Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 447 “Các ngươi không xấu hổ hả?”
Độc Nhãn Long nghĩ nàng lại muốn phun tiếp nữa, vội vàng lùi về phía sau: “Bà cô, quân tử chỉ nói chuyện không động thủ!”
“Ta không phải là quân tử”
Vân Quán Ninh cười khẩy: “Ngươi đã lợi hại như vậy, ta có chủ ý này.”
Tim Độc Nhãn Long run lên.
Chỉ cảm thấy nụ cười của nàng, nhìn thế nào, cũng có mùi mưu mô: “Bà cô có chuyện gì xin hãy phân phó, tiểu nhân nào dám không làm theo”
Độc Nhãn Long lo lắng đề phòng.
“Sao này các ngươi đi theo ta đi!”
Vân Quán Ninh vung tay lên, khí phách mười phần: “Hàng tháng ta sẽ trả tiền lương cho các ngươi.”
Sợ bọn họ không hiểu “Tiền lương” là gì, nàng vội giải thích: “Hàng tháng ta sẽ cho các ngươi mỗi người mười lạng bạc tiền tiêu!”
“Độc Nhãn Long quản lý tốt bang phái, làm cho bang phái ta trở nên lớn mạnh!”
“Ta sẽ cho ngươi hai mươi lượng bạc!”
Vừa nghe thấy lời này, đám người Độc Nhãn Long trợn tròn mắt!
Một tháng mười lượng, vậy một năm chẳng phải là một trăm hai mươi lượng bạc sao.
Mỗi người một năm một trăm hai mươi lượng, bang Hắc Phong ngoại trừ hắn ta còn có hai mươi tám người, vậy chăng là ba ngàn ba trăm sáu mươi lượng bạc.
Hơn nữa mỗi tháng hắn ta nhận hai mươi lượng bạc, tổng cộng là ba ngàn sáu trăm lượng bạc!
Mỗi năm đi võ quán thượng võ đại, tiền thưởng cũng chỉ có hai ngàn lượng bạc.
Trong đầu Độc Nhãn Long nhanh chóng làm một cái bút toán.
Tính ra, thì bọn họ chỉ kiếm không mệt!
Bút toán này có lời!
Nhưng nghĩ lại, vị Minh vương phi này chính là người của hoàng thất!
Thân phận nàng tôn quý, tại sao lại muốn thu nạp lũ rệp sống dưới mương như bọn họ về dưới trướng.
Chẳng lẽ muốn bọn họ đi làm chuyện bẩn thỉu?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Độc Nhãn Long rất là khó xử: “Bà cô, mặc dù điều kiện ngài đưa ra quả thật rất hẫu hĩnh, nhưng chúng tôi chưa từng làm mấy loại chuyện giết người phóng hỏa bao giờ”
Ngài sẽ không đào tạo chúng tôi thành sát thủ đi?
“Ra các ngươi không phải là sát thủ à?”
Vân Quán Ninh nhíu mày nhìn hắn ta: “Nếu các ngươi không phải là sát thủ, vậy đêm nay các ngươi chặn đón ta làm gì?
Độc Nhãn Nam trả lời không được, vẻ mặt rối rắm.
“Yên tâm, ta không phải người độc ác, cũng không bắt các ngươi giết người phóng hỏa. Ta chỉ là muốn hợp lý hóa sự tồn tại của bang phải các ngươi thôi!”
Vân Quán Ninh đứng dậy: “Muốn làm cho bạn phải các ngươi trở nên lớn mạnh là một chuyện.”
“Mặc khác những người muốn được giữ lại... ta cũng không rảnh rỗi dưỡng kẻ lười nhác, các người phải vượt qua một trăm bài khảo thí của ta.”
Đào thải chính là sâu mọt, giữ lại chính là tinh anh, những người này nàng đều có thể dùng được.
“Nếu người đáp ứng, đêm nay ta sẽ thả các ngươi đi, còn nếu người không đáp ứng.”
Vân Quán Ninh lắc bình phun phòng sói trong tay, nụ cười càng lúc càng lạnh.
Độc Nhãn Long: "..”
Đây không phải là bức người tốt làm kỹ nữ (không phải), mà là ép hắn ta phải thuận theo?
Độc Nhãn Long tiến thoái lưỡng nan, rơi vào đường cùng, sau khi trưng cầu ý kiến của các huynh đệ xong, cắn răng đáp ứng: “Sau này tất cả đều là nhờ vào bà cố che chở!”
“Không dám!”
Vân Quán Ninh hài lòng mỉm cười.
Nhìn đám người mặc đồ đen lồm cồm đứng dậy, Vân Quán Ninh nói: “Các ngươi đã là người của ta.”
“Bây giờ, ta sẽ giao cho các người nhiệm vụ đầu tiên.”
Độc Nhãn Long có chút lo lắng, Vân Quán Ninh chắc sẽ không bắt bọn họ làm những chuyện như giết người phóng hỏa đâu.
Đám người mặc đồ đen còn lại đều rất phấn khích.
Vốn tưởng đi theo đại ca đã là đường cùng, ai ngờ đêm nay lại ôm được đùi vàng Minh Vương Phi... xem ra ngày tháng sau, đều là dựa vào Minh Vương Phi nổi tiếng này kiếm cơm rồi!
“Thứ nhất, phải tăng cường tố chất thân thể của các ngươi.”
Vân Quán Ninh trịnh trọng nói: “Chỉ một thiếu nữ trói gà không chặt như ta, cũng có thể thể tiêu diệt toàn quân.”
“Các ngươi không xấu hổ hả?”
Nàng ghét bỏ nhìn bọn họ.
Các huynh đệ: “...”
Ngài mà gọi là thiếu nữ tay trói gà không chặt ả?
“Tổ chất thân thể mạnh lên, lại tiếp tục tu dưỡng cá nhân. Thị từ ca phú, cầm kỳ thi họa.”
Nàng còn chưa nói xong, đã bị Độc Nhãn Long ngắt lời: “Bà cô, ngài là làm khó chúng ta! Chúng ta là một đám hán tử thô tục ăn to nói lớn, làm sao biết tới mấy cái đó?”
“Được rồi, chuyện này đúng thật là làm khó dễ các ngươi.”
Vân Quán Ninh suy nghĩ: “Ngày mai ta sẽ tìm thời gian thích hợp gặp mặt, chuẩn bị kế hoạch cho tương lai”
“Độc Nhãn Long, buổi sáng giờ Ty canh ba ngày mai, người ở cuối ngã tư hướng đông chờ ta."
Sau khi nàng bắt mạch cho Mặc Tông Nhiên sẽ ra khỏi cung, Mặc Diệp hoặc ở lại trong cung xử lý chuyện quan trọng, hoặc đi Thần Cơ Doanh.
Buổi chiều nàng còn phải đi Phủ Chu Vương, tiêm thuốc cho Mặc Vĩ.
Sau khi lo việc trong nhà xong sẽ đón Viên Tiểu Bảo.
Cho nên chỉ có buổi trưa, nàng mới rảnh rỗi gặp Độc Nhãn Long
sự tồn tại của bang Hắc Phong, tạm thời nàng chưa muốn cho Mặc Diệp biết.
“Vâng.”
Độc Nhãn Long vội vàng đáp ứng.
“Ta không phải là quân tử”
Vân Quán Ninh cười khẩy: “Ngươi đã lợi hại như vậy, ta có chủ ý này.”
Tim Độc Nhãn Long run lên.
Chỉ cảm thấy nụ cười của nàng, nhìn thế nào, cũng có mùi mưu mô: “Bà cô có chuyện gì xin hãy phân phó, tiểu nhân nào dám không làm theo”
Độc Nhãn Long lo lắng đề phòng.
“Sao này các ngươi đi theo ta đi!”
Vân Quán Ninh vung tay lên, khí phách mười phần: “Hàng tháng ta sẽ trả tiền lương cho các ngươi.”
Sợ bọn họ không hiểu “Tiền lương” là gì, nàng vội giải thích: “Hàng tháng ta sẽ cho các ngươi mỗi người mười lạng bạc tiền tiêu!”
“Độc Nhãn Long quản lý tốt bang phái, làm cho bang phái ta trở nên lớn mạnh!”
“Ta sẽ cho ngươi hai mươi lượng bạc!”
Vừa nghe thấy lời này, đám người Độc Nhãn Long trợn tròn mắt!
Một tháng mười lượng, vậy một năm chẳng phải là một trăm hai mươi lượng bạc sao.
Mỗi người một năm một trăm hai mươi lượng, bang Hắc Phong ngoại trừ hắn ta còn có hai mươi tám người, vậy chăng là ba ngàn ba trăm sáu mươi lượng bạc.
Hơn nữa mỗi tháng hắn ta nhận hai mươi lượng bạc, tổng cộng là ba ngàn sáu trăm lượng bạc!
Mỗi năm đi võ quán thượng võ đại, tiền thưởng cũng chỉ có hai ngàn lượng bạc.
Trong đầu Độc Nhãn Long nhanh chóng làm một cái bút toán.
Tính ra, thì bọn họ chỉ kiếm không mệt!
Bút toán này có lời!
Nhưng nghĩ lại, vị Minh vương phi này chính là người của hoàng thất!
Thân phận nàng tôn quý, tại sao lại muốn thu nạp lũ rệp sống dưới mương như bọn họ về dưới trướng.
Chẳng lẽ muốn bọn họ đi làm chuyện bẩn thỉu?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Độc Nhãn Long rất là khó xử: “Bà cô, mặc dù điều kiện ngài đưa ra quả thật rất hẫu hĩnh, nhưng chúng tôi chưa từng làm mấy loại chuyện giết người phóng hỏa bao giờ”
Ngài sẽ không đào tạo chúng tôi thành sát thủ đi?
“Ra các ngươi không phải là sát thủ à?”
Vân Quán Ninh nhíu mày nhìn hắn ta: “Nếu các ngươi không phải là sát thủ, vậy đêm nay các ngươi chặn đón ta làm gì?
Độc Nhãn Nam trả lời không được, vẻ mặt rối rắm.
“Yên tâm, ta không phải người độc ác, cũng không bắt các ngươi giết người phóng hỏa. Ta chỉ là muốn hợp lý hóa sự tồn tại của bang phải các ngươi thôi!”
Vân Quán Ninh đứng dậy: “Muốn làm cho bạn phải các ngươi trở nên lớn mạnh là một chuyện.”
“Mặc khác những người muốn được giữ lại... ta cũng không rảnh rỗi dưỡng kẻ lười nhác, các người phải vượt qua một trăm bài khảo thí của ta.”
Đào thải chính là sâu mọt, giữ lại chính là tinh anh, những người này nàng đều có thể dùng được.
“Nếu người đáp ứng, đêm nay ta sẽ thả các ngươi đi, còn nếu người không đáp ứng.”
Vân Quán Ninh lắc bình phun phòng sói trong tay, nụ cười càng lúc càng lạnh.
Độc Nhãn Long: "..”
Đây không phải là bức người tốt làm kỹ nữ (không phải), mà là ép hắn ta phải thuận theo?
Độc Nhãn Long tiến thoái lưỡng nan, rơi vào đường cùng, sau khi trưng cầu ý kiến của các huynh đệ xong, cắn răng đáp ứng: “Sau này tất cả đều là nhờ vào bà cố che chở!”
“Không dám!”
Vân Quán Ninh hài lòng mỉm cười.
Nhìn đám người mặc đồ đen lồm cồm đứng dậy, Vân Quán Ninh nói: “Các ngươi đã là người của ta.”
“Bây giờ, ta sẽ giao cho các người nhiệm vụ đầu tiên.”
Độc Nhãn Long có chút lo lắng, Vân Quán Ninh chắc sẽ không bắt bọn họ làm những chuyện như giết người phóng hỏa đâu.
Đám người mặc đồ đen còn lại đều rất phấn khích.
Vốn tưởng đi theo đại ca đã là đường cùng, ai ngờ đêm nay lại ôm được đùi vàng Minh Vương Phi... xem ra ngày tháng sau, đều là dựa vào Minh Vương Phi nổi tiếng này kiếm cơm rồi!
“Thứ nhất, phải tăng cường tố chất thân thể của các ngươi.”
Vân Quán Ninh trịnh trọng nói: “Chỉ một thiếu nữ trói gà không chặt như ta, cũng có thể thể tiêu diệt toàn quân.”
“Các ngươi không xấu hổ hả?”
Nàng ghét bỏ nhìn bọn họ.
Các huynh đệ: “...”
Ngài mà gọi là thiếu nữ tay trói gà không chặt ả?
“Tổ chất thân thể mạnh lên, lại tiếp tục tu dưỡng cá nhân. Thị từ ca phú, cầm kỳ thi họa.”
Nàng còn chưa nói xong, đã bị Độc Nhãn Long ngắt lời: “Bà cô, ngài là làm khó chúng ta! Chúng ta là một đám hán tử thô tục ăn to nói lớn, làm sao biết tới mấy cái đó?”
“Được rồi, chuyện này đúng thật là làm khó dễ các ngươi.”
Vân Quán Ninh suy nghĩ: “Ngày mai ta sẽ tìm thời gian thích hợp gặp mặt, chuẩn bị kế hoạch cho tương lai”
“Độc Nhãn Long, buổi sáng giờ Ty canh ba ngày mai, người ở cuối ngã tư hướng đông chờ ta."
Sau khi nàng bắt mạch cho Mặc Tông Nhiên sẽ ra khỏi cung, Mặc Diệp hoặc ở lại trong cung xử lý chuyện quan trọng, hoặc đi Thần Cơ Doanh.
Buổi chiều nàng còn phải đi Phủ Chu Vương, tiêm thuốc cho Mặc Vĩ.
Sau khi lo việc trong nhà xong sẽ đón Viên Tiểu Bảo.
Cho nên chỉ có buổi trưa, nàng mới rảnh rỗi gặp Độc Nhãn Long
sự tồn tại của bang Hắc Phong, tạm thời nàng chưa muốn cho Mặc Diệp biết.
“Vâng.”
Độc Nhãn Long vội vàng đáp ứng.