Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 210
Thanh âm vang vọng khắp bốn phương tám hướng. Tiếng của một người mà chẳng khác gì như có ngàn, vạn người đang đồng thanh hét lớn. Dường như tất cả người dân thủ đô Khai Vanh quốc cũng đều nghe thấy.
Tiếng thét vang dội, truyền đi một khoảng cách rất xa. Chẳng người nào ở đây có thể làm được điều đó.
Thanh âm vang vọng không hề biến mất trong không trung. Mặc dù chỉ có một câu nhưng tiếng vọng của nó lại giống như cơn thủy triều tạo ra vô số con sóng.
Tuy nhiên, những người trong phố khi nghe thấy thanh âm đó lại hết sức hoảng sợ.
Ngay cả đám tiên thiên cường giả đứng đó, sau khi nghe thấy tiếng thét cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa. Đặc biệt những người từng đối chiến với Hạ Nhất Minh đều thừ người ra. Ngay cả há miệng để hỏi cũng khó.
Còn Thành Phó thì hai tay đang nắm chặt cũng vô thức thả lỏng. Hắn ngơ ngác nhìn Hạ Nhất Minh, rồi sau đó khát vọng thôi thúc trong lòng cũng hoàn toàn biến mất.
Nếu Hạ Nhất Minh chỉ là tiên thiên cao thủ đạt tới Bách tán thiên thì hắn vẫn còn tự tin có thể đuổi kịp, thậm chí còn phải đánh lại một trận nữa. Cho dù hôm nay, Hạ Nhất Minh có thể sánh với Mộc Tẫn Thiên thì hắn cũng chưa từng cảm thấy tuyệt vọng.
Bởi vì, hắn còn có Chiêm Thiên Phong - một vị cường giả Nhất đường thiên chỉ điểm. Chỉ cần hắn có cố gắng, có quyết tâm thì sẽ có một ngày đuổi kịp Hạ Nhất Minh.
Nhưng lúc này, Hạ Nhất Minh đã không còn là cường giả Bách tán thiên. Hạ Nhất Minh đã tiến thêm một bước nữa, đạt tới Nhất đường thiên. Mặc dù chỉ là một sợi chỉ mong manh bé nhỏ, ngăn cách nhưng nó lại vĩnh viễn khó có thể vượt qua.
Thành Phó nhắm hai mắt lại. Sự buồn bã trong lòng thoáng cái biến mất.
Cao thủ Bách tán thiên muốn đối chiến với Nhất đường thiên....
Cho dù có tính toán thể nào đi chăng nữa cũng chẳng có ai lựa chọn cái chết như vậy.
Đến lúc này, trong lòng hắn đã không còn ý nghĩ quyết đấu cùng Hạ Nhất Minh nữa. Chẳng biết tại sao, khi hắn thôi không còn ý muốn chiến đấu với Hạ Nhất Minh, cảm giác hoàn toàn thư thái. Hắn như nghĩ thông suốt một vấn đề nào đó. Mặc dù chân khí cũng không tăng thêm nhưng tâm tính của hắn lại có sự thay đổi rất lớn. Cũng nhờ thế mà tâm cảnh của hắn trong việc tu luyện võ đạo lại tiến một bước dài.
Sau khi thanh âm vang vọng trong không trung biến mất, Hạ Nhất Minh thong thả bước ra. Hắn cũng chẳng hướng về phía Mộc Tẫn Thiên mà chầm chậm đi về phía Bộ Hãnh Thông đang run cầm cập, đứng sau Tô Quân.
Mộc Tẫn Thiên biến sắc. Nhưng hắn vừa định di chuyển thì ngực với bụng lại có cảm giác hết sức khó chịu. Thân thể hoàn toàn mềm nhũn, không còn chút lực nào.
Hắn biết đó là do chân khí tiêu hao quá độ. Vừa rồi, thân thể Hạ Nhất Minh giống như một cái động không đáy, hút tất cả chân khí của hắn. Nếu không phải hắn có dị bảo trong người để bổ sung lực lượng thì chỉ sợ lúc này đã biến thành một cái xác khô.
Bây giờ, nếu hắn muốn khôi phục lại trạng thái tốt nhất cũng phải mất đến ba ngày.
Mặc dù rất muốn ngăn cản Hạ Nhất Minh nhưng lại không hề có sức. Thở dài, hắn quay mặt đi không muốn nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo.
Khi Hạ Nhất Minh đi tới, Tô Quân cùng với một vị tiên thiên cường giả khác không hề do dự, lùi lại phía sau. Bọn họ làm như không thấy ánh mắt cầu cứu của Bộ Hãnh Thông. Hơn nữa, cứ nhìn thấy bộ quần áo sang trọng hắn mặc trên người lại càng ngứa mắt.
Nếu không phải do hắn thì làm sao lại chọc phải Hạ Nhất Minh? Làm sao mà một vị tiên thiên cường giả phải chết? Làm sao mà Hạ Nhất Minh có cơ hội đột phá tới Nhất đường thiên?
Tất cả những điều đó so với Mộc Tẫn Thiên cũng chẳng đáng là bao. Đây là lần đầu tiên Mộc Tẫn Thiên giao thủ với cao thủ cùng đẳng cấp mà bị thất bại. Việc này khiến cho lòng tin của hắn dao động. Nếu là một người không kiên định, hắn sẽ bị ám ảnh bởi thất bại đó. Mà như thế thì kiếp này, hắn đừng hòng có cơ hội đặt chân vào Nhất đường thiên.
Mà đây mới chỉ là một phần lý do để bọn họ căm ghét Bộ Hãnh Thông. Tất nhiên, nhân vật thứ hai bọn họ phải ghi hận cũng chính là Hạ Nhất Minh.
Nhưng nhìn Hạ Nhất Minh đang chầm chậm đi tới, bọn họ lại không dám nghĩ tới điều đó.
Ghi hận một cường giả Nhất đường thiên?
Hai người bọn họ vẫn còn muốn sống thêm một thời gian nữa.
Hạ Nhất Minh lạnh lùng đi tới bên Bộ Hãnh Thông. Nhìn hắn đang run như cầy sấy không còn có một chút khí thế nam nhi nào nữa, trong đầu Hạ Nhất Minh xuất hiện bao nhiêu ý nghĩ.
Một roi đó mặc dù không quất vào hắn nhưng lại khiến tâm hồn Hạ Nhất Minh đau đớn.
Lúc đầu, khi thấy vết roi đó, Hạ Nhất Minh ngoài dự tức giận cũng chẳng hề có sát ý. Mà điều làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy lo lắng chính là một ngày nào đó hắn đột nhiên nhận được tin Viên Lễ Huân hay một người thân nào đó bị chết.
Bị thương cũng chẳng sao. Chỉ cần còn mạng thì vẫn có biện pháp để chữa. Nhưng nếu đã mất mạng thì còn làm được gì nữa đây?
Hôm nay, Viên Lễ Huân bị người ta đánh một roi. Ngày mai có thể sẽ có người cưỡi ngựa tới giết hết người thân, bằng hữu của hắn thì sao?
Nghĩ tới điều này, Hạ Nhất Minh cảm thấy lạnh toát cả sống lưng. Đó lạ một sự sợ hãi xuất hiện từ trong lòng. Chính vì thế hắn mới mạnh tay đến vậy.
Hắn muốn để cho tất cả mọi người biết: nếu động tới người thân của hắn thì cho dù có lai lịch thế nào Hạ Nhất Minh cũng sẽ tới tận cửa mà thanh toán.
Chính vì thế, Bộ Vinh chỉ là một kẻ tùy tùng nhưng cũng bị hắn phá bỏ đan điền. Còn lúc này, đối diện với thủ phạm chính hắn làm sao có thể mềm lòng được. Tha cho hắn để sau này mọi người sẽ cười vào mặt bản thân mình hay sao?
Chẳng cần biết lý do gì, nhưng nếu Hạ Nhất Minh mà tha cho hắn thì tác dụng của hành động ngày hôm nay sẽ rất thấp. Sau này, nếu có người muốn động tới Hạ gia trang lại cũng chẳng cần phải kiêng nể nhiều lắm.
Đặc biệt, những người có chỗ dựa chắc chắn thì lại càng chẳng coi hắn ra gì.
Đây là một thế giới rất coi trọng thực lực. Người tốt thì bị người ta bắt nạt, ngựa tốt thì bị người ta cưỡi. Với những kinh nghiệm đã trải qua, lúc này Hạ Nhất Minh cũng đã hạ quyết định. Đối diện Bộ Hãnh Thông, Hạ Nhất Minh lạnh lùng nhìn hắn. Trong mắt Hạ Nhất Minh lúc này, Bộ Hãnh Thông chẳng khác gì một kẻ đã chết.
Bộ Hãnh Thông run run, đột nhiên kêu lên:
- Ngươi không thể giết ta. Ta là vương tử của Đồ Phiên quốc. Sau này ta sẽ lên ngôi. Ngươi không thể giết ta.
Hạ Nhất Minh cười lạnh. Hắn cũng chẳng muốn nhiều lời làm gì.
Đột nhiên, hắn biến sắc nhìn về phía khác. Hắn có thể cảm giác được một hơi thở rất mạnh không hề kém gì hắn với Mộc Tẫn Thiên đang lao tới đây. Chỉ trong nháy mắt, người đó đã vọt tới nơi này.
Trong lòng hắn thoáng động. Bàn tay không hề do dự, chém ra một chưởng. Nhát chém của hắn nhẹ nhàng như không hề có chút lực. Nhìn thấy cảnh đó, Mộc Tẫn Thiên nhắm chặt hai mắt lại.
"Chát..."
Một tiếng động vang lên. Bộ Hãnh Thông đang chuẩn bị hét lên, liền cứng miệng. Bởi vì lúc này, hắn chẳng còn sức mà mở miệng nữa.
Hắn cứng lưỡi nhìn Hạ Nhất Minh, sinh cơ trong mắt từ từ mất đi. Chỉ có, hai con mắt hắn vẫn mở to như không thể tin được nguyên nhân chỉ vì đánh một người mà lại bị mất mạng.
Những chuyện như thế này, hắn làm bao nhiêu lần nhưng chẳng có một ai dám đến làm gì hắn. Cũng bởi từ khi sinh ra, hắn đã nắm quyền lực trong tay. Ngoại trừ chính bản thân, hắn cũng chẳng thèm quan tâm tới tính mạng người khác. Hắn chỉ cần nói một câu, mạng người xung quanh chỉ như một con kiến. Trong lòng hắn, những người khác chỉ có tác dụng giúp vui mà thôi.
Trước khi mất mạng, hắn cũng thấy được ánh mắt của đám tiên thiên cường giả nhìn hắn. Cuối cùng, hắn mới biết được trong mắt bọn họ thân phận vương tử cũng chẳng có một chút giá trị.
Trong mắt của những người đó, hắn so với những thường dân cũng chẳng khác gì nhau.
Khi Bộ Hãnh Thông thở ra một hơi cuối cùng, Hạ Nhất Minh nhìn sang đám người Mao Liệt Quang.
Những người này tới đây cũng chỉ để xem hắn giao chiến cùng với Mộc Tẫn Thiên. Chứng kiến từ đầu đến cuối, bọn họ mới cảm nhận hết được sự mãnh mẽ của Hạ Nhất Minh.
Lúc này, bọn họ có cảm giác, Hạ Nhất Minh chỉ cần nhấc tay một cái có thể giết chết bất cứ người nào.
Thấy ánh mắt của Hạ Nhất Minh, đám người Mao Liệt Quang đều cúi đầu. Ngay cả Thành Phó cũng thế.
Sau khi Hạ Nhất Minh đạt tới cảnh giới kia, Thành Phó đã hoàn toàn yên phận. Cúi đầu trước mặt cao thủ Nhất đường thiên cũng chẳng có gì phải xấu hổ.
Nhìn thấy họ như vậy, Hạ Nhất Minh mới có chút hài lòng. Hắn liếc mắt nhìn tất cả mọi người. Mặc dù trong mắt hắn vẻ mặt của mỗi người thể hiện một sự khác nhau, nhưng cũng đều có điểm chung đó là lòng tôn kính. Ngay cả Thủy Huyễn Cận cũng vậy.
Cho dù là ai thì lúc này trong lòng cũng hết sức kích động. Có thể tận mắt chứng kiến một người đột phá lên Nhất đường thiên đó chính là niềm vinh hạnh đối với mỗi người. Mỗi khi nghĩ tới tình cảnh vừa rồi, trong lòng mỗi người lại có chút lĩnh ngộ.
Trong số đó, người có cảm giác mạnh nhất chính là Mộc Tẫn Thiên. Trong lòng hắn có vô vàn cảm xúc. Mặc dù Bộ Hãnh Thông bị chết sẽ làm tổn hại tới thanh danh của hắn, nhưng trận đánh hôm nay lại mang tới rất nhiều kinh nghiệm. Sau này, nếu hắn có thể đột phá tới Nhất đường thiên thì kết quả trận đánh hôm nay có đóng góp rất nhiều.
Trong những người có mặt tại đây, chỉ có Tạ Minh Kim là không hiểu chuyện gì. Mặc dù hắn biết được tiên thiên cường giả rất lợi hại. Nhưng hắn lại không hiểu được giữa Nhất đường thiên và Bách tán thiên khác nhau thế nào.
Có một điều hắn có thể nhận ra là sau khi Hạ Nhất Minh hét lên, thái độ tất cả đám tiên thiên cường giả đều thay đổi giống hệt như của đám trưởng bối Tạ gia đối với Hạ Nhất Minh.
Chỉ có điều, đám trưởng bối của Tạ gia đều là hậu thiên cao thủ, làm sao có thể sánh với đám tiên thiên cường giả này được. Mặc dù hắn nghĩ muốn nát óc nhưng cũng chẳng hiểu được nguyên nhân.
Lạnh lùng nhìn quanh, cuối cùng lại nhìn Bộ Hãnh Thông. Hạ Nhất Minh cao giọng, nói:
- Người này là do ta giết chết. Sau này có chuyện gì, Đồ Phiên quốc có thể tìm tới ta. Nếu đả thương người vô tội thì đừng có trách ta độc ác, không từ thủ đoạn nào đối với quý quốc.
Nghe lời tuyên bố của Hạ Nhất Minh, đám người Tô Quân đều vâng vâng dạ dạ. Bọn họ không hề dám nói một lời. Ngay cả Mộc Tẫn Thiên cũng cười khổ, nói:
- Hạ đại sư! Ngài cứ nói đùa. Bộ Hãnh Thông phóng ngựa làm bị thương người khác. Bị kết quả như này là xứng đáng. Nếu Hạ đại sư đồng ý bỏ qua thì chúng ta hết sức cảm kích, làm sao còn đến mà khiêu chiến nữa chứ.
Giọng nói của hắn có chút chua chát, nhưng hết sức thật lòng.
Nếu Hạ Nhất Minh là Bách tán thiên thì giết vương tử của Đồ Phiên quốc bọn họ sẽ tìm tới tận Thiên La quốc để trả thù. Nhưng Hạ Nhất Minh đã bước vào Nhất đường thiên, một Nhất đường thiên mới mười bẩy tuổi...
Chỉ cần như vậy, đám cường giả của Đồ Phiên quốc cũng chẳng ngu gì mà vì một tên vương tử đi kết thù với Hạ Nhất Minh.
Cũng bởi, mẹ của Bộ Hãnh Thông là hậu bối của Mộc Tẫn Thiên nên mới quan tâm một chút tới hắn. Mộc Tẫn Thiên hy vọng sau này, hắn có thể lên ngôi quốc vương của Đồ Phiên quốc. Nhưng sau khi Bộ Hãnh Thông được hắn giúp đỡ lại lôi đến một địch nhân kinh khủng thế này.
Như thế, cho dù trong trường hợp nào, Mộc Tẫn Thiên cũng chỉ còn cách bỏ qua. Đây cũng là sự khác nhau về suy nghĩ giữa một lão nhân trăm tuổi và Hạ Nhất Minh.
Có được lời hứa của Mộc Tẫn Thiên, Hạ Nhất Minh ngẩn người, sau đó hiểu được liền cười cười. Cảm nhận ánh mắt sợ hãi của mọi người, hắn có chút hưng phấn. Cảm giác này so với khi hắn bước vào tiên thiên còn sướng hơn rất nhiều.
Một hồi sau, Hạ Nhất Minh mở mắt, cao giọng, nói:
- Cao nhân ở đâu tới đây, xin mời bước ra gặp mặt.
Thanh âm của hắn như sấm vọng ra, hướng thẳng về phía trước.
Vù một cái, một bóng người như quỷ mị đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người. Khi người đó hiện rõ thân hình, tất cả đám đại sư của Khai Vanh quốc đều vui mừng. Bọn họ khom người, nói:
- Bái kiến lão thái sư.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc, nói:
- Chiêm Thiên Phong?
Chiêm Thiên Phong cười lớn, nói:
- Không sai! Đúng là lão phu.
Thủy Huyễn Cận và đám người Mộc Tẫn Thiên mặc dù thuộc về hai thế lực khác nhau, nhưng cảm giác đối với Chiêm Thiên Phong lại đều giống nhau. Khi lão xuất hiện, tất cả mọi người đều hết sức cung kính.
Hạ Nhất Minh nhìn thật kỹ người trước mặt. Khuôn mặt lão cũng chẳng già lắm mà còn trẻ hơn Mao Liệt Quang một chút. Nhưng tới cảnh giới này, không thể chỉ dựa vào bề ngoài mà đánh giá được tuổi của một người.
Bước vào tiên thiên cảnh giới, quá trình lão hóa sẽ chậm lại một chút, chưa cần phải nói đến cảnh giới Nhất đường thiên.
Chiêm Thiên Phong ôm quyền, nói:
- Hạ huynh thần công đại thành. Xin chúc mừng.
Hạ Nhất Minh cũng thi lễ, nói:
- Chiêm huynh quá khen! Hạ mỗ chỉ may mắn một chút mà thôi.
Hắn vừa nói xong, những người xung quanh liền quay sang xì xào...
Người khác khi trùng kích cảnh giới Nhất đường thiên vô cùng cẩn thận. Thậm chí khi bắt đầu trùng kích còn giới nghiêm toàn quốc. Tất cả đám tiên thiên cường giả trong nước như gặp phải đại địch.
Nhưng nhìn lại Hạ Nhất Minh...
Trong lúc giao chiến với người khác lại dám trùng kích cảnh giới Nhất đường thiên. Khó tin hơn là hắn lại có thể thành công nữa chứ.
Nhìn một vị Nhất đường thiên mới xuất hiện, trong lòng mọi người đều cảm khái. Lão thiên đúng là chẳng công bằng chút nào.
Chiêm Thiên Phong lắc lắc đầu, ánh mắt hắn nghiêm túc, nói:
- Hạ huynh! Ngươi có biết ngày xưa ta làm thế nào mới có thể bước vào Nhất đường thiên hay không?
Hạ Nhất Minh ngơ ngác, lắc đầu, nói:
- Không biết! Xin Chiêm huynh chỉ điểm.
Chiêm Thiên Phong thở dài, nói:
- Không hẳn! Chỉ có điều lão phu may mắn hơn nên mới thành công được.
Một đáp án ngoài sự suy nghĩ của Hạ Nhất Minh. Hắn kinh ngạc, nói:
- Ngài nói đùa phải không?
Chiêm Thiên Phong nghiêm nghị, nói:
- Trùng kích Bách tán thiên đòi hỏi thiên phú siêu cường cộng thêm nỗ lực cố gắng. Nhưng trùng kích Nhất đường thiên thì may mắn mới là điều quan trọng. - Lão nhìn Mộc Tẫn Thiên nói:
- Nhìn số cường giả Bách tán thiên ở vùng Tây Bắc không tới hai mươi thì cũng phải có đến mười bảy người. Nhưng trong vòng trăm năm, có thể đột phá ranh giới cũng chỉ có ba người mà thôi. - Đôi mắt hắn lóe lên, nói:
- Tu vi của bọn họ cũng như tâm cảnh đều không hề kém nhau. Nhưng có thể thành công bước vào Nhất đường thiên hay không lại chẳng có ai cam đoan hết.
Tất cả đám tiên thiên cường giả đều cúi đầu, trong lòng hết sức kinh ngạc. Thì ra, cả vùng Tây Bắc lại có nhiều cao thủ như Mộc Tẫn Thiên đến thế.
Chẳng cần phải hỏi cũng đoán được số cao thủ đó cơ bản đều mai danh ẩn tích trong rừng nói, hay sống trong những môn phải ẩn thế. Đám tiên thiên bọn họ tuy xông xáo bên ngoài nhưng lại giống như ếch ngồi đáy giếng.
Chiêm Thiên Phong mỉm cười. Mặc dù lão rất coi trọng Mộc Tẫn Thiên. Nhưng chỉ cần một ngày Mộc Tẫn Thiên chưa đạt tới Nhất đường thiên thì vẫn không được đối xử ngang hàng với lão.
Khi lão lấy ví dụ, cho dù Mộc Tẫn Thiên có chán đến mấy cũng chẳng làm sao được.
Hạ Nhất Minh chỉ trầm ngầm một lát. Hắn cũng chẳng nhận xét gì về chuyện đó cả. Nếu có ai biết được suy nghĩ trong lòng hắn lúc này thì chắc chắn người đó sẽ phải tự sát. Mà hắn cũng chỉ thầm nghĩ trong lòng, nhưng không có nói ra...
Sao mà phải may mắn? Bước vào Nhất đường thiên không phải rất dễ dàng đấy thôi.
Tiếng thét vang dội, truyền đi một khoảng cách rất xa. Chẳng người nào ở đây có thể làm được điều đó.
Thanh âm vang vọng không hề biến mất trong không trung. Mặc dù chỉ có một câu nhưng tiếng vọng của nó lại giống như cơn thủy triều tạo ra vô số con sóng.
Tuy nhiên, những người trong phố khi nghe thấy thanh âm đó lại hết sức hoảng sợ.
Ngay cả đám tiên thiên cường giả đứng đó, sau khi nghe thấy tiếng thét cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa. Đặc biệt những người từng đối chiến với Hạ Nhất Minh đều thừ người ra. Ngay cả há miệng để hỏi cũng khó.
Còn Thành Phó thì hai tay đang nắm chặt cũng vô thức thả lỏng. Hắn ngơ ngác nhìn Hạ Nhất Minh, rồi sau đó khát vọng thôi thúc trong lòng cũng hoàn toàn biến mất.
Nếu Hạ Nhất Minh chỉ là tiên thiên cao thủ đạt tới Bách tán thiên thì hắn vẫn còn tự tin có thể đuổi kịp, thậm chí còn phải đánh lại một trận nữa. Cho dù hôm nay, Hạ Nhất Minh có thể sánh với Mộc Tẫn Thiên thì hắn cũng chưa từng cảm thấy tuyệt vọng.
Bởi vì, hắn còn có Chiêm Thiên Phong - một vị cường giả Nhất đường thiên chỉ điểm. Chỉ cần hắn có cố gắng, có quyết tâm thì sẽ có một ngày đuổi kịp Hạ Nhất Minh.
Nhưng lúc này, Hạ Nhất Minh đã không còn là cường giả Bách tán thiên. Hạ Nhất Minh đã tiến thêm một bước nữa, đạt tới Nhất đường thiên. Mặc dù chỉ là một sợi chỉ mong manh bé nhỏ, ngăn cách nhưng nó lại vĩnh viễn khó có thể vượt qua.
Thành Phó nhắm hai mắt lại. Sự buồn bã trong lòng thoáng cái biến mất.
Cao thủ Bách tán thiên muốn đối chiến với Nhất đường thiên....
Cho dù có tính toán thể nào đi chăng nữa cũng chẳng có ai lựa chọn cái chết như vậy.
Đến lúc này, trong lòng hắn đã không còn ý nghĩ quyết đấu cùng Hạ Nhất Minh nữa. Chẳng biết tại sao, khi hắn thôi không còn ý muốn chiến đấu với Hạ Nhất Minh, cảm giác hoàn toàn thư thái. Hắn như nghĩ thông suốt một vấn đề nào đó. Mặc dù chân khí cũng không tăng thêm nhưng tâm tính của hắn lại có sự thay đổi rất lớn. Cũng nhờ thế mà tâm cảnh của hắn trong việc tu luyện võ đạo lại tiến một bước dài.
Sau khi thanh âm vang vọng trong không trung biến mất, Hạ Nhất Minh thong thả bước ra. Hắn cũng chẳng hướng về phía Mộc Tẫn Thiên mà chầm chậm đi về phía Bộ Hãnh Thông đang run cầm cập, đứng sau Tô Quân.
Mộc Tẫn Thiên biến sắc. Nhưng hắn vừa định di chuyển thì ngực với bụng lại có cảm giác hết sức khó chịu. Thân thể hoàn toàn mềm nhũn, không còn chút lực nào.
Hắn biết đó là do chân khí tiêu hao quá độ. Vừa rồi, thân thể Hạ Nhất Minh giống như một cái động không đáy, hút tất cả chân khí của hắn. Nếu không phải hắn có dị bảo trong người để bổ sung lực lượng thì chỉ sợ lúc này đã biến thành một cái xác khô.
Bây giờ, nếu hắn muốn khôi phục lại trạng thái tốt nhất cũng phải mất đến ba ngày.
Mặc dù rất muốn ngăn cản Hạ Nhất Minh nhưng lại không hề có sức. Thở dài, hắn quay mặt đi không muốn nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo.
Khi Hạ Nhất Minh đi tới, Tô Quân cùng với một vị tiên thiên cường giả khác không hề do dự, lùi lại phía sau. Bọn họ làm như không thấy ánh mắt cầu cứu của Bộ Hãnh Thông. Hơn nữa, cứ nhìn thấy bộ quần áo sang trọng hắn mặc trên người lại càng ngứa mắt.
Nếu không phải do hắn thì làm sao lại chọc phải Hạ Nhất Minh? Làm sao mà một vị tiên thiên cường giả phải chết? Làm sao mà Hạ Nhất Minh có cơ hội đột phá tới Nhất đường thiên?
Tất cả những điều đó so với Mộc Tẫn Thiên cũng chẳng đáng là bao. Đây là lần đầu tiên Mộc Tẫn Thiên giao thủ với cao thủ cùng đẳng cấp mà bị thất bại. Việc này khiến cho lòng tin của hắn dao động. Nếu là một người không kiên định, hắn sẽ bị ám ảnh bởi thất bại đó. Mà như thế thì kiếp này, hắn đừng hòng có cơ hội đặt chân vào Nhất đường thiên.
Mà đây mới chỉ là một phần lý do để bọn họ căm ghét Bộ Hãnh Thông. Tất nhiên, nhân vật thứ hai bọn họ phải ghi hận cũng chính là Hạ Nhất Minh.
Nhưng nhìn Hạ Nhất Minh đang chầm chậm đi tới, bọn họ lại không dám nghĩ tới điều đó.
Ghi hận một cường giả Nhất đường thiên?
Hai người bọn họ vẫn còn muốn sống thêm một thời gian nữa.
Hạ Nhất Minh lạnh lùng đi tới bên Bộ Hãnh Thông. Nhìn hắn đang run như cầy sấy không còn có một chút khí thế nam nhi nào nữa, trong đầu Hạ Nhất Minh xuất hiện bao nhiêu ý nghĩ.
Một roi đó mặc dù không quất vào hắn nhưng lại khiến tâm hồn Hạ Nhất Minh đau đớn.
Lúc đầu, khi thấy vết roi đó, Hạ Nhất Minh ngoài dự tức giận cũng chẳng hề có sát ý. Mà điều làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy lo lắng chính là một ngày nào đó hắn đột nhiên nhận được tin Viên Lễ Huân hay một người thân nào đó bị chết.
Bị thương cũng chẳng sao. Chỉ cần còn mạng thì vẫn có biện pháp để chữa. Nhưng nếu đã mất mạng thì còn làm được gì nữa đây?
Hôm nay, Viên Lễ Huân bị người ta đánh một roi. Ngày mai có thể sẽ có người cưỡi ngựa tới giết hết người thân, bằng hữu của hắn thì sao?
Nghĩ tới điều này, Hạ Nhất Minh cảm thấy lạnh toát cả sống lưng. Đó lạ một sự sợ hãi xuất hiện từ trong lòng. Chính vì thế hắn mới mạnh tay đến vậy.
Hắn muốn để cho tất cả mọi người biết: nếu động tới người thân của hắn thì cho dù có lai lịch thế nào Hạ Nhất Minh cũng sẽ tới tận cửa mà thanh toán.
Chính vì thế, Bộ Vinh chỉ là một kẻ tùy tùng nhưng cũng bị hắn phá bỏ đan điền. Còn lúc này, đối diện với thủ phạm chính hắn làm sao có thể mềm lòng được. Tha cho hắn để sau này mọi người sẽ cười vào mặt bản thân mình hay sao?
Chẳng cần biết lý do gì, nhưng nếu Hạ Nhất Minh mà tha cho hắn thì tác dụng của hành động ngày hôm nay sẽ rất thấp. Sau này, nếu có người muốn động tới Hạ gia trang lại cũng chẳng cần phải kiêng nể nhiều lắm.
Đặc biệt, những người có chỗ dựa chắc chắn thì lại càng chẳng coi hắn ra gì.
Đây là một thế giới rất coi trọng thực lực. Người tốt thì bị người ta bắt nạt, ngựa tốt thì bị người ta cưỡi. Với những kinh nghiệm đã trải qua, lúc này Hạ Nhất Minh cũng đã hạ quyết định. Đối diện Bộ Hãnh Thông, Hạ Nhất Minh lạnh lùng nhìn hắn. Trong mắt Hạ Nhất Minh lúc này, Bộ Hãnh Thông chẳng khác gì một kẻ đã chết.
Bộ Hãnh Thông run run, đột nhiên kêu lên:
- Ngươi không thể giết ta. Ta là vương tử của Đồ Phiên quốc. Sau này ta sẽ lên ngôi. Ngươi không thể giết ta.
Hạ Nhất Minh cười lạnh. Hắn cũng chẳng muốn nhiều lời làm gì.
Đột nhiên, hắn biến sắc nhìn về phía khác. Hắn có thể cảm giác được một hơi thở rất mạnh không hề kém gì hắn với Mộc Tẫn Thiên đang lao tới đây. Chỉ trong nháy mắt, người đó đã vọt tới nơi này.
Trong lòng hắn thoáng động. Bàn tay không hề do dự, chém ra một chưởng. Nhát chém của hắn nhẹ nhàng như không hề có chút lực. Nhìn thấy cảnh đó, Mộc Tẫn Thiên nhắm chặt hai mắt lại.
"Chát..."
Một tiếng động vang lên. Bộ Hãnh Thông đang chuẩn bị hét lên, liền cứng miệng. Bởi vì lúc này, hắn chẳng còn sức mà mở miệng nữa.
Hắn cứng lưỡi nhìn Hạ Nhất Minh, sinh cơ trong mắt từ từ mất đi. Chỉ có, hai con mắt hắn vẫn mở to như không thể tin được nguyên nhân chỉ vì đánh một người mà lại bị mất mạng.
Những chuyện như thế này, hắn làm bao nhiêu lần nhưng chẳng có một ai dám đến làm gì hắn. Cũng bởi từ khi sinh ra, hắn đã nắm quyền lực trong tay. Ngoại trừ chính bản thân, hắn cũng chẳng thèm quan tâm tới tính mạng người khác. Hắn chỉ cần nói một câu, mạng người xung quanh chỉ như một con kiến. Trong lòng hắn, những người khác chỉ có tác dụng giúp vui mà thôi.
Trước khi mất mạng, hắn cũng thấy được ánh mắt của đám tiên thiên cường giả nhìn hắn. Cuối cùng, hắn mới biết được trong mắt bọn họ thân phận vương tử cũng chẳng có một chút giá trị.
Trong mắt của những người đó, hắn so với những thường dân cũng chẳng khác gì nhau.
Khi Bộ Hãnh Thông thở ra một hơi cuối cùng, Hạ Nhất Minh nhìn sang đám người Mao Liệt Quang.
Những người này tới đây cũng chỉ để xem hắn giao chiến cùng với Mộc Tẫn Thiên. Chứng kiến từ đầu đến cuối, bọn họ mới cảm nhận hết được sự mãnh mẽ của Hạ Nhất Minh.
Lúc này, bọn họ có cảm giác, Hạ Nhất Minh chỉ cần nhấc tay một cái có thể giết chết bất cứ người nào.
Thấy ánh mắt của Hạ Nhất Minh, đám người Mao Liệt Quang đều cúi đầu. Ngay cả Thành Phó cũng thế.
Sau khi Hạ Nhất Minh đạt tới cảnh giới kia, Thành Phó đã hoàn toàn yên phận. Cúi đầu trước mặt cao thủ Nhất đường thiên cũng chẳng có gì phải xấu hổ.
Nhìn thấy họ như vậy, Hạ Nhất Minh mới có chút hài lòng. Hắn liếc mắt nhìn tất cả mọi người. Mặc dù trong mắt hắn vẻ mặt của mỗi người thể hiện một sự khác nhau, nhưng cũng đều có điểm chung đó là lòng tôn kính. Ngay cả Thủy Huyễn Cận cũng vậy.
Cho dù là ai thì lúc này trong lòng cũng hết sức kích động. Có thể tận mắt chứng kiến một người đột phá lên Nhất đường thiên đó chính là niềm vinh hạnh đối với mỗi người. Mỗi khi nghĩ tới tình cảnh vừa rồi, trong lòng mỗi người lại có chút lĩnh ngộ.
Trong số đó, người có cảm giác mạnh nhất chính là Mộc Tẫn Thiên. Trong lòng hắn có vô vàn cảm xúc. Mặc dù Bộ Hãnh Thông bị chết sẽ làm tổn hại tới thanh danh của hắn, nhưng trận đánh hôm nay lại mang tới rất nhiều kinh nghiệm. Sau này, nếu hắn có thể đột phá tới Nhất đường thiên thì kết quả trận đánh hôm nay có đóng góp rất nhiều.
Trong những người có mặt tại đây, chỉ có Tạ Minh Kim là không hiểu chuyện gì. Mặc dù hắn biết được tiên thiên cường giả rất lợi hại. Nhưng hắn lại không hiểu được giữa Nhất đường thiên và Bách tán thiên khác nhau thế nào.
Có một điều hắn có thể nhận ra là sau khi Hạ Nhất Minh hét lên, thái độ tất cả đám tiên thiên cường giả đều thay đổi giống hệt như của đám trưởng bối Tạ gia đối với Hạ Nhất Minh.
Chỉ có điều, đám trưởng bối của Tạ gia đều là hậu thiên cao thủ, làm sao có thể sánh với đám tiên thiên cường giả này được. Mặc dù hắn nghĩ muốn nát óc nhưng cũng chẳng hiểu được nguyên nhân.
Lạnh lùng nhìn quanh, cuối cùng lại nhìn Bộ Hãnh Thông. Hạ Nhất Minh cao giọng, nói:
- Người này là do ta giết chết. Sau này có chuyện gì, Đồ Phiên quốc có thể tìm tới ta. Nếu đả thương người vô tội thì đừng có trách ta độc ác, không từ thủ đoạn nào đối với quý quốc.
Nghe lời tuyên bố của Hạ Nhất Minh, đám người Tô Quân đều vâng vâng dạ dạ. Bọn họ không hề dám nói một lời. Ngay cả Mộc Tẫn Thiên cũng cười khổ, nói:
- Hạ đại sư! Ngài cứ nói đùa. Bộ Hãnh Thông phóng ngựa làm bị thương người khác. Bị kết quả như này là xứng đáng. Nếu Hạ đại sư đồng ý bỏ qua thì chúng ta hết sức cảm kích, làm sao còn đến mà khiêu chiến nữa chứ.
Giọng nói của hắn có chút chua chát, nhưng hết sức thật lòng.
Nếu Hạ Nhất Minh là Bách tán thiên thì giết vương tử của Đồ Phiên quốc bọn họ sẽ tìm tới tận Thiên La quốc để trả thù. Nhưng Hạ Nhất Minh đã bước vào Nhất đường thiên, một Nhất đường thiên mới mười bẩy tuổi...
Chỉ cần như vậy, đám cường giả của Đồ Phiên quốc cũng chẳng ngu gì mà vì một tên vương tử đi kết thù với Hạ Nhất Minh.
Cũng bởi, mẹ của Bộ Hãnh Thông là hậu bối của Mộc Tẫn Thiên nên mới quan tâm một chút tới hắn. Mộc Tẫn Thiên hy vọng sau này, hắn có thể lên ngôi quốc vương của Đồ Phiên quốc. Nhưng sau khi Bộ Hãnh Thông được hắn giúp đỡ lại lôi đến một địch nhân kinh khủng thế này.
Như thế, cho dù trong trường hợp nào, Mộc Tẫn Thiên cũng chỉ còn cách bỏ qua. Đây cũng là sự khác nhau về suy nghĩ giữa một lão nhân trăm tuổi và Hạ Nhất Minh.
Có được lời hứa của Mộc Tẫn Thiên, Hạ Nhất Minh ngẩn người, sau đó hiểu được liền cười cười. Cảm nhận ánh mắt sợ hãi của mọi người, hắn có chút hưng phấn. Cảm giác này so với khi hắn bước vào tiên thiên còn sướng hơn rất nhiều.
Một hồi sau, Hạ Nhất Minh mở mắt, cao giọng, nói:
- Cao nhân ở đâu tới đây, xin mời bước ra gặp mặt.
Thanh âm của hắn như sấm vọng ra, hướng thẳng về phía trước.
Vù một cái, một bóng người như quỷ mị đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người. Khi người đó hiện rõ thân hình, tất cả đám đại sư của Khai Vanh quốc đều vui mừng. Bọn họ khom người, nói:
- Bái kiến lão thái sư.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc, nói:
- Chiêm Thiên Phong?
Chiêm Thiên Phong cười lớn, nói:
- Không sai! Đúng là lão phu.
Thủy Huyễn Cận và đám người Mộc Tẫn Thiên mặc dù thuộc về hai thế lực khác nhau, nhưng cảm giác đối với Chiêm Thiên Phong lại đều giống nhau. Khi lão xuất hiện, tất cả mọi người đều hết sức cung kính.
Hạ Nhất Minh nhìn thật kỹ người trước mặt. Khuôn mặt lão cũng chẳng già lắm mà còn trẻ hơn Mao Liệt Quang một chút. Nhưng tới cảnh giới này, không thể chỉ dựa vào bề ngoài mà đánh giá được tuổi của một người.
Bước vào tiên thiên cảnh giới, quá trình lão hóa sẽ chậm lại một chút, chưa cần phải nói đến cảnh giới Nhất đường thiên.
Chiêm Thiên Phong ôm quyền, nói:
- Hạ huynh thần công đại thành. Xin chúc mừng.
Hạ Nhất Minh cũng thi lễ, nói:
- Chiêm huynh quá khen! Hạ mỗ chỉ may mắn một chút mà thôi.
Hắn vừa nói xong, những người xung quanh liền quay sang xì xào...
Người khác khi trùng kích cảnh giới Nhất đường thiên vô cùng cẩn thận. Thậm chí khi bắt đầu trùng kích còn giới nghiêm toàn quốc. Tất cả đám tiên thiên cường giả trong nước như gặp phải đại địch.
Nhưng nhìn lại Hạ Nhất Minh...
Trong lúc giao chiến với người khác lại dám trùng kích cảnh giới Nhất đường thiên. Khó tin hơn là hắn lại có thể thành công nữa chứ.
Nhìn một vị Nhất đường thiên mới xuất hiện, trong lòng mọi người đều cảm khái. Lão thiên đúng là chẳng công bằng chút nào.
Chiêm Thiên Phong lắc lắc đầu, ánh mắt hắn nghiêm túc, nói:
- Hạ huynh! Ngươi có biết ngày xưa ta làm thế nào mới có thể bước vào Nhất đường thiên hay không?
Hạ Nhất Minh ngơ ngác, lắc đầu, nói:
- Không biết! Xin Chiêm huynh chỉ điểm.
Chiêm Thiên Phong thở dài, nói:
- Không hẳn! Chỉ có điều lão phu may mắn hơn nên mới thành công được.
Một đáp án ngoài sự suy nghĩ của Hạ Nhất Minh. Hắn kinh ngạc, nói:
- Ngài nói đùa phải không?
Chiêm Thiên Phong nghiêm nghị, nói:
- Trùng kích Bách tán thiên đòi hỏi thiên phú siêu cường cộng thêm nỗ lực cố gắng. Nhưng trùng kích Nhất đường thiên thì may mắn mới là điều quan trọng. - Lão nhìn Mộc Tẫn Thiên nói:
- Nhìn số cường giả Bách tán thiên ở vùng Tây Bắc không tới hai mươi thì cũng phải có đến mười bảy người. Nhưng trong vòng trăm năm, có thể đột phá ranh giới cũng chỉ có ba người mà thôi. - Đôi mắt hắn lóe lên, nói:
- Tu vi của bọn họ cũng như tâm cảnh đều không hề kém nhau. Nhưng có thể thành công bước vào Nhất đường thiên hay không lại chẳng có ai cam đoan hết.
Tất cả đám tiên thiên cường giả đều cúi đầu, trong lòng hết sức kinh ngạc. Thì ra, cả vùng Tây Bắc lại có nhiều cao thủ như Mộc Tẫn Thiên đến thế.
Chẳng cần phải hỏi cũng đoán được số cao thủ đó cơ bản đều mai danh ẩn tích trong rừng nói, hay sống trong những môn phải ẩn thế. Đám tiên thiên bọn họ tuy xông xáo bên ngoài nhưng lại giống như ếch ngồi đáy giếng.
Chiêm Thiên Phong mỉm cười. Mặc dù lão rất coi trọng Mộc Tẫn Thiên. Nhưng chỉ cần một ngày Mộc Tẫn Thiên chưa đạt tới Nhất đường thiên thì vẫn không được đối xử ngang hàng với lão.
Khi lão lấy ví dụ, cho dù Mộc Tẫn Thiên có chán đến mấy cũng chẳng làm sao được.
Hạ Nhất Minh chỉ trầm ngầm một lát. Hắn cũng chẳng nhận xét gì về chuyện đó cả. Nếu có ai biết được suy nghĩ trong lòng hắn lúc này thì chắc chắn người đó sẽ phải tự sát. Mà hắn cũng chỉ thầm nghĩ trong lòng, nhưng không có nói ra...
Sao mà phải may mắn? Bước vào Nhất đường thiên không phải rất dễ dàng đấy thôi.