Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182
- Sao lại là các nàng? - Thanh âm kinh ngạc của Hạ Vũ Đức truyền vào tai Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, lập tức hỏi:
- Gia gia, người biết thân phận các nàng?
- Các nàng là hai đệ tử của Linh Dược Phong, so với ta thì thấp hơn một bối phận. - Hạ Vũ Đức do dự một chút, nói:
- Phụ thân các nàng là lão bằng hữu của ta.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh lấp lóe tinh quang, nói:
- Gia gia, người coi họ là bằng hữu, nhưng bọn họ không nhất định sẽ coi ngài là bằng hữu.
Hạ Vũ Đức muốn nói gì lại thôi, tựa hồ như đang nhớ lại chuyện ngày xưa. Bốn mươi năm trước, khi lão bị trục xuất khỏi sư môn thì chính thức tiếc cho lão cũng chỉ có mấy người. Trưởng bối của hai nữ tử này mặc dù là đồng môn ở Linh Dược Phong, nhưng lại không có quan hệ với lão cùng Vũ Cận.
Tổn tôn hai người nói chuyện với nhau vô cùng nhẹ nhàng vừa ẩn nấp trong chỗ kín. Hai nữ tử kia mặc dù rất cẩn thận, lại giảo hoạt như hồ ly, nhưng dù thế nào thì cũng không nghĩ tới Hạ Nhất Minh có nghịch thiên thần công Thuận Phong Nhĩ, có thể nghe các nàng nói chuyện ở một khoảng cách xa.
Sau khi tiến vào trong động, hai nữ tử nhìn nhau, các nàng đồng thời lấy ra một chiếc mũ rộng đội trên đầu. Sau đó, một nữ tử móc ra một bình ngọc ở trên người, mở chiếc bình ra, ở trước mũi Viên Lễ Huân lắc lư vài cái.
Thấy được động tác của các nàng, trong lòng Hạ Nhất Minh chợt buông lỏng, biết được các nàng không có bao nhiêu sát ý, nếu không cũng không ăn mặc như thế, để cho Viên Lễ Huân không thể nhận ra khuôn mặt các nàng.
Mùi ở trong chiếc bình bốc ra có thể không dễ ngửi, cho nên ngay cả lúc đang hôn mê, Viên Lễ Huân vẫn nhăn mặt, cuối cùng giật mình tỉnh dậy.
Hạ Nhất Minh thầm nghĩ, không hổ là đệ tử Linh Dược Phong, ngay cả loại dược vật cao cấp này cũng có. Bất quá, một người có tu vi thập tầng nội kình lại đối phó với một nữ tử tu vi lục tầng mà còn phải sử dụng thứ này. Bởi vậy mới có thể thấy được, hai nữ tử này vô cùng cẩn thận.
Viên Lễ Huân mở hai mắt ra, ánh mắt của nàng hiện lên vẻ mờ mịt.
Mặc dù nàng thông tuệ hơn người, nhưng từ khi đi theo Hạ Nhất Minh, vô luận nàng đi tới nơi này cũng được mọi người lấy lòng. Đặc biệt ở trên Linh Dược Phong, cho dù là Hạ Vũ Cận có tu vi thập tầng nội kình, cũng không dám ở trước mặt nàng lấy thân phận trưởng bối ở trước mặt nàng.
Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, nàng không thể đem chuyện mình hôn mê liên tưởng đến một vụ bắt cóc.
Bất quá, nàng rất nhanh tỉnh táo lại, cặp mắt to linh hoạt nhanh chóng đem toàn bộ cảnh vật xung quanh thu lại, cuối cùng cũng có chút hiểu được. Ánh mắt của nàng lúc này hiện lên một tia hoảng sợ.
Nàng dù sao cũng chỉ là một cô gái, mặc dù luôn ở cạnh một người cường đại như Hạ Nhất Minh, nhưng đột nhiên bản thân bị rơi vào trong hoàn cảnh này, tự nhiên khó tránh khỏi sự kinh hoàng, thất thố.
- Tiểu cô nương. Ngươi rất thông minh, đỡ cho lão phu phải một phen miệng lưỡi.
Đạo âm thanh già nua của nam tử từ trong miệng một trong hai cô gái đội mũ vang lên, y phục trên hai người nàng đều rộng thùng thình, hơn nữa họ đã che dấu khuôn mặt, hoàn toàn đem thân phận của mình che lấp đi. Nếu Hạ Nhất Minh không phải đã sớm biết được thân phận của hai nàng, thì lúc này nghe được âm thanh đó cũng phải hiểu lầm.
Gương mặt Viên Lễ Huân miễn cưỡng nở nụ cười tươi, nói:
- Tiền bối, vãn bối và ngài không quen biết, ngài có phải nhận nhầm người không?
Mặc dù nàng biết khả năng này rất nhỏ, nhưng ở phía sau câu hỏi đó là nàng tựa hồ muốn trì hoãn thêm một chút thời gian, ngoài ra không còn lựa chọn nào khác.
- Hừ. Hai người lão phu không nhận lầm người. - Thanh âm già nua tiếp tục vang lên:
- Chúng ta bắt cóc ngươi đến đây, chính là muốn hỏi ngươi một việc, nếu ngươi có thể thẳng thắn nói ra, như vậy chúng ta sẽ thả cho ngươi đi.
Viên Lễ Huân hơi ngẩn ra, nhưng mà ánh mắt nàng lại không có bao nhiêu vui mừng.
Trước tiên không nói đến lời người này có bao nhiêu độ tin cậy, chỉ nói đến một vấn đề hỏi này cũng không phải là sẽ dễ dàng trả lời.
- Không biết tiền bối có chuyện gì muốn hỏi, vãn bối là một tiểu nữ tử vô tri, chỉ sợ không thể làm hài lòng tiền bối.
Âm thanh già nua cười lạnh vài tiếng, nói:
- Ngươi còn chưa nghe vấn đề ta hỏi, mà đã nói như vậy, đây rõ ràng là có ý định từ chối.
Sắc mặt Viên Lễ Huân khẽ biến đổi vài lần, cúi đầu nói:
- Vãn bối không dám.
Người nọ đang định nói tiếp, đã thấy người bên cạnh ra hiệu, lập tức tỉnh ngộ, cả giận nói:
- Nha đầu khá lắm, cũng dám ở trước mặt ta mong trì hoãn thời gian.
Viên Lễ Huân thầm kêu khổ, nhưng trên mặt lại biểu hiện có chút mờ mịt.
Người nọ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta không quản là ngươi có giả bộ ahy không, ngươi chỉ cần biết, nếu còn muốn sống, như vậy thì thẳng thắn nói ra Hạ Nhất Minh đem viên tiên thiên kim đan cất giấu ở đâu?
Tổ tôn Hạ Nhất Minh ở bên ngoài động và Viên Lễ Huân nhất thời hiểu được, nguyên lai tất cả là do mang ngọc mà mắc tội. Còn Hạ Nhất Minh lại càng hiểu rõ, các nàng khẳng định đã thừa dịp bản thân và Viên Lễ Huân không ở trong phòng mà đã tìm tòi qua vài lần. Nhưng cuối cùng cũng không có thu hoạch được gì, cho nên mới có đặt chủ ý lên người Viên Lễ Huân.
Đôi lông mày Hạ Nhất Minh khẽ động, lập tức đứng lên, nếu đã biết được ý đồ của hai nữ tử này, như vậy hắn không cần nghe thêm gì nữa.
Thế nhưng, ngay lúc đó, Hạ Vũ Đức đã đưa tay kéo, ngăn cản hắn không làm ra động tác kế tiếp.
Hồ nghi nhìn lại, chỉ thấy lão nhân thấp giọng nói:
- Để xem Lễ Huân trả lời thế nào.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, nói:
- Gia gia, vì sao phải làm vậy?
Hạ Vũ Đức nhìn hắn thật lâu, nói:
- Ta muốn xem nàng có tư cách làm dâu Hạ gia chúng ta.
Hạ Nhất Minh hơi run một chút, sau đó lộ nụ cười kiên định, chậm rãi nói:
- Gia gia, tôn nhi tin tưởng nàng.
Trong huyệt động, từ trên mình người nọ đột nhiên tỏa ra sát khí mãnh liệt, thập tầng cao thủ đem khí thế của bản thân trong một khắc toàn bộ kích phát ra, một thiếu nữ mới có tu vi lục tầng nội kình còn xa mới có thể chịu được.
- Ta biết Hạ Nhất Minh đang luyện đan, hơn nữa sẽ trở về rất nhanh, cho nên ngươi đừng hy vọng trì hoãn thời gian. - Thanh âm người nọ lạnh như băng:
- Vô luận là ngươi, hay chúng ta cũng đều chỉ có một cơ hội. Ngươi phải biết nếu chúng ta không lấy được đồ vật đó, thì ta cam đoan ngươi sẽ phải hối hận vì sao lại sinh nhầm thân nữ nhi.
Sắc mặt Viên Lễ Huân lập tức thay đổi, ánh mắt của nàng đã có sự tuyệt vọng.
Thanh âm lạnh như băng của người nọ tiếp tục vang lên, nói:
- Ngươi nếu nói cho ta hắn lúc nào cũng mang theo Tiên Thiên kim đan ở trong người, như vậy hẳn là có thể tự tưởng tượng được kết quả của mình.
Đôi môi Viên Lễ Huân hơi run run, nàng run giọng nói:
- Ta, ta chỉ là một tiểu thiếp nhỏ bé, làm sao có thể biết được Tiên Thiên kim đan cất ở nơi nào? Các ngươi thật sự là tìm lầm người.
Người nọ cười ha hả, nói:
- Chỉ còn một khắc cuối cùng này, nếu hết thời gian, như vậy ngay cả ngươi có nói thật, thì chúng ta cũng không thể đi xa hơn nữa.
Thanh âm của người nọ từ từ lạnh dần, nói:
- Chúng ta không muốn đối mặt chính diện với tiên thiên cường giả.
Viên Lễ Huân cắn chặt hàm răng, nói:
- Được, ta nói cho các ngươi, các ngươi đáp ứng ta, sau khi biết được thông tin, nhất định phải thả ta ra.
Thanh âm người nọ chuyển thành nhu hòa, nói:
- Ngươi yên tâm, chúng ta cũng không có ý định lấy tính mệnh của ngươi. Chỉ cần Tiên Thiên kim đan tới tay, chúng ta nhất định sẽ không làm thương tổn một sợ lông của ngươi.
Ở bên ngoài huyệt động, ánh mắt Hạ Vũ Đức lóe lên hàn quang.
Viên Lễ Huân hít sâu một hơi nói:
- Thiếu gia đem Kim đan đưa cho lão thái gia, phỏng chừng là nó ở trên người lão thái gia.
Hạ Nhất Minh cùng Hạ Vũ Đức đều ngẩn người ra, hai người nhìn nhau, trên mặt đều lộ thần sắc dở khóc dở cười.
Viên Lễ Huân cũng thật là thông mình, nhìn ra được hai người này không dám đối mặt với Hạ Nhất Minh, như vậy khẳng định không phải là tiên thiên cường giả. Đã như vậy, đem Kim đan được cất ở nơi nào đó chuyển lên người Hạ Vũ Đức.
Hạ Vũ Đức mặc dù không phải là tiên thiên cường giả, nhưng lão cũng là tu luyện giả thập tầng đỉnh phong. Chỉ thấp hơn tiên thiên cường giả, bản lĩnh của hai nữ tử này cho dù có lớn hơn đi nữa, nếu có ý định với Hạ Vũ Đức, thì cũng không phải dễ thực hiện. Mà đám người Hạ Nhất Minh phát hiện ra Viên Lễ Huân mất tích, khẳng định sẽ đề cao cảnh giác, muốn tiếp tục ám toán Hạ Vũ Đức, trên cơ bản là không có khả năng.
Trong huyệt động, hai nữ tử đưa mắt nhìn nhau, các nàng ở trên Linh Dược Phong hiển nhiên là biết quan hệ của hai người tổ tôn Hạ Nhất Minh. Giờ phút này nghĩ lại thì những lời này quả thật rất đáng tin, chỉ là đối với các nàng mà nói, viên Tiên Thiên kim đan bất luận là trên người Hạ Nhất Minh hay Hạ Vũ Đức, cũng không khác nhau mấy.
Tức giận hừ một tiếng, người nọ âm trầm nói:
- Nói như vậy, chúng ta không thể có được Kim đan rồi.
Thân hình Viên Lễ Huân hơi run lên, nàng nghe ra được hàm ý trong đó, nhưng miệng nàng vẫn nói:
- Hạ lão gia tử mặc dù cầm Kim đan, nhưng chưa chắc sẽ mang theo người. Hơn nữa, lão nhân gia người có thể đã đi ra ngoài, các ngươi bây giờ đến đó, có lẽ còn có thể tìm được Kim đan ở trong phòng của người.
Người nọ trầm mặc một lúc, đề nghị của Viên Lễ Huân quả thật đã làm nàng động tâm.
Nhưng mà, ngay lúc này, nữ tử bên cạnh thở dài, nói:
- Nhị muội, không cần hỏi tiếp.
Dứt lời đưa tay bỏ chiếc mũ rộng ở trên đầu xuống, lộ ra hình dáng.
Nữ tử đang giả giọng kia ngẩn ra, do dự một chút rồi cũng bỏ chiếc mũ trên đầu ra.
Sắc mặt Viên Lễ Huân trở nên khó coi, nếu hai người này tiếp tục mang chiếc mũ che mặt, thì nàng khẳng định sẽ còn đường sống. Nhưng giờ phút này, hai người đối phương làm như vậy, chẳng phải là đã tỏ ý muốn lấy tánh mạng của nàng sao?
Tới lúc này, ánh mắt Viên Lễ Huân đã trở nên vô cùng sợ hãi.
- Tiểu cô nương, ngươi không phải muốn biết chúng ta là ai sao?
Viên Lễ Huân miễn cưỡng nói:
- Ta còn con đường sống sao?
Vị nữ tử thập tầng nội kình hơi cười, nói:
- Lão thân là Cổ Huề Dĩnh, đây là tỷ muội kết bái của lão thân Bối Ấu Tuệ.
Viên Lễ Huân hướng về phía các nàng gật đầu, trong lòng nhanh chóng hiện lên vô số ý niệm, nhưng cho dù nàng vắt óc suy nghĩ cũng không thể nghĩ ra được cách thoát thân.
- Đại tỷ, kỳ thật chúng ta có thể đi thử vận khí một chút. - Bối Ấu Tuệ nhẹ nhàng lên tiếng, thanh âm của nàng có chút tiếc rẻ. Khi nàng lộ ra chân diện mục, cùng với tên của mình, nàng đã rõ tiểu cô nương cơ trí đáng yêu này không thể để lại.
Trên mặt Cổ Huề Dĩnh lộ vẻ tươi cười, nhưng ánh mắt của nàng lạnh như băng:
- Nhị muội, ngươi cho rằng nàng nói thật sao?
Bối Ấu Tuệ giật mình, nói:
- Tỷ nhìn ra chỗ sơ hở sao?
- Không. - Cổ Huề Dĩnh lạnh lùng nói:
- Tỷ cũng không biết cô nương này nói thật hay giả, nhưng vô luận thế nào, chúng ta cũng không thể có được viên Tiên Thiên kim đan ấy.
Bối Ấu Tuệ muốn nói gì lại thôi, hiển nhiên trong lòng không cam chịu.
Sắc mặt Cổ Huề Dĩnh trầm xuống, nói:
- Nhị muội, Hạ Nhất Minh là một vị tiên thiên cường giả, nhân vật lợi hại như vậy, chỉ cần hắn phát hiện ra một chút dấu vết, chúng ta đừng mơ tưởng có thể dấu diếm.
Nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài động, âm trầm nói:
- Dựa theo quy luật hàng ngày, Hạ Nhất Minh lúc này còn chưa chấm dứt công khóa luyện đan, nhưng cũng không sai biệt lắm. Chúng ta không thể mạo hiểm, một chút cũng không thể.
Bối Ấu Tuệ lúc này mới thất vọng thở dài một tiếng, cuối cùng im lặng không nói.
Cổ Huề Dĩnh quay đầu lại, gương mặt đang hòa thuận lập tức chuyển thành dữ tợn, nói:
- Tiểu cô nương, ta không quản ngươi có nói thật hay không. Nhưng ta không có được Tiên Thiên kim đan, trong lòng phi thường tức giận, cho nên không thể làm gì khác hơn đành giải tỏa trên người của ngươi.
Nhìn ánh mắt của đối phương, Viên Lễ Huân lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, trong lòng nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Vốn dĩ có thể lợi dụng tâm tính tham lam của hai người này để mưu cầu sinh cơ, nhưng không nghĩ ra người này lại cẩn thận như vậy, ngay cả một ít nguy hiểm cũng không dám mạo hiểm.
Nàng nhắm mắt lại, hô hấp cũng chợt trở nên dồn dập, tim đập như trống, không cam lòng chết ở đây.
Cổ Huề Dĩnh cười lạnh một tiếng, nàng đưa tay lên, nói:
- Ngươi nếu đã không thể làm cho chúng ta hài lòng, như vậy chúng ta cũng không có nuốt lời. Nhị muội từng nói qua, muốn ngươi hối hận vì đã sinh nhầm thân nữ nhi.....
Viên Lễ Huân thầm run lên, ngay cả thân thể nàng cũng bởi vì sợ hãi quá độ mà phát run theo.
Tiếng cười của Cổ Huề Dĩnh từ từ trở nên bén nhọn, tiếng cười lọt vào trong tai lập tức giống như hai khối thủy tinh không ngừng ma sát vào nhau, phát ra thanh hỗn độn.
Thế nhưng, ngay lúc này, một đạo âm thanh trong trẻo phá không vang lên, từ từ truyền vào tai mọi người.
- Ta thấy nàng nên tự cầu phúc cho mình đi.
Cổ Huề Dĩnh cười lớn, ánh mắt của nàng trông như quỷ dữ, song chưởng hướng về phía Viên Lễ Huân đang không có khả năng chống cự chộp tới.
Chỉ là, mắt của nàng bỗng hoa lên, Viên Lễ Huân lập tức biến mất ngay trước mặt nàng, một người còn sống sờ sờ ra đó mà cứ thế biến mất không để lại dấu vết.
Trong nháy mắt, Cổ Huề Dĩnh cảm giác được một cỗ hàn khí chạy dọc theo xương sống, cơ hồ đã làm cho nàng bị đóng băng lại.
Cổ Huề Dĩnh đột nhiên nói nhanh"
- Nhị muội, chạy mau.
Bối Ấu Huệ không nghĩ ngợi gì lập tức hướng về phía động khẩu chạy đi, còn Cổ Huề Dĩnh chạy sát theo sau, mắt thấy Bối Ấu Huệ đã chạy tới động khẩu nhưng không có ai ngăn cản hai người chạy ra ngoài. Cước bộ của Cổ Huề Dĩnh hơi ngừng lại một lát rồi rẽ sang một tiểu đạo. Thân hình nàng hơi khom xuống, tận lực giảm bớt bại lộ nếu có thể, rồi chạy thục mạng như điên ngược về hướng của Bối Ấu Huệ.
Đến lúc này, Cổ Huề Dĩnh suy nghĩ qua, nàng biết một khi chuyện này xảy ra thì Hoành Sơn không còn là nơi để nàng sống yên ổn nữa. Cho nên nàng đã dập tắt ý niệm quay lên núi, chỉ cầu có thể thuận lợi thoát thân là đã cám ơn trời đất rồi.
Nhưng mà, nàng vừa mới nghĩ tới đây, cước bộ nhất thời đình chỉ lại.
Ở trước mặt nàng, một nam tử tuổi trẻ đang chắp tay ra sau lưng, phảng phất như đã chờ ở chỗ này rất lâu rồi.
Ở phía sau thiếu niên là Viên Lễ Huân đã khôi phục lại hành động của mình, đang yên lặng nhìn. Tuy nhiên không giống như vừa nãy, ánh mắt Viên Lễ Huân đã không còn nửa điểm sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía đối phương cũng không có nửa điểm phẫn hận, chỉ có một loại thương xót không nói hết lời.
Chỉ trong một thoáng thời gian, mà địa vị của hai nàng bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.
Gương mặt Cổ Huề Dĩnh xám như tro tàn, nàng theo tiềm thức quay đầu nhìn lại.
Hạ Nhất Minh hơi cười, nói:
- Ngươi không cần lo lắng, hảo tỷ muội của ngươi do Gia gia ta tự mình chiếu cố, tuyệt đối không để nàng rời đi đâu.
Có lẽ nàng tự biết không thể thoát khỏi tay của Hạ Nhất Minh, cho nên tâm tình mới trấn tĩnh lại, nàng thở dài một tiếng, nói:
- Hạ trưởng lão, ngươi bây giờ không phải còn đang ở trong luyện đan thất sao? Làm sao có thể phát hiện ra Viên tiểu thư mất tích?
Hạ Nhất Minh bình tĩnh nói:
- Vận khí của ngươi không tốt, hôm nay công khóa mà Dược trưởng lão giao cho ta chỉ tốn có một nửa thời gian so với bình thường là có thể hoàn thành, cho nên ta mới có thể thuận lợi tìm được Lễ Huân.
Đôi môi Cổ Huề Dĩnh có chút run rẩy, nguyên lai bởi vì thế, như vậy thì nàng không có khả năng lường được.
Hạ Nhất Minh lãnh đạm nói:
- Cổ Huề Dĩnh, ngươi cũng là đệ tử Linh Dược Phong, vì sao lại làm chuyện trời đất phẫn nộ như vậy, chẳng lẽ không sợ môn quy trừng phạt sao?
- Trời đất phẫn nộ? - Cổ Huề Dĩnh cười trào phúng, nói:
- Cái gì mà trời đất phẫn nộ, bất quá đó chỉ là mãnh khóe của tiên thiên cao thủ các ngươi thôi.
Thanh âm của nàng khàn khàn vang lên:
- Các ngươi là tiên thiên cường giả, lại đem Kim đan chia nhau, ngay cả một chút hy vọng cũng không lưu lại cho chúng ta.
Ánh mắt của nàng dần trở nên oán độc, thanh âm còn ẩn hàm một cỗ cừu hận khắc cốt ghi tâm:
- Môn quy chỉ có thể xử lý đối với các đệ tử bình thường, nhưng không có tác dụng đối với tiên thiên trưởng lão. Huống chi, nếu các ngươi không phục dụng Kim đan, mà phân chia xuống dưới, ta làm sao phải làm như vậy?
Hạ Nhất Minh lẳng lặng nghe, cuối cùng than nhẹ một tiếng, nói:
- Tiên thiên kim đan chỉ có hai viên, ngươi muốn chúng ta làm cách nào để phân phát cho mọi người?
Thần sắc Cổ Huề Dĩnh tràn ngập vẻ thù hận, nói:
- Các ngươi đã có hai viên, vì sao không thể cho ta một viên? Ở trong lòng các ngươi làm sao lại để những đệ tử bình thường như chúng ta ở trong lòng.
Hạ Nhất Minh nhìn nàng suy nghĩ, đột nhiên cười, nói:
- Cho ngươi một viên Kim đan? Dựa vào cái gì?
Cổ Huề Dĩnh ngẩn người ra, nói:
- Lão thân ở Linh Dược Phong đau khổ đợi chờ hơn mười năm, đương nhiên có tư cách đạt được Kim đan, các ngươi không cho ta, chính là bất công.
Hạ Nhất Minh cười dài một tiếng, nói:
- Nói như ngươi thì trên Hoành Sơn, người có tư cách như vậy không có trăm người người thì cũng có ba, bốn mươi người. Vô luận là lý lịch hay thực lực ngươi cũng không thể hơn được bọn họ. Cho dù là Thái thượng trưởng lão thật sự ban thưởng Kim đan, cũng không liên quan tới ngươi.
Cổ Huề Dĩnh nhướng mày, tựa hồ đã bị Hạ Nhất Minh nói trúng tâm sự, bất quá ánh mắt của nàng đã được thay thế bằng lại sắc thái điên cuồng.
- Ta mặc kệ. Tiên thiên kim đan là của ta, người nào cũng không thể cướp đi. - Nàng gào thét nói.
Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, đột nhiên hai tai hơi rung động, ánh mắt hiện lên một tia sát khí, thân hình hắn nhoáng lên một cái, lập tức giống như một tia chớp xẹt qua.
Viên Lễ Huân thậm chí còn chưa kịp nhìn hắn động thủ như thế nào, đã thấy hắn về lại chỗ cũ. Lúc này, thân hình Cổ Huề Dĩnh lay động vài lần rồi đổ ập xuống mặt đất, nhưng cặp mắt của nàng vẫn mở to như trước tỏ vẻ không cam lòng.
Phía sau một cây đại thụ gần đó, một tiếng thở dài truyền đến, Dược đạo nhân chậm rãi đi ra, nhìn thi thể trên mặt đất, trong mắt có chút cảm khái.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, lập tức hỏi:
- Gia gia, người biết thân phận các nàng?
- Các nàng là hai đệ tử của Linh Dược Phong, so với ta thì thấp hơn một bối phận. - Hạ Vũ Đức do dự một chút, nói:
- Phụ thân các nàng là lão bằng hữu của ta.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh lấp lóe tinh quang, nói:
- Gia gia, người coi họ là bằng hữu, nhưng bọn họ không nhất định sẽ coi ngài là bằng hữu.
Hạ Vũ Đức muốn nói gì lại thôi, tựa hồ như đang nhớ lại chuyện ngày xưa. Bốn mươi năm trước, khi lão bị trục xuất khỏi sư môn thì chính thức tiếc cho lão cũng chỉ có mấy người. Trưởng bối của hai nữ tử này mặc dù là đồng môn ở Linh Dược Phong, nhưng lại không có quan hệ với lão cùng Vũ Cận.
Tổn tôn hai người nói chuyện với nhau vô cùng nhẹ nhàng vừa ẩn nấp trong chỗ kín. Hai nữ tử kia mặc dù rất cẩn thận, lại giảo hoạt như hồ ly, nhưng dù thế nào thì cũng không nghĩ tới Hạ Nhất Minh có nghịch thiên thần công Thuận Phong Nhĩ, có thể nghe các nàng nói chuyện ở một khoảng cách xa.
Sau khi tiến vào trong động, hai nữ tử nhìn nhau, các nàng đồng thời lấy ra một chiếc mũ rộng đội trên đầu. Sau đó, một nữ tử móc ra một bình ngọc ở trên người, mở chiếc bình ra, ở trước mũi Viên Lễ Huân lắc lư vài cái.
Thấy được động tác của các nàng, trong lòng Hạ Nhất Minh chợt buông lỏng, biết được các nàng không có bao nhiêu sát ý, nếu không cũng không ăn mặc như thế, để cho Viên Lễ Huân không thể nhận ra khuôn mặt các nàng.
Mùi ở trong chiếc bình bốc ra có thể không dễ ngửi, cho nên ngay cả lúc đang hôn mê, Viên Lễ Huân vẫn nhăn mặt, cuối cùng giật mình tỉnh dậy.
Hạ Nhất Minh thầm nghĩ, không hổ là đệ tử Linh Dược Phong, ngay cả loại dược vật cao cấp này cũng có. Bất quá, một người có tu vi thập tầng nội kình lại đối phó với một nữ tử tu vi lục tầng mà còn phải sử dụng thứ này. Bởi vậy mới có thể thấy được, hai nữ tử này vô cùng cẩn thận.
Viên Lễ Huân mở hai mắt ra, ánh mắt của nàng hiện lên vẻ mờ mịt.
Mặc dù nàng thông tuệ hơn người, nhưng từ khi đi theo Hạ Nhất Minh, vô luận nàng đi tới nơi này cũng được mọi người lấy lòng. Đặc biệt ở trên Linh Dược Phong, cho dù là Hạ Vũ Cận có tu vi thập tầng nội kình, cũng không dám ở trước mặt nàng lấy thân phận trưởng bối ở trước mặt nàng.
Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, nàng không thể đem chuyện mình hôn mê liên tưởng đến một vụ bắt cóc.
Bất quá, nàng rất nhanh tỉnh táo lại, cặp mắt to linh hoạt nhanh chóng đem toàn bộ cảnh vật xung quanh thu lại, cuối cùng cũng có chút hiểu được. Ánh mắt của nàng lúc này hiện lên một tia hoảng sợ.
Nàng dù sao cũng chỉ là một cô gái, mặc dù luôn ở cạnh một người cường đại như Hạ Nhất Minh, nhưng đột nhiên bản thân bị rơi vào trong hoàn cảnh này, tự nhiên khó tránh khỏi sự kinh hoàng, thất thố.
- Tiểu cô nương. Ngươi rất thông minh, đỡ cho lão phu phải một phen miệng lưỡi.
Đạo âm thanh già nua của nam tử từ trong miệng một trong hai cô gái đội mũ vang lên, y phục trên hai người nàng đều rộng thùng thình, hơn nữa họ đã che dấu khuôn mặt, hoàn toàn đem thân phận của mình che lấp đi. Nếu Hạ Nhất Minh không phải đã sớm biết được thân phận của hai nàng, thì lúc này nghe được âm thanh đó cũng phải hiểu lầm.
Gương mặt Viên Lễ Huân miễn cưỡng nở nụ cười tươi, nói:
- Tiền bối, vãn bối và ngài không quen biết, ngài có phải nhận nhầm người không?
Mặc dù nàng biết khả năng này rất nhỏ, nhưng ở phía sau câu hỏi đó là nàng tựa hồ muốn trì hoãn thêm một chút thời gian, ngoài ra không còn lựa chọn nào khác.
- Hừ. Hai người lão phu không nhận lầm người. - Thanh âm già nua tiếp tục vang lên:
- Chúng ta bắt cóc ngươi đến đây, chính là muốn hỏi ngươi một việc, nếu ngươi có thể thẳng thắn nói ra, như vậy chúng ta sẽ thả cho ngươi đi.
Viên Lễ Huân hơi ngẩn ra, nhưng mà ánh mắt nàng lại không có bao nhiêu vui mừng.
Trước tiên không nói đến lời người này có bao nhiêu độ tin cậy, chỉ nói đến một vấn đề hỏi này cũng không phải là sẽ dễ dàng trả lời.
- Không biết tiền bối có chuyện gì muốn hỏi, vãn bối là một tiểu nữ tử vô tri, chỉ sợ không thể làm hài lòng tiền bối.
Âm thanh già nua cười lạnh vài tiếng, nói:
- Ngươi còn chưa nghe vấn đề ta hỏi, mà đã nói như vậy, đây rõ ràng là có ý định từ chối.
Sắc mặt Viên Lễ Huân khẽ biến đổi vài lần, cúi đầu nói:
- Vãn bối không dám.
Người nọ đang định nói tiếp, đã thấy người bên cạnh ra hiệu, lập tức tỉnh ngộ, cả giận nói:
- Nha đầu khá lắm, cũng dám ở trước mặt ta mong trì hoãn thời gian.
Viên Lễ Huân thầm kêu khổ, nhưng trên mặt lại biểu hiện có chút mờ mịt.
Người nọ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta không quản là ngươi có giả bộ ahy không, ngươi chỉ cần biết, nếu còn muốn sống, như vậy thì thẳng thắn nói ra Hạ Nhất Minh đem viên tiên thiên kim đan cất giấu ở đâu?
Tổ tôn Hạ Nhất Minh ở bên ngoài động và Viên Lễ Huân nhất thời hiểu được, nguyên lai tất cả là do mang ngọc mà mắc tội. Còn Hạ Nhất Minh lại càng hiểu rõ, các nàng khẳng định đã thừa dịp bản thân và Viên Lễ Huân không ở trong phòng mà đã tìm tòi qua vài lần. Nhưng cuối cùng cũng không có thu hoạch được gì, cho nên mới có đặt chủ ý lên người Viên Lễ Huân.
Đôi lông mày Hạ Nhất Minh khẽ động, lập tức đứng lên, nếu đã biết được ý đồ của hai nữ tử này, như vậy hắn không cần nghe thêm gì nữa.
Thế nhưng, ngay lúc đó, Hạ Vũ Đức đã đưa tay kéo, ngăn cản hắn không làm ra động tác kế tiếp.
Hồ nghi nhìn lại, chỉ thấy lão nhân thấp giọng nói:
- Để xem Lễ Huân trả lời thế nào.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, nói:
- Gia gia, vì sao phải làm vậy?
Hạ Vũ Đức nhìn hắn thật lâu, nói:
- Ta muốn xem nàng có tư cách làm dâu Hạ gia chúng ta.
Hạ Nhất Minh hơi run một chút, sau đó lộ nụ cười kiên định, chậm rãi nói:
- Gia gia, tôn nhi tin tưởng nàng.
Trong huyệt động, từ trên mình người nọ đột nhiên tỏa ra sát khí mãnh liệt, thập tầng cao thủ đem khí thế của bản thân trong một khắc toàn bộ kích phát ra, một thiếu nữ mới có tu vi lục tầng nội kình còn xa mới có thể chịu được.
- Ta biết Hạ Nhất Minh đang luyện đan, hơn nữa sẽ trở về rất nhanh, cho nên ngươi đừng hy vọng trì hoãn thời gian. - Thanh âm người nọ lạnh như băng:
- Vô luận là ngươi, hay chúng ta cũng đều chỉ có một cơ hội. Ngươi phải biết nếu chúng ta không lấy được đồ vật đó, thì ta cam đoan ngươi sẽ phải hối hận vì sao lại sinh nhầm thân nữ nhi.
Sắc mặt Viên Lễ Huân lập tức thay đổi, ánh mắt của nàng đã có sự tuyệt vọng.
Thanh âm lạnh như băng của người nọ tiếp tục vang lên, nói:
- Ngươi nếu nói cho ta hắn lúc nào cũng mang theo Tiên Thiên kim đan ở trong người, như vậy hẳn là có thể tự tưởng tượng được kết quả của mình.
Đôi môi Viên Lễ Huân hơi run run, nàng run giọng nói:
- Ta, ta chỉ là một tiểu thiếp nhỏ bé, làm sao có thể biết được Tiên Thiên kim đan cất ở nơi nào? Các ngươi thật sự là tìm lầm người.
Người nọ cười ha hả, nói:
- Chỉ còn một khắc cuối cùng này, nếu hết thời gian, như vậy ngay cả ngươi có nói thật, thì chúng ta cũng không thể đi xa hơn nữa.
Thanh âm của người nọ từ từ lạnh dần, nói:
- Chúng ta không muốn đối mặt chính diện với tiên thiên cường giả.
Viên Lễ Huân cắn chặt hàm răng, nói:
- Được, ta nói cho các ngươi, các ngươi đáp ứng ta, sau khi biết được thông tin, nhất định phải thả ta ra.
Thanh âm người nọ chuyển thành nhu hòa, nói:
- Ngươi yên tâm, chúng ta cũng không có ý định lấy tính mệnh của ngươi. Chỉ cần Tiên Thiên kim đan tới tay, chúng ta nhất định sẽ không làm thương tổn một sợ lông của ngươi.
Ở bên ngoài huyệt động, ánh mắt Hạ Vũ Đức lóe lên hàn quang.
Viên Lễ Huân hít sâu một hơi nói:
- Thiếu gia đem Kim đan đưa cho lão thái gia, phỏng chừng là nó ở trên người lão thái gia.
Hạ Nhất Minh cùng Hạ Vũ Đức đều ngẩn người ra, hai người nhìn nhau, trên mặt đều lộ thần sắc dở khóc dở cười.
Viên Lễ Huân cũng thật là thông mình, nhìn ra được hai người này không dám đối mặt với Hạ Nhất Minh, như vậy khẳng định không phải là tiên thiên cường giả. Đã như vậy, đem Kim đan được cất ở nơi nào đó chuyển lên người Hạ Vũ Đức.
Hạ Vũ Đức mặc dù không phải là tiên thiên cường giả, nhưng lão cũng là tu luyện giả thập tầng đỉnh phong. Chỉ thấp hơn tiên thiên cường giả, bản lĩnh của hai nữ tử này cho dù có lớn hơn đi nữa, nếu có ý định với Hạ Vũ Đức, thì cũng không phải dễ thực hiện. Mà đám người Hạ Nhất Minh phát hiện ra Viên Lễ Huân mất tích, khẳng định sẽ đề cao cảnh giác, muốn tiếp tục ám toán Hạ Vũ Đức, trên cơ bản là không có khả năng.
Trong huyệt động, hai nữ tử đưa mắt nhìn nhau, các nàng ở trên Linh Dược Phong hiển nhiên là biết quan hệ của hai người tổ tôn Hạ Nhất Minh. Giờ phút này nghĩ lại thì những lời này quả thật rất đáng tin, chỉ là đối với các nàng mà nói, viên Tiên Thiên kim đan bất luận là trên người Hạ Nhất Minh hay Hạ Vũ Đức, cũng không khác nhau mấy.
Tức giận hừ một tiếng, người nọ âm trầm nói:
- Nói như vậy, chúng ta không thể có được Kim đan rồi.
Thân hình Viên Lễ Huân hơi run lên, nàng nghe ra được hàm ý trong đó, nhưng miệng nàng vẫn nói:
- Hạ lão gia tử mặc dù cầm Kim đan, nhưng chưa chắc sẽ mang theo người. Hơn nữa, lão nhân gia người có thể đã đi ra ngoài, các ngươi bây giờ đến đó, có lẽ còn có thể tìm được Kim đan ở trong phòng của người.
Người nọ trầm mặc một lúc, đề nghị của Viên Lễ Huân quả thật đã làm nàng động tâm.
Nhưng mà, ngay lúc này, nữ tử bên cạnh thở dài, nói:
- Nhị muội, không cần hỏi tiếp.
Dứt lời đưa tay bỏ chiếc mũ rộng ở trên đầu xuống, lộ ra hình dáng.
Nữ tử đang giả giọng kia ngẩn ra, do dự một chút rồi cũng bỏ chiếc mũ trên đầu ra.
Sắc mặt Viên Lễ Huân trở nên khó coi, nếu hai người này tiếp tục mang chiếc mũ che mặt, thì nàng khẳng định sẽ còn đường sống. Nhưng giờ phút này, hai người đối phương làm như vậy, chẳng phải là đã tỏ ý muốn lấy tánh mạng của nàng sao?
Tới lúc này, ánh mắt Viên Lễ Huân đã trở nên vô cùng sợ hãi.
- Tiểu cô nương, ngươi không phải muốn biết chúng ta là ai sao?
Viên Lễ Huân miễn cưỡng nói:
- Ta còn con đường sống sao?
Vị nữ tử thập tầng nội kình hơi cười, nói:
- Lão thân là Cổ Huề Dĩnh, đây là tỷ muội kết bái của lão thân Bối Ấu Tuệ.
Viên Lễ Huân hướng về phía các nàng gật đầu, trong lòng nhanh chóng hiện lên vô số ý niệm, nhưng cho dù nàng vắt óc suy nghĩ cũng không thể nghĩ ra được cách thoát thân.
- Đại tỷ, kỳ thật chúng ta có thể đi thử vận khí một chút. - Bối Ấu Tuệ nhẹ nhàng lên tiếng, thanh âm của nàng có chút tiếc rẻ. Khi nàng lộ ra chân diện mục, cùng với tên của mình, nàng đã rõ tiểu cô nương cơ trí đáng yêu này không thể để lại.
Trên mặt Cổ Huề Dĩnh lộ vẻ tươi cười, nhưng ánh mắt của nàng lạnh như băng:
- Nhị muội, ngươi cho rằng nàng nói thật sao?
Bối Ấu Tuệ giật mình, nói:
- Tỷ nhìn ra chỗ sơ hở sao?
- Không. - Cổ Huề Dĩnh lạnh lùng nói:
- Tỷ cũng không biết cô nương này nói thật hay giả, nhưng vô luận thế nào, chúng ta cũng không thể có được viên Tiên Thiên kim đan ấy.
Bối Ấu Tuệ muốn nói gì lại thôi, hiển nhiên trong lòng không cam chịu.
Sắc mặt Cổ Huề Dĩnh trầm xuống, nói:
- Nhị muội, Hạ Nhất Minh là một vị tiên thiên cường giả, nhân vật lợi hại như vậy, chỉ cần hắn phát hiện ra một chút dấu vết, chúng ta đừng mơ tưởng có thể dấu diếm.
Nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài động, âm trầm nói:
- Dựa theo quy luật hàng ngày, Hạ Nhất Minh lúc này còn chưa chấm dứt công khóa luyện đan, nhưng cũng không sai biệt lắm. Chúng ta không thể mạo hiểm, một chút cũng không thể.
Bối Ấu Tuệ lúc này mới thất vọng thở dài một tiếng, cuối cùng im lặng không nói.
Cổ Huề Dĩnh quay đầu lại, gương mặt đang hòa thuận lập tức chuyển thành dữ tợn, nói:
- Tiểu cô nương, ta không quản ngươi có nói thật hay không. Nhưng ta không có được Tiên Thiên kim đan, trong lòng phi thường tức giận, cho nên không thể làm gì khác hơn đành giải tỏa trên người của ngươi.
Nhìn ánh mắt của đối phương, Viên Lễ Huân lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, trong lòng nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Vốn dĩ có thể lợi dụng tâm tính tham lam của hai người này để mưu cầu sinh cơ, nhưng không nghĩ ra người này lại cẩn thận như vậy, ngay cả một ít nguy hiểm cũng không dám mạo hiểm.
Nàng nhắm mắt lại, hô hấp cũng chợt trở nên dồn dập, tim đập như trống, không cam lòng chết ở đây.
Cổ Huề Dĩnh cười lạnh một tiếng, nàng đưa tay lên, nói:
- Ngươi nếu đã không thể làm cho chúng ta hài lòng, như vậy chúng ta cũng không có nuốt lời. Nhị muội từng nói qua, muốn ngươi hối hận vì đã sinh nhầm thân nữ nhi.....
Viên Lễ Huân thầm run lên, ngay cả thân thể nàng cũng bởi vì sợ hãi quá độ mà phát run theo.
Tiếng cười của Cổ Huề Dĩnh từ từ trở nên bén nhọn, tiếng cười lọt vào trong tai lập tức giống như hai khối thủy tinh không ngừng ma sát vào nhau, phát ra thanh hỗn độn.
Thế nhưng, ngay lúc này, một đạo âm thanh trong trẻo phá không vang lên, từ từ truyền vào tai mọi người.
- Ta thấy nàng nên tự cầu phúc cho mình đi.
Cổ Huề Dĩnh cười lớn, ánh mắt của nàng trông như quỷ dữ, song chưởng hướng về phía Viên Lễ Huân đang không có khả năng chống cự chộp tới.
Chỉ là, mắt của nàng bỗng hoa lên, Viên Lễ Huân lập tức biến mất ngay trước mặt nàng, một người còn sống sờ sờ ra đó mà cứ thế biến mất không để lại dấu vết.
Trong nháy mắt, Cổ Huề Dĩnh cảm giác được một cỗ hàn khí chạy dọc theo xương sống, cơ hồ đã làm cho nàng bị đóng băng lại.
Cổ Huề Dĩnh đột nhiên nói nhanh"
- Nhị muội, chạy mau.
Bối Ấu Huệ không nghĩ ngợi gì lập tức hướng về phía động khẩu chạy đi, còn Cổ Huề Dĩnh chạy sát theo sau, mắt thấy Bối Ấu Huệ đã chạy tới động khẩu nhưng không có ai ngăn cản hai người chạy ra ngoài. Cước bộ của Cổ Huề Dĩnh hơi ngừng lại một lát rồi rẽ sang một tiểu đạo. Thân hình nàng hơi khom xuống, tận lực giảm bớt bại lộ nếu có thể, rồi chạy thục mạng như điên ngược về hướng của Bối Ấu Huệ.
Đến lúc này, Cổ Huề Dĩnh suy nghĩ qua, nàng biết một khi chuyện này xảy ra thì Hoành Sơn không còn là nơi để nàng sống yên ổn nữa. Cho nên nàng đã dập tắt ý niệm quay lên núi, chỉ cầu có thể thuận lợi thoát thân là đã cám ơn trời đất rồi.
Nhưng mà, nàng vừa mới nghĩ tới đây, cước bộ nhất thời đình chỉ lại.
Ở trước mặt nàng, một nam tử tuổi trẻ đang chắp tay ra sau lưng, phảng phất như đã chờ ở chỗ này rất lâu rồi.
Ở phía sau thiếu niên là Viên Lễ Huân đã khôi phục lại hành động của mình, đang yên lặng nhìn. Tuy nhiên không giống như vừa nãy, ánh mắt Viên Lễ Huân đã không còn nửa điểm sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía đối phương cũng không có nửa điểm phẫn hận, chỉ có một loại thương xót không nói hết lời.
Chỉ trong một thoáng thời gian, mà địa vị của hai nàng bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.
Gương mặt Cổ Huề Dĩnh xám như tro tàn, nàng theo tiềm thức quay đầu nhìn lại.
Hạ Nhất Minh hơi cười, nói:
- Ngươi không cần lo lắng, hảo tỷ muội của ngươi do Gia gia ta tự mình chiếu cố, tuyệt đối không để nàng rời đi đâu.
Có lẽ nàng tự biết không thể thoát khỏi tay của Hạ Nhất Minh, cho nên tâm tình mới trấn tĩnh lại, nàng thở dài một tiếng, nói:
- Hạ trưởng lão, ngươi bây giờ không phải còn đang ở trong luyện đan thất sao? Làm sao có thể phát hiện ra Viên tiểu thư mất tích?
Hạ Nhất Minh bình tĩnh nói:
- Vận khí của ngươi không tốt, hôm nay công khóa mà Dược trưởng lão giao cho ta chỉ tốn có một nửa thời gian so với bình thường là có thể hoàn thành, cho nên ta mới có thể thuận lợi tìm được Lễ Huân.
Đôi môi Cổ Huề Dĩnh có chút run rẩy, nguyên lai bởi vì thế, như vậy thì nàng không có khả năng lường được.
Hạ Nhất Minh lãnh đạm nói:
- Cổ Huề Dĩnh, ngươi cũng là đệ tử Linh Dược Phong, vì sao lại làm chuyện trời đất phẫn nộ như vậy, chẳng lẽ không sợ môn quy trừng phạt sao?
- Trời đất phẫn nộ? - Cổ Huề Dĩnh cười trào phúng, nói:
- Cái gì mà trời đất phẫn nộ, bất quá đó chỉ là mãnh khóe của tiên thiên cao thủ các ngươi thôi.
Thanh âm của nàng khàn khàn vang lên:
- Các ngươi là tiên thiên cường giả, lại đem Kim đan chia nhau, ngay cả một chút hy vọng cũng không lưu lại cho chúng ta.
Ánh mắt của nàng dần trở nên oán độc, thanh âm còn ẩn hàm một cỗ cừu hận khắc cốt ghi tâm:
- Môn quy chỉ có thể xử lý đối với các đệ tử bình thường, nhưng không có tác dụng đối với tiên thiên trưởng lão. Huống chi, nếu các ngươi không phục dụng Kim đan, mà phân chia xuống dưới, ta làm sao phải làm như vậy?
Hạ Nhất Minh lẳng lặng nghe, cuối cùng than nhẹ một tiếng, nói:
- Tiên thiên kim đan chỉ có hai viên, ngươi muốn chúng ta làm cách nào để phân phát cho mọi người?
Thần sắc Cổ Huề Dĩnh tràn ngập vẻ thù hận, nói:
- Các ngươi đã có hai viên, vì sao không thể cho ta một viên? Ở trong lòng các ngươi làm sao lại để những đệ tử bình thường như chúng ta ở trong lòng.
Hạ Nhất Minh nhìn nàng suy nghĩ, đột nhiên cười, nói:
- Cho ngươi một viên Kim đan? Dựa vào cái gì?
Cổ Huề Dĩnh ngẩn người ra, nói:
- Lão thân ở Linh Dược Phong đau khổ đợi chờ hơn mười năm, đương nhiên có tư cách đạt được Kim đan, các ngươi không cho ta, chính là bất công.
Hạ Nhất Minh cười dài một tiếng, nói:
- Nói như ngươi thì trên Hoành Sơn, người có tư cách như vậy không có trăm người người thì cũng có ba, bốn mươi người. Vô luận là lý lịch hay thực lực ngươi cũng không thể hơn được bọn họ. Cho dù là Thái thượng trưởng lão thật sự ban thưởng Kim đan, cũng không liên quan tới ngươi.
Cổ Huề Dĩnh nhướng mày, tựa hồ đã bị Hạ Nhất Minh nói trúng tâm sự, bất quá ánh mắt của nàng đã được thay thế bằng lại sắc thái điên cuồng.
- Ta mặc kệ. Tiên thiên kim đan là của ta, người nào cũng không thể cướp đi. - Nàng gào thét nói.
Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, đột nhiên hai tai hơi rung động, ánh mắt hiện lên một tia sát khí, thân hình hắn nhoáng lên một cái, lập tức giống như một tia chớp xẹt qua.
Viên Lễ Huân thậm chí còn chưa kịp nhìn hắn động thủ như thế nào, đã thấy hắn về lại chỗ cũ. Lúc này, thân hình Cổ Huề Dĩnh lay động vài lần rồi đổ ập xuống mặt đất, nhưng cặp mắt của nàng vẫn mở to như trước tỏ vẻ không cam lòng.
Phía sau một cây đại thụ gần đó, một tiếng thở dài truyền đến, Dược đạo nhân chậm rãi đi ra, nhìn thi thể trên mặt đất, trong mắt có chút cảm khái.