Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 475 “Kiến nghị gì?”
“Lúc trước lão tam quản lý ngũ quân doanh chưa bao giờ xảy ra những chuyện này.”
Mặc Tông Nhiên tức giận đến mức gân xanh trên trán nổi hết lên.
Ông dùng sức đập mạnh lên bàn: “Tại sao hôm nay vừa giao ngũ quân doanh cho ngươi thì lại gây cho trẫm nhiều chuyện như vậy?”
“Chẳng lẽ hai người huynh đệ các ngươi lại còn kém một người là lão tam à?”
Mặc Tông Nhiên nhìn Mặc Hồi Diên và Mặc Hàn Vũ đầy thất vọng.
Không thể không thừa nhận, trong mấy người con trai của ông người có bản lĩnh có thủ đoạn nhất vẫn là Mặc Hồi Phong.
Lúc này ông ấy vẫn chưa nhìn ra, đến cùng lão thất có phải là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi hay không.
Hay chỉ là có mấy phần bản lĩnh, còn toàn bộ đều là Vân Quán Ninh ở sau lưng quyết định.
Nhưng không thể không nói, Vân Quán Ninh này, thật đáng tiếc không phải là nam nhân.
Nếu không, Phủ Ứng Quốc Công dưới sự dẫn dắt của nàng chắc chắn sẽ bước lên một tầm cao mới.
Tuy Mặc Hồi Phong lòng dạ thâm độc, ra tay lại không đủ ác độc. Nhưng nếu muốn làm hoàng đế thì phải thu bớt lại tính đàn bà, và nhiều hơn một chút linh hoạt và ra tay nhanh gọn hơn.
Giống như một thanh đao vậy.
Chỉ cần sắc bén hơn một chút là có thể đả thương người đã hại mình rồi.
Nhưng nếu thiếu một phần sắc bến thì lại không thể gây chết người...
Rõ ràng Mặc Hồi Phong và Mặc Diệp đều là những thanh đao.
Nhưng người phía trước lại nhiều hơn một phần sắc bén, còn người phía sau lại thiếu đi một phần sắc bén này...
Còn về phần lão đại và lão nhị đang quỳ ở trước mặt này, ánh mắt Mặc Tông Nhiên càng thêm thất vọng: “Nếu hai người các người không thể quản lý tốt ngũ quân doanh thì trẫm sẽ đổi thành người khác thích hợp hơn đến làm”.
“Phụ hoàng!”
Mặc Hồi Diên vội vàng nhận sai: “Đều là do chúng nhi thần vô dụng”
“Vô dụng? Chỉ nói vô dụng là có thể điều tra được chân tướng sự việc sao?”
Mặc Tông Nhiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn bọn họ: “Trẫm chỉ cho các ngươi ba ngày. Nếu trong ba ngày này mà các ngươi vẫn không tìm ra hung thủ thì..”
“Hai người các ngươi biến đi cho trẫm! Lăn đi đóng ở biên cương đi.”
Thấy ông ấy giận tím mặt, có thể nói ra những lời như vậy có thể thấy ông ấy quá thất vọng về bọn họ rồi.
Mặc Hồi Diện và Mặc Hàn Vũ vội vàng đáp ứng, đứng dậy xám xịt rời đi.
Huynh đệ hai người đi rồi, một lúc lâu sau Mặc Tông Nhiên mới tỉnh táo lại.
Tô Binh Thiện tiến lên, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Hoàng thượng, hiện nay mạch nước ngầm trong triều đã bắt đầu khởi động rồi. Hay là triệu Minh Vương trở về, để tránh có tình huống bất ngờ xảy ra.”
Đương nhiên Mặc Tông Nhiên biết rõ việc Mặc Diệp và Vân Quán Ninh đến hành cung.
Ông ấy đã quen với việc mỗi ngày đôi vợ chồng đến ngự thư phòng, trong mắt ông đã trở thành “Hộ gia đình không chịu di dời”.
Khi họ ở trước mặt thì ông ấy chỉ cảm thấy hai người này rất phiền.
Đến khi họ không xuất hiện nữa, thiếu mất Vân Quán Ninh ở bên cạnh chọc cười thì ông ấy lại cảm thấy có chút không quen.
Mặc Tông Nhiên vô ý thức nhìn về phía cái ghế bên cửa sổ.
Mọi ngày Vân Quán Ninh thường hay ngồi đó đọc sách uống trà, sách trong ngự thư phòng của ông cũng đã bị lật qua mấy lần.
Có đôi khi, Mặc Diệp ngồi ở chỗ đó phê duyệt tấu chương.
Trong lòng ông có chút phiền muộn: “Kỳ lạ thật. Ngày thường nhìn thấy hai người bọn họ, trẫm cảm thấy rất phiền chán. Nhưng mấy ngày nay không thấy, trẫm lại cảm thấy như đánh mất thứ gì đó.”
“Tô Binh Thiện, người nói xem có phải một người khi đến cái tuổi này, đều đa sầu đa cảm như vậy hay không?”
Nhưng ông đường đường là một đế vương.
Sao lại cũng có lúc đa sầu đa cảm như vậy chứ?
Tô Binh Thiện cười nhẹ: “Hoàng thượng, ngài đây là đang nhớ đến Minh Vương và Minh Vương Phi đấy.”
“Hoàng thượng, nếu ngài không ghét bỏ nô tài vụng về, thì nô tài có một đề nghị...”
“Kiến nghị gì?”
Mặc Tông Nhiên mặt ủ mày chau nhìn ông ta.
“Thực ra, trong lòng nô tài nghĩ rằng việc trong triều đã có có Chu Vương, Hàn Vương, cùng với các đại thần trong triều xử lý rồi. Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, suốt cả năm chưa từng được nghỉ ngơi.”
Tô Bình Thiên cân nhắc rồi nói: “Đúng như Minh phi đã nói.”
“Cơ thể con người giống như là một cỗ máy, tuy rằng không thể quá lỏng lẻo! Nhưng không thể ngày nào cũng căng cứng, tốt xấu gì cũng phải nghỉ ngơi, để tránh không làm tổn hại đến linh kiện nào.”
Mặc Tông Nhiên tức giận đến mức gân xanh trên trán nổi hết lên.
Ông dùng sức đập mạnh lên bàn: “Tại sao hôm nay vừa giao ngũ quân doanh cho ngươi thì lại gây cho trẫm nhiều chuyện như vậy?”
“Chẳng lẽ hai người huynh đệ các ngươi lại còn kém một người là lão tam à?”
Mặc Tông Nhiên nhìn Mặc Hồi Diên và Mặc Hàn Vũ đầy thất vọng.
Không thể không thừa nhận, trong mấy người con trai của ông người có bản lĩnh có thủ đoạn nhất vẫn là Mặc Hồi Phong.
Lúc này ông ấy vẫn chưa nhìn ra, đến cùng lão thất có phải là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi hay không.
Hay chỉ là có mấy phần bản lĩnh, còn toàn bộ đều là Vân Quán Ninh ở sau lưng quyết định.
Nhưng không thể không nói, Vân Quán Ninh này, thật đáng tiếc không phải là nam nhân.
Nếu không, Phủ Ứng Quốc Công dưới sự dẫn dắt của nàng chắc chắn sẽ bước lên một tầm cao mới.
Tuy Mặc Hồi Phong lòng dạ thâm độc, ra tay lại không đủ ác độc. Nhưng nếu muốn làm hoàng đế thì phải thu bớt lại tính đàn bà, và nhiều hơn một chút linh hoạt và ra tay nhanh gọn hơn.
Giống như một thanh đao vậy.
Chỉ cần sắc bén hơn một chút là có thể đả thương người đã hại mình rồi.
Nhưng nếu thiếu một phần sắc bến thì lại không thể gây chết người...
Rõ ràng Mặc Hồi Phong và Mặc Diệp đều là những thanh đao.
Nhưng người phía trước lại nhiều hơn một phần sắc bén, còn người phía sau lại thiếu đi một phần sắc bén này...
Còn về phần lão đại và lão nhị đang quỳ ở trước mặt này, ánh mắt Mặc Tông Nhiên càng thêm thất vọng: “Nếu hai người các người không thể quản lý tốt ngũ quân doanh thì trẫm sẽ đổi thành người khác thích hợp hơn đến làm”.
“Phụ hoàng!”
Mặc Hồi Diên vội vàng nhận sai: “Đều là do chúng nhi thần vô dụng”
“Vô dụng? Chỉ nói vô dụng là có thể điều tra được chân tướng sự việc sao?”
Mặc Tông Nhiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn bọn họ: “Trẫm chỉ cho các ngươi ba ngày. Nếu trong ba ngày này mà các ngươi vẫn không tìm ra hung thủ thì..”
“Hai người các ngươi biến đi cho trẫm! Lăn đi đóng ở biên cương đi.”
Thấy ông ấy giận tím mặt, có thể nói ra những lời như vậy có thể thấy ông ấy quá thất vọng về bọn họ rồi.
Mặc Hồi Diện và Mặc Hàn Vũ vội vàng đáp ứng, đứng dậy xám xịt rời đi.
Huynh đệ hai người đi rồi, một lúc lâu sau Mặc Tông Nhiên mới tỉnh táo lại.
Tô Binh Thiện tiến lên, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Hoàng thượng, hiện nay mạch nước ngầm trong triều đã bắt đầu khởi động rồi. Hay là triệu Minh Vương trở về, để tránh có tình huống bất ngờ xảy ra.”
Đương nhiên Mặc Tông Nhiên biết rõ việc Mặc Diệp và Vân Quán Ninh đến hành cung.
Ông ấy đã quen với việc mỗi ngày đôi vợ chồng đến ngự thư phòng, trong mắt ông đã trở thành “Hộ gia đình không chịu di dời”.
Khi họ ở trước mặt thì ông ấy chỉ cảm thấy hai người này rất phiền.
Đến khi họ không xuất hiện nữa, thiếu mất Vân Quán Ninh ở bên cạnh chọc cười thì ông ấy lại cảm thấy có chút không quen.
Mặc Tông Nhiên vô ý thức nhìn về phía cái ghế bên cửa sổ.
Mọi ngày Vân Quán Ninh thường hay ngồi đó đọc sách uống trà, sách trong ngự thư phòng của ông cũng đã bị lật qua mấy lần.
Có đôi khi, Mặc Diệp ngồi ở chỗ đó phê duyệt tấu chương.
Trong lòng ông có chút phiền muộn: “Kỳ lạ thật. Ngày thường nhìn thấy hai người bọn họ, trẫm cảm thấy rất phiền chán. Nhưng mấy ngày nay không thấy, trẫm lại cảm thấy như đánh mất thứ gì đó.”
“Tô Binh Thiện, người nói xem có phải một người khi đến cái tuổi này, đều đa sầu đa cảm như vậy hay không?”
Nhưng ông đường đường là một đế vương.
Sao lại cũng có lúc đa sầu đa cảm như vậy chứ?
Tô Binh Thiện cười nhẹ: “Hoàng thượng, ngài đây là đang nhớ đến Minh Vương và Minh Vương Phi đấy.”
“Hoàng thượng, nếu ngài không ghét bỏ nô tài vụng về, thì nô tài có một đề nghị...”
“Kiến nghị gì?”
Mặc Tông Nhiên mặt ủ mày chau nhìn ông ta.
“Thực ra, trong lòng nô tài nghĩ rằng việc trong triều đã có có Chu Vương, Hàn Vương, cùng với các đại thần trong triều xử lý rồi. Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, suốt cả năm chưa từng được nghỉ ngơi.”
Tô Bình Thiên cân nhắc rồi nói: “Đúng như Minh phi đã nói.”
“Cơ thể con người giống như là một cỗ máy, tuy rằng không thể quá lỏng lẻo! Nhưng không thể ngày nào cũng căng cứng, tốt xấu gì cũng phải nghỉ ngơi, để tránh không làm tổn hại đến linh kiện nào.”