Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-253
Chương 253: ĐỔI THẾ CHỦ ĐỘNG
Sau khi mọi việc được sắp đặt, Tiêu Thác đến thông báo cho Mộ Dung Khanh rằng hắn vẫn chưa rời Kinh Thành, Mộ Dung Khanh rất tức giận.
"Ngươi có biết vừa rồi trong phòng nghị sự, có người nói rằng có tin đồn Hạ Thương Mai có thể chữa khỏi bệnh cương thi? Sau khi tin đồn này lan ra, sẽ có bao nhiêu người buộc bổn vương hạ lệnh cho nàng đến vùng dịch?”
"Thiên hạ lại có tin đồn này ư? Là ai tung tin? Như vậy không phải muốn hại người sao?”
"Còn có ai? Kẻ tung tin đồn chắc chắn muốn gây rối.” Mộ Dung Khanh rõ ràng vô cùng tức giận, cũng rất mệt mỏi, riêng việc đối phó với sự hoảng sợ và suy đoán lung tung của quan lại đã khiến hắn muốn nổ tung, nay lại thêm tin đồn này nữa.
"Là Trần Thái Quân đã nhúng tay vào, làm cho Trần Loan Loan đưa người đi, hơn nữa, Trần Thái Quân biết được tin tức, có kẻ chặn đường, nên không thể rời đi."
Mộ Dung Khanh tức giận nói: “Bổn vương đã thu xếp cho nàng rời đi, cho dù tự nhiên có kẻ chặn đường, bổn vương cũng đã bố trí người đánh trả."
Tiêu Thác ảo não: “Thật sự xin lỗi, ta không làm tốt
chuyện này."
"Bỏ đi" Mộ Dung Khanh suy nghĩ một chút, nhìn hắn hỏi: "Giờ nàng ấy ở lại, ngươi có nghĩ cách gì không? Hay là, có linh tính gì khác?”
"Nàng ấy đã cho Đao lão đại đưa Nghiêm Vinh và những người khác đến nhà họ Trần, nói rằng nàng đang thử chữa bệnh."
Mộ Dung Khanh cau mày: “Vậy thì tuyệt đối đừng để người ta biết trong Kinh Thành có bệnh nhân cương thi, nếu không, nhà họ Trần này sẽ nhanh chóng bị san phẳng."
"Có người đang theo dõi bên ngoài rồi, nhưng nhà họ Trần còn có đường hầm và phòng bí mật, có thể kết nối trực tiếp với bên ngoài thành, một khi có chuyện, có thể lập tức thoát khỏi bằng đường hầm. Bây giờ Nghiêm Vinh và những người khác đều ở trong phòng bí mật."
Mộ Dung Khanh kinh ngạc nói: Thật không? Lão Thái Quân còn có cách này? Lão tướng này thật là khó đoán được."
Tuy rằng tức giận Thương Mai không nghe lời, nhưng nghe xong Tiêu Thác nói, cũng cảm thấy được đây là một sự sắp xếp không tệ, ít nhất tốt hơn so với rời Kinh Thành.
Tận trong đáy lòng, hắn quả thật thấy an tâm hơn một chút.
Tô Thanh vào, nói khẽ: “Vương gia, thị vệ phái đi đảo Người Điên đã quay về.”
Mộ Dung Khanh ngẩng đầu: "Cho vào!"
Một tên thị vệ tâm ba bốn mươi tuổi bước nhanh vào, chắp tay cung kính nói: "Vương gia, thuộc hạ đã trở lại."
Mộ Dung Khanh nhìn thấy hắn, hỏi: "Ngươi đã điều tra được những gì?"
Tên thị vệ nói: "Theo thuộc hạ điều tra được, người điên được các quan viên của cục Huệ Dân đưa về là em họ của Lưu ngự y, bị bệnh năm 25 tuổi, đã chữa trị vài năm nhưng không có kết quả, mà còn có ý làm hại người, từng báo qua quan phủ, sau đó không biết như thế nào lại lắng xuống, mãi đến khi hại chết hai người hầu trong nhà họ Lưu, mới bị đưa đến đảo Người điên."
“Lưu Trường Chiếu?” Mộ Dung Khanh cau mày, nhớ tới lúc Lương Vương bị bệnh, hắn từng tự mình lựa chọn phương pháp điều trị, điều này khiến tình trạng của Lương Vương trở nên nghiêm trọng hơn.
Chỉ là không biết tại sao, hoàng cung không xử lý hắn, hắn vẫn là giữ nguyên chức vị.
"Đúng vậy, đúng là Lưu Trường Chiếu, nói đến em họ của hắn cũng là đáng tiếc, năm đó cũng là người tài hoa ở Ngọc Thụ Lâm Phong, tuấn tú lịch sự, văn chương xuất chúng, nhưng lại tự nhiên phát điên."
"Hả? Nghe ngươi nói chuyện này chắc chắn là hơi bí ẩn bên trong, trước tiên không nên nóng vội, ngươi nói một chút về tình hình của đảo Người điên đi, những người khác trên đảo, có ai mắc bệnh này không?"
Thị vệ lắc đầu: “Hồi bẩm Vương gia, toàn bộ người trên đảo Người điên đều không bị mắc bệnh, điều này thật sự là rất kỳ quái, không có lý do gì một mình hắn mắc bệnh?”
Tô Thanh nghỉ hoặc hỏi: “Chẳng lẽ căn bệnh này không phải từ Đảo Điên truyền đến sao? Nói như vậy, mọi suy đoán của chúng ta trước giờ đều sai rồi, nhưng tại sao tên đại phu của cục Huệ Dân lại đưa em họ của Lưu ngự y về? Đưa về rồi thu xếp ở đâu? Luật pháp Đại Chu có quy định, kẻ điên giết người sẽ bị nhốt ở đảo Người điên. Cứ ba năm một lần, các quan viên của cục Huệ Dân sẽ ra đảo để kiểm tra, và những người khỏi bệnh có thể quay lại, nhưng họ vẫn bị giam để theo dõi ”.
Tiêu Thác thản nhiên nói: "Ai biết được? Lẽ nào có người giấu ở Phủ Tô Thanh ngươi?”
Tô Thanh ngẩn ra: "Tiêu Thác, ngươi có ý gì?”
Tiêu thác liếc mắt, cười lạnh một tiếng: “Không rõ sao? Tô Thanh ngươi thích nhất kẻ điên, Trần Loan Loan này là kẻ điên, ngươi không cùng nàng ta qua lại sao?”
Tô Thanh nói: "Ta thấy ngươi mới là điên rồi đấy? Ngươi không thấy đang bàn chuyện quan trọng sao? Ngươi nhắc đến Trần Loan Loan làm gì? Cô ta gần đây không phải cũng không bám lấy ngươi hay sao?"
Mộ Dung Khanh tức giận liếc nhìn hai bọn họ: "Được rồi, hai người không nghe nữa thì cút ra ngoài cho bổn vương?”
Tô Thanh không nói nữa, lại hung dữ trừng mắt lườm Tiêu Thác, Tiêu Thác cũng trừng lại, ai không có mắt chứt
Mộ Dung Khanh tiếp tục hỏi: "Ngươi còn phát hiện gì ở đảo Người điên không?”
Thị vệ trả lời: "Thuộc hạ không phát hiện điều gì bất thường, tên điên nhà họ Lưu có lẽ bị giam giữ riêng, vì hắn rất hung hãn, người canh giữ đảo Người điên nói hắn một tháng phát điên mấy lần, khi phát điên mà không tìm được ai để trút giận, hắn sẽ tự đập mình vào lồng sắt."
"Có từng căn người không?” Tô Thanh vội hỏi.
Thị vệ nói: "Chưa từng, người canh giữ nói nhiều lắm là đánh người, hoặc tự mình đập vào lông sắt, chứ không bao giờ căn người."
Mộ Dung Khanh trầm tư một chút, lẽ nào đã đoán sai?
Không, không thể sai, lúc đó hắn đến thôn Thạch Đâu bắt người, chính là tên điên họ Lưu này.
Lúc ấy có thế khẳng định rằng hắn là nguồn gốc của căn bệnh cương thi, chính hắn là người đã cắn người dân thôn Thạch Đầu trước.
Hơn nữa, Hạ Hòe Quân lúc đó còn cố ý để người này chạy, có thể thấy ông ta cùng người này có quan hệ mật thiết.
"Hiện tại, Hạ Thương Mai có ý gì không?" Mộ Dung Khanh bỗng nhiên nghĩ đến điều này.
"Tiêu Thác nói: "Cô ấy nhất quyết ở lại, nghe cô ấy và Trần Loan Loan nói muốn từ bị động chuyển sang chủ động."
"Chuyển bị động thành chủ động?"
"Đúng vậy, hôm nay Trần Loan Loan còn đưa tin cho trưởng nữ nhà họ Hồ."
Mộ Dung Khanh suy nghĩ một chút, đột nhiên cười: "Bổn vương hiểu rồi."
"Là sao? Nghe nói trưởng nữ nhà họ Hồ đã chủ động hẹn thái tử sau khi nhận được thư ở Từ Ái viện. Việc này đang lan truyền xôn xao khắp nơi, mọi người đều nói rằng trưởng nữ nhà họ Hồ đã động lòng với thái tử."
Mộ Dung Khanh thản nhiên cười: "Đúng vậy, ngươi nghĩ xem, trưởng nữ nhà họ Hồ động lòng với thái tử, ai nên lo lắng đây?"
"Đương nhiên là người trong Tướng phủ, chuyện này không lo làm sao được? Một khi trưởng nữ nhà họ Hồ muốn làm thái tử phi, với vị thế của nhà họ Hồ, vị trí thái tử phi này quá chắc chắn rồi."
"Cũng tốt, làm lớn chuyện này lên, trước hết làm họ rối loạn." Lòng Mộ Dung Khanh trùng xuống, có lẽ, trước giờ hắn vẫn đánh giá thấp Thương Mai, có lẽ, hắn nên yên tâm về cô, cô có đủ khả năng bảo vệ mình, còn có thể phản công nữa.
Mộ Dung Khanh ra lệnh: “Người đâu, chuẩn bị ngựa."
"Đi đâu?" Tiêu Thác hỏi.
"Đương nhiên là đi xem chuyện vui. Mộ Dung Khanh khóe miệng lộ ý cười.
Tô Thanh cùng Tiêu Thác nhìn nhau, sau khi ngây người đều hừ một tiếng, quay đầu, vẻ mặt tức giận.
Sau khi mọi việc được sắp đặt, Tiêu Thác đến thông báo cho Mộ Dung Khanh rằng hắn vẫn chưa rời Kinh Thành, Mộ Dung Khanh rất tức giận.
"Ngươi có biết vừa rồi trong phòng nghị sự, có người nói rằng có tin đồn Hạ Thương Mai có thể chữa khỏi bệnh cương thi? Sau khi tin đồn này lan ra, sẽ có bao nhiêu người buộc bổn vương hạ lệnh cho nàng đến vùng dịch?”
"Thiên hạ lại có tin đồn này ư? Là ai tung tin? Như vậy không phải muốn hại người sao?”
"Còn có ai? Kẻ tung tin đồn chắc chắn muốn gây rối.” Mộ Dung Khanh rõ ràng vô cùng tức giận, cũng rất mệt mỏi, riêng việc đối phó với sự hoảng sợ và suy đoán lung tung của quan lại đã khiến hắn muốn nổ tung, nay lại thêm tin đồn này nữa.
"Là Trần Thái Quân đã nhúng tay vào, làm cho Trần Loan Loan đưa người đi, hơn nữa, Trần Thái Quân biết được tin tức, có kẻ chặn đường, nên không thể rời đi."
Mộ Dung Khanh tức giận nói: “Bổn vương đã thu xếp cho nàng rời đi, cho dù tự nhiên có kẻ chặn đường, bổn vương cũng đã bố trí người đánh trả."
Tiêu Thác ảo não: “Thật sự xin lỗi, ta không làm tốt
chuyện này."
"Bỏ đi" Mộ Dung Khanh suy nghĩ một chút, nhìn hắn hỏi: "Giờ nàng ấy ở lại, ngươi có nghĩ cách gì không? Hay là, có linh tính gì khác?”
"Nàng ấy đã cho Đao lão đại đưa Nghiêm Vinh và những người khác đến nhà họ Trần, nói rằng nàng đang thử chữa bệnh."
Mộ Dung Khanh cau mày: “Vậy thì tuyệt đối đừng để người ta biết trong Kinh Thành có bệnh nhân cương thi, nếu không, nhà họ Trần này sẽ nhanh chóng bị san phẳng."
"Có người đang theo dõi bên ngoài rồi, nhưng nhà họ Trần còn có đường hầm và phòng bí mật, có thể kết nối trực tiếp với bên ngoài thành, một khi có chuyện, có thể lập tức thoát khỏi bằng đường hầm. Bây giờ Nghiêm Vinh và những người khác đều ở trong phòng bí mật."
Mộ Dung Khanh kinh ngạc nói: Thật không? Lão Thái Quân còn có cách này? Lão tướng này thật là khó đoán được."
Tuy rằng tức giận Thương Mai không nghe lời, nhưng nghe xong Tiêu Thác nói, cũng cảm thấy được đây là một sự sắp xếp không tệ, ít nhất tốt hơn so với rời Kinh Thành.
Tận trong đáy lòng, hắn quả thật thấy an tâm hơn một chút.
Tô Thanh vào, nói khẽ: “Vương gia, thị vệ phái đi đảo Người Điên đã quay về.”
Mộ Dung Khanh ngẩng đầu: "Cho vào!"
Một tên thị vệ tâm ba bốn mươi tuổi bước nhanh vào, chắp tay cung kính nói: "Vương gia, thuộc hạ đã trở lại."
Mộ Dung Khanh nhìn thấy hắn, hỏi: "Ngươi đã điều tra được những gì?"
Tên thị vệ nói: "Theo thuộc hạ điều tra được, người điên được các quan viên của cục Huệ Dân đưa về là em họ của Lưu ngự y, bị bệnh năm 25 tuổi, đã chữa trị vài năm nhưng không có kết quả, mà còn có ý làm hại người, từng báo qua quan phủ, sau đó không biết như thế nào lại lắng xuống, mãi đến khi hại chết hai người hầu trong nhà họ Lưu, mới bị đưa đến đảo Người điên."
“Lưu Trường Chiếu?” Mộ Dung Khanh cau mày, nhớ tới lúc Lương Vương bị bệnh, hắn từng tự mình lựa chọn phương pháp điều trị, điều này khiến tình trạng của Lương Vương trở nên nghiêm trọng hơn.
Chỉ là không biết tại sao, hoàng cung không xử lý hắn, hắn vẫn là giữ nguyên chức vị.
"Đúng vậy, đúng là Lưu Trường Chiếu, nói đến em họ của hắn cũng là đáng tiếc, năm đó cũng là người tài hoa ở Ngọc Thụ Lâm Phong, tuấn tú lịch sự, văn chương xuất chúng, nhưng lại tự nhiên phát điên."
"Hả? Nghe ngươi nói chuyện này chắc chắn là hơi bí ẩn bên trong, trước tiên không nên nóng vội, ngươi nói một chút về tình hình của đảo Người điên đi, những người khác trên đảo, có ai mắc bệnh này không?"
Thị vệ lắc đầu: “Hồi bẩm Vương gia, toàn bộ người trên đảo Người điên đều không bị mắc bệnh, điều này thật sự là rất kỳ quái, không có lý do gì một mình hắn mắc bệnh?”
Tô Thanh nghỉ hoặc hỏi: “Chẳng lẽ căn bệnh này không phải từ Đảo Điên truyền đến sao? Nói như vậy, mọi suy đoán của chúng ta trước giờ đều sai rồi, nhưng tại sao tên đại phu của cục Huệ Dân lại đưa em họ của Lưu ngự y về? Đưa về rồi thu xếp ở đâu? Luật pháp Đại Chu có quy định, kẻ điên giết người sẽ bị nhốt ở đảo Người điên. Cứ ba năm một lần, các quan viên của cục Huệ Dân sẽ ra đảo để kiểm tra, và những người khỏi bệnh có thể quay lại, nhưng họ vẫn bị giam để theo dõi ”.
Tiêu Thác thản nhiên nói: "Ai biết được? Lẽ nào có người giấu ở Phủ Tô Thanh ngươi?”
Tô Thanh ngẩn ra: "Tiêu Thác, ngươi có ý gì?”
Tiêu thác liếc mắt, cười lạnh một tiếng: “Không rõ sao? Tô Thanh ngươi thích nhất kẻ điên, Trần Loan Loan này là kẻ điên, ngươi không cùng nàng ta qua lại sao?”
Tô Thanh nói: "Ta thấy ngươi mới là điên rồi đấy? Ngươi không thấy đang bàn chuyện quan trọng sao? Ngươi nhắc đến Trần Loan Loan làm gì? Cô ta gần đây không phải cũng không bám lấy ngươi hay sao?"
Mộ Dung Khanh tức giận liếc nhìn hai bọn họ: "Được rồi, hai người không nghe nữa thì cút ra ngoài cho bổn vương?”
Tô Thanh không nói nữa, lại hung dữ trừng mắt lườm Tiêu Thác, Tiêu Thác cũng trừng lại, ai không có mắt chứt
Mộ Dung Khanh tiếp tục hỏi: "Ngươi còn phát hiện gì ở đảo Người điên không?”
Thị vệ trả lời: "Thuộc hạ không phát hiện điều gì bất thường, tên điên nhà họ Lưu có lẽ bị giam giữ riêng, vì hắn rất hung hãn, người canh giữ đảo Người điên nói hắn một tháng phát điên mấy lần, khi phát điên mà không tìm được ai để trút giận, hắn sẽ tự đập mình vào lồng sắt."
"Có từng căn người không?” Tô Thanh vội hỏi.
Thị vệ nói: "Chưa từng, người canh giữ nói nhiều lắm là đánh người, hoặc tự mình đập vào lông sắt, chứ không bao giờ căn người."
Mộ Dung Khanh trầm tư một chút, lẽ nào đã đoán sai?
Không, không thể sai, lúc đó hắn đến thôn Thạch Đâu bắt người, chính là tên điên họ Lưu này.
Lúc ấy có thế khẳng định rằng hắn là nguồn gốc của căn bệnh cương thi, chính hắn là người đã cắn người dân thôn Thạch Đầu trước.
Hơn nữa, Hạ Hòe Quân lúc đó còn cố ý để người này chạy, có thể thấy ông ta cùng người này có quan hệ mật thiết.
"Hiện tại, Hạ Thương Mai có ý gì không?" Mộ Dung Khanh bỗng nhiên nghĩ đến điều này.
"Tiêu Thác nói: "Cô ấy nhất quyết ở lại, nghe cô ấy và Trần Loan Loan nói muốn từ bị động chuyển sang chủ động."
"Chuyển bị động thành chủ động?"
"Đúng vậy, hôm nay Trần Loan Loan còn đưa tin cho trưởng nữ nhà họ Hồ."
Mộ Dung Khanh suy nghĩ một chút, đột nhiên cười: "Bổn vương hiểu rồi."
"Là sao? Nghe nói trưởng nữ nhà họ Hồ đã chủ động hẹn thái tử sau khi nhận được thư ở Từ Ái viện. Việc này đang lan truyền xôn xao khắp nơi, mọi người đều nói rằng trưởng nữ nhà họ Hồ đã động lòng với thái tử."
Mộ Dung Khanh thản nhiên cười: "Đúng vậy, ngươi nghĩ xem, trưởng nữ nhà họ Hồ động lòng với thái tử, ai nên lo lắng đây?"
"Đương nhiên là người trong Tướng phủ, chuyện này không lo làm sao được? Một khi trưởng nữ nhà họ Hồ muốn làm thái tử phi, với vị thế của nhà họ Hồ, vị trí thái tử phi này quá chắc chắn rồi."
"Cũng tốt, làm lớn chuyện này lên, trước hết làm họ rối loạn." Lòng Mộ Dung Khanh trùng xuống, có lẽ, trước giờ hắn vẫn đánh giá thấp Thương Mai, có lẽ, hắn nên yên tâm về cô, cô có đủ khả năng bảo vệ mình, còn có thể phản công nữa.
Mộ Dung Khanh ra lệnh: “Người đâu, chuẩn bị ngựa."
"Đi đâu?" Tiêu Thác hỏi.
"Đương nhiên là đi xem chuyện vui. Mộ Dung Khanh khóe miệng lộ ý cười.
Tô Thanh cùng Tiêu Thác nhìn nhau, sau khi ngây người đều hừ một tiếng, quay đầu, vẻ mặt tức giận.