Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 326
- Lão nhân gia, ngươi cũng là dược tề sư?
Huyền Si cười hỏi, thầm nghĩ nếu vị thí chủ này hiểu dược tề học, có nên cho thêm một chút độc dược chăng?!
- Dược tề sư? Là thứ gì? Trước khi lão nhân ta quy ẩn còn không có cách gọi này đâu!
Lão nhân lắc lắc đầu, cùng Huyền si uống hết chỗ cháo vừa nấu. Lão vừa ăn vừa thầm đánh giá Huyền si
- Tiểu hòa thượng, ngươi không lương thiện chút nào a. Thất bộ đoạn trường tán vô dụng…Ngươi lại dùng Tỏa tâm tán đúng không ?"
Huyền si sửng sốt.
Tỏa tâm tán chính là độc dược tâm đắc nhất của lão. Toàn bộ Cửu Châu đại lục không người biết đến chứ đừng nói biết cách giải độc
Biết rõ trúng độc, lão nhân áo xanh cũng không vội giải độc mà chầm chậm quan sát Huyền Si.
Huyền Si bị nhìn đến có chút sợ hãi, cười nói:
- Lão thí chủ, nếu biết mình đã trúng đọc sao còn không nghĩ biện pháp giải độc đi?
Lão nhân bĩu môi
- Tỏa tâm tán mà còn phải cần thuốc giải sao? Không thấy trên cửa sổ có một một chậu Cửu Diệp Mai sao?
Lão lắc lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng
- Mùi của Cửu Diệp Mai chính là khắc tinh trời sinh của Tỏa tâm tán. Tiểu hòa thượng đừng nói người không biết điều này?
Huyền si thực sự không biết điều này!
- Ai nha! Mấy nghìn năm không xuất hiện. Hiện tại tiểu học đồ lại cả Cửu Dệp Mai cũng không nhận ra sao?
Lão nhân mặt mày ủ rũ gãi đầu nói
- Lão nhân gia ta ăn bất cháo này , chính là nhìn ngươi có độc dược gì lợi hại. Sau đó chơi trò chơi hạ độc giải độc này một chút…Thế mà ngươi! Làm cho ta thật thất vọng!
- Không được!
Lão cúi đầu suy nghĩ một lúc. Đột nhiên nhếch miệng cười:
- Vì để trò chơi của chúng ta thú vị hơn. Tiểu hòa thượng, ta sẽ dạy cho ngươi độc dược lợi hại hơnS sau đó, ngươi hạ độc, ta giải độc, chúng ta thật vui vẻ chơi đùa một chút!
Huyền Si trợn mắt há mồm ra…
Hắn nhìn lão nhân mặt mày vui vể lấy dụng cụ ra đi tới cửa. Lão chợt quay đầu lại, nhìn nhìn thân hình Huyền Si bị độc dịch ăn mòn …
- Ai nha, thân thể của ngươi bị ăn mòn, linh hồn cũng bị ăn mòn..Thân hình như vậy, không tiện cho việc hạ độc a!Được rồi, trước hết giúp ngươi phục hồi, sau đó chúng ta lại chơi tiếp!
Nói rồi lão vẩy tay lên, một chút bột phấn liền rơi xuống người Huyền Si.
Cực kỳ thần kỳ, thân hình dữ tợn của Huyền si chậm rãi phục hồi. Mười mấy giây đồng hồ sau, liền biến trở về bộ dáng một gã hòa thượng đẹp trai phong độ!
Bấy giờ, lão nhân cũng ôm một rương lớn độc dược đi đến, nhếch miệng cười:
- Tiểu hòa thượng, trò chơi của chúng ta bắt đầu rồi. Ngươi nhất định phải đầu độc chết ta sao!
- A di đà phật…
Huyền Si bùi ngùi thở dài:
-Bần tăng rơi vào trong tay một lão biến thái rồi!
Bất kể hắn cảm thán thế nào, trò chơi của lão nhân đã bắt đầu. Lão vui vẻ hô lớn:
- U hống, thiếu niên, muốn hại người, trước tiên phải học cứu người trước…Vậy đến đây đi, bước đầu tiên trị bệnh cứu người. Vọng chẩn!
Sau đó là không ngừng lải nhải:
- Nhớ năm đó, lão nhân gia ta chính là am hiểu nhất vọng chẩn. Chính là có người không tin còn nói cái gì, nhìn một cái là biết bệnh tình, đây không phải là bốc phét sao ? Mẹ hắn, lão nhân gia ta … Sau thế nào hả…đoạn chuyện xưa này còn bị người cải biên thành cái gì vũ kịch, gọi là Biển thước kiến hoàn công… Thiếu niên, thiếu niên, ngươi đừng bất tỉnh nha, ngươi mà ngất thì lão nhân gia ta chơi cái gì a!
- Ngươi, ngươi không phải là thần y trong truyền thuyết sao. Tại sao còn có thể biết độc dược…?
- Ngươi không biết, hại người là nghề chính của ta sao. Cứu người là nghề tay trái thôi!
- Có thể nói rõ hơn không?
-Chính là ta thích nhất hạ độc cho người khác, sau đó lại đi cứu hắn…Ngươi không biết là trò này rất vui sao?
- Biến thái!
- Ối ! Tại sao ngươi lại biết biệt danh của lão nhân gia ta?
Trong ngôi nhà gỗ dần dần đã không còn tiếng động…
Huyền Si, xin phật tổ phù hộ!
Nếu phật tổ còn không có bị lão biến thái này độc chết ….
Thời gian không biết qua bao lâu…
Ách, rốt cuộc là bao lâu đây?
Bất sắc mặc một cái quần đùi mầu đỏ, khoác áo cà sa màu đỏ, ngồi xếp bằng trên đường cái. Hắn đang chậm rãi suy tư về vấn đề thâm ảo này, sau lưng trong thế giới Linh côi, một chàng trai mặc áo xanh đậm, đội mũ xanh cũng đang nhắm mắt suy tư về điều gì đó…
Trầm côn chết trận, bọn hắn cũng bị đánh bay, dừng ở trong một mảnh phố xá sầm uất!
- Mẹ ơi!
- Bố ơi, khỉ!
Bọn nhỏ trên đường đột nhiên hô to lên, hưng phấn vỗ tay:
- Chúng ta đi chơi với khỉ đi, chơi với khỉ đi ! Ai nha, con khỉ này còn mặc áo cà sa…Thật là thú vị.
- Ngươi nhìn bộ dáng con khỉ xem, nhất định là linh hầu…linh hầu, cùng chúng ta chơi một chút đi mà!
- A di đà phật!
Bị mấy trăm người chỉ chỉ trỏ trỏ, Bất sắc chậm rãi mở mắt, nghe bên tai một mảnh tiếng hô "Khỉ , khỉ ", hắn trang nghiêm hô to phật hiệu nói:
- Ngã phật từ bi, chúng sinh đã có điều cầu xin. Bần tăng không vào địa ngục thì ai vào, bần tăng cùng các ngươi chơi đùa một lúc…Thoát y tú!
Nói rồi vén áo cà sa lên, lộ ra một đoạn quần đùi mầu đỏ…
- Bất sắc, đừng dọa người!
Y Y từ phía sau vỗ đầu Bất sắc !
- Cái quái gì thế ?
Bất sắc chậm rãi xoay người lại, tay hợp chữ thập nói:
- A di đà phật, thì ra là Y Y nữ thí chủ, bần tăng hữu lễ….
Bất Sắc chậm rãi ngẩng đầu, từ bi hỏi:
- Nữ thí chủ từ đâu mà đến, vì sao cùng bần tăng gặp nhau trên đường ? Chẳng lẽ, nữ thí chủ thấy bần tăng bơ vơ không chỗ nương tựa, cố tình bố thí cho ta một con khỉ cái sao?
- Trời ơi, tên gia hỏa kia đã dạy ngươi cái gì hả?
(Mất một đoạn vì lỗi font convert - BD)
- Nữ thí chủ! Nam nữ thụ thụ bất thân, sao lại có thể vỗ đầu bần tăng… Tội lỗi, tội lỗi, thì ra trong xe có nước, bần tăng nhân tiện giặt quần lót, nữ thí chủ có nguyện ý giúp ta chăng ?
Y Y một cái tát thẳng vào cái đầu trọc :
- Đừng nói nhảm, gọi Trung nghĩa thiên thu ra đây, vũ hồn của ta tính ra hắn ở đây, tìm hắn có việc!
- Sao?
Bất sắc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy sau lưng Y Y là một văn sĩ trung tuổi, đầu chít khăn lông, phong thái nhẹ nhàng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Vân Trường !
Người này mỉm cười, thanh âm thẳng thấu linh hồn, truyền vào trong tai người mặc áo lục.
- Quân sư !
Người mặc áo lục ở trong cơ thể Bất sắc cúi người thi lễ:
- Nghìn năm không gặp, quân sư khỏe không…Có biết hành tung của đại ca cùng tam đệ ta không?
- Chủ công không rõ còn Tam tướng quân ở vùng cực tây…
Người kia thở dài nhưng rất nhanh cười nói:
- Vân Trường đừng quá ưu tâm. Lượng tuy không tìm thấy hành tung của chủ công nhưng có thể tính được chủ công nhất định bình yên vô sự!
Người mặc áo lục nhẹ thở ra, cười nói:
- Hôm nay quân sư tìm đến ta là vì chuyện gì?
- Vì Tử Long tướng quân!
- Tứ đệ?
Người mặc áo xanh hơi sửng sốt:
- Hôm kia nghe nói, tứ đệ sau khi chết có được cơ duyên cực lớn…
- Đúng vậy. Năm năm trước Lượng gặp Tử Long tướng quân. Từ đó hắn đã không thuộc về trần thế tục nhân này nữa!
Người kia cười nói:
- Có điều Tử Long tướng quân nhớ giao tình ngày xưa, từng có nói: "nếu Lượng nhìn thấy cố chủ ngày xưa, có thể dẫn đi Vân la tiên phủ gặp nhau!". Vân trường, Tử Long đã đợi ở Vân La tiên phủ rồi đó!
- Ha ha, nếu là tứ đệ mời thì ta sẽ đi một lần!
Người mặc áo xanh cười lớn nói
Xe ngựa chậm rãi chuyển động.
- Nữ thí chủ, chúng ta đang đi đâu?
Bất sắc cẩn thận hỏi thăm.
- Đi Vân La tiên phủ gặp Triệu Tử Long!
- Thiện tai, thiện tai.
Bất sắc lắc đầu liên tục:
- Sinh tử của gia sư chưa rõ, bần tăng há có thể rong chơi, nữ thí chủ, dừng xe, bần tăng muốn đi tìm sư phụ!
- Yên tâm đi!
Y y đè Bất sắc xuống:
- Sư phụ ngươi bị tiểu thư nhà ta cứu, không chết được. Ngươi mau đi tới Vân la tiên phủ cùng ta, ta cho ngươi biết có nhiều thứ rất tốt đang chờ ngươi ở đó
- Cái gì?
- Trời ơi, tại sao vũ hồn của Trầm Côn đều cổ quái như vậy
Y Y thống khổ ôm đầu nói:
- Quên đi, quên đi. Ta trực tiếp nói cho ngươi biết. Ngươi Triệu tử long vì sao mời khách không? Hắn đã thoát khỏi trần tục nhưng chưa quên những huynh đệ ngày xưa, hắn muốn đem biện pháp biến vũ hồn vượt qua thần giai nói cho vũ hồn của ngươi đó! Tên ngốc, ngươi có muốn một vũ hồn vượt qua thần giai không?
- Ô hô, đây đúng là việc đáng mừng, nữ thí chủ, không bằng bần tăng nhảy một đoạn thoát y vũ cho ngươi.
- Bất sắc, ngươi là đồ lưu manh!!!
Trong xe ngựa truyền ra tiếng mắng tức giận vang trời dậy đất, theo sát đó, đùng bùm bùm, tiếng Y y ngược đãi Bất sắc.
- A di đà phật…
Mấy vũ hồn đều rõ tung tích, còn Thủy nhi cùng Cổ nguyệt đang ở đâu?
Bọn họ thực may mắn cùng rơi cùng một nơi.
Thật không may Thủy nhi khi Trầm Côn tử trận, nàng đã phát động thuộc tính linh hồn sống lại để Trầm Côn có một lần cơ hội sống lại, có điều chính cô ta lại bởi vì hồn lực tổn thất quá độ mà lâm vào hôn mê chưa biết bao giờ mới có thể tỉnh lại.
Vì thế…
Cổ Nguyệt Hà liền đau khổ!
Trong đêm đen, Cổ Nguyệt Hà cõng Thủy nhi, bước thấp bước cao chậm rãi đi trong một khu đầm lầy còn may là bọn họ không phải là thật thể, nếu không đã sụt vào đầm lầy rồi.
"Hừ hừ " Cổ Nguyệt Hà vừa đi vừa thở hồng hộc, ai oán nói:
- Bà cô, tổ tiên lão nhân gia ta có thiếu nợ ngươi ư? Vũ hồn của mọi người đều lưu lạc, chỉ có ngươi lại hôn mê khiến ta phải cõng ngươi đi Tuyết sơn…Liệt tổ liệt tông Thiên cơ môn ở trên, Cổ nguyệt hà ta mạng khổ mà!
Vù…
Đang ai oán, Cổ Nguyệt Hà bỗng nhiên nghe được bên tai truyền lại tiếng gió, đồng thời cảnh sắc trước mắt đang biến hóa nhanh chóng.
Trong đêm đen mờ mịt, hắn cũng không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra. Hắn đành phải tăng nhanh tốc độ…
Hồi lâu sau, Cổ Nguyệt Hà bị ngã ngẩng đầu nhìn lên thấy bầu trời chỉ bé bằng miệng chén, chung quanh đều là bùn đất tối om…Lão nhận ra, thì ra cao nhân đã rơi vào một cái hố to!
Thảm rồi!
Theo độ rộng của cái hố cùng thời gian rơi xuống mà phán đoán. Cái hố to này ít nhất sâu vài nghìn thước, chỉ sợ đã đi tới tâm trái đất. Cổ Nguyệt Hà một không biết bay, hai còn mang theo một bà cô hôn mê như Thủy nhi, bất kể thế nào cũng không có khả năng từ hố này leo ra ngoài mà!
Chuyện này còn không phải đáng sợ nhất!
Đối người thường mà nói rơi vào hố, nhiều nhất là chết, thế nhưng Cổ Nguyệt Hà là linh hồn lại không thể chết, cũng không cần ăn uống … Dường như hắn phải vĩnh viên phải ở lại trong hố sâu này sao?
Huyền Si cười hỏi, thầm nghĩ nếu vị thí chủ này hiểu dược tề học, có nên cho thêm một chút độc dược chăng?!
- Dược tề sư? Là thứ gì? Trước khi lão nhân ta quy ẩn còn không có cách gọi này đâu!
Lão nhân lắc lắc đầu, cùng Huyền si uống hết chỗ cháo vừa nấu. Lão vừa ăn vừa thầm đánh giá Huyền si
- Tiểu hòa thượng, ngươi không lương thiện chút nào a. Thất bộ đoạn trường tán vô dụng…Ngươi lại dùng Tỏa tâm tán đúng không ?"
Huyền si sửng sốt.
Tỏa tâm tán chính là độc dược tâm đắc nhất của lão. Toàn bộ Cửu Châu đại lục không người biết đến chứ đừng nói biết cách giải độc
Biết rõ trúng độc, lão nhân áo xanh cũng không vội giải độc mà chầm chậm quan sát Huyền Si.
Huyền Si bị nhìn đến có chút sợ hãi, cười nói:
- Lão thí chủ, nếu biết mình đã trúng đọc sao còn không nghĩ biện pháp giải độc đi?
Lão nhân bĩu môi
- Tỏa tâm tán mà còn phải cần thuốc giải sao? Không thấy trên cửa sổ có một một chậu Cửu Diệp Mai sao?
Lão lắc lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng
- Mùi của Cửu Diệp Mai chính là khắc tinh trời sinh của Tỏa tâm tán. Tiểu hòa thượng đừng nói người không biết điều này?
Huyền si thực sự không biết điều này!
- Ai nha! Mấy nghìn năm không xuất hiện. Hiện tại tiểu học đồ lại cả Cửu Dệp Mai cũng không nhận ra sao?
Lão nhân mặt mày ủ rũ gãi đầu nói
- Lão nhân gia ta ăn bất cháo này , chính là nhìn ngươi có độc dược gì lợi hại. Sau đó chơi trò chơi hạ độc giải độc này một chút…Thế mà ngươi! Làm cho ta thật thất vọng!
- Không được!
Lão cúi đầu suy nghĩ một lúc. Đột nhiên nhếch miệng cười:
- Vì để trò chơi của chúng ta thú vị hơn. Tiểu hòa thượng, ta sẽ dạy cho ngươi độc dược lợi hại hơnS sau đó, ngươi hạ độc, ta giải độc, chúng ta thật vui vẻ chơi đùa một chút!
Huyền Si trợn mắt há mồm ra…
Hắn nhìn lão nhân mặt mày vui vể lấy dụng cụ ra đi tới cửa. Lão chợt quay đầu lại, nhìn nhìn thân hình Huyền Si bị độc dịch ăn mòn …
- Ai nha, thân thể của ngươi bị ăn mòn, linh hồn cũng bị ăn mòn..Thân hình như vậy, không tiện cho việc hạ độc a!Được rồi, trước hết giúp ngươi phục hồi, sau đó chúng ta lại chơi tiếp!
Nói rồi lão vẩy tay lên, một chút bột phấn liền rơi xuống người Huyền Si.
Cực kỳ thần kỳ, thân hình dữ tợn của Huyền si chậm rãi phục hồi. Mười mấy giây đồng hồ sau, liền biến trở về bộ dáng một gã hòa thượng đẹp trai phong độ!
Bấy giờ, lão nhân cũng ôm một rương lớn độc dược đi đến, nhếch miệng cười:
- Tiểu hòa thượng, trò chơi của chúng ta bắt đầu rồi. Ngươi nhất định phải đầu độc chết ta sao!
- A di đà phật…
Huyền Si bùi ngùi thở dài:
-Bần tăng rơi vào trong tay một lão biến thái rồi!
Bất kể hắn cảm thán thế nào, trò chơi của lão nhân đã bắt đầu. Lão vui vẻ hô lớn:
- U hống, thiếu niên, muốn hại người, trước tiên phải học cứu người trước…Vậy đến đây đi, bước đầu tiên trị bệnh cứu người. Vọng chẩn!
Sau đó là không ngừng lải nhải:
- Nhớ năm đó, lão nhân gia ta chính là am hiểu nhất vọng chẩn. Chính là có người không tin còn nói cái gì, nhìn một cái là biết bệnh tình, đây không phải là bốc phét sao ? Mẹ hắn, lão nhân gia ta … Sau thế nào hả…đoạn chuyện xưa này còn bị người cải biên thành cái gì vũ kịch, gọi là Biển thước kiến hoàn công… Thiếu niên, thiếu niên, ngươi đừng bất tỉnh nha, ngươi mà ngất thì lão nhân gia ta chơi cái gì a!
- Ngươi, ngươi không phải là thần y trong truyền thuyết sao. Tại sao còn có thể biết độc dược…?
- Ngươi không biết, hại người là nghề chính của ta sao. Cứu người là nghề tay trái thôi!
- Có thể nói rõ hơn không?
-Chính là ta thích nhất hạ độc cho người khác, sau đó lại đi cứu hắn…Ngươi không biết là trò này rất vui sao?
- Biến thái!
- Ối ! Tại sao ngươi lại biết biệt danh của lão nhân gia ta?
Trong ngôi nhà gỗ dần dần đã không còn tiếng động…
Huyền Si, xin phật tổ phù hộ!
Nếu phật tổ còn không có bị lão biến thái này độc chết ….
Thời gian không biết qua bao lâu…
Ách, rốt cuộc là bao lâu đây?
Bất sắc mặc một cái quần đùi mầu đỏ, khoác áo cà sa màu đỏ, ngồi xếp bằng trên đường cái. Hắn đang chậm rãi suy tư về vấn đề thâm ảo này, sau lưng trong thế giới Linh côi, một chàng trai mặc áo xanh đậm, đội mũ xanh cũng đang nhắm mắt suy tư về điều gì đó…
Trầm côn chết trận, bọn hắn cũng bị đánh bay, dừng ở trong một mảnh phố xá sầm uất!
- Mẹ ơi!
- Bố ơi, khỉ!
Bọn nhỏ trên đường đột nhiên hô to lên, hưng phấn vỗ tay:
- Chúng ta đi chơi với khỉ đi, chơi với khỉ đi ! Ai nha, con khỉ này còn mặc áo cà sa…Thật là thú vị.
- Ngươi nhìn bộ dáng con khỉ xem, nhất định là linh hầu…linh hầu, cùng chúng ta chơi một chút đi mà!
- A di đà phật!
Bị mấy trăm người chỉ chỉ trỏ trỏ, Bất sắc chậm rãi mở mắt, nghe bên tai một mảnh tiếng hô "Khỉ , khỉ ", hắn trang nghiêm hô to phật hiệu nói:
- Ngã phật từ bi, chúng sinh đã có điều cầu xin. Bần tăng không vào địa ngục thì ai vào, bần tăng cùng các ngươi chơi đùa một lúc…Thoát y tú!
Nói rồi vén áo cà sa lên, lộ ra một đoạn quần đùi mầu đỏ…
- Bất sắc, đừng dọa người!
Y Y từ phía sau vỗ đầu Bất sắc !
- Cái quái gì thế ?
Bất sắc chậm rãi xoay người lại, tay hợp chữ thập nói:
- A di đà phật, thì ra là Y Y nữ thí chủ, bần tăng hữu lễ….
Bất Sắc chậm rãi ngẩng đầu, từ bi hỏi:
- Nữ thí chủ từ đâu mà đến, vì sao cùng bần tăng gặp nhau trên đường ? Chẳng lẽ, nữ thí chủ thấy bần tăng bơ vơ không chỗ nương tựa, cố tình bố thí cho ta một con khỉ cái sao?
- Trời ơi, tên gia hỏa kia đã dạy ngươi cái gì hả?
(Mất một đoạn vì lỗi font convert - BD)
- Nữ thí chủ! Nam nữ thụ thụ bất thân, sao lại có thể vỗ đầu bần tăng… Tội lỗi, tội lỗi, thì ra trong xe có nước, bần tăng nhân tiện giặt quần lót, nữ thí chủ có nguyện ý giúp ta chăng ?
Y Y một cái tát thẳng vào cái đầu trọc :
- Đừng nói nhảm, gọi Trung nghĩa thiên thu ra đây, vũ hồn của ta tính ra hắn ở đây, tìm hắn có việc!
- Sao?
Bất sắc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy sau lưng Y Y là một văn sĩ trung tuổi, đầu chít khăn lông, phong thái nhẹ nhàng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Vân Trường !
Người này mỉm cười, thanh âm thẳng thấu linh hồn, truyền vào trong tai người mặc áo lục.
- Quân sư !
Người mặc áo lục ở trong cơ thể Bất sắc cúi người thi lễ:
- Nghìn năm không gặp, quân sư khỏe không…Có biết hành tung của đại ca cùng tam đệ ta không?
- Chủ công không rõ còn Tam tướng quân ở vùng cực tây…
Người kia thở dài nhưng rất nhanh cười nói:
- Vân Trường đừng quá ưu tâm. Lượng tuy không tìm thấy hành tung của chủ công nhưng có thể tính được chủ công nhất định bình yên vô sự!
Người mặc áo lục nhẹ thở ra, cười nói:
- Hôm nay quân sư tìm đến ta là vì chuyện gì?
- Vì Tử Long tướng quân!
- Tứ đệ?
Người mặc áo xanh hơi sửng sốt:
- Hôm kia nghe nói, tứ đệ sau khi chết có được cơ duyên cực lớn…
- Đúng vậy. Năm năm trước Lượng gặp Tử Long tướng quân. Từ đó hắn đã không thuộc về trần thế tục nhân này nữa!
Người kia cười nói:
- Có điều Tử Long tướng quân nhớ giao tình ngày xưa, từng có nói: "nếu Lượng nhìn thấy cố chủ ngày xưa, có thể dẫn đi Vân la tiên phủ gặp nhau!". Vân trường, Tử Long đã đợi ở Vân La tiên phủ rồi đó!
- Ha ha, nếu là tứ đệ mời thì ta sẽ đi một lần!
Người mặc áo xanh cười lớn nói
Xe ngựa chậm rãi chuyển động.
- Nữ thí chủ, chúng ta đang đi đâu?
Bất sắc cẩn thận hỏi thăm.
- Đi Vân La tiên phủ gặp Triệu Tử Long!
- Thiện tai, thiện tai.
Bất sắc lắc đầu liên tục:
- Sinh tử của gia sư chưa rõ, bần tăng há có thể rong chơi, nữ thí chủ, dừng xe, bần tăng muốn đi tìm sư phụ!
- Yên tâm đi!
Y y đè Bất sắc xuống:
- Sư phụ ngươi bị tiểu thư nhà ta cứu, không chết được. Ngươi mau đi tới Vân la tiên phủ cùng ta, ta cho ngươi biết có nhiều thứ rất tốt đang chờ ngươi ở đó
- Cái gì?
- Trời ơi, tại sao vũ hồn của Trầm Côn đều cổ quái như vậy
Y Y thống khổ ôm đầu nói:
- Quên đi, quên đi. Ta trực tiếp nói cho ngươi biết. Ngươi Triệu tử long vì sao mời khách không? Hắn đã thoát khỏi trần tục nhưng chưa quên những huynh đệ ngày xưa, hắn muốn đem biện pháp biến vũ hồn vượt qua thần giai nói cho vũ hồn của ngươi đó! Tên ngốc, ngươi có muốn một vũ hồn vượt qua thần giai không?
- Ô hô, đây đúng là việc đáng mừng, nữ thí chủ, không bằng bần tăng nhảy một đoạn thoát y vũ cho ngươi.
- Bất sắc, ngươi là đồ lưu manh!!!
Trong xe ngựa truyền ra tiếng mắng tức giận vang trời dậy đất, theo sát đó, đùng bùm bùm, tiếng Y y ngược đãi Bất sắc.
- A di đà phật…
Mấy vũ hồn đều rõ tung tích, còn Thủy nhi cùng Cổ nguyệt đang ở đâu?
Bọn họ thực may mắn cùng rơi cùng một nơi.
Thật không may Thủy nhi khi Trầm Côn tử trận, nàng đã phát động thuộc tính linh hồn sống lại để Trầm Côn có một lần cơ hội sống lại, có điều chính cô ta lại bởi vì hồn lực tổn thất quá độ mà lâm vào hôn mê chưa biết bao giờ mới có thể tỉnh lại.
Vì thế…
Cổ Nguyệt Hà liền đau khổ!
Trong đêm đen, Cổ Nguyệt Hà cõng Thủy nhi, bước thấp bước cao chậm rãi đi trong một khu đầm lầy còn may là bọn họ không phải là thật thể, nếu không đã sụt vào đầm lầy rồi.
"Hừ hừ " Cổ Nguyệt Hà vừa đi vừa thở hồng hộc, ai oán nói:
- Bà cô, tổ tiên lão nhân gia ta có thiếu nợ ngươi ư? Vũ hồn của mọi người đều lưu lạc, chỉ có ngươi lại hôn mê khiến ta phải cõng ngươi đi Tuyết sơn…Liệt tổ liệt tông Thiên cơ môn ở trên, Cổ nguyệt hà ta mạng khổ mà!
Vù…
Đang ai oán, Cổ Nguyệt Hà bỗng nhiên nghe được bên tai truyền lại tiếng gió, đồng thời cảnh sắc trước mắt đang biến hóa nhanh chóng.
Trong đêm đen mờ mịt, hắn cũng không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra. Hắn đành phải tăng nhanh tốc độ…
Hồi lâu sau, Cổ Nguyệt Hà bị ngã ngẩng đầu nhìn lên thấy bầu trời chỉ bé bằng miệng chén, chung quanh đều là bùn đất tối om…Lão nhận ra, thì ra cao nhân đã rơi vào một cái hố to!
Thảm rồi!
Theo độ rộng của cái hố cùng thời gian rơi xuống mà phán đoán. Cái hố to này ít nhất sâu vài nghìn thước, chỉ sợ đã đi tới tâm trái đất. Cổ Nguyệt Hà một không biết bay, hai còn mang theo một bà cô hôn mê như Thủy nhi, bất kể thế nào cũng không có khả năng từ hố này leo ra ngoài mà!
Chuyện này còn không phải đáng sợ nhất!
Đối người thường mà nói rơi vào hố, nhiều nhất là chết, thế nhưng Cổ Nguyệt Hà là linh hồn lại không thể chết, cũng không cần ăn uống … Dường như hắn phải vĩnh viên phải ở lại trong hố sâu này sao?