Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Công Tôn Viễn lấy ra ngân phiếu, mệnh giá cũng không lớn, chỉ có mười vạn lượng thế nhưng mười vạn lượng này là mười vạn hoàng kim.
Trầm Côn đời này còn không có tiếp xúc qua vàng, không biết đổi tỉ suất kim ngân. Nhưng coi như là tỉ suất một – mười thì mười vạn lượng hoàng kim cũng là trăm vạn lượng bạc trắng. Năm đó, lúc Trầm phu nhân gả cho Trầm Phù Đồ, của hồi môn cũng chỉ có được nhiều như thế.
- Công Tôn bá bá, lễ vật của người quá nhiều, ta không dám nhận, cũng không thể nhận.
Trầm Côn không chút do dự trả lại ngân phiếu.
Lấy được bao nhiêu thì sẽ phải trả lại bấy nhiêu. Bần tăng mười ba tuổi đã hiểu đạo lý này. Công Tôn Viễn lập tức giao ra mười vạn hoàng kim, nhất định là muốn lấy từ trên người bần tăng lợi ích gì đó!
Bần tăng tuy rằng tham tài, nhưng cũng không thể cầm lấy cái này, bất cứ lúc nào cũng có thể toi mạng!
- Ha ha, hiền chất hình như đã hiểu lầm ý tứ của bá bá. Số hoàng kim này thật ra chỉ là cảm tạ con đã cứu Công Tôn Lan, chứ ta không có ý gì khác!
Công Tôn Viễn biết cách nói này vẫn không thể làm cho Trầm Côn an tâm, dứt khoát nói:
- Mặt khác, hiền chất cũng đã mười bảy tuổi rồi phải không?
- Ai, làm phiền bá bá bận tâm, vẫn còn nhớ rõ cả tuổi của vãn bối như ta.
Trầm Côn qua loa nói.
- Mười bảy tuổi, không còn nhỏ nữa, cũng nên thành lập gia nghiệp!
Công Tôn Viễn thở dài, như không muốn nói:
- Hiền chất, con và Y nhi đều đã trưởng thành, cũng nên cưới vợ gả chồng … Không dối gạt con, số hoàng kim này, một là cảm tạ con cứu Công Tôn Lan, mặt khác chính là làm của hồi môn cho Y nhi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hắn nói giọng điệu giống như là không muốn con gái xuất gia từ phụ, thở dài:
- Chỉ cần con sau này đối đãi tốt với Y nhi, ta thân làm cha, số tiền này dù sao cũng là tâm ý của ta!
Nguyên lai ánh mắt của Công Tôn Y là ý tứ này.
Trầm Côn bỗng nhiên minh bạch ý tứ của Công Tôn Y rồi. Nguyên lai là Công Tôn Viễn muốn gả nữ nhi, nhưng Công Tôn Y không đồng ý!
Ân, ánh mắt Công Tôn Y đã có thể giải thích rõ ràng rồi, vì vậy nên cha nàng mới đưa mười vạn hoàng kim, coi như là hợp tình hợp lý….
Không đúng!
Trầm Côn lập tức lại ý thức được, nơi này là Cửu Châu đại lục, hôn nhân đều coi trọng lời giao ước. Phụ mẫu đã chấp nhận, cho dù là của hồi môn cũng chỉ có thể đưa cho Trầm Phù Đồ, cho dù thế nào cũng không thể đưa cho bần tăng được. Không đúng, không đúng, Công Tôn Viễn ý đồ tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy. Nghĩ đến đây, Trầm Côn dứt khoát đem ngân phiếu nhét vào trong tay Công Tôn Viễn, cười nói:
- Bá bá, ta còn trẻ, chuyện cưới vợ để đó nói sau. Số ngân phiếu này, người nên cất đi.
- Hiền chất có phải hay không cho rằng của hồi môn quá ít?
Công Tôn Viễn hiểu lầm ý tử của Trầm Côn, vỗ đùi nói:
- Thôi được, bá bá có thể cho con thêm. Công Tôn gia tuy rằng sa sút, nhưng mà tổ tiên đã tích góp được cũng không ít của cải. Chỉ cần con sau khi kết hôn chiếu cố tốt cho Y nhi, bá bá tất nhiên sẽ không bạc đãi nữ nhân cùng nữ tế của mình. Vài tòa trang viện, mấy mỏ vàng, Công Tôn gia cũng có thể cho con.
- Mấy trang viện? Còn có mỏ vàng?
Trầm Côn nghe được ý tứ này liền phát ra âm thanh "Ừng ực" trong cổ họng. Hắn không nhịn được liền muốn đáp ứng. Nhưng mà hảo ý của Công Tôn Viễn càng lớn, làm cho sau lưng hắn toát ra một tầng mồ hôi lạnh nên vội vàng cự tuyệt.
- Hiền chất, con khăng khăng khước từ, chẳng lẽ con muốn hủy hôn sao?
Sắc mặt Công Tôn Viễn trầm xuống.
- Ặc… Cũng không phải huỷ hôn…
Trầm Côn còn đang ngẫm nghĩ những lời vừa rồi, Công Tôn Viễn liền kéo tay hắn cười to nói:
- Như vậy rất tốt, như vậy rất tốt! Một khi đã như vậy, bá bá liền nói cho con biết.
Hắn giảm thấp âm thanh:
- Bá bá không có nhi tử, phần gia sản này, sớm muộn cũng là của nữ nhân cùng nữ tế con. Hiền chất, sau này Công Tôn gia đều nhờ cả vào con.
Hắn đem cả Công Tôn gia đều đưa cho bần tăng sao?
Trầm Côn sửng sốt!
Công Tôn Viễn đến tột cùng muốn làm gì, tặng tiền, tặng người còn chưa tính, hắn còn tặng cho cả Công Tôn gia. Trên người bần tăng có chỗ tốt gì đáng giá để hắn phải trả một cái giá lớn như vậy sao?
Còn đang kinh ngạc, bên ngoài truyền đến một tiếng cười khí phách hào hùng:
- Trầm Côn, Trầm đại thiếu gia có nhà không?
Là thanh âm của Triệu Thương!
Triệu Thương? Hắn không phải phụ mệnh đi thành Hàm Đan cầu cứu rồi sao? Nhanh như vậy đã trở lại rồi? Trầm Côn vội vàng tiếp đón:
- A Phúc, mở của chính, hoan nghênh Triệu tướng quân.
- Ha ha, Trầm đại thiếu gia quá khách khí!
Triệu Thương bước nhanh đến, chứng kiến cảnh hai ngày trước Công Tôn Viễn đào binh, ánh mắt hắn liền hiện vẻ xem thường. Nhưng mà vừa nhìn thấy Trầm Côn, nhớ tới Công Tôn Viễn là nhạc phụ tương lai của Trầm Côn, hắn lập tức mỉm cười.
- A, Công Tôn tiên sinh tới đây thăm nữ tế à? Ha ha, chuyện tốt, chuyện tốt. Bất quá ta cần phải quấy rấy các ngươi…
Nói xong, hắn cười ha ha chắp tay nói:
- Trầm đại thiếu gia, tiểu quận chúa mời ngài qua dự yến tiệc. Xe ngựa đã chuẩn bị xong, xin mời!
Lão huynh, ngươi chính là Bồ Tát cứu mạng lão tăng a. Trầm Côn đang lo lắng lấy cớ rời khỏi Công Tôn Viễn, lập tức trả ngân phiếu, cùng Triệu Thương đi ra ngoài.
Chính là vừa ra khỏi cửa, Trầm Côn liền ngây ngẩn cả người.
Bởi vì Triệu Thương không mang hắn đi đường lớn, mà là chui vào một con hẻm vắng lặng. Ngoài ra, tiểu quận chúa mời khách, đáng ra phải nể tình phái xe ngựa nghênh đón, nhưng mà Trầm Côn nằm mơ cũng không nghĩ đến, trong ngõ hẻm có một chiếc xe ngựa nghênh đón hắn, mà xe ngựa này lại là "Kim Lũ Hương xa" chỉ có Đại Triệu hoàng thất mới có thể sử dụng.
Hai trăm người mặc áo giáp võ sĩ màu vàng bên cạnh xe ngựa màu vàng, vừa thấy Trầm Côn liền chỉnh tề chào theo nghi thức quân đội vô cùng lớn tiếng:
- Cung nghên Trầm Tướng Quân!
Tướng quân? Trầm Côn kinh ngạc mắt nhìn Triệu Thương.
- Ha ha, lên xe rồi nói, lên xe rồi nói!
Triệu Thương cười híp mắt mời Trầm Côn lên xe, chiếc xe sang trọng khởi động, thế nhưng không có phát ra chút âm thanh nào.
- Triệu tướng quận, bọn họ sao lại gọi ta là tướng quân? Ta đã từng đi lính, nhưng trên danh nghĩa là vì gia tộc tham chiến mà.
Ngồi yên một lúc sau, Trầm Côn không kìm nén được tò mò, vội vàng hỏi.
- Ai nha, Trầm tướng quân xin bình tĩnh, tại sao lại không phải là ngài! Ngài không nên gọi ta là tướng quân, kêu tục danh của ta sẽ tốt hơn, hoặc gọi ta một tiếng lão huynh là được.
Triệu Thương cười cười, nói vài lời khen tặng, tư thế thân thiết khiến cho trong lòng Trâm Côn dương dương tự đắc.
Triệu Thương giải thích:
- Hôm qua, thánh chỉ của bệ hạ đã ban đến Tân Nguyệt thành, ban thưởng cho ngài làm Nam tước nhất đẳng, thụ phong ngũ phẩm tướng quân. Ha ha, tướng quân đại nhân, quan chức ngài cùng ta ngang hàng, tước vị cũng không sai biệt lắm. Sau này chúng ta là quan đồng triều phục vụ bệ hạ a!
Phật tổ ơi, Công Tôn Viễn vừa mới tặng mười vạn hoàng kim, ngay sau đó Triệu Lạc Trần lại phong tước, thưởng quan. Bần Tăng có cái vận chó má gì đây?
Có được càng nhiều điều tốt, trong lòng Trầm Côn lại cảm thấy không được tự nhiên. Càng cảm thấy trong chuyện này có nhiều điều nghi vấn….
- Triệu tướng quân, ngươi có thể nói thật cho ta biết được không?
Trầm Côn vẻ mặt khổ sở, ngồi xổm ở cửa xe cầu xin:
- Ta rốt cuộc làm được cái gì, mà lại có được tước vị cao hơn cả ngài?
- Tướng quân đại nhân thật sự không biết sao?
Triệu Thương nhìn ra ngoài của sổ, cười nói:
- Một khi đã như vây, ta cũng không tiện nói thêm cái gì! Vừa lúc, đã đến nơi rồi, mời ngài. Mấy vị đại nhân đã bày rượu thiết yến, xin đợi đại giá của ngài quang lâm.
Dừng lại một chút, hắn bổ sung:
- Mấy vị đại nhân này, có rất nhiều vị từ vương đô tới, nhiều vị được bệ hạ mời từ ngoại quốc. Bọn họ vào Tân Nguyệt thành là cơ mật lớn nhất của triều đình. Sau khi gặp mặt, tướng quân không được nói đã gặp qua bọn hắn đồng thời cũng không công khai chuyện ngài đã được phong quan thưởng tước, hiểu chưa?
Trầm Côn đời này còn không có tiếp xúc qua vàng, không biết đổi tỉ suất kim ngân. Nhưng coi như là tỉ suất một – mười thì mười vạn lượng hoàng kim cũng là trăm vạn lượng bạc trắng. Năm đó, lúc Trầm phu nhân gả cho Trầm Phù Đồ, của hồi môn cũng chỉ có được nhiều như thế.
- Công Tôn bá bá, lễ vật của người quá nhiều, ta không dám nhận, cũng không thể nhận.
Trầm Côn không chút do dự trả lại ngân phiếu.
Lấy được bao nhiêu thì sẽ phải trả lại bấy nhiêu. Bần tăng mười ba tuổi đã hiểu đạo lý này. Công Tôn Viễn lập tức giao ra mười vạn hoàng kim, nhất định là muốn lấy từ trên người bần tăng lợi ích gì đó!
Bần tăng tuy rằng tham tài, nhưng cũng không thể cầm lấy cái này, bất cứ lúc nào cũng có thể toi mạng!
- Ha ha, hiền chất hình như đã hiểu lầm ý tứ của bá bá. Số hoàng kim này thật ra chỉ là cảm tạ con đã cứu Công Tôn Lan, chứ ta không có ý gì khác!
Công Tôn Viễn biết cách nói này vẫn không thể làm cho Trầm Côn an tâm, dứt khoát nói:
- Mặt khác, hiền chất cũng đã mười bảy tuổi rồi phải không?
- Ai, làm phiền bá bá bận tâm, vẫn còn nhớ rõ cả tuổi của vãn bối như ta.
Trầm Côn qua loa nói.
- Mười bảy tuổi, không còn nhỏ nữa, cũng nên thành lập gia nghiệp!
Công Tôn Viễn thở dài, như không muốn nói:
- Hiền chất, con và Y nhi đều đã trưởng thành, cũng nên cưới vợ gả chồng … Không dối gạt con, số hoàng kim này, một là cảm tạ con cứu Công Tôn Lan, mặt khác chính là làm của hồi môn cho Y nhi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hắn nói giọng điệu giống như là không muốn con gái xuất gia từ phụ, thở dài:
- Chỉ cần con sau này đối đãi tốt với Y nhi, ta thân làm cha, số tiền này dù sao cũng là tâm ý của ta!
Nguyên lai ánh mắt của Công Tôn Y là ý tứ này.
Trầm Côn bỗng nhiên minh bạch ý tứ của Công Tôn Y rồi. Nguyên lai là Công Tôn Viễn muốn gả nữ nhi, nhưng Công Tôn Y không đồng ý!
Ân, ánh mắt Công Tôn Y đã có thể giải thích rõ ràng rồi, vì vậy nên cha nàng mới đưa mười vạn hoàng kim, coi như là hợp tình hợp lý….
Không đúng!
Trầm Côn lập tức lại ý thức được, nơi này là Cửu Châu đại lục, hôn nhân đều coi trọng lời giao ước. Phụ mẫu đã chấp nhận, cho dù là của hồi môn cũng chỉ có thể đưa cho Trầm Phù Đồ, cho dù thế nào cũng không thể đưa cho bần tăng được. Không đúng, không đúng, Công Tôn Viễn ý đồ tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy. Nghĩ đến đây, Trầm Côn dứt khoát đem ngân phiếu nhét vào trong tay Công Tôn Viễn, cười nói:
- Bá bá, ta còn trẻ, chuyện cưới vợ để đó nói sau. Số ngân phiếu này, người nên cất đi.
- Hiền chất có phải hay không cho rằng của hồi môn quá ít?
Công Tôn Viễn hiểu lầm ý tử của Trầm Côn, vỗ đùi nói:
- Thôi được, bá bá có thể cho con thêm. Công Tôn gia tuy rằng sa sút, nhưng mà tổ tiên đã tích góp được cũng không ít của cải. Chỉ cần con sau khi kết hôn chiếu cố tốt cho Y nhi, bá bá tất nhiên sẽ không bạc đãi nữ nhân cùng nữ tế của mình. Vài tòa trang viện, mấy mỏ vàng, Công Tôn gia cũng có thể cho con.
- Mấy trang viện? Còn có mỏ vàng?
Trầm Côn nghe được ý tứ này liền phát ra âm thanh "Ừng ực" trong cổ họng. Hắn không nhịn được liền muốn đáp ứng. Nhưng mà hảo ý của Công Tôn Viễn càng lớn, làm cho sau lưng hắn toát ra một tầng mồ hôi lạnh nên vội vàng cự tuyệt.
- Hiền chất, con khăng khăng khước từ, chẳng lẽ con muốn hủy hôn sao?
Sắc mặt Công Tôn Viễn trầm xuống.
- Ặc… Cũng không phải huỷ hôn…
Trầm Côn còn đang ngẫm nghĩ những lời vừa rồi, Công Tôn Viễn liền kéo tay hắn cười to nói:
- Như vậy rất tốt, như vậy rất tốt! Một khi đã như vậy, bá bá liền nói cho con biết.
Hắn giảm thấp âm thanh:
- Bá bá không có nhi tử, phần gia sản này, sớm muộn cũng là của nữ nhân cùng nữ tế con. Hiền chất, sau này Công Tôn gia đều nhờ cả vào con.
Hắn đem cả Công Tôn gia đều đưa cho bần tăng sao?
Trầm Côn sửng sốt!
Công Tôn Viễn đến tột cùng muốn làm gì, tặng tiền, tặng người còn chưa tính, hắn còn tặng cho cả Công Tôn gia. Trên người bần tăng có chỗ tốt gì đáng giá để hắn phải trả một cái giá lớn như vậy sao?
Còn đang kinh ngạc, bên ngoài truyền đến một tiếng cười khí phách hào hùng:
- Trầm Côn, Trầm đại thiếu gia có nhà không?
Là thanh âm của Triệu Thương!
Triệu Thương? Hắn không phải phụ mệnh đi thành Hàm Đan cầu cứu rồi sao? Nhanh như vậy đã trở lại rồi? Trầm Côn vội vàng tiếp đón:
- A Phúc, mở của chính, hoan nghênh Triệu tướng quân.
- Ha ha, Trầm đại thiếu gia quá khách khí!
Triệu Thương bước nhanh đến, chứng kiến cảnh hai ngày trước Công Tôn Viễn đào binh, ánh mắt hắn liền hiện vẻ xem thường. Nhưng mà vừa nhìn thấy Trầm Côn, nhớ tới Công Tôn Viễn là nhạc phụ tương lai của Trầm Côn, hắn lập tức mỉm cười.
- A, Công Tôn tiên sinh tới đây thăm nữ tế à? Ha ha, chuyện tốt, chuyện tốt. Bất quá ta cần phải quấy rấy các ngươi…
Nói xong, hắn cười ha ha chắp tay nói:
- Trầm đại thiếu gia, tiểu quận chúa mời ngài qua dự yến tiệc. Xe ngựa đã chuẩn bị xong, xin mời!
Lão huynh, ngươi chính là Bồ Tát cứu mạng lão tăng a. Trầm Côn đang lo lắng lấy cớ rời khỏi Công Tôn Viễn, lập tức trả ngân phiếu, cùng Triệu Thương đi ra ngoài.
Chính là vừa ra khỏi cửa, Trầm Côn liền ngây ngẩn cả người.
Bởi vì Triệu Thương không mang hắn đi đường lớn, mà là chui vào một con hẻm vắng lặng. Ngoài ra, tiểu quận chúa mời khách, đáng ra phải nể tình phái xe ngựa nghênh đón, nhưng mà Trầm Côn nằm mơ cũng không nghĩ đến, trong ngõ hẻm có một chiếc xe ngựa nghênh đón hắn, mà xe ngựa này lại là "Kim Lũ Hương xa" chỉ có Đại Triệu hoàng thất mới có thể sử dụng.
Hai trăm người mặc áo giáp võ sĩ màu vàng bên cạnh xe ngựa màu vàng, vừa thấy Trầm Côn liền chỉnh tề chào theo nghi thức quân đội vô cùng lớn tiếng:
- Cung nghên Trầm Tướng Quân!
Tướng quân? Trầm Côn kinh ngạc mắt nhìn Triệu Thương.
- Ha ha, lên xe rồi nói, lên xe rồi nói!
Triệu Thương cười híp mắt mời Trầm Côn lên xe, chiếc xe sang trọng khởi động, thế nhưng không có phát ra chút âm thanh nào.
- Triệu tướng quận, bọn họ sao lại gọi ta là tướng quân? Ta đã từng đi lính, nhưng trên danh nghĩa là vì gia tộc tham chiến mà.
Ngồi yên một lúc sau, Trầm Côn không kìm nén được tò mò, vội vàng hỏi.
- Ai nha, Trầm tướng quân xin bình tĩnh, tại sao lại không phải là ngài! Ngài không nên gọi ta là tướng quân, kêu tục danh của ta sẽ tốt hơn, hoặc gọi ta một tiếng lão huynh là được.
Triệu Thương cười cười, nói vài lời khen tặng, tư thế thân thiết khiến cho trong lòng Trâm Côn dương dương tự đắc.
Triệu Thương giải thích:
- Hôm qua, thánh chỉ của bệ hạ đã ban đến Tân Nguyệt thành, ban thưởng cho ngài làm Nam tước nhất đẳng, thụ phong ngũ phẩm tướng quân. Ha ha, tướng quân đại nhân, quan chức ngài cùng ta ngang hàng, tước vị cũng không sai biệt lắm. Sau này chúng ta là quan đồng triều phục vụ bệ hạ a!
Phật tổ ơi, Công Tôn Viễn vừa mới tặng mười vạn hoàng kim, ngay sau đó Triệu Lạc Trần lại phong tước, thưởng quan. Bần Tăng có cái vận chó má gì đây?
Có được càng nhiều điều tốt, trong lòng Trầm Côn lại cảm thấy không được tự nhiên. Càng cảm thấy trong chuyện này có nhiều điều nghi vấn….
- Triệu tướng quân, ngươi có thể nói thật cho ta biết được không?
Trầm Côn vẻ mặt khổ sở, ngồi xổm ở cửa xe cầu xin:
- Ta rốt cuộc làm được cái gì, mà lại có được tước vị cao hơn cả ngài?
- Tướng quân đại nhân thật sự không biết sao?
Triệu Thương nhìn ra ngoài của sổ, cười nói:
- Một khi đã như vây, ta cũng không tiện nói thêm cái gì! Vừa lúc, đã đến nơi rồi, mời ngài. Mấy vị đại nhân đã bày rượu thiết yến, xin đợi đại giá của ngài quang lâm.
Dừng lại một chút, hắn bổ sung:
- Mấy vị đại nhân này, có rất nhiều vị từ vương đô tới, nhiều vị được bệ hạ mời từ ngoại quốc. Bọn họ vào Tân Nguyệt thành là cơ mật lớn nhất của triều đình. Sau khi gặp mặt, tướng quân không được nói đã gặp qua bọn hắn đồng thời cũng không công khai chuyện ngài đã được phong quan thưởng tước, hiểu chưa?