Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-107
Chương 99: Tà khí đầy người
Giữa lúc Nộ Lãng quyết định chủ ý, Dương Khai đột nhiên ngừng tấn công, nhíu mày như có điều suy nghĩ.
Ngay sau đó, một âm thanh vang động truyền ra, trong đêm đen bạo phát ra một đám quang mang đỏ rực, khiến cho Nộ Lãng thần hồn kinh hãi.
Bình tĩnh nhìn lại, không ngờ giờ phút này thân thể Dương Khai lại bùng lên hỏa quang hừng hực.
Đây không phải là ngọn lửa thật sự, mà là nguyên khí trong cơ thể dày đặc đến một mức độ nhất định mà phát ra ngoài. Nguyên khí cực nóng hừng hực bao quanh hắn, trong lúc nhất thời sóng nhiệt đập vào mặt, âm khí bên trong sơn cốc như chạm phải khắc tinh, không thể tiếp tục tụ tập xung quanh nữa.
Mặt Dương Khai bị hào quang nguyên khí soi chiếu trở nên âm tình bất định, thân trên trần tụi, cơ bắp tinh luyện căng cứng, nhìn qua đúng là vô cùng phóng đãng, tung hoành ngang dọc.
Máu thịt trên song quyền của hắn lẫn lộn, phần bụng có một vết kiếm thương dài đến nửa xích, máu tươi vẫn đang chảy ra, máu thịt lẫn lộn, khủng bố đến cực điểm, hai mắt đỏ ngầu, một cỗ khí tức điên cuồng và khát máu như khốn thú bao phủ toàn thân.
Tà Khí Lẫm Nhiên!
Nộ Lãng thần sắc kinh hãi, vội vàng lùi về sau mấy bước, hét lên thất thanh:
- Phong ma?
Y còn tưởng rằng trong lúc chiến đấu Dương Khai không khống chế nổi nguyên khí trong cơ thể, khiến cho nguyên khí bạo phát ra mà cắn nuốt thần trí.
Nhưng, loại việc như này không phải chỉ xuất hiện khi đạt được Khí Động cảnh sao? Hắn chỉ là một võ giả Khai Nguyên cảnh nhãi nhép, sao có thể xuất hiện loại tình huống này?
- Phong ma?
Dương Khai quay đầu nhìn y, ánh mắt tuy đáng sợ nhưng nét mặt lại vô cùng bình tĩnh, căn bản không có thần thái gì nên có sau khi nhập ma, khinh miệt nói:
- Thiển cận!
Khi nói chuyện, nguyên khí thiêu đốt cả người thu lại, ánh lửa đầy trời cũng biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại một tầng Chân Dương nguyên khí hừng hực bao lấy hai nắm tay.
Nhìn qua giống như hai nắm tay đó đang cầm hai ngọn lửa, ngọn lửa theo gió không ngừng dao động, lại cháy mãi không thôi.
- Ngươi còn thần trí?
Nộ Lãng kinh nghi bất định nhìn Dương Khai, muốn từ trong mắt hắn tìm ra một chút nhân tính, nhưng gã đã thất vọng. Từ trong tròng mắt đỏ ngầu kia, y không nhìn thấy bất cứ thần sắc nào của nhân tính, duy chỉ còn chiến ý điên cuồng và hơi thở chết chóc.
Không phải chứ, đây rõ ràng là trạng thái phong ma, cặp mắt của hắn đã không còn nhân tính, vì sao hắn còn có thể suy nghĩ?
- Ngươi nói ta có hay không!
Dương Khai tiến lên phía trước một bước, một bước này khiến khoảng cách giữa hắn và Nộ Lãng gần tới cực hạn. Nộ Lãng quá sợ hãi, không thể ngờ là tốc độ hiện giờ của Dương Khai lại nhanh như vậy.
Vội vàng lui về phía sau, đồng thời quét ra một trảo, định ngăn chặn bước chân của Dương Khai.
Hữu quyền đang bốc cháy của Dương Khai xuất ra đón lấy bàn tay kia. Trong tiếng lệ phong gào thét, nện vào năm ngón tay Nộ Lãng.
Rắc rắc….
Một tiếng giòn vang truyền ra, theo đó là tiếng kêu thảm thiết kinh hoàng của Nộ Lãng, thân thể gã như cánh diều bay lên cao. Sau khi rơi xuống, từ năm ngón tay mới truyền đến sự đau đớn đến tận tâm can, đưa mắt nhìn xuống, năm ngón tay của mình đã bị co quắp, không thể duỗi ra.
Tất cả đều bị gãy!
Không chỉ như thế, một cỗ nguyên khí bá đạo hung mãnh xâm nhập vào trong cơ thể, một đường đốt cháy kinh mạch và máu thịt của mình.
Nộ Lãng không dám chậm trễ, khẩn trương vươn tay còn lại ra, hung mãnh điểm lên cánh tay, ngăn chặn sự xâm nhập nguyên khí của đối phương.
Gã vừa làm xong động tác này, tia sáng hiện lên trước mắt, ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ Dương Khai đã đến bên cạnh mình, hỏa quang trên hai quyền đầu kia lại càng sáng rực.
Nộ Lãng đâu còn dám ham chiến? Cho tới lúc này y mới biết được, bản thân vừa mới tấn thăng Khí Động cảnh nhất tầng, không ngờ lại đánh không lại một võ giả Khai Nguyên cảnh như Dương Khai.
Đã dùng hết sức lực toàn thân, hai chân Nộ Lãng xê dịch, triển khai thân pháp lui về phía sau, đồng thời miệng hét dài, tiếng gió xen lẫn tiếng hoang mang, kinh hãi truyền ra thật xa.
Hỏa quang ẩn chứa dưới chân Dương Khai hiện ra, tốc độ đột nhiên tăng lên tới mức bản thân hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, đuổi theo phía sau Nộ Lãng như chiếc bóng, một quyền lại một quyền hung mãnh áp xuống.
Binh binh binh….
Nộ Lãng liên tục ăn mấy quyền, căn bản không có khả năng phản kháng, cả người bị nện cho đầu váng mắt hoa, ý thức mơ hồ.
Chạy được năm mươi bước, Nộ Lãng rốt cục hiểu được bản thân căn bản không thể thoát khỏi sự truy kích của Dương Khai, trong lúc nhất thời, tâm huyết niên thiếu bị kích phát, thần sắc dữ tợn gào rú:
- Dương Khai, ngươi chớ khinh người quá đáng! Ưng Kích Trường Không, đi chết cho ta!
Đây là trảo công mạnh nhất của Nộ Lãng, nguyên khí toàn thân đều rót vào song thủ, hai tay bắt chéo che trước người, lập tức nhắm ngay ngực Dương Khai, mạnh mẽ phản thủ xé ra hai bên.
Dương Khai hiện giờ cũng không dám khinh thường toàn lực bạo phát của võ giả Khí Động cảnh. Cảm nhận được trên hai cánh tay kia chứa đựng một lực sát thương cực lớn. Dương Khai thần sắc ngưng trọng.
Lần này nếu bị y bắt trúng, phần ngực Dương Khai phỏng chừng sẽ trực tiếp bị xé ra.
Trong phút chốc, Dương Khai theo bản năng nghiêng người, khí thế của quyền đầu hừng hực hỏa quang vẫn không giảm, áp xuống mặt Nộ Lãng.
Hai người đều đang liều mạng, đây nhất định là kích cuối cùng, kích tìm đường sống trong cái chết. Không phải ngươi chết thì là ta mất mạng!
Binh!
Quyền đầu của Dương Khai nện vào mặt Nộ Lãng, ngũ quan được xem là tinh trí lập tức vặn vẹo. Dưới một cỗ đại lực, cả người Nộ Lãng bị đẩy đi, bay về phía sau, ở giữa không trung còn lật vài vòng rồi mới rơi bịch xuống mặt đất.
Xoạt!
Song trảo của Nộ Lãng cũng quét trúng ngực Dương Khai theo dự đoán, nhưng không có cảnh tượng Dương Khai bị vỡ ngực vỡ bụng như trong tưởng tượng của y. Trên lồng ngực hắn chỉ để lại mười vết máu, năm vết nông, năm vết sâu.
Ở thời điểm mấu chốt, cú nghiêng người của Dương Khai rất có tác dụng. Vừa rồi xương ngón tay của Nộ Lãng cũng bị cắt đứt. Ưng Kích Trường Không thi triển ra, lực đạo của hai cánh tay chắc chắn không giống nhau, bên nhẹ bên nặng. Dương Khai nghiêng người chính là nắm chắc sự khác biệt nặng nhẹ này, khiến hai tay y không thể đồng thời dùng sức, có nghĩa là phá chiêu này của y.
Cách thức ứng đối như vậy hoàn toàn là kết quả của phúc chí tâm linh, cũng là phản ứng theo bản năng. Trong chiến đấu Dương Khai căn bản không có suy xét quá nhiều, nhưng không thể không nói, phương thức phá giải như vậy thật là hay đến đỉnh điểm.
Cảnh tượng đột nhiên yên tĩnh trở lại, cuộc chiến đấu liều chết đến đây đã phân thắng bại. Dương Khai thở phì phò, tà khí vẫn đầy người, Nộ Lãng giống như chó chết nằm trên mặt đất. Trên mặt máu thịt lẫn lộn, oán độc vạn phần nhìn chằm chằm Dương Khai đang từng bước đi tới.
- Thành quỷ ta cũng sẽ không bỏ qua người!
Nộ Lãng vừa nuốt một ngụm máu tươi trong miệng vừa hung dữ nói.
Dương Khai quan sát y, nâng một chân lên dẫm mạnh xuống.
- Ha ha… người của Huyết Chiến Bang nghe được tin của ta truyền đi…. sẽ đến giết ngươi….
Nộ Lãng còn chưa nói hết câu, đã bị Dương Khai dẫm nát cổ, chết thẳng cẳng.
Năm tên Phong Vũ Lâu đều bị diệt gọn!
Lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, cảm nhận được nhiệt huyết sục sôi và chiến ý trào dâng trong cơ thể, Dương Khai lạnh lùng trầm tư một lát, trong đầu hiện ra một ý niệm điên cuồng.