Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 319
Sí thiên song dực quả là cực nhanh, chỉ nửa giây đồng hồ, Trầm Côn bay hơn mười thước, đi tới sau lưng A La. A La thanh tỉnh thấy hết thảy, trong đôi mắt to bỗng nhiên ứa ra một chút nước mắt... Đồ ngốc, dưới chân ngươi là Đông Ca, Cơ Nhược Vũ, Lôi Động toàn là cao thủ tùy tiện cũng có thể giết chết ngươi một vạn lần, ngươi tới làm gì?
- Ta, ta không chịu gả cho ngươi, ngươi tội gì... - A La vốn bị nhét vật nhỏ trong miệng để phòng nàng tự sát liền khóc ròng nức nở nói.
- Cũng bởi vì nàng không đồng ý, ta mới cứu nàng! - Trầm Côn cười hắc hắc:
- Nàng chết, ta cưới ai bây giờ?
Lúc nói chuyện, hai tay Trầm Côn đè chặt cơ quan xiềng xích, trong đầu cũng phát động năng lực tính toán tinh vi kinh khủng của hắn.
Cơ quan xiềng xích, có ba mươi bảy đạo!
Giải khai một đạo mất 0.7 giây!
Đạo thứ hai, 0.3s!
Đạo thứ ba, 0.1s!
Tổng hợp tính toán, ba giây đồng hồ!
Rắc!
Trầm Côn giải toán xong, hai tay cũng giải khai tất cả gông xiềng trên người A La, sau đó vỗ ót nàng một cái, A La liền phun ra hai viên cầu nhỏ màu vàng đỏ.
- Đồ ngốc, trong lòng ta còn lưu luyến Lý Trích Tiên...- Đã có thể nói chuyện lưu loát, A La bỗng nhiên không biết phải nói gì.
Trầm Côn bụm miệng nàng lại
- Mỹ nữ, ta biết nàng nhớ thương Lý Trích Tiên, bất quá nói hẹp hòi một chút... ... Lúc nàng bị bắt, hắn ở đâu? Lúc nàng bị đưa lên tế đàn, hắn ở đâu? Hiện tại nàng nhất định phải giết mười vạn đại quân vây khốn thoát ra, hắn ở đâu!? Lý Trích Tiên chỉ là một tên ma cà bông không dám chịu trách nhiệm mà thôi, có lẽ võ công của ta không bằng hắn, nhưng ta hiểu rõ hơn hắn, cái gì gọi là quý trọng!
Nếu có thời gian, Trầm Côn thật muốn ngồi xuống tỏ tình vài giờ, đáng tiếc nói hai câu đã là cực hạn của hắn rồi!
Rắc!
Khi Trầm Côn bay tới, bọn người Đông Ca đang thành kính cầu nguyện, trong lòng còn có kính sợ, sự cảnh giác với địch thủ cũng hạ xuống mức thấp nhất. Nhưng khi tiếng cơ quan xiềng xích vỡ vụn vang lên, vô luận như thế nào cũng không dấu được tai của bọn họ!
- Đáng chết!!!
Đông Ca nổi giận gầm thét, hắn không cần biết đối thủ là kẻ nào, hắn chỉ phẫn hận, có người dám phá hư tế điện mở ra Tục Thế Chi Môn, có người dám đoạt đi tế phẩm, thậm chí còn có người dám làm trò trước mặt mình khinh nhờn Hoàng Kim Thần tộc!
Đông Ca phóng tới cực nhanh, mở miệng sư tử ra muốn nuốt trọn Trầm Côn.
Nhưng Trầm Côn đã đặt A La trên vai, mở hai cánh thiên thần bay ra xa trăm mét.
- Mỹ nữ, còn sức động thủ không? - Trầm Côn cười híp mắt hỏi.
- Ta bị độc dược khống chế công lực...
- Không sao, Huyền Si đã tính trước rồi! - Trầm Côn quét mắt nhìn đám Hoàng Kim Huyết tộc đang rối rít giương cung tên ra, hoặc lăng không đuổi theo mình
- Đáng tiếc không có thời gian...
Tốc độ chế thuốc của Huyền Si rất nhanh, nhưng nơi này là chiến trường, Trầm Côn thật sự không có thời gian đợi hắn chế thuốc xong rồi đem cho A La ăn.
Hơn nữa trong lúc hắn nói ra hai câu này, chỉ có mười mấy chữ mà Đông Ca đã bay vút đến sau lưng hắn!
%$#@@%!
Sí thiên song dực của bần tăng đã nhanh đến mức mắt thường khó có thể bắt kịp rồi mà ngươi còn có thể đuổi theo? Trầm Côn trong đầu lập tức tính toán ra một kết luận!
Tốc độ của mình là ba trăm mười lăm thước mỗi giây!
Đông Ca thì mỗi giây ba trăm lẻ bảy thước!
Hình như mình nhanh hơn Đông Ca một chút?
Không, Đông Ca có năng lực đả kích tầm xa Sư tử hống, tốc độ công kích thực tế... nhanh hơn tốc độ của âm thanh mỗi giây ba trăm lẻ bảy thước! (Biên: giải thích cái này một chút, do sư tử hống có tốc độ âm thanh, cộng thêm tốc tộc 307 thước/s của Đông Ca nên tốc độ công kích thực tế của Đông Ca cao hơn của Trầm Côn nhiều, đó là chưa nói thước này không biết là thước cổ của TQ hay là một met)
Kết luận!
Xác suất chính diện chạy thoát bằng không!
Còn tiếp tục chạy trốn, căn bản cũng không có đường sống! Trầm Côn khẽ cắn răng, không hề chuẩn bị, đột nhiên nhằm Đông Ca giết tới.
Đông Ca đang chuẩn bị phát động Viễn Trình Bào Hao vượt xa tốc độ âm thanh vẫn thật không nghĩ tới Trầm Côn quay đầu lại, hướng vê đám người Hoàng Kim Huyết tộc, theo bản năng sửng sốt nửa giây đồng hồ.
Chính trong nửa giây đồng hồ này, Trầm Côn với tốc độ mỗi giây hơn ba trăm thước, đã lướt ra ngoài hơn một trăm bảy mươi thước, tới một lối dẫn ra khỏi sơn cốc. Trên sườn núi, ba vạn Hoàng Kim binh lính đã sẵn sàng trận địa đón địch, ngay cả Lôi Đình hỏa pháo trên chiến hạm cũng sớm đem xuống nhắm ngay Trầm Côn!
Cảnh cáo!
Số lượng hỏa pháo là một trăm lẻ hai khẩu!
Một khẩu Lôi Đình hỏa pháo có uy lực một trăm ba mươi lăm số lượng cấp, ước chừng tương đương một Hồng Nguyên Vũ Tông tự bạo, một trăm lẻ hai tên Hồng Nguyên tự bạo, đủ để đánh chết Tử Nguyên Vũ tông hạ đoạn!
Kết luận: tiếp tục đi tới thì tử vong xác suất là trăm phần trăm!
Không thể đi tiếp, vậy... Quay đầu giết ra được không?
Cảnh cáo!
Đông Ca đang đuổi theo với tốc độ mỗi giây ba trăm lẻ bảy thước, 0 giây sau, ngươi sẽ rơi vào phạm vi đả kích của Đông Ca!
Kết luận, phía trước hẳn phải chết, phía sau hẳn phải chết, xác suất còn sống là... Ba phần trăm!
- Ba phần trăm?
Trầm Côn sửng sốt một chút, đi như thế nào cũng chết, sao còn có xác suất còn sống ba phần trăm?
Đang suy nghĩ, trận địa hoàng kim pháo binh đột nhiên quấy động nghiêng trời lệch đất, hằng hà linh phù từ dưới đất kích * bắn ra. Trong bụi mù cuồn cuộn, thân ảnh Vương Kiêu hiển lộ ra. Một tay chỉ vào Đông Ca, một tay khác giơ lên. "Ngươi đi đi, Đông Ca giao cho ta!" Không có thời gian để nói tạ ơn, Trầm Côn cực kỳ nhanh từ bên cạnh Vương Kiêu bay qua.
Ba phần trăm xác suất còn sống, thì ra là chỉ việc Vương kiêu mai phục tốt, hơn nữa do mình nắm chắc rồi, còn sống!
Trầm Côn thở phào hơi nhẹ nhỏm, nhưng không dám quá buông lỏng, cực kỳ nhanh quét mắt xung quanh mình. Hắn đã tới trận địa pháo binh phía sau núi nhỏ bao, bay qua đỉnh núi, chính là một mảnh rừng rậm đen nhánh... ... Chỉ cần đi vào này khu rừng rậm phía nam tế đàn, xác suất chạy thoát là có thể cao gần sáu mươi bảy phần trăm!
Đợi đã, rừng rậm?
Trầm Côn chợt phát hiện một trạng huống buồn cười, sau khi nghe Cổ Nguyệt Hà nói xong, trong tiềm thức hắn phá lệ lưu ý đối với rừng rậm phương nam, cho nên mới vừa rồi trong một trận bay loạn nhanh đến mình cũng làm không rõ phương hướng, hắn theo tiềm thức tới nơi mảnh rừng rậm phương nam này!
Có đôi khi, tiềm thức có thể quyết định hành động của một người...
Trời ạ!
Đã đến lúc nào rồi mà bần tăng còn có thời gian nghĩ những thứ này? Vội vàng đem những ý nghĩ ngổn ngang này bỏ qua, Trầm Côn hoan hô một tiếng, chui vào trong rừng rậm.
Thành công rồi!
Trước sau dùng khoảng thời gian năm giây đồng hồ, vừa vặn ở trong thời hạn hợp lý Cơ Na đưa ra. Hơn nữa, Vương Kiêu mặc dù bị khốn trụ, nhưng hắn là linh hồn, cùng lắm thì tan thành mây khói, len lén trở về trong thân thể của mình là được!
Còn thiên khiển được Cổ Nguyệt Hà bố trí tốt nữa. Đúng như Trầm Côn tính toán, cùng lúc hắn tiến vào rừng rậm, Thiên Khiển bộc phát ra, Hoàng Kim Huyết tộc gần tế đàn không bị giết, nhưng những Viêm Hoàng phản đồ đầu nhập vào Hoàng Kim Huyết tộc sau này, còn cả sườn núi, cây cối, nham thạch, hết thảy bị phá nát, cả sơn cốc tự nhiên cũng bị hủy diệt!
Hoàn cảnh đột nhiên thay đổi" Hoàng Kim Huyết tộc vội vàng không kịp chuẩn bị, xác suất chạy thoát... gia tăng tới bảy mươi tám phần trăm!
Tốt hơn nữa là, Thiên Khiển của Cổ Nguyệt Hà dùng xong lần thứ hai, thêm một lần nữa, thuộc tính của Cổ lão huynh nổi mặt nước rồi!
"Mỹ nữ, cuối cùng đã ra ngoài rồi!"
Trầm Côn một mặt ở trong rừng cây chạy như điên, một mặt vỗ vỗ A La, nàng sớm đã lệ rơi đầy mặt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Ngươi là đồ ngốc...", "Hắc hắc, có lẽ ta là đồ ngốc, bất quá ta tốt hơn tên ma cà bông không chịu trách nhiệm..., nàng nên suy tính lại, gả cho ta đi?"
Trầm Côn cười híp mắt cầu hôn lần nữa, nhưng không đợi A La trả lời, đã nghe phía trước mấy tiếng cười lạnh
- Thời khắc sinh tử, ngươi còn có tâm tư tình chàng ý thiếp, cạc cạc, coi chúng ta không tồn tại sao?
Trong rừng rậm, đột nhiên xuất hiện sáu người! Sáu người, sáu phương hướng, trên trời, dưới đất, Đông Nam Tây Bắc, đem tất cả lộ tuyến có thể chạy trốn của Trầm Côn che kín!
Bọn họ cưỡi một con chiến mã màu đen, mặc khôi giáp màu đen, mà trên lưng là cùng kiểu dáng áo choàng màu vàng... ... Điều duy nhất là không giống nhau là trên áo choàng bọn họ vẽ sáu loại động vật khác nhau.
Hổ, ưng, sa ngư, độc xà, cá sấu, tê tê!
Trong đó kỵ sĩ mặc áo choàng Xuyên Sơn Giáp (tê tê) con ngựa cũng vùi lấp một nửa ở trong đất bùn" mà con ngựa của kỵ sĩ mặc Lão Ưng áo choàng cũng bay liệng trên đỉnh đầu Trầm Côn. Rất rõ ràng, động vật trên áo choàng bọn họ đại biểu năng lực của bọn họ!
Sáu kỵ sĩ xuất hiện trong nháy mắt!
Hướng tế đàn khói thuốc súng đột nhiên tan hết, địa mạo bị phá hư chậm rãi khôi phục nguyên trạng. Đông Ca cũng dùng tốc độ nhanh nhất một chiêu đem Vương Kiêu đánh tan thành mây khói, sau đó quỳ xuống... Lôi Động cũng quỳ xuống, Cơ Nhược Vũ cũng quỳ xuống. Quân trận của mười vạn hoàng kim đại quân, mới vừa rồi còn bị Thiên kiếp tạc bối rối không chịu nổi, trong nháy mắt khôi phục trật tự!
Đáng sợ hơn là, bọn họ không hề truy kích Trầm Côn nữa, mà thành kính nhìn tòa Huyết sắc, thế tục chi môn khẽ lay động...!
Hai thân ảnh cao lớn từ bên trong đi ra...
- Hai vị thượng thần giáng lâm?"
Đông Ca vui mừng hoan hô một tiếng, sau đó quỳ xuống nhận tội
- Hai vị thượng thần, Đông Ca vô năng, tế phẩm bị cướp đi!
- Vô phương! chúng ta thấy được cố gắng của ngươi, thấy được ngươi chiến đấu hăng hái, sự tận lực của ngươi đã được chúng ta khoan thứ!
Thanh âm như gió xuân thổi vào mặt làm Đông Ca lệ rơi đầy mặt, rồi sau đó, hai vị thượng thần nở nụ cười.
- Về phần tên cướp đi tế phẩm kia... Chúng ta vừa lúc tới hai người, tế phẩm ta lấy, kẻ cướp đi tế phẩm ngươi lấy, thượng thần Kim Ưng!
Tên kêu là Kim Ưng cười cười
- Đề nghị không tệ, thượng thần Kim Loan!"
Bọn họ thoải mái nói cười, không thèm quan tâm Trầm Côn nơi xa. Bọn họ có đủ thực lực, dù Trầm Côn chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng có thể lấy chiếc đầu của Trầm Côn
Trầm Côn cũng không có thời gian quan tâm bọn hắn, bên cạnh đột nhiên xuất hiện sáu kỵ sĩ cổ quái, không đánh bại bọn họ, cũng đừng mơ còn sống rời đi!
Nhưng mà đánh bại sáu người này...
Trầm Côn đột nhiên nhớ ra, Hoàng Kim Huyết tộc có hai thánh nhân, ba đại tướng, sáu Đại cứu thế hắc kỵ ... Trong cuộc chiến đoạt Chân Long, những người khác đều đã lộ diện, duy chỉ có sáu Đại cứu thế hắc kỵ không thấy bóng dáng, chẳng lẽ sáu người này chính là...
^%%$#!
Bọn cứu thế hắc kỵ họ không hề thua Vu Hoàng tam đại tướng. Hơn nữa, không giống tam đại tướng bị quân vụ quấn thân, bọn họ là sát thủ chuyên nghiệp, mỗi ngày đều rèn luyện kỹ xảo giết người, lực chiến đấu thậm chí còn mạnh hơn Hoàng Kim tam Đại tướng quân !
Trong đầu Trầm Côn cực kỳ nhanh xuất hiện một nhóm số liệu. Lực chiến đấu của mình là Tử Vân Vũ tông hạ đoạn, ba ngàn sáu trăm số lượng cấp. Cứu thế hắc kỵ, hoàn thành đệ nhất Vũ tông luân hồi Tử Nguyên thượng đoạn, một vạn chín ngàn tám trăm số lượng cấp!
Lực chiến đấu của sáu hắc kỵ hợp lại còn cao hơn...
Báo động!!!
Báo động cấp một!!! Lực chiến đấu của đối thủ hơn mười vạn, lực hợp kích bằng với Đông Ca Vũ Hoàng! Xác suất chạy thoát… Bằng không!
Bằng không…
Vừa rồi trong lúc chiến đấu, Trầm Côn nghe qua rất nhiều lần bằng không rồi, nhưng cũng không phải là xác suất chạy thoát, cho dù thời điểm nguy hiểm nhất cũng có ba phần trăm xác suất có thể chạy trốn, nhưng bây giờ... ... xác suất chạy thoát bằng không... Hắn phẫn hận mắng:
- Cổ Nguyệt Hà, đây chính là chín chữ ngươi nói cho ta biết? Xảy ra chuyện, lập tức trốn về phía nam!?Ngươi có biết không, Mặc lão nói với ta, xác suất chạy thoát bằng không!? Lão nhân..... ."
Cổ Nguyệt Hà cười hắc hắc bỉ ổi, xấu xa nói:
- Mặc Ly nói nơi này chạy trốn xác suất bằng không, nhưng ta cho ngươi biết... Cho dù hai Hoàng Kim Thần tộc sau lưng đuổi tới, xác suất ngươi chạy thoát ... Trăm phần trăm!
Nụ cười lão càng thêm thần bí
- Không tin... Ngươi đạp một cước lên đại thụ bên cạnh đi!
Đại thụ? Trầm Côn đang không có nơi trút giận, một cước gạt ngã đại thụ cao hơn mười thước bên cạnh!
Rầm!
Một thân ảnh trên cây, cứ thế từ phía trên té thẳng xuống.
- Xuất hiện chi tiết mới! - Trong nháy mắt lúc người này xuất hiện, giọng của Mặc Cách tràn đầy kinh hãi khó có thể tưởng tượng!
- Lực chiến đấu của người này ... ... Siêu việt nhân gian giới, không cách nào tính ra! Theo thái độ hữu hảo của hắn đối với ngươi, xác suất chạy thoát ..., hai trăm phần trăm!
- Ta, ta không chịu gả cho ngươi, ngươi tội gì... - A La vốn bị nhét vật nhỏ trong miệng để phòng nàng tự sát liền khóc ròng nức nở nói.
- Cũng bởi vì nàng không đồng ý, ta mới cứu nàng! - Trầm Côn cười hắc hắc:
- Nàng chết, ta cưới ai bây giờ?
Lúc nói chuyện, hai tay Trầm Côn đè chặt cơ quan xiềng xích, trong đầu cũng phát động năng lực tính toán tinh vi kinh khủng của hắn.
Cơ quan xiềng xích, có ba mươi bảy đạo!
Giải khai một đạo mất 0.7 giây!
Đạo thứ hai, 0.3s!
Đạo thứ ba, 0.1s!
Tổng hợp tính toán, ba giây đồng hồ!
Rắc!
Trầm Côn giải toán xong, hai tay cũng giải khai tất cả gông xiềng trên người A La, sau đó vỗ ót nàng một cái, A La liền phun ra hai viên cầu nhỏ màu vàng đỏ.
- Đồ ngốc, trong lòng ta còn lưu luyến Lý Trích Tiên...- Đã có thể nói chuyện lưu loát, A La bỗng nhiên không biết phải nói gì.
Trầm Côn bụm miệng nàng lại
- Mỹ nữ, ta biết nàng nhớ thương Lý Trích Tiên, bất quá nói hẹp hòi một chút... ... Lúc nàng bị bắt, hắn ở đâu? Lúc nàng bị đưa lên tế đàn, hắn ở đâu? Hiện tại nàng nhất định phải giết mười vạn đại quân vây khốn thoát ra, hắn ở đâu!? Lý Trích Tiên chỉ là một tên ma cà bông không dám chịu trách nhiệm mà thôi, có lẽ võ công của ta không bằng hắn, nhưng ta hiểu rõ hơn hắn, cái gì gọi là quý trọng!
Nếu có thời gian, Trầm Côn thật muốn ngồi xuống tỏ tình vài giờ, đáng tiếc nói hai câu đã là cực hạn của hắn rồi!
Rắc!
Khi Trầm Côn bay tới, bọn người Đông Ca đang thành kính cầu nguyện, trong lòng còn có kính sợ, sự cảnh giác với địch thủ cũng hạ xuống mức thấp nhất. Nhưng khi tiếng cơ quan xiềng xích vỡ vụn vang lên, vô luận như thế nào cũng không dấu được tai của bọn họ!
- Đáng chết!!!
Đông Ca nổi giận gầm thét, hắn không cần biết đối thủ là kẻ nào, hắn chỉ phẫn hận, có người dám phá hư tế điện mở ra Tục Thế Chi Môn, có người dám đoạt đi tế phẩm, thậm chí còn có người dám làm trò trước mặt mình khinh nhờn Hoàng Kim Thần tộc!
Đông Ca phóng tới cực nhanh, mở miệng sư tử ra muốn nuốt trọn Trầm Côn.
Nhưng Trầm Côn đã đặt A La trên vai, mở hai cánh thiên thần bay ra xa trăm mét.
- Mỹ nữ, còn sức động thủ không? - Trầm Côn cười híp mắt hỏi.
- Ta bị độc dược khống chế công lực...
- Không sao, Huyền Si đã tính trước rồi! - Trầm Côn quét mắt nhìn đám Hoàng Kim Huyết tộc đang rối rít giương cung tên ra, hoặc lăng không đuổi theo mình
- Đáng tiếc không có thời gian...
Tốc độ chế thuốc của Huyền Si rất nhanh, nhưng nơi này là chiến trường, Trầm Côn thật sự không có thời gian đợi hắn chế thuốc xong rồi đem cho A La ăn.
Hơn nữa trong lúc hắn nói ra hai câu này, chỉ có mười mấy chữ mà Đông Ca đã bay vút đến sau lưng hắn!
%$#@@%!
Sí thiên song dực của bần tăng đã nhanh đến mức mắt thường khó có thể bắt kịp rồi mà ngươi còn có thể đuổi theo? Trầm Côn trong đầu lập tức tính toán ra một kết luận!
Tốc độ của mình là ba trăm mười lăm thước mỗi giây!
Đông Ca thì mỗi giây ba trăm lẻ bảy thước!
Hình như mình nhanh hơn Đông Ca một chút?
Không, Đông Ca có năng lực đả kích tầm xa Sư tử hống, tốc độ công kích thực tế... nhanh hơn tốc độ của âm thanh mỗi giây ba trăm lẻ bảy thước! (Biên: giải thích cái này một chút, do sư tử hống có tốc độ âm thanh, cộng thêm tốc tộc 307 thước/s của Đông Ca nên tốc độ công kích thực tế của Đông Ca cao hơn của Trầm Côn nhiều, đó là chưa nói thước này không biết là thước cổ của TQ hay là một met)
Kết luận!
Xác suất chính diện chạy thoát bằng không!
Còn tiếp tục chạy trốn, căn bản cũng không có đường sống! Trầm Côn khẽ cắn răng, không hề chuẩn bị, đột nhiên nhằm Đông Ca giết tới.
Đông Ca đang chuẩn bị phát động Viễn Trình Bào Hao vượt xa tốc độ âm thanh vẫn thật không nghĩ tới Trầm Côn quay đầu lại, hướng vê đám người Hoàng Kim Huyết tộc, theo bản năng sửng sốt nửa giây đồng hồ.
Chính trong nửa giây đồng hồ này, Trầm Côn với tốc độ mỗi giây hơn ba trăm thước, đã lướt ra ngoài hơn một trăm bảy mươi thước, tới một lối dẫn ra khỏi sơn cốc. Trên sườn núi, ba vạn Hoàng Kim binh lính đã sẵn sàng trận địa đón địch, ngay cả Lôi Đình hỏa pháo trên chiến hạm cũng sớm đem xuống nhắm ngay Trầm Côn!
Cảnh cáo!
Số lượng hỏa pháo là một trăm lẻ hai khẩu!
Một khẩu Lôi Đình hỏa pháo có uy lực một trăm ba mươi lăm số lượng cấp, ước chừng tương đương một Hồng Nguyên Vũ Tông tự bạo, một trăm lẻ hai tên Hồng Nguyên tự bạo, đủ để đánh chết Tử Nguyên Vũ tông hạ đoạn!
Kết luận: tiếp tục đi tới thì tử vong xác suất là trăm phần trăm!
Không thể đi tiếp, vậy... Quay đầu giết ra được không?
Cảnh cáo!
Đông Ca đang đuổi theo với tốc độ mỗi giây ba trăm lẻ bảy thước, 0 giây sau, ngươi sẽ rơi vào phạm vi đả kích của Đông Ca!
Kết luận, phía trước hẳn phải chết, phía sau hẳn phải chết, xác suất còn sống là... Ba phần trăm!
- Ba phần trăm?
Trầm Côn sửng sốt một chút, đi như thế nào cũng chết, sao còn có xác suất còn sống ba phần trăm?
Đang suy nghĩ, trận địa hoàng kim pháo binh đột nhiên quấy động nghiêng trời lệch đất, hằng hà linh phù từ dưới đất kích * bắn ra. Trong bụi mù cuồn cuộn, thân ảnh Vương Kiêu hiển lộ ra. Một tay chỉ vào Đông Ca, một tay khác giơ lên. "Ngươi đi đi, Đông Ca giao cho ta!" Không có thời gian để nói tạ ơn, Trầm Côn cực kỳ nhanh từ bên cạnh Vương Kiêu bay qua.
Ba phần trăm xác suất còn sống, thì ra là chỉ việc Vương kiêu mai phục tốt, hơn nữa do mình nắm chắc rồi, còn sống!
Trầm Côn thở phào hơi nhẹ nhỏm, nhưng không dám quá buông lỏng, cực kỳ nhanh quét mắt xung quanh mình. Hắn đã tới trận địa pháo binh phía sau núi nhỏ bao, bay qua đỉnh núi, chính là một mảnh rừng rậm đen nhánh... ... Chỉ cần đi vào này khu rừng rậm phía nam tế đàn, xác suất chạy thoát là có thể cao gần sáu mươi bảy phần trăm!
Đợi đã, rừng rậm?
Trầm Côn chợt phát hiện một trạng huống buồn cười, sau khi nghe Cổ Nguyệt Hà nói xong, trong tiềm thức hắn phá lệ lưu ý đối với rừng rậm phương nam, cho nên mới vừa rồi trong một trận bay loạn nhanh đến mình cũng làm không rõ phương hướng, hắn theo tiềm thức tới nơi mảnh rừng rậm phương nam này!
Có đôi khi, tiềm thức có thể quyết định hành động của một người...
Trời ạ!
Đã đến lúc nào rồi mà bần tăng còn có thời gian nghĩ những thứ này? Vội vàng đem những ý nghĩ ngổn ngang này bỏ qua, Trầm Côn hoan hô một tiếng, chui vào trong rừng rậm.
Thành công rồi!
Trước sau dùng khoảng thời gian năm giây đồng hồ, vừa vặn ở trong thời hạn hợp lý Cơ Na đưa ra. Hơn nữa, Vương Kiêu mặc dù bị khốn trụ, nhưng hắn là linh hồn, cùng lắm thì tan thành mây khói, len lén trở về trong thân thể của mình là được!
Còn thiên khiển được Cổ Nguyệt Hà bố trí tốt nữa. Đúng như Trầm Côn tính toán, cùng lúc hắn tiến vào rừng rậm, Thiên Khiển bộc phát ra, Hoàng Kim Huyết tộc gần tế đàn không bị giết, nhưng những Viêm Hoàng phản đồ đầu nhập vào Hoàng Kim Huyết tộc sau này, còn cả sườn núi, cây cối, nham thạch, hết thảy bị phá nát, cả sơn cốc tự nhiên cũng bị hủy diệt!
Hoàn cảnh đột nhiên thay đổi" Hoàng Kim Huyết tộc vội vàng không kịp chuẩn bị, xác suất chạy thoát... gia tăng tới bảy mươi tám phần trăm!
Tốt hơn nữa là, Thiên Khiển của Cổ Nguyệt Hà dùng xong lần thứ hai, thêm một lần nữa, thuộc tính của Cổ lão huynh nổi mặt nước rồi!
"Mỹ nữ, cuối cùng đã ra ngoài rồi!"
Trầm Côn một mặt ở trong rừng cây chạy như điên, một mặt vỗ vỗ A La, nàng sớm đã lệ rơi đầy mặt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Ngươi là đồ ngốc...", "Hắc hắc, có lẽ ta là đồ ngốc, bất quá ta tốt hơn tên ma cà bông không chịu trách nhiệm..., nàng nên suy tính lại, gả cho ta đi?"
Trầm Côn cười híp mắt cầu hôn lần nữa, nhưng không đợi A La trả lời, đã nghe phía trước mấy tiếng cười lạnh
- Thời khắc sinh tử, ngươi còn có tâm tư tình chàng ý thiếp, cạc cạc, coi chúng ta không tồn tại sao?
Trong rừng rậm, đột nhiên xuất hiện sáu người! Sáu người, sáu phương hướng, trên trời, dưới đất, Đông Nam Tây Bắc, đem tất cả lộ tuyến có thể chạy trốn của Trầm Côn che kín!
Bọn họ cưỡi một con chiến mã màu đen, mặc khôi giáp màu đen, mà trên lưng là cùng kiểu dáng áo choàng màu vàng... ... Điều duy nhất là không giống nhau là trên áo choàng bọn họ vẽ sáu loại động vật khác nhau.
Hổ, ưng, sa ngư, độc xà, cá sấu, tê tê!
Trong đó kỵ sĩ mặc áo choàng Xuyên Sơn Giáp (tê tê) con ngựa cũng vùi lấp một nửa ở trong đất bùn" mà con ngựa của kỵ sĩ mặc Lão Ưng áo choàng cũng bay liệng trên đỉnh đầu Trầm Côn. Rất rõ ràng, động vật trên áo choàng bọn họ đại biểu năng lực của bọn họ!
Sáu kỵ sĩ xuất hiện trong nháy mắt!
Hướng tế đàn khói thuốc súng đột nhiên tan hết, địa mạo bị phá hư chậm rãi khôi phục nguyên trạng. Đông Ca cũng dùng tốc độ nhanh nhất một chiêu đem Vương Kiêu đánh tan thành mây khói, sau đó quỳ xuống... Lôi Động cũng quỳ xuống, Cơ Nhược Vũ cũng quỳ xuống. Quân trận của mười vạn hoàng kim đại quân, mới vừa rồi còn bị Thiên kiếp tạc bối rối không chịu nổi, trong nháy mắt khôi phục trật tự!
Đáng sợ hơn là, bọn họ không hề truy kích Trầm Côn nữa, mà thành kính nhìn tòa Huyết sắc, thế tục chi môn khẽ lay động...!
Hai thân ảnh cao lớn từ bên trong đi ra...
- Hai vị thượng thần giáng lâm?"
Đông Ca vui mừng hoan hô một tiếng, sau đó quỳ xuống nhận tội
- Hai vị thượng thần, Đông Ca vô năng, tế phẩm bị cướp đi!
- Vô phương! chúng ta thấy được cố gắng của ngươi, thấy được ngươi chiến đấu hăng hái, sự tận lực của ngươi đã được chúng ta khoan thứ!
Thanh âm như gió xuân thổi vào mặt làm Đông Ca lệ rơi đầy mặt, rồi sau đó, hai vị thượng thần nở nụ cười.
- Về phần tên cướp đi tế phẩm kia... Chúng ta vừa lúc tới hai người, tế phẩm ta lấy, kẻ cướp đi tế phẩm ngươi lấy, thượng thần Kim Ưng!
Tên kêu là Kim Ưng cười cười
- Đề nghị không tệ, thượng thần Kim Loan!"
Bọn họ thoải mái nói cười, không thèm quan tâm Trầm Côn nơi xa. Bọn họ có đủ thực lực, dù Trầm Côn chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng có thể lấy chiếc đầu của Trầm Côn
Trầm Côn cũng không có thời gian quan tâm bọn hắn, bên cạnh đột nhiên xuất hiện sáu kỵ sĩ cổ quái, không đánh bại bọn họ, cũng đừng mơ còn sống rời đi!
Nhưng mà đánh bại sáu người này...
Trầm Côn đột nhiên nhớ ra, Hoàng Kim Huyết tộc có hai thánh nhân, ba đại tướng, sáu Đại cứu thế hắc kỵ ... Trong cuộc chiến đoạt Chân Long, những người khác đều đã lộ diện, duy chỉ có sáu Đại cứu thế hắc kỵ không thấy bóng dáng, chẳng lẽ sáu người này chính là...
^%%$#!
Bọn cứu thế hắc kỵ họ không hề thua Vu Hoàng tam đại tướng. Hơn nữa, không giống tam đại tướng bị quân vụ quấn thân, bọn họ là sát thủ chuyên nghiệp, mỗi ngày đều rèn luyện kỹ xảo giết người, lực chiến đấu thậm chí còn mạnh hơn Hoàng Kim tam Đại tướng quân !
Trong đầu Trầm Côn cực kỳ nhanh xuất hiện một nhóm số liệu. Lực chiến đấu của mình là Tử Vân Vũ tông hạ đoạn, ba ngàn sáu trăm số lượng cấp. Cứu thế hắc kỵ, hoàn thành đệ nhất Vũ tông luân hồi Tử Nguyên thượng đoạn, một vạn chín ngàn tám trăm số lượng cấp!
Lực chiến đấu của sáu hắc kỵ hợp lại còn cao hơn...
Báo động!!!
Báo động cấp một!!! Lực chiến đấu của đối thủ hơn mười vạn, lực hợp kích bằng với Đông Ca Vũ Hoàng! Xác suất chạy thoát… Bằng không!
Bằng không…
Vừa rồi trong lúc chiến đấu, Trầm Côn nghe qua rất nhiều lần bằng không rồi, nhưng cũng không phải là xác suất chạy thoát, cho dù thời điểm nguy hiểm nhất cũng có ba phần trăm xác suất có thể chạy trốn, nhưng bây giờ... ... xác suất chạy thoát bằng không... Hắn phẫn hận mắng:
- Cổ Nguyệt Hà, đây chính là chín chữ ngươi nói cho ta biết? Xảy ra chuyện, lập tức trốn về phía nam!?Ngươi có biết không, Mặc lão nói với ta, xác suất chạy thoát bằng không!? Lão nhân..... ."
Cổ Nguyệt Hà cười hắc hắc bỉ ổi, xấu xa nói:
- Mặc Ly nói nơi này chạy trốn xác suất bằng không, nhưng ta cho ngươi biết... Cho dù hai Hoàng Kim Thần tộc sau lưng đuổi tới, xác suất ngươi chạy thoát ... Trăm phần trăm!
Nụ cười lão càng thêm thần bí
- Không tin... Ngươi đạp một cước lên đại thụ bên cạnh đi!
Đại thụ? Trầm Côn đang không có nơi trút giận, một cước gạt ngã đại thụ cao hơn mười thước bên cạnh!
Rầm!
Một thân ảnh trên cây, cứ thế từ phía trên té thẳng xuống.
- Xuất hiện chi tiết mới! - Trong nháy mắt lúc người này xuất hiện, giọng của Mặc Cách tràn đầy kinh hãi khó có thể tưởng tượng!
- Lực chiến đấu của người này ... ... Siêu việt nhân gian giới, không cách nào tính ra! Theo thái độ hữu hảo của hắn đối với ngươi, xác suất chạy thoát ..., hai trăm phần trăm!