Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 472 Nó là một tiểu nam tử hán đỉnh thiên lập địa!
Viên Bảo quả quyết lắc đầu: "Không muốn!"
sĩ diện của Mặc Diệp lập tức nứt ra, đổ sụp trên mặt đất, không thể nhặt được nữa rồi.
"Tiểu tử ngoan."
Hắn bất lực trừng mắt nhìn nó.
Viên Bảo ôm mặt Vân Quán Ninh, hôn nàng một cái: "Mẫu thân, có phải con đã trút giận. được cho người rồi không? Người có vui không?"
Khuôn mặt Vân Quán Ninh ngay lập tức rạng rỡ vì vui mừng.
"Vui!"
Cảm giác được nhi tử chống lưng thật tuyệt!
Mặc Diệp: "..."
Mẫu tử nhà này, coi hắn như không tồn tại sao?
Cố thái hậu cười phá lên.
Viên Bảo nghiêm túc nói: "Mẫu thân, Viện Bảo nhớ người lắm! Nửa đêm hôm qua con thức giấc, nhớ người không ngủ được."
"Phụ thân giả nói đưa con đi gặp người, cho nên chúng ta mới tới."
Đứa nhỏ đang cố giải thích lý do tại sao vừa mới sáng sớm nó và Mặc Diệp lại xuất hiện trong hành cung.
Vân Quán Ninh tính tính thời gian...
Không đúng!
Ngày nàng vào hành cung, nàng phải ngồi xe ngựa suốt cả ngày, đến gần nửa đêm.
Nhưng Viên Bảo và Mặc Diệp đã khởi hành vào nửa đêm hôm qua.
Cho dù muốn đến hành cùng thì sớm nhất cũng phải chiều mới đến, đúng không?
Sao mà mới sáng sớm đã đến đây rồi?
"Hai người tới đây kiểu gì? Nhanh như vậy?"
Ngồi tên lửa sao?
Mặc Diệp đang định ngăn lại, Viện Bảo đã thành thật đáp lại: "Phụ thân giả đem con bay đến đây! Rất nhanh, rất nhanh!"
"Phụ thân giả nói sẽ sớm cho con gặp người, quả nhiên không nói dối con!"
Sau đó, đứa nhỏ mới quay đầu lại, liếc mắt nhìn Mặc Diệp: "Phụ thân giả, người thật tốt bung!"
Mặc Diệp bật khóc vì xúc động.
Sau khi bị nhi tử chán ghét nhiều ngày, cuối cùng cũng nhận được lời khen từ nhi tử của mình!
Vân Quán Ninh cau mày: "Mặc Diệp, chàng lại đưa nhi tử dùng khinh công sao?"
"Cái này, à.."
Mặc Diệp đang cố gắng giải thích.
"Chàng im đi!"
Vân Quán Ninh gầm lên một tiếng, làm hắn sợ tới mức lập tức ngậm miệng lại. Chỉ cần nghe những lời khiển trách đốm đốc của nàng: "Chàng không thấy cách làm của chàng không ổn
sao?"
"Nhi tử của thiếp còn nhỏ như vậy, chàng lại dùng khinh công bay đến hành cung?"
"Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao? Nhỡ nhi tử bị cảm lạnh thì sao? Chàng đã tính đến hậu quả chưa?"
Vốn dĩ còn tưởng Mặc Diệp giảo biện như vậy nhất định sẽ tranh luận đến cùng.
Ai ngờ hắn lại ngoan ngoãn gật gật đầu: "Nàng nói đúng, là bổn vương suy nghĩ không chu toàn."
"Bổn vương đã sai rồi, lần sau sẽ không bao giờ tái phạm nữa."
Cố thái hậu kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này.
Còn nhớ bốn năm trước Mặc Diệp ghét Vân Quán Ninh đến tận xương tủy!
Ngay cả một cái nhìn thoáng qua cũng đã chứa đầy hận thù tận xương... Ai biết được trước mắt thấy cảnh hai người hòa hợp lại khiến Cố thải hậu sững sờ!
Ninh nhi thực sự là ngự phu có đạo!
Nhìn thấy Vân Quán Ninh nổi điên, Viên Bảo vội vàng nói giúp cho Mặc Diệp:
"Mẫu thân, phụ thân giả bảo vệ con rất tốt!"
Viên Bảo chỉ vào áo choàng dày ở bên ghế: "Phụ thân giả luôn ôm con vào lòng, dùng áo choàng che chở cho con, ngay cả một cơn gió thổi vào trong cũng không có."
Nam nhân này cẩn thận như vậy sao?
2
"Là con đã thúc giục phụ thân giả, con muốn mau chóng gặp mẫu thân. Vì vậy phụ thân giả mới dùng khinh công đưa con bay đến đây, tốc độ nhanh như vậy để gặp mẫu thân"
Sau đó, Viên Bảo duỗi hai ngón tay ra chọc nhẹ: "Mẫu thân, đừng tức giận!"
"Có trách thì trách Viên Bảo, đừng trách phụ thân giả!"
Nó là một tiểu nam tử hán đỉnh thiên lập địa!
Mẫu thân nói rồi, nam tử hán đại trượng phu phải có trách nhiệm!
Viên Bảo biết lỗi của mình và phải tự chịu trách nhiệm!
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của nhi tử, trái tim Vân Quán Ninh như tan chảy: "Được rồi, được rồi, mẫu thân không trách phụ thân giả của con! Cũng không trách Viên Bảo"
"Mẫu thân khen ngợi phụ thân giả của con được không?"
"Được!"
Viên Bảo vui vẻ giơ tay lên: "Mẫu thân, mỗi lần thưởng cho con đều là hôn, mẫu thân cũng hôn phụ thân giả đi!"
Vân Quán Ninh là "mãnh nam khó xử", còn Mặc Diệp là "kiều nữ chờ mong."
Cố thái hậu rất vui khi xem cảnh tượng này.
sĩ diện của Mặc Diệp lập tức nứt ra, đổ sụp trên mặt đất, không thể nhặt được nữa rồi.
"Tiểu tử ngoan."
Hắn bất lực trừng mắt nhìn nó.
Viên Bảo ôm mặt Vân Quán Ninh, hôn nàng một cái: "Mẫu thân, có phải con đã trút giận. được cho người rồi không? Người có vui không?"
Khuôn mặt Vân Quán Ninh ngay lập tức rạng rỡ vì vui mừng.
"Vui!"
Cảm giác được nhi tử chống lưng thật tuyệt!
Mặc Diệp: "..."
Mẫu tử nhà này, coi hắn như không tồn tại sao?
Cố thái hậu cười phá lên.
Viên Bảo nghiêm túc nói: "Mẫu thân, Viện Bảo nhớ người lắm! Nửa đêm hôm qua con thức giấc, nhớ người không ngủ được."
"Phụ thân giả nói đưa con đi gặp người, cho nên chúng ta mới tới."
Đứa nhỏ đang cố giải thích lý do tại sao vừa mới sáng sớm nó và Mặc Diệp lại xuất hiện trong hành cung.
Vân Quán Ninh tính tính thời gian...
Không đúng!
Ngày nàng vào hành cung, nàng phải ngồi xe ngựa suốt cả ngày, đến gần nửa đêm.
Nhưng Viên Bảo và Mặc Diệp đã khởi hành vào nửa đêm hôm qua.
Cho dù muốn đến hành cùng thì sớm nhất cũng phải chiều mới đến, đúng không?
Sao mà mới sáng sớm đã đến đây rồi?
"Hai người tới đây kiểu gì? Nhanh như vậy?"
Ngồi tên lửa sao?
Mặc Diệp đang định ngăn lại, Viện Bảo đã thành thật đáp lại: "Phụ thân giả đem con bay đến đây! Rất nhanh, rất nhanh!"
"Phụ thân giả nói sẽ sớm cho con gặp người, quả nhiên không nói dối con!"
Sau đó, đứa nhỏ mới quay đầu lại, liếc mắt nhìn Mặc Diệp: "Phụ thân giả, người thật tốt bung!"
Mặc Diệp bật khóc vì xúc động.
Sau khi bị nhi tử chán ghét nhiều ngày, cuối cùng cũng nhận được lời khen từ nhi tử của mình!
Vân Quán Ninh cau mày: "Mặc Diệp, chàng lại đưa nhi tử dùng khinh công sao?"
"Cái này, à.."
Mặc Diệp đang cố gắng giải thích.
"Chàng im đi!"
Vân Quán Ninh gầm lên một tiếng, làm hắn sợ tới mức lập tức ngậm miệng lại. Chỉ cần nghe những lời khiển trách đốm đốc của nàng: "Chàng không thấy cách làm của chàng không ổn
sao?"
"Nhi tử của thiếp còn nhỏ như vậy, chàng lại dùng khinh công bay đến hành cung?"
"Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao? Nhỡ nhi tử bị cảm lạnh thì sao? Chàng đã tính đến hậu quả chưa?"
Vốn dĩ còn tưởng Mặc Diệp giảo biện như vậy nhất định sẽ tranh luận đến cùng.
Ai ngờ hắn lại ngoan ngoãn gật gật đầu: "Nàng nói đúng, là bổn vương suy nghĩ không chu toàn."
"Bổn vương đã sai rồi, lần sau sẽ không bao giờ tái phạm nữa."
Cố thái hậu kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này.
Còn nhớ bốn năm trước Mặc Diệp ghét Vân Quán Ninh đến tận xương tủy!
Ngay cả một cái nhìn thoáng qua cũng đã chứa đầy hận thù tận xương... Ai biết được trước mắt thấy cảnh hai người hòa hợp lại khiến Cố thải hậu sững sờ!
Ninh nhi thực sự là ngự phu có đạo!
Nhìn thấy Vân Quán Ninh nổi điên, Viên Bảo vội vàng nói giúp cho Mặc Diệp:
"Mẫu thân, phụ thân giả bảo vệ con rất tốt!"
Viên Bảo chỉ vào áo choàng dày ở bên ghế: "Phụ thân giả luôn ôm con vào lòng, dùng áo choàng che chở cho con, ngay cả một cơn gió thổi vào trong cũng không có."
Nam nhân này cẩn thận như vậy sao?
2
"Là con đã thúc giục phụ thân giả, con muốn mau chóng gặp mẫu thân. Vì vậy phụ thân giả mới dùng khinh công đưa con bay đến đây, tốc độ nhanh như vậy để gặp mẫu thân"
Sau đó, Viên Bảo duỗi hai ngón tay ra chọc nhẹ: "Mẫu thân, đừng tức giận!"
"Có trách thì trách Viên Bảo, đừng trách phụ thân giả!"
Nó là một tiểu nam tử hán đỉnh thiên lập địa!
Mẫu thân nói rồi, nam tử hán đại trượng phu phải có trách nhiệm!
Viên Bảo biết lỗi của mình và phải tự chịu trách nhiệm!
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của nhi tử, trái tim Vân Quán Ninh như tan chảy: "Được rồi, được rồi, mẫu thân không trách phụ thân giả của con! Cũng không trách Viên Bảo"
"Mẫu thân khen ngợi phụ thân giả của con được không?"
"Được!"
Viên Bảo vui vẻ giơ tay lên: "Mẫu thân, mỗi lần thưởng cho con đều là hôn, mẫu thân cũng hôn phụ thân giả đi!"
Vân Quán Ninh là "mãnh nam khó xử", còn Mặc Diệp là "kiều nữ chờ mong."
Cố thái hậu rất vui khi xem cảnh tượng này.