Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-83
Chương 83: Âm Hiểm Khó Lường
Lạc Vũ Yên sau khi thức dậy đã thấy bản thân ở một nơi xa lạ. Sau khi được A Châu giải thích tất cả mọi việc nàng mới biết được bản thân hiện tại đang ở một biệt viện nhỏ khá xa kinh thành.
Hàn Thương Nguyệt cũng không nói trước một lời nào với nàng làm nàng lo lắng khôn nguôi. Việc hắn âm thầm mang nàng đến đây chắc hẳn hiện tại ở kinh thành đang vô cùng loạn lạc. Nàng biết hắn sắp xếp cho nàng ở lại đây hẳn là có ý riêng, nàng vẫn luôn tin hắn...tin hắn là vì muốn tốt cho nàng mà thôi.
Nhưng Hàn Thương Nguyệt chàng cũng thật là, trước khi đi sao lại không không để nàng nói vài câu. Với tình hình chiến loạn như hiện nay " Hàn Thương Nguyệt chàng nhất định phải bình an trở về gặp ta "
Lạc Vũ Yên chỉ thầm cầu nguyện trong lòng, lấy tay xoa xoa tiểu bảo bối trong bụng. Nếu tính đúng thì tiểu hài tử của nàng không lâu nữa sẽ chào đời...
" Bảo bối...ta rất nhớ phụ thân của con, con có nghĩ giống ta không. Phụ thân con rất nhanh sẽ đến đón chúng ta "
" Tiểu thư...người uống chút canh nóng đi "
" Được...tình hình hiện tại ở kinh thành như thế nào rồi "
" Chuyện này nô tỳ cũng không hỏi được gì "
" Ừm...muội vất vả rồi "
A Châu nắm lấy bàn tay của nàng trấn an.
" Người đừng quá lo lắng, Vương gia anh minh thần võ nhất định sẽ bình an, đến lúc đó còn nắm được cả thiên hạ "
Lạc Vũ Yên thở dài một hơi, nàng không muốn hắn nắm cả thiên hạ chỉ cần chàng ấy là một người bình thường thôi cũng đủ rồi. Cùng nhau sống yên bình nuôi dưỡng hài tử, nơi không có tranh đoạt, không có vương quyền không có người sống kẻ chết...
Nửa tháng sau...
Tình hình nội chiến ngày một phức tạp, hai bên không ngừng giao chiến lẫn nhau. Hàn Chính Thuần tự mình đăng cơ lên làm hoàng đế dưới sự cỗ vũ của Vân gia ép Hàn Thương Nguyệt giao ra một nửa binh quyền tướng lãnh.
Dưới sức ép phía Thái Tử, Hàn Thương Nguyệt trước đó muốn thu xếp thương thảo với hắn ta. Hắn vốn không muốn tranh giành ngôi vị, ngai vàng kia hắn thật không có hứng thú chỉ muốn an phận làm Hoàng Thương vương mà thôi. Nếu hắn từ lâu đã có ý muốn đoạt được ngôi vị kia thì hiện tại đã sớm có được.
Với tình hình hiện tại, nếu như cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng thì Hàn Thương Nguyệt cũng không muốn nhúng nhường thêm nữa trực tiếp đấu một trận là được. Hắn biết Hàn Chính Thuần đây là không chừa đường sống cho hắn ý muốn cuối cùng chính là có được nàng.
" Ngũ ca huynh còn chần chờ gì nữa chúng ta mau phát binh đi "
Hàn Thương Nguyệt ngồi trên ghế hai mắt khép hờ vẻ mặt nghiêm nghị dụng tâm suy ngẫm điều gì đó. Trên tay cầm theo miếng ngọc bội nàng tặng. Ngón tay không ngừng ma sát vuốt ve qua lại trên mặt bạch ngọc trơn bóng.
" Ta cảm thấy có điều gì đó khác thường ở đây, như thể phía sau còn có một âm mưu khác..."
Hàn Thương Lăng có vẻ nóng vội, với tình thế như hiện nay hắn sợ là ngũ huynh sẽ bỏ qua thời cơ tốt này. Về phía Thái Tử hắn luôn gây sức ép hồng thu hết mọi quyền hạn vào tay mình.
" Huynh đừng quá bận tâm...với thế lực của chúng ta hiện nay sẽ không thể có sơ xuất gì được "
" Thôi được rồi...chuyện gì tới cũng sẽ tới. Trận chiến này người được lợi là ai thì người chịu khổ đau cũng chỉ có bách tính mà thôi... "
Cuối tháng chạp, đông xuân thứ 27 Vương Vũ quốc...
Khắp Hoàng Cung xảy ra trận chiến tranh quyền trong triều nội ngày một gay gắt, thành Thiên An trở nên loạn lạc...
Lạc Vũ Yên hôm nay cảm thấy tâm trạng không tốt, cả người cứ thấp thỏm không yên. Lòng ngực nóng ran như lửa đốt, nàng mỗi ngày đều lo lắng cho hắn, không biết ở kinh thành mọi việc như thế nào rồi. Nàng đang ở một biện viện tại một rừng tróc nhỏ xung quanh hoàn toàn không có nhà ở. Có thể nói là hoang vắng cách biệt với bên ngoài.
Nàng buồn phiền cầm ngọc bội lam sắc trên tay ngắm nhìn hết lần này đến lần khác nhiều đến nổi đem toàn bộ chi tiết điêu khắc tinh xảo kia nhớ rõ ràng. Nhìn ngọc nhớ người " Hàn Thương Nguyệt ta rất nhớ chàng "
Còn đang mãi suy nghĩ thì bên ngoài A Châu bật tung cửa chạy vào bẩm báo, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
" Tiểu...tiểu thư bên ngoài có người bị thương rất nặng. Hắn nói...hắn là thuộc hạ của Vương gia đến báo tin ngài ấy trúng gian kế đang gặp phải nguy hiểm..."
" Cái gì...người ở đâu? Ta muốn gặp hắn"
" Hắn...đang nằm ở bên ngoài "
Lạc Vũ Yên được A Châu dìu bước ra ngoài, trước một bụi trúc nhỏ đối diện với biệt viện là một thân ảnh nam tử nằm dài trên đất đá. Toàn thân hắn bị thương rất nặng chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng.
Trên mái nhà bỗng nhiên có năm thân ảnh mặc hắt y phóng xuống. Tất cả bọn họ điều là ám vệ của Hàn Thương Nguyệt phái đến để bảo vệ nàng. Trong số năm người bọn họ ai ai võ công cũng thuộc hàng nhất phẩm, khắp kinh thành khó có ai là đối thủ.
" Vương Phi...xin lùi lại. Người này danh tính bất phân không nên tin hắn thì hơn "
Nàng vốn dĩ có tinh thần cảnh giác rất cao, ban đầu chỉ có chút lo lắng nên muốn đến xem thử thật giả như thế nào. Cho đến khi nàng nhìn trên tay hắn cầm theo miếng bạch ngọc mà nàng chính tay tặng cho Hàn Thương Nguyệt thì cả người như muốn khụy xuống. Tinh thần chấn động mạnh mẽ, trong đầu của nàng hiện tại chỉ có một ý niệm duy nhất chính là " Hàn Thương Nguyệt đang gặp nạn "
" Ngươi...ngươi nói đi vương gia chàng ấy làm sao rồi? "
" Vương Gia...mau đến cứu....cứu..."
Một tên ám vệ khom người kiểm tra mạch dạo của hắn ta, sau đó liền lắc đầu thở ra.
" Bẩm vương phi...người chết rồi "
Lạc Vũ Yên cả kinh, cả người dâng lên nổi bất an khó tả. Đưa đôi tay run rẫy nắm lấy ngọc bội từ tay người vừa mới chết kia, mắt nhìn đâm đâm vào nó. Nàng cố lấy lại bình tĩnh, hai mắt ứa lệ giọng nói đứt quãng. Đưa ngọc bội về phía dám ám vệ.
" Đây...đây xát thực là ngọc bội trên người của vương gia. Chàng hiện đang gặp nguy hiểm...các người mau đến đó giúp chàng "
" Vương Phi...nhưng thuộc hạ được lệnh bảo vệ cho người "
" Ta ở yên nơi này không cần phải bảo vệ...các người mau đi đi "
Tên thử lĩnh trong số bọn họ cảm thấy khó xử. Bọn hắn vừa lo cho an nguy của Vương Gia nhưng ngược lại cũng không thể cãi lệnh được...chuyện này...
" Thuộc hạ đi truyền tin đến đó...nếu quả thật có chuyện này đến lúc đó bọn thuộc hạ...."
Lạc Vũ Yên biết được lời nói của bọn hắn không phải không có lí lẽ. Nhưng nàng không thể đánh liều như vậy, mặc kệ là thật hay giả nàng nhất định phải làm gì đó, không thể ngồi yên ở đây được.
" Không được...các người mau chống rời đi..."
" Nhưng..."
" Là ta ra lệnh... "
Bọn họ có nói gì nàng cũng không chịu nghe, thời gian lúc này là quan trọng nhất. Vì thế các ám vệ kia cũng theo lời nàng rời khỏi biệt viện trở về kinh thành trợ giúp cho Vương gia của bọn họ.
Thiên An Thành...
Dưới sự trợ lực của các bá quan triều đình, các quân sĩ dưới trướng của Hàn Thương Nguyệt cuối cùng cũng đánh đến hoàng thành. Tiến đến hoàng cung bao vây toàn bộ các cổng thành, hai bên đang giao chiến ác liệt. Khắp mọi nơi đều nhộm đầy máu tươi.
Có thể nói mỗi bên đều có thế lực ngang nhau nhưng so ra cục diện ở phía Thái Tử đã bắt đầu không ổn định. Nếu cứ như thế ngôi vị hoàng đế kia nhất định sẽ bị thay đổi.
Hàn Thương Nguyệt thân mặc trường bào rộng lớn, khí thế cương lãnh cưỡi trên lưng tuấn mã. Đứng trên cao nhìn toàn diện Tây Lương điện khắp nơi quân sĩ hai bên tử chiến không ít. Cục diện như ngày hôm nay chính hắn cũng không mong muốn.
" Vương Gia...Cuối cùng thuộc hạ cũng đã tìm được ngài "
" Các người đến đây làm gì...Vương Phi nàng ấy..."
Sau khi nghe bọn họ bẩm báo hết mọi chuyện, Hàn Thương Nguyệt sắc mặt âm trầm hai tay nắm hai bên miếng ngọc bội trắng kia. Một miếng hắn luôn giữ bên người, miếng còn lại giống hệt kia là có kẻ chuẩn bị bày mưu lập kế. Nàng hiện tại có khả năng đang gặp nguy hiểm. Hắn đưa tay bóp nát một bên bạch ngọc.
Hàn Thương Nguyệt cảm thấy người đứng sau chuyện này không phải là Thái Tử. Hắn trong thời gian ngắn ngủi sâu chuỗi lại toàn bộ sự việc. Người đứng phía sau đã âm thầm quan sát hắn lâu như vậy rốt cuộc là kẻ nào...Hàn Yên Thành...
Hàn Thương Nguyệt viết một lá thư cấp tốc sai người bằng mọi giá phải đưa đến tay của Thái Tử Hàn Chính Thuần, thời gian không thể chậm trễ hơn nữa.
Hắn thần tốc một mình một ngựa nội trong hai canh giờ ra khỏi kinh chạy đến để cứu nàng. Trước khi rời đi còn cho binh lính cùng các thủ hạ của hắn rút khỏi hoàng cung.
Tất cả bọn họ ngay lập tức phải đi đến phía nam ứng chiến. Nếu như hắn đoán không sai thì hiện tại Hàn Yên Thành đang cấu kết với loạn thần ở Nam Cung quốc thừa cơ hoàng thành nội chiến bất ngờ ra tay chinh phạt đoạt lấy ngôi vị.
Nguyên nhân khiến Hàn Thương Nguyệt nghĩ đến việc này chính là nửa tháng trước Hàn Yên Thành đột nhiên biến mất. Hơn nửa khoảng thời gian gần đây tin tức từ biên ải truyền về luôn bị gián đoạn. Nếu không ngoài dự đoán tất cả các tin tức truyền về đều là giả, từ sớm đã bị hắn ta thay người truyền báo.
Biệt viện phía bắc....
Lạc Vũ Yên trong giấc mơ thấy Hàn Thương Nguyệt cả người đầy thương tích, toàn thân đều dính đầy máu tươi. Ánh mắt sát khí nồng đậm chém giết liên hồi khắp nơi toàn là người chết...
" Thương Nguyệt..."
Thì ra chỉ là giấc mơ mà thôi...sợ chết nàng rồi. Lạc Vũ Yên lấy ta xoa ngực chợt nghe bên ngoài có tiếng lục lạp khẽ kêu, đồng loạt sau đó là tiếng động nhỏ trên mái nhà...nhưng thứ này là do nàng nghĩ ra đem treo trên đó phòng khi có người đột nhập. Bọn họ khi làm chuyện mờ ám không phải đều rất thích đi qua đi trên mái nhà của người khác hay sao.
" A Châu...mau tỉnh lại có người đến "
" Tiểu thư..."
" Xuỵt....nói nhỏ thôi chúng ta mau lẫn trốn đi "
A Châu gật đầu, sốc lên tấm thảm bên dưới lộ ra một đường hầm bí mật. Đây là một tháng trước trong lúc rảnh rỗi nàng bảo dám người bảo hộ kia giúp nàng đào một lối thoát đến phía sau rừng trúc phòng lúc khó khăn. Không ngờ tới nay lại dùng đến.
Một dám hắc y nhân từ bên ngoài ập tới, lục tung khắp nơi vẫn không tìm thầy người.
" Người đâu rồi..? "
" Chia ra tìm khắp nơi cho ta...nhớ là phải bắt sống người mang về "
Lạc Vũ Yên được A Châu cẩn thận dìu đi cuối cùng cũng thoát ra được. Nàng toàn thân mệt mỏi di chuyển khó khăn cố lấy hết sức chạy thoát khỏi nơi này.
" Muội mau chạy trước đi...bọn chúng có thể tìm đến đây nhanh thôi..."
" Tiểu thư...nô tỳ có chết cũng ở cạnh người "
" Người đâu nhanh lên...qua tìm ở đây "
Nghe được tiếng nói của đám người kia ngày một đến gần, nàng sốt ruột nhưng thân đang mang thai khó có thể ứng biến nhanh được.
" Muội còn không đi...sẽ không kịp nữa "
Nơi đây toàn là cây trúc mộc riêng lẻ đến một tản đá ẩn náo cũng không có. Nàng bây giờ phải làm sao đây.
" Nô tỳ không đi...hu hu "
" Tìm thấy người rồi mau đến đây..."
Hai người bọn họ bị một dám hắc y nhân bao quanh không có lối thoát. A Châu sợ hãi nhặt một nhánh cây khô trên đất khua tay loạn xạ hét lớn.
" Các người không được qua đây..."
" Lão đại...chúng ta nên bắt sống sao? "
" Đúng vậy...bắt sống vương phi của Hàn Thương Nguyệt..."
Hai tên trong số bọn chúng đã tiến đến, A Châu liên tục gào thét dùng nhàng cây đánh hét.
" Không được bắt tiểu thư..."
Lạc Vũ Yên thấy tình thế bất lợi không có lối thoát đành đứng ra cầu xin bọn họ.
" Bắt ta là được rồi...ta đi, cầu các người thả muội ấy đi có được không? Người này không liên quan gì tới ta cả "
" Không được tiểu thư..."
Mắt thấy tiểu thư nhà nàng sắp bị hai người kia hung hăng kéo đi, nàng dùng hết sức lực ngăn cản đánh vào người bọn chúng.
" Tiểu Hương đừng mà..."
" A....."
" Tiểu Hương "
Tiểu Hương bị một dao sắc bén đâm xuyên qua người ngay trước mắt của nàng. Lạc Vũ Yên hai mắt mở lớn cả người như bị chết cứng nhìn muội ấy đổ đầy máu nhìn nàng mà từ từ ngã xuống. Phía trên cao lá trúc vẫn đều đặn rơi, phủ kín vàng cả nền đất, rơi trên thi hài của nữ tử xấu số, khung cảnh đau thương đến vô hạn.
Lạc Vũ Yên vừa khóc vừa vùng vẫy muốn lao về phía muội ấy nhưng bị hai tên kia giữ chặc lấy. Bất lực mà gào khóc đưa mắt nhìn về phía thi thể của Tiểu Hương lúc này còn chưa có nhắm mắt.
" Tiểu Hương...muội đừng chết "
" Đồ khốn các người...buông ta ra "
" Các người đến cả nữ tử yếu đuối cũng ra tay...sau này sẽ chết không được yên"
Tên đứng đầu nghe nàng la hét liên tục chửi mắng mà vô cùng tức giận đưa ta bóp mạnh lên khuôn miệng của nàng không để nàng nói thêm gì nữa.
" Nếu chủ tử không muốn bắt sống ngươi...ông đây sẽ một dao giết chết ngươi từ lâu "
" Ầy ầy...lão đại bớt giận...người xem nàng ta xinh đẹp đến như vậy chết đi thật rất uổng phí "
Bàn tay còn đang bóp lấy miệng nàng tức khắc đã bị một đạo kiếm phóng tới chém đứt lìa làm Lạc Vũ Yên kinh hãi đến đờ người.
Hàn Thương Nguyệt cuối cùng cũng đã đến, nàng nhìn hắn vẫn khỏe mạnh không có gì bất thường nên an tâm vui mừng đến rơi nước mắt.
" Yên Nhi...nàng không sao chứ? "
Nàng lắc đầu để hắn thấy an tâm hơn, trên gương mặt phủ đầy nước mắt nhìn Tiểu Hương nằm trên đất lạnh lẽo.
" Tiểu Hương chết rồi... "
Hàn Thương Nguyệt tự trách bản thân không thể kịp thời phát hiện ra âm mưu của hắn ta. Đã để nàng chịu khổ nhiều rồi.
" Nàng yên tâm...ta sẽ giết chết bọn chúng trả thù cho muội ấy "
Lời vừa dứt kiếm trong tay đã xuất ra, đem nội công thâm hậu bảo vệ nàng ở phía sau. Ra tay đánh về phía dám người bọn chúng.
Tổng cộng bọn họ có đến khoảng chừng mười lăm người, toàn bộ đều là cao thủ không hề tầm thường. Đều ra tay thâm độc hướng về phía kẻ địch ra sát chiêu có thể đoạt đi tính mạng của người kia bất cứ lúc nào.
Hai người bị vây thành một vòng lớn, Hàn Thương trong vài chiêu đã hạ được hai tên trong đó. Bọn họ ỷ đông chội một nên lúc đầu có ý khinh thường đối thủ. Nhưng về sau nhìn các chiêu thức cùng nội lực khó lường của Hàn Thương Nguyệt khiến bọn hắn không dám khinh địch.
" Yên Nhi...nàng đừng sợ "
" Ta...ta không sợ, chàng cẩn thận tập trung đánh cho tốt..."
Trời a~ Nàng đến thở mạnh cũng không dám vì sợ làm hắn phân tâm. Tình thế nguy hiểm như thế hắn còn bận tâm nàng có sợ hay không làm gì. Chàng mà bị thương mới là việc ta sợ nhất đó.
Số người chết ngày càng tăng lên, nàng biết hắn vừa đánh vừa phải bảo vệ nàng nên rất nhanh liền trụ không vững. Cũng thật may dám người này cộng lại không phải đối thủ của Hàn Thương Nguyệt. Phu quân của nàng tài giỏi đáng tin quá rồi.
Tên cuối cùng khiếp sợ liền bỏ chạy, Hàn Thương Nguyệt sao có thể để hắn chạy thoát. Cách một khoảng xa phóng trường kiếm lao tới chuẩn xát đâm vào tim hắn. Nàng nhìn biết được tên đó chính là người đã giết chết Tiểu Hương. " Tiểu Hương...muội an nghỉ được rồi "
" Thương Nguyệt cẩn thận "
" Yên Nhi..."
Ở cánh rừng trúc phía sau lưng Hàn Thương Nguyệt từ đâu bắn ra mũi tên sắt lao tới. Lạc Vũ Yên theo phản xạ xoay người ôm hắn né đi.
Ngực nàng đau quá, trong mơ hồ con nghe được tiếng gọi của chàng....
Lạc Vũ Yên sau khi thức dậy đã thấy bản thân ở một nơi xa lạ. Sau khi được A Châu giải thích tất cả mọi việc nàng mới biết được bản thân hiện tại đang ở một biệt viện nhỏ khá xa kinh thành.
Hàn Thương Nguyệt cũng không nói trước một lời nào với nàng làm nàng lo lắng khôn nguôi. Việc hắn âm thầm mang nàng đến đây chắc hẳn hiện tại ở kinh thành đang vô cùng loạn lạc. Nàng biết hắn sắp xếp cho nàng ở lại đây hẳn là có ý riêng, nàng vẫn luôn tin hắn...tin hắn là vì muốn tốt cho nàng mà thôi.
Nhưng Hàn Thương Nguyệt chàng cũng thật là, trước khi đi sao lại không không để nàng nói vài câu. Với tình hình chiến loạn như hiện nay " Hàn Thương Nguyệt chàng nhất định phải bình an trở về gặp ta "
Lạc Vũ Yên chỉ thầm cầu nguyện trong lòng, lấy tay xoa xoa tiểu bảo bối trong bụng. Nếu tính đúng thì tiểu hài tử của nàng không lâu nữa sẽ chào đời...
" Bảo bối...ta rất nhớ phụ thân của con, con có nghĩ giống ta không. Phụ thân con rất nhanh sẽ đến đón chúng ta "
" Tiểu thư...người uống chút canh nóng đi "
" Được...tình hình hiện tại ở kinh thành như thế nào rồi "
" Chuyện này nô tỳ cũng không hỏi được gì "
" Ừm...muội vất vả rồi "
A Châu nắm lấy bàn tay của nàng trấn an.
" Người đừng quá lo lắng, Vương gia anh minh thần võ nhất định sẽ bình an, đến lúc đó còn nắm được cả thiên hạ "
Lạc Vũ Yên thở dài một hơi, nàng không muốn hắn nắm cả thiên hạ chỉ cần chàng ấy là một người bình thường thôi cũng đủ rồi. Cùng nhau sống yên bình nuôi dưỡng hài tử, nơi không có tranh đoạt, không có vương quyền không có người sống kẻ chết...
Nửa tháng sau...
Tình hình nội chiến ngày một phức tạp, hai bên không ngừng giao chiến lẫn nhau. Hàn Chính Thuần tự mình đăng cơ lên làm hoàng đế dưới sự cỗ vũ của Vân gia ép Hàn Thương Nguyệt giao ra một nửa binh quyền tướng lãnh.
Dưới sức ép phía Thái Tử, Hàn Thương Nguyệt trước đó muốn thu xếp thương thảo với hắn ta. Hắn vốn không muốn tranh giành ngôi vị, ngai vàng kia hắn thật không có hứng thú chỉ muốn an phận làm Hoàng Thương vương mà thôi. Nếu hắn từ lâu đã có ý muốn đoạt được ngôi vị kia thì hiện tại đã sớm có được.
Với tình hình hiện tại, nếu như cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng thì Hàn Thương Nguyệt cũng không muốn nhúng nhường thêm nữa trực tiếp đấu một trận là được. Hắn biết Hàn Chính Thuần đây là không chừa đường sống cho hắn ý muốn cuối cùng chính là có được nàng.
" Ngũ ca huynh còn chần chờ gì nữa chúng ta mau phát binh đi "
Hàn Thương Nguyệt ngồi trên ghế hai mắt khép hờ vẻ mặt nghiêm nghị dụng tâm suy ngẫm điều gì đó. Trên tay cầm theo miếng ngọc bội nàng tặng. Ngón tay không ngừng ma sát vuốt ve qua lại trên mặt bạch ngọc trơn bóng.
" Ta cảm thấy có điều gì đó khác thường ở đây, như thể phía sau còn có một âm mưu khác..."
Hàn Thương Lăng có vẻ nóng vội, với tình thế như hiện nay hắn sợ là ngũ huynh sẽ bỏ qua thời cơ tốt này. Về phía Thái Tử hắn luôn gây sức ép hồng thu hết mọi quyền hạn vào tay mình.
" Huynh đừng quá bận tâm...với thế lực của chúng ta hiện nay sẽ không thể có sơ xuất gì được "
" Thôi được rồi...chuyện gì tới cũng sẽ tới. Trận chiến này người được lợi là ai thì người chịu khổ đau cũng chỉ có bách tính mà thôi... "
Cuối tháng chạp, đông xuân thứ 27 Vương Vũ quốc...
Khắp Hoàng Cung xảy ra trận chiến tranh quyền trong triều nội ngày một gay gắt, thành Thiên An trở nên loạn lạc...
Lạc Vũ Yên hôm nay cảm thấy tâm trạng không tốt, cả người cứ thấp thỏm không yên. Lòng ngực nóng ran như lửa đốt, nàng mỗi ngày đều lo lắng cho hắn, không biết ở kinh thành mọi việc như thế nào rồi. Nàng đang ở một biện viện tại một rừng tróc nhỏ xung quanh hoàn toàn không có nhà ở. Có thể nói là hoang vắng cách biệt với bên ngoài.
Nàng buồn phiền cầm ngọc bội lam sắc trên tay ngắm nhìn hết lần này đến lần khác nhiều đến nổi đem toàn bộ chi tiết điêu khắc tinh xảo kia nhớ rõ ràng. Nhìn ngọc nhớ người " Hàn Thương Nguyệt ta rất nhớ chàng "
Còn đang mãi suy nghĩ thì bên ngoài A Châu bật tung cửa chạy vào bẩm báo, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
" Tiểu...tiểu thư bên ngoài có người bị thương rất nặng. Hắn nói...hắn là thuộc hạ của Vương gia đến báo tin ngài ấy trúng gian kế đang gặp phải nguy hiểm..."
" Cái gì...người ở đâu? Ta muốn gặp hắn"
" Hắn...đang nằm ở bên ngoài "
Lạc Vũ Yên được A Châu dìu bước ra ngoài, trước một bụi trúc nhỏ đối diện với biệt viện là một thân ảnh nam tử nằm dài trên đất đá. Toàn thân hắn bị thương rất nặng chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng.
Trên mái nhà bỗng nhiên có năm thân ảnh mặc hắt y phóng xuống. Tất cả bọn họ điều là ám vệ của Hàn Thương Nguyệt phái đến để bảo vệ nàng. Trong số năm người bọn họ ai ai võ công cũng thuộc hàng nhất phẩm, khắp kinh thành khó có ai là đối thủ.
" Vương Phi...xin lùi lại. Người này danh tính bất phân không nên tin hắn thì hơn "
Nàng vốn dĩ có tinh thần cảnh giác rất cao, ban đầu chỉ có chút lo lắng nên muốn đến xem thử thật giả như thế nào. Cho đến khi nàng nhìn trên tay hắn cầm theo miếng bạch ngọc mà nàng chính tay tặng cho Hàn Thương Nguyệt thì cả người như muốn khụy xuống. Tinh thần chấn động mạnh mẽ, trong đầu của nàng hiện tại chỉ có một ý niệm duy nhất chính là " Hàn Thương Nguyệt đang gặp nạn "
" Ngươi...ngươi nói đi vương gia chàng ấy làm sao rồi? "
" Vương Gia...mau đến cứu....cứu..."
Một tên ám vệ khom người kiểm tra mạch dạo của hắn ta, sau đó liền lắc đầu thở ra.
" Bẩm vương phi...người chết rồi "
Lạc Vũ Yên cả kinh, cả người dâng lên nổi bất an khó tả. Đưa đôi tay run rẫy nắm lấy ngọc bội từ tay người vừa mới chết kia, mắt nhìn đâm đâm vào nó. Nàng cố lấy lại bình tĩnh, hai mắt ứa lệ giọng nói đứt quãng. Đưa ngọc bội về phía dám ám vệ.
" Đây...đây xát thực là ngọc bội trên người của vương gia. Chàng hiện đang gặp nguy hiểm...các người mau đến đó giúp chàng "
" Vương Phi...nhưng thuộc hạ được lệnh bảo vệ cho người "
" Ta ở yên nơi này không cần phải bảo vệ...các người mau đi đi "
Tên thử lĩnh trong số bọn họ cảm thấy khó xử. Bọn hắn vừa lo cho an nguy của Vương Gia nhưng ngược lại cũng không thể cãi lệnh được...chuyện này...
" Thuộc hạ đi truyền tin đến đó...nếu quả thật có chuyện này đến lúc đó bọn thuộc hạ...."
Lạc Vũ Yên biết được lời nói của bọn hắn không phải không có lí lẽ. Nhưng nàng không thể đánh liều như vậy, mặc kệ là thật hay giả nàng nhất định phải làm gì đó, không thể ngồi yên ở đây được.
" Không được...các người mau chống rời đi..."
" Nhưng..."
" Là ta ra lệnh... "
Bọn họ có nói gì nàng cũng không chịu nghe, thời gian lúc này là quan trọng nhất. Vì thế các ám vệ kia cũng theo lời nàng rời khỏi biệt viện trở về kinh thành trợ giúp cho Vương gia của bọn họ.
Thiên An Thành...
Dưới sự trợ lực của các bá quan triều đình, các quân sĩ dưới trướng của Hàn Thương Nguyệt cuối cùng cũng đánh đến hoàng thành. Tiến đến hoàng cung bao vây toàn bộ các cổng thành, hai bên đang giao chiến ác liệt. Khắp mọi nơi đều nhộm đầy máu tươi.
Có thể nói mỗi bên đều có thế lực ngang nhau nhưng so ra cục diện ở phía Thái Tử đã bắt đầu không ổn định. Nếu cứ như thế ngôi vị hoàng đế kia nhất định sẽ bị thay đổi.
Hàn Thương Nguyệt thân mặc trường bào rộng lớn, khí thế cương lãnh cưỡi trên lưng tuấn mã. Đứng trên cao nhìn toàn diện Tây Lương điện khắp nơi quân sĩ hai bên tử chiến không ít. Cục diện như ngày hôm nay chính hắn cũng không mong muốn.
" Vương Gia...Cuối cùng thuộc hạ cũng đã tìm được ngài "
" Các người đến đây làm gì...Vương Phi nàng ấy..."
Sau khi nghe bọn họ bẩm báo hết mọi chuyện, Hàn Thương Nguyệt sắc mặt âm trầm hai tay nắm hai bên miếng ngọc bội trắng kia. Một miếng hắn luôn giữ bên người, miếng còn lại giống hệt kia là có kẻ chuẩn bị bày mưu lập kế. Nàng hiện tại có khả năng đang gặp nguy hiểm. Hắn đưa tay bóp nát một bên bạch ngọc.
Hàn Thương Nguyệt cảm thấy người đứng sau chuyện này không phải là Thái Tử. Hắn trong thời gian ngắn ngủi sâu chuỗi lại toàn bộ sự việc. Người đứng phía sau đã âm thầm quan sát hắn lâu như vậy rốt cuộc là kẻ nào...Hàn Yên Thành...
Hàn Thương Nguyệt viết một lá thư cấp tốc sai người bằng mọi giá phải đưa đến tay của Thái Tử Hàn Chính Thuần, thời gian không thể chậm trễ hơn nữa.
Hắn thần tốc một mình một ngựa nội trong hai canh giờ ra khỏi kinh chạy đến để cứu nàng. Trước khi rời đi còn cho binh lính cùng các thủ hạ của hắn rút khỏi hoàng cung.
Tất cả bọn họ ngay lập tức phải đi đến phía nam ứng chiến. Nếu như hắn đoán không sai thì hiện tại Hàn Yên Thành đang cấu kết với loạn thần ở Nam Cung quốc thừa cơ hoàng thành nội chiến bất ngờ ra tay chinh phạt đoạt lấy ngôi vị.
Nguyên nhân khiến Hàn Thương Nguyệt nghĩ đến việc này chính là nửa tháng trước Hàn Yên Thành đột nhiên biến mất. Hơn nửa khoảng thời gian gần đây tin tức từ biên ải truyền về luôn bị gián đoạn. Nếu không ngoài dự đoán tất cả các tin tức truyền về đều là giả, từ sớm đã bị hắn ta thay người truyền báo.
Biệt viện phía bắc....
Lạc Vũ Yên trong giấc mơ thấy Hàn Thương Nguyệt cả người đầy thương tích, toàn thân đều dính đầy máu tươi. Ánh mắt sát khí nồng đậm chém giết liên hồi khắp nơi toàn là người chết...
" Thương Nguyệt..."
Thì ra chỉ là giấc mơ mà thôi...sợ chết nàng rồi. Lạc Vũ Yên lấy ta xoa ngực chợt nghe bên ngoài có tiếng lục lạp khẽ kêu, đồng loạt sau đó là tiếng động nhỏ trên mái nhà...nhưng thứ này là do nàng nghĩ ra đem treo trên đó phòng khi có người đột nhập. Bọn họ khi làm chuyện mờ ám không phải đều rất thích đi qua đi trên mái nhà của người khác hay sao.
" A Châu...mau tỉnh lại có người đến "
" Tiểu thư..."
" Xuỵt....nói nhỏ thôi chúng ta mau lẫn trốn đi "
A Châu gật đầu, sốc lên tấm thảm bên dưới lộ ra một đường hầm bí mật. Đây là một tháng trước trong lúc rảnh rỗi nàng bảo dám người bảo hộ kia giúp nàng đào một lối thoát đến phía sau rừng trúc phòng lúc khó khăn. Không ngờ tới nay lại dùng đến.
Một dám hắc y nhân từ bên ngoài ập tới, lục tung khắp nơi vẫn không tìm thầy người.
" Người đâu rồi..? "
" Chia ra tìm khắp nơi cho ta...nhớ là phải bắt sống người mang về "
Lạc Vũ Yên được A Châu cẩn thận dìu đi cuối cùng cũng thoát ra được. Nàng toàn thân mệt mỏi di chuyển khó khăn cố lấy hết sức chạy thoát khỏi nơi này.
" Muội mau chạy trước đi...bọn chúng có thể tìm đến đây nhanh thôi..."
" Tiểu thư...nô tỳ có chết cũng ở cạnh người "
" Người đâu nhanh lên...qua tìm ở đây "
Nghe được tiếng nói của đám người kia ngày một đến gần, nàng sốt ruột nhưng thân đang mang thai khó có thể ứng biến nhanh được.
" Muội còn không đi...sẽ không kịp nữa "
Nơi đây toàn là cây trúc mộc riêng lẻ đến một tản đá ẩn náo cũng không có. Nàng bây giờ phải làm sao đây.
" Nô tỳ không đi...hu hu "
" Tìm thấy người rồi mau đến đây..."
Hai người bọn họ bị một dám hắc y nhân bao quanh không có lối thoát. A Châu sợ hãi nhặt một nhánh cây khô trên đất khua tay loạn xạ hét lớn.
" Các người không được qua đây..."
" Lão đại...chúng ta nên bắt sống sao? "
" Đúng vậy...bắt sống vương phi của Hàn Thương Nguyệt..."
Hai tên trong số bọn chúng đã tiến đến, A Châu liên tục gào thét dùng nhàng cây đánh hét.
" Không được bắt tiểu thư..."
Lạc Vũ Yên thấy tình thế bất lợi không có lối thoát đành đứng ra cầu xin bọn họ.
" Bắt ta là được rồi...ta đi, cầu các người thả muội ấy đi có được không? Người này không liên quan gì tới ta cả "
" Không được tiểu thư..."
Mắt thấy tiểu thư nhà nàng sắp bị hai người kia hung hăng kéo đi, nàng dùng hết sức lực ngăn cản đánh vào người bọn chúng.
" Tiểu Hương đừng mà..."
" A....."
" Tiểu Hương "
Tiểu Hương bị một dao sắc bén đâm xuyên qua người ngay trước mắt của nàng. Lạc Vũ Yên hai mắt mở lớn cả người như bị chết cứng nhìn muội ấy đổ đầy máu nhìn nàng mà từ từ ngã xuống. Phía trên cao lá trúc vẫn đều đặn rơi, phủ kín vàng cả nền đất, rơi trên thi hài của nữ tử xấu số, khung cảnh đau thương đến vô hạn.
Lạc Vũ Yên vừa khóc vừa vùng vẫy muốn lao về phía muội ấy nhưng bị hai tên kia giữ chặc lấy. Bất lực mà gào khóc đưa mắt nhìn về phía thi thể của Tiểu Hương lúc này còn chưa có nhắm mắt.
" Tiểu Hương...muội đừng chết "
" Đồ khốn các người...buông ta ra "
" Các người đến cả nữ tử yếu đuối cũng ra tay...sau này sẽ chết không được yên"
Tên đứng đầu nghe nàng la hét liên tục chửi mắng mà vô cùng tức giận đưa ta bóp mạnh lên khuôn miệng của nàng không để nàng nói thêm gì nữa.
" Nếu chủ tử không muốn bắt sống ngươi...ông đây sẽ một dao giết chết ngươi từ lâu "
" Ầy ầy...lão đại bớt giận...người xem nàng ta xinh đẹp đến như vậy chết đi thật rất uổng phí "
Bàn tay còn đang bóp lấy miệng nàng tức khắc đã bị một đạo kiếm phóng tới chém đứt lìa làm Lạc Vũ Yên kinh hãi đến đờ người.
Hàn Thương Nguyệt cuối cùng cũng đã đến, nàng nhìn hắn vẫn khỏe mạnh không có gì bất thường nên an tâm vui mừng đến rơi nước mắt.
" Yên Nhi...nàng không sao chứ? "
Nàng lắc đầu để hắn thấy an tâm hơn, trên gương mặt phủ đầy nước mắt nhìn Tiểu Hương nằm trên đất lạnh lẽo.
" Tiểu Hương chết rồi... "
Hàn Thương Nguyệt tự trách bản thân không thể kịp thời phát hiện ra âm mưu của hắn ta. Đã để nàng chịu khổ nhiều rồi.
" Nàng yên tâm...ta sẽ giết chết bọn chúng trả thù cho muội ấy "
Lời vừa dứt kiếm trong tay đã xuất ra, đem nội công thâm hậu bảo vệ nàng ở phía sau. Ra tay đánh về phía dám người bọn chúng.
Tổng cộng bọn họ có đến khoảng chừng mười lăm người, toàn bộ đều là cao thủ không hề tầm thường. Đều ra tay thâm độc hướng về phía kẻ địch ra sát chiêu có thể đoạt đi tính mạng của người kia bất cứ lúc nào.
Hai người bị vây thành một vòng lớn, Hàn Thương trong vài chiêu đã hạ được hai tên trong đó. Bọn họ ỷ đông chội một nên lúc đầu có ý khinh thường đối thủ. Nhưng về sau nhìn các chiêu thức cùng nội lực khó lường của Hàn Thương Nguyệt khiến bọn hắn không dám khinh địch.
" Yên Nhi...nàng đừng sợ "
" Ta...ta không sợ, chàng cẩn thận tập trung đánh cho tốt..."
Trời a~ Nàng đến thở mạnh cũng không dám vì sợ làm hắn phân tâm. Tình thế nguy hiểm như thế hắn còn bận tâm nàng có sợ hay không làm gì. Chàng mà bị thương mới là việc ta sợ nhất đó.
Số người chết ngày càng tăng lên, nàng biết hắn vừa đánh vừa phải bảo vệ nàng nên rất nhanh liền trụ không vững. Cũng thật may dám người này cộng lại không phải đối thủ của Hàn Thương Nguyệt. Phu quân của nàng tài giỏi đáng tin quá rồi.
Tên cuối cùng khiếp sợ liền bỏ chạy, Hàn Thương Nguyệt sao có thể để hắn chạy thoát. Cách một khoảng xa phóng trường kiếm lao tới chuẩn xát đâm vào tim hắn. Nàng nhìn biết được tên đó chính là người đã giết chết Tiểu Hương. " Tiểu Hương...muội an nghỉ được rồi "
" Thương Nguyệt cẩn thận "
" Yên Nhi..."
Ở cánh rừng trúc phía sau lưng Hàn Thương Nguyệt từ đâu bắn ra mũi tên sắt lao tới. Lạc Vũ Yên theo phản xạ xoay người ôm hắn né đi.
Ngực nàng đau quá, trong mơ hồ con nghe được tiếng gọi của chàng....