Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Người là có khí tràng, đồng dạng một câu nói, người có khí tràng bất đồng nói ra, hiệu quả sẽ bất đồng thật lớn, tỷ như vị đại sư tỷ này, lông mày dựng lên, hơn nữa trừng mắt gõ gõ lên bàn, khí tràng kia là cường đại chưa từng có, một tiểu nam sinh bình thường khi thấy nàng sẽ bị làm cho sợ đến khúm núm nói không ra lời.
Lâm Minh cũng là bị hỏi không hiểu ra sao, hắn vốn là không phải tiến vào đúng cách, nhiều ít có chút chột dạ, hắn hỏi ngược lại:
- Nơi này không cho vào sao?
Đại sư tỷ nghe Lâm Minh vừa hỏi như vậy, trong lòng nhất thời phát hỏa, giả bộ, cho ngươi giả bộ! Nàng cũng không tin người có giấy chứng nhận dự thính lại không biết quy định bất thành văn của Cầm phủ là không cho phép nam sinh tiến vào, nàng đang muốn phát tác, đúng lúc này, một giọng nữ vui tươi không nhanh không chậm, mềm nhẹ truyền đến:
- Linh tỷ, làm sao vậy?
Lâm Minh theo tiếng nhìn lại, vừa nhìn, hắn nhất thời ngây ngẩn cả người, cô bé vừa tới kia người mặc một thân quần trắng, một đầu tóc đen mềm mại tùy ý buộc lại, thoạt nhìn có một phần vẻ đẹp phiêu dật khinh linh như tiên, cô bé này không phải là ai khác, chính là cháu gái Tần Hạnh Hiên của trấn quốc đại nguyên soái Tần Tiêu.
Ở hội giao dịch, Lâm Minh cùng Tần Hạnh Hiên có duyên gặp mặt một lần, cô bé này vô luận gia thế là đệ nhất Thiên Vận quốc, thiên phú lục phẩm, hay là bản thân nàng xinh đẹp cùng thực lực cũng làm cho người tự ti mặc cảm.
Mặc dù Lâm Minh cho là mình nhất định sẽ bất phàm, sẽ trở thành nhân vật khiến cả Thiên Diễn đại lục phong vân, nhưng giờ này khắc này, Tần Hạnh Hiên đối với hắn mà nói vẫn là cao không thể chạm, đừng nói là hắn, cho dù là Chu Viêm ở trước mặt Tần Hạnh Hiên, cũng như đom đóm với ánh trăng.
Lâm Minh kinh ngạc chính là không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Tần Hạnh Hiên giờ này khắc này, mà phần kinh ngạc này rơi vào trong mắt đại sư tỷ lại không phải là như vậy, đó là mười phần diện mạo vốn có của sắc lang.
- Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!
Đại sư tỷ ở trong lòng khó chịu oán thầm, thật ra thì tâm tư tiểu nữ hài rất phức tạp, đại sư tỷ mặc dù chán ghét nam nhân, nhưng nhìn Lâm Minh người nay lúc nhìn chính mình không phản ứng chút nào, sau khi thấy Tần Hạnh Hiên tựu lộ ra bộ dáng giống Trư ca (bát giới), loại tương phản mãnh liệt này lại làm cho nàng hết sức khó chịu.
Nàng nói với Tần Hạnh Hiên:
- Người này trà trộn vào tán gái, ta đang gặng hỏi hắn, uy, giấy chứng nhận dự thính của ngươi đâu?
Một câu nói phía sau chính là nói cho Lâm Minh nghe, sau khi Lâm Minh nghe lời này lại giống như nhị hòa thượng sờ không được đầu tóc, tán gái? Ta lúc nào tới nơi này tán gái?
Hắn nói:
- Ta chỉ là tới nơi này tìm tài liệu, xin đừng ăn nói lung tung, kết luận bừa.
- Tìm tài liệu, ngươi nhìn “Thiên Cầm bảng”, ngươi là muốn học cầm sao?
Lâm Minh không phản bác được, không thể làm gì khác hơn là thuận miệng nói:
- Chẳng qua là muốn biết một chút.
- A! Trước kia chút ít nam sinh bất kể thể diện cũng nói như vậy, cái gì mà tìm hiểu âm nhạc một chút, bồi dưỡng tình cảm một chút, chân chính hỏi bọn hắn, ngay cả âm phù có mấy loại cũng không biết, lời nói dối này thật làm cho người ta ghê tởm, ngươi có hứng thú với cầm thư, tốt, ta hỏi ngươi, ngươi biết cầm phân ra bao nhiêu loại, mỗi loại là cái gì? Cầm làm bằng vật liệu gì thích hợp cho cao âm, cầm làm vật liệu gì thích hợp cho trầm âm, đều nói cho ta nghe một chút, có thể làm cho ta hài lòng ta liền tin tưởng ngươi có hứng thú với âm nhạc, là ở đây học đàn.
Lâm Minh mắc kẹt tại chỗ, hắn đối với cầm cùng âm nhạc là thất khiếu thông lục khiếu, cũng chính là một chữ cũng không biết, để cho hắn nói kiến thức về cầm, hắn liền lúng túng.
- Hừ, nói láo ngay mặt! Tùy tiện tìm quyển sách giả trang, mục đích chân thật cũng là tán gái, loại người như ngươi ta thấy cũng nhiều, giấy chứng nhận dự thính của ngươi đâu? Giao ra đây!
Đại sư tỷ trực tiếp đưa tay đến trước mắt Lâm Minh.
Lâm Minh hết chỗ nói rồi, giấy chứng nhận dự thính của hắn là đi mượn, mặc dù Thất Huyền võ phủ đối với chuyện này quản nghiêm, nhưng mượn giấy chứng nhận dự thính dù sao cũng không phù hợp quy định.
Lúc này, Tần Hạnh Hiên nói:
- Linh tỷ, coi như hết, chẳng qua là vi phạm lần đầu mà thôi, không cần như thế.
Tần Hạnh Hiên cũng cho là Lâm Minh đang nói láo, dĩ nhiên, trên thực tế Lâm Minh đúng là đang nói láo.
Tần Hạnh Hiên nói như vậy, đại sư tỷ tự nhiên không thể không chú ý, nàng nói:
- Hạnh Hiên, ngươi lòng mềm yếu, đám người này không thể nuông chiều, người như thế, ta tịch thu giấy chứng nhận dự thính của bọn họ coi như là nhẹ.
Tịch thu giấy chứng nhận dự thính? Lâm Minh ngây ngẩn cả người, hắn nói:
- Ngươi tựa hồ cũng là học sinh, giấy chứng nhận dự thính là nhân viên nhà trường phát, ngươi có tư cách gì tịch thu?
- Hừ! Ngươi đây là đụng trên miệng súng, ta còn thật có tư cách tịch thu giấy chứng nhận dự thính, đây là quyền lực nhân viên nhà trường cấp cho ta, ở trên mặt đất một mẫu ba phần này của Cầm phủ, ta nói cái gì là làm cái đó, nhanh chóng giao ra đây, nếu không ngươi sẽ không được đẹp mặt a?
Lâm Minh cũng hơi tức giận, hắn còn không có gặp qua người không nói lý lẽ như vậy, một mực chắc chắn mình là tán gái, có thể hết lần này tới lần khác chính hắn cũng có vấn đề, người hoàn toàn không hiểu nhạc lý cầm một quyển cầm thư, căn bản giải thích không rõ.
Giấy chứng nhận dự thính là mượn tới, tự nhiên không thể bị mất, nếu không Lâm Tiểu Đông không có cách nào nói rõ.
Lâm Minh không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nói ra mục đích chân thật của mình, thật ra thì điều này cũng không có gì, Minh Văn sư khai phá tài liệu mới là chuyện thường xảy ra, tuy nhiên bình thường đều lấy thất bại để chấm dứt.
Lâm Minh nói:
- Ta là đang nghiên cứu Minh Văn thuật, đang suy nghĩ dùng Thiên Tàm Ti làm tài liệu Minh Văn thuật.
Nghiên cứu Minh Văn thuật? Suy nghĩ dùng Thiên Tàm Ti làm tài liệu Minh Văn thuật?
Lời này nếu là trong miệng một đại sư Minh Văn thuật năm sáu mươi tuổi nói ra, đại sư tỷ tuyệt không cảm thấy kinh ngạc, nhưng là hiện tại, thiếu niên trước mắt nàng này, bộ dạng mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, khai phá tài liệu mới? Ngươi nói mớ sao?
Chỉ có Minh Văn thuật tu luyện tới cấp đại sư, phát hiện tài liệu vốn có không thể thỏa mãn yêu cầu của mình, mới có thể đi tìm tài liệu mới làm vật thay thế, một tiểu tử mười lăm tuổi, “Minh Văn thuật nhập môn” trụ cột nhất có thể học xong cũng không tệ rồi, lại còn khai phá tài liệu mới, kính nhờ ngươi nghĩ ra lời nói dối thực tế một chút có được không?
Đại sư tỷ chê cười một tiếng, nói:
- Ngươi lừa gạt quỷ đi, làm như ta không hiểu Minh Văn thuật, thật không đúng dịp, vị bên cạnh ta này, chính là thiên tài Minh Văn thuật xuất sắc nhất cả Thiên Vận quốc, thậm chí còn là cả mấy quốc gia xung quanh, ngươi ở nơi này múa rìu qua mắt thợ, thật là chết cười ta, Hạnh Hiên, ta hỏi ngươi, hiện tại ngươi bắt đầu nghiên cứu tài liệu mới sao?
Tần Hạnh Hiên có chút kỳ quái liếc mắt nhìn Lâm Minh một cái, nàng cùng Lâm Minh tuổi xấp xỉ, tự nhiên sẽ không cho là Lâm Minh nói là sự thật, nàng nói:
- Minh Văn thuật phức tạp tinh thâm, có tài liệu Minh Văn sơ cấp ghi lại đã có hơn mười ba ngàn sáu trăm loại, tài liệu cao cấp hơn bởi vì tính giữ bí mật của văn hiến, rất khó thống kê rõ ràng, mười ba ngàn sáu trăm loại tài liệu sơ cấp đã đầy đủ để một Minh Văn sư khổ tu mười mấy năm mới có thể thăm dò dược lý cùng năng lượng kết cấu trong đó, ta thiên tư ngu dốt, vẫn không thể thăm dò tính chất cách dùng của tất cả tài liệu sơ cấp, càng đừng ngông cuồng bàn về tìm kiếm vật thay thế.
Đại sư tỷ cười đắc ý:
- Ha hả ha hả! Ta nói tiểu sắc lang, ngươi còn có lời nói dối gì muốn biên soạn, thì biên soạn đi, dùng sức biên soạn, tỷ tỷ chờ ngươi
Lâm Minh nghe tiếng cười khoa trương thế liền cực độ im lặng, cô gái này làm sao giống như bị bệnh thần kinh vậy, có phải bị nam nhân từ bỏ nên trong lòng biến thái hay không?
Hắn nói:
- Ta đúng là vì nghiên cứu Minh Văn thuật mà đến, ta cũng chính là ý tưởng đột phát, cũng không phải là nói thật sự sẽ thành công, không có quy định nào nói rằng, Minh Văn học đồ vừa tiếp xúc Minh Văn thuật không thể nghiên cứu tài liệu mới a.
- A! Ta xem ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Tốt, tỷ tỷ ta là người phân rõ phải trái, hôm nay cho ngươi tâm phục khẩu phục. Hạnh Hiên, Minh Văn thuật ta không hiểu, ngươi tới thi với hắn.
Tần Hạnh Hiên có chút bất đắc dĩ, đại sư tỷ đúng là có chút cố chấp đối với nam nhân, thiếu niên này vừa nhìn chính là nói láo, tuổi còn trẻ, nhìn quần áo mộc mạc trên người kia thì gia thế cũng sẽ không hiển hách, thiếu niên như vậy làm sao có thể có tài lực cũng cơ hội tiếp xúc đến Minh Văn thuật, cần gì vạch trần người ta tới thương tích đầy mình a?
Nàng nói:
- Linh tỷ, nếu không coi như hết...
Đại sư tỷ nói:
- Hạnh Hiên, ngươi chính là quá thiện lương, ngươi không biết ban đầu chúng ta đấu tranh cùng những sắc lang kia là thế nào, nếu là chúng ta mềm lòng, bọn họ tựu đạp lên trên mặt mũi chúng ta.
Tần Hạnh Hiên không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là hỏi mấy vấn đề tượng trưng đơn giản nhất, nghĩ tới thiếu niên này chỉ cần đáp một chút xíu coi như xong.
- Vị đồng học này, ngươi biết tiền bối sáng lập ra lưu phái Minh Văn thuật của Thiên Vận quốc là ai sao?
Tần Hạnh Hiên hỏi một vấn đề thường xuyên nhất, nhưng chỉ là cái vấn đề này, để cho Lâm Minh nhất thời im lặng, cha mẹ nó, quỷ mới biết là ai sáng lập lưu phái Minh Văn thuật của Thiên Vận quốc, vị đại năng của Thần Vực kia nào có trí nhớ như vậy a. Hơn nữa chính mình đọc “Minh Văn thuật nhập môn” cũng là nói về kiến thức trụ cột, hoàn toàn không có liên quan đến lịch sử Minh Văn thuật của Thiên Vận quốc.
Thấy Lâm Minh kẹt, đại sư tỷ nụ cười càng thêm rực rỡ, thật ra thì chuyện phát triển đến một bước này, đã không phải là nghiệm chứng thiếu niên ở trước mắt đến cũng có phải sắc lang hay không, mà là trình độ biến thái trong lòng vị đại sư tỷđang lấy việc hành hạ tiêu sắc lang này làm thú vui.
- Điều này cũng không biết? Ngay cả ta cũng biết, ngươi còn có lời gì để nói.
Lâm Minh bất đắc dĩ nói:
- Ta không hiểu rõ lịch sử lắm, nhưng đối với năng lượng kết cấu và dược lý hiểu sơ một chút.
Dược lý cùng năng lượng kết cấu? Đó là kiến thức tương đối phức tạp, ngay cả Tần Hạnh Hiên cũng không học xong tài liệu sơ cấp, huống chi là thiếu niên trước mắt này, Tần Hạnh Hiên cũng cảm thấy người này có chút không thể nói lý, chính mình đã sai trước, đàng hoàng thừa nhận cho tốt, chết chống có ý gì đâu.
Cho nên nàng dứt khoát hỏi một cái vấn đề cũng không đơn giản, nghĩ kết thúc trận thẩm vấn nhàm chán cũng không ý nghĩa này, dù sao nàng tới nơi này là để học đàn, lập tức nên đi học, mặc dù vũ khí của Tần Hạnh Hiên là kiếm, nhưng cũng không làm trở ngại sở thích đánh đàn của nàng.
- Như vậy, vị đồng học này, ngươi biết tính chất cũng đặc điểm kết cấu của “Chấn” văn không?