Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-72
Chương 72: Xung đột chị em
Hôm nay là ngày tái khám thai phụ. Sáng sớm Mặc Hàn đã chở cô đi đến bệnh viện khám thai, cô nói có thể đi một mình được nhưng hắn nhất quyết không chịu đòi đi cùng.
Đến sảnh của bệnh viện, Mặc Hàn đưa cô vào phòng khám. Vô tình một người bước ra từ trong phòng, cô ấy che kín mặ mũi, liếc qua mộ cái Hinh Nhi cảm thấy cô gái này rất quen thuộc nhưng lại không dám khẳng định người này là ai. Cô bỏ qua mọi thứ đang nghĩ trong đầu, đi vào trong phòng.
Vị bác sĩ phụ trách khám cho cô là một nữ bác sĩ chuyên khoa phụ sản, trông còn khá là trẻ. Bác sĩ dùng máy siêu âm, đặt lên bụng cô và dò xét quanh bụng. Hình ảnh bé con hiện lên trên màn hình, hắn và cô đều rất vui.
"Đứa bé xem ra rất khỏe mạnh, dự đoán sẽ là một bé trai"
Mặc Hàn và cô nghe xong không giấu khỏi vui mừng, hắn nắm chặt lấy tay cô, nhìn cô bằng đôi mắt hạnh phúc. Đứa bé này dù là trai hay gái không quan trọng, miễn sinh ra khỏe mạnh là được rồi.
"Đây là hạn tái khám. Thai phụ hiện đang mang thai, tình trạng sức khỏe không được ổn định. Vẫn rất cần người nhà chăm sóc. Hãy chú ý đến bữa ăn của cô ấy, cần bổ sung nhiều dinh dưỡng và hoạt động cơ thể để cả hai mẹ con đều khỏe mạnh" vừa cười, tay cầm tờ giấy đưa cho hắn.
Vũ Mặc Hàn nhận lấy tờ giấy, nhìn sơ một lượt. Khám cũng xong, Hinh Nhi đứng lên đi về. Cô chỉ muốn về nhà và nằm ngủ một giấc, lười không muốn làm gì. Hắn dìu cô ra xe, khi Hinh Nhi đang băng qua đường, một chiếc xe từ sau lao thẳng về phía trước, nhắm vào cô.
"HINH NHI!"
Vũ Mặc Hàn hét tên cô, hắn nhanh chóng chạy đến ôm lấy cô kéo ra khỏi đường chạy của chiếc xe. Một vụ tai nạn được dàn xếp, chiếc xe không hề bị mất lái mà là người lái xe cố tình. Mặc Hàn trừng mắt nhìn chiếc xe rời đi, có lái xe đuổi theo cũng vô vọng.
"Em không sao chứ?"
Mặc Hàn ôm lấy cô gái đang nằm trên người mình, lo lắng hỏi han.
"Em không sao!"
Bị dọa một phen hú vía, nói thật tim cô ấy đang đâp rất nhanh như muốn nổ tung vậy. Nếu không có Mặc Hàn thì bây giờ cô và đứa xon của cô sẽ... Thật đáng sợ!
"Anh đưa em đi"
Hắn dìu cô lên xe, thắt dây an toàn rồi ngồi vào vị trí lái chính. Trên đường đi, hắn không ngừng liếc mắt sang cô.
"Anh có nghĩ vụ tai nạn đó không phải cố ý không?" Hinh Nhi chống tay lên bệ cửa sổ, suy nghĩ về cảnh tượng lúc nãy.
"Anh đã đoán ra được rồi"
"Vậy anh có biết hung thủ là ai không?"
Mặc Hàn im lặng, chưa bao giờ hắn thấy mình vô dụng như lúc này.
"Em có nghĩ là ai không?"
"Tuy không chắc chắn nhưng em chỉ nghĩ tới một người, là Tạ Minh Hằng. Lúc nãy khi vào phòng khám, em vô tình thấy một người rất quen mắt nhưng lại không thể nhớ là ai. Sau vụ tai nạn đó em chỉ có thể nghỉ tới cô ta. Minh Hằng đã biến mất hai tháng nay, cũng không biết hành tung của cô ta. Em nghĩ rất có thể cái chết của Chí Dương có liên quan đến ả"
"..."
Nhắc đến Chí Dương như chạm vào nỗi đau của hắn, tốc độ của chiếc xe ngày càng nhanh.
"Quan hệ của Vũ gia rộng lớn như vậy, nhất định sẽ tra ra được hiện tại cô ta đang ở đâu và hành tung của ả trong những ngày hôm nay"
"Được, nghe theo em!"
[..........]
Hôm đó, Mặc Hàn đã huy động tất cả mọi người trong lẫn ngoài nước tra ra tung tích của Tạ Minh Hằng. Phải mất khoảng 2 ngày mới tìm ra. Hồ sơ mà vê sĩ cung cấp cho Mặc Hàn rất đầy đủ. Trong đó ghi ngày tháng và từng việc làm của Minh Hằng.
Ngày 17/7 Minh Hằng xuất cảnh sang nước ngoài. Ngày 18/9 nhập cảnh vào thành phố XX. Nôi dung và những công viêc của Minh Hằng đều không có gì khả nghi. Hinh Nhi cảm thấy không đúng ở điểm nào đó nhưng lại không thể nói ra. Dù Minh Hằng đã thoát ra khỏi tình nghi nhưng cô ta là người duy nhất có thù với cô và Mặc Hàn. Cũng không tính là nghi oan.
Khi dò tìm ra được nơi ở của Tạ Minh Hằng, hắn liền sai người đến đó nhưng cô ta đã nhanh chân chạy trước một bước, biến mất không rõ hành tung. Cứ như mèo vờn chuột, hắn dí tìm đến đâu cô ta liền chạy đến nơi khác.
[..........]
Ở tại một diễn biến khác.
Một người phụ nữ xinh đẹp đang hậm hực tức giận với chị gái, cô ấy không kiềm được cảm xúc mà quát chị mình.
"Chị! Vì sao phải làm thế với Hinh Nhi?"
"Chị làm gì cô ta?" Tạ Minh Hằng vờ như không biết gì, nhìn người phụ nữ đang mím môi tức giận.
"Chị giết Chí Dương? "
"Phải!"
"Vì sao chị giết anh ta chứ? Mục đích của chị là gì?"
Tạ Minh Hằng nhẫn nhịn nhìn người trước mặt, ánh mắt không khỏi sự khinh bỉ và chán ghét.
"Chuyện của chị liên quan gì đến em? Mau về hà lo cho người yêu mới của em đi, đừng lo chuyện của chị"
"Chị... Em nói cho chị biết. Nếu chị dám làm tổn hại đến Hinh Nhi hay đứa bé trong bụng cô ấy, em tuyệt đối không tha cho chị"
Hôm nay là ngày tái khám thai phụ. Sáng sớm Mặc Hàn đã chở cô đi đến bệnh viện khám thai, cô nói có thể đi một mình được nhưng hắn nhất quyết không chịu đòi đi cùng.
Đến sảnh của bệnh viện, Mặc Hàn đưa cô vào phòng khám. Vô tình một người bước ra từ trong phòng, cô ấy che kín mặ mũi, liếc qua mộ cái Hinh Nhi cảm thấy cô gái này rất quen thuộc nhưng lại không dám khẳng định người này là ai. Cô bỏ qua mọi thứ đang nghĩ trong đầu, đi vào trong phòng.
Vị bác sĩ phụ trách khám cho cô là một nữ bác sĩ chuyên khoa phụ sản, trông còn khá là trẻ. Bác sĩ dùng máy siêu âm, đặt lên bụng cô và dò xét quanh bụng. Hình ảnh bé con hiện lên trên màn hình, hắn và cô đều rất vui.
"Đứa bé xem ra rất khỏe mạnh, dự đoán sẽ là một bé trai"
Mặc Hàn và cô nghe xong không giấu khỏi vui mừng, hắn nắm chặt lấy tay cô, nhìn cô bằng đôi mắt hạnh phúc. Đứa bé này dù là trai hay gái không quan trọng, miễn sinh ra khỏe mạnh là được rồi.
"Đây là hạn tái khám. Thai phụ hiện đang mang thai, tình trạng sức khỏe không được ổn định. Vẫn rất cần người nhà chăm sóc. Hãy chú ý đến bữa ăn của cô ấy, cần bổ sung nhiều dinh dưỡng và hoạt động cơ thể để cả hai mẹ con đều khỏe mạnh" vừa cười, tay cầm tờ giấy đưa cho hắn.
Vũ Mặc Hàn nhận lấy tờ giấy, nhìn sơ một lượt. Khám cũng xong, Hinh Nhi đứng lên đi về. Cô chỉ muốn về nhà và nằm ngủ một giấc, lười không muốn làm gì. Hắn dìu cô ra xe, khi Hinh Nhi đang băng qua đường, một chiếc xe từ sau lao thẳng về phía trước, nhắm vào cô.
"HINH NHI!"
Vũ Mặc Hàn hét tên cô, hắn nhanh chóng chạy đến ôm lấy cô kéo ra khỏi đường chạy của chiếc xe. Một vụ tai nạn được dàn xếp, chiếc xe không hề bị mất lái mà là người lái xe cố tình. Mặc Hàn trừng mắt nhìn chiếc xe rời đi, có lái xe đuổi theo cũng vô vọng.
"Em không sao chứ?"
Mặc Hàn ôm lấy cô gái đang nằm trên người mình, lo lắng hỏi han.
"Em không sao!"
Bị dọa một phen hú vía, nói thật tim cô ấy đang đâp rất nhanh như muốn nổ tung vậy. Nếu không có Mặc Hàn thì bây giờ cô và đứa xon của cô sẽ... Thật đáng sợ!
"Anh đưa em đi"
Hắn dìu cô lên xe, thắt dây an toàn rồi ngồi vào vị trí lái chính. Trên đường đi, hắn không ngừng liếc mắt sang cô.
"Anh có nghĩ vụ tai nạn đó không phải cố ý không?" Hinh Nhi chống tay lên bệ cửa sổ, suy nghĩ về cảnh tượng lúc nãy.
"Anh đã đoán ra được rồi"
"Vậy anh có biết hung thủ là ai không?"
Mặc Hàn im lặng, chưa bao giờ hắn thấy mình vô dụng như lúc này.
"Em có nghĩ là ai không?"
"Tuy không chắc chắn nhưng em chỉ nghĩ tới một người, là Tạ Minh Hằng. Lúc nãy khi vào phòng khám, em vô tình thấy một người rất quen mắt nhưng lại không thể nhớ là ai. Sau vụ tai nạn đó em chỉ có thể nghỉ tới cô ta. Minh Hằng đã biến mất hai tháng nay, cũng không biết hành tung của cô ta. Em nghĩ rất có thể cái chết của Chí Dương có liên quan đến ả"
"..."
Nhắc đến Chí Dương như chạm vào nỗi đau của hắn, tốc độ của chiếc xe ngày càng nhanh.
"Quan hệ của Vũ gia rộng lớn như vậy, nhất định sẽ tra ra được hiện tại cô ta đang ở đâu và hành tung của ả trong những ngày hôm nay"
"Được, nghe theo em!"
[..........]
Hôm đó, Mặc Hàn đã huy động tất cả mọi người trong lẫn ngoài nước tra ra tung tích của Tạ Minh Hằng. Phải mất khoảng 2 ngày mới tìm ra. Hồ sơ mà vê sĩ cung cấp cho Mặc Hàn rất đầy đủ. Trong đó ghi ngày tháng và từng việc làm của Minh Hằng.
Ngày 17/7 Minh Hằng xuất cảnh sang nước ngoài. Ngày 18/9 nhập cảnh vào thành phố XX. Nôi dung và những công viêc của Minh Hằng đều không có gì khả nghi. Hinh Nhi cảm thấy không đúng ở điểm nào đó nhưng lại không thể nói ra. Dù Minh Hằng đã thoát ra khỏi tình nghi nhưng cô ta là người duy nhất có thù với cô và Mặc Hàn. Cũng không tính là nghi oan.
Khi dò tìm ra được nơi ở của Tạ Minh Hằng, hắn liền sai người đến đó nhưng cô ta đã nhanh chân chạy trước một bước, biến mất không rõ hành tung. Cứ như mèo vờn chuột, hắn dí tìm đến đâu cô ta liền chạy đến nơi khác.
[..........]
Ở tại một diễn biến khác.
Một người phụ nữ xinh đẹp đang hậm hực tức giận với chị gái, cô ấy không kiềm được cảm xúc mà quát chị mình.
"Chị! Vì sao phải làm thế với Hinh Nhi?"
"Chị làm gì cô ta?" Tạ Minh Hằng vờ như không biết gì, nhìn người phụ nữ đang mím môi tức giận.
"Chị giết Chí Dương? "
"Phải!"
"Vì sao chị giết anh ta chứ? Mục đích của chị là gì?"
Tạ Minh Hằng nhẫn nhịn nhìn người trước mặt, ánh mắt không khỏi sự khinh bỉ và chán ghét.
"Chuyện của chị liên quan gì đến em? Mau về hà lo cho người yêu mới của em đi, đừng lo chuyện của chị"
"Chị... Em nói cho chị biết. Nếu chị dám làm tổn hại đến Hinh Nhi hay đứa bé trong bụng cô ấy, em tuyệt đối không tha cho chị"