Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
“Vậy là nam nhân lăm thê bảy thiếp, nữ nhân chỉ thờ một chồng”
“Rất thông minh”
Hạo Nhân lúc này mới thò cái đầu nhỏ ra khỏi cửa kiệu gọi Thiếu Hàn:
“Phụ thân đại nhân người là có mấy lão bà rồi”
Thiếu Hàn quay lại cười với Hạo Nhân:
“Chỉ có một”
Hạo Nhân lại ngồi ngay ngắn lại trên kiệu an tâm. Một lúc sau cậu bé lại quay sang Thiếu Kì nói nhỏ
“Cựu Cựu vậy phu thân của ta ở cổ đại này là thương nhân phải không”
“Không phải”
“Vậy là chủ một cửa tiệm nhỏ nào đó”
“Không phải”
“Mệnh quan triều đình như là một tri phủ chẳng hạn”
Thiếu Kì lúc này không hiểu Hạo Nhân muốn hỏi như vậy có ý gì những vẫn trả lời câu hỏi của cậu
“Cũng không phải”
Hạo Nhân lúc này hét lên một lần nữa:
“Không phải chứ, vậy cha là một nông dân”
Nhược Y ngồi bên cạnh lại gõ vào đầu Hạo Nhân một cái:
“Nói ít đi một chút”
“Dừng xe, con muốn dừng xe”
Xe dừng lại Thiếu Hàn đi ngược về phía kiệu:
“Có chuyện gì vậy?”
“Phụ thân đại nhân người rốt cục lại lừa ta, người nói cho ta thật nhiều nhân dân tệ, ta mới ngoan ngoãn theo người trở về, nay người chỉ là một nông dân thì lấy đâu ra nhân dân tệ chứ. Con muốn trở về, muốn trở về”
Thiếu Hàn cuối cùng cũng hiểu ra hắn lại cười nói:
“Nhân dân tệ ta không có”
“Người, người sao có thể lật lọng như vậy được chứ”
“Nhưng vàng bạc châu báu ta không có thiếu”
Hạo Nhân đưa tay lên che miệng tiến đến nói nhỏ với Thiếu Hàn, nhưng lời nói này lại khiến mọi người ở đây nghe thấy rõ, khiến cho bọn họ không khỏi bật cười:
“Vậy người chính là trộm sao?”
Thiếu Kì có lòng tốt nói cho Hạo Nhân biết:
“Lãnh Hạo Nhân, quỷ nhỏ hám tiền, cha của cháu chính là dưới một người trên vạn ngươi”
Hạo Nhân cười như muốn rách cả miệng:
“Là thái tử”
“Thái tử cũng không thể có quyền lực bằng cha của cháu đâu”. Thiếu Kì cười khẩy. “Cha của cháu chính là tam vương gia đỉnh đỉnh đại danh thống lĩnh lăm mươi vạn quân lính, chỉ cần nói một tiếng Lăng Nhật Quốc có thể rơi vào tình trạng điêu đứng. Không chỉ có vậy cha của cháu còn là thiên hạ đệ nhất võ công. Ai nghe danh cũng phải hoảng sợ”
Hạo Nhân nghe Thiếu Kì nói không dấu được niềm vui trong lòng lại không ngừng nói lên ba chữ: phát tài rồi, phát tài rồi
Nhược Y thấy Hạo Nhân như vậy không khỏi xấu hổ thay cho mình liền tức giận quay sang nói với cậu bé:
“Muốn dừng xe làm gì”
“Không có, không có mau mau đi tiếp con nóng lòng muốn thấy vương phủ của cha nha”
Hạo Nhân trên đường trở về không thôi hỏi Nhược Y, những câu hỏi của cậu đa phần chỉ xoay quanh vấn đề tài sản của Thiếu Hàn
“Mẹ à, kho báu của cha có thể chất đầy một gian phòng phải không”
“Mẹ à nhà của cha có phải ngân phiếu để đầy mười cái giương”
Những câu hỏi vô nghĩa cứ như vậy mà không có câu trả lời. Đều là do cậu độc thoại cứ mỗi lần hỏi một câu thì cậu lại tự trả lời câu hỏi đó “Đúng là như vậy”, “Chắc chắn là như thế”
Cuối cùng sau khi chán cậu bé quay sang nói với mẹ một câu rồi ngủ thiếp đi
“Mẹ à, mẹ câu được con rùa vàng rồi. Phụ thân đại nhân còn hơn cả đại boss”
“Rất thông minh”
Hạo Nhân lúc này mới thò cái đầu nhỏ ra khỏi cửa kiệu gọi Thiếu Hàn:
“Phụ thân đại nhân người là có mấy lão bà rồi”
Thiếu Hàn quay lại cười với Hạo Nhân:
“Chỉ có một”
Hạo Nhân lại ngồi ngay ngắn lại trên kiệu an tâm. Một lúc sau cậu bé lại quay sang Thiếu Kì nói nhỏ
“Cựu Cựu vậy phu thân của ta ở cổ đại này là thương nhân phải không”
“Không phải”
“Vậy là chủ một cửa tiệm nhỏ nào đó”
“Không phải”
“Mệnh quan triều đình như là một tri phủ chẳng hạn”
Thiếu Kì lúc này không hiểu Hạo Nhân muốn hỏi như vậy có ý gì những vẫn trả lời câu hỏi của cậu
“Cũng không phải”
Hạo Nhân lúc này hét lên một lần nữa:
“Không phải chứ, vậy cha là một nông dân”
Nhược Y ngồi bên cạnh lại gõ vào đầu Hạo Nhân một cái:
“Nói ít đi một chút”
“Dừng xe, con muốn dừng xe”
Xe dừng lại Thiếu Hàn đi ngược về phía kiệu:
“Có chuyện gì vậy?”
“Phụ thân đại nhân người rốt cục lại lừa ta, người nói cho ta thật nhiều nhân dân tệ, ta mới ngoan ngoãn theo người trở về, nay người chỉ là một nông dân thì lấy đâu ra nhân dân tệ chứ. Con muốn trở về, muốn trở về”
Thiếu Hàn cuối cùng cũng hiểu ra hắn lại cười nói:
“Nhân dân tệ ta không có”
“Người, người sao có thể lật lọng như vậy được chứ”
“Nhưng vàng bạc châu báu ta không có thiếu”
Hạo Nhân đưa tay lên che miệng tiến đến nói nhỏ với Thiếu Hàn, nhưng lời nói này lại khiến mọi người ở đây nghe thấy rõ, khiến cho bọn họ không khỏi bật cười:
“Vậy người chính là trộm sao?”
Thiếu Kì có lòng tốt nói cho Hạo Nhân biết:
“Lãnh Hạo Nhân, quỷ nhỏ hám tiền, cha của cháu chính là dưới một người trên vạn ngươi”
Hạo Nhân cười như muốn rách cả miệng:
“Là thái tử”
“Thái tử cũng không thể có quyền lực bằng cha của cháu đâu”. Thiếu Kì cười khẩy. “Cha của cháu chính là tam vương gia đỉnh đỉnh đại danh thống lĩnh lăm mươi vạn quân lính, chỉ cần nói một tiếng Lăng Nhật Quốc có thể rơi vào tình trạng điêu đứng. Không chỉ có vậy cha của cháu còn là thiên hạ đệ nhất võ công. Ai nghe danh cũng phải hoảng sợ”
Hạo Nhân nghe Thiếu Kì nói không dấu được niềm vui trong lòng lại không ngừng nói lên ba chữ: phát tài rồi, phát tài rồi
Nhược Y thấy Hạo Nhân như vậy không khỏi xấu hổ thay cho mình liền tức giận quay sang nói với cậu bé:
“Muốn dừng xe làm gì”
“Không có, không có mau mau đi tiếp con nóng lòng muốn thấy vương phủ của cha nha”
Hạo Nhân trên đường trở về không thôi hỏi Nhược Y, những câu hỏi của cậu đa phần chỉ xoay quanh vấn đề tài sản của Thiếu Hàn
“Mẹ à, kho báu của cha có thể chất đầy một gian phòng phải không”
“Mẹ à nhà của cha có phải ngân phiếu để đầy mười cái giương”
Những câu hỏi vô nghĩa cứ như vậy mà không có câu trả lời. Đều là do cậu độc thoại cứ mỗi lần hỏi một câu thì cậu lại tự trả lời câu hỏi đó “Đúng là như vậy”, “Chắc chắn là như thế”
Cuối cùng sau khi chán cậu bé quay sang nói với mẹ một câu rồi ngủ thiếp đi
“Mẹ à, mẹ câu được con rùa vàng rồi. Phụ thân đại nhân còn hơn cả đại boss”