọn họ bị Tống Nhu khích bác, dùng cách đó tới ép buộc ông, một nhóm khác lại lộ ra đuôi hồ li và dã tâm, chờ để đoạt lấy quyền điều hành Tống Thị!
"Tiểu Nhu, cháu đi tìm chủ tịch Lý, ổn định bọn họ, ông đi tìm Tiểu Nhu, thương lượng xem nên làm gì."
Tống Nhu nghe vậy, nở nụ cười: “Dạ, ông nội, cháu nhất định sẽ làm xong việc."
Cô ta chính là chờ những lời này của ông cụ Tống!
"Đi đi." Ông cụ Tống khoát tay một cái, nếu Tống Nhu còn ở trước mặt ông, có thể ông sẽ không nhịn được mà xé rách mặt nói chuyện với cô ta ngay tại chỗ.
Nhìn Tống Nhu vui sướng rời đi, Tống Kiệt đóng cửa lại.
"Ông nội, sao ông lại để chị đi tìm chủ tịch Lý vậy?"
"Nếu muốn câu cá, tất nhiên phải thả mồi." Ông cụ Tống lắc đầu một cái, uống cốc trà nóng trên bàn: “Người là vậy, bay càng cao, ngã càng đau, cứ để cho nó đắc chí thêm đi."
"Nhưng mà dì..." Thật ra thì Tống Kiệt vẫn luôn đối đãi với Tăng Nhĩ Ngọc như mẹ vậy, chỉ là đã rất lâu anh ta chưa gọi lên tiếng mẹ này, thế nên khó mà mở miệng.
Nhưng trong lòng anh ta, đã sớm công nhận Tăng Nhĩ Ngọc rồi.
"Chị ba của cháu hẳn đã có chuẩn bị từ sớm rồi." Ông cụ Tống vừa nghĩ tới mình còn có một cô cháu gái thông minh hơn người, trong lời nói mang theo mấy phần kiêu ngạo.
Trong lòng ông cũng biết, bản thân Tống Như rất thông minh, còn có người đàn ông bên người cô nữa...
Nghe ông cụ Tống nói vậy, Tống Kiệt cũng gật đầu tán đồng: “Vậy thì tốt."
. . .
Biệt thự Lan Đình.
Trên ti vi đang phát bản tin kinh tế mới nhất, nội dung chính là tổng giám đốc của tập đoàn Tống Thị Tăng Nhĩ Ngọc đi công tác đã bị bắt cóc.
Tống Như bình tĩnh xem ti vi, không có chút gợn sóng nào. Chị Hy đuổi tới, thấy được cảnh này, lập tức tắt ti vi: “Đừng xem! Em còn có bầu đó."
"Đừng lo, mẹ em không sao." Tống Như cười: “Bà đã ở trên máy bay về nước rồi."
"Thế đây là chuyện gì xảy ra? Tin giả sao?" Chị Hy trừng mắt nhìn, không hiểu được tình hình bên trong.
Tống Như vừa vặn ở nhà nhàn rỗi, liền nói kế hoạch lần này cho chị Hy.
"Thì ra là vậy!" Chị Hy vỗ đùi: “Nhưng mà, chuyện như vậy, chẳng phải Tống Nhu lại có thể nhân cơ hội lôi kéo thành viên hội đồng quản trị Tống Thị, đoạt quyền lần nữa sao?"
"Những người trong hội đồng quản trị bị Tống Nhu lôi kéo, nhất định đã có hai lòng với công ti từ lâu. Chúng ta chỉ cần yên tâm xem trò vui, đến lúc, liền tóm cổ cả bọn thôi, tiết kiệm thời gian và sức lực." Tống Như tiếp tục nói.
Tống Nhu cho là đã tính cả rồi, không coi bất kì ai ra gì, vậy thì cứ để cho cô ta tiếp tục sống trong giấc mộng đẹp tự vẽ nên đi. Rất nhanh thôi, cô ta sẽ sớm biết hai chữ hối hận viết như thế nào!
Sau khi chị Hy suy nghĩ một chút, cảm thấy kế hoạch này của Tống Như quả thật quá tuyệt vời.
"Dự đoán sau này khi Tống Nhu biết chân tướng, sẽ bị tức điên thôi."
"Con đường này là chị ta tự chọn, không thể oán hận một ai." Tay của Tống Như chậm rãi vuốt ve phần bụng nhô lên: “Em đã cho chị ta nhiều cơ hội, nhưng chị ta không biết hối cải, muốn ám toán cục cưng của em, giờ lại muốn hại cả mẹ em. Những món nợ này, em phải cẩn thận thanh toán với chị ta."
Chị Hy thấy Tống Như vẫn như trước, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống đất.
Đây mới là Tống Như mà cô biết, cho tới bây giờ cũng sẽ không để lộ một mặt mềm yếu!
"Lúc chị thấy tin, còn sợ em mang thai sẽ lo lắng, khóc đến xấu mắt, đặc biệt tới đây cùng em, bây giờ nhìn lại... Người nên khóc là Tống Nhu mới đúng. Cô ta cũng quá ngu, nếu không đấu với em, không biết trong đầu có phải là toàn chứa nước không nữa."
"Chị ta trời sinh là một người tự cao tự đại." Tống Như tựa người vào sô pha, bây giờ cô cũng sắp làm mẹ, càng không hiểu tại sao Tống Nhu có thể ác đến mức lấy đứa trẻ trong bụng làm tiền đặt cược nữa. Còn ông cụ Tống thì đến giờ cũng không biết chuyện Tống Như mang thai.
Thật ra thì, cái mà ông cụ Tống thật sự quan tâm chính là huyết mạch nhà họ Tống ở trong bụng Tống Nhu.
Giống như cảnh đặc sắc nhất bộ phim thường xuất hiện vào thời điểm bộc lộ bí mật cuối cùng vậy. Để cho Tống Nhu bay nhảy thêm hai ngày, chờ đến lúc nguyện vọng của cô ta sắp thành sự thật rồi, lại nói chân tướng cho cô ta.
Nhà họ Tống, Tống Thị, đã sớm không liên quan đến cô ta rồi!
Vì giải quyết chuyện Tăng Nhĩ Ngọc bị bắt cóc, có nguy cơ ảnh hưởng đến việc hợp tác của Tống Thị và tập đoàn xuyên quốc gia DK, hội đồng quản trị Tống Thị triệu tập hội nghị khẩn cấp, bàn về giải pháp.
Mà Tống Nhu coi như là đại diện của nhà họ Tống, ra mặt xử lí bàn bạc, làm cho các thành viên trong hội đồng quản trị rất ngạc nhiên.
Chuyện xảy ra ở nhà họ Tống, mọi người ít nhiều cũng có nghe đồn. Từ lúc Tăng Nhĩ Ngọc tiếp quản công ti, Tống Nhu chưa bao giờ ra mặt. Tuy gần đây cô ta lại trở lại Tống Thị, nhưng mà chức vụ và địa vị cũng không lớn như trước, các thành viên hội đồng quản trị căn bản không nghĩ tới rằng cô ta sẽ nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy.