Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-115
Chương 107: Hạ ngưng thường bị án ngữ
Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ lúc ẩn lúc hiện, thung lũng lại không nhỏ, nếu may mắn có thể gặp được, tiện tay thu phục nó, coi như bớt đi một gánh nặng.
Nhưng trước đó Dương Khai đã nhiều lần hỏi, cả Hạ Ngưng Thường và Mộng lão đầu đều không trả lời, chỉ bảo đến lúc đó sẽ cho hắn biết, điều này khiến Dương Khai có chút hồ nghi.
Bây giờ thì cũng nên làm cho rõ ràng rồi.
NơiHạ Ngưng Thường ẩn thân, Dương Khai nhớ rất rõ ràng. Vừa cẩn thận chạy về phía đó, vừa để ý phản ứng của Dương Nguyên Ấn, xem xem có thể chạm mặt Nguyên Lãng hay không.
Nhưng cả đường đi, Dương Nguyên Ấn không có chút phản ứng nào, cũng chẳng biết Nguyên Lãng đã chạy đi đâu rồi, cũng đành chịu, phạm vi cảm ứng cũng chỉ có hai trăm trượng, Nguyên Lãng vượt quá phạm vi này, Dương Khai cũng không thể tìm ra.
Vội vàng trong thời gian một nén nhang, lúc sắp đến chỗ Hạ Ngưng Thường, thì Dương Nguyên Ấn đột nhiên có phản ứng!
Dương Khai vừa lo sợ, vừa vui mừng!
Lo sợ là vì Nguyên Lãng đang ở rất gần vị trí của Hạ Ngưng Thường, vui là vì cuối cùng đã tìm ra tên đệ tử Huyết Chiến Bang này rồi!
Có phải hắn đã phát hiện ra Hạ Ngưng Thường rồi không? Nghĩ đến đây, Dương Khai tức tốc chạy về phía đó, đồng thời nín thở để ý động tĩnh.
Sau một lát, Dương Khai thở phào nhẹ nhõm, ở đó vẫn lặng yên, hẳn là Nguyên Lãng chưa phát hiện ra nơi ẩn thân của Hạ Nguyên Thường, nếu không thì giờ đã giao chiến rồi.
An nguy của Hạ Ngưng Thường thì Dương Khai không lo lắm, dù gì tỷ ấy cũng còn có bí bảo phòng ngự Thiên cấp. Nhưng vị trí ẩn thân của tỷ ấy thì rất đáng ngại - khe núi chỉ có thể chứa một người. Nếu Nguyên Lãng mà chen vào trong, thông báo cho Long Huy và tên cao thủ đó đến, thì rắc rối to rồi.
Nghĩ đến đây, Dương Khai càng cẩn trọng hơn.
Lúc này, Hạ Ngưng Thường cũng đang vô cùng căng thẳng, từ lúc Dương Khai rời đi, nàng vẫn luôn ở đây vận công hồi phục. Vừa chịu một chưởng của Văn Phi Trần, vừa phải khởi động Thiên cấp bí bảo, kèm theo cả Cửu Âm Bát Tỏa Trận, nàng phải tiêu hao nhiều nguyên khí hơn bất kỳ ai.
Vận công lâu đến vậy, đan dược mang theo cũng đã uống hết, mà công lực mới hồi phục được hai phần, tính qua tính lại, cũng chỉ tương đương với Khai Nguyên cảnh bát tầng.
Ngay vừa rồi, bên ngoài đột nhiên có chút động tĩnh, Hạ Ngưng Thường giật thót tim, ẩn náu trong khe núi không dám nhúc nhích, hai mắt khẽ nheo lại, quan sát bên ngoài, muốn xem xem rốt cuộc là ai đang ở gần đây.
Nàng mong là Dương Khai, nhưng nếu là Dương Khai thật thì không có lý do gì mà hắn không vào ngay.
Người đó lay động ở bên ngoài hồi lâu, lại không thấy đi vào, ắt không phải người nàng đang chờ.
Là kẻ địch!
Chỉ là không biết người này công lực thế nào!
Đối phương đã thám thính quanh đó được thời gian một nén nhang rồi, hắn cẩn thận dò xét, nhưng không thấy gì, thấy hắn chuẩn bị rời đi, Hạ Ngưng Thường không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Rõ ràng lúc này, trong bụi cây ở cửa khe núi có tiếng động sột soạt, Hạ Ngưng Thường vừa yên lòng thì chợt lại cảnh giác.
Ngay sau đó, một cái bóng đen nhỏ thình lình chui ra từ bụi cây, bật ra trước mặt Hạ Ngưng Thường.
Nàng sợ đến mức suýt kêu lên, nhìn kỹ lại, không khỏi dở khóc dở cười.
Chỉ là một con sóc sống trong thung lũng, có thể nó bị âm khí lạnh lẽo đe dọa nên mới tìm đến khe núi này tránh gió.
Hạ Ngưng Thường cẩn thận vươn tay ra, định tóm lấy nó, nào ngờ con sóc này lại rất cảnh giác, phát hiện nơi này có người, bèn lập tức nhảy ra ngoài.
Ở giữa không trung, một bàn tay to lớn chợt xuất hiện, tóm chặt lấy con sóc, rồi tức khắc dùng lực bóp mạnh, máu văng tung tóe.
- Ha ha ha ha!
Một giọng cười nham hiểm vang lên, thân hình kiên cố của Nguyên Lãng chắn hết miệng khe núi, vẻ mặt vui mừng nhìn vào Hạ Ngưng Thường đang ngồi bên trong, hắn lên tiếng:
- Hóa ra cô trốn ở đây!
Hạ Ngưng Thường thất sắc, hai con ngươi phẫn nộ nhìn Nguyên Lãng. Nữ nhân thường rất yêu quý động vật, nhất là những loài động vật nhỏ lanh lợi, tuy con sóc lúc nãy đã làm lộ hành tung của nàng, nhưng thủ đoạn tàn ác của Nguyên Lãng khiến nàng giận giữ vô cùng.
- Bắt ta tìm thật là cực khổ đấy!
Nguyên Lãng đứng chắn ở miệng khe, ung dung nhìn Hạ Ngưng Thường,
- Mất cái này lại được cái kia, không tìm được Dương Khai mà tìm được cô thì cũng xem như là đại công rồi!
Một câu nói,
Hạ Ngưng Thường lập tức thấy an tâm, hóa ra sư đệ vẫn bình an vô sự!
- Ngươi dám qua đây ta sẽ cho ngươi chết không đất chôn thây!
Hạ Ngưng Thường lạnh lùng uy hiếp, khổ nỗi tính nàng đơn thuần, nói dối là đỏ mặt, câu nói này nếu là người khác nói ra, có khi còn có uy lực hơn, Nguyên Lãng nghe ra ngữ khí thiếu tự tin trong đó, không khỏi bật cười:
- Cô vẫn còn sức chiến đấu à? Ăn một chưởng của Văn đường chủ, chưa hôn mê tại chỗ coi như cô may mắn rồi đấy, bây giờ cô không khác gì kẻ đang hấp hối cả.
Nguyên Lãng tuy đang bị phong ấn công lực, nhưng Hạ Ngưng Thường cũng chẳng khá hơn, nếu phải đánh, Nguyên Lãng căn bản không sợ nàng, dù gì cảnh giới của cả hai đều là Li Hợp cảnh, chỉ có điều một cao, một thấp.
Hiện tại lối thoát duy nhất đã bị hắn chặn lại, nên Nguyên Lãng rõ ràng đang chiếm thế thượng phong, phần thắng nằm chắc trong tay.
- Ngoan ngoãn nghe lời đi, ta hứa sẽ không bắt cô nếm mùi khổ ải đâu, nếu cô dám phản kháng thì đừng trách ta vô tình.
Nguyên Lãng hung hăng uy hiếp.
Hạ Ngưng Thường trầm mặc không đáp, âm thầm ngưng tụ nguyên khí, đợi hắn đến gần thì sẽ tấn công. Nhưng Nguyên Lãng hiển nhiên biết rõ ý định đó, hắn không thèm bước đến, chỉ đứng án ngữ ở đó, dày vò Hạ Ngưng Thường.
- Ta biết cô có bí bảo phòng ngự Thiên cấp, với trạng thái hiện tại của ta có lẽ không đánh nổi cô. Nhưng nếu ta gọi những người khác đến thì sao? Cô có còn hy vọng thoát thân không?
Nguyên Lãng cũng không vội, hắn khư khư tâm lý mèo vờn chuột, dùng ngôn từ để phá hủy sự phòng ngự tâm lý của Hạ Ngưng Thường.
- Ngươi muốn làm gì?
Hạ Ngưng Thường lạnh lùng hỏi.
- Ta muốn làm gì à, ha ha, câu này phải để ta hỏi mới đúng, nếu cô muốn sống, thì hãy ngoan ngoãn đồng ý với ta mấy điều kiện, nếu không, ta sẽ gọi người đến ngay bây giờ!
Ý thức được thời cơ đã đến, Nguyên Lãng cuối cùng đã lộ đuôi cáo ra.
- Điều kiện gì?
Hạ Ngưng Thường cũng bằng lòng giết thời gian cùng tên này, hiện tại kéo dài thêm được bao nhiêu thời gian, nguyên khí sẽ được hồi phục bấy nhiêu.
- Thứ nhất, tự phong tỏa nguyên khí, ngoan ngoan chịu trói. Thứ hai, giao bí bảo phòng ngự đó cho ta! Thứ ba...,
Nguyên Lãng lộ ra nụ cười dâm tà,
- Tháo khăn che mặt của cô xuống, cho ta ngắm dung mạo thật sự của cô, yên tâm, ta sẽ không làm gì cô hết, nếu cô thật sự là một mỹ nhân. Ta sẽ thả cô ra, tuyệt đối không gây khó dễ!
Mấy lời này đến con nít cũng không tin, nếu Hạ Ngưng Thường tự phong ấn nguyên khí, vậy chẳng phải Nguyên Lãng muốn làm gì thì làm sao? Trên núi cao giữa đêm tối, chỉ có cô nam quả nữ, có tên nam nhân nào có thể nhịn được cơn ham sắc dục?
Hạ Ngưng Thường đúng là có ngây thơ, nhưng cũng không dễ bị đánh lừa, nàng lập tức quở mắng: -
- Mơ tưởng hão huyền!