Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Lâm Tiểu Đông sau khi đi tới Bách Bảo đường, Lâm Minh đã chờ ở đó.
- Minh ca, mua đồ vật gì, ba tấm Minh Văn phù còn lại không phải là cũng bán đi rồi hả?
Lâm Minh cười nói:
- Vận khí tốt, đều bán rồi.
- Không phải chứ.
Lâm Tiểu Đông khoa trương kêu một tiếng, đây là vị phá gia chi tử nhà nào, cũng quá dễ lừa hả.
Hắn có chút lo lắng nói:
- Minh ca, bán đi nhiều như vậy, nếu là ngày sau người ta tìm đến cửa, huynh đệ chúng ta khả năng đánh không lại...
Lâm Minh tức giận nói:
- Không lẽ ngươi cảm thấy Minh Văn phù ta vẽ đều là gạt người?
- Lời này không phải ta nói, ta cũng không phải cố ý gạt người đúng không. Ta chỉ là lo lắng, vạn nhất đến lúc đó mất linh thì sao? Một trăm lượng vàng một tấm, chúng ta nếu là hôm nay tiêu hết tiền, đến lúc đó đền không nổi.
Lâm Minh cười lắc đầu:
- Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không có vấn đề. Chúng ta đi mua đồ đi.
Lâm Minh nói xong nhấc chân đi vào Bách Bảo đường, Lâm Minh vừa nhìn trực tiếp tròn mắt. Hắn vốn cho rằng chỉ là ở đây gặp mặt rồi sau đó đi các loại địa phương nhỏ như phường thị mua đồ, không nghĩ tới Lâm Minh đi thẳng tới Bách Bảo đường. Đồ vật nơi này bán động một cái vài trăm hơn ngàn lượng vàng, là một trong những cửa hàng xa hoa nhất lớn nhất Thiên Vận thành.
- Ca! Thân ca của ta! Ngươi không phải muốn mua đồ ở đây chứ?
- Ừ, chính là nơi này.
Trong khi nói Lâm Minh đã đi vào cửa hàng, chưởng quầy lập tức nhìn thấy Lâm Minh. Làm chưởng quầy ở cửa hàng lớn đều có mấy phần bản lĩnh nhìn người, lại thêm Lâm Minh ăn mặc bình thường, tuổi lại nhỏ, vốn đã có mấy phần bắt mắt. Cho nên chưởng quầy chỉ thoáng suy nghĩ liền nhớ ra Lâm Minh chính là vị thiếu niên mấy ngày trước tới tiếp thị Minh Văn phù kia.
Lập tức, chưởng quầy này liền có chút không kiên nhẫn, nói với Lâm Minh:
- Sao ngươi lại tới nữa. Ta nói rồi, chúng ta sẽ không thu Minh Văn phù của ngươi.
Lâm Minh tự nhiên cũng nhớ được chưởng quầy của Bách Bảo đường này. Lúc trước hắn vào cửa hàng tư nhân, gặp phải chưởng quầy thái độ không một người nào tốt. Những chưởng quầy này kỳ thật đều không phải chủ cửa hàng, lão bản sau màn của cửa hàng lớn đều là nhân vật không phú tức quý, rất ít xuất hiện ở trong tiệm. Bọn họ sẽ thuê một ít chưởng quầy và nhân viên để phụ trách việc buôn bán trong tiệm. Đương nhiên tiền lương của bọn họ có liên quan trực tiếp tới tiêu thụ. Cho nên những chưởng quầy này đối với công tử nhà giàu có thể mang đến công trạng và trích phần trăm cho bọn họ đều là cúi đầu khom lưng, đối với loại người như Lâm Minh thì không mặn không nhạt.
Lâm Minh nói:
- Minh Văn phù của ta đã bán rồi, hôm nay là tới đây mua đồ.
Bán rồi? Trong mắt chưởng quầy kia mơ hồ lộ ra vẻ khinh bi nhàn nhạt. Với kinh nghiệm của hắn, số Minh Văn phù đó không đáng mấy đồng tiền, trừ phí tổn nhập hàng chế tạo, có thể lãi mấy chục lượng vàng là hết đất. Tên nhà quê này chưa thấy nhiều sự đời, đã cho rằng mấy chục lượng vàng chính là người có tiền, thật là buồn cười.
Đương nhiên buồn cười thì buồn cười, chưởng quầy cũng không đuổi người Bách Bảo đường không có văn bản rõ ràng quy định không có tiền không cho vào.
Lâm Minh một đường nhìn xem, trên giá hàng của Bách Bảo đường hàng hóa muôn màu muôn vẻ khiến người kinh diễm. Tựa như Huyết sâm trăm năm lần trước Lâm Tiểu Đông mua, ở nơi này đều chỉ có thể tính là bậc thấp, trung.
Ngoài ra, các loại đan dược, tài liệu quý hiếm, Minh Văn phù cấp đại sư thậm chí là bảo khí mấy ngàn lượng vàng cái gì cần đều có.
Lâm Minh thuận miệng nói:
- Tiểu Đông, ngươi không muốn mua sao?
Lâm Tiểu Đông cười khổ:
- Minh ca, ngươi đây là sao vậy? Tuy rằng nơi này xem không tốn tiền, nhưng ngươi không nhìn thấy ánh mắt vị chưởng quầy ngoài kia nhìn chúng ta như là nhìn nông dân vậy, nhìn ta toàn thân không tự nhiên.
Lâm Minh nói:
- Tiểu nhân mà thôi, mặc kệ hắn. Nếu ngươi không chọn, ta chọn giúp ngươi. Hay là ngươi mua một kiện nhuyễn giáp đi.
Lâm Tiểu Đông lắc đầu như trống bỏi:
- Minh ca, ngươi đừng đùa ta nữa. Chúng ta nếu là ở Bách Bảo đường chọn đồ không trả tiền sẽ bị đập một trận. Đến lúc đó ngươi chạy nhanh, thân thịt béo của ta chạy không nổi.
Lâm Minh hết lời:
- Ta đùa ngươi lúc nào.
- Thôi đi, lần này không phải là ngươi lừa ta. Loại người thành thật như ta, lừa một cái chuẩn luôn.
Lâm Minh cười, hắn đành phải thoáng vén áo, lộ ra một bộ phận kim phiếu trong ngực nói:
- Này, đây không phải là tiền sao!
Lâm Tiểu Đông nhìn thấy một xấp kim phiếu, nhất thời không kịp phản ứng. Hắn sửng sốt hồi lâu, nhìn dấu đỏ trên kim phiếu, đầu óc hoàn toàn rơi vào trạng thái trống rỗng, đôi mắt nhỏ cũng hoàn toàn dại ra.
- Liên Hợp thương hội, vàng ròng một ngàn lượng.
Dĩ nhiên là kim phiếu một ngàn lượng. Hơn nữa, xem cỡ của số kim phiếu bên dưới, dường như cũng đều là một ngàn lượng. Một xấp này, sợ là có hơn vạn lượng!
Hơn vạn lượng vàng, đây là khái niệm gì?
Lâm Tiểu Đông cảm giác đầu óc không đủ dùng:
- Minh ca, ngươi đi cướp? Không đúng, với công phu của ngươi, dù đi cướp cũng không được nhiều tiền như vậy...
Nghe thấy Lâm Tiểu Đông thì thào tự nói, Lâm Minh đầy đầu đều là vệt đen, bất đắc dĩ nói:
- Ta nói là tiền Minh Văn phù bán đi kiếm được, ngươi không tin.
- Minh Văn phù? Ngươi nói là ba tấm Minh Văn phù giống như giấy vệ sinh kia? Ngươi bán... Bán bao nhiêu tiền một tấm?
- Ba ngàn lượng vàng một tấm.
- Ba... Ba ngàn lượng?
Thịt mỡ trên mặt Lâm Tiểu Đông đều bắt đầu run run. Tuy nhiên dù khiếp sợ nhưng vẫn ép thấp giọng, sợ người ta nghe thấy:
- Ngươi một tấm bán ba ngàn lượng? Ngươi là nói, tự ngươi tu luyện Minh Văn thuật một tháng, vẽ ra Minh Văn phù một tấm có thể bán ba ngàn lượng!!!
Lâm Minh gật gật đầu. Lâm Tiểu Đông là huynh đệ tốt của mình, hắn vốn không muốn giấu, hơn nữa cũng không giấu được. Hắn phải thông qua Lâm Tiểu Đông gửi tiền về, cũng muốn trả ân tình của Lâm Tiểu Đông. Hơn nữa ngày sau hắn khả năng cùng cao tầng Thiên Vận thành như Tần Hạnh Hiên, Mộc Dịch tiếp xúc, không có khả năng một mực giấu Lâm Tiểu Đông.
- Ngươi quả thật là làm nhục chỉ số thông minh của ta!
Lâm Tiểu Đông khoa trương kêu lên:
- Minh Văn thuật tu luyện một tháng liền vẽ ra Minh Văn phù như vậy? Ngươi dù là trồng cải trắng cũng phải mấy tháng mới có thể thu, ngươi lừa đứa bé ba tuổi cũng không phải lừa như vậy chứ!
Lâm Minh nhún nhún vai:
- Sự thật ngay ở trước mắt ngươi đều không tin, ta cũng không có biện pháp.
- Lão đại, Minh ca, ngươi đừng đùa ta nữa. Mau nói cho ta biết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đi.
Lâm Minh thở dài nói:
- Được rồi, ta nói cho ngươi, tuy nhiên ngươi phải thề không được nói ra.
- Ta thề!
Lâm Tiểu Đông lập tức cam đoan.
- Ừm... Là thế này, kỳ thật ta có một vị sư phụ... Năm ta mười hai tuổi, sư phụ ta xuất hiện, nói ta thiên tư thông minh, xương cốt kỳ lạ, lấy nhiệm vụ bảo vệ hòa hình thế giới giao cho ta, cứ ép ta làm đồ đệ hắn. Kết quả, ta liền theo bắt đầu học Minh Văn thuật...
- Ta ngất!
Lâm Tiểu Đông cảm giác như nuốt con ruồi:
- Minh ca! Ca có thể nói nghiêm chỉnh chút không?
Lâm Minh nói:
- Ta không lừa ngươi, thật sự có một sư phụ.
- Gạt quỷ đi, ngươi có sư phụ có thể sống thành như vậy, ngươi học Minh Văn thuật mấy năm còn hỏi ta Minh Văn thuật là cái gì?
Lâm Minh nói:
- Sư phụ ta chỉ dạy ta bản lĩnh, lại không cho ta tiền, về phần Minh Văn thuật, ta tuy vẫn học nhưng không biết nó có ích lợi gì. Thẳng đến khi ngươi nói cho ta biết, ta mới biết nó có thể dùng để kiếm tiền...
- Móa!
Lâm Tiểu Đông cảm giác thế giới này quá điên cuồng. Cái này giống như tùy tiện nhặt một con mèo nhỏ về nuôi, nuôi mấy năm nó liền biến thành người, nói cho ngươi nó là công chúa hoàng tộc bị làm yêu pháp vậy.
- Được rồi, được rồi, chúng ta mua đồ đi.
Lâm Minh kéo Lâm Tiểu Đông như mất hồn, tiếp tục chọn nhuyễn giáp.
Lâm Tiểu Đông không có chí lớn, cũng không quá thích luyện võ, chỉ cầu có thể giữ được cái mác dòng chính ở thế hệ này là được rồi. Lâm Minh liền muốn chọn một kiện nhuyễn giáp cho Lâm Tiểu Đông bảo mệnh.
- Kiện nhuyễn giáp này là tài liệu gì làm ra?
Lâm Minh hỏi, chưởng quầy kia không kiên nhẫn liếc Lâm Minh một cái nói:
- Vật phẩm của cửa hàng cao cấp, giới thiệu đều ghi trên ghi chú mặt sau, tự xem là được rồi.
Trong lời nói tự nhiên là cười nhạo Lâm Minh chưa từng vào cửa hàng cao cấp.
Chưởng quầy này buôn bán nhiều năm như vậy, tự có một bộ bản lĩnh nhìn người. Trước kia hắn cũng từng gặp phải một ít phú hào mặc một thân hàng vỉa hè vào tiệm, khi không nhận rõ tình huống hắn trước giờ đều mặt cười chào đón. Nhưng là Lâm Minh trước mắt, chẳng những ăn mặc bình thường, hơn nữa vài ngày trước còn cầm mấy tấm Minh Văn phù giấy bản không biết từ chỗ nào móc ra tới tiếp thị, loại tiểu tử này tự nhiên không có khả năng là nhân vật gì, cho nên chưởng quỹ đương nhiên không kiên nhẫn.
Lâm Minh chuyển tới phía sau nhuyễn giáp, quả nhiên nhìn thấy văn tự miêu tả. Nhuyễn giáp này dùng hơn một vạn sợi Thiên Xích Ma dài sáu xích đồng thời lại bện lân mấy ngàn sợi tơ của Kim Mộc tàm, trải qua hơn hai mươi bước công nghệ phức tạp bện thành, yết giá ba trăm chín mươi lượng vàng.
Loại nhuyễn giáp tinh xảo này cũng không phải bảo khí, bình thường trong chiến đấu Luyện Thể tầng bốn trở xuống có hiệu quả rất tốt. Vượt qua Luyện Thể tầng bốn rất dễ dàng bị một đao bổ nát. Lâm Minh không cần, có thể mua một kiện cho Lâm Tiểu Đông.
Tiếp tục xem, Lâm Minh lại nhìn thấy đồ vật mình cảm thấy hứng thú, Úc Kim Lộc Thai Hoàn và Tụ Nguyên đan.
Trước đây, Lâm Minh chưa từng ăn đan dược, bởi vì đan dược này giá quá cao.
Đan dược là dược thảo và dược liệu lấy từ hung thú luyện chế mà thành, hiệu quả tốt hơn đan dược dùng dược thảo rất nhiều lần. Hơn nữa bởi vì có thể căn cứ phương thuốc phối hợp, thường thường có thể đạt tới hiệu quả dược thảo hoặc dược liệu hung thú xa xa không thể sánh bằng. Nhưng là Luyện Dược sư dùng dược thảo luyện chế đan dược đồng dạng là một nghề nghiệp đốt tiền, số lượng Luyện Dược sư chưa chắc nhiều hơn Minh Văn sư bao nhiêu, cho nên đan dược không phải người bình thường có thể ăn nổi.
Úc Kim Lộc Thai Hoàn này hết sức quý báu, với thai của Úc Kim Lộc làm chủ dược, phụ với các loại dược thảo luyện thành, Úc Kim Lộc này vốn đã ít, hơn nữa phần lớn ở trong rừng sâu núi thẳm, mang thai cũng thập phần không dễ. Muốn lấy được thai của Úc Kim Lộc độ khó có thể nghĩ mà biết.
Úc Kim Lộc Thai Hoàn bởi vì là thai lộc luyện chế, ẩn chứa khí huyết phong phú, cộng thêm không lây dính trọc khí của Hậu Thiên, cho nên có thể trừ đi tạp chất thân thể, xúc tiến chân nguyên và thân thể dung hợp, gia tăng lực lượng thân thể của người dùng.
Loại đan dược này, một viên cỡ hạt đậu tương, giá trị hai trăm lượng vàng.
MàTụ Nguyên đan đồng dạng từ các loại dược liệu quý báu luyện chế, giá trị của chủ dược Tụ Nguyên quả không kém Huyết Linh Chi trăm năm. Hiệu quả chủ yếu của Tụ Nguyên đan là hội tụ chân nguyên, tăng nhanh tốc độ tu luyện của võ giả.
Loại đan dược này giá cả đồng dạng là hai trăm lượng vàng một viên, dù là con cháu quý tộc cũng sử dụng hết sức tiết kiệm.
Lâm Minh không xem tiếp nữa, hắn cơ bản tìm được hết đồ vật muốn mua.
Hắn nói với chưởng quầy:
- Kiện nhuyễn giáp Kim Mộc tàm này gói lại cho ta, ngoài ra, lấy sáu viên Úc Kim Lộc Thai Hoàn, mười viên Tụ Nguyên đan, cùng với tài liệu trên danh sách này, mỗi loại một phần.
Lâm Minh nói xong, lấy ra một phần danh sách đã chuẩn bị trước, bên trong liệt kê các loại tài liệu. Những thứ này đều là Minh Văn thuật cần dùng đến. Hắn vừa rồi nhìn qua một chút, ở Bách Bảo đường cơ bản mua đủ.