Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 451 "Bản vương không phải người mù."
"Mời vào."
Vân Quán Ninh vừa nói xong, Độc Nhãn Long mồ hôi đầy đầu đã tiến vào.
Hắn ta lau mồ hôi nói: "Cô nãi nãi, có thể cho ta mượn mấy quan tiền đồng không?"
Mượn mấy quan tiền đồng?
Với Vân Quán Ninh mà nói, lượng từ này quả thật là có hơi xa lạ. Ở thế giới của nàng, đơn vị tiền tệ ít lắm cũng là mấy lạng bạc.
Mấy quan tiền đồng này...
Thật đúng là chưa từng thấy qua.
"Ngươi mượn tiền đồng làm gì?"
Vừa nói, nàng vừa móc ra một nén bạc: "Không có tiền đồng, lấy dùng đỡ đi."
Độc Nhãn Long cả kinh: "Thỏi bạc ư? Như vậy hơi nhiều quá rồi..."
"Không có."
Vân Quán Ninh nghiêm túc lắc đầu: "Ngươi cần tiền đồng để làm gì?"
Nàng hỏi lại lần nữa.
Độc Nhãn Long gãi đầu, có hơi ngượng ngùng đáp: "Lúc nãy ta có khiến một đứa bé sợ đến khóc, ta muốn mua mấy viên kẹo dỗ dành nó."
Không ngờ, một tên Độc Nhãn Long nhìn trông có vẻ vạm vỡ hung hăn này lại là một người sống tình cảm.
Vân Quán Ninh phất tay nói: "Đi đi."
Chờ lúc Độc Nhãn Long quay trở lại, sắc mặt đã giãn ra rất nhiều.
Hắn ta tỉ mỉ nói từ chuyện lớn tới nhỏ. Ví dụ như thời gian mà bang Hắc Phong thành lập, gồm bao nhiêu người, sào huyệt ở chỗ nào, vân vân.
Vân Quán Ninh đại khái cũng đã hiểu được một chút rồi, nói theo cách nghĩ của nàng thì
có thể gói gọn trong một câu: Không thể để cho bất cứ người nào biết được mối quan hệ của bọn họ, họ sẽ dựa vào tài năng mà khiến bang Hắc Phong càng lúc càng hùng mạnh.
"Còn có một chuyện."
Vân Quán Ninh đặt chén trà xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hôm nay người đi gặp cô nương mà tối hôm qua đã thuê người giết người đó, nói với nàng ta là người đã bắt được ta rồi. Tối nay dắt nàng ta ra ngoài thành gặp ta."
Độc Nhãn Long vội nói: "Cô nãi nãi biết nàng ta?"
"Vân nhị tiểu thư của phủ Ứng Quốc Công"
Vân Quán Ninh nở nụ cười: "Ngươi dám lừa nàng ta không?"
"Là nàng ta?"
Độc Nhãn Long lấy làm kinh hãi: "Sao cô nãi nãi lại biết là nàng ta?"
"Nàng ta là muội muội của ta, ta còn không hiểu nàng ta sao?"
Vân Quán Ninh khịt mũi coi thường.
Độc Nhãn Long hiện tại mới hiểu ra được.
Cô nãi nãi này của hắn ta không chỉ là Minh Vương phi, còn là đại tiểu thư - con vợ cả của phủ Ứng Quốc Công, kỳ thật chính là chị em ruột với Vân nhị tiểu thư.
"Có gì mà không dám chứ?"
Độc Nhãn Long vô lại tái xuất, không chút nghĩ ngợi mà đáp: "Cho dù nàng ta có là ai, đảm đánh cô nãi nãi của bọn ta, Độc Nhãn Long ta sẽ là người đầu tiên giết chết nàng ta."
"Không cần giết chết nàng ta, dắt nàng ta tới ngoài thành gặp ta là được rồi"
Vân Quán Ninh đã nghĩ xong, sẽ nên cho Vân Đinh Lan một "niềm vui bất ngờ" như thế nào rôi.
Nàng cầm chén trà lên nhấp một ngụm, mặt mỉm cười.
Nhìn ánh mắt sâu xa đó của nàng, Độc Nhãn Long không khỏi rùng mình một cái.
Độc Nhãn Long hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, chưa từng sợ một ai.
Nhưng mà người trước mặt hắn ta hiện tại, dù chỉ là một Minh Vương phi mảnh mai, nhưng lại là người đầu tiên khiến hắn ta cảm thấy khiếp sợ.
Sau giờ ngọ, Vân Quán Ninh tới Chu Vương phủ tiêm cho Mặc Vĩ.
Bệnh tình của hắn ta đã có chuyển biến tốt rồi, nhưng mà vẫn không chịu đối xử với nàng tốt hơn một chút.
Vân Quán Ninh cũng không so đo với hắn ta.
Ngược lại, Trần Bá bận bịu tới lui, một mực cung kính nàng.
Sau khi tiễn nàng xong, Trần Bá lúc này mới bất đắc dĩ khuyên Mặc Vĩ: "Vương gia, sao ngài lại tự dày vò bản thân làm gì? Vị Minh Vương phi này, lão nô thấy rất tốt."
"Rất tốt thì cũng là Vương Phi của Lão Thất, ông cũng đâu thể cưới nàng ta."
Mặc Vĩ thờ ơ đáp.
Mặt Trần Bá đỏ ửng, biến sắc: "Trời ạ Vương gia, ngài chì chiết nô tài rồi."
Cho dù ông ta có lòng muốn cưới, nhưng người đó có thể là Minh Vương phi sao?
Chưa bàn tới chuyện người nhà của Minh Vương phi có đồng tình hay không, chỉ sợ là Minh Vương đã đánh què chân của ông ta trước rồi.
"Lão nó chỉ là khuyên nhủ Vương gia, đừng mặt nhăn mày nhó với Minh Vương phi nữa. Dù sao chỉ có nàng ta mới có thể chữa cho Vương gia khỏi bệnh, chuyện này quan trọng hơn những thứ khác."
"Bản vương nhìn thấy nàng ta đã cảm thấy khó chịu rồi."
"Vậy không phải Vương gia không nhìn nữa là được rồi sao?"
Trần Bá bất lực khuyên: "Ngài cứ nhắm chặt hai mắt, có quyền không nhìn."
"Bản vương không phải người mù."
Vân Quán Ninh vừa nói xong, Độc Nhãn Long mồ hôi đầy đầu đã tiến vào.
Hắn ta lau mồ hôi nói: "Cô nãi nãi, có thể cho ta mượn mấy quan tiền đồng không?"
Mượn mấy quan tiền đồng?
Với Vân Quán Ninh mà nói, lượng từ này quả thật là có hơi xa lạ. Ở thế giới của nàng, đơn vị tiền tệ ít lắm cũng là mấy lạng bạc.
Mấy quan tiền đồng này...
Thật đúng là chưa từng thấy qua.
"Ngươi mượn tiền đồng làm gì?"
Vừa nói, nàng vừa móc ra một nén bạc: "Không có tiền đồng, lấy dùng đỡ đi."
Độc Nhãn Long cả kinh: "Thỏi bạc ư? Như vậy hơi nhiều quá rồi..."
"Không có."
Vân Quán Ninh nghiêm túc lắc đầu: "Ngươi cần tiền đồng để làm gì?"
Nàng hỏi lại lần nữa.
Độc Nhãn Long gãi đầu, có hơi ngượng ngùng đáp: "Lúc nãy ta có khiến một đứa bé sợ đến khóc, ta muốn mua mấy viên kẹo dỗ dành nó."
Không ngờ, một tên Độc Nhãn Long nhìn trông có vẻ vạm vỡ hung hăn này lại là một người sống tình cảm.
Vân Quán Ninh phất tay nói: "Đi đi."
Chờ lúc Độc Nhãn Long quay trở lại, sắc mặt đã giãn ra rất nhiều.
Hắn ta tỉ mỉ nói từ chuyện lớn tới nhỏ. Ví dụ như thời gian mà bang Hắc Phong thành lập, gồm bao nhiêu người, sào huyệt ở chỗ nào, vân vân.
Vân Quán Ninh đại khái cũng đã hiểu được một chút rồi, nói theo cách nghĩ của nàng thì
có thể gói gọn trong một câu: Không thể để cho bất cứ người nào biết được mối quan hệ của bọn họ, họ sẽ dựa vào tài năng mà khiến bang Hắc Phong càng lúc càng hùng mạnh.
"Còn có một chuyện."
Vân Quán Ninh đặt chén trà xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hôm nay người đi gặp cô nương mà tối hôm qua đã thuê người giết người đó, nói với nàng ta là người đã bắt được ta rồi. Tối nay dắt nàng ta ra ngoài thành gặp ta."
Độc Nhãn Long vội nói: "Cô nãi nãi biết nàng ta?"
"Vân nhị tiểu thư của phủ Ứng Quốc Công"
Vân Quán Ninh nở nụ cười: "Ngươi dám lừa nàng ta không?"
"Là nàng ta?"
Độc Nhãn Long lấy làm kinh hãi: "Sao cô nãi nãi lại biết là nàng ta?"
"Nàng ta là muội muội của ta, ta còn không hiểu nàng ta sao?"
Vân Quán Ninh khịt mũi coi thường.
Độc Nhãn Long hiện tại mới hiểu ra được.
Cô nãi nãi này của hắn ta không chỉ là Minh Vương phi, còn là đại tiểu thư - con vợ cả của phủ Ứng Quốc Công, kỳ thật chính là chị em ruột với Vân nhị tiểu thư.
"Có gì mà không dám chứ?"
Độc Nhãn Long vô lại tái xuất, không chút nghĩ ngợi mà đáp: "Cho dù nàng ta có là ai, đảm đánh cô nãi nãi của bọn ta, Độc Nhãn Long ta sẽ là người đầu tiên giết chết nàng ta."
"Không cần giết chết nàng ta, dắt nàng ta tới ngoài thành gặp ta là được rồi"
Vân Quán Ninh đã nghĩ xong, sẽ nên cho Vân Đinh Lan một "niềm vui bất ngờ" như thế nào rôi.
Nàng cầm chén trà lên nhấp một ngụm, mặt mỉm cười.
Nhìn ánh mắt sâu xa đó của nàng, Độc Nhãn Long không khỏi rùng mình một cái.
Độc Nhãn Long hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, chưa từng sợ một ai.
Nhưng mà người trước mặt hắn ta hiện tại, dù chỉ là một Minh Vương phi mảnh mai, nhưng lại là người đầu tiên khiến hắn ta cảm thấy khiếp sợ.
Sau giờ ngọ, Vân Quán Ninh tới Chu Vương phủ tiêm cho Mặc Vĩ.
Bệnh tình của hắn ta đã có chuyển biến tốt rồi, nhưng mà vẫn không chịu đối xử với nàng tốt hơn một chút.
Vân Quán Ninh cũng không so đo với hắn ta.
Ngược lại, Trần Bá bận bịu tới lui, một mực cung kính nàng.
Sau khi tiễn nàng xong, Trần Bá lúc này mới bất đắc dĩ khuyên Mặc Vĩ: "Vương gia, sao ngài lại tự dày vò bản thân làm gì? Vị Minh Vương phi này, lão nô thấy rất tốt."
"Rất tốt thì cũng là Vương Phi của Lão Thất, ông cũng đâu thể cưới nàng ta."
Mặc Vĩ thờ ơ đáp.
Mặt Trần Bá đỏ ửng, biến sắc: "Trời ạ Vương gia, ngài chì chiết nô tài rồi."
Cho dù ông ta có lòng muốn cưới, nhưng người đó có thể là Minh Vương phi sao?
Chưa bàn tới chuyện người nhà của Minh Vương phi có đồng tình hay không, chỉ sợ là Minh Vương đã đánh què chân của ông ta trước rồi.
"Lão nó chỉ là khuyên nhủ Vương gia, đừng mặt nhăn mày nhó với Minh Vương phi nữa. Dù sao chỉ có nàng ta mới có thể chữa cho Vương gia khỏi bệnh, chuyện này quan trọng hơn những thứ khác."
"Bản vương nhìn thấy nàng ta đã cảm thấy khó chịu rồi."
"Vậy không phải Vương gia không nhìn nữa là được rồi sao?"
Trần Bá bất lực khuyên: "Ngài cứ nhắm chặt hai mắt, có quyền không nhìn."
"Bản vương không phải người mù."