Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
43.
Ngụy Vô Tiện vốn còn tưởng khối thân thể này đã tiến bộ lên không ít, chịu loại vết thương mức độ như vậy cũng không hôn mê bất tỉnh. Nhưng lại chẳng hề nghĩ đến không phải là không, mà là chưa đến lúc. Lam Vong Cơ vừa ngự kiếm đem hắn rời khỏi thôn trang kia không lâu, hắn liền cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, cuối cùng không chịu nổi nữa mà ngủ thiếp đi trong ngực Lam Vong Cơ.
Giấc ngủ này sâu vô cùng, đến khi hắn tỉnh dậy, mở mắt ra thì đã thấy đỉnh màn màu trắng quen thuộc đến cực điểm.
"..."
Đầu óc Ngụy Vô Tiện vẫn còn mơ hồ, có chút ngẩn ngơ mà nghĩ, không phải là hắn đã "tỉnh" dậy từ mộng cảnh của lư hương rồi đấy chứ. Vừa mới chớp mắt hai cái định xem xét tình huống xung quanh thì bên cạnh liền truyền đến một giọng nói nôn nóng mang theo chút kích động:
"Ngụy Anh!"
Khuôn mặt vẫn còn nét ngây ngô của Lam Vong Cơ đột nhiên hiện ra trước mặt hắn. Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp mở miệng đáp lại y thì đã bị đối phương ôm lấy. Lam Vong Cơ đang ôm hắn, cả người nhẹ run lên, không biết là do lo lắng hay vui mừng, muốn ôm chặt nhưng lại không dám dùng sức, chỉ có thể đem hắn giam trong lồng ngực. Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm: mình không báo trước một tiếng hôn mê lâu như vậy, chắc chắn là dọa Lam Trạm sợ rồi. Nhưng đâu còn cách nào, chính bản thân hắn cũng không nghĩ đến mà.
Hắn vỗ vỗ bả vai Lam Vong Cơ, ra hiệu cho y yên tâm, nói:
"Lam Trạm, đừng sợ, ta không sao. Kia, ta đã ngủ bao lâu rồi?"
Lam Vong Cơ vẫn chưa nhấc đầu lên khỏi vai hắn, buồn bực nói:
"Ba ngày."
Ngụy Vô Tiện lạc quan nghĩ, ít nhất thì so với lần trước cũng tỉnh sớm hơn một ngày, hắn vẫn là tiến bộ rồi... Nhưng mà ẩn dưới ngữ điệu bất biến kia của Lam Vong Cơ, hắn lại nghe được thật nhiều thật nhiều lo lắng cùng một chút ủy khuất, khiến đáy lòng hắn cũng một phen dậy sóng, không biết là ngọt ngào nhiều hay thương tiếc lớn. Hắn nói:
"Xin lỗi ngươi Lam Trạm, ta hôn mê lâu như vậy, nhất định là dọa ngươi rồi."
Lam Vong Cơ lắc đầu, nói:
"Ta mới phải xin lỗi."
Rõ ràng là đã hạ quyết tâm phải bảo vệ hắn, vậy mà vẫn để hắn bị thương.
Ngụy Vô Tiện cười một tiếng:
"Được rồi, mọi chuyện đều xong xuôi rồi mà."
Hắn vỗ nhẹ nhẹ lên đầu Lam Vong Cơ giống như dỗ dành tiểu hài tử vậy. Bỗng dưng nhớ đến một chuyện, nghiêm mặt một chút, hỏi:
"Đúng rồi, huynh trưởng của ngươi đâu?"
Lam Vong Cơ cực kỳ vội vàng mang hắn về đây, chắc hẳn là muốn để y sư của Vân Thâm Bất Tri Xứ cẩn thận chữa trị cho hắn, xong rồi còn để hắn ngủ ở phòng y... Nếu Lam Hi Thần có ở đây, sao có thể không qua hỏi thăm, thậm chí có khi còn thêm phần nghi ngờ thân phận của hắn. Lam Vong Cơ đáp:
"Huynh trưởng đi Kim Lân đài dự Thanh Đàm hội rồi."
Hết sức may mắn, đúng là trời cũng giúp hắn mà. Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng thở phào một cái, đỡ mất công thăm dò, lại hỏi:
"Vậy thúc phụ của ngươi đâu?"
Lam Vong Cơ: "..."
Y buông Ngụy Vô Tiện ra. Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng nhìn ra được một tia thần sắc không vui trên mặt y. Nhất định là hắn vừa tỉnh dậy liền hỏi đông hỏi tây, trong miệng đều là người khác, chính mình không biết mình vừa tự chân đạp đổ một bình giấm chua. Ngụy Vô Tiện nhanh chóng ngậm miệng không hỏi nữa, thuận theo y mà vuốt lông, nói:
"Mấy ngày nay ngươi đều tự mình chăm sóc ta phải không? Nhị ca ca, ngươi đối với ta tốt thật đấy, ta thích ngươi chết mất."
Một câu vốn dĩ vô cùng buồn nôn, lại được hắn cố ý mềm giọng mà nói, đúng thật là có hiệu quả. Nét hờn giận mơ hồ trên khuôn mặt còn vương lại vẻ non nớt của Lam Vong Cơ ngay lập tức bị một tầng ngượng ngùng nhàn nhạt thay thế. Đương nhiên, đổi lại là người khác thì nhất định vẫn thấy Hàm Quang Quân mặt không đổi sắc, nhưng mà Ngụy Vô Tiện đã ở chung với y lâu như vậy, đối với việc cảm xúc của y thay đổi ra sao đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nên mới có thể từ những điểm rất nhỏ đoán được tâm tư của y.
Lúc Ngụy Vô Tiện vừa mới tỉnh, Lam Vong Cơ đúng là có chút không khống chế được cảm xúc. Nói cho cùng, không dễ gì mới tìm lại được người mình đã đánh mất, y thật sự rất sợ Ngụy Anh cứ ngủ như vậy không dậy nữa, mặc cho y sư đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần rằng tình trạng của hắn không có gì đáng lo ngại. Nói chuyện với Ngụy Vô Tiện mấy câu, tảng đá đang đè nặng trong lòng y rột cuộc cũng được gỡ xuống, lấy lại chút bình tĩnh, nói:
"Nếu tỉnh rồi thì mau uống thuốc."
Vừa nghe đến chữ "thuốc" này, Ngụy Vô Tiện giật nảy mình một cái. Nếu như trên đỉnh đầu hắn mà thật sự có hai cái tai thỏ thì dám chắc lúc này chúng đã dựng thẳng lên, dựng đứng lên rồi trong giây lát liền rất nhanh cụp xuống. Ngụy Vô Tiện bày ra vẻ mặt đau khổ nói:
"Lam Trạm, bôi ngoài da là đủ rồi, ta không cần uống thuốc có được không?"
Lam Vong Cơ bưng bát thuốc, nâng Ngụy Vô Tiện ngồi dậy dựa vào đầu giường, không cho phép thương lượng, nói:
"Không thể."
Ngụy Vô Tiện lùi vào sâu bên trong giường, vẫn cố gắng lý sự:
"Vết thương của ta đã tốt lắm rồi, còn uống thuốc làm gì chứ."
Vài năm nay, Ngụy Vô Tiện sớm được Lam Vong Cơ chiếu theo câu "Ta có cự tuyệt ngươi chuyện gì bao giờ đâu" mà nuông chiều đến mức vô pháp vô thiên, nhưng chuyện uống thuốc thì vẫn là ngoại lệ. Không có cách nào khác, khối thân thể này không cách gì mà so sánh được với hắn của ngày trước, nhưng Ngụy Vô Tiện lại vẫn duy trì những thói quen cũ. Cho nên luôn không tránh được va nọ ngã kia, ăn mặc phong phanh nhiễm phong hàn, vân vân và vân vân. Đồ ăn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đã đắng, thuốc còn đắng hơn. Lam Vong Cơ sau vài lần mang thuốc đến bị hắn trốn đông trốn tây, rốt cuộc cũng tìm ra một cách hữu hiệu: Đầu tiên đem người ôm trong lòng, để hắn dựa vào ngực mình, không còn đường lui, sau đó đút một thìa hôn một cái. Mỗi lần như vậy Ngụy Vô Tiện ở trong lòng y nhéo ngược nhéo xuôi, Lam Vong Cơ vẫn lừ lừ bất động, cho nên hắn chỉ có thể chấp nhận số phận, ngoan ngoãn uống hết bát thuốc.
Thế nhưng, Lam Vong Cơ trước mắt này hoàn toàn không biết phải làm như thế. Y chỉ nghiêm nghị đưa bát thuốc đến trước mặt Ngụy Vô Tiện, trên trán viết một chữ thật to: Uống!
Ngụy Vô Tiện trốn sang trái y đưa về bên trái, nghiêng sang phải y chuyển sang bên phải. Cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng hết cách, chỉ có thể lấy hết can đảm nhận lấy bát thuốc, nhấp thử một ngụm nhỏ... dù sao về sau thuốc mà Lam Trạm chuẩn bị cho hắn cũng không quá đắng. Kết quả là, ngụm thuốc kia vừa tràn vào khoang miệng, mặt hắn liền nhăn tít lại giống hệt như một bông hoa cúc:
"Ta thao! Đắng quá đi!"
Nghe hắn mắng tục, Lam Vong Cơ nhíu mày lại, nhưng vẫn nhẫn nhịn không nói gì. Ngụy Vô Tiện giở trò xấu, nói:
"Lam Trạm, đắng quá! Hay là người mớm cho ta đi."
Thế mà Lam Vong Cơ lại không hề xấu hồ, ngược lại còn cùng hắn giảng đạo lý:
"Ta mớm cho ngươi, uống càng chậm, càng đắng."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Lam Vong Cơ ngồi xuống bên giường, bày ra tư thế "Không uống thuốc thì đừng mong chạy", không chút lưu tình mà nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Vậy có đường không? Hoặc là mứt hoa quả?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Không có..."
Ngụy Vô Tiện khóc không ra nước mắt. Trong tiềm thức của hắn, Lam Vong Cơ luôn chiếu cố người khác vô cùng tốt. Nhưng nghĩ kỹ liền thấy, trước đây y cũng chưa từng được ai chiếu cố như vậy, làm sao có thể đột nhiên thành thạo mọi thứ cho được. Ngụy Vô Tiện chấp nhận sự thật, bưng bát thuốc kia lên, vẻ mặt bi tráng chuẩn bị một hơi uống cạn. Lam Vong Cơ lại ngăn hắn lại:
"Khoan đã."
Ngụy Vô Tiện mừng rơn:
"Sao thế, không cần uống nữa?"
"..." Lam Vong Cơ nói: "Phải uống. Ngươi lại gần đây."
Ngụy Vô Tiện: "???"
Vẻ mặt của Lam Vong Cơ có chút cổ quái, không biết trong đầu đang nghĩ cái gì, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn nghe lời mà đưa mặt qua. Lam Vong Cơ nhìn hắn, trong mắt hiện ra một tia lưỡng lự, một lúc sau cũng không có động tĩnh gì. Đến khi Ngụy Vô Tiện nhịn không được nữa mà chuẩn bị mở miệng hỏi thì bỗng nhiên cảm thấy một trận mềm mại truyền đến môi mình. Hắn nhất thời sững sờ:
"...?"
"..."
Lam Vong Cơ chủ động hôn hắn, bốn cánh môi mềm mại không ngừng quấn quýt lấy nhau...
Một lúc sau, Lam Vong Cơ tách ra, ánh mắt nghiêng đi một bên, sau đó lại yên lặng trở về, lúc lên tiếng còn có hơi lắp bắp:
"Ngươi, ngươi đã nói, hôn một chút, là tốt rồi."
"..."
Ngụy Vô Tiện trợn mắt há hốc mồm. Lam Vong Cơ khụ một tiếng, nói:
"Uống thuốc đi."
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác mà nuốt khan, nói:
"Ta uống hết, ngươi có thể hôn ta nữa không?"
"..." Lam Vong Cơ hơi cúi đầu, hạ mắt nhỏ giọng nói: "Được."
Nói thì chậm, làm lại nhanh, Ngụy Vô Tiện sảng khoái mà ngửa đầu, liền đem bát thuốc khiến hắn phải buột miệng mắng tục ấy một ngụm uống cạn. Sau đó vô cùng phóng khoáng mà đem bát đặt xuống, nâng mặt Lam Vong Cơ lên mà hôn. Hai người hôn rồi lại hôn, Ngụy Vô Tiện liền vươn đầu lưỡi ra, Lam Vong Cơ không cam nguyện yếu thế mà đáp trả, cũng cuốn lấy cái lưỡi của Ngụy Vô Tiện rồi đẩy sâu lại vào trong miệng hắn. Vị đắng ngắt tràn ngập trong khuôn miệng của cả hai.
Cuối cùng, chút đắng muốn chết kia cũng dần dần tan đi, chỉ còn lại tiếng mút mát rất nhỏ khi môi lưỡi giao triền.
Hai người chỉ tách nhau ra khi buồng phổi đã kêu gào đòi không khí. Ngụy Vô Tiện dựa vào ngực Lam Vong Cơ thở dốc vài cái, vươn tay lên mân mê bờ môi của Lam Vong Cơ, cười nói:
"Thuốc cũng uống rồi, hôn cũng hôn rồi, ta toại nguyện rồi."
Lam Vong Cơ nói:
"Thật không?"
Ngụy Vô Tiện gật đầu như giã tỏi:
"Ừ á! Thật mà!"
Lam Vong Cơ đáp:
"Được."
Hắn tưởng rằng Lam Vong Cơ chỉ là đơn giản thuận theo hắn hồ ngôn loạn ngữ, nhưng cẩn thận nghĩ lại, Lam Vong Cơ tuổi này làm sao có thể có loại tâm tư này... Nâng mắt lên nhìn, quả nhiên thấy Lam Vong Cơ đang lẳng lặng nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng đoan chính nghiêm túc, không có nửa phần vui vẻ đùa giỡn.
Trên môi y vẫn còn dính thủy quang trong suốt, tóc cũng có chút rối loạn, nhưng ánh mắt lại ngày càng thâm trầm, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
"..." Ngụy Vô Tiện không nhịn nổi, cũng thấp giọng nói: "Làm sao thế?"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện nhìn thấy sự do dự trong ánh mắt y, bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, trong lòng lộp bộp một tiếng... Đúng như dự đoán, chỉ nghe thấy Lam Vong Cơ im lặng thở ra một hơi, chậm rãi lên tiếng:
"Ngụy Anh, rốt cuộc ngươi... còn chuyện gì giấu ta?"
Ngụy Vô Tiện vốn còn tưởng khối thân thể này đã tiến bộ lên không ít, chịu loại vết thương mức độ như vậy cũng không hôn mê bất tỉnh. Nhưng lại chẳng hề nghĩ đến không phải là không, mà là chưa đến lúc. Lam Vong Cơ vừa ngự kiếm đem hắn rời khỏi thôn trang kia không lâu, hắn liền cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, cuối cùng không chịu nổi nữa mà ngủ thiếp đi trong ngực Lam Vong Cơ.
Giấc ngủ này sâu vô cùng, đến khi hắn tỉnh dậy, mở mắt ra thì đã thấy đỉnh màn màu trắng quen thuộc đến cực điểm.
"..."
Đầu óc Ngụy Vô Tiện vẫn còn mơ hồ, có chút ngẩn ngơ mà nghĩ, không phải là hắn đã "tỉnh" dậy từ mộng cảnh của lư hương rồi đấy chứ. Vừa mới chớp mắt hai cái định xem xét tình huống xung quanh thì bên cạnh liền truyền đến một giọng nói nôn nóng mang theo chút kích động:
"Ngụy Anh!"
Khuôn mặt vẫn còn nét ngây ngô của Lam Vong Cơ đột nhiên hiện ra trước mặt hắn. Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp mở miệng đáp lại y thì đã bị đối phương ôm lấy. Lam Vong Cơ đang ôm hắn, cả người nhẹ run lên, không biết là do lo lắng hay vui mừng, muốn ôm chặt nhưng lại không dám dùng sức, chỉ có thể đem hắn giam trong lồng ngực. Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm: mình không báo trước một tiếng hôn mê lâu như vậy, chắc chắn là dọa Lam Trạm sợ rồi. Nhưng đâu còn cách nào, chính bản thân hắn cũng không nghĩ đến mà.
Hắn vỗ vỗ bả vai Lam Vong Cơ, ra hiệu cho y yên tâm, nói:
"Lam Trạm, đừng sợ, ta không sao. Kia, ta đã ngủ bao lâu rồi?"
Lam Vong Cơ vẫn chưa nhấc đầu lên khỏi vai hắn, buồn bực nói:
"Ba ngày."
Ngụy Vô Tiện lạc quan nghĩ, ít nhất thì so với lần trước cũng tỉnh sớm hơn một ngày, hắn vẫn là tiến bộ rồi... Nhưng mà ẩn dưới ngữ điệu bất biến kia của Lam Vong Cơ, hắn lại nghe được thật nhiều thật nhiều lo lắng cùng một chút ủy khuất, khiến đáy lòng hắn cũng một phen dậy sóng, không biết là ngọt ngào nhiều hay thương tiếc lớn. Hắn nói:
"Xin lỗi ngươi Lam Trạm, ta hôn mê lâu như vậy, nhất định là dọa ngươi rồi."
Lam Vong Cơ lắc đầu, nói:
"Ta mới phải xin lỗi."
Rõ ràng là đã hạ quyết tâm phải bảo vệ hắn, vậy mà vẫn để hắn bị thương.
Ngụy Vô Tiện cười một tiếng:
"Được rồi, mọi chuyện đều xong xuôi rồi mà."
Hắn vỗ nhẹ nhẹ lên đầu Lam Vong Cơ giống như dỗ dành tiểu hài tử vậy. Bỗng dưng nhớ đến một chuyện, nghiêm mặt một chút, hỏi:
"Đúng rồi, huynh trưởng của ngươi đâu?"
Lam Vong Cơ cực kỳ vội vàng mang hắn về đây, chắc hẳn là muốn để y sư của Vân Thâm Bất Tri Xứ cẩn thận chữa trị cho hắn, xong rồi còn để hắn ngủ ở phòng y... Nếu Lam Hi Thần có ở đây, sao có thể không qua hỏi thăm, thậm chí có khi còn thêm phần nghi ngờ thân phận của hắn. Lam Vong Cơ đáp:
"Huynh trưởng đi Kim Lân đài dự Thanh Đàm hội rồi."
Hết sức may mắn, đúng là trời cũng giúp hắn mà. Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng thở phào một cái, đỡ mất công thăm dò, lại hỏi:
"Vậy thúc phụ của ngươi đâu?"
Lam Vong Cơ: "..."
Y buông Ngụy Vô Tiện ra. Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng nhìn ra được một tia thần sắc không vui trên mặt y. Nhất định là hắn vừa tỉnh dậy liền hỏi đông hỏi tây, trong miệng đều là người khác, chính mình không biết mình vừa tự chân đạp đổ một bình giấm chua. Ngụy Vô Tiện nhanh chóng ngậm miệng không hỏi nữa, thuận theo y mà vuốt lông, nói:
"Mấy ngày nay ngươi đều tự mình chăm sóc ta phải không? Nhị ca ca, ngươi đối với ta tốt thật đấy, ta thích ngươi chết mất."
Một câu vốn dĩ vô cùng buồn nôn, lại được hắn cố ý mềm giọng mà nói, đúng thật là có hiệu quả. Nét hờn giận mơ hồ trên khuôn mặt còn vương lại vẻ non nớt của Lam Vong Cơ ngay lập tức bị một tầng ngượng ngùng nhàn nhạt thay thế. Đương nhiên, đổi lại là người khác thì nhất định vẫn thấy Hàm Quang Quân mặt không đổi sắc, nhưng mà Ngụy Vô Tiện đã ở chung với y lâu như vậy, đối với việc cảm xúc của y thay đổi ra sao đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nên mới có thể từ những điểm rất nhỏ đoán được tâm tư của y.
Lúc Ngụy Vô Tiện vừa mới tỉnh, Lam Vong Cơ đúng là có chút không khống chế được cảm xúc. Nói cho cùng, không dễ gì mới tìm lại được người mình đã đánh mất, y thật sự rất sợ Ngụy Anh cứ ngủ như vậy không dậy nữa, mặc cho y sư đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần rằng tình trạng của hắn không có gì đáng lo ngại. Nói chuyện với Ngụy Vô Tiện mấy câu, tảng đá đang đè nặng trong lòng y rột cuộc cũng được gỡ xuống, lấy lại chút bình tĩnh, nói:
"Nếu tỉnh rồi thì mau uống thuốc."
Vừa nghe đến chữ "thuốc" này, Ngụy Vô Tiện giật nảy mình một cái. Nếu như trên đỉnh đầu hắn mà thật sự có hai cái tai thỏ thì dám chắc lúc này chúng đã dựng thẳng lên, dựng đứng lên rồi trong giây lát liền rất nhanh cụp xuống. Ngụy Vô Tiện bày ra vẻ mặt đau khổ nói:
"Lam Trạm, bôi ngoài da là đủ rồi, ta không cần uống thuốc có được không?"
Lam Vong Cơ bưng bát thuốc, nâng Ngụy Vô Tiện ngồi dậy dựa vào đầu giường, không cho phép thương lượng, nói:
"Không thể."
Ngụy Vô Tiện lùi vào sâu bên trong giường, vẫn cố gắng lý sự:
"Vết thương của ta đã tốt lắm rồi, còn uống thuốc làm gì chứ."
Vài năm nay, Ngụy Vô Tiện sớm được Lam Vong Cơ chiếu theo câu "Ta có cự tuyệt ngươi chuyện gì bao giờ đâu" mà nuông chiều đến mức vô pháp vô thiên, nhưng chuyện uống thuốc thì vẫn là ngoại lệ. Không có cách nào khác, khối thân thể này không cách gì mà so sánh được với hắn của ngày trước, nhưng Ngụy Vô Tiện lại vẫn duy trì những thói quen cũ. Cho nên luôn không tránh được va nọ ngã kia, ăn mặc phong phanh nhiễm phong hàn, vân vân và vân vân. Đồ ăn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đã đắng, thuốc còn đắng hơn. Lam Vong Cơ sau vài lần mang thuốc đến bị hắn trốn đông trốn tây, rốt cuộc cũng tìm ra một cách hữu hiệu: Đầu tiên đem người ôm trong lòng, để hắn dựa vào ngực mình, không còn đường lui, sau đó đút một thìa hôn một cái. Mỗi lần như vậy Ngụy Vô Tiện ở trong lòng y nhéo ngược nhéo xuôi, Lam Vong Cơ vẫn lừ lừ bất động, cho nên hắn chỉ có thể chấp nhận số phận, ngoan ngoãn uống hết bát thuốc.
Thế nhưng, Lam Vong Cơ trước mắt này hoàn toàn không biết phải làm như thế. Y chỉ nghiêm nghị đưa bát thuốc đến trước mặt Ngụy Vô Tiện, trên trán viết một chữ thật to: Uống!
Ngụy Vô Tiện trốn sang trái y đưa về bên trái, nghiêng sang phải y chuyển sang bên phải. Cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng hết cách, chỉ có thể lấy hết can đảm nhận lấy bát thuốc, nhấp thử một ngụm nhỏ... dù sao về sau thuốc mà Lam Trạm chuẩn bị cho hắn cũng không quá đắng. Kết quả là, ngụm thuốc kia vừa tràn vào khoang miệng, mặt hắn liền nhăn tít lại giống hệt như một bông hoa cúc:
"Ta thao! Đắng quá đi!"
Nghe hắn mắng tục, Lam Vong Cơ nhíu mày lại, nhưng vẫn nhẫn nhịn không nói gì. Ngụy Vô Tiện giở trò xấu, nói:
"Lam Trạm, đắng quá! Hay là người mớm cho ta đi."
Thế mà Lam Vong Cơ lại không hề xấu hồ, ngược lại còn cùng hắn giảng đạo lý:
"Ta mớm cho ngươi, uống càng chậm, càng đắng."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Lam Vong Cơ ngồi xuống bên giường, bày ra tư thế "Không uống thuốc thì đừng mong chạy", không chút lưu tình mà nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Vậy có đường không? Hoặc là mứt hoa quả?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Không có..."
Ngụy Vô Tiện khóc không ra nước mắt. Trong tiềm thức của hắn, Lam Vong Cơ luôn chiếu cố người khác vô cùng tốt. Nhưng nghĩ kỹ liền thấy, trước đây y cũng chưa từng được ai chiếu cố như vậy, làm sao có thể đột nhiên thành thạo mọi thứ cho được. Ngụy Vô Tiện chấp nhận sự thật, bưng bát thuốc kia lên, vẻ mặt bi tráng chuẩn bị một hơi uống cạn. Lam Vong Cơ lại ngăn hắn lại:
"Khoan đã."
Ngụy Vô Tiện mừng rơn:
"Sao thế, không cần uống nữa?"
"..." Lam Vong Cơ nói: "Phải uống. Ngươi lại gần đây."
Ngụy Vô Tiện: "???"
Vẻ mặt của Lam Vong Cơ có chút cổ quái, không biết trong đầu đang nghĩ cái gì, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn nghe lời mà đưa mặt qua. Lam Vong Cơ nhìn hắn, trong mắt hiện ra một tia lưỡng lự, một lúc sau cũng không có động tĩnh gì. Đến khi Ngụy Vô Tiện nhịn không được nữa mà chuẩn bị mở miệng hỏi thì bỗng nhiên cảm thấy một trận mềm mại truyền đến môi mình. Hắn nhất thời sững sờ:
"...?"
"..."
Lam Vong Cơ chủ động hôn hắn, bốn cánh môi mềm mại không ngừng quấn quýt lấy nhau...
Một lúc sau, Lam Vong Cơ tách ra, ánh mắt nghiêng đi một bên, sau đó lại yên lặng trở về, lúc lên tiếng còn có hơi lắp bắp:
"Ngươi, ngươi đã nói, hôn một chút, là tốt rồi."
"..."
Ngụy Vô Tiện trợn mắt há hốc mồm. Lam Vong Cơ khụ một tiếng, nói:
"Uống thuốc đi."
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác mà nuốt khan, nói:
"Ta uống hết, ngươi có thể hôn ta nữa không?"
"..." Lam Vong Cơ hơi cúi đầu, hạ mắt nhỏ giọng nói: "Được."
Nói thì chậm, làm lại nhanh, Ngụy Vô Tiện sảng khoái mà ngửa đầu, liền đem bát thuốc khiến hắn phải buột miệng mắng tục ấy một ngụm uống cạn. Sau đó vô cùng phóng khoáng mà đem bát đặt xuống, nâng mặt Lam Vong Cơ lên mà hôn. Hai người hôn rồi lại hôn, Ngụy Vô Tiện liền vươn đầu lưỡi ra, Lam Vong Cơ không cam nguyện yếu thế mà đáp trả, cũng cuốn lấy cái lưỡi của Ngụy Vô Tiện rồi đẩy sâu lại vào trong miệng hắn. Vị đắng ngắt tràn ngập trong khuôn miệng của cả hai.
Cuối cùng, chút đắng muốn chết kia cũng dần dần tan đi, chỉ còn lại tiếng mút mát rất nhỏ khi môi lưỡi giao triền.
Hai người chỉ tách nhau ra khi buồng phổi đã kêu gào đòi không khí. Ngụy Vô Tiện dựa vào ngực Lam Vong Cơ thở dốc vài cái, vươn tay lên mân mê bờ môi của Lam Vong Cơ, cười nói:
"Thuốc cũng uống rồi, hôn cũng hôn rồi, ta toại nguyện rồi."
Lam Vong Cơ nói:
"Thật không?"
Ngụy Vô Tiện gật đầu như giã tỏi:
"Ừ á! Thật mà!"
Lam Vong Cơ đáp:
"Được."
Hắn tưởng rằng Lam Vong Cơ chỉ là đơn giản thuận theo hắn hồ ngôn loạn ngữ, nhưng cẩn thận nghĩ lại, Lam Vong Cơ tuổi này làm sao có thể có loại tâm tư này... Nâng mắt lên nhìn, quả nhiên thấy Lam Vong Cơ đang lẳng lặng nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng đoan chính nghiêm túc, không có nửa phần vui vẻ đùa giỡn.
Trên môi y vẫn còn dính thủy quang trong suốt, tóc cũng có chút rối loạn, nhưng ánh mắt lại ngày càng thâm trầm, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
"..." Ngụy Vô Tiện không nhịn nổi, cũng thấp giọng nói: "Làm sao thế?"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện nhìn thấy sự do dự trong ánh mắt y, bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, trong lòng lộp bộp một tiếng... Đúng như dự đoán, chỉ nghe thấy Lam Vong Cơ im lặng thở ra một hơi, chậm rãi lên tiếng:
"Ngụy Anh, rốt cuộc ngươi... còn chuyện gì giấu ta?"