Là con của Thái phi đã mất, Tiêu Đệ Phủ trở nên đáng thương hơn khi Hoàng thượng lẫn Thái hậu không dành sự sủng ái cho mình. Nàng luôn sống trong sự ghẻ lạnh và số mệnh mỏng manh...
Khi giặc xâm lăng thành Dương Châu, nàng may mắn không bị Vương gia của nước Hắc Phỉ chém giết, trái lại còn muốn thành thân với nàng. Liệu hận thù giữa bọn họ có được hóa giải? Hay đối với nàng đây là con đường duy nhất thoát khỏi số mệnh?
Trích đoạn:
Sau khi băng bó xong, Tiêu Đệ Phủ mới yên tâm xoay người để ý tới khuôn mặt hắn. Hắn quả thực rất đẹp, không phải nét đẹp phù du, cũng không phải nét đẹp thần thánh, chỉ là nằm giữa hai ranh giới đó. Dẫu ngôn từ phong phú như Tiêu Đệ Phủ muốn miêu tả hắn cũng phải chững lại một hồi, chỉ có thể ngượng ngùng dành ra hai chữ tuấn mỹ. Nhưng nàng vẫn chưa hài lòng lắm, tóm lại phu quân sau này của nàng ít ra phải...nhỉnh hơn hắn.