Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-5
Chương 5: Lời đồn?! Đừng có tin!
Tô Nham cười to một trận, cười mà không ai hiểu nổi, người ta còn tưởng rằng hắn bị bệnh thần kinh. Nhưng ngay sau khi nghe được cụm từ "Vương Bá Đạo - Vương Bát Đản", bọn họ chợt nhận ra chúng phát âm khá giống nhau.
- Híc...
Rốt cục có người chịu không nổi bật cười thành tiếng, tuy nhiên lập tức liền im bặt. Những người xung quanh cũng nín nhịn đến đỏ cả mặt, không dám cười to không chút kiêng kỵ như Tô Nham. Tô gia có thể không sợ Vương gia, song đối với bách tính bình dân như bọn họ thì không thể.
Chỉ là không cười lại cảm thấy muốn cười, rất nhiều người kìm nén tới mức mặt hóa thành màu đỏ tía. Đúng vậy, sao có người sở hữu cái tên quái dị như vậy chứ, tự chửi mình là Vương Bát Đản?! Hơn nữa nhìn thân hình của tên Vương Bá Đạo kìa, còn không phải một thằng Vương Bát sống sờ sờ ra đó ư?
- Tô Nham, thằng phế vật mày dám xỉa xói Vương Bá Đạo tao, mày chán sống rồi phải không?
Vương Bá Đạo đã hiểu câu nói sâu xa của Tô Nham, hắn giận dữ đồng thời hơi lo lắng. Tên của mình mơ hồ như vậy, chả phải từ giờ nghe ai gọi hắn cũng như chửi hắn sao?
Rốt cục dân chúng xung quanh nhịn không nổi nữa, cười lên ha hả. Đùa chứ không cười có mà nhịn đến chết à! Tiếng cười lây lan như dịch bệnh, trong chớp nhoáng mọi người trên đường phố đều há miệng cười ầm ĩ.
Những tên tay sai đi theo Vương Bá Đạo tên nào cũng bụm miệng lại, tuy nhiên nhìn nét mặt mất tự nhiên của bọn chúng có thể thấy nín nhịn là một việc rất đau khổ.
- Im hết mẹ đi, câm mồm hết cho bản thiếu gia! Không đừng trách thiếu gia ta cắt lưỡi các ngươi.
Vương Bá Đạo rống to cổ họng với thanh âm không biết bao nhiêu đêxiben, mọi người đồng loạt im bặt nhưng sắc mặt hơi khó coi một chút. Vương Bá Đạo từ trước tới nay hoành hành ngang ngược, bình thường không ai dám chọc giận hắn, cũng không ai rảnh suy nghĩ về cái tên của hắn. Bây giờ được Tô Nham đề tỉnh, thái độ dần dần biến chuyển, hơn nữa sự bất mãn với tên Vương đại công tử chất chứa trong lòng khá nhiều, nhất thời cảm thấy đây là chuyện vô cùng buồn cười.
- Khục khục, ta nói Vương huynh này, ta nhớ Vương huynh tự chửi mình là Vương Bát Đản còn gì, điểm này mọi người xung quanh đây có thể làm chứng, huynh tại sao lại đổ cho ta?
Tô Nham ho nhẹ hai tiếng, âm dương quái khí (quái gở) nói.
- Vả lại Vương huynh phẩm cách siêu phàm, nói thế nào cũng là trong vạn người không có được một, rất xứng đáng với tên gọi đó, xin Vương huynh đừng chối từ nữa.
- Móa!
Vương Bá Đạo tức muốn bể phổi, tiếng "Móa" gầm lên báo hiệu tin dữ, một quyền đánh tới Tô Nham nhà ta. Đồng thời trong lòng gã cực kì buồn bực, ông già mình vì sao lại lấy cho mình cái tên khốn kiếp này chứ?!
Thấy Vương Bá Đạo ra tay, mọi người nhanh chóng tản ra chừa một khoảng trống lớn để Tô Nham đơn độc đứng ở trung tâm, ai ai cũng tỏ vẻ "ta không biết gì đâu nhé" nhưng trên mặt không giấu được vẻ mong đợi, kiểu như "sắp có trò vui để xem rồi"!
- Á á, đồ vô đạo đức!
Trong lòng Tô Nham một trận buồn bực, cảm thán những người dân này không có nghĩa khí, mới nãy còn cười hăng hái lắm kia mà.
Đối mặt với một quyền của Vương Bá Đạo, Tô Nham khẽ cau mày. Mặc dù hắn sở hữu lực lượng hậu Vũ Cảnh tầng thứ hai nhưng tên Đại vương bát trước mắt có tu vi đến tầng thứ ba, nếu lấy cứng đối cứng khẳng định mình không phải đối thủ.
Thương Ưng Bác Kích Thủ thuộc hàng võ học trung tầng của Tô Gia, chưa đủ đối phó Mãnh Hổ Tiếu Sơn Chưởng của Vương gia, thậm chí thi triển Long Xà Triền Ti Thủ vẫn bị Vương Bá Đạo đánh bại. Đây chính là chêch lệch về thực lực.
Vương Bá Đạo đang đắm chìm trong cơn giận dữ, một quyền đánh ra càng uy lực mười phần, tới thẳng trước mặt Tô Nham, dường như muốn một quyền đấm rụng hết răng của đối phương.
Quả đấm mang theo tiếng xé gió vun vút, thân hình Vương Bá Đạo thoạt nhìn vụng về nhưng xuất thủ không yếu ớt chút nào. Đột nhiên linh quang trong đầu Tô Nham chợt lóe, nhớ tới bộ quyền pháp bản thân thuần thục nhất - Thái Cực Quyền.
Đan điền rung động, chân khí màu lục trong nháy mắt chảy khắp châu thân, Tô Nham nghiêng người, chân phải lui về sau một chút, ngay khi một quyền của Vương Bá Đạo sắp tới mặt, Tô Nham động!
- Triền Ti Kình! (http://clip.vn/watch/trien-ty-kinh,W96s)
Tô Nham quát nhẹ một tiếng, bàn tay hóa thành hình cung hơi cong về phía say, giây phút này đối chiến với Vương Bá Đạo hắn chợt phát hiện tốc độ phản ứng của mình tăng lên, trong lòng âm thầm vui vẻ. Không cần nghĩ cũng biết đây là tác dụng của chân khí màu lục mang lại.
Động tác Tô Nham tựa hồ rất chậm, kì thực cực nhanh, một chiêu Triền Ti Kình trong Thái Cực Quyền đánh ra ngăn cản quả đấm của Vương Bá Đạo. Thân mình lắc sang một bên, cánh tay còn lại nhẹ nhàng lôi kéo khuỷu tay đối phương.
- Tứ Lượng Bát Thiên Cân.
Chiêu thức Thái Cực Quyền Tô Nham đã sớm thuộc làu như cháo, dưới tình thế cấp bách thi triển bỗng cảm thấy bất đồng so với kiếp trước. Kiếp trước trên núi Võ Đang đánh không biết bao nhiêu bài Thái Cực Quyền chẳng qua để tu tâm dưỡng tính, thi triển chỉ là chiêu thức. Nhưng hiện giờ chiêu thức phối hợp cùng chân khí tạo ra hiểu quả khó bề tưởng tượng.
Chân khí trong cơ thể hắn cuồn cuộn liên tục theo chiêu thức, từng tia nhu kình không ngừng lưu động, một chiêu Triền Ti Kình tuy không thực sự phóng ra tơ (Ti = tơ) song hàm chức tác dụng quấn lấy, khiến đường quyền của Vương Bá Đạo lệch khỏi mục tiêu. Theo như Tô Nham tính toán nếu như hắn đạt tới hậu Vũ Cảnh tầng thứ sáu, phát chân khí ra bên ngoài, thi triển Triền Ti Thủ lần nữa sẽ có hiệu quả tốt hơn nhiều.
Xuất ra một chiêu Tứ Lượng Bát Thiên Cân phối hợp cùng Triền Ti Thủ trước đó, Tô Nham cảm thấy chân khí trong cơ thể lưu chuyển lúc nhanh lúc chậm, cuối cùng như tạo một cái xoáy nước nơi cánh tay. Cỗ chân khí khác thường này kéo theo không khí bên ngoài làm quyền kình của Vương Bá Đạo giảm hơn phân nửa.
Tiếp theo trong cơ thể Tô Nham dũng mãnh xuất ra lực đạo năm trăm cân tác dụng lên người Vương Bá Đạo, trực tiếp phóng ra ngoài. Vương Bá Đạo vốn đang toàn lực vọt tới trước, bị Tô Nham làm tiêu tán hơn phân nửa lực lượng, lại phải hứng chịu thêm lực đạo năm trăm cân, nhất thời không kịp xoay sở...
- Phanh!
Cơ thể thân mật tiếp xúc với mặt đất phát ra tiếng vang rung động từng hồi, nhiều người đang xem bất chợt phải giật đánh thót một cái. Đưa mắt theo quỹ đạo hình vòng cung mà cơ thể đó vừa vẽ ra, chỉ thấy Vương Bá Đạo có tư thế Vương Bát rất tiêu chuẩn, hơn một nửa người béo núc cắm vào trong đất. Nên nhớ mặt đất Nguyên Vũ thành rắn chắc bậc nào, Vương Bá Đạo kì này e là thảm rồi.
- Thấy chưa, Vương Bát chính là Vương Bát mà.
Tô Nham túc tắc đi tới nơi Vương Bá Đạo ngã xuống, đưa tay vỗ lên @ss Vương Bá Đạo bép bép hai cái, hai cái vỗ dường như hơi nặng khiến cơ thịt trên người gã béo đều run rẩy.
- Úi giời, thịt béo thế này, làm một bữa ngon phải biết.
Tô Nham vừa mới bùi ngùi cảm thán, chợt năm sáu tùy tùng lao về phía hắn.
- Một thằng phế vật Tô gia dám đánh thiếu gia, lí nào lại thế, anh em xông lên đánh chết hắn cho ta.
Dẫn đầu là một tên ban nãy vừa giằng co với thiếu nữ nhào tới đầu tiên, những tên còn lại bộ dáng hung thần ác sát, dáng vẻ muốn làm gỏi Tô Nham. Thiếu gia nhà mình trước mặt mọi người chịu nhục, thân là nô tài bọn họ đương nhiên phải làm đúng chức trách. Có điều bọn họ đã quên: một phế vật vì sao có thể hạ gục cao thủ hậu Vũ Cảnh tầng thứ ba? Dĩ nhiên khi bọn họ tỉnh ngộ ra, mọi chuyện đã trở nên muộn màng.
- Lại có mỡ tới miệng mèo, vừa dịp thử nghiệm lực lượng của mình một chút.
Tô Nham bật người dậy, thay đổi khí tức âm nhu trước đó, hai tay hóa thành Ưng trảo tùy tiện bắt lấy một tên hậu Vũ Cảnh tầng thứ nhất trong đám tùy tùng. Trừ tên dẫn đầu có tu vi tầng thứ hai, còn lại đều là tầng thứ nhất. Đúng lúc làm bia cho Tô Nham hắn, hôm nay phát hiện ra bí mật cường đại của Thái Cực Quyền, không nên thi triển thêm nữa, để về nhà luyện tập nghiên cứu, coi như một lá bài tẩy cho chính mình.
Tô Nham mặt mũi trắng trẻo thanh tú, tuy vậy khi ra tay không đáng yêu chút nào, tuyệt đối vô tình. Thương Ưng Bác Kích Thủ nhanh như chớp tóm lấy bả vai tên đó, năm ngón tay dùng sức siết lại...
- Răng rắc! Aaaaaaaaaa....
Tiếng xương cốt vỡ vụn kèm theo thanh âm kêu gào thảm thiết đồng thời vang lên, Tô Nham ra tay chớp nhoáng, một trảo còn lại chế trụ bả vai bên kia của tên tùy tùng xấu số, tên đó kêu thêm một tiếng đau đớn, lập tức mất khả năng chiến đấu.
Khoảnh khắc này Tô Nham giống như một con chim ưng, ánh mắt băng giá vô tình, những tên tùy tùng trước mặt như những miếng mồi ngon. Kể từ khi đan điền biến dị hắn cảm thấy như được thay da đổi thịt, chân khí màu lục mang tới lợi ích khổng lồ, mỗi khi tiến vào tứ chi độ nhạy bén của toàn bộ cơ thể đều tăng lên.
- Bộp!
Ưng trảo hóa quyền, cứng đối cứng với quả đấm của một tên khác. Cánh tay tên kia bị cong lại thành hình chữ S, nhìn Tô Nham ánh mắt tràn ngập sợ hãi. Tô Nham không để ý điều này, cánh tay vung lên, người nọ trực tiếp bay đi, mặt mũi vì ăn một quyền của Tô Nham mà sưng đỏ giờ lại tiếp xúc với mặt đất.
- Ôi! Răng của ta. Thằng nào nói Tô Nham phế vật thế, phế vật cái đ', là mãnh hổ a. Trước mặt hắn lão tử mới là phế vật...
Tên vừa nói câu này cánh tay hiện đã gãy lìa, răng rơi đầy đất, nửa bên mặt không khác gì đầu heo. Trong miệng hàm hồ mắng chửi tin đồn chó chết! Các ngươi thấy phế vật biến thái như vậy chưa? Tên tùy tùng càng nghĩ càng thấy ủy khuất, nước mắt không tự chủ rơi xuống tí tách...
Tô Nham cười to một trận, cười mà không ai hiểu nổi, người ta còn tưởng rằng hắn bị bệnh thần kinh. Nhưng ngay sau khi nghe được cụm từ "Vương Bá Đạo - Vương Bát Đản", bọn họ chợt nhận ra chúng phát âm khá giống nhau.
- Híc...
Rốt cục có người chịu không nổi bật cười thành tiếng, tuy nhiên lập tức liền im bặt. Những người xung quanh cũng nín nhịn đến đỏ cả mặt, không dám cười to không chút kiêng kỵ như Tô Nham. Tô gia có thể không sợ Vương gia, song đối với bách tính bình dân như bọn họ thì không thể.
Chỉ là không cười lại cảm thấy muốn cười, rất nhiều người kìm nén tới mức mặt hóa thành màu đỏ tía. Đúng vậy, sao có người sở hữu cái tên quái dị như vậy chứ, tự chửi mình là Vương Bát Đản?! Hơn nữa nhìn thân hình của tên Vương Bá Đạo kìa, còn không phải một thằng Vương Bát sống sờ sờ ra đó ư?
- Tô Nham, thằng phế vật mày dám xỉa xói Vương Bá Đạo tao, mày chán sống rồi phải không?
Vương Bá Đạo đã hiểu câu nói sâu xa của Tô Nham, hắn giận dữ đồng thời hơi lo lắng. Tên của mình mơ hồ như vậy, chả phải từ giờ nghe ai gọi hắn cũng như chửi hắn sao?
Rốt cục dân chúng xung quanh nhịn không nổi nữa, cười lên ha hả. Đùa chứ không cười có mà nhịn đến chết à! Tiếng cười lây lan như dịch bệnh, trong chớp nhoáng mọi người trên đường phố đều há miệng cười ầm ĩ.
Những tên tay sai đi theo Vương Bá Đạo tên nào cũng bụm miệng lại, tuy nhiên nhìn nét mặt mất tự nhiên của bọn chúng có thể thấy nín nhịn là một việc rất đau khổ.
- Im hết mẹ đi, câm mồm hết cho bản thiếu gia! Không đừng trách thiếu gia ta cắt lưỡi các ngươi.
Vương Bá Đạo rống to cổ họng với thanh âm không biết bao nhiêu đêxiben, mọi người đồng loạt im bặt nhưng sắc mặt hơi khó coi một chút. Vương Bá Đạo từ trước tới nay hoành hành ngang ngược, bình thường không ai dám chọc giận hắn, cũng không ai rảnh suy nghĩ về cái tên của hắn. Bây giờ được Tô Nham đề tỉnh, thái độ dần dần biến chuyển, hơn nữa sự bất mãn với tên Vương đại công tử chất chứa trong lòng khá nhiều, nhất thời cảm thấy đây là chuyện vô cùng buồn cười.
- Khục khục, ta nói Vương huynh này, ta nhớ Vương huynh tự chửi mình là Vương Bát Đản còn gì, điểm này mọi người xung quanh đây có thể làm chứng, huynh tại sao lại đổ cho ta?
Tô Nham ho nhẹ hai tiếng, âm dương quái khí (quái gở) nói.
- Vả lại Vương huynh phẩm cách siêu phàm, nói thế nào cũng là trong vạn người không có được một, rất xứng đáng với tên gọi đó, xin Vương huynh đừng chối từ nữa.
- Móa!
Vương Bá Đạo tức muốn bể phổi, tiếng "Móa" gầm lên báo hiệu tin dữ, một quyền đánh tới Tô Nham nhà ta. Đồng thời trong lòng gã cực kì buồn bực, ông già mình vì sao lại lấy cho mình cái tên khốn kiếp này chứ?!
Thấy Vương Bá Đạo ra tay, mọi người nhanh chóng tản ra chừa một khoảng trống lớn để Tô Nham đơn độc đứng ở trung tâm, ai ai cũng tỏ vẻ "ta không biết gì đâu nhé" nhưng trên mặt không giấu được vẻ mong đợi, kiểu như "sắp có trò vui để xem rồi"!
- Á á, đồ vô đạo đức!
Trong lòng Tô Nham một trận buồn bực, cảm thán những người dân này không có nghĩa khí, mới nãy còn cười hăng hái lắm kia mà.
Đối mặt với một quyền của Vương Bá Đạo, Tô Nham khẽ cau mày. Mặc dù hắn sở hữu lực lượng hậu Vũ Cảnh tầng thứ hai nhưng tên Đại vương bát trước mắt có tu vi đến tầng thứ ba, nếu lấy cứng đối cứng khẳng định mình không phải đối thủ.
Thương Ưng Bác Kích Thủ thuộc hàng võ học trung tầng của Tô Gia, chưa đủ đối phó Mãnh Hổ Tiếu Sơn Chưởng của Vương gia, thậm chí thi triển Long Xà Triền Ti Thủ vẫn bị Vương Bá Đạo đánh bại. Đây chính là chêch lệch về thực lực.
Vương Bá Đạo đang đắm chìm trong cơn giận dữ, một quyền đánh ra càng uy lực mười phần, tới thẳng trước mặt Tô Nham, dường như muốn một quyền đấm rụng hết răng của đối phương.
Quả đấm mang theo tiếng xé gió vun vút, thân hình Vương Bá Đạo thoạt nhìn vụng về nhưng xuất thủ không yếu ớt chút nào. Đột nhiên linh quang trong đầu Tô Nham chợt lóe, nhớ tới bộ quyền pháp bản thân thuần thục nhất - Thái Cực Quyền.
Đan điền rung động, chân khí màu lục trong nháy mắt chảy khắp châu thân, Tô Nham nghiêng người, chân phải lui về sau một chút, ngay khi một quyền của Vương Bá Đạo sắp tới mặt, Tô Nham động!
- Triền Ti Kình! (http://clip.vn/watch/trien-ty-kinh,W96s)
Tô Nham quát nhẹ một tiếng, bàn tay hóa thành hình cung hơi cong về phía say, giây phút này đối chiến với Vương Bá Đạo hắn chợt phát hiện tốc độ phản ứng của mình tăng lên, trong lòng âm thầm vui vẻ. Không cần nghĩ cũng biết đây là tác dụng của chân khí màu lục mang lại.
Động tác Tô Nham tựa hồ rất chậm, kì thực cực nhanh, một chiêu Triền Ti Kình trong Thái Cực Quyền đánh ra ngăn cản quả đấm của Vương Bá Đạo. Thân mình lắc sang một bên, cánh tay còn lại nhẹ nhàng lôi kéo khuỷu tay đối phương.
- Tứ Lượng Bát Thiên Cân.
Chiêu thức Thái Cực Quyền Tô Nham đã sớm thuộc làu như cháo, dưới tình thế cấp bách thi triển bỗng cảm thấy bất đồng so với kiếp trước. Kiếp trước trên núi Võ Đang đánh không biết bao nhiêu bài Thái Cực Quyền chẳng qua để tu tâm dưỡng tính, thi triển chỉ là chiêu thức. Nhưng hiện giờ chiêu thức phối hợp cùng chân khí tạo ra hiểu quả khó bề tưởng tượng.
Chân khí trong cơ thể hắn cuồn cuộn liên tục theo chiêu thức, từng tia nhu kình không ngừng lưu động, một chiêu Triền Ti Kình tuy không thực sự phóng ra tơ (Ti = tơ) song hàm chức tác dụng quấn lấy, khiến đường quyền của Vương Bá Đạo lệch khỏi mục tiêu. Theo như Tô Nham tính toán nếu như hắn đạt tới hậu Vũ Cảnh tầng thứ sáu, phát chân khí ra bên ngoài, thi triển Triền Ti Thủ lần nữa sẽ có hiệu quả tốt hơn nhiều.
Xuất ra một chiêu Tứ Lượng Bát Thiên Cân phối hợp cùng Triền Ti Thủ trước đó, Tô Nham cảm thấy chân khí trong cơ thể lưu chuyển lúc nhanh lúc chậm, cuối cùng như tạo một cái xoáy nước nơi cánh tay. Cỗ chân khí khác thường này kéo theo không khí bên ngoài làm quyền kình của Vương Bá Đạo giảm hơn phân nửa.
Tiếp theo trong cơ thể Tô Nham dũng mãnh xuất ra lực đạo năm trăm cân tác dụng lên người Vương Bá Đạo, trực tiếp phóng ra ngoài. Vương Bá Đạo vốn đang toàn lực vọt tới trước, bị Tô Nham làm tiêu tán hơn phân nửa lực lượng, lại phải hứng chịu thêm lực đạo năm trăm cân, nhất thời không kịp xoay sở...
- Phanh!
Cơ thể thân mật tiếp xúc với mặt đất phát ra tiếng vang rung động từng hồi, nhiều người đang xem bất chợt phải giật đánh thót một cái. Đưa mắt theo quỹ đạo hình vòng cung mà cơ thể đó vừa vẽ ra, chỉ thấy Vương Bá Đạo có tư thế Vương Bát rất tiêu chuẩn, hơn một nửa người béo núc cắm vào trong đất. Nên nhớ mặt đất Nguyên Vũ thành rắn chắc bậc nào, Vương Bá Đạo kì này e là thảm rồi.
- Thấy chưa, Vương Bát chính là Vương Bát mà.
Tô Nham túc tắc đi tới nơi Vương Bá Đạo ngã xuống, đưa tay vỗ lên @ss Vương Bá Đạo bép bép hai cái, hai cái vỗ dường như hơi nặng khiến cơ thịt trên người gã béo đều run rẩy.
- Úi giời, thịt béo thế này, làm một bữa ngon phải biết.
Tô Nham vừa mới bùi ngùi cảm thán, chợt năm sáu tùy tùng lao về phía hắn.
- Một thằng phế vật Tô gia dám đánh thiếu gia, lí nào lại thế, anh em xông lên đánh chết hắn cho ta.
Dẫn đầu là một tên ban nãy vừa giằng co với thiếu nữ nhào tới đầu tiên, những tên còn lại bộ dáng hung thần ác sát, dáng vẻ muốn làm gỏi Tô Nham. Thiếu gia nhà mình trước mặt mọi người chịu nhục, thân là nô tài bọn họ đương nhiên phải làm đúng chức trách. Có điều bọn họ đã quên: một phế vật vì sao có thể hạ gục cao thủ hậu Vũ Cảnh tầng thứ ba? Dĩ nhiên khi bọn họ tỉnh ngộ ra, mọi chuyện đã trở nên muộn màng.
- Lại có mỡ tới miệng mèo, vừa dịp thử nghiệm lực lượng của mình một chút.
Tô Nham bật người dậy, thay đổi khí tức âm nhu trước đó, hai tay hóa thành Ưng trảo tùy tiện bắt lấy một tên hậu Vũ Cảnh tầng thứ nhất trong đám tùy tùng. Trừ tên dẫn đầu có tu vi tầng thứ hai, còn lại đều là tầng thứ nhất. Đúng lúc làm bia cho Tô Nham hắn, hôm nay phát hiện ra bí mật cường đại của Thái Cực Quyền, không nên thi triển thêm nữa, để về nhà luyện tập nghiên cứu, coi như một lá bài tẩy cho chính mình.
Tô Nham mặt mũi trắng trẻo thanh tú, tuy vậy khi ra tay không đáng yêu chút nào, tuyệt đối vô tình. Thương Ưng Bác Kích Thủ nhanh như chớp tóm lấy bả vai tên đó, năm ngón tay dùng sức siết lại...
- Răng rắc! Aaaaaaaaaa....
Tiếng xương cốt vỡ vụn kèm theo thanh âm kêu gào thảm thiết đồng thời vang lên, Tô Nham ra tay chớp nhoáng, một trảo còn lại chế trụ bả vai bên kia của tên tùy tùng xấu số, tên đó kêu thêm một tiếng đau đớn, lập tức mất khả năng chiến đấu.
Khoảnh khắc này Tô Nham giống như một con chim ưng, ánh mắt băng giá vô tình, những tên tùy tùng trước mặt như những miếng mồi ngon. Kể từ khi đan điền biến dị hắn cảm thấy như được thay da đổi thịt, chân khí màu lục mang tới lợi ích khổng lồ, mỗi khi tiến vào tứ chi độ nhạy bén của toàn bộ cơ thể đều tăng lên.
- Bộp!
Ưng trảo hóa quyền, cứng đối cứng với quả đấm của một tên khác. Cánh tay tên kia bị cong lại thành hình chữ S, nhìn Tô Nham ánh mắt tràn ngập sợ hãi. Tô Nham không để ý điều này, cánh tay vung lên, người nọ trực tiếp bay đi, mặt mũi vì ăn một quyền của Tô Nham mà sưng đỏ giờ lại tiếp xúc với mặt đất.
- Ôi! Răng của ta. Thằng nào nói Tô Nham phế vật thế, phế vật cái đ', là mãnh hổ a. Trước mặt hắn lão tử mới là phế vật...
Tên vừa nói câu này cánh tay hiện đã gãy lìa, răng rơi đầy đất, nửa bên mặt không khác gì đầu heo. Trong miệng hàm hồ mắng chửi tin đồn chó chết! Các ngươi thấy phế vật biến thái như vậy chưa? Tên tùy tùng càng nghĩ càng thấy ủy khuất, nước mắt không tự chủ rơi xuống tí tách...