Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-113
CHƯƠNG 113: ÁM TOÁN
Lời này thiếu chút nữa khiến Hạ Thừa tướng tức chết, sao nàng ta dám làm thế? Trước mặt nhiều người như vậy lại tự xin được ở lại chăm sóc Thái tử, sao nàng ta có thể không biết xấu hổ như vậy? Tuy đã hạ chỉ ban hôn, nhưng dẫu sao vẫn chưa thành thân, ở trong mắt tất cả mọi người, nàng ta vẫn là tiểu thư phủ Thừa tướng, con gái nhà lành chưa lập gia đình lại ở lại trong cung cùng với Thái tử, người ta sẽ đánh giá thế nào?
Sao hoàng gia có thể chấp nhận con dâu không biết xấu hổ như vậy?
Hoàng hậu giận đến tay cũng run run, bà ta ngẩng đầu nhìn Hạ Thừa tướng, đôi mắt âm u không thể đoán định: “Thừa tướng dạy con khéo thật đấy!”
Nói xong, bà ta tức giận rời đi.
Mộ Dung Khanh thấy Hoàng hậu rời đi, hắn đứng lên, nói: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, tất cả giải tán thôi, các vị trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong, hắn đưa tay về phía Thương Mai, cô do dự một lát rồi cũng đặt tay vào trong lòng bàn tay hắn, cô đứng lên, hai người song song rời đi trước mắt tất cả mọi người.
Điều này còn có sức thuyết phục hơn so với hạ chỉ ban hôn, trong dịp chính thức như đêm nay, Nhiếp Chính Vương đầu tiên để cho Hạ Thương Mai ngồi chung với hắn, sau đó lại dắt tay Hạ Thương Mai rời đi, dành cho cô sự tôn trọng nhất, gần như là tuyên bố với mọi người, Hạ Thương Mai chính là Nhiếp Chính Vương phi tương lai.
Từ trước tới nay, Hạ Thương Mai chưa từng muốn thu hút ánh nhìn như vậy, nhưng điều cô lưu luyến nhất chính là người ở bên cạnh mình, hắn đang nói với cô, cô không chiến đấu một mình.
Cho dù sau khi trở lại phủ Thừa tướng, cô sẽ phải một mình đối mặt với tất cả những ‘mãnh thú’ đang nhăm nhe nuốt chửng cô ở Tướng phủ.
Nhưng chút ấm áp này cũng đủ để thổi bùng lên tất cả dũng khí của cô
Rời khỏi điện, Thương Mai phát hiện nhịp bước của Mộ Dung Khanh hơi yếu đi, cô sững sờ vội đưa tay ra đỡ. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
“Vương gia...” Cô khiếp sợ, sao có thể như vậy?
Mộ Dung Khanh lau vết máu trên khóe môi, thản nhiên nói: “Đừng làm quá lên thế, ta không chết được.”
Tiêu Thác tiến lên, trách cứ nói: “Người biết rõ vết thương của mình còn chưa lành, thì không nên cố ra tay giết người, nếu một chiêu này mạnh hơn một chút nữa, có thể người sẽ mất mạng.”
Mộ Dung Khanh tức giận nói: “Được rồi, bổn vương có chừng mực, người bảo tiểu cô cô đưa Thương Mai về Tướng phủ, còn ngươi và Tô Thanh trở về phủ cùng bổn vương.”
Thương Mai hỏi: “Vết thương của vương gia không sao chứ?”
Tiêu Thác giải thích: “Chiêu ra tay giết người vừa rồi là do A Xà cô cô bên cạnh Hoàng thái hậu dạy, gọi là ‘ngự không giết người’, nhưng cũng chỉ có thể sử dụng một lần, dùng một lần phải nghỉ ngơi ít nhất nửa tháng mới có thể hồi phục nguyên khí.”
Ngự không giết người? Thương Mai hơi tò mò, vị A Xà cô cô này rốt cuộc có phải rắn tinh trong truyền thuyết hay không đây?
Tô Thanh thấy sự nghi hoặc trên mặt Thương Mai, liền thay Tiêu Thác giải thích: “Chiêu ngự không giết người này thật ra chỉ là ngưng tụ tất cả nội lực ở đầu ngón tay, nhưng phải nắm giữ một bí quyết chính là phong huyệt, giống như ngươi châm cứu để kích thích tiềm năng vậy.”
Thương Mai nghe vậy không khỏi thả lỏng hơn hẳn, vừa rồi cô còn tưởng rằng đây là ngón võ công lợi hại lắm, thì ra cũng chỉ là một loại khích thích tiềm năng.
Mộ Dung Khanh để Tráng Tráng đưa Thương Mai trở về phủ, trên xe ngựa, Mộ Dung Tráng Tráng vẫn cứ lải nhải: “Các ngươi thật quá đáng, rõ ràng còn sống lại không nói với ta và lão Tam, hại hai chúng ta uổng công lo lắng một phen.”
Thương Mai cười đổ tất cả tội lỗi cho Tiêu Thác: “Ta vốn tưởng rằng Tiêu Thác sẽ sai người thông báo cho hai người, lúc ấy vết thương của vương gia rất nặng, ta cũng không thể phân thân để lo tới những chuyện khác. Tất cả đều do hai người Tiêu Thác và Tô Thanh lo liệu, để cho công chúa lo lắng thật sự không phải ý của ta, công chúa đừng trách.”
Tráng Tráng vung tay lên: “Không trách ngươi được, có trách thì phải trách hạng vũ phu Tiêu Thác kia, còn cả Tô Thanh nữa, cũng thật là! Biết ta và lão Tam lo lắng như vậy lại không nói với chúng ta, sau này nhất định phải tính sổ với bọn họ.”
Thương Mai nghĩ tới khi bọn họ trở về vương phủ không biết tình hình vương phủ sẽ thế nào đây? Lần này xuất cung trở về phủ, sợ là sẽ không thuận lợi như vậy, Nam Hoài vương sẽ bằng lòng bỏ qua như vậy sao?
Còn cả Thái phi nữa...
Thương Mai vẫn luôn canh cánh trong lòng, thành động của Thái phi thật sự khiến người ta nghi ngờ.
Thương Mai ngập ngừng hỏi Mộ Dung Tráng Tráng: “Đúng rồi, Quý thái phi nhất định cũng rất lo lắng nhỉ?”
Mộ Dung Tráng Tráng nói: “Bà ta khóc rất đau thương, dù sao cũng là con trai ruột của mình, sao có thể không lo lắng chứ? Con chết rồi, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, cho dù là ai cũng không chấp nhận nổi. Bà ta chỉ đau đớn khóc lóc cũng coi như là kiên cường, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ đã đi tìm chết rồi.”
Thương Mai gật đầu: “Đúng vậy, dù sao cũng là con trai ruột của mình mà.”
Có xe ngựa lướt qua rất nhanh bên cạnh xe ngựa của các nàng, Mộ Dung Tráng Tráng vén rèm lên, liếc mắt nhìn, sau đó buông rèm xuống, lạnh lùng nói: “Là xe ngựa của Tướng phủ.”
Thương Mai không lên tiếng, sau khi trở về phủ, cô sẽ phải đối mặt với một trận gió tanh mưa máu khác rồi.
truyện cổ đại
Đi chốc lát, phu xe đột nhiên thét một tiếng “xuỳ”, khẩn cấp siết dây cương, con ngựa chồm lên, xe ngựa liền nghiêng về phía sau, hai người va vào nhau, thiếu chút nữa bay ra ngoài.
“Chuyện gì xảy ra vậy hả?” Mộ Dung Tráng Tráng cả giận nói, vén rèm lên, lại thấy hộ vệ hộ tống ghìm ngựa tung người xuống ngựa, chạy nhanh tới.
Một người phụ nữ nằm trên trên đường lát đá xanh, hộ vệ dùng đuốc chiếu sáng khuôn mặt bà ta, trên trán bà ta đầy máu tươi, không ngờ lại là Liên Thị.
Thì ra Liên Thị bị người trên xe ngựa đẩy xuống, may là phu xe phát hiện kịp thời, nếu không sẽ bị xe nghiến qua rồi.
Mộ Dung Tráng Tráng và Thương Mai nhảy xuống, đón lấy Liên Thị từ tay thị vệ. Liên Thị đã hôn mê, máu tươi đang không ngừng rỉ ra trên trán.
Mộ Dung Tráng Tráng giận dữ, ra lệnh cho thị vệ trên ngựa: “Lập tức giục ngựa đuổi theo chặn xe ngựa của Tướng phủ lại cho ta, bắt tất cả mọi người lại, chờ bổn cung qua đó.”
“Vâng, công chúa!”
Xe ngựa dừng ở một bên, Thương Mai nhanh chóng xé ống quần băng bó trán của Liên Thị, lửa giận trong lòng cô đã không thể nào hình dung nổi, nhưng trước mắt không gì quan trọng hơn việc cầm máu.
May mắn nhất là trên người cô có mang theo thuốc cầm máu, là lần trước Tiêu Thác mua trong tiệm thuốc cho Mộ Dung Khanh sử dụng, nhưng mà lúc đó hắn đã không cần thuốc cầm máu nên cô tiện tay cất vào trong túi, không ngờ lúc này lại có ích.
Vết thương rất lớn, khi ngã xuống từ trên xe ngựa, trán bà ta tiếp đất, đường phố ở khu vực này đều lát bằng đá xanh mà không phải đường đất nên vô cùng thô cứng, có vài phiến đã bị vỡ, nhìn vết thương có thể thấy là ngã vào chỗ đá vỡ, nếu không vết thương sẽ không sâu như vậy.
Máu chảy dọc theo trán của Liên Thị, dường như là cả khuôn mặt bà ta bê bết máu, thuốc cầm máu không có tác dụng nhanh như vậy, nên Thương Mai chỉ có thể lấy khăn tay giữ chặt miệng vết thương.
Chẳng mấy chốc khăn tay đã nhuộm đầy máu tươi, Tráng Tráng cởi áo khoác ngoài ra, xé một mảnh vải đưa cho Thương Mai, cô xếp lại rồi giữ chặt, vội vàng hỏi Tráng Tráng: “Gần đây có y quán không?”
“Ngươi không phải đại phu sao?” Tráng Tráng hỏi.
“Thuốc cầm máu không có hiệu quả, ta cũng không có thuốc, mau đi tìm y quán”, Thương Mai nhìn gương mặt ngày càng tái nhợt và máu đang không ngừng chảy xuống của Liên Thị, lại càng vô cùng lo lắng.
Phu xe vội vàng nói: “Công chúa, phía trước có tiệm Bảo Hòa Dường, hay là tới đó đi.”
“Mau, đi ngay lập tức!” Mộ Dung Tráng Tráng quát.
Phu xe giục ngựa đi, chặng đường đi chỉ một đoạn là tới Bảo Hòa Đường, phu xe vội vàng tới đập cửa. Lúc này Bảo Hòa Đường đã đóng cửa, nghe có người gõ cửa, người bên trong không thể không mở cửa ra nói: “Đóng cửa rồi, tới tiệm khác đi.”
Phu xe lạnh lùng nói: “Mở cửa, công chúa ở đây.”
“Công chúa gì chứ? Nói bậy, đi nhanh lên, công chúa còn cần tới chỗ của ta khám bệnh sao?”
Mộ Dung Tráng Tráng nghe vậy, tiến lên tung một cước đá văng cửa ra.
Lời này thiếu chút nữa khiến Hạ Thừa tướng tức chết, sao nàng ta dám làm thế? Trước mặt nhiều người như vậy lại tự xin được ở lại chăm sóc Thái tử, sao nàng ta có thể không biết xấu hổ như vậy? Tuy đã hạ chỉ ban hôn, nhưng dẫu sao vẫn chưa thành thân, ở trong mắt tất cả mọi người, nàng ta vẫn là tiểu thư phủ Thừa tướng, con gái nhà lành chưa lập gia đình lại ở lại trong cung cùng với Thái tử, người ta sẽ đánh giá thế nào?
Sao hoàng gia có thể chấp nhận con dâu không biết xấu hổ như vậy?
Hoàng hậu giận đến tay cũng run run, bà ta ngẩng đầu nhìn Hạ Thừa tướng, đôi mắt âm u không thể đoán định: “Thừa tướng dạy con khéo thật đấy!”
Nói xong, bà ta tức giận rời đi.
Mộ Dung Khanh thấy Hoàng hậu rời đi, hắn đứng lên, nói: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, tất cả giải tán thôi, các vị trở về nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong, hắn đưa tay về phía Thương Mai, cô do dự một lát rồi cũng đặt tay vào trong lòng bàn tay hắn, cô đứng lên, hai người song song rời đi trước mắt tất cả mọi người.
Điều này còn có sức thuyết phục hơn so với hạ chỉ ban hôn, trong dịp chính thức như đêm nay, Nhiếp Chính Vương đầu tiên để cho Hạ Thương Mai ngồi chung với hắn, sau đó lại dắt tay Hạ Thương Mai rời đi, dành cho cô sự tôn trọng nhất, gần như là tuyên bố với mọi người, Hạ Thương Mai chính là Nhiếp Chính Vương phi tương lai.
Từ trước tới nay, Hạ Thương Mai chưa từng muốn thu hút ánh nhìn như vậy, nhưng điều cô lưu luyến nhất chính là người ở bên cạnh mình, hắn đang nói với cô, cô không chiến đấu một mình.
Cho dù sau khi trở lại phủ Thừa tướng, cô sẽ phải một mình đối mặt với tất cả những ‘mãnh thú’ đang nhăm nhe nuốt chửng cô ở Tướng phủ.
Nhưng chút ấm áp này cũng đủ để thổi bùng lên tất cả dũng khí của cô
Rời khỏi điện, Thương Mai phát hiện nhịp bước của Mộ Dung Khanh hơi yếu đi, cô sững sờ vội đưa tay ra đỡ. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
“Vương gia...” Cô khiếp sợ, sao có thể như vậy?
Mộ Dung Khanh lau vết máu trên khóe môi, thản nhiên nói: “Đừng làm quá lên thế, ta không chết được.”
Tiêu Thác tiến lên, trách cứ nói: “Người biết rõ vết thương của mình còn chưa lành, thì không nên cố ra tay giết người, nếu một chiêu này mạnh hơn một chút nữa, có thể người sẽ mất mạng.”
Mộ Dung Khanh tức giận nói: “Được rồi, bổn vương có chừng mực, người bảo tiểu cô cô đưa Thương Mai về Tướng phủ, còn ngươi và Tô Thanh trở về phủ cùng bổn vương.”
Thương Mai hỏi: “Vết thương của vương gia không sao chứ?”
Tiêu Thác giải thích: “Chiêu ra tay giết người vừa rồi là do A Xà cô cô bên cạnh Hoàng thái hậu dạy, gọi là ‘ngự không giết người’, nhưng cũng chỉ có thể sử dụng một lần, dùng một lần phải nghỉ ngơi ít nhất nửa tháng mới có thể hồi phục nguyên khí.”
Ngự không giết người? Thương Mai hơi tò mò, vị A Xà cô cô này rốt cuộc có phải rắn tinh trong truyền thuyết hay không đây?
Tô Thanh thấy sự nghi hoặc trên mặt Thương Mai, liền thay Tiêu Thác giải thích: “Chiêu ngự không giết người này thật ra chỉ là ngưng tụ tất cả nội lực ở đầu ngón tay, nhưng phải nắm giữ một bí quyết chính là phong huyệt, giống như ngươi châm cứu để kích thích tiềm năng vậy.”
Thương Mai nghe vậy không khỏi thả lỏng hơn hẳn, vừa rồi cô còn tưởng rằng đây là ngón võ công lợi hại lắm, thì ra cũng chỉ là một loại khích thích tiềm năng.
Mộ Dung Khanh để Tráng Tráng đưa Thương Mai trở về phủ, trên xe ngựa, Mộ Dung Tráng Tráng vẫn cứ lải nhải: “Các ngươi thật quá đáng, rõ ràng còn sống lại không nói với ta và lão Tam, hại hai chúng ta uổng công lo lắng một phen.”
Thương Mai cười đổ tất cả tội lỗi cho Tiêu Thác: “Ta vốn tưởng rằng Tiêu Thác sẽ sai người thông báo cho hai người, lúc ấy vết thương của vương gia rất nặng, ta cũng không thể phân thân để lo tới những chuyện khác. Tất cả đều do hai người Tiêu Thác và Tô Thanh lo liệu, để cho công chúa lo lắng thật sự không phải ý của ta, công chúa đừng trách.”
Tráng Tráng vung tay lên: “Không trách ngươi được, có trách thì phải trách hạng vũ phu Tiêu Thác kia, còn cả Tô Thanh nữa, cũng thật là! Biết ta và lão Tam lo lắng như vậy lại không nói với chúng ta, sau này nhất định phải tính sổ với bọn họ.”
Thương Mai nghĩ tới khi bọn họ trở về vương phủ không biết tình hình vương phủ sẽ thế nào đây? Lần này xuất cung trở về phủ, sợ là sẽ không thuận lợi như vậy, Nam Hoài vương sẽ bằng lòng bỏ qua như vậy sao?
Còn cả Thái phi nữa...
Thương Mai vẫn luôn canh cánh trong lòng, thành động của Thái phi thật sự khiến người ta nghi ngờ.
Thương Mai ngập ngừng hỏi Mộ Dung Tráng Tráng: “Đúng rồi, Quý thái phi nhất định cũng rất lo lắng nhỉ?”
Mộ Dung Tráng Tráng nói: “Bà ta khóc rất đau thương, dù sao cũng là con trai ruột của mình, sao có thể không lo lắng chứ? Con chết rồi, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, cho dù là ai cũng không chấp nhận nổi. Bà ta chỉ đau đớn khóc lóc cũng coi như là kiên cường, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ đã đi tìm chết rồi.”
Thương Mai gật đầu: “Đúng vậy, dù sao cũng là con trai ruột của mình mà.”
Có xe ngựa lướt qua rất nhanh bên cạnh xe ngựa của các nàng, Mộ Dung Tráng Tráng vén rèm lên, liếc mắt nhìn, sau đó buông rèm xuống, lạnh lùng nói: “Là xe ngựa của Tướng phủ.”
Thương Mai không lên tiếng, sau khi trở về phủ, cô sẽ phải đối mặt với một trận gió tanh mưa máu khác rồi.
truyện cổ đại
Đi chốc lát, phu xe đột nhiên thét một tiếng “xuỳ”, khẩn cấp siết dây cương, con ngựa chồm lên, xe ngựa liền nghiêng về phía sau, hai người va vào nhau, thiếu chút nữa bay ra ngoài.
“Chuyện gì xảy ra vậy hả?” Mộ Dung Tráng Tráng cả giận nói, vén rèm lên, lại thấy hộ vệ hộ tống ghìm ngựa tung người xuống ngựa, chạy nhanh tới.
Một người phụ nữ nằm trên trên đường lát đá xanh, hộ vệ dùng đuốc chiếu sáng khuôn mặt bà ta, trên trán bà ta đầy máu tươi, không ngờ lại là Liên Thị.
Thì ra Liên Thị bị người trên xe ngựa đẩy xuống, may là phu xe phát hiện kịp thời, nếu không sẽ bị xe nghiến qua rồi.
Mộ Dung Tráng Tráng và Thương Mai nhảy xuống, đón lấy Liên Thị từ tay thị vệ. Liên Thị đã hôn mê, máu tươi đang không ngừng rỉ ra trên trán.
Mộ Dung Tráng Tráng giận dữ, ra lệnh cho thị vệ trên ngựa: “Lập tức giục ngựa đuổi theo chặn xe ngựa của Tướng phủ lại cho ta, bắt tất cả mọi người lại, chờ bổn cung qua đó.”
“Vâng, công chúa!”
Xe ngựa dừng ở một bên, Thương Mai nhanh chóng xé ống quần băng bó trán của Liên Thị, lửa giận trong lòng cô đã không thể nào hình dung nổi, nhưng trước mắt không gì quan trọng hơn việc cầm máu.
May mắn nhất là trên người cô có mang theo thuốc cầm máu, là lần trước Tiêu Thác mua trong tiệm thuốc cho Mộ Dung Khanh sử dụng, nhưng mà lúc đó hắn đã không cần thuốc cầm máu nên cô tiện tay cất vào trong túi, không ngờ lúc này lại có ích.
Vết thương rất lớn, khi ngã xuống từ trên xe ngựa, trán bà ta tiếp đất, đường phố ở khu vực này đều lát bằng đá xanh mà không phải đường đất nên vô cùng thô cứng, có vài phiến đã bị vỡ, nhìn vết thương có thể thấy là ngã vào chỗ đá vỡ, nếu không vết thương sẽ không sâu như vậy.
Máu chảy dọc theo trán của Liên Thị, dường như là cả khuôn mặt bà ta bê bết máu, thuốc cầm máu không có tác dụng nhanh như vậy, nên Thương Mai chỉ có thể lấy khăn tay giữ chặt miệng vết thương.
Chẳng mấy chốc khăn tay đã nhuộm đầy máu tươi, Tráng Tráng cởi áo khoác ngoài ra, xé một mảnh vải đưa cho Thương Mai, cô xếp lại rồi giữ chặt, vội vàng hỏi Tráng Tráng: “Gần đây có y quán không?”
“Ngươi không phải đại phu sao?” Tráng Tráng hỏi.
“Thuốc cầm máu không có hiệu quả, ta cũng không có thuốc, mau đi tìm y quán”, Thương Mai nhìn gương mặt ngày càng tái nhợt và máu đang không ngừng chảy xuống của Liên Thị, lại càng vô cùng lo lắng.
Phu xe vội vàng nói: “Công chúa, phía trước có tiệm Bảo Hòa Dường, hay là tới đó đi.”
“Mau, đi ngay lập tức!” Mộ Dung Tráng Tráng quát.
Phu xe giục ngựa đi, chặng đường đi chỉ một đoạn là tới Bảo Hòa Đường, phu xe vội vàng tới đập cửa. Lúc này Bảo Hòa Đường đã đóng cửa, nghe có người gõ cửa, người bên trong không thể không mở cửa ra nói: “Đóng cửa rồi, tới tiệm khác đi.”
Phu xe lạnh lùng nói: “Mở cửa, công chúa ở đây.”
“Công chúa gì chứ? Nói bậy, đi nhanh lên, công chúa còn cần tới chỗ của ta khám bệnh sao?”
Mộ Dung Tráng Tráng nghe vậy, tiến lên tung một cước đá văng cửa ra.